Chương 16
Nam Hề Xuyên
06/05/2021
Cổ tay của Ngô Duệ Viễn đau đến xuyên tim, cái tay kia cũng không có sức mà nhấc lên, ánh mắt toàn là vệt máu, ước gì có thể băm vằm Mạnh Hành Chu ra.
“Anh dám động vào tôi sao? Đây là tay phải cầm dao phẫu thuật đấy.”
Mạnh Hành Chu rũ mắt, liếc nhìn đôi bàn tay buông thõng cứ như không có xương, cười mỉa: “Ném bóng, bị lệch.”
“Con mẹ nó, muốn chết nhanh đi đầu thai sao, hôm nay bố mày sẽ tiễn mày một đoạn.”
Ngô Duệ Viễn không quan tâm đám bạn bè khuyên can mà dùng tay không bị thương cầm cái ghế dài đập lên đầu của Mạnh Hành Chu, rõ ràng là muốn giết chết anh.
Mạnh Hành Chu thả trái bóng rổ xuống, phản ứng nhanh nhẹn đẩy Hạ Tang Tử sang bên cạnh. Thời khắc nguy hiểm nhưng anh cũng không quên bảo vệ cô trước.
Hạ Tang Tử lảo đảo hai bước, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, Mạnh Hành Chu nhảy lên, nhắm trúng chỗ chiếc ghế dài mà đá.
Ở góc độ này, anh hoàn toàn có thể đá trúng tay của Ngô Duệ Viễn, nhưng anh không làm vậy mà ngược lại cố ý đá trật.
Mạnh Hành Chu tuyệt đối không phải loại người đến thời khắc này vẫn còn chừa lối thoát cho đối thủ.
Hạ Tang Tử cảm thấy kì quái, không hiểu anh đang suy tính điều gì.
Lực đạo của chân Mạnh Hành Chu đá mạnh vào tay Ngô Duệ Viễn, cũng không gây thương tổn nhiều lắm, chỉ đủ làm cậu ta buông tay.
Ghế dài từ trên tay Ngô Duệ Viễn rơi xuống đất gãy thành hai mảnh.
Mạnh Hành Chu xoay người, khuỷu tay chống đất, mặt đất thô ráp trên sân bóng chà sát làn da của anh.
Hạ Tang Tử thấy chỗ xước chảy máu thì hô hấp lập tức dồn dập, cảnh vật trước mắt bắt đầu đong đưa.
Tay trái của cô nắm thành quyền, cô đâm móng tay vào lòng bàn tay cho đến khi cảm thấy đau để khiến bản thân tỉnh táo. Hạ Tang Tử dựa vào lưới sắt phía sau, cố gắng không nhìn khuỷu tay bị thương của Mạnh Hành Chu, sau đó thì điều hoà lại hô hấp của chính mình.
Cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần không nhớ lại quá khứ, không tiếp xúc, thử quên đi thì thời gian chính là liều thuốc bổ sẽ chữa khỏi mọi vết thương, bao gồm cả chứng bệnh sợ máu của cô.
Nhưng mà hôm nay cô mới biết được, tâm bệnh của mình vẫn chưa hết.
Ngô Duệ Viễn đánh người không được nên mắng chửi hết sức khó nghe: “Mẹ mày, có giỏi thì đừng trốn, không phải còn muốn đánh sao? Mày tính là thứ gì, chỉ là một thằng suốt ngày bám theo váy của đàn bà, thứ chó liếm chân.”
Lúc nãy thì bị thương, bây giờ lại bị chửi rủa, tất cả đều chĩa về Mạnh Hành Chu khiến trái tim Hạ Tang Tử đau đớn.
Lúc này, không biết ai trong đám người hô to, “Chính trị viên tới.”
Hạ Tang Tử quay đầy nhìn, Thẩm Chính Bình và hai bảo vệ của trường đã đi vào sân bóng, chỉ cách bọn họ vài bước chân.
Cô đột nhiên hiểu ra, tại sao cú đá kia của Mạnh Hành Chu lại tha cho cậu ta.
