Chương 20
Nam Hề Xuyên
08/05/2021
Hạ Tang Tử nghe xong cuộc điện thoại đó thì tâm trạng cả ngày hôm đó như biến thành bọt nước.
Lúc sau về kí túc xá, cô muốn ngủ trưa một lát nhưng cứ nhắm mắt lại thì toàn là những hình ảnh không thoải mái, vì thế cô lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được.
Cuối cùng Hạ Tang Tử chỉ đành từ bỏ, cô nằm được 10 phút sau đó xuống giường rồi ngồi ở bàn học, lấy đại một bài thi Tiếng anh cấp bốn ra và bắt đầu làm.
Bài nghe còn chưa làm xong, Hạ Tang Tử nghe thấy có người gõ cửa phòng, Triệu Nhiễm Nhiễm và Chung Tuệ còn đang ngủ trưa, âm thanh này đúng thật hơi ầm ĩ.
Bài thi làm được một nửa thì bị cắt ngang khiến cô có hơi bực bội, Hạ Tang Tử tháo tai nghe xuống và ấn nút tạm dừng rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa không chỉ có Chu Xảo Tịch mà còn có mấy nữ sinh mà Hạ Tang Tử không quen.
“Các cậu vào đi, gần đây tớ có mua rất nhiều son môi mới, cho các cậu xem thử.”
Chu Xảo Tịch nhiệt tình mời bọn họ vào, tôi một câu, chị một một, kí túc xá đang yên tĩnh bỗng trở thành cái chợ.
Khi nãy Hạ Tang Tử còn đang lo lắng mấy bạn học ngủ trưa nên ngay cả đèn cũng không dám mở mà chỉ mở đèn bàn học thôi, còn mở ở chế độ thấp nhất.
Vốn dĩ tâm trạng của cô đã tệ, bây giờ thêm sự ồn ào nhốn nháo càng khiến cô thêm phiền, Hạ Tang Tử đi qua chụp lấy bả vai của Chu Xảo Tịch, nhưng ngữ điệu vẫn còn khách sáo: “Tịch Tịch, mọi người còn đang ngủ đấy.”
Chu Xảo Tịch đang tìm son môi của mình, không để lời nói của Hạ Tang Tử vào tai, trả lời có lệ, “Tớ cũng có không bắt mấy cậu ấy không được ngủ đâu.”
“A, tớ tìm được rồi, các cậu tới nhìn này, màu này khá xinh, tô lên môi đặc biệt đẹp đó.”
“Còn có cái này nữa, đúng chất thiếu nữ, hết hàng rồi đấy, tớ phải nhờ chị họ ở Pháp đó, vất vả lắm mới mua được.”
“Tớ vẫn luôn muốn cây này, Tịch Tịch, cậu có thể nhờ chị họ cậu mua giúp tớ một cây không?”
“Còn tớ nữa, tớ nữa, tớ cũng muốn.”
“Tịch Tịch màu nào cũng có, son môi của cậu thật nhiều, hâm mộ ghê.”
……
Hạ Tang Tử nhìn bọn họ ồn ào, hình như cô đã hiểu rõ mấy câu Chung Tuệ từng nói.
“Hoàn cảnh bồi dưỡng con người, tớ không thể nói rằng mọi người ở trường này đều là lương thiện. Nhưng mỗi người đều sẽ cất bớt đi sự ác ý của bản thân mình”.
Nhưng cô không rõ, ngày thường thì thật sự cất bớt đi những sự ác ý đúng chỗ ấy, mà sao vừa tới nơi không có kỷ luật bó buộc thì tất cả đều phình to ra.
Không biết có phải trong khoảng thời gian này, cô ở cùng Mạnh Hành Chu khá nhiều nên cũng bị lây vài phần tính tình nóng nảy của anh không. Hay là nói, tâm trạng của cô vốn là một thùng lửa, rồi đúng lúc có cây diêm khiến ngọn lửa của cô bùng lên.
