Chương 4: Đường sự nghiệp của đàn ông
Đường Na
30/12/2024
Chuyển ngữ: Phanh
Biên tập: Trần
Hai túi dái cũng bị Chu Chí Cần vuốt ve một chập. Lê Diểu gồng mình chống lại cảm giác sướng đang ập đến. Anh với vợ cũng đã hai, ba tháng không làm. Mỗi ngày đều bận rộn, ngay cả thủ dâm cũng chẳng có thời gian. Lúc này mặt anh căng cứng lên vì nhịn, để khỏi bị Chu Chí Cần có cớ bảo mình xuất tinh sớm. Bằng không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng hết đường chối.
"Chu..." Tiếng vừa vọt ra, Lê Diểu bỗng nín bặt như con ngỗng bị mắc nghẹn.
"Sướng không?" Chu Chí Cần nhìn chất lỏng màu trắng trong lòng bàn tay, cười dâm dê hỏi Lê Diểu.
Lê Diểu mặt sa sầm, lạnh lùng nói: "Được rồi chứ, tránh ra."
"Cậu sướng rồi, thế còn tôi?"
"Liên quan gì đến tôi? Tránh ra!"
Chu Chí Cần thở dài, cúi đầu hôn Lê Diểu thêm cái nữa, lần này kịch liệt hơn nhiều. Lê Diểu cố gắng ngậm chặt miệng, Chu Chí Cần lại quyết phải vào được hang cọp, hai người bắt đầu giằng co. Chu Chí Cần chớp lấy thời cơ tóm được tay Lê Diểu, liền dí xuống cây hàng nóng rực vừa móc ra khỏi khóa quần của mình.
Lòng bàn tay Lê Diểu mướt mồ hôi, bị Chu Chí Cần túm lấy, bắt tuốt mấy cái.
Chu Chí Cần cảm thấy anh không thể giúp gã, liền bỏ cuộc, bắt đầu tự mình xóc lọ. Dẫu gì cũng đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ mấy phút sau, cây hàng của gã cũng hệt như Lê Diểu, cứng ngắc run rẩy, rỉ ra tinh dịch nhớp nhúa.
Lê Diểu rắp tâm trả thù, ác ý nói: "Cục phó Chu, xuất tinh sớm cũng là bệnh đó, ngài nên đi khám xem sao đi."
"Hừ. Nói cứ như là cậu ra chậm hơn tôi đấy..."
Mặt của cả hai đều đen thùi lùi. Người khác so bì dài ngắn to nhỏ, chỉ có hai người bọn họ so xem ai ra nhanh hơn. Thật sự quá xấu hổ.
Chu Chí Cần lau tay vào áo tắm của Lê Diểu, sau đó chống người ngồi trở lại giường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lê Diểu thì tựa như một con mèo đã ăn no, nằm xoài trên mặt đất, nửa buổi không nhúc nhích.
Ngồi được ít phút, thấy bộ dạng như con lợn chết của Lê Diểu, Chu Chí Cần nạt: "Lát nữa Lý Tiêu sẽ lên đây, cậu muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng này của cậu à."
Lê Diểu nghe vậy, lập tức trở mình. Chuyện vừa xảy ra khiến hai má anh đỏ hây hây, nom đến là hay.
Lê Diểu chạy thẳng vào phòng tắm, tức thì tức thật, nhưng mà cũng cảm thấy nhẹ lòng. Dù sao mọi chuyện xảy ra không đẫm máu như anh nghĩ, vả lại thái độ bình tĩnh của Chu Chí Cần cũng khiến anh bớt xấu hổ. Chỉ là cục tức trong lòng lại chồng chất không cách nào trút ra được khiến anh cảm thấy bực bội.
Anh không ngừng vỗ nước vào mặt, cho đến khi sắc mặt dịu đi. Lê Diểu nhìn bản thân mình trong gương. Anh không hề cảm thấy nhục nhã chút nào cả. Con người đúng là loại động vật kỳ lạ. Một khi chuyện đã rồi, dường như mọi thứ đều trở về bình lặng, chỉ có lòng gợn sóng.
Anh biết Chu Chí Cần làm nhục mình, nhưng mặt khác anh lại không cảm thấy bản thân mình chịu thiệt gì cả. Loại suy nghĩ dơ dáy này cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Lê Diểu. Anh cũng có tính toán, được cái này phải mất cái kia, đáng buồn thay. Vậy nhưng khắp thế gian liệu có mấy ai không phải sống đời hèn mọn như vậy đâu. Ngay cả Chu Chí Cần, gã cũng có người phải nịnh nọt, có cũng việc phải nhượng bộ. Chỉ có điều chuyện này xảy ra dưới những hình thức khác nhau, chứ không có nghĩa là có ai không phải trải qua.
Lê Diểu vịn chặt vào bàn đá cẩm thạch, mũi hơi nghẹt, chỉ có thể hô hấp bằng miệng. Cánh môi sưng đỏ khiến anh cảm thấy bực bội, liền giơ tay nện vào bờ môi ở trong gương.
Chu Chí Cần nghe thấy tiếng động Lê Diểu tạo ra, chẳng mảy may lay chuyển. Là người trưởng thành ba lăm ba sáu tuổi rồi, sẽ không làm ra những chuyện kích động như hồi mười bảy mười tám nữa. Gã hiểu rõ Lê Diểu.
Lê Diểu thay quần áo xong ra ngoài, sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy. Chu Chí Cần hỏi anh: "Vẫn đánh bài chứ?"
"Anh thua tiền cho tôi không?"
"Cậu thấy tôi thua tiền bao giờ chưa?"
Khí thế của Lê Diểu thoáng chốc đã rút xuống phân nửa, không còn hung hăng nổi nữa. Chu Chí Cần chỉ vu vơ một câu cũng đủ nói lên cách biệt quan hệ, địa vị giữa hai người bọn họ. Người ta có thể thao túng ghế mày ngồi, cơm mày ăn, mày còn có thể làm được gì nữa? Lê Diểu cười khổ, ngồi lên chiếc giường đối diện, rầu rĩ nghịch ngón tay.
"Có gì muốn nói thì cứ nói đi."
"Cục phó Chu, tôi thật sự không có gì muốn nói cả."
"Đừng có trưng cái vẻ trời sắp sập đến nơi đó ra, tôi không thích bộ dạng đấy của cậu đâu."
Lê Diểu nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Chuyện giám đốc Tài chính là thật ạ?"
Chu Chí Cần cười, đây mới là Lê Diểu mà gã biết.
Gã cười mà không nói, nhìn Lê Diểu, đáy mắt thoáng như có ánh lửa rực lên.
"Lần tới cậu ngủ với tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết có thật hay không?"
Lê Diểu chuẩn bị nổi khùng thì có tiếng gõ cửa vang lên. Hai người đều biết Lý Tiêu đã đến. Vì thế Chu Chí Cần nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, ngồi xuống sô pha, làm ra vẻ đứng đắn.
Lý Tiêu mang đồ ăn đến, cười rõ là giả lả. Chu Chí Cần và Lê Diểu đều không có tâm tình cười đùa với anh ta. Ba người đổi lấy một phòng khác, đến trung tâm giải trí ở lầu ba thì thuê một gian riêng. Trương Dân Hoài đã chuẩn bị sẵn một bộ tú lơ khơ. Lê Diểu bước vào, trông thấy một chiếc vali da, tức giận trong lòng bèn vơi đi không ít. Không thể nói anh hèn mạt, chỉ có thể nói là tiền tài có thể khiến ma quỷ cũng phải cúi đầu.
Từ đầu đến cuối, Chu Chí Cần vẫn luôn giữ nụ cười nửa miệng trên mặt, còn Lê Diểu thì rất nghiêm túc để thắng. Đây thực sự là buổi chơi buồn bực nhất, thắng tiền không vui nổi mà thua tiền thì lại càng rầu rĩ. Cuối cùng, nhờ ít thủ đoạn bài bạc, Lê Diểu mang được vali da về phòng thuê trên tầng.
Lê Diểu vốn còn tưởng Chu Chí Cần sẽ ở lại để tiếp tục vơ vét, kết quả vừa tàn cuộc thì gã cũng vội vã rời đi. Lê Diểu buồn chán, bèn ngồi trên giường khách sạn chơi với mấy xấp nhân dân tệ. Đây chính là hình ảnh mà Chu Chí Cần vẫn luôn muốn thấy – Lê Diểu dùng những ngón tay thon dài xinh đẹp soàn soạt đếm những tờ tiền màu đỏ.
Mạng lưới quan hệ của Lê Diểu không đủ rộng, vậy nên chuyện giám đốc Tài chính mà Chu Chí Cần nhắc đến không có cách nào đối chứng được, chỉ đành bán tín bán nghi.
-
Cuối tuần đón con gái đi học lớp khiêu vũ, Lê Diểu đứng giữa nhóm phụ nữ đợi con tan học mà trông đến là lạc lõng. May mà vết thương trên mặt đã lành, bằng không trông anh còn bắt mắt hơn. Con gái còn chưa tan học, điện thoại của Chu Chí Cần đã gọi đến. Ngập ngừng hồi lâu, Lê Diểu hiện tại cũng không biết nên đối diện với Chu Chí Cần thế nào, vậy nên mặc cho chuông điện thoại kêu inh ỏi, anh vẫn không dám bắt máy.
Đợi đến khi Chu Chí Cần gọi đến lần thứ hai, anh mới giùng giằng nhấc máy. Giọng của Chu Chí Cần không được vui cho lắm, đương nhiên điều này chẳng cần nghĩ cũng biết.
"Đến "Vườn Đào" đi, cục trưởng Hồ Bắc qua đây, tôi giới thiệu cho cậu làm quen."
"Hôm nay tôi đau dạ dày, Cục phó Chu, hay là tôi để Lưu Bình đến hầu rượu nhé?"
"Tôi bảo cậu đến thì cậu phải đến." Nói xong Chu Chí Cần lập tức cúp điện thoại, không cho Lê Diểu cơ hội từ chối.
Lê Diểu cau mày nhìn điện thoại. Anh đã hứa sẽ đưa con gái đi ăn đồ Hàn, nhưng có vẻ lại phải thất hứa nữa rồi.
Quả nhiên, Lê Mẫn Tịch rời khỏi lớp khiêu vũ, nghe thấy bố có việc bận, phải đưa nhóc đến nhà ông bà, liền bật khóc. Không ít các bà mẹ đến đón con đều quay sang nhìn ông bố không biết dỗ con gái này.
Lê Diểu quay sang giảng giải cho con gái: "Bé Tịch ngoan, ba còn có công việc. Nếu không đi, sẽ không có cơm ăn. Ba mà không kiếm được tiền thì ai sẽ nuôi bé Tịch của ba đây?"
"Có mẹ mà, để mẹ kiếm tiền, ba chơi với con. Ba đã hứa rồi mà. "
Mặt Lê Diểu lập tức dài như cái thuổng, anh đè thấp giọng, nói: "Con mà không nghe lời thì sau này không được gặp lại ba nữa đâu đấy."
Cô bé nghe vậy, liền ngừng thút thít ngay tắp lự, lắp ba lắp bắp hỏi: " Ba... Có phải ba định... chia tay với mẹ không?"
Lê Diểu sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào, cũng chẳng biết phải giải thích từ đâu.
Anh lo cho con gái xong xuôi, lúc ba chân bốn cẳng chạy đến khách sạn thì Chu Chí Cần đã bắt đầu nhập cuộc với người ta rồi. Lê Diểu cười giả lả, nói tự mình phạt rượu, Chu Chí Cần lại chặn chén rượu trong tay anh. Lòng Lê Diểu gợn sóng, hệt như những rung động hồi học cấp hai, không lớn lắm, nhưng cũng đủ để đầu anh cháy máy. Thái độ của Chu Chí Cần đối với anh rõ ràng rất khác biệt, dạo gần đây điều này đã liên tục được nghiệm chứng rồi.
Chu Chí Cần gọi người đặt thêm một ghế bên cạnh mình, Lê Diểu bỗng nhiên có chút vừa mừng vừa lo. Bình thường những dịp xã giao lớn như này, anh chưa bao giờ ngồi bên Chu Chí Cần. Mặc dù đã ngồi xuống, nhưng Lê Diểu cứ nhấp nha nhấp nhổm mông không chạm ghế, người căng lên như dây đàn, sẵn sàng nghênh đón vị "cục trưởng Hồ Bắc" tới giám sát công việc.
Tân Thúc Bình nói tiếng phổ thông bằng chất giọng đơn đớt, nhận lấy điếu thuốc Lê Diểu kính cho, rồi lại để anh ta châm thuốc hộ. Ánh mắt hai người giao nhau, đều âm thầm soi xét đối phương.
Tân Thúc Bình với Chu Chí Cần cũng xem như thăng tiến cùng một lúc, có điều ông ta may mắn hơn Chu Chí Cần một chút, giờ đã trở thành lãnh đạo đứng đầu rồi. Hai người tuổi tác sàn sàn nhau, nhưng Chu Chí Cần trông trẻ hơn nhiều. Tân Thúc Bình bởi đầu lưa thưa tóc, lại còn có bụng bia, vậy nên nhìn trông không khác gì đại sứ hình tượng cho thương hiệu "giá áo túi cơm".
"Nhìn Tiểu Lê cái biết ngay là người làm việc lớn, lão Chu rất là biết chọn mặt gửi vàng nhé. Nào như bên tôi, được việc thì chẳng mấy đứa, mà ăn tàn phá hại thì đông như kiến lửa."
Nghe đến "đông như kiến lửa", Lê Diểu xém tí nữa thì sặc nước bọt, Chu Chí Cần cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Tân Thúc Bình hoàn toàn không phát hiện mình không phân biệt được kiến lửa với kiến cỏ, vẫn còn tiếp tục than vãn: "Nếu mà có cơ hội, tôi thật sự muốn yêu cầu huy động mấy người bên cậu sang làm việc."
"Sếp Tân quá lời rồi, chủ yếu là Cục phó Chu cho tôi cơ hội, nên tôi mới có thể làm nên một ít công chuyện."
"Xem đi xem đi, đến nói chuyện cũng không quên nhắc đến anh nữa. Tôi thật sự ghen tị với anh đó, lão Chu à."
"Thúc Bình, anh nói đi đâu vậy. Hồ Bắc nhân tài đầy rẫy, chỗ chúng tôi mới là những kẻ quê mùa xứ khỉ ho cò gáy này."
Lê Diểu lập tức a dua chêm vào một câu: "Đúng vậy, Hồ Bắc đất tốt chứ, doanh thu bán điện hàng năm đều cao vậy cơ mà. Chỗ chúng tôi đây mới khổ, mùa đông thì thiếu điện, mùa hè còn phải chuyển điện từ tây sang đông."
"Thôi, không nói chuyện công việc nữa. Hôm nay anh em chúng ta ra ngoài cho khuây khỏa cơ mà, không nói mấy chuyện này nữa. Lại còn Tiểu Lê, cậu là cánh tay đắc lực của lão Chu đấy nhé, cùng nhau uống một chén nào."
Tân Thúc Bình nâng chén, Chu Chí Cần cũng thong thả cầm chén lên. Lê Diểu lập tức đứng dậy, rót rượu cho hai người họ. Ba người cụng ly, sau đó tiếp tục giả lả đưa đẩy qua lại một hồi.
Bụng Lê Diểu rỗng không, uống được mấy chén đã bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng anh không thể để lộ ra, hiện giờ được Chu Chí Cần hết mực nâng đỡ, anh nhất định phải thể hiện "phong độ đại tướng" lên được bàn rượu, xuống được nông thôn.