Chắc là anh đã chú ý tới có chính trị viên tới sớm hơn người khác nên mới cố ý để mình bị thương một trăm, còn khiến người khác bị thương một nghìn, để cho Ngô Duệ Viễn làm đầu đề của câu chuỵên, còn mình thì tiện thể trở thành bên yếu thế.
Đúng là làm khó anh trong thời gian gấp gáp mà đầu óc còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngô Duệ Viễn thấy chính trị viên của mình tới thì lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Chính Bình cáo trạng trước. Cậu ta kéo cánh tay bị thương của mình lên, hoàn toàn không hề thấy khí thế cao ngạo vừa rồi mà bày ra tư thế như người bị hại, “Chính trị viên, thầy hãy phân xử công bằng đi, tên thủ khoa Quốc Phòng Đại này lại đánh em ở trước mặt mọi người, có phải thầy nên nói gì không? Tụi em học Lâm sàng, tay còn quan trọng hơn cả mạng sống nữa.”
Thẩm Chính Bình nhăn mày lại, vừa nghe Ngô Duệ Viễn nói xong thì giương mắt nhìn từng người ở đây, cuối cùng dừng trên người Mạnh Hành Chu, “Em đánh sao?”
“Nói quá lời rồi ạ.” Biểu cảm của Mạnh Hành Chu nhàn nhạt, “Em chỉ chơi bóng rổ, không cẩn thận lại trúng tay bạn học này thôi.”
“Anh nói vớ vấn, anh chính là cố ý.” Ngô Duệ Viễn lớn tiếng ồn ào, nháy mắt với mấy đám bạn bên cạnh, còn cố ý khiêu khích, “Các cậu nói xem, có phải người Quốc Phòng Đại bọn họ ra tay trước không?”
Lần này từ ân oán của cá nhân, lại thành mâu thuẫn của hai trường.
Ngô Duệ Viễn có dẫn theo vài người, ăn theo còn lợi hại hơn.
“Không sai, chính là Quốc Phòng Đại gây sự trước.”
“Làm huấn luyện viên thì ghê gớm nhỉ, dựa vào cái gì mà lại đánh người.”
“Có phải khinh Quân Y Đại chúng ta dễ bị bắt nạt đúng không, hôm nay cần phải nói cho rõ ràng.”
……
Người của Quốc Phòng Đại cũng không phải câm, mồm mép Chương Tử Hoán hoạt động nhanh nhạy, “Một đám Quân Y Đại mấy người thế nhưng ghê gớm quá nhỉ, mấy nam sinh lại đi bắt nạt một nữ sinh, nói không được còn muốn ra tay nữa.”
Mấy sinh viên trường Quốc Phòng Đại có tận mắt nhìn thấy, cũng nói thêm vài câu.
“Hôm nay nếu không phải chúng tôi đến chơi bóng, Quân Y Đại các người chắc là đã ra tay với nữ sinh rồi, đúng là đáng mặt đàn ông.”
“Bắt nạt nữ sinh thì coi là đàn ông cái gì, đừng làm xấu mặt trường quân đội của chúng ta, xem lại bản thân mình đi, ông đây nhìn còn thấy hoảng sợ đây.”
……
Giọng của cả đám cũng không nhỏ, mấy người tuổi trẻ dồi dài sức lực, ai cũng nóng đầu, chỉ ước không thể dùng nắm tay để nói chuyện.
“Câm miệng hết cho ông, ồn ào cái gì chứ.”
Thẩm Chính Bình hét lên giận dữ thì cả đám mới yên lặng lại.
Hai trường ai cũng cho là mình đúng, ai nói cũng đều không thể tin, ông nói chuyện với bảo vệ, sau đó kêu hai người dẫn Ngô Duệ Viễn đến phòng y tế xem trước.
Ngô Duệ Viễn không phục, chết sống không chịu đi, “Chính trị viên, thầy cần phải phân xử công bằng, hôm nay tay của em không thể để bị thương không thoả đáng như vậy được.”