Cơ thể phản ứng trước lí trí, Hạ Tang Tử mạnh mẽ chen vào nhìn mấy tình chị em thắm thiết bên mấy cây son môi, cô đứng bên cạnh Chu Xảo Tịch, nhìn xuống cô ta, giọng điệu không kiên nhẫn: “Chu Xảo Tịch, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Có người đang ngủ, các cậu định không để yên phải không?”
Từ trước tới nay Hạ Tang Tử trong mắt mọi người luôn là một người có tính tình tốt, dễ nói chuyện, trên mặt luôn là nụ cười, cực kì thân thiện.
Mà những người như vậy, lúc đã nổi giận lên rồi thì còn đáng sợ hơn với người bình thường.
Chu Xảo Tịch và mấy nữ sinh bị doạ sợ, vài giây sau, Chu Xảo Tịch hoàn hồn lại, chắc cô ta cảm thấy bị bạn cùng học mắng rồi còn làm trò trước mặt nhiều bạn cùng lớp nữa nên quá mất mặt, vì thế cũng nói lại hai câu, “Câu hét như vậy làm gì, chúng tớ cũng không phải điếc….”
“Thì ra cậu không điếc.” Hạ Tang Tử cười khẽ một tiếng, “Tớ là hiểu lầm rồi, ngại quá.”
Ầm ĩ một trận khiến mấy nữ sinh khác cũng ngại ở lại, rất thức thời mà chạy lấy người.
Chu Xảo Tịch nhìn bàn son môi của mình, càng nghĩ càng tức, hốc mắt của cô ta đỏ hồng, rống lại Hạ Tang Tử, “Vừa rồi có nhiều bạn học ở đây như vậy, cậu chính là cố ý đúng không? Hạ Tang Tử, cậu đừng quá đáng.”
Hạ Tang Tử không muốn cãi nhau với cô ta, cô không thèm trả lời mà đi về chỗ ngồi của mình.
Cô mới đi được hai bước thì không biết Chu Xảo Tịch lấy đâu sức mạnh mà nắm lấy cổ tay của Hạ Tang Tử kéo lại, Hạ Tang Tử không đứng vững, bị cô ta kéo một cái thì ngã trên mặt đất, vang lên tiếng ầm.
Khuỷu tay của Hạ Tang Tử đụng vào góc giường, sau đó lập tức sưng thành một cục llafm cô đau muốn khóc.
Ồn ào như thế cũng đánh thức Triệu Nhiễm Nhiễm và Chung Tuệ.
Chung Tuệ kéo màn giường ra, thấy Hạ Tang Tử ngã trên mặt đất thì dép lê bị đá tới ban công, nhìn rất chật vật, buồn ngủ gì cũng bay hết, cô ấy vội vàng ngồi dậy.
Chu Xảo Tịch biết bản thân làm sai, muốn lên đỡ Hạ Tang Tử, nhưng động tác của Chung Tuệ còn nhanh hơn cô ta, cô ấy thấy cô ta đưa tay lại thì tính tình không còn nhỏ nhẹ nữa, một tay chụp lấy tay cô ta, trừng mắt lại: “Cậu đừng chạm vào cậu ấy.”
Chung Tuệ đỡ Hạ Tang Tử dậy, cẩn thận nhìn cô: “Tang Tử, cậu không sao chứ? Bị ngã ở đâu?”
Hạ Tang Tử xua tay tỏ vẻ không sao, cô dựa vào ghế, chờ đỡ hơn rồi nói: “Không có gì, khi nãy tớ trượt chân.”
Triệu Nhiễm Nhiễm xuống giường, liếc mắt nhìn Chu Xảo Tịch, biểu cảm không nói nên lời.
Trên mặt Chu Xảo Tịch xấu hổ, cô ta đi qua xin lỗi Hạ Tang Tử, “Vừa rồi tớ không cố ý, không biết cậu sẽ ngã, tớ chỉ là….”
Chỉ là cái gì thì cô ta không được.
Chẳng lẽ muốn cô ta nói rằng cô ta chỉ là muốn cùng cô ầm ĩ một trận sao?
Hạ Tang Tử thử xoay tay của mình, ngoại trừ chỗ bị sưng có hơi đau ra, thì còn lại đều không sao.