Tân Thúc Bình vốn cũng không thích uống rượu, bình thường chẳng qua chỉ là xã giao. Hôm nay gặp Chu Chí Cần vốn định đình chiến, ai dè sự xuất hiện của Lê Diểu khiến ông ta buộc phải giữ thể diện. Vả lại, ông ta không thích con người Lê Diểu. Trong mắt Tân Thúc Bình, Lê Diểu chỉ là con chó biết vẫy đuôi. Tuy miệng hết lời khen ngợi nhưng Tân Thúc Bình hoàn toàn chẳng xem người này ra gì. Người mà ông ta kiêng dè là Chu Chí Cần kìa. Tay bạn già này quá giỏi trong việc tạo quan hệ, làm việc gì cũng biết trước biết sau. Họ đang ở cái tuổi hoàng kim trong sự nghiệp, đều muốn một bước lên trời, thăng chức đến tổng cục làm quan lớn. Lần này Tân Thúc Bình tới, ít nhiều cũng là để thăm dò con át chủ bài của Chu Chí Cần.
Lê Diểu chẳng hay sóng ngầm cuồn cuộn giữa Tân Thúc Bình và Chu Chí Cần, chỉ thấy trước mặt Tân Thúc Bình, Chu Chí Cần khen anh không ngớt, còn gọi mình là anh em, vậy nên anh càng ra sức mà uống. Tầng mây đỏ bắt mắt phủ lên làn da trắng mịn, Chu Chí Cần chốc chốc lại quay sang nhìn chòng chọc. Lê Diểu biết thừa, nhưng vẫn cứ cố tình phớt lờ đi.
Tiệc rượu dần tàn, chủ đề nói chuyện của Chu Chí Cần và Tân Thúc Bình cũng bắt đầu chuyển hướng xoay quanh vấn đề thay đổi nhân sự. Đương nhiên là vấn đề thay đổi nhân sự ở cấp bậc mà Lê Diểu xách dép chạy theo không kịp, vậy nên anh ta đành ngoan ngoãn ngồi một bên ăn cơm, không dám chen mồm vào, có điều tai thì vẫn bận rộn dựng lên để nghe ngóng.
Lê Diểu dần dà ghi nhớ một số cái tên chưa từng nghe qua. Không những vậy, anh còn bắt đầu phân loại được ra đâu là bạn là thù của Chu Chí Cần, thậm chí cũng nhìn ra được mục đích ban đầu của Tân Thúc Bình.
Nhìn hai lão cáo già mặt ngoài thì nói chuyện anh em thân thiết, mặt trong thì thăm dò lẫn nhau, Lê Diểu cảm thấy trông đến là đáng ghét. Ngay cả khi đã nhìn mãi thành quen, thậm chí mỗi ngày đều xảy ra với bản thân mình, nhưng loại cảm giác chán chường này vẫn chẳng thể vơi đi.
Đến tối anh lại cùng hai người họ thuê gian riêng hát karaoke. Một đám oanh oanh yến yến bao quanh Tân Thúc Bình, khiến bản mặt già của ông ta rạng rỡ hẳn lên. Đôi lúc món quà đi kèm với quyền lực cũng có thể người ta thỏa mãn.
Lê Diểu hát vài bài cũ rích góp vui rồi ngồi thu lu một góc, chỉ thấy dạ dày đau quặn lên. Lúc đầu Chu Chí Cần không để ý đến sự khác lạ của anh, cho rằng chỉ là quá chén bình thường thôi. Nhưng sau một hồi không thấy tới kính rượu nữa, Chu Chí Cần mới phát hiện ra Lê Diểu nắm hai tay thành nắm đấm, gục đầu vào sô pha, trông có vẻ khó chịu.
Chu Chí Cần đẩy cô gái đang chơi xúc xắc với mình ra, rảo bước tới trước mặt Lê Diểu.
Lê Diểu không mở mắt, nhưng mùi rượu trắng và rượu ngoại trên người Chu Chí Cần đã xộc thắng vào mũi. Anh lề rề động bả vai, vừa định mở mắt thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Sao thế, Tiểu Lê? Không khỏe à?"
"...Đau dạ dày."
"Buồn nôn không?"
Lê Diểu chật vật lắc đầu, tay càng siết chặt lại. Chu Chí Cần lập tức nhận ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng, trước đây gã cũng từng uống đến mức dạ dày xuất huyết. Hiện giờ tâm trạng của Lê Diểu không tốt, trước khi uống rượu cũng gần như chẳng có gì bỏ bụng. Gã liền suy đoán ngay rằng có khi Lê Diểu bị xuất huyết dạ dày.
Gã vươn tay đỡ Lê Diểu dậy, gọi hai nhân viên phục vụ trung tâm giải trí giúp đưa người vào nhà vệ sinh. Tân Thúc Bình ngẩng đầu lên, nói chuyện lưỡi ríu cả lại: "Làm... Làm sao thế?"
"Cậu ta uống quá chén, để người ta đi xử lý rồi."
"Thế chú lại tiếp tục đi chứ! Lại... lại nào!"
Chu Chí Cần cảm thấy có chút bất lực. Gã muốn theo dõi tình trạng của Lê Diểu nhưng lại không thể không nể mặt Tân Thúc Bình, vì vậy, dù không tình nguyện, gã vẫn đành trở về chỗ ngồi, nhưng đã hoàn toàn chẳng còn tâm trạng chơi đùa nữa.
Chốc chốc, gã lại ngẩng cổ lên ngóng tình hình bên trong nhà vệ sinh, nhưng vì quá ồn ào, gã không nghe được Lê Diểu đã tỉnh rượu hay chưa, có nôn ói gì không. Chu Chí Cần châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Một cô em xinh tươi bám chặt lấy gã, bị gã thẳng tay hất xuống khỏi sô pha. Mấy người xung quanh thấy vậy, đầu tiên là đực mặt ra, nhưng rồi rất nhanh lại khôi phục trạng thái ban đầu, ai làm việc người nấy. Cô gái kia bẽ bàng đứng dậy, nói "Xin lỗi, quý khách", rồi rời khỏi gian riêng, chẳng mấy chốc đã lại có người đẹp khác vào thay. Mà Lê Diểu thì vẫn chưa rời khỏi nhà vệ sinh.
Chu Chí Cần lấy cớ đi vệ sinh để vào xem Lê Diểu sao mãi vẫn chưa ra. Đẩy cửa bước vào WC, một thanh niên áo đen đang vắt khăn bên bồn rửa mặt, Lê Diểu thì ngồi bệt dưới đất, ôm bồn cầu, chắc là nôn ra rồi.
Tóc hơi rối, môi sưng đỏ. Con ngươi và mái tóc của Lê Diểu rất đen, dưới ánh đèn dìu dịu trông rất gợi cảm. Chu Chí Cần nhìn bộ dạng say khướt của anh ta, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến bò qua.
Gã ngồi xổm xuống, ra hiệu cho thanh niên áo đen ra ngoài trước. Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người họ. Lê Diểu vẫn nhận thức được mọi chuyện xung quanh, nhưng không còn sức để nói nữa, bèn nhướn mi, nâng đôi mắt rệu rã lên nhìn Chu Chí Cần.
"Thế nào rồi?"
"Khó chịu..."
"Nôn ra hết rồi chứ?"
"Cục phó Chu, tôi có thể về trước được không?"
Đối diện với ánh mắt thăm dò của Lê Diểu, Chu Chí Cần không ngờ mình lại thoáng thấy đau lòng, tất nhiên cảm giác này rất nhanh đã bốc hơi.
Chu Chí Cần lấy tay sờ lên trán Lê Diểu, xem ra là sốt nhẹ rồi. Gã cũng rướn cổ nhìn nước thải trong bồn cầu, có vẻ không nôn ra máu. Lúc này Chu Chí Cần mới gật đầu, nói: "Để tôi dặn Tiểu Tề đưa cậu về. Tôi vẫn còn phải đi tiếp Tân Thúc Bình nữa."
"Cảm ơn Cục phó Chu, tôi quả thực không chịu nổi nữa."
"Nghỉ ngơi đi. Tâm trạng không tốt, làm việc gì cũng không xong."
Lê Diểu suýt thì trợn tròn mắt. Anh rất muốn gào lên, rốt cuộc ai là người khiến tâm trạng tôi không tốt chứ hả? Nhưng ngoài mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu, làm bộ khiêm tốn tiếp thu.
Chu Chí Cần không lập tức đứng dậy, mà còn đặt tay lên má Lê Diểu, hạ thấp giọng, nói: "Đáng ra tôi phải ngăn cho cậu uống ít lại."
Lê Diểu thầm nghĩ: Anh mà thật sự muốn tốt cho tôi thì đã không để tôi "ra trận" rồi. Nhưng mà nghĩ đến màn so chiêu giữa Tân Thúc Bình và Chu Chí Cần, anh lại cảm thấy nếu mình không đến nhất định sẽ phải hối hận. Đang không biết phải nói gì, chợt có người gõ cửa, muốn vào nhà vệ sinh. Chu Chí Cần chỉ đành thu bàn tay đang sờ soạng về, nhân tiện đỡ Lê Diểu thoi thóp đứng dậy.
Đích thân giao người cho tài xế, lại bắt gặp ánh mắt như thể biết hết của Tiểu Tề, khiến Chu Chí Cần có phần bực bội. Lê Diểu về đến khách sạn là ngủ luôn. Lòng trống vắng, hình như còn gặp ác mộng, nhưng đến sáng tỉnh dậy thì chẳng còn nhớ gì nữa.
-
Sát giờ mới vào làm, Chu Chí Cần và Tân Thúc Bình đã chụp xong ảnh phòng họp. Loại hình giao lưu giữa các tỉnh bao giờ cũng rườm rà phức tạp như vậy, Lê Diểu cũng chẳng có hứng thú. Anh đã quen Tân Thúc Bình từ trước, có lợi thế hơn hẳn những kẻ hôm nay mới ra sức nịnh bợ. Chỉ là anh không biết rằng, lần này Tân Thúc Bình còn phải làm một bản báo cáo khảo sát chéo, giống như lần trước cục trưởng Vương của bọn họ đi làm khảo sát ở Giang Tây. Công ty Mạng lưới điện Nhà nước rất thận trọng trong việc phân bổ chức vụ giám đốc Tài chính, mà đây thì đều là những phân đoạn quan trọng trong công cuộc khảo hạch.
Tiếp đó Tân Thúc Bình lượn lờ qua một số phòng ban chủ chốt, sau cùng đến phòng Tài vụ, nói vài câu xã giao khen ngợi với Lê Diểu rồi rời đi trong sự rào vây xun xoe của mọi người.
Mãi đến ngày hôm sau, Tân Thúc Bình xuống xem tình hình của phân cục, trong cục mới xôn xao bàn tán về việc phân bổ giám đốc Tài chính.
Lê Diểu nhá đầu bút bi, ngẫm lại từng câu nói của Chu Chí Cần mà lòng khấp khởi mừng thầm. Xem ra Chu Chí Cần có là loại cáo già thế nào, thì con gà béo chắc chắn là anh không sai vào đâu được. Vậy thì chức giám đốc Tài chính đó nhất định rơi vào tay mình rồi.
Lê Diểu không phải là người thủ đoạn, nhưng đứng trước cám dỗ quá lớn như vậy, anh cũng khó lòng bỏ qua. Đối với cán bộ trung cấp mà nói, nếu có thể bước nửa bước lên chức giám đốc thì tiến quá gần tới vị trí lãnh đạo cục rồi. Có thể nói, một trăm bước thì đã đi hết được chín mươi bước. Tuy rằng nhìn qua thì mới được nửa chặng, nhưng đoạn đường gian nan nhất thì đã vượt qua được rồi.
Buổi trưa, Lê Diểu chủ động chạy đến vo ve trước mặt Chu Chí Cần, sau đó cà kê một hồi mới nói muốn mời gã cùng ăn trưa. Cũng không biết là mệt vì phải tiếp đãi Tân Thúc Bình hay còn chuyện phiền muộn gì khác, Chu Chí Cần chỉ liếc Lê Diểu một cái, rồi nói: "Trưa nay tôi ăn dưới căng tin."
Tư duy của Lê Diểu cũng hơi khác người, dường như không hiểu đây là một lời từ chối khéo, trái lại còn nói: "Vậy thì tôi đi tranh chỗ, anh muốn ăn gì, Cục phó Chu? Thịt hấp ở căng tin rất ngon, tôi lấy cho anh một suất nhé."
Chu Chí Cần thật sự không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào, nhìn nụ nười xinh đẹp trên khuôn mặt Lê Diểu, gã ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Lê Diểu như nhận được thánh chỉ, lập tức ra ngoài "tranh chỗ".
Sau khi xử lý xong vài tài liệu cuối cùng cần ký, Chu Chí Cần đứng dậy, thong thả bước tới cửa, phát hiện người ở tầng này đều đã tan làm hết. Vì vậy, gã rảo bước đến nhà ăn nhân viên. Cục có khoảng bốn trăm nhân viên quản lý làm việc trong tòa nhà này, mà căng tin chỉ có sức chứa ba trăm người, vì vậy mỗi ngày công cuộc tranh giành vị trí diễn ra khá khốc liệt. Tuy nhiên, bọn họ là lãnh đạo, thế nào cũng có người nhường chỗ cho. Chu Chí Cần cảm thấy Lê Diểu sẽ chọn một chỗ ít ồn ào, anh ta biết gã thích dùng bữa ở nơi yên tĩnh.
Trên đường tới nhà ăn, Chu Chí Cần chào hỏi với kha khá người. Tuy rằng gã kiệm lời nhưng không có nghĩa là quan hệ với mọi người không tốt. Có khá nhiều người đánh giá rất tốt về Chu Chí Cần, gã làm việc cũng coi như công bằng, không đến nỗi vô công hưởng lộc. Nhân viên quản lý bình thường thấy gã đến nhà ăn dùng bữa cũng ra sức chào hỏi, tranh nhau cơ hội chai mặt với lãnh đạo.
Chu Dịch thấy Chu Chí Cần đến, lập tức đứng dậy mở lời: "Qua chỗ em ngồi đi, còn chỗ đó, em đi lấy đồ ăn cho anh ngay đây."
Chu Chí Cần đi qua, vỗ vai anh ta, cười nói: "Chú ngồi xuống ăn trước đi. Được nửa bữa rồi còn gì, khỏi chạy qua chạy lại nữa. Anh đã nhờ Tiểu Lê gọi món rồi, anh qua dùng bữa với cậu ta đây."
Chu Dịch cũng cảm thấy nửa tháng qua Lê Diểu đã nhanh chóng lấy được lòng tin từ Chu Chí Cần, thành ra chuyện gì cũng có suất của tên này. Trong lòng Chu Dịch có cái gai, bèn nhả ra một câu: "Cậu ta thì cũng chỉ được dăm ba cái việc này thôi."
Chu Chí Cần nhìn Chu Dịch, tỏ vẻ không vui, rồi rời đi.
Lê Diểu gọi bốn mặn một canh, còn có dưa chua, bày cả lên bàn.
Chu Chí Cần tuy khá cao, nhưng không phát tướng, cho nên ngồi trên ghế đẩu thấp cũng không thành vấn đề. Nhiều người béo hơn không thể ngồi được loại ghế đẩu nhỏ trong nhà ăn, vì thế nhà ăn có chuẩn bị một số ghế cao, nhưng không nhiều. Để Chu Chí Cần có thể ngồi thoải mái, Lê Diểu còn cướp thêm cả cái ghế tựa từ chỗ ông bạn Lưu Bình, đem ra cho Chu Chí Cần ngồi.