Thẩm Chính Bình nghe thấy cũng phiền lòng, ngày thường là người dễ nói chuyện, nhưng lúc nổi giận lên thì sức uy hiếp cũng chẳng nhỏ:, “Cậu không phục thì cuốn gói cút đi cho tôi.”
Nhiều lời tức bất lợi, Ngô Duệ Viễn thức thời ngậm miệng lại, đi theo hai người bảo vệ đi phòng y tế.
Thẩm Chính Bình không nghĩ tới đám sinh viên này cứ tới không ngừng nghỉ, không muốn để ông sống yên ổn nghỉ ngơi ngày cuối tuần đây mà.
“Hạ Tang Tử, Mạnh Hành Chu đi theo thầy, còn lại giải tán.”
Mạnh Hành Chu không có ý kiến, lúc anh đi ngang qua bên người Chương Tư Hoán thì thấp giọng nói, “Về trường gọi lão Vương qua đây.”
“Ông ấy hỏi tớ chuyện gì thì tớ nói sao?”
“Nói với ông ấy,” Mạnh Hành Chu cúi đầu, nhìn khuỷu tay chảy máu không ngừng của mình, đáy mắt dâng lên một cỗ tàn nhẫn, “Tớ bị thương cánh tay rồi.”
Chương Tử Hoán hiểu ý, trả lời xong thì kêu mấy người Quốc Phòng Đại khác cùng chạy thật nhanh, không dám trì hoãn giây nào.
——
Thẩm Chính Bình dẫn hai người tới văn phòng, tách ra hỏi chuyện.
Hạ Tang Tử nói rằng Ngô Duệ Viễn thấy cô từ phòng chính trị viên đi ra nên hiểu lầm, tưởng cô đi cửa sau để được làm Ban Uỷ, vì thế trong lòng khó chịu nên nhục mạ cô, còn muốn ra tay, sau đó bị bóng rổ đánh trúng thì mới bỏ qua.
Mạnh Hành Chu nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chữ.
Ném bóng, bị lệch.
Thẩm Chính Bình lại hỏi anh bị thương như thế nào, thế nhưng anh lại nói rất nhiều.
Anh bảo là bị Ngô Duệ Viễn cầm ghế dài đập xuống, do không tránh kịp nên khuỷu tay bị chạm đất dẫn đến trầy da.
Còn chưa hỏi xong thì người của Quốc Phòng Đại tới, Thẩm Chính Bình đứng dậy đi phòng họp, để hai người ở trong phòng chờ.
Hiện tại không có người ngoài, Hạ Tang Tử đi qua muốn nhìn thử vết thương của Mạnh Hành Chu, nhưng như nhớ tới cái gì mà bàn tay dừng giữa không trung, biểu cảm đau khổ.
Mạnh Hành Chu thấy được, bèn thay đổi hướng ngồi, không để cô nhìn thấy khuỷu tay của mình, “Em vẫn còn sợ máu sao?”
Giữa hai người không có bí mật, Hạ Tang Tử không muốn gạt anh, vì thế cô nhẹ nhàng gật đầu, “Em cứ nghĩ rằng mình đã không còn sợ nữa.”
Mạnh Hành Chu trầm mặc vài giây, sau đó nói, “Anh không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Trong lòng Hạ Tang Tử khổ sở, nhưng không dám biểu hiện trước mặt anh quá nhiều: “Miệng vết thương để lâu sẽ bị nhiễm trùng, để em dẫn anh đến phòng y tế băng bó.”
Mạnh Hành Chu lại không chịu, anh ngồi im, hệt như người bị thương không phải là anh. Miệng vết thương thì cứ đang rỉ máu, nhưng từ lúc bị thương đến giờ, ngay cả cái nhăn mày anh cũng không có.
“Không sao, còn xài được.”
Hạ Tang Tử không rõ: “Xài cái gì?”
Mạnh Hành Chu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài văn phòng truyền tới, không kịp giải thích nên cuối cùng anh chỉ dặn dò, “Mặc kệ là ai hỏi, em chỉ cần cắn chết không buông, Ngô Duệ Viễn buông lời nhục mạ em, còn muốn ra tay, cứ có câu này là được. Còn lại thì cứ để anh.”