Chu Xảo Tịch ở bên cạnh lo lắng, “Tang Tử, có nặng lắm không, tớ dẫn cậu đi phòng y tế nhé?”
Hạ Tang Tử nhìn đồng hồ, sắp tới kém mười rồi.
Thi thể lực vào buổi chiều, lúc trước có thông báo là tập hợp ở sân thể dục Quốc Phòng Đại rồi sau đó gặp người phụ trách.
Cô là Ban Uỷ nên không thể đến muộn, còn phải đến trước vài phút.
Hạ Tang Tử không rảnh, cũng không quan tâm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, cô đứng lên, nhàn nhạt nói, “Không sao.”
Không đợi Chu Xảo Tịch nói gì thì cô đã đi vòng qua cô ta, lấy bộ đồ huấn phục rồi đi vào phòng tắm thay.
Ngay lúc đóng cửa, cả kí túc xá rơi vào trầm mặc, mãi cho đến khi Hạ Tang Tử và Chung Tuệ đi cũng không ai nói chuyện.
Hai người ra khỏi kí túc xá, đi về hướng cổng trường.
Ngày thường có hai người, Hạ Tang Tử vẫn luôn nói nhiều, đa số đều là Chung Tuệ lắng nghe.
Hôm nay có phần đảo ngược, Chung Tuệ cảm thấy tâm trạng Hạ Tang Tử không tốt nên vẫn luôn tìm đề tài để cô vui vẻ.
Có thể nói là cô ấy không có mấy tế bào hài hước nên tâm trạng Hạ Tang Tử cũng không tốt lên được tí nào.
Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá trong trường thì hai mắt Chung Tuệ sáng lên, “Tang Tử, cậu chờ tớ hai phút, tớ đi mua đồ chút.”
Hạ Tang Tử gật đầu, cô đi đến tàng cây đợi cô ấy.
Động tác của Chung Tuệ rất nhanh, trên tay không biết cầm thứ gì mà vui vẻ chạy lại.
Lúc đến gần, Hạ Tang Tử mới thấy rõ đó là một bịch kẹo tròn, là hương vị thời thơ ấu.
Chung Tuệ mở bịch kẹo ra, lấy ra vị cam ra rồi đặt trong bàn tay của Hạ Tang Tử, “Tang Tử, ăn kẹo đi, trước kia mỗi khi tớ không vui, bố tớ mà muốn dỗ tớ đều phải mua kẹo cho tớ, ăn xong thì tâm trạng tớ tốt hơn nhiều.”
Hạ Tang Tử nhìn viên kẹo cam ngọt trong lòng bàn tay mình, sửng sốt vài giây rồi đột nhiên cười ra tiếng.
Không phải cười có lệ mà ngay cả khoé mắt của cô cũng cong lên.
“Tuệ Tuệ, cậu đáng yêu quá đi.”
Chung Tuệ ngượng ngùng sờ đầu mình, cũng lấy một viên kẹo cam bỏ vào trong miệng.
“Tớ cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt, hơn nữa hình như không phải vì Chu Xảo Tịch.”
Hạ Tang Tử ăn kẹo, trong thời gian ngắn, cô không biết trả lời với Chung Tuệ thế nào.
Chuyện trong nhà, ngay cả Mạnh Hành Chu mà cô cũng không nói rõ, cô rất hiếm khi nhắc tới, một mặt là cô không muốn để người khác thương hại, mặt khác cũng vì cô muốn nhanh chóng quên đi.
Chung Tuệ thấy cô khó xử, không muốn nói nên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Đều là quá khứ rồi, nếu cứ vui buồn như vậy, không kết thúc được đâu.”
Hạ Tang Tử cười nhạt, chủ động khoác tay của Chung Tuệ, kẹo trong miệng không chỉ ngọt mà còn ấm nữa.
“Cảm ơn kẹo của cậu.”
“Khách sáo cái gì, còn cả một bịch này.”
Hạ Tang Tử cười ra tiếng, không vì cái gì khác mà chỉ vì tính tình dịu dàng của Chung Tuệ.