Thấy Lê Diểu ân cần phục vụ, Chu Chí Cần đương nhiên biết tỏng anh âm mưu cái gì, cũng rất thoải mái hưởng thụ, còn tỏ vẻ kén chọn, nói: "Tôi không ăn đồ dầu mỡ như vậy, cậu lấy cho tôi món bí ngô hấp đi."
Lê Diểu lập tức đặt đũa xuống, chạy đi. Chu Chí Cần đến quá muộn, cũng không rõ giờ này còn bí ngô hấp hay không. Trên mặt đất có dầu trơn, lúc chạy vội, giày bị trượt, Lê Diểu mất thăng bằng, ngã dập mông.
Chu Chí Cần vẫn luôn chăm chú nhìn theo, thấy cảnh này không nhịn được, bật cười rõ to. Tiếng cười ở xung quanh cũng bắt đầu vang lên, Lê Diểu xấu hổ muốn chết. Người bên cạnh đến đỡ anh dậy, còn thuận mồm trêu: "Trưởng phòng Lê, vội gì thế? Định gọi món à? Sợ hết sao? Chỉ cần anh muốn ăn, đầu bếp nhất định sẽ lập tức làm ngay, anh không cần vội vã thế..."
Lê Diểu mặt đỏ lựng, ngắc ngứ nói: "Tôi muốn ăn bí ngô hấp."
Tiếng cười của những cô gái xung quanh lanh lảnh như chuỗi chuông bạc ngân vang. Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Lê Diểu bê một đĩa bí ngô hấp "tội ác tày trời" trở về chỗ ngồi.
Điều khiến Lê Diểu khó chịu nhất lúc này không phải là anh bị ngã một cú, mà là anh bị ngã vì vội đi lấy một đĩa bí ngô chết dẫm cho Chu Chí Cần. Tất cả nhân viên trong cục đều nhìn thấy bộ dạng ấy của anh. Lòng tự trọng của Lê Diểu bị tổn thương nặng nề, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được những người này sẽ dùng vẻ mặt gì bàn tán sau lưng mình.
Trong lòng Chu Chí Cần biết rõ hôm nay Lê Diểu đã rất mất mặt rồi, nhưng biết làm sao được, cú ngã đặc sắc hồi nãy của Lê Diểu cứ lượn lờ mãi trong đầu gã, thành thử ý cười trên mặt chưa thể tắt ngấm ngay được.
Lê Diểu chẳng còn tẹo tâm trạng ăn uống nào, nhưng phải cố nhăn răng ra cười. Không những trở thành trò cười cho Chu Chí Cần, còn phải cười hùa theo gã.
Lòng thầm cảm thán làm người đúng là chẳng có giới hạn gì cả.
Nể mặt Lê Diểu, Chu Chí Cần dùng xong bữa trưa rất nhanh. Hai người rời khỏi nhà ăn nhân viên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Trên đường, Chu Chí Cần cười hỏi: "Mông còn đau không?"
Lê Diểu xụ mặt ra. Lúc này không có người ngoài, anh không thèm chừa mặt mũi cho Chu Chí Cần nữa, ngậm chặt miệng không nói.
"Có cần đi bệnh viện khám không?"
"Cục phó Chu, anh có thể ngừng cười được chưa?"
"Nhịn sao được, tôi tận mắt chứng kiến hiện trường trực tiếp cơ mà."
"Còn không phải tại anh muốn ăn bí ngô sao, tôi sợ hết mất đấy chứ."
"Biết rồi biết rồi."
Xe của Bí thư Dương lái thẳng vào trong cục. Chu Chí Cần nhìn thấy đầu tiên, lập tức thu lại nụ cười, cách xa Lê Diểu một chút. Tài xế của Bí thư Dương giảm tốc độ. Bí thư Dương mở cửa sổ xe, chào hỏi Chu Chí Cần. Lê Diểu cũng tiến tới, ân cần hỏi han.
Bí thư Dương trông có vẻ mệt mỏi, nói: "Sếp Tân vẫn còn phải đi hai lượt nữa, tôi tiếp hết nổi nữa rồi. Cục phó Chu này, mấy anh quen thân như thế, hay là lượt sau anh đi tiếp luôn đi..."
"Bí thư Dương à, tôi nào đủ trình chứ." Chu Chí Cần cười cười thoái thác.
"Để lát nữa về bàn lại. Gần đây gan của tôi không tốt, mấy tên cấp dưới cục điện lực uống trâu quá, đây là còn phải trốn về đấy."
"Buổi chiều nghỉ ngơi đi."
"Nghỉ thế nào được, lát nữa còn có hội nghị trực tuyến, anh có tham gia không?"
Chu Chí Cần gật đầu.
Bí thư Dương nhìn Lê Diểu đứng cạnh gã một cái, lại hỏi: "Các anh định ra ngoài ăn cơm đấy à?"
"Ăn rồi ạ, ở căng tin luôn."
"Còn đến căng tin dùng bữa sao, hiếm thấy nhỉ..."
Bí thư Dương mỉm cười vẫy tay, tài xế đỗ xe vào bãi. Chu Chí Cần đứng đợi ông ta, trong khi mặt Lê Diểu lại được dịp hết xanh lại đỏ. E rằng sau này, nhà ăn sẽ trở thành cấm địa của anh, anh ta sẽ không bao giờ bước chân vào đó nữa.
Bí thư Dương xuống xe kéo Chu Chí Cần đi phía trước, Lê Diểu buồn bực theo đuôi đằng sau. Mông vẫn còn đau âm ỉ, anh thẫn thờ lê bước đi, người uể oải. Lần mất mặt này khiến tâm trạng của anh rớt xuống đáy vực.
-
Vào một hôm thứ năm sau Tết Trung Thu, vợ Lê Diểu gọi điện thoại đến, nói đã chuẩn bị xong đơn ly hôn. Lúc nhận điện thoại, Lê Diểu đang cùng Chu Chí Cần đánh mạt chược. Đàm Lệ Vân đầu bên kia nghe thấy tiếng mạt chược lách cách, đột nhiên giọng điệu trở nên gay gắt hơn.
Ngón tay của Lê Diểu siết chặt điện thoại đến hơi trắng bệch, anh chỉ thấp giọng đáp: "Cô ở đâu, một lát nữa tôi sẽ qua."
"Tôi không có thời gian để đợi anh, hai mươi phút nữa qua đi, lúc đấy tôi ở nhà."
"Đổi chỗ khác đi."
"Con nó cũng có mặt."
Lê Diểu ra hiệu xin lỗi, đứng lên, rời bàn, mới nói: "Việc này chúng ta giải quyết riêng được không? Cô cứ nhất định phải làm thế sao?"
"Chuyện của cả nhà thì cả nhà gặp mặt nhau nói cho rõ ràng."
"Đây là chuyện giữa tôi và cô. Ra ngoài đi, quán Cà phê Hương Ngữ, tôi đợi cô."
Lê Diểu ngắt máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn anh nói chuyện bất lịch sự đến vậy với Đàm Lệ Vân. Từ trước đến giờ, anh đều cảm thấy chỉ cần bản thân nhượng bộ thì sẽ chẳng có vấn đề gì không thể giải quyết được cả.
Chu Chí Cần thấy Lê Diểu gọi người đến thế chỗ mình thì có hơi mất hứng. Hiện giờ gã không thể rời khỏi Lê Diểu. Một ngày không được nhìn thấy Lê Diểu bảy, tám tiếng thì gã liền thấy không yên.
Lê Diểu chạy đến bên Chu Chí Cần, cúi người, ghé sát vào tai Chu Chí Cần, nói: "Tôi ra ngoài một chuyến nhé, Cục phó Chu, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại. Anh cứ chơi trước đi, tôi quay lại rồi cùng anh đi ăn khuya."
"Đi đâu thế?"
"Tôi... Vợ tôi gọi tôi tới bàn chút chuyện."
Chu Chí Cần chớp chớp mắt, không ngờ chuyện ly hôn đã lâu rồi không được Lê Diểu đề cập đến, giờ lại được đem ra bàn bạc. Gã bèn đủng đỉnh gật đầu, không quên bỏ thêm một câu: "Trở về cùng đi ăn khuya."
Mắt Lê Diểu khẽ giật. Gần đây Chu Chí Cần ngày càng thể hiện tính chiếm hữu lồ lộ, sáng đi làm tối tan ca đều phải báo cáo, về cơ bản đều phải nằm trong tầm mắt của gã. Mấy hôm trước, anh ở bên ngoài ăn cơm với đối tác, cũng bị Chu Chí Cần gọi ba cuộc điện thoại hối thúc, đành phải vội vàng bỏ về, đến điều khoản cũng chưa kịp trao đổi rõ ràng.
Chu Chí Cần từng bước tiến công như vậy khiến Lê Diểu rất căng thẳng. Lê Diểu cũng biết mình đang đùa với lửa, anh ta đối với Chu Chí Cần lúc nóng lúc lạnh, vừa ám chỉ lại vừa không xa không gần. Cứ tiếp tục thế này, anh thật sự rất sợ giới hạn cuối cùng mà bản thân tự vạch ra sẽ bị lay đổ. Chu Chí Cần là người theo trường phái hành động, trước giờ không bao giờ nói chơi.
Vậy nên, Lê Diểu chỉ mong sao bên trên mau mau chỉ định chức giám đốc Tài chính. Có vị trí rồi, cạnh tranh thắng rồi, anh mới có thể vững dạ.
Trên đường, Lê Diểu nhận được một cuộc điện thoại từ con gái. Lê Diểu không biết Đàm Lệ Vân đã nói với con bé những gì, không nghe ra được cảm xúc dị thường gì của con gái, trái lại khiến anh càng thêm lo lắng thấp thỏm.
Lê Diểu phóng xe khá nhanh, có thể do ảnh hưởng bởi men rượu. Bữa tối uống một ít, giờ vẫn còn hơi chóng mặt. Vả lại, nghe thấy giọng nói lâu ngày không gặp của Đàm Lệ Vân khiến đầu óc anh có chút rối bời.
Đến quán cà phê, Lê Diểu đợi khoảng mười phút, Đàm Lệ Vân mới đến.
Từ cửa sổ, anh nhìn thấy Đàm Lệ Vân lái một chiếc xe hơi mới. Dòng xe thể thao của Hyundai, tuy giá không cao nhưng rất đỗi lả lơi, cảm giác rất khác so với chiếc Audi chân chất trước đây của chị ta. Đàm Lệ Vân bước ra từ trong xe với cái bụng bự, có vẻ như đã sắp sinh. Chị ta mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh nhạt, phối với một chiếc áo khoác mỏng màu camel, trông vẫn rất xinh đẹp, thêm mấy phần tròn trịa, nom còn gợi cảm hơn so với hồi gầy gò.
Lê Diểu có chút căng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối vân vê. Đàm Lệ Vân vừa ngồi xuống đã lấy ngay ra một phong bì lớn làm bằng giấy xi măng, đẩy về phía Lê Diểu.
Mười năm vợ chồng, giờ gặp nhau cũng chẳng chào hỏi lấy một câu, thậm chí còn chẳng gọi tên nhau, khiến Lê Diểu chợt thấy chạnh lòng. Phải nói, đàn bà một khi mà đã tàn nhẫn thì còn nhẫn tâm gấp chục lần đàn ông.
"Anh xem qua đi, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì ký vào, tôi tìm luật sư xem qua rồi."
"Bản thân cô là luật sư, còn cần gì tìm luật sư xem hộ?"
Nghe Lê Diểu nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Đàm Lệ Vân cũng có vẻ buồn bã. Hồi mới yêu nhau, Đàm Lệ Vân vẫn còn cật lực ôn tập cho kỳ thi tư pháp, chuẩn bị lấy giấy phép vào ngành luật. Nhưng rồi, mười năm đã qua, vậy mà chị ta lại chưa hề làm luật sư một ngày nào cả.
Lê Diểu lật xem bản thỏa thuận, cẩn thận đọc từng chữ. Đây là thỏa thuận nặng nề nhất mà anh từng đọc trong đời. Anh thậm chí còn định mở lời cầu xin Đàm Lệ Vân, nhưng việc đến nước này, nhìn phần bụng nhô lên kia, anh chẳng còn dũng khí nữa. Đến cả lửa giận cũng tắt ngúm, lòng lạnh đến tái tê.
"Tịch theo tôi, còn lại tôi không có ý kiến."
Đôi mày thanh thoát của Đàm Lệ Vân nhíu lại. Chị ta biết ngay Lê Diểu sẽ khó mà nhân nhượng chuyện này.
"Tôi biết bây giờ anh có khả năng muốn gì được đó, tôi cũng chẳng có thứ gì có thể trao đổi lấy con gái với anh. Nhưng anh biết đấy, Tịch mới sáu tuổi, sang năm sẽ bắt đầu đi học. Tôi là mẹ con bé, nó đang trong giai đoạn trưởng thành, theo tôi sẽ tốt hơn là theo anh. Lê Diểu, chúng ta đều là người có văn hóa, anh đừng nói chuyện nhì nhằng với tôi. Tôi nghĩ việc này anh cũng cân nhắc rất lâu rồi, đúng không?"
Nhìn điệu bộ kênh kiệu của Đàm Lệ Vân, Lê Diểu đột nhiên nảy sinh cảm giác khinh ghét, nhưng cũng không vội nói gì ngay. Ở cùng Chu Chí Cần riết rồi, cái tật nói mà không thèm nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.
"Vẫn câu đó, ngoại trừ điều này, những thứ khác tôi đều không cần."
Đàm Lệ Vân thấy Lê Diêu kiên quyết như vậy, cũng chẳng còn gì để nói. Chị ta là một người rất dứt khoát, trước giờ không thích trò năn nỉ ỉ ôi, bèn chộp lấy phong bì giấy xi măng trước mặt, đỡ eo để đứng lên rời đi. Ai dè lúc đứng dậy, bởi khoảng cách giữa ghế sofa và bàn cà phê quá hẹp, chị ta bụng bầu to tướng vốn đã khó di chuyển, thành thử đầu gối đập vào bàn cà phê một cái đã khiến cả người lung lay.
Lê Diểu nhanh tay lẹ mắt, đứng dậy, cách một chiếc bàn cà phê đỡ Đàm Lệ Vân. Lúc tay anh chạm vào người chị, cả hai đều sửng sốt. Lê Diểu chỉ đỡ chị ta theo bản năng, nhưng sau đó lại thấy vô cùng lúng túng. Đàm Lệ Vân không hất tay anh ra, anh cũng không chủ động thả tay. Hai người nhìn nhau, tựa hồ đều nhớ tới chuyện xưa năm cũ, lòng đều ấm ách. Lê Diểu nhận thấy hành vi của mình có vẻ rất ti tiện, đành luống cuống rụt tay về.
Đàm Lệ Vân vội vã rời khỏi quán cà phê, lên chiếc xe thể thao vừa lái tới. Lúc này Lê Diểu mới nhìn thấy người mở cửa xe – một thanh niên mặc áo khoác gió màu đen, cao hơn anh khoảng bảy tám phân, rắn rỏi, trẻ trung. Lê Diểu đột nhiên nổi giận. Anh siết chặt cốc cà phê trên bàn, nghiến răng nghiến lợi, những tưởng trong lúc tức giận sẽ bóp vỡ cả cốc như trong phim truyền hình, nhưng rồi dù đã cố hết sức cũng chẳng thể làm vỡ được chiếc cốc. Quả nhiên, phim là phim, đời là đời. Lúc này, anh vẫn phải treo bộ mặt tươi cười lên, quay lại đánh mạt chược với Chu Chí Cần, thay vì tìm một góc không người nào đó, đấm bao cát để trút giận.
Lê Diểu nán lại quán cà phê một lát để bình tĩnh lại, sau đó mới lái xe trở về chỗ Chu Chí Cần đánh bài.
Vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào, không biết có chuyện gì, túm lại là một đám đực rựa cực kỳ phấn khích. Lê Diểu cũng chẳng có tâm tình để nghe ngóng chuyện xảy ra, chỉ lượn tới lượn lui trước mặt Chu Chí Cần, tỏ ý là mình đã về, sau đó bèn ngồi xuống sô pha bên cạnh hút thuốc xem TV.
Chu Chí Cần thấy Lê Diểu mặt như tàu lá, liền biết anh đi nói chuyện chuyến này chẳng vui vẻ gì. Chẳng hạn như việc phân chia tài sản, quyền nuôi con, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai vấn đề này. Chu Chí Cần không tin rằng cô vợ lọc lõi của Lê Diểu có thể nói với anh ta rằng thực ra là nhầm lẫn thôi, đứa con này là của anh!
Làm xong ván này, Chu Chí Cần gọi Lê Diểu qua. Lê Diểu chẳng hề có hứng chơi mạt chược, đầu óc của anh ta hiện giờ có thể nhìn con chín văn thành chín sách.
"Cục phó Chu, tôi hơi đau đầu. Mọi người cứ đánh trước, lát nữa tôi qua."
Chu Chí Cần liếc anh, cũng không ép, nhưng hiển nhiên là mất vui. Lúc này Lê Diểu cũng chẳng còn hơi sức mà để tâm. Anh hút hết điếu này tới điếu khác, cũng chẳng hay thời gian vùn vụt trôi.
Chu Chí Cần đánh mạt chược mà hồn ở đâu đâu, cũng chẳng nói chẳng rằng gì. Đám người xung quanh đều phát hiện Lê Diểu có ảnh hưởng đến Cục phó Chu. Bọn họ không hề biết rằng Lê Diểu rời đi để gặp vợ bàn chuyện ly hôn, lúc này đều đang phỏng đoán rằng có phải ai đã đã gây chuyện để hồi nãy Lê Diểu phải vội vã ra ngoài xử lý, nhưng lại xử lý chưa thỏa đáng hay không.
Trong đầu mỗi người đều có suy tính riêng của mình. Chơi được một lúc, Chu Chí Cần bèn thấy chán. Mạt chược có tổng cộng 144 con, đánh tới đánh lui cũng chỉ có vậy, lòng hết ham thắng tiền, tự nhiên hứng thú cũng không còn nữa.
Mọi người thấy Cục phó Chu không đánh nữa bèn nhao nhao đề nghị ra ngoài ăn đêm. Chu Chí Cần tỏ vẻ không muốn ăn, gọi Tiểu Tề tới lái xe đưa gã về. Bước ra cửa, gã đột nhiên quay người lại, ra vẻ bí ẩn hỏi: "Tiểu Lê, chuyện hồi nãy cậu nói xử lý thế nào rồi? Đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Lê Diểu vốn tưởng rằng Chu Chí Cần định rút quân thật rồi, cuối cùng thành ra vẫn chẳng trốn được. Tuy rằng anh đã điều chỉnh tốt tâm trạng nhưng bộ mặt vẫn chảy dài ra như bánh bao nhúng nước. Lê Diểu đứng dậy, bỏ bao thuốc vào trong túi quần, rảo bước đến cửa, ghé vào tai Chu Chí Cần nói: "Đi ăn đồ nướng đi, tôi muốn ăn chút đồ cay."
Chu Chí Cần vốn ghét nhất các loại quán xá ven đường, vừa nhìn đã thấy bẩn rồi chứ đừng nói đến ăn. Nhưng mà giờ Lê Diểu đã đưa ra yêu cầu cụ thể như thế, gã cũng không tiện đá người ta ra xa được, bèn không ý kiến gì mà đi thẳng.
Chu Chí Cần lên xe rồi cũng chẳng nói gì. Lê Diểu tự lái xe của mình đi trước, Tiểu Tề theo sát đằng sau. Thành phố về đêm mang một dáng vẻ khác lạ. Tuy không thể nói là lộng lẫy sầm uất, nhưng cũng rực rỡ đến lạ kỳ. Chu Chí Cần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra nửa năm nay mình không lên giường với ai, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già sao? Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ gã còn chưa định làm gì Lê Diểu, loại việc này trước giờ gã đều xem trọng việc anh tình tôi nguyện.
Xe đậu trước một tiệm nướng trông có vẻ tồi tàn bẩn thỉu, đến mức Chu Chí Cần hoàn toàn không muốn xuống. Tiểu Tề lái xe đi, chỉ còn lại hai người đàn ông mặc vest đứng trước tiệm đồ nướng. Bà chủ quán chào hỏi vô cùng nhiệt tình: "Anh đẹp trai, mời vào ngồi, hai người phải không?"
Chu Chí Cần còn đang do dự không biết có nên thuyết phục Lê Diểu đến nơi sạch sẽ hơn không, Lê Diểu đã quen đường quen nẻo đi vào bên trong cửa tiệm nhỏ. Bước đi bệ vệ giẫm trên sàn nhà đầy dầu mỡ, bờ mông nhỏ lúc lắc, không cong lắm nhưng Chu Chí Cần lại thấy rất gợi cảm.
"Cục phó Chu vào ngồi đi, ở đây sạch sẽ hơn bên ngoài."
Sạch sẽ cái đầu cậu ý! Chu Chí Cần mắng thầm một câu, nhưng vẫn mặt lạnh te đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lê Diểu.
Lê Diểu cảm thấy có chút không quen, nhìn sang Chu Chí Cần, cho rằng gã ngồi đối diện mình mới phải. Ngồi ngang hàng với nhau thế này, phía đối diện lại chẳng có ai, khiến cho Lê Diểu cảm thấy giống như đang hẹn hò ở thập niên 80, quá sức kỳ quặc. Hai ông chú trung niên ngồi trong tiệm đồ nướng đã đủ gây chú ý rồi. Lê Diểu trợn trắng mắt, nhưng lại không dám bảo Chu Chí Cần ngồi sang phía đối diện.
"Muốn ăn gì?"
"Tôi gì cũng được..." Chu Chí Cần nhìn quầy hàng bẩn thỉu, càng không muốn ăn chút nào.
Làm gì có chuyện Lê Diểu không biết. Chẳng qua anh cố tình muốn khiến Chu Chí Cần phát ghê, cũng muốn xem xem rốt cuộc con người Chu Chí Cần có thể cưỡng ép bản thân đến mức độ nào.
"Thế tôi gọi bừa nhé?" Lê Diểu đứng dậy, tới chỗ chủ tiệm đồ nướng, giọng nhè nhẹ gọi món này món kia. Đương nhiên thịt là thức ăn chính, rau chỉ có tỏi tây và ớt xanh. Sau lại gọi thêm vài chai bia, vì là tiệm nhỏ nên bia ngon nhất cũng chỉ có Thanh Đảo là tạm chấp nhận được.
Trở lại chỗ ngồi, Lê Diểu ngồi xuống đối diện gã. Chu Chí Cần không nói gì, nhàn nhạt liếc anh một cái rồi hỏi: "Sao thế? Ly hôn khó khăn đến vậy à?"
"Chưa nghe ba lần chuyển nhà bằng một lần ly hôn, ba lần ly hôn bằng một lần chết sao?"
"Cô ta đưa ra điều kiện gì mà cậu không thể chấp nhận được?"
"Cô ta muốn Tịch theo mẹ."
"Thế... gã đàn ông kia là người thế nào? Nếu không đến nỗi nào thì cậu cũng không thể ngăn cản con gái mình theo mẹ được. Dù sao cũng ở cùng một thành phố, cậu có thể đón nó về ở mấy hôm bất cứ lúc nào mà."
"Không được!" Lê Diểu hễ nhớ đến gã thanh niên trẻ tuổi kia là lại thấp thoáng linh cảm không lành.
"Đừng cố chấp như vậy, sau này không tính tới chuyện đi bước nữa à?"
Vừa nghe lời này, Lê Diểu liền nhướn mày nhìn Chu Chí Cần, như một lời chất vấn trong thinh lặng. Con ngươi của anh rất đen, nhìn như vậy khiến Chu Chí Cần chột dạ, cảm giác như thể bị hút vào trong đó.
Lặng thinh gần một phút, Chu Chí Cần mới lên tiếng: "Muốn giành lại con gái thì cũng đơn giản thôi."
"Bằng cách nào cơ?"
"Tiểu Đàm làm kinh doanh, coi trọng nhất là mặt mũi. Chỉ cần cậu có thể hạ mình xuống thì chẳng có gì mà không lấy được từ chỗ cô ta cả."
Lê Diểu cười, lắc đầu nói: "Tịch là con gái ruột của tôi, không phải nhặt bên ngoài về. Tôi không muốn nó sống trong một môi trường không lành mạnh."
Chu Chí Cần lập tức cảm thấy cô nhóc này thật sự là cửa ải lớn. E rằng sau này muốn cưa được Lê Diểu, nhất định phải bỏ công đi lấy lòng cô con gái cưng này của anh.
"Thế thì cậu cứ nhì nhằng với cô ta vậy đi. Để xem cô ta sinh con xong rồi lại chả cuống lên kết hôn ấy chứ."
Chu Chí Cần không biết gã đàn ông kia là người thế nào, Lê Diểu cũng không biết. Vậy nên chủ đề này đến đây là đứt mối. May mà đồ nướng kịp thời đưa lên, Lê Diểu vùi đầu mà ăn, né tránh bầu không khí tẻ nhạt này.
Kỳ thực, Lê Diểu chưa từng hy vọng Chu Chí Cần sẽ giúp mình trong chuyện này. Ly hôn là việc của riêng anh, cũng không phải là thăng quan tiến chức mà mình không với tới được thì dựa vào Chu Chí Cần chống lưng. Vì vậy, lúc bước ra khỏi quán, Chu Chí Cần hỏi Lê Diểu có cần gã giúp không, Lê Diểu nhất thời không nghĩ đến chuyện gã đề cập là chuyện này, liền ngơ ngác đưa mắt nhìn Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần không nói gì. Mãi một lúc sau, Lê Diểu mới chợt giật mình nhận ra, tiếp đó nhìn Chu Chí Cần bằng ánh mắt kỳ lạ.
Chu Chí Cần đứng ngược sáng trước chiếc Mazda của anh, trông mặt có vẻ hơi u ám.
"Cục phó Chu, ngài định giúp tôi giải quyết chuyện gì đây?" Giọng Lê Diểu nghe lâng lâng, có vẻ như uống say rồi, nhưng Chu Chí Cần biết rõ, anh vẫn rất tỉnh táo.
"Giúp cậu? Chà, có thể giúp cậu thăng quan phát tài góa vợ, có thích không?" Chu Chí Cần nghiêng người, ép Lê Diểu đang giả say phải lùi lại một bước, chân đụng vào đầu xe ôtô.
Lê Diểu bị câu nói của Chu Chí Cần chọc cười, ngoác miệng cười rúc rích.
Chu Chí Cần tiếp tục nói: "Thế cậu đã sẵn sàng tiếp nhận chưa?"
Lê Diểu đang định nói thì cảm thấy có một bàn tay đang lần lên đùi mình, cách một lớp quần tây sờ soạng. Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng truyền đến da thịt khiến Lê Diểu nổi hết da gà.
"Coi điệu bộ này, để cậu tiếp nhận lòng tốt của tôi... e là vẫn cần một khoảng thời gian nữa."
Vốn tưởng rằng lúc đó Lê Diểu sẽ lùi lại, nhưng không ngờ anh chẳng những không lùi bước, trái lại còn duỗi tay ôm cổ Chu Chí Cần. Đôi môi mềm lập tức dâng lên.
Nụ hôn quá đột ngột, đến mức một lúc lâu, Chu Chí Cần vẫn quên không há miệng. Đầu lưỡi Lê Diểu quét qua môi, toàn thân gã như bị điện giật. Khát khao trong lòng tựa sư tử bước lên đấu trường, đã rục rịch phát cuồng.
Gã lập tức luồn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lê Diểu. Môi lưỡi không ngơi nghỉ, nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng của anh. Bởi không gặp cản trở gì, nụ hôn kéo dài miên man. Họ dường như không sợ bị nhìn thấy, không hề có ý định lùi bước. Lê Diểu không ngừng phá vỡ giới hạn của chính mình, thò tay vào cổ áo của Chu Chí Cần, cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn trên lưng gã.
Ngay khoảnh khắc bàn tay vừa bắt đầu ve vuốt, Chu Chí Cần đột nhiên giằng ra.
Lê Diểu ngơ ngác nhìn vẻ mặt rõ ràng là vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng của Chu Chí Cần, cảm thấy rất là khó hiểu. Lồng ngực Chu Chí Cần phập phồng, nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh. Gã thấp giọng nói với Lê Diểu: "Đừng đùa với lửa. Tôi biết cậu đang nghĩ gì và tính toán điều gì đó, Tiểu Lê."
"Không phải muốn khiến tôi cảm nhận được ba hạnh phúc lớn trên đời sao? Tôi cũng muốn thăng quan phát tài góa vợ mà."
"Đùa thôi, cậu nghĩ nhiều rồi."
"Cục phó Chu sao lại coi lời mình nói ra như đánh rắm vậy?"
"Bởi vì ngày mai cậu sẽ hối hận vì những gì đã nói và làm ngày hôm nay. Tôi không đôi co với cậu, hôm nay tâm trạng cậu không tốt."
"Vậy thì anh định đợi tới khi nào?"
"Đợi đến khi người tôi thích hơn xuất hiện, cậu sẽ chẳng còn đáng giá một xu."
"Vậy có phải tôi càng nên nắm bắt cơ hội, tranh thủ thời gian không?" Lê Diểu cười lạnh, hơi thở phả vào cổ Chu Chí Cần.
"Cậu nói xem?" Chu Chí Cần chộp lấy mông Lê Diểu. Da thịt dán chặt vào lòng bàn tay, năm ngón tay cách một lớp vải nhấn chìm trong da thịt. Lê Diểu căng thẳng đến mức eo hông cứng ngắc. Tiếp đến, Chu Chí Cần bật cười: "Đường sự nghiệp của cậu cũng không tệ, rất đã tay..."
Chỉ một câu này đủ khiến cho Lê Diểu mặt đỏ tưng bừng. Hai người chỉ duy trì tư thế này vài giây, nhưng cảm giác mà bàn tay kia để lại trên mông, Lê Diểu xua thế nào cũng không hết.
Chu Chí Cần không đợi anh nói thêm, gã đã thể hiện rất rõ ràng rồi, Lê Diểu cũng chẳng nói được gì nữa. Thấy Chu Chí Cần quay người đi vài bước, Lê Diểu đang định hỏi gã có cần mình đưa về nhà không, đã thấy Chu Chí Cần vẫy tay bắt taxi, đến đầu cũng không thèm ngoái đã bỏ lại Lê Diểu mặt mũi đỏ gay đứng giữa gió đêm.
Lúc này, Lê Diểu cảm thấy chỉ có một câu thích hợp với mình, ấy là: ngổn ngang trong gió lạnh.
Trần có đôi lời lảm nhảm: Trong truyện thì phần lớn thành ngữ mình đều thực hiện việc "bản địa hóa" để truyền tải nội dung cốt lõi của tác giả, chẳng hạn như câu mà Tân Thúc Bình nói, vốn là nhầm giữa trâu cày và lông bò trong câu "nhiều như lông bò", nhưng cảm thấy hơi ngang nên mình đã chuyển sang "đông như kiến cỏ" cho quen thuộc hơn. Ngoài ra thì chín văn là quân cờ có chín hình tròn và chín sách là quân hình chín đốt trúc trong mạt chược, trong trường hợp mọi người tò mò, vậy thôi:3
Biên tập: Trần
Hai túi dái cũng bị Chu Chí Cần vuốt ve một chập. Lê Diểu gồng mình chống lại cảm giác sướng đang ập đến. Anh với vợ cũng đã hai, ba tháng không làm. Mỗi ngày đều bận rộn, ngay cả thủ dâm cũng chẳng có thời gian. Lúc này mặt anh căng cứng lên vì nhịn, để khỏi bị Chu Chí Cần có cớ bảo mình xuất tinh sớm. Bằng không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng hết đường chối.