Hạ Tang Tử kinh ngạc, càng bất an trong lòng, “Ba tuổi, anh….”
Mạnh Hành Chu ngắt lời cô: “Đừng nói chuyện, có người tới.”
Cửa văn phòng gần như là bị đá văng ra.
Đi vào là người đàn ông gầy nhưng rắn chắc, trên trán có vết sẹo kéo dài đến huyệt Thái Dương, thoạt nhìn rất có sát khí. Trên người ông mặc quân trang, nhìn huân chương thì chính là chính trị viên của Quốc Phòng Đại.
Vương Học Hải hấp tấp đi vào, ông ấy kéo khuỷu tay của Mạnh Hành Chu lên nhìn thì một mảng đỏ tươi, thế là mở miệng chửi, “Sau nay đừng nói là sinh viên của ông đây nữa, con mẹ nó đánh lộn mà còn đánh không lại với tên học y nữa chứ.”
Hạ Tang Tử lập tức: “…”
Ông chú dân xã hội ơi, chú bay từ đỉnh núi nào tới vậy?
“Sau này tay em dùng làm gì mà trong lòng em không rõ sao? Nhìn máu này, lỡ mà tàn phế rồi thì lấy cái gì mà giải thích với trường đây.”
“Không trách em được, tay này không tàn phế mà nên phế não thì hơn.”
“Một tên học y còn có thể khiến em tàn phế à?”
“Đương nhiên, người cầm dao giải phẫu, phá đường còn được nữa là.” Mạnh Hành Chu càng nói càng bay bổng, “Hôm nay khiến trường mất mặt, kỹ nghệ không bằng người mà võ nghệ cũng không so được, cái tay này xứng đáng phải phế ạ.”
Hạ Tang Tử xem như mở rộng tầm mắt, cô chưa từng thấy bộ dạng vô lại của Mạnh Hành Chu lúc trợn mắt nói dối.
Cô muốn cười lại không dám cười, thế là cô cúi đầu, đứng bên cạnh nghẹn đến khó chịu.
“Chính trị viên, thầy tới đúng lúc lắm, em còn chưa kịp xin lỗi bạn học kia nữa, bây giờ phải phiền thầy dẫn em đi một chuyến rồi.”
Nói xong, Mạnh Hành Chu đứng lên, còn cố ý lắc lư hai cái lộ vẻ yếu ớt: “Tay em có bị tàn phế cũng không quan trọng, người ta là sinh viên Lâm sàng, sau này sẽ là bác sĩ ngoại khoa lừng danh, đừng bởi vì sai lầm hôm nay của em mà khiến xã hội thiếu đi một người bác sĩ nhân tài cứu người.”
Vương Học Hải hình như đã thành công bị kích thích, ông ấy đẩy anh ngồi xuống, “Hôm nay cậu nói hơi nhiều đấy.”
Văn phòng trở nên im lặng, lúc này Vương Học Hải mới chú ý tới bên cạnh còn có người, bèn hỏi Hạ Tang Tử: “Đây là?”
Hạ Tang Tử đứng thẳng lưng, chào theo nghi thức quân đội, “Báo cáo, em tên Hạ Tang Tử ở Quân Y Đại.”
Vương Học Hải nghe cái tên hơi quen quen, vì thế ngắt lời cô, “Người Nguyên Thành sao, năm trước học cấp ba, năm nay là thủ khoa tỉnh hả?”
Hạ Tang Tử sửng sốt: “Là em….”
“Sao lại là cô bé này nữa????”
Lại?
Sao lại?????
Cuối cùng Vương Học Hải cũng nổi đoá, cơn giận vừa mới giảm lại phựt lên.
Ông chỉ vào Mạnh Hành Chu, giận sôi máu: “Học kì 1, thằng nhóc thối này đi cạy phòng máy tính liên tục trong một tháng để đưa phần mềm vào, suýt chút nữa bị xử phạt. Hôm nay lại bị thương, em đừng nói với thầy, vẫn là vì cô bé này đấy nhé?”
