Chương 95:
Đồng Hoa
27/08/2021
Hai người đã thống nhất quyết định cùng nhau thuê phòng ở chung, ngay lập tức trở về ký túc xá lấy hành lý. Ngụy Đồng, Lưu Hân Huy đều không có trong phòng, đúng lúc đỡ phải xấu hổ giải thích. Tuy rằng đây không phải là cách chia tay tạm biệt bạn bè như Nhan Hiểu Thần mong muốn, nhưng với tình hình trước mắt, làm như vậy là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người. Khi đã rời khỏi ký túc xá, Nhan Hiểu Thần mới đăng blog báo tin cho các cô gái cùng phòng biết, rằng cô đã tìm được một phòng ở tốt, đã chuyển ra ký túc xá rồi.
Chỉ một lúc sau, tin blog của Ngụy Đồng liền đến: “Chúc mừng cậu! Chờ khi nào tình hình yên ổn, mình sẽ đến thăm cậu, có chuyện gì cần giúp, nhất định đừng quên tìm mình nhé.”
Nhan Hiểu Thần trả lời blog của Ngụy Đồng xong thì blog của Lưu Hân Huy cũng đến, mấy cái hình đại diện Kawaii Anime (9.3) hiện ra cùng với mấy câu: “Hai ngày nữa, mình cũng muốn đi, trở về quê của mình, bắt đầu sẽ không có sợ hãi, cũng không có vui mừng vì được sống yên ổn tốt đẹp. Cùng phòng 4 năm, mình vẫn rất nể phục cậu chăm chỉ cố gắng, con người mình không có đức tính cứng cỏi và dũng cảm như cậu. Cậu là người sẵn sàng nghênh đón gió mưa bão táp, mình là kẻ ẩn nấp trong vòng tay che chở của gia đình. Hai chúng ta đã lựa chọn hai còn đường tương lai khác nhau, không biết bao giờ mới gặp lại, nhưng mình sẽ mãi mãi nhớ rõ, cậu là bạn học, bạn cùng phòng, bạn thân của mình, mình không giúp gì được cho cậu, chỉ có thể chúc phúc cho cuộc sống của cậu sau này, mưa gió qua đi, ắt sẽ có cầu vồng.”
(9.3) Kawaii Anime: Là những hình ảnh thể hiện cảm xúc từ những nhân vật trong các bộ phim hoạt hình của Nhật, Kawaii còn có nghĩa là “cute”, dể thương.
Nhan Hiểu Thần không nghĩ là Lưu Hân Huy sẽ gửi cho cô mấy câu dài như vậy, rất cảm động, cô cũng viết mấy câu trả lời thật dài gửi cho Lưu Hân Huy, chúc cô luôn vui vẻ hạnh phúc.
Một lát sau nữa, tin nhắn của Ngô Thiến Thiến cũng từ từ tới, vô cùng ngắn gọn, “Ừ, mọi việc thuận lợi nhé.”
Tin nhắn này là mấy lời kết cụt ngủn, không thể phát sinh câu trả lời, dĩ nhiên Ngô Thiến Thiến cũng không mong chờ cô trả lời. Nhan Hiểu Thần đột nhiên có một loại cảm giác, quan hệ bốn người bạn ở cùng phòng ký túc xá dường như giống như mấy cái tin nhắn này vậy — Đối với Ngụy Đồng là hiểu nhau ở tấm lòng, bình thường khẳng định không có thời gian gặp mặt, nhưng nếu có chuyện gì liền không khách khí làm phiền ngay; đối với Lưu Hân Huy thì cách xa vạn dặm, chỉ có thể ngày lễ tết ân cần thăm hỏi vài câu, tuy xa nhưng vẫn còn tình cảm bạn bè; đối với Ngô Thiến Thiến thì cho dù ở cùng một thành phố, nhưng sẽ cảm thấy ngày càng xa lạ.
Thẩm Hầu thấy cô nhìn chằm chằm vào cái di động đến ngẩn người, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”. “Không có gì.” Nhan Hiểu Thần cầm điện thoại giả bộ đứng lên, giống như đem hết cảm xúc sầu ly biệt mà giả bộ vứt đi hết.
Chỉ một lúc sau, tin blog của Ngụy Đồng liền đến: “Chúc mừng cậu! Chờ khi nào tình hình yên ổn, mình sẽ đến thăm cậu, có chuyện gì cần giúp, nhất định đừng quên tìm mình nhé.”
Nhan Hiểu Thần trả lời blog của Ngụy Đồng xong thì blog của Lưu Hân Huy cũng đến, mấy cái hình đại diện Kawaii Anime (9.3) hiện ra cùng với mấy câu: “Hai ngày nữa, mình cũng muốn đi, trở về quê của mình, bắt đầu sẽ không có sợ hãi, cũng không có vui mừng vì được sống yên ổn tốt đẹp. Cùng phòng 4 năm, mình vẫn rất nể phục cậu chăm chỉ cố gắng, con người mình không có đức tính cứng cỏi và dũng cảm như cậu. Cậu là người sẵn sàng nghênh đón gió mưa bão táp, mình là kẻ ẩn nấp trong vòng tay che chở của gia đình. Hai chúng ta đã lựa chọn hai còn đường tương lai khác nhau, không biết bao giờ mới gặp lại, nhưng mình sẽ mãi mãi nhớ rõ, cậu là bạn học, bạn cùng phòng, bạn thân của mình, mình không giúp gì được cho cậu, chỉ có thể chúc phúc cho cuộc sống của cậu sau này, mưa gió qua đi, ắt sẽ có cầu vồng.”
(9.3) Kawaii Anime: Là những hình ảnh thể hiện cảm xúc từ những nhân vật trong các bộ phim hoạt hình của Nhật, Kawaii còn có nghĩa là “cute”, dể thương.
Nhan Hiểu Thần không nghĩ là Lưu Hân Huy sẽ gửi cho cô mấy câu dài như vậy, rất cảm động, cô cũng viết mấy câu trả lời thật dài gửi cho Lưu Hân Huy, chúc cô luôn vui vẻ hạnh phúc.
Một lát sau nữa, tin nhắn của Ngô Thiến Thiến cũng từ từ tới, vô cùng ngắn gọn, “Ừ, mọi việc thuận lợi nhé.”
Tin nhắn này là mấy lời kết cụt ngủn, không thể phát sinh câu trả lời, dĩ nhiên Ngô Thiến Thiến cũng không mong chờ cô trả lời. Nhan Hiểu Thần đột nhiên có một loại cảm giác, quan hệ bốn người bạn ở cùng phòng ký túc xá dường như giống như mấy cái tin nhắn này vậy — Đối với Ngụy Đồng là hiểu nhau ở tấm lòng, bình thường khẳng định không có thời gian gặp mặt, nhưng nếu có chuyện gì liền không khách khí làm phiền ngay; đối với Lưu Hân Huy thì cách xa vạn dặm, chỉ có thể ngày lễ tết ân cần thăm hỏi vài câu, tuy xa nhưng vẫn còn tình cảm bạn bè; đối với Ngô Thiến Thiến thì cho dù ở cùng một thành phố, nhưng sẽ cảm thấy ngày càng xa lạ.
Thẩm Hầu thấy cô nhìn chằm chằm vào cái di động đến ngẩn người, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”. “Không có gì.” Nhan Hiểu Thần cầm điện thoại giả bộ đứng lên, giống như đem hết cảm xúc sầu ly biệt mà giả bộ vứt đi hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.