"Chu..." Tiếng vừa vọt ra, Lê Diểu bỗng nín bặt như con ngỗng bị mắc nghẹn.
"Sướng không?" Chu Chí Cần nhìn chất lỏng màu trắng trong lòng bàn tay, cười dâm dê hỏi Lê Diểu.
Lê Diểu mặt sa sầm, lạnh lùng nói: "Được rồi chứ, tránh ra."
"Cậu sướng rồi, thế còn tôi?"
"Liên quan gì đến tôi? Tránh ra!"
Chu Chí Cần thở dài, cúi đầu hôn Lê Diểu thêm cái nữa, lần này kịch liệt hơn nhiều. Lê Diểu cố gắng ngậm chặt miệng, Chu Chí Cần lại quyết phải vào được hang cọp, hai người bắt đầu giằng co. Chu Chí Cần chớp lấy thời cơ tóm được tay Lê Diểu, liền dí xuống cây hàng nóng rực vừa móc ra khỏi khóa quần của mình.
Lòng bàn tay Lê Diểu mướt mồ hôi, bị Chu Chí Cần túm lấy, bắt tuốt mấy cái.
Chu Chí Cần cảm thấy anh không thể giúp gã, liền bỏ cuộc, bắt đầu tự mình xóc lọ. Dẫu gì cũng đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ mấy phút sau, cây hàng của gã cũng hệt như Lê Diểu, cứng ngắc run rẩy, rỉ ra tinh dịch nhớp nhúa.
Lê Diểu rắp tâm trả thù, ác ý nói: "Cục phó Chu, xuất tinh sớm cũng là bệnh đó, ngài nên đi khám xem sao đi."
"Hừ. Nói cứ như là cậu ra chậm hơn tôi đấy..."
Mặt của cả hai đều đen thùi lùi. Người khác so bì dài ngắn to nhỏ, chỉ có hai người bọn họ so xem ai ra nhanh hơn. Thật sự quá xấu hổ.
Chu Chí Cần lau tay vào áo tắm của Lê Diểu, sau đó chống người ngồi trở lại giường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lê Diểu thì tựa như một con mèo đã ăn no, nằm xoài trên mặt đất, nửa buổi không nhúc nhích.
Ngồi được ít phút, thấy bộ dạng như con lợn chết của Lê Diểu, Chu Chí Cần nạt: "Lát nữa Lý Tiêu sẽ lên đây, cậu muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng này của cậu à."
Lê Diểu nghe vậy, lập tức trở mình. Chuyện vừa xảy ra khiến hai má anh đỏ hây hây, nom đến là hay.
Lê Diểu chạy thẳng vào phòng tắm, tức thì tức thật, nhưng mà cũng cảm thấy nhẹ lòng. Dù sao mọi chuyện xảy ra không đẫm máu như anh nghĩ, vả lại thái độ bình tĩnh của Chu Chí Cần cũng khiến anh bớt xấu hổ. Chỉ là cục tức trong lòng lại chồng chất không cách nào trút ra được khiến anh cảm thấy bực bội.
Anh không ngừng vỗ nước vào mặt, cho đến khi sắc mặt dịu đi. Lê Diểu nhìn bản thân mình trong gương. Anh không hề cảm thấy nhục nhã chút nào cả. Con người đúng là loại động vật kỳ lạ. Một khi chuyện đã rồi, dường như mọi thứ đều trở về bình lặng, chỉ có lòng gợn sóng.
Anh biết Chu Chí Cần làm nhục mình, nhưng mặt khác anh lại không cảm thấy bản thân mình chịu thiệt gì cả. Loại suy nghĩ dơ dáy này cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Lê Diểu. Anh cũng có tính toán, được cái này phải mất cái kia, đáng buồn thay. Vậy nhưng khắp thế gian liệu có mấy ai không phải sống đời hèn mọn như vậy đâu. Ngay cả Chu Chí Cần, gã cũng có người phải nịnh nọt, có cũng việc phải nhượng bộ. Chỉ có điều chuyện này xảy ra dưới những hình thức khác nhau, chứ không có nghĩa là có ai không phải trải qua.
Lê Diểu vịn chặt vào bàn đá cẩm thạch, mũi hơi nghẹt, chỉ có thể hô hấp bằng miệng. Cánh môi sưng đỏ khiến anh cảm thấy bực bội, liền giơ tay nện vào bờ môi ở trong gương.
Chu Chí Cần nghe thấy tiếng động Lê Diểu tạo ra, chẳng mảy may lay chuyển. Là người trưởng thành ba lăm ba sáu tuổi rồi, sẽ không làm ra những chuyện kích động như hồi mười bảy mười tám nữa. Gã hiểu rõ Lê Diểu.
Lê Diểu thay quần áo xong ra ngoài, sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy. Chu Chí Cần hỏi anh: "Vẫn đánh bài chứ?"
"Anh thua tiền cho tôi không?"
"Cậu thấy tôi thua tiền bao giờ chưa?"
Khí thế của Lê Diểu thoáng chốc đã rút xuống phân nửa, không còn hung hăng nổi nữa. Chu Chí Cần chỉ vu vơ một câu cũng đủ nói lên cách biệt quan hệ, địa vị giữa hai người bọn họ. Người ta có thể thao túng ghế mày ngồi, cơm mày ăn, mày còn có thể làm được gì nữa? Lê Diểu cười khổ, ngồi lên chiếc giường đối diện, rầu rĩ nghịch ngón tay.
"Có gì muốn nói thì cứ nói đi."
"Cục phó Chu, tôi thật sự không có gì muốn nói cả."
"Đừng có trưng cái vẻ trời sắp sập đến nơi đó ra, tôi không thích bộ dạng đấy của cậu đâu."
Lê Diểu nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Chuyện giám đốc Tài chính là thật ạ?"
Chu Chí Cần cười, đây mới là Lê Diểu mà gã biết.
Gã cười mà không nói, nhìn Lê Diểu, đáy mắt thoáng như có ánh lửa rực lên.
"Lần tới cậu ngủ với tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết có thật hay không?"
Lê Diểu chuẩn bị nổi khùng thì có tiếng gõ cửa vang lên. Hai người đều biết Lý Tiêu đã đến. Vì thế Chu Chí Cần nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, ngồi xuống sô pha, làm ra vẻ đứng đắn.
Lý Tiêu mang đồ ăn đến, cười rõ là giả lả. Chu Chí Cần và Lê Diểu đều không có tâm tình cười đùa với anh ta. Ba người đổi lấy một phòng khác, đến trung tâm giải trí ở lầu ba thì thuê một gian riêng. Trương Dân Hoài đã chuẩn bị sẵn một bộ tú lơ khơ. Lê Diểu bước vào, trông thấy một chiếc vali da, tức giận trong lòng bèn vơi đi không ít. Không thể nói anh hèn mạt, chỉ có thể nói là tiền tài có thể khiến ma quỷ cũng phải cúi đầu.
Từ đầu đến cuối, Chu Chí Cần vẫn luôn giữ nụ cười nửa miệng trên mặt, còn Lê Diểu thì rất nghiêm túc để thắng. Đây thực sự là buổi chơi buồn bực nhất, thắng tiền không vui nổi mà thua tiền thì lại càng rầu rĩ. Cuối cùng, nhờ ít thủ đoạn bài bạc, Lê Diểu mang được vali da về phòng thuê trên tầng.
Lê Diểu vốn còn tưởng Chu Chí Cần sẽ ở lại để tiếp tục vơ vét, kết quả vừa tàn cuộc thì gã cũng vội vã rời đi. Lê Diểu buồn chán, bèn ngồi trên giường khách sạn chơi với mấy xấp nhân dân tệ. Đây chính là hình ảnh mà Chu Chí Cần vẫn luôn muốn thấy – Lê Diểu dùng những ngón tay thon dài xinh đẹp soàn soạt đếm những tờ tiền màu đỏ.
Mạng lưới quan hệ của Lê Diểu không đủ rộng, vậy nên chuyện giám đốc Tài chính mà Chu Chí Cần nhắc đến không có cách nào đối chứng được, chỉ đành bán tín bán nghi.
-
Cuối tuần đón con gái đi học lớp khiêu vũ, Lê Diểu đứng giữa nhóm phụ nữ đợi con tan học mà trông đến là lạc lõng. May mà vết thương trên mặt đã lành, bằng không trông anh còn bắt mắt hơn. Con gái còn chưa tan học, điện thoại của Chu Chí Cần đã gọi đến. Ngập ngừng hồi lâu, Lê Diểu hiện tại cũng không biết nên đối diện với Chu Chí Cần thế nào, vậy nên mặc cho chuông điện thoại kêu inh ỏi, anh vẫn không dám bắt máy.
Đợi đến khi Chu Chí Cần gọi đến lần thứ hai, anh mới giùng giằng nhấc máy. Giọng của Chu Chí Cần không được vui cho lắm, đương nhiên điều này chẳng cần nghĩ cũng biết.
"Đến "Vườn Đào" đi, cục trưởng Hồ Bắc qua đây, tôi giới thiệu cho cậu làm quen."
"Hôm nay tôi đau dạ dày, Cục phó Chu, hay là tôi để Lưu Bình đến hầu rượu nhé?"
"Tôi bảo cậu đến thì cậu phải đến." Nói xong Chu Chí Cần lập tức cúp điện thoại, không cho Lê Diểu cơ hội từ chối.
Lê Diểu cau mày nhìn điện thoại. Anh đã hứa sẽ đưa con gái đi ăn đồ Hàn, nhưng có vẻ lại phải thất hứa nữa rồi.
Quả nhiên, Lê Mẫn Tịch rời khỏi lớp khiêu vũ, nghe thấy bố có việc bận, phải đưa nhóc đến nhà ông bà, liền bật khóc. Không ít các bà mẹ đến đón con đều quay sang nhìn ông bố không biết dỗ con gái này.
Lê Diểu quay sang giảng giải cho con gái: "Bé Tịch ngoan, ba còn có công việc. Nếu không đi, sẽ không có cơm ăn. Ba mà không kiếm được tiền thì ai sẽ nuôi bé Tịch của ba đây?"
"Có mẹ mà, để mẹ kiếm tiền, ba chơi với con. Ba đã hứa rồi mà. "
Mặt Lê Diểu lập tức dài như cái thuổng, anh đè thấp giọng, nói: "Con mà không nghe lời thì sau này không được gặp lại ba nữa đâu đấy."
Cô bé nghe vậy, liền ngừng thút thít ngay tắp lự, lắp ba lắp bắp hỏi: " Ba... Có phải ba định... chia tay với mẹ không?"
Lê Diểu sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào, cũng chẳng biết phải giải thích từ đâu.
Anh lo cho con gái xong xuôi, lúc ba chân bốn cẳng chạy đến khách sạn thì Chu Chí Cần đã bắt đầu nhập cuộc với người ta rồi. Lê Diểu cười giả lả, nói tự mình phạt rượu, Chu Chí Cần lại chặn chén rượu trong tay anh. Lòng Lê Diểu gợn sóng, hệt như những rung động hồi học cấp hai, không lớn lắm, nhưng cũng đủ để đầu anh cháy máy. Thái độ của Chu Chí Cần đối với anh rõ ràng rất khác biệt, dạo gần đây điều này đã liên tục được nghiệm chứng rồi.
Chu Chí Cần gọi người đặt thêm một ghế bên cạnh mình, Lê Diểu bỗng nhiên có chút vừa mừng vừa lo. Bình thường những dịp xã giao lớn như này, anh chưa bao giờ ngồi bên Chu Chí Cần. Mặc dù đã ngồi xuống, nhưng Lê Diểu cứ nhấp nha nhấp nhổm mông không chạm ghế, người căng lên như dây đàn, sẵn sàng nghênh đón vị "cục trưởng Hồ Bắc" tới giám sát công việc.
Tân Thúc Bình nói tiếng phổ thông bằng chất giọng đơn đớt, nhận lấy điếu thuốc Lê Diểu kính cho, rồi lại để anh ta châm thuốc hộ. Ánh mắt hai người giao nhau, đều âm thầm soi xét đối phương.
Tân Thúc Bình với Chu Chí Cần cũng xem như thăng tiến cùng một lúc, có điều ông ta may mắn hơn Chu Chí Cần một chút, giờ đã trở thành lãnh đạo đứng đầu rồi. Hai người tuổi tác sàn sàn nhau, nhưng Chu Chí Cần trông trẻ hơn nhiều. Tân Thúc Bình bởi đầu lưa thưa tóc, lại còn có bụng bia, vậy nên nhìn trông không khác gì đại sứ hình tượng cho thương hiệu "giá áo túi cơm".
"Nhìn Tiểu Lê cái biết ngay là người làm việc lớn, lão Chu rất là biết chọn mặt gửi vàng nhé. Nào như bên tôi, được việc thì chẳng mấy đứa, mà ăn tàn phá hại thì đông như kiến lửa."
Nghe đến "đông như kiến lửa", Lê Diểu xém tí nữa thì sặc nước bọt, Chu Chí Cần cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Tân Thúc Bình hoàn toàn không phát hiện mình không phân biệt được kiến lửa với kiến cỏ, vẫn còn tiếp tục than vãn: "Nếu mà có cơ hội, tôi thật sự muốn yêu cầu huy động mấy người bên cậu sang làm việc."
"Sếp Tân quá lời rồi, chủ yếu là Cục phó Chu cho tôi cơ hội, nên tôi mới có thể làm nên một ít công chuyện."
"Xem đi xem đi, đến nói chuyện cũng không quên nhắc đến anh nữa. Tôi thật sự ghen tị với anh đó, lão Chu à."
"Thúc Bình, anh nói đi đâu vậy. Hồ Bắc nhân tài đầy rẫy, chỗ chúng tôi mới là những kẻ quê mùa xứ khỉ ho cò gáy này."
Lê Diểu lập tức a dua chêm vào một câu: "Đúng vậy, Hồ Bắc đất tốt chứ, doanh thu bán điện hàng năm đều cao vậy cơ mà. Chỗ chúng tôi đây mới khổ, mùa đông thì thiếu điện, mùa hè còn phải chuyển điện từ tây sang đông."
"Thôi, không nói chuyện công việc nữa. Hôm nay anh em chúng ta ra ngoài cho khuây khỏa cơ mà, không nói mấy chuyện này nữa. Lại còn Tiểu Lê, cậu là cánh tay đắc lực của lão Chu đấy nhé, cùng nhau uống một chén nào."
Tân Thúc Bình nâng chén, Chu Chí Cần cũng thong thả cầm chén lên. Lê Diểu lập tức đứng dậy, rót rượu cho hai người họ. Ba người cụng ly, sau đó tiếp tục giả lả đưa đẩy qua lại một hồi.
Bụng Lê Diểu rỗng không, uống được mấy chén đã bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng anh không thể để lộ ra, hiện giờ được Chu Chí Cần hết mực nâng đỡ, anh nhất định phải thể hiện "phong độ đại tướng" lên được bàn rượu, xuống được nông thôn.