“Anh dám động vào tôi sao? Đây là tay phải cầm dao phẫu thuật đấy.”
Mạnh Hành Chu rũ mắt, liếc nhìn đôi bàn tay buông thõng cứ như không có xương, cười mỉa: “Ném bóng, bị lệch.”
“Con mẹ nó, muốn chết nhanh đi đầu thai sao, hôm nay bố mày sẽ tiễn mày một đoạn.”
Ngô Duệ Viễn không quan tâm đám bạn bè khuyên can mà dùng tay không bị thương cầm cái ghế dài đập lên đầu của Mạnh Hành Chu, rõ ràng là muốn giết chết anh.
Mạnh Hành Chu thả trái bóng rổ xuống, phản ứng nhanh nhẹn đẩy Hạ Tang Tử sang bên cạnh. Thời khắc nguy hiểm nhưng anh cũng không quên bảo vệ cô trước.
Hạ Tang Tử lảo đảo hai bước, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, Mạnh Hành Chu nhảy lên, nhắm trúng chỗ chiếc ghế dài mà đá.
Ở góc độ này, anh hoàn toàn có thể đá trúng tay của Ngô Duệ Viễn, nhưng anh không làm vậy mà ngược lại cố ý đá trật.
Mạnh Hành Chu tuyệt đối không phải loại người đến thời khắc này vẫn còn chừa lối thoát cho đối thủ.
Hạ Tang Tử cảm thấy kì quái, không hiểu anh đang suy tính điều gì.
Lực đạo của chân Mạnh Hành Chu đá mạnh vào tay Ngô Duệ Viễn, cũng không gây thương tổn nhiều lắm, chỉ đủ làm cậu ta buông tay.
Ghế dài từ trên tay Ngô Duệ Viễn rơi xuống đất gãy thành hai mảnh.
Mạnh Hành Chu xoay người, khuỷu tay chống đất, mặt đất thô ráp trên sân bóng chà sát làn da của anh.
Hạ Tang Tử thấy chỗ xước chảy máu thì hô hấp lập tức dồn dập, cảnh vật trước mắt bắt đầu đong đưa.
Tay trái của cô nắm thành quyền, cô đâm móng tay vào lòng bàn tay cho đến khi cảm thấy đau để khiến bản thân tỉnh táo. Hạ Tang Tử dựa vào lưới sắt phía sau, cố gắng không nhìn khuỷu tay bị thương của Mạnh Hành Chu, sau đó thì điều hoà lại hô hấp của chính mình.
Cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần không nhớ lại quá khứ, không tiếp xúc, thử quên đi thì thời gian chính là liều thuốc bổ sẽ chữa khỏi mọi vết thương, bao gồm cả chứng bệnh sợ máu của cô.
Nhưng mà hôm nay cô mới biết được, tâm bệnh của mình vẫn chưa hết.
Ngô Duệ Viễn đánh người không được nên mắng chửi hết sức khó nghe: “Mẹ mày, có giỏi thì đừng trốn, không phải còn muốn đánh sao? Mày tính là thứ gì, chỉ là một thằng suốt ngày bám theo váy của đàn bà, thứ chó liếm chân.”
Lúc nãy thì bị thương, bây giờ lại bị chửi rủa, tất cả đều chĩa về Mạnh Hành Chu khiến trái tim Hạ Tang Tử đau đớn.
Lúc này, không biết ai trong đám người hô to, “Chính trị viên tới.”
Hạ Tang Tử quay đầy nhìn, Thẩm Chính Bình và hai bảo vệ của trường đã đi vào sân bóng, chỉ cách bọn họ vài bước chân.
Cô đột nhiên hiểu ra, tại sao cú đá kia của Mạnh Hành Chu lại tha cho cậu ta.