——
Hạ Tang Tử và các uỷ viên kiểm tra sĩ số xong thì giáo viên phụ trách lớp thể lực Quốc Phòng Đại của bọn họ cũng đến.
Hạng mục của kì thi thể lực cũng không nhiều, vì để tiết kiệm thời gian nên chạy đường dài đổi thành chạy nhanh.
Trước tiên giáo viên cho mọi người khởi động làm nóng người, sau đó chia làm 6 tổ, ứng với 6 hạng mục, mỗi tổ làm mỗi hạng mục, xong rồi sang tổ khác.
Thể lực của Hạ Tang Tử rất tốt, chạy nhanh luôn được hạng nhất, cô cũng dành được kỉ lục chạy nhanh nhất của nữ sinh ở đại hội năm trước, còn được mấy giáo viên khen ngợi nữa.
Kì thi thể lực bên này đang diễn ra hừng hực khí thế, Vương Học Hải họp xong, định quay về văn phòng, trên đường ông về đi đang qua sân thể dục thì vừa lúc thấy Hạ Tang Tử với tốc độ như mũi tên chạy về phía trước.
Ở quân đội lâu nên ông cũng mắc bệnh nghề nghiệp, Vương Học Hải thấy sinh viên có thể lực tốt thì không đi tiếp nổi nữa.
Ông đang đứng bên này xem chăm chú, khoé mắt bỗng thấy có bóng dáng quen thuộc đang cầm chai nước chạy tới.
Vương Học Hải nhìn chằm chằm, phát hiện là Mạnh Hành Chu thì lông mày nhăn thành một cục, ông lên tiếng gọi: “Mạnh Hành Chu, lại đây.”
Mạnh Hành Chu đang đi nửa đường thì bị gọi lại nên có hơi khó chịu, mặt đen như đít nồi, lúc quay đầu nhìn thấy là Vương Học Hải thì cũng tem tém cái biểu cảm lại, sau đó chạy đến trước mặt ông và cúi chào: “Chính trị viên, có chuyện gì sao?”
Vương Học Hải há mồm mắng, “Ông đây không có chuyện gì thì không tìm em được sao?”
Mạnh Hành Chu, “…..Được ạ.”
Vương Học Hải nhìn bộ dáng của anh thì tức điên, “Cậu cầm chai nước muốn hiến ân tình cho ai nữa, mỗi lần ông đây gặp em toàn là vì mấy chuyện của nữ sinh hết hả?”
Mạnh Hành Chu thấy Hạ Tang Tử sắp thi xong, phải về Quân Y Đại ngay thì trong lòng nóng nảy, vì thế anh lười tiếp tục nói lí với Vương Học Hải mà chỉ trả lời, “Trường quân đội đều là chiến hữu, thầy dạy lúc nào phải quan tâm nhau còn gì.”
“Đừng có đánh rắm với ông đây, sao không bao giờ thấy em quan tâm người khác hả?”
“Sự quan tâm của em có giới hạn, chứa đủ một người thôi.”
“….”
Vương Học Hải thấy anh không thể cứu được rồi nên cũng lười quản thúc nữa, nói đến chuyện này thì ông cũng thuận miệng hỏi, “Cô gái thân mật kia của cậu có thể lực không tệ, em ấy có muốn vào quân đội phát triển không?”
“Không muốn, không suy xét, không nghĩ.”
Mạnh Hành Chu từ chối đến ba lần, không chừa cho ông một lối thoát nào, nhưng lại quên phủ nhận bọn họ không phải là thân mật gì.
Mạnh Hành Chu biết đức hạnh của Vương Học Hải, ông cứ thấy ai có thể lực tốt thì muốn kéo vào quân đội cống hiến ngay và luôn.
Nhưng mà Hạ Tang Tử thì không được.
Vương Học Hải không tin, tiếp tục nói: “Ông đây không hỏi em, em kêu em ấy tới đây, chính mìệng thầy hỏi.”
Sắc mặt Mạnh Hành Chu không thay đổi, thà chết không chịu khuất phục, “Cô ấy phải làm bác sĩ khoa ngoại, không vào quân đội đâu, thầy chết tâm đi.”