Tân Thúc Bình vốn cũng không thích uống rượu, bình thường chẳng qua chỉ là xã giao. Hôm nay gặp Chu Chí Cần vốn định đình chiến, ai dè sự xuất hiện của Lê Diểu khiến ông ta buộc phải giữ thể diện. Vả lại, ông ta không thích con người Lê Diểu. Trong mắt Tân Thúc Bình, Lê Diểu chỉ là con chó biết vẫy đuôi. Tuy miệng hết lời khen ngợi nhưng Tân Thúc Bình hoàn toàn chẳng xem người này ra gì. Người mà ông ta kiêng dè là Chu Chí Cần kìa. Tay bạn già này quá giỏi trong việc tạo quan hệ, làm việc gì cũng biết trước biết sau. Họ đang ở cái tuổi hoàng kim trong sự nghiệp, đều muốn một bước lên trời, thăng chức đến tổng cục làm quan lớn. Lần này Tân Thúc Bình tới, ít nhiều cũng là để thăm dò con át chủ bài của Chu Chí Cần.
Lê Diểu chẳng hay sóng ngầm cuồn cuộn giữa Tân Thúc Bình và Chu Chí Cần, chỉ thấy trước mặt Tân Thúc Bình, Chu Chí Cần khen anh không ngớt, còn gọi mình là anh em, vậy nên anh càng ra sức mà uống. Tầng mây đỏ bắt mắt phủ lên làn da trắng mịn, Chu Chí Cần chốc chốc lại quay sang nhìn chòng chọc. Lê Diểu biết thừa, nhưng vẫn cứ cố tình phớt lờ đi.
Tiệc rượu dần tàn, chủ đề nói chuyện của Chu Chí Cần và Tân Thúc Bình cũng bắt đầu chuyển hướng xoay quanh vấn đề thay đổi nhân sự. Đương nhiên là vấn đề thay đổi nhân sự ở cấp bậc mà Lê Diểu xách dép chạy theo không kịp, vậy nên anh ta đành ngoan ngoãn ngồi một bên ăn cơm, không dám chen mồm vào, có điều tai thì vẫn bận rộn dựng lên để nghe ngóng.
Lê Diểu dần dà ghi nhớ một số cái tên chưa từng nghe qua. Không những vậy, anh còn bắt đầu phân loại được ra đâu là bạn là thù của Chu Chí Cần, thậm chí cũng nhìn ra được mục đích ban đầu của Tân Thúc Bình.
Nhìn hai lão cáo già mặt ngoài thì nói chuyện anh em thân thiết, mặt trong thì thăm dò lẫn nhau, Lê Diểu cảm thấy trông đến là đáng ghét. Ngay cả khi đã nhìn mãi thành quen, thậm chí mỗi ngày đều xảy ra với bản thân mình, nhưng loại cảm giác chán chường này vẫn chẳng thể vơi đi.
Đến tối anh lại cùng hai người họ thuê gian riêng hát karaoke. Một đám oanh oanh yến yến bao quanh Tân Thúc Bình, khiến bản mặt già của ông ta rạng rỡ hẳn lên. Đôi lúc món quà đi kèm với quyền lực cũng có thể người ta thỏa mãn.
Lê Diểu hát vài bài cũ rích góp vui rồi ngồi thu lu một góc, chỉ thấy dạ dày đau quặn lên. Lúc đầu Chu Chí Cần không để ý đến sự khác lạ của anh, cho rằng chỉ là quá chén bình thường thôi. Nhưng sau một hồi không thấy tới kính rượu nữa, Chu Chí Cần mới phát hiện ra Lê Diểu nắm hai tay thành nắm đấm, gục đầu vào sô pha, trông có vẻ khó chịu.
Chu Chí Cần đẩy cô gái đang chơi xúc xắc với mình ra, rảo bước tới trước mặt Lê Diểu.
Lê Diểu không mở mắt, nhưng mùi rượu trắng và rượu ngoại trên người Chu Chí Cần đã xộc thắng vào mũi. Anh lề rề động bả vai, vừa định mở mắt thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Sao thế, Tiểu Lê? Không khỏe à?"
"...Đau dạ dày."
"Buồn nôn không?"
Lê Diểu chật vật lắc đầu, tay càng siết chặt lại. Chu Chí Cần lập tức nhận ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng, trước đây gã cũng từng uống đến mức dạ dày xuất huyết. Hiện giờ tâm trạng của Lê Diểu không tốt, trước khi uống rượu cũng gần như chẳng có gì bỏ bụng. Gã liền suy đoán ngay rằng có khi Lê Diểu bị xuất huyết dạ dày.
Gã vươn tay đỡ Lê Diểu dậy, gọi hai nhân viên phục vụ trung tâm giải trí giúp đưa người vào nhà vệ sinh. Tân Thúc Bình ngẩng đầu lên, nói chuyện lưỡi ríu cả lại: "Làm... Làm sao thế?"
"Cậu ta uống quá chén, để người ta đi xử lý rồi."
"Thế chú lại tiếp tục đi chứ! Lại... lại nào!"
Chu Chí Cần cảm thấy có chút bất lực. Gã muốn theo dõi tình trạng của Lê Diểu nhưng lại không thể không nể mặt Tân Thúc Bình, vì vậy, dù không tình nguyện, gã vẫn đành trở về chỗ ngồi, nhưng đã hoàn toàn chẳng còn tâm trạng chơi đùa nữa.
Chốc chốc, gã lại ngẩng cổ lên ngóng tình hình bên trong nhà vệ sinh, nhưng vì quá ồn ào, gã không nghe được Lê Diểu đã tỉnh rượu hay chưa, có nôn ói gì không. Chu Chí Cần châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Một cô em xinh tươi bám chặt lấy gã, bị gã thẳng tay hất xuống khỏi sô pha. Mấy người xung quanh thấy vậy, đầu tiên là đực mặt ra, nhưng rồi rất nhanh lại khôi phục trạng thái ban đầu, ai làm việc người nấy. Cô gái kia bẽ bàng đứng dậy, nói "Xin lỗi, quý khách", rồi rời khỏi gian riêng, chẳng mấy chốc đã lại có người đẹp khác vào thay. Mà Lê Diểu thì vẫn chưa rời khỏi nhà vệ sinh.
Chu Chí Cần lấy cớ đi vệ sinh để vào xem Lê Diểu sao mãi vẫn chưa ra. Đẩy cửa bước vào WC, một thanh niên áo đen đang vắt khăn bên bồn rửa mặt, Lê Diểu thì ngồi bệt dưới đất, ôm bồn cầu, chắc là nôn ra rồi.
Tóc hơi rối, môi sưng đỏ. Con ngươi và mái tóc của Lê Diểu rất đen, dưới ánh đèn dìu dịu trông rất gợi cảm. Chu Chí Cần nhìn bộ dạng say khướt của anh ta, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến bò qua.
Gã ngồi xổm xuống, ra hiệu cho thanh niên áo đen ra ngoài trước. Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người họ. Lê Diểu vẫn nhận thức được mọi chuyện xung quanh, nhưng không còn sức để nói nữa, bèn nhướn mi, nâng đôi mắt rệu rã lên nhìn Chu Chí Cần.
"Thế nào rồi?"
"Khó chịu..."
"Nôn ra hết rồi chứ?"
"Cục phó Chu, tôi có thể về trước được không?"
Đối diện với ánh mắt thăm dò của Lê Diểu, Chu Chí Cần không ngờ mình lại thoáng thấy đau lòng, tất nhiên cảm giác này rất nhanh đã bốc hơi.
Chu Chí Cần lấy tay sờ lên trán Lê Diểu, xem ra là sốt nhẹ rồi. Gã cũng rướn cổ nhìn nước thải trong bồn cầu, có vẻ không nôn ra máu. Lúc này Chu Chí Cần mới gật đầu, nói: "Để tôi dặn Tiểu Tề đưa cậu về. Tôi vẫn còn phải đi tiếp Tân Thúc Bình nữa."
"Cảm ơn Cục phó Chu, tôi quả thực không chịu nổi nữa."
"Nghỉ ngơi đi. Tâm trạng không tốt, làm việc gì cũng không xong."
Lê Diểu suýt thì trợn tròn mắt. Anh rất muốn gào lên, rốt cuộc ai là người khiến tâm trạng tôi không tốt chứ hả? Nhưng ngoài mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu, làm bộ khiêm tốn tiếp thu.
Chu Chí Cần không lập tức đứng dậy, mà còn đặt tay lên má Lê Diểu, hạ thấp giọng, nói: "Đáng ra tôi phải ngăn cho cậu uống ít lại."
Lê Diểu thầm nghĩ: Anh mà thật sự muốn tốt cho tôi thì đã không để tôi "ra trận" rồi. Nhưng mà nghĩ đến màn so chiêu giữa Tân Thúc Bình và Chu Chí Cần, anh lại cảm thấy nếu mình không đến nhất định sẽ phải hối hận. Đang không biết phải nói gì, chợt có người gõ cửa, muốn vào nhà vệ sinh. Chu Chí Cần chỉ đành thu bàn tay đang sờ soạng về, nhân tiện đỡ Lê Diểu thoi thóp đứng dậy.
Đích thân giao người cho tài xế, lại bắt gặp ánh mắt như thể biết hết của Tiểu Tề, khiến Chu Chí Cần có phần bực bội. Lê Diểu về đến khách sạn là ngủ luôn. Lòng trống vắng, hình như còn gặp ác mộng, nhưng đến sáng tỉnh dậy thì chẳng còn nhớ gì nữa.
-
Sát giờ mới vào làm, Chu Chí Cần và Tân Thúc Bình đã chụp xong ảnh phòng họp. Loại hình giao lưu giữa các tỉnh bao giờ cũng rườm rà phức tạp như vậy, Lê Diểu cũng chẳng có hứng thú. Anh đã quen Tân Thúc Bình từ trước, có lợi thế hơn hẳn những kẻ hôm nay mới ra sức nịnh bợ. Chỉ là anh không biết rằng, lần này Tân Thúc Bình còn phải làm một bản báo cáo khảo sát chéo, giống như lần trước cục trưởng Vương của bọn họ đi làm khảo sát ở Giang Tây. Công ty Mạng lưới điện Nhà nước rất thận trọng trong việc phân bổ chức vụ giám đốc Tài chính, mà đây thì đều là những phân đoạn quan trọng trong công cuộc khảo hạch.
Tiếp đó Tân Thúc Bình lượn lờ qua một số phòng ban chủ chốt, sau cùng đến phòng Tài vụ, nói vài câu xã giao khen ngợi với Lê Diểu rồi rời đi trong sự rào vây xun xoe của mọi người.
Mãi đến ngày hôm sau, Tân Thúc Bình xuống xem tình hình của phân cục, trong cục mới xôn xao bàn tán về việc phân bổ giám đốc Tài chính.
Lê Diểu nhá đầu bút bi, ngẫm lại từng câu nói của Chu Chí Cần mà lòng khấp khởi mừng thầm. Xem ra Chu Chí Cần có là loại cáo già thế nào, thì con gà béo chắc chắn là anh không sai vào đâu được. Vậy thì chức giám đốc Tài chính đó nhất định rơi vào tay mình rồi.
Lê Diểu không phải là người thủ đoạn, nhưng đứng trước cám dỗ quá lớn như vậy, anh cũng khó lòng bỏ qua. Đối với cán bộ trung cấp mà nói, nếu có thể bước nửa bước lên chức giám đốc thì tiến quá gần tới vị trí lãnh đạo cục rồi. Có thể nói, một trăm bước thì đã đi hết được chín mươi bước. Tuy rằng nhìn qua thì mới được nửa chặng, nhưng đoạn đường gian nan nhất thì đã vượt qua được rồi.
Buổi trưa, Lê Diểu chủ động chạy đến vo ve trước mặt Chu Chí Cần, sau đó cà kê một hồi mới nói muốn mời gã cùng ăn trưa. Cũng không biết là mệt vì phải tiếp đãi Tân Thúc Bình hay còn chuyện phiền muộn gì khác, Chu Chí Cần chỉ liếc Lê Diểu một cái, rồi nói: "Trưa nay tôi ăn dưới căng tin."
Tư duy của Lê Diểu cũng hơi khác người, dường như không hiểu đây là một lời từ chối khéo, trái lại còn nói: "Vậy thì tôi đi tranh chỗ, anh muốn ăn gì, Cục phó Chu? Thịt hấp ở căng tin rất ngon, tôi lấy cho anh một suất nhé."
Chu Chí Cần thật sự không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào, nhìn nụ nười xinh đẹp trên khuôn mặt Lê Diểu, gã ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Lê Diểu như nhận được thánh chỉ, lập tức ra ngoài "tranh chỗ".
Sau khi xử lý xong vài tài liệu cuối cùng cần ký, Chu Chí Cần đứng dậy, thong thả bước tới cửa, phát hiện người ở tầng này đều đã tan làm hết. Vì vậy, gã rảo bước đến nhà ăn nhân viên. Cục có khoảng bốn trăm nhân viên quản lý làm việc trong tòa nhà này, mà căng tin chỉ có sức chứa ba trăm người, vì vậy mỗi ngày công cuộc tranh giành vị trí diễn ra khá khốc liệt. Tuy nhiên, bọn họ là lãnh đạo, thế nào cũng có người nhường chỗ cho. Chu Chí Cần cảm thấy Lê Diểu sẽ chọn một chỗ ít ồn ào, anh ta biết gã thích dùng bữa ở nơi yên tĩnh.
Trên đường tới nhà ăn, Chu Chí Cần chào hỏi với kha khá người. Tuy rằng gã kiệm lời nhưng không có nghĩa là quan hệ với mọi người không tốt. Có khá nhiều người đánh giá rất tốt về Chu Chí Cần, gã làm việc cũng coi như công bằng, không đến nỗi vô công hưởng lộc. Nhân viên quản lý bình thường thấy gã đến nhà ăn dùng bữa cũng ra sức chào hỏi, tranh nhau cơ hội chai mặt với lãnh đạo.
Chu Dịch thấy Chu Chí Cần đến, lập tức đứng dậy mở lời: "Qua chỗ em ngồi đi, còn chỗ đó, em đi lấy đồ ăn cho anh ngay đây."
Chu Chí Cần đi qua, vỗ vai anh ta, cười nói: "Chú ngồi xuống ăn trước đi. Được nửa bữa rồi còn gì, khỏi chạy qua chạy lại nữa. Anh đã nhờ Tiểu Lê gọi món rồi, anh qua dùng bữa với cậu ta đây."
Chu Dịch cũng cảm thấy nửa tháng qua Lê Diểu đã nhanh chóng lấy được lòng tin từ Chu Chí Cần, thành ra chuyện gì cũng có suất của tên này. Trong lòng Chu Dịch có cái gai, bèn nhả ra một câu: "Cậu ta thì cũng chỉ được dăm ba cái việc này thôi."
Chu Chí Cần nhìn Chu Dịch, tỏ vẻ không vui, rồi rời đi.
Lê Diểu gọi bốn mặn một canh, còn có dưa chua, bày cả lên bàn.
Chu Chí Cần tuy khá cao, nhưng không phát tướng, cho nên ngồi trên ghế đẩu thấp cũng không thành vấn đề. Nhiều người béo hơn không thể ngồi được loại ghế đẩu nhỏ trong nhà ăn, vì thế nhà ăn có chuẩn bị một số ghế cao, nhưng không nhiều. Để Chu Chí Cần có thể ngồi thoải mái, Lê Diểu còn cướp thêm cả cái ghế tựa từ chỗ ông bạn Lưu Bình, đem ra cho Chu Chí Cần ngồi.
Thấy Lê Diểu ân cần phục vụ, Chu Chí Cần đương nhiên biết tỏng anh âm mưu cái gì, cũng rất thoải mái hưởng thụ, còn tỏ vẻ kén chọn, nói: "Tôi không ăn đồ dầu mỡ như vậy, cậu lấy cho tôi món bí ngô hấp đi."
