Chương 98:
Đồng Hoa
27/08/2021
Nhan Hiểu Thần tưởng rằng công ty gia đình kiểu này chắc xưng hô đại loại như “Lão Dương”, “Tiểu Vương”, không ngờ là còn có người lấy tên Judy, cô lập tức ý thức được Lưu tổng đã chọn ngành cho cô không sai, vội vàng cung kính nói, “Cám ơn Lưu tổng.” Lưu tổng cảm thấy Nhan Hiểu Thần không có “đánh chó nể mặt chủ” mà hùa theo Thẩm Hầu gọi chú này chú nọ, nên rất hài lòng, cảm thấy cô bé này biết lễ giáo, ôn hòa nói: “Đi, ta dẫn con đến gặp Judy.”
Phòng của Judy ở trên lầu, thừa dịp đi lên, Thẩm Hầu lặng lẽ nói với Nhan Hiểu Thần, “Judy là Phó tổng cao cấp do mẹ anh dùng lương cao mời về, nói tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha lưu loát, nghiệp vụ xuất khẩu ngoại thương đều nắm vững như lòng bàn tay, nhưng cũng đừng xem thường chú Lưu, quan hệ giao tiếp với các quan lớn chính phủ thì chú ấy vừa ra tay đã lập tức ổn thỏa. Lúc mới về đây, Judy có chút không phục, sau thời gian dài, thì biết cua có đường cua, tôm có đường tôm (9.4), hai người xem như không quen gặp nhau, nhưng sống rất hòa thuận.”
(9.4) ý nói mỗi người đều có cách làm riêng, “nước sông không phạm nước giếng”
Judy là một phụ nữ hơn 40 tuổi, đeo kính, tóc ngắn, vừa ốm vừa cao, dáng vẻ rất tháo vát nhanh nhẹn, nói chuyện phát âm rất nhanh, ít khi tươi cười, nghe được Lưu tổng giới thiệu: “Đây là Tiểu Nhan, Nhan Hiểu Thần, là một người bạn của tôi giới thiệu vào làm, vừa mới tốt nghiệp đại học, tính tình rất tốt, cô xem sắp xếp cho cô bé làm cái gì?” Judy mất hứng nhíu mày, chỉ vào cái bàn làm việc ở tuốt trong góc bên ngoài văn phòng lớn, trên bàn chất đầy quần áo, cái ghế bên cạnh cũng vắt đầy quần áo, bộ dáng bơ phờ nói, “Qua kia ngồi đi! Quần áo đợi lát nữa sẽ có người mang đi, thử việc 3 tháng, xem có ai bận rộn thì đến giúp, khi nào thời gian thử việc kết thúc thì sẽ sắp xếp công việc cụ thể.”
Judy nói xong chẳng hứng thú gì với Nhan Hiểu Thần nữa, ngược lại hứng thú với Thẩm Hầu đứng phía sau Lưu tổng, cô ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói với Lưu tổng: “Người mới thuộc ngành nào đây? Cậu ta có thể làm người mẫu.”
Nhan Hiểu Thần lúc này mới phát hiện Judy cũng không biết thân phận của Thẩm Hầu, xem ra trong công ty, người biết thân phận của Thẩm Hầu chỉ có Lưu tổng, anh ta cười ha hả nói: “Nhân viên bán hàng mới, buôn bán thị trường trong nước, về sau nhờ cô dẫn dắt nhiều hơn.”
Judy không mấy để tâm nhún nhún vai, tỏ vẻ đề tài chấm dứt. Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cô ta nói với Lưu tổng “Xin lỗi.”, sau đó nhận điện thoại, dùng tiếng anh nhanh chóng bàn chuyện nghiệp vụ. Lưu tổng nói với Thẩm Hầu: “Chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần lặng lẽ hướng Thẩm Hầu khoát tay, tỏ vẻ tạm biệt. Thẩm Hầu cười cười, theo Lưu tổng rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần nhìn thấy mọi người trong văn phòng ai nấy đều bận rộn, căn bản không chú ý đến cô. Cô bước đến đống quần áo trước bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp lại.
Phòng của Judy ở trên lầu, thừa dịp đi lên, Thẩm Hầu lặng lẽ nói với Nhan Hiểu Thần, “Judy là Phó tổng cao cấp do mẹ anh dùng lương cao mời về, nói tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha lưu loát, nghiệp vụ xuất khẩu ngoại thương đều nắm vững như lòng bàn tay, nhưng cũng đừng xem thường chú Lưu, quan hệ giao tiếp với các quan lớn chính phủ thì chú ấy vừa ra tay đã lập tức ổn thỏa. Lúc mới về đây, Judy có chút không phục, sau thời gian dài, thì biết cua có đường cua, tôm có đường tôm (9.4), hai người xem như không quen gặp nhau, nhưng sống rất hòa thuận.”
(9.4) ý nói mỗi người đều có cách làm riêng, “nước sông không phạm nước giếng”
Judy là một phụ nữ hơn 40 tuổi, đeo kính, tóc ngắn, vừa ốm vừa cao, dáng vẻ rất tháo vát nhanh nhẹn, nói chuyện phát âm rất nhanh, ít khi tươi cười, nghe được Lưu tổng giới thiệu: “Đây là Tiểu Nhan, Nhan Hiểu Thần, là một người bạn của tôi giới thiệu vào làm, vừa mới tốt nghiệp đại học, tính tình rất tốt, cô xem sắp xếp cho cô bé làm cái gì?” Judy mất hứng nhíu mày, chỉ vào cái bàn làm việc ở tuốt trong góc bên ngoài văn phòng lớn, trên bàn chất đầy quần áo, cái ghế bên cạnh cũng vắt đầy quần áo, bộ dáng bơ phờ nói, “Qua kia ngồi đi! Quần áo đợi lát nữa sẽ có người mang đi, thử việc 3 tháng, xem có ai bận rộn thì đến giúp, khi nào thời gian thử việc kết thúc thì sẽ sắp xếp công việc cụ thể.”
Judy nói xong chẳng hứng thú gì với Nhan Hiểu Thần nữa, ngược lại hứng thú với Thẩm Hầu đứng phía sau Lưu tổng, cô ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói với Lưu tổng: “Người mới thuộc ngành nào đây? Cậu ta có thể làm người mẫu.”
Nhan Hiểu Thần lúc này mới phát hiện Judy cũng không biết thân phận của Thẩm Hầu, xem ra trong công ty, người biết thân phận của Thẩm Hầu chỉ có Lưu tổng, anh ta cười ha hả nói: “Nhân viên bán hàng mới, buôn bán thị trường trong nước, về sau nhờ cô dẫn dắt nhiều hơn.”
Judy không mấy để tâm nhún nhún vai, tỏ vẻ đề tài chấm dứt. Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cô ta nói với Lưu tổng “Xin lỗi.”, sau đó nhận điện thoại, dùng tiếng anh nhanh chóng bàn chuyện nghiệp vụ. Lưu tổng nói với Thẩm Hầu: “Chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần lặng lẽ hướng Thẩm Hầu khoát tay, tỏ vẻ tạm biệt. Thẩm Hầu cười cười, theo Lưu tổng rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần nhìn thấy mọi người trong văn phòng ai nấy đều bận rộn, căn bản không chú ý đến cô. Cô bước đến đống quần áo trước bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.