Chắc là anh đã chú ý tới có chính trị viên tới sớm hơn người khác nên mới cố ý để mình bị thương một trăm, còn khiến người khác bị thương một nghìn, để cho Ngô Duệ Viễn làm đầu đề của câu chuỵên, còn mình thì tiện thể trở thành bên yếu thế.
Đúng là làm khó anh trong thời gian gấp gáp mà đầu óc còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngô Duệ Viễn thấy chính trị viên của mình tới thì lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Chính Bình cáo trạng trước. Cậu ta kéo cánh tay bị thương của mình lên, hoàn toàn không hề thấy khí thế cao ngạo vừa rồi mà bày ra tư thế như người bị hại, “Chính trị viên, thầy hãy phân xử công bằng đi, tên thủ khoa Quốc Phòng Đại này lại đánh em ở trước mặt mọi người, có phải thầy nên nói gì không? Tụi em học Lâm sàng, tay còn quan trọng hơn cả mạng sống nữa.”
Thẩm Chính Bình nhăn mày lại, vừa nghe Ngô Duệ Viễn nói xong thì giương mắt nhìn từng người ở đây, cuối cùng dừng trên người Mạnh Hành Chu, “Em đánh sao?”
“Nói quá lời rồi ạ.” Biểu cảm của Mạnh Hành Chu nhàn nhạt, “Em chỉ chơi bóng rổ, không cẩn thận lại trúng tay bạn học này thôi.”
“Anh nói vớ vấn, anh chính là cố ý.” Ngô Duệ Viễn lớn tiếng ồn ào, nháy mắt với mấy đám bạn bên cạnh, còn cố ý khiêu khích, “Các cậu nói xem, có phải người Quốc Phòng Đại bọn họ ra tay trước không?”
Lần này từ ân oán của cá nhân, lại thành mâu thuẫn của hai trường.
Ngô Duệ Viễn có dẫn theo vài người, ăn theo còn lợi hại hơn.
“Không sai, chính là Quốc Phòng Đại gây sự trước.”
“Làm huấn luyện viên thì ghê gớm nhỉ, dựa vào cái gì mà lại đánh người.”
“Có phải khinh Quân Y Đại chúng ta dễ bị bắt nạt đúng không, hôm nay cần phải nói cho rõ ràng.”
……
Người của Quốc Phòng Đại cũng không phải câm, mồm mép Chương Tử Hoán hoạt động nhanh nhạy, “Một đám Quân Y Đại mấy người thế nhưng ghê gớm quá nhỉ, mấy nam sinh lại đi bắt nạt một nữ sinh, nói không được còn muốn ra tay nữa.”
Mấy sinh viên trường Quốc Phòng Đại có tận mắt nhìn thấy, cũng nói thêm vài câu.
“Hôm nay nếu không phải chúng tôi đến chơi bóng, Quân Y Đại các người chắc là đã ra tay với nữ sinh rồi, đúng là đáng mặt đàn ông.”
“Bắt nạt nữ sinh thì coi là đàn ông cái gì, đừng làm xấu mặt trường quân đội của chúng ta, xem lại bản thân mình đi, ông đây nhìn còn thấy hoảng sợ đây.”
……
Giọng của cả đám cũng không nhỏ, mấy người tuổi trẻ dồi dài sức lực, ai cũng nóng đầu, chỉ ước không thể dùng nắm tay để nói chuyện.
“Câm miệng hết cho ông, ồn ào cái gì chứ.”
Thẩm Chính Bình hét lên giận dữ thì cả đám mới yên lặng lại.
Hai trường ai cũng cho là mình đúng, ai nói cũng đều không thể tin, ông nói chuyện với bảo vệ, sau đó kêu hai người dẫn Ngô Duệ Viễn đến phòng y tế xem trước.
Ngô Duệ Viễn không phục, chết sống không chịu đi, “Chính trị viên, thầy cần phải phân xử công bằng, hôm nay tay của em không thể để bị thương không thoả đáng như vậy được.”
Thẩm Chính Bình nghe thấy cũng phiền lòng, ngày thường là người dễ nói chuyện, nhưng lúc nổi giận lên thì sức uy hiếp cũng chẳng nhỏ:, “Cậu không phục thì cuốn gói cút đi cho tôi.”