Lê Diểu lập tức đặt đũa xuống, chạy đi. Chu Chí Cần đến quá muộn, cũng không rõ giờ này còn bí ngô hấp hay không. Trên mặt đất có dầu trơn, lúc chạy vội, giày bị trượt, Lê Diểu mất thăng bằng, ngã dập mông.
Chu Chí Cần vẫn luôn chăm chú nhìn theo, thấy cảnh này không nhịn được, bật cười rõ to. Tiếng cười ở xung quanh cũng bắt đầu vang lên, Lê Diểu xấu hổ muốn chết. Người bên cạnh đến đỡ anh dậy, còn thuận mồm trêu: "Trưởng phòng Lê, vội gì thế? Định gọi món à? Sợ hết sao? Chỉ cần anh muốn ăn, đầu bếp nhất định sẽ lập tức làm ngay, anh không cần vội vã thế..."
Lê Diểu mặt đỏ lựng, ngắc ngứ nói: "Tôi muốn ăn bí ngô hấp."
Tiếng cười của những cô gái xung quanh lanh lảnh như chuỗi chuông bạc ngân vang. Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Lê Diểu bê một đĩa bí ngô hấp "tội ác tày trời" trở về chỗ ngồi.
Điều khiến Lê Diểu khó chịu nhất lúc này không phải là anh bị ngã một cú, mà là anh bị ngã vì vội đi lấy một đĩa bí ngô chết dẫm cho Chu Chí Cần. Tất cả nhân viên trong cục đều nhìn thấy bộ dạng ấy của anh. Lòng tự trọng của Lê Diểu bị tổn thương nặng nề, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được những người này sẽ dùng vẻ mặt gì bàn tán sau lưng mình.
Trong lòng Chu Chí Cần biết rõ hôm nay Lê Diểu đã rất mất mặt rồi, nhưng biết làm sao được, cú ngã đặc sắc hồi nãy của Lê Diểu cứ lượn lờ mãi trong đầu gã, thành thử ý cười trên mặt chưa thể tắt ngấm ngay được.
Lê Diểu chẳng còn tẹo tâm trạng ăn uống nào, nhưng phải cố nhăn răng ra cười. Không những trở thành trò cười cho Chu Chí Cần, còn phải cười hùa theo gã.
Lòng thầm cảm thán làm người đúng là chẳng có giới hạn gì cả.
Nể mặt Lê Diểu, Chu Chí Cần dùng xong bữa trưa rất nhanh. Hai người rời khỏi nhà ăn nhân viên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Trên đường, Chu Chí Cần cười hỏi: "Mông còn đau không?"
Lê Diểu xụ mặt ra. Lúc này không có người ngoài, anh không thèm chừa mặt mũi cho Chu Chí Cần nữa, ngậm chặt miệng không nói.
"Có cần đi bệnh viện khám không?"
"Cục phó Chu, anh có thể ngừng cười được chưa?"
"Nhịn sao được, tôi tận mắt chứng kiến hiện trường trực tiếp cơ mà."
"Còn không phải tại anh muốn ăn bí ngô sao, tôi sợ hết mất đấy chứ."
"Biết rồi biết rồi."
Xe của Bí thư Dương lái thẳng vào trong cục. Chu Chí Cần nhìn thấy đầu tiên, lập tức thu lại nụ cười, cách xa Lê Diểu một chút. Tài xế của Bí thư Dương giảm tốc độ. Bí thư Dương mở cửa sổ xe, chào hỏi Chu Chí Cần. Lê Diểu cũng tiến tới, ân cần hỏi han.
Bí thư Dương trông có vẻ mệt mỏi, nói: "Sếp Tân vẫn còn phải đi hai lượt nữa, tôi tiếp hết nổi nữa rồi. Cục phó Chu này, mấy anh quen thân như thế, hay là lượt sau anh đi tiếp luôn đi..."
"Bí thư Dương à, tôi nào đủ trình chứ." Chu Chí Cần cười cười thoái thác.
"Để lát nữa về bàn lại. Gần đây gan của tôi không tốt, mấy tên cấp dưới cục điện lực uống trâu quá, đây là còn phải trốn về đấy."
"Buổi chiều nghỉ ngơi đi."
"Nghỉ thế nào được, lát nữa còn có hội nghị trực tuyến, anh có tham gia không?"
Chu Chí Cần gật đầu.
Bí thư Dương nhìn Lê Diểu đứng cạnh gã một cái, lại hỏi: "Các anh định ra ngoài ăn cơm đấy à?"
"Ăn rồi ạ, ở căng tin luôn."
"Còn đến căng tin dùng bữa sao, hiếm thấy nhỉ..."
Bí thư Dương mỉm cười vẫy tay, tài xế đỗ xe vào bãi. Chu Chí Cần đứng đợi ông ta, trong khi mặt Lê Diểu lại được dịp hết xanh lại đỏ. E rằng sau này, nhà ăn sẽ trở thành cấm địa của anh, anh ta sẽ không bao giờ bước chân vào đó nữa.
Bí thư Dương xuống xe kéo Chu Chí Cần đi phía trước, Lê Diểu buồn bực theo đuôi đằng sau. Mông vẫn còn đau âm ỉ, anh thẫn thờ lê bước đi, người uể oải. Lần mất mặt này khiến tâm trạng của anh rớt xuống đáy vực.
-
Vào một hôm thứ năm sau Tết Trung Thu, vợ Lê Diểu gọi điện thoại đến, nói đã chuẩn bị xong đơn ly hôn. Lúc nhận điện thoại, Lê Diểu đang cùng Chu Chí Cần đánh mạt chược. Đàm Lệ Vân đầu bên kia nghe thấy tiếng mạt chược lách cách, đột nhiên giọng điệu trở nên gay gắt hơn.
Ngón tay của Lê Diểu siết chặt điện thoại đến hơi trắng bệch, anh chỉ thấp giọng đáp: "Cô ở đâu, một lát nữa tôi sẽ qua."
"Tôi không có thời gian để đợi anh, hai mươi phút nữa qua đi, lúc đấy tôi ở nhà."
"Đổi chỗ khác đi."
"Con nó cũng có mặt."
Lê Diểu ra hiệu xin lỗi, đứng lên, rời bàn, mới nói: "Việc này chúng ta giải quyết riêng được không? Cô cứ nhất định phải làm thế sao?"
"Chuyện của cả nhà thì cả nhà gặp mặt nhau nói cho rõ ràng."
"Đây là chuyện giữa tôi và cô. Ra ngoài đi, quán Cà phê Hương Ngữ, tôi đợi cô."
Lê Diểu ngắt máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn anh nói chuyện bất lịch sự đến vậy với Đàm Lệ Vân. Từ trước đến giờ, anh đều cảm thấy chỉ cần bản thân nhượng bộ thì sẽ chẳng có vấn đề gì không thể giải quyết được cả.
Chu Chí Cần thấy Lê Diểu gọi người đến thế chỗ mình thì có hơi mất hứng. Hiện giờ gã không thể rời khỏi Lê Diểu. Một ngày không được nhìn thấy Lê Diểu bảy, tám tiếng thì gã liền thấy không yên.
Lê Diểu chạy đến bên Chu Chí Cần, cúi người, ghé sát vào tai Chu Chí Cần, nói: "Tôi ra ngoài một chuyến nhé, Cục phó Chu, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại. Anh cứ chơi trước đi, tôi quay lại rồi cùng anh đi ăn khuya."
"Đi đâu thế?"
"Tôi... Vợ tôi gọi tôi tới bàn chút chuyện."
Chu Chí Cần chớp chớp mắt, không ngờ chuyện ly hôn đã lâu rồi không được Lê Diểu đề cập đến, giờ lại được đem ra bàn bạc. Gã bèn đủng đỉnh gật đầu, không quên bỏ thêm một câu: "Trở về cùng đi ăn khuya."
Mắt Lê Diểu khẽ giật. Gần đây Chu Chí Cần ngày càng thể hiện tính chiếm hữu lồ lộ, sáng đi làm tối tan ca đều phải báo cáo, về cơ bản đều phải nằm trong tầm mắt của gã. Mấy hôm trước, anh ở bên ngoài ăn cơm với đối tác, cũng bị Chu Chí Cần gọi ba cuộc điện thoại hối thúc, đành phải vội vàng bỏ về, đến điều khoản cũng chưa kịp trao đổi rõ ràng.
Chu Chí Cần từng bước tiến công như vậy khiến Lê Diểu rất căng thẳng. Lê Diểu cũng biết mình đang đùa với lửa, anh ta đối với Chu Chí Cần lúc nóng lúc lạnh, vừa ám chỉ lại vừa không xa không gần. Cứ tiếp tục thế này, anh thật sự rất sợ giới hạn cuối cùng mà bản thân tự vạch ra sẽ bị lay đổ. Chu Chí Cần là người theo trường phái hành động, trước giờ không bao giờ nói chơi.
Vậy nên, Lê Diểu chỉ mong sao bên trên mau mau chỉ định chức giám đốc Tài chính. Có vị trí rồi, cạnh tranh thắng rồi, anh mới có thể vững dạ.
Trên đường, Lê Diểu nhận được một cuộc điện thoại từ con gái. Lê Diểu không biết Đàm Lệ Vân đã nói với con bé những gì, không nghe ra được cảm xúc dị thường gì của con gái, trái lại khiến anh càng thêm lo lắng thấp thỏm.
Lê Diểu phóng xe khá nhanh, có thể do ảnh hưởng bởi men rượu. Bữa tối uống một ít, giờ vẫn còn hơi chóng mặt. Vả lại, nghe thấy giọng nói lâu ngày không gặp của Đàm Lệ Vân khiến đầu óc anh có chút rối bời.
Đến quán cà phê, Lê Diểu đợi khoảng mười phút, Đàm Lệ Vân mới đến.
Từ cửa sổ, anh nhìn thấy Đàm Lệ Vân lái một chiếc xe hơi mới. Dòng xe thể thao của Hyundai, tuy giá không cao nhưng rất đỗi lả lơi, cảm giác rất khác so với chiếc Audi chân chất trước đây của chị ta. Đàm Lệ Vân bước ra từ trong xe với cái bụng bự, có vẻ như đã sắp sinh. Chị ta mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh nhạt, phối với một chiếc áo khoác mỏng màu camel, trông vẫn rất xinh đẹp, thêm mấy phần tròn trịa, nom còn gợi cảm hơn so với hồi gầy gò.
Lê Diểu có chút căng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối vân vê. Đàm Lệ Vân vừa ngồi xuống đã lấy ngay ra một phong bì lớn làm bằng giấy xi măng, đẩy về phía Lê Diểu.
Mười năm vợ chồng, giờ gặp nhau cũng chẳng chào hỏi lấy một câu, thậm chí còn chẳng gọi tên nhau, khiến Lê Diểu chợt thấy chạnh lòng. Phải nói, đàn bà một khi mà đã tàn nhẫn thì còn nhẫn tâm gấp chục lần đàn ông.
"Anh xem qua đi, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì ký vào, tôi tìm luật sư xem qua rồi."
"Bản thân cô là luật sư, còn cần gì tìm luật sư xem hộ?"
Nghe Lê Diểu nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Đàm Lệ Vân cũng có vẻ buồn bã. Hồi mới yêu nhau, Đàm Lệ Vân vẫn còn cật lực ôn tập cho kỳ thi tư pháp, chuẩn bị lấy giấy phép vào ngành luật. Nhưng rồi, mười năm đã qua, vậy mà chị ta lại chưa hề làm luật sư một ngày nào cả.
Lê Diểu lật xem bản thỏa thuận, cẩn thận đọc từng chữ. Đây là thỏa thuận nặng nề nhất mà anh từng đọc trong đời. Anh thậm chí còn định mở lời cầu xin Đàm Lệ Vân, nhưng việc đến nước này, nhìn phần bụng nhô lên kia, anh chẳng còn dũng khí nữa. Đến cả lửa giận cũng tắt ngúm, lòng lạnh đến tái tê.
"Tịch theo tôi, còn lại tôi không có ý kiến."
Đôi mày thanh thoát của Đàm Lệ Vân nhíu lại. Chị ta biết ngay Lê Diểu sẽ khó mà nhân nhượng chuyện này.
"Tôi biết bây giờ anh có khả năng muốn gì được đó, tôi cũng chẳng có thứ gì có thể trao đổi lấy con gái với anh. Nhưng anh biết đấy, Tịch mới sáu tuổi, sang năm sẽ bắt đầu đi học. Tôi là mẹ con bé, nó đang trong giai đoạn trưởng thành, theo tôi sẽ tốt hơn là theo anh. Lê Diểu, chúng ta đều là người có văn hóa, anh đừng nói chuyện nhì nhằng với tôi. Tôi nghĩ việc này anh cũng cân nhắc rất lâu rồi, đúng không?"
Nhìn điệu bộ kênh kiệu của Đàm Lệ Vân, Lê Diểu đột nhiên nảy sinh cảm giác khinh ghét, nhưng cũng không vội nói gì ngay. Ở cùng Chu Chí Cần riết rồi, cái tật nói mà không thèm nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.
"Vẫn câu đó, ngoại trừ điều này, những thứ khác tôi đều không cần."
Đàm Lệ Vân thấy Lê Diêu kiên quyết như vậy, cũng chẳng còn gì để nói. Chị ta là một người rất dứt khoát, trước giờ không thích trò năn nỉ ỉ ôi, bèn chộp lấy phong bì giấy xi măng trước mặt, đỡ eo để đứng lên rời đi. Ai dè lúc đứng dậy, bởi khoảng cách giữa ghế sofa và bàn cà phê quá hẹp, chị ta bụng bầu to tướng vốn đã khó di chuyển, thành thử đầu gối đập vào bàn cà phê một cái đã khiến cả người lung lay.
Lê Diểu nhanh tay lẹ mắt, đứng dậy, cách một chiếc bàn cà phê đỡ Đàm Lệ Vân. Lúc tay anh chạm vào người chị, cả hai đều sửng sốt. Lê Diểu chỉ đỡ chị ta theo bản năng, nhưng sau đó lại thấy vô cùng lúng túng. Đàm Lệ Vân không hất tay anh ra, anh cũng không chủ động thả tay. Hai người nhìn nhau, tựa hồ đều nhớ tới chuyện xưa năm cũ, lòng đều ấm ách. Lê Diểu nhận thấy hành vi của mình có vẻ rất ti tiện, đành luống cuống rụt tay về.
Đàm Lệ Vân vội vã rời khỏi quán cà phê, lên chiếc xe thể thao vừa lái tới. Lúc này Lê Diểu mới nhìn thấy người mở cửa xe – một thanh niên mặc áo khoác gió màu đen, cao hơn anh khoảng bảy tám phân, rắn rỏi, trẻ trung. Lê Diểu đột nhiên nổi giận. Anh siết chặt cốc cà phê trên bàn, nghiến răng nghiến lợi, những tưởng trong lúc tức giận sẽ bóp vỡ cả cốc như trong phim truyền hình, nhưng rồi dù đã cố hết sức cũng chẳng thể làm vỡ được chiếc cốc. Quả nhiên, phim là phim, đời là đời. Lúc này, anh vẫn phải treo bộ mặt tươi cười lên, quay lại đánh mạt chược với Chu Chí Cần, thay vì tìm một góc không người nào đó, đấm bao cát để trút giận.
Lê Diểu nán lại quán cà phê một lát để bình tĩnh lại, sau đó mới lái xe trở về chỗ Chu Chí Cần đánh bài.
Vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào, không biết có chuyện gì, túm lại là một đám đực rựa cực kỳ phấn khích. Lê Diểu cũng chẳng có tâm tình để nghe ngóng chuyện xảy ra, chỉ lượn tới lượn lui trước mặt Chu Chí Cần, tỏ ý là mình đã về, sau đó bèn ngồi xuống sô pha bên cạnh hút thuốc xem TV.
Chu Chí Cần thấy Lê Diểu mặt như tàu lá, liền biết anh đi nói chuyện chuyến này chẳng vui vẻ gì. Chẳng hạn như việc phân chia tài sản, quyền nuôi con, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai vấn đề này. Chu Chí Cần không tin rằng cô vợ lọc lõi của Lê Diểu có thể nói với anh ta rằng thực ra là nhầm lẫn thôi, đứa con này là của anh!
Làm xong ván này, Chu Chí Cần gọi Lê Diểu qua. Lê Diểu chẳng hề có hứng chơi mạt chược, đầu óc của anh ta hiện giờ có thể nhìn con chín văn thành chín sách.
"Cục phó Chu, tôi hơi đau đầu. Mọi người cứ đánh trước, lát nữa tôi qua."
Chu Chí Cần liếc anh, cũng không ép, nhưng hiển nhiên là mất vui. Lúc này Lê Diểu cũng chẳng còn hơi sức mà để tâm. Anh hút hết điếu này tới điếu khác, cũng chẳng hay thời gian vùn vụt trôi.
Chu Chí Cần đánh mạt chược mà hồn ở đâu đâu, cũng chẳng nói chẳng rằng gì. Đám người xung quanh đều phát hiện Lê Diểu có ảnh hưởng đến Cục phó Chu. Bọn họ không hề biết rằng Lê Diểu rời đi để gặp vợ bàn chuyện ly hôn, lúc này đều đang phỏng đoán rằng có phải ai đã đã gây chuyện để hồi nãy Lê Diểu phải vội vã ra ngoài xử lý, nhưng lại xử lý chưa thỏa đáng hay không.
Trong đầu mỗi người đều có suy tính riêng của mình. Chơi được một lúc, Chu Chí Cần bèn thấy chán. Mạt chược có tổng cộng 144 con, đánh tới đánh lui cũng chỉ có vậy, lòng hết ham thắng tiền, tự nhiên hứng thú cũng không còn nữa.
Mọi người thấy Cục phó Chu không đánh nữa bèn nhao nhao đề nghị ra ngoài ăn đêm. Chu Chí Cần tỏ vẻ không muốn ăn, gọi Tiểu Tề tới lái xe đưa gã về. Bước ra cửa, gã đột nhiên quay người lại, ra vẻ bí ẩn hỏi: "Tiểu Lê, chuyện hồi nãy cậu nói xử lý thế nào rồi? Đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Lê Diểu vốn tưởng rằng Chu Chí Cần định rút quân thật rồi, cuối cùng thành ra vẫn chẳng trốn được. Tuy rằng anh đã điều chỉnh tốt tâm trạng nhưng bộ mặt vẫn chảy dài ra như bánh bao nhúng nước. Lê Diểu đứng dậy, bỏ bao thuốc vào trong túi quần, rảo bước đến cửa, ghé vào tai Chu Chí Cần nói: "Đi ăn đồ nướng đi, tôi muốn ăn chút đồ cay."
Chu Chí Cần vốn ghét nhất các loại quán xá ven đường, vừa nhìn đã thấy bẩn rồi chứ đừng nói đến ăn. Nhưng mà giờ Lê Diểu đã đưa ra yêu cầu cụ thể như thế, gã cũng không tiện đá người ta ra xa được, bèn không ý kiến gì mà đi thẳng.
Chu Chí Cần lên xe rồi cũng chẳng nói gì. Lê Diểu tự lái xe của mình đi trước, Tiểu Tề theo sát đằng sau. Thành phố về đêm mang một dáng vẻ khác lạ. Tuy không thể nói là lộng lẫy sầm uất, nhưng cũng rực rỡ đến lạ kỳ. Chu Chí Cần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra nửa năm nay mình không lên giường với ai, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già sao? Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ gã còn chưa định làm gì Lê Diểu, loại việc này trước giờ gã đều xem trọng việc anh tình tôi nguyện.
Xe đậu trước một tiệm nướng trông có vẻ tồi tàn bẩn thỉu, đến mức Chu Chí Cần hoàn toàn không muốn xuống. Tiểu Tề lái xe đi, chỉ còn lại hai người đàn ông mặc vest đứng trước tiệm đồ nướng. Bà chủ quán chào hỏi vô cùng nhiệt tình: "Anh đẹp trai, mời vào ngồi, hai người phải không?"
Chu Chí Cần còn đang do dự không biết có nên thuyết phục Lê Diểu đến nơi sạch sẽ hơn không, Lê Diểu đã quen đường quen nẻo đi vào bên trong cửa tiệm nhỏ. Bước đi bệ vệ giẫm trên sàn nhà đầy dầu mỡ, bờ mông nhỏ lúc lắc, không cong lắm nhưng Chu Chí Cần lại thấy rất gợi cảm.
"Cục phó Chu vào ngồi đi, ở đây sạch sẽ hơn bên ngoài."
Sạch sẽ cái đầu cậu ý! Chu Chí Cần mắng thầm một câu, nhưng vẫn mặt lạnh te đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lê Diểu.
Lê Diểu cảm thấy có chút không quen, nhìn sang Chu Chí Cần, cho rằng gã ngồi đối diện mình mới phải. Ngồi ngang hàng với nhau thế này, phía đối diện lại chẳng có ai, khiến cho Lê Diểu cảm thấy giống như đang hẹn hò ở thập niên 80, quá sức kỳ quặc. Hai ông chú trung niên ngồi trong tiệm đồ nướng đã đủ gây chú ý rồi. Lê Diểu trợn trắng mắt, nhưng lại không dám bảo Chu Chí Cần ngồi sang phía đối diện.
"Muốn ăn gì?"
"Tôi gì cũng được..." Chu Chí Cần nhìn quầy hàng bẩn thỉu, càng không muốn ăn chút nào.
Làm gì có chuyện Lê Diểu không biết. Chẳng qua anh cố tình muốn khiến Chu Chí Cần phát ghê, cũng muốn xem xem rốt cuộc con người Chu Chí Cần có thể cưỡng ép bản thân đến mức độ nào.
"Thế tôi gọi bừa nhé?" Lê Diểu đứng dậy, tới chỗ chủ tiệm đồ nướng, giọng nhè nhẹ gọi món này món kia. Đương nhiên thịt là thức ăn chính, rau chỉ có tỏi tây và ớt xanh. Sau lại gọi thêm vài chai bia, vì là tiệm nhỏ nên bia ngon nhất cũng chỉ có Thanh Đảo là tạm chấp nhận được.
Trở lại chỗ ngồi, Lê Diểu ngồi xuống đối diện gã. Chu Chí Cần không nói gì, nhàn nhạt liếc anh một cái rồi hỏi: "Sao thế? Ly hôn khó khăn đến vậy à?"
"Chưa nghe ba lần chuyển nhà bằng một lần ly hôn, ba lần ly hôn bằng một lần chết sao?"
"Cô ta đưa ra điều kiện gì mà cậu không thể chấp nhận được?"
"Cô ta muốn Tịch theo mẹ."
"Thế... gã đàn ông kia là người thế nào? Nếu không đến nỗi nào thì cậu cũng không thể ngăn cản con gái mình theo mẹ được. Dù sao cũng ở cùng một thành phố, cậu có thể đón nó về ở mấy hôm bất cứ lúc nào mà."
"Không được!" Lê Diểu hễ nhớ đến gã thanh niên trẻ tuổi kia là lại thấp thoáng linh cảm không lành.
"Đừng cố chấp như vậy, sau này không tính tới chuyện đi bước nữa à?"
Vừa nghe lời này, Lê Diểu liền nhướn mày nhìn Chu Chí Cần, như một lời chất vấn trong thinh lặng. Con ngươi của anh rất đen, nhìn như vậy khiến Chu Chí Cần chột dạ, cảm giác như thể bị hút vào trong đó.
Lặng thinh gần một phút, Chu Chí Cần mới lên tiếng: "Muốn giành lại con gái thì cũng đơn giản thôi."
"Bằng cách nào cơ?"
"Tiểu Đàm làm kinh doanh, coi trọng nhất là mặt mũi. Chỉ cần cậu có thể hạ mình xuống thì chẳng có gì mà không lấy được từ chỗ cô ta cả."
Lê Diểu cười, lắc đầu nói: "Tịch là con gái ruột của tôi, không phải nhặt bên ngoài về. Tôi không muốn nó sống trong một môi trường không lành mạnh."
Chu Chí Cần lập tức cảm thấy cô nhóc này thật sự là cửa ải lớn. E rằng sau này muốn cưa được Lê Diểu, nhất định phải bỏ công đi lấy lòng cô con gái cưng này của anh.
"Thế thì cậu cứ nhì nhằng với cô ta vậy đi. Để xem cô ta sinh con xong rồi lại chả cuống lên kết hôn ấy chứ."
Chu Chí Cần không biết gã đàn ông kia là người thế nào, Lê Diểu cũng không biết. Vậy nên chủ đề này đến đây là đứt mối. May mà đồ nướng kịp thời đưa lên, Lê Diểu vùi đầu mà ăn, né tránh bầu không khí tẻ nhạt này.
Kỳ thực, Lê Diểu chưa từng hy vọng Chu Chí Cần sẽ giúp mình trong chuyện này. Ly hôn là việc của riêng anh, cũng không phải là thăng quan tiến chức mà mình không với tới được thì dựa vào Chu Chí Cần chống lưng. Vì vậy, lúc bước ra khỏi quán, Chu Chí Cần hỏi Lê Diểu có cần gã giúp không, Lê Diểu nhất thời không nghĩ đến chuyện gã đề cập là chuyện này, liền ngơ ngác đưa mắt nhìn Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần không nói gì. Mãi một lúc sau, Lê Diểu mới chợt giật mình nhận ra, tiếp đó nhìn Chu Chí Cần bằng ánh mắt kỳ lạ.
Chu Chí Cần đứng ngược sáng trước chiếc Mazda của anh, trông mặt có vẻ hơi u ám.
"Cục phó Chu, ngài định giúp tôi giải quyết chuyện gì đây?" Giọng Lê Diểu nghe lâng lâng, có vẻ như uống say rồi, nhưng Chu Chí Cần biết rõ, anh vẫn rất tỉnh táo.
"Giúp cậu? Chà, có thể giúp cậu thăng quan phát tài góa vợ, có thích không?" Chu Chí Cần nghiêng người, ép Lê Diểu đang giả say phải lùi lại một bước, chân đụng vào đầu xe ôtô.
Lê Diểu bị câu nói của Chu Chí Cần chọc cười, ngoác miệng cười rúc rích.
Chu Chí Cần tiếp tục nói: "Thế cậu đã sẵn sàng tiếp nhận chưa?"
Lê Diểu đang định nói thì cảm thấy có một bàn tay đang lần lên đùi mình, cách một lớp quần tây sờ soạng. Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng truyền đến da thịt khiến Lê Diểu nổi hết da gà.
"Coi điệu bộ này, để cậu tiếp nhận lòng tốt của tôi... e là vẫn cần một khoảng thời gian nữa."
Vốn tưởng rằng lúc đó Lê Diểu sẽ lùi lại, nhưng không ngờ anh chẳng những không lùi bước, trái lại còn duỗi tay ôm cổ Chu Chí Cần. Đôi môi mềm lập tức dâng lên.
Nụ hôn quá đột ngột, đến mức một lúc lâu, Chu Chí Cần vẫn quên không há miệng. Đầu lưỡi Lê Diểu quét qua môi, toàn thân gã như bị điện giật. Khát khao trong lòng tựa sư tử bước lên đấu trường, đã rục rịch phát cuồng.
Gã lập tức luồn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lê Diểu. Môi lưỡi không ngơi nghỉ, nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng của anh. Bởi không gặp cản trở gì, nụ hôn kéo dài miên man. Họ dường như không sợ bị nhìn thấy, không hề có ý định lùi bước. Lê Diểu không ngừng phá vỡ giới hạn của chính mình, thò tay vào cổ áo của Chu Chí Cần, cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn trên lưng gã.
Ngay khoảnh khắc bàn tay vừa bắt đầu ve vuốt, Chu Chí Cần đột nhiên giằng ra.
Lê Diểu ngơ ngác nhìn vẻ mặt rõ ràng là vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng của Chu Chí Cần, cảm thấy rất là khó hiểu. Lồng ngực Chu Chí Cần phập phồng, nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh. Gã thấp giọng nói với Lê Diểu: "Đừng đùa với lửa. Tôi biết cậu đang nghĩ gì và tính toán điều gì đó, Tiểu Lê."
"Không phải muốn khiến tôi cảm nhận được ba hạnh phúc lớn trên đời sao? Tôi cũng muốn thăng quan phát tài góa vợ mà."
"Đùa thôi, cậu nghĩ nhiều rồi."
"Cục phó Chu sao lại coi lời mình nói ra như đánh rắm vậy?"
"Bởi vì ngày mai cậu sẽ hối hận vì những gì đã nói và làm ngày hôm nay. Tôi không đôi co với cậu, hôm nay tâm trạng cậu không tốt."
"Vậy thì anh định đợi tới khi nào?"
"Đợi đến khi người tôi thích hơn xuất hiện, cậu sẽ chẳng còn đáng giá một xu."
"Vậy có phải tôi càng nên nắm bắt cơ hội, tranh thủ thời gian không?" Lê Diểu cười lạnh, hơi thở phả vào cổ Chu Chí Cần.
"Cậu nói xem?" Chu Chí Cần chộp lấy mông Lê Diểu. Da thịt dán chặt vào lòng bàn tay, năm ngón tay cách một lớp vải nhấn chìm trong da thịt. Lê Diểu căng thẳng đến mức eo hông cứng ngắc. Tiếp đến, Chu Chí Cần bật cười: "Đường sự nghiệp của cậu cũng không tệ, rất đã tay..."
Chỉ một câu này đủ khiến cho Lê Diểu mặt đỏ tưng bừng. Hai người chỉ duy trì tư thế này vài giây, nhưng cảm giác mà bàn tay kia để lại trên mông, Lê Diểu xua thế nào cũng không hết.
Chu Chí Cần không đợi anh nói thêm, gã đã thể hiện rất rõ ràng rồi, Lê Diểu cũng chẳng nói được gì nữa. Thấy Chu Chí Cần quay người đi vài bước, Lê Diểu đang định hỏi gã có cần mình đưa về nhà không, đã thấy Chu Chí Cần vẫy tay bắt taxi, đến đầu cũng không thèm ngoái đã bỏ lại Lê Diểu mặt mũi đỏ gay đứng giữa gió đêm.
Lúc này, Lê Diểu cảm thấy chỉ có một câu thích hợp với mình, ấy là: ngổn ngang trong gió lạnh.
Trần có đôi lời lảm nhảm: Trong truyện thì phần lớn thành ngữ mình đều thực hiện việc "bản địa hóa" để truyền tải nội dung cốt lõi của tác giả, chẳng hạn như câu mà Tân Thúc Bình nói, vốn là nhầm giữa trâu cày và lông bò trong câu "nhiều như lông bò", nhưng cảm thấy hơi ngang nên mình đã chuyển sang "đông như kiến cỏ" cho quen thuộc hơn. Ngoài ra thì chín văn là quân cờ có chín hình tròn và chín sách là quân hình chín đốt trúc trong mạt chược, trong trường hợp mọi người tò mò, vậy thôi:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.