Nhiều lời tức bất lợi, Ngô Duệ Viễn thức thời ngậm miệng lại, đi theo hai người bảo vệ đi phòng y tế.
Thẩm Chính Bình không nghĩ tới đám sinh viên này cứ tới không ngừng nghỉ, không muốn để ông sống yên ổn nghỉ ngơi ngày cuối tuần đây mà.
“Hạ Tang Tử, Mạnh Hành Chu đi theo thầy, còn lại giải tán.”
Mạnh Hành Chu không có ý kiến, lúc anh đi ngang qua bên người Chương Tư Hoán thì thấp giọng nói, “Về trường gọi lão Vương qua đây.”
“Ông ấy hỏi tớ chuyện gì thì tớ nói sao?”
“Nói với ông ấy,” Mạnh Hành Chu cúi đầu, nhìn khuỷu tay chảy máu không ngừng của mình, đáy mắt dâng lên một cỗ tàn nhẫn, “Tớ bị thương cánh tay rồi.”
Chương Tử Hoán hiểu ý, trả lời xong thì kêu mấy người Quốc Phòng Đại khác cùng chạy thật nhanh, không dám trì hoãn giây nào.
——
Thẩm Chính Bình dẫn hai người tới văn phòng, tách ra hỏi chuyện.
Hạ Tang Tử nói rằng Ngô Duệ Viễn thấy cô từ phòng chính trị viên đi ra nên hiểu lầm, tưởng cô đi cửa sau để được làm Ban Uỷ, vì thế trong lòng khó chịu nên nhục mạ cô, còn muốn ra tay, sau đó bị bóng rổ đánh trúng thì mới bỏ qua.
Mạnh Hành Chu nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chữ.
Ném bóng, bị lệch.
Thẩm Chính Bình lại hỏi anh bị thương như thế nào, thế nhưng anh lại nói rất nhiều.
Anh bảo là bị Ngô Duệ Viễn cầm ghế dài đập xuống, do không tránh kịp nên khuỷu tay bị chạm đất dẫn đến trầy da.
Còn chưa hỏi xong thì người của Quốc Phòng Đại tới, Thẩm Chính Bình đứng dậy đi phòng họp, để hai người ở trong phòng chờ.
Hiện tại không có người ngoài, Hạ Tang Tử đi qua muốn nhìn thử vết thương của Mạnh Hành Chu, nhưng như nhớ tới cái gì mà bàn tay dừng giữa không trung, biểu cảm đau khổ.
Mạnh Hành Chu thấy được, bèn thay đổi hướng ngồi, không để cô nhìn thấy khuỷu tay của mình, “Em vẫn còn sợ máu sao?”
Giữa hai người không có bí mật, Hạ Tang Tử không muốn gạt anh, vì thế cô nhẹ nhàng gật đầu, “Em cứ nghĩ rằng mình đã không còn sợ nữa.”
Mạnh Hành Chu trầm mặc vài giây, sau đó nói, “Anh không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Trong lòng Hạ Tang Tử khổ sở, nhưng không dám biểu hiện trước mặt anh quá nhiều: “Miệng vết thương để lâu sẽ bị nhiễm trùng, để em dẫn anh đến phòng y tế băng bó.”
Mạnh Hành Chu lại không chịu, anh ngồi im, hệt như người bị thương không phải là anh. Miệng vết thương thì cứ đang rỉ máu, nhưng từ lúc bị thương đến giờ, ngay cả cái nhăn mày anh cũng không có.
“Không sao, còn xài được.”
Hạ Tang Tử không rõ: “Xài cái gì?”
Mạnh Hành Chu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài văn phòng truyền tới, không kịp giải thích nên cuối cùng anh chỉ dặn dò, “Mặc kệ là ai hỏi, em chỉ cần cắn chết không buông, Ngô Duệ Viễn buông lời nhục mạ em, còn muốn ra tay, cứ có câu này là được. Còn lại thì cứ để anh.”
Hạ Tang Tử kinh ngạc, càng bất an trong lòng, “Ba tuổi, anh….”
Mạnh Hành Chu ngắt lời cô: “Đừng nói chuyện, có người tới.”
Cửa văn phòng gần như là bị đá văng ra.
Đi vào là người đàn ông gầy nhưng rắn chắc, trên trán có vết sẹo kéo dài đến huyệt Thái Dương, thoạt nhìn rất có sát khí. Trên người ông mặc quân trang, nhìn huân chương thì chính là chính trị viên của Quốc Phòng Đại.
Vương Học Hải hấp tấp đi vào, ông ấy kéo khuỷu tay của Mạnh Hành Chu lên nhìn thì một mảng đỏ tươi, thế là mở miệng chửi, “Sau nay đừng nói là sinh viên của ông đây nữa, con mẹ nó đánh lộn mà còn đánh không lại với tên học y nữa chứ.”
Hạ Tang Tử lập tức: “…”
Ông chú dân xã hội ơi, chú bay từ đỉnh núi nào tới vậy?
“Sau này tay em dùng làm gì mà trong lòng em không rõ sao? Nhìn máu này, lỡ mà tàn phế rồi thì lấy cái gì mà giải thích với trường đây.”
“Không trách em được, tay này không tàn phế mà nên phế não thì hơn.”
“Một tên học y còn có thể khiến em tàn phế à?”
“Đương nhiên, người cầm dao giải phẫu, phá đường còn được nữa là.” Mạnh Hành Chu càng nói càng bay bổng, “Hôm nay khiến trường mất mặt, kỹ nghệ không bằng người mà võ nghệ cũng không so được, cái tay này xứng đáng phải phế ạ.”
Hạ Tang Tử xem như mở rộng tầm mắt, cô chưa từng thấy bộ dạng vô lại của Mạnh Hành Chu lúc trợn mắt nói dối.
Cô muốn cười lại không dám cười, thế là cô cúi đầu, đứng bên cạnh nghẹn đến khó chịu.
“Chính trị viên, thầy tới đúng lúc lắm, em còn chưa kịp xin lỗi bạn học kia nữa, bây giờ phải phiền thầy dẫn em đi một chuyến rồi.”
Nói xong, Mạnh Hành Chu đứng lên, còn cố ý lắc lư hai cái lộ vẻ yếu ớt: “Tay em có bị tàn phế cũng không quan trọng, người ta là sinh viên Lâm sàng, sau này sẽ là bác sĩ ngoại khoa lừng danh, đừng bởi vì sai lầm hôm nay của em mà khiến xã hội thiếu đi một người bác sĩ nhân tài cứu người.”
Vương Học Hải hình như đã thành công bị kích thích, ông ấy đẩy anh ngồi xuống, “Hôm nay cậu nói hơi nhiều đấy.”
Văn phòng trở nên im lặng, lúc này Vương Học Hải mới chú ý tới bên cạnh còn có người, bèn hỏi Hạ Tang Tử: “Đây là?”
Hạ Tang Tử đứng thẳng lưng, chào theo nghi thức quân đội, “Báo cáo, em tên Hạ Tang Tử ở Quân Y Đại.”
Vương Học Hải nghe cái tên hơi quen quen, vì thế ngắt lời cô, “Người Nguyên Thành sao, năm trước học cấp ba, năm nay là thủ khoa tỉnh hả?”
Hạ Tang Tử sửng sốt: “Là em….”
“Sao lại là cô bé này nữa????”
Lại?
Sao lại?????
Cuối cùng Vương Học Hải cũng nổi đoá, cơn giận vừa mới giảm lại phựt lên.
Ông chỉ vào Mạnh Hành Chu, giận sôi máu: “Học kì 1, thằng nhóc thối này đi cạy phòng máy tính liên tục trong một tháng để đưa phần mềm vào, suýt chút nữa bị xử phạt. Hôm nay lại bị thương, em đừng nói với thầy, vẫn là vì cô bé này đấy nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.