Vương Học Hải đá anh một cái nhưng bị Mạnh Hành Chu tránh được, còn tiện thể chạy thật xa.
“Tạm biệt, chính trị viên.”
Lúc Mạnh Hành Chu chạy tới thì thi thể lực đã kết thúc, Hạ Tang Tử và đám người đi ra cổng trường, chuẩn bị về Quân Y Đại.
Mạnh Hành Chu đuổi theo, đưa nước cho Hạ Tang Tử, “Em phản về sao?”
Hạ Tang Tử theo bản năng dùng lực mở nắp chai, lúc vừa bỏ tay lên vặn thì phát hiện cái chai đã được mở rồi.
Cô ngửa đầu uống hai hớp rồi trả lời, “Vâng, nhưng mà không có tiết, trở về kiểm tra lại thành tích rồi giao cho chính trị viên là xong.”
Mạnh Hành Chu gật đầu, “Vậy anh ở cổng trường chờ em.”
“Được, buổi tối ăn cái gì? Em nghe bạn học nói ở trong nội thành mới mở quán lẩu, chúng ta đi ăn thử không?”
“Sao cũng được.”
……
Hai người trò chuyện định xem buổi tối ăn cái gì, đi thắng một đường đến cổng trường.
Hạ Tang Tử thấy đèn xanh sáng, bèn chào Mạnh Hành Chu rồi xoay người đi.
Lúc này đột nhiên có người nhảy ra, không đợi cô nhìn rõ là ai thì đã bị cô ấy vọt tới ôm vào trong ngực.
“Tang Điềm Điềm của tớ, Du gia của cậu muốn chết.”
Một giọng nói của thiếu nữ đầy sức sống.
Hạ Tang Tử nghe thấy giọng nói này thì ôm lấy bả vai của cô gái, vừa nhìn thấy là Mạnh Hành Du thì trên mặt liền đầy ý cười, cô nắm tay cô ấy lắc lư hai ba cái, “Du Du, sao cậu tới đây?”
“Cậu với anh tớ không ở, Quốc Khánh cũng không về, tớ ở đại viện nhàm chán muốn chết, mấy đám người kia có gì hay mà chơi cùng chứ.”
Mạnh Hành Dunói xong thì một trận gió lạnh lùa tới khiến cô ấy hít hít cái mũi, tủi thân hỏi: “Hai người đi đâu thế? Tớ ở cổng trường bị gió thổi cả tiếng, điện thoại chơi đến hết pin, tớ thật là đáng thương mà.”
Ngoài miệng Mạnh Hành Du lúc nào cũng mắng Hạ Tang Tử, nhưng trong lòng thì thân nhất với cô nhất, có đôi khi vị trí của cô còn vượt qua cả Mạnh Hành Chu trong lòng cô ấy.
Tính tình của Hạ Tang Tử vừa tốt lại vừa dịu dàng, không giống với người anh trai có tính cách lạ lùng lại không hiểu phong tình của cô ấy.
Mạnh Hành Du ôm lấy cánh tay của Hạ Tang Tử, tiểu ma đầu bắt đầu làm nũng, “Nhanh lên, tớ đói quá, dẫn tớ đi ăn cơm đi mà Tang Điềm Diềm, Du gia đáng yêu của cậu sắp chết đói rồi.”
Hạ Tang Tử sờ đầu cô ấy, vẻ mặt dung túng: “Được rồi, cậu muốn ăn cái gì, tớ mời.”
“Hải sản đi, vừa ngon vừa mắc, tớ làm cậu phá sản luôn. Đúng rồi, cậu có tiền không? Không có tiền thì tớ phá sản cũng được.”
Mạnh Hành Du nói xong liền kéo Hạ Tang Tử đi.
Mạnh Hành Chu đứng phía sau Hạ Tang Tử, nhưng hai người này dường như không để ý đến sự hiện diện của anh.
Mạnh Hành Chu không nhịn được nữa mà đi lên nắm mũ trên áo của Mạnh Hành Du rồi kéo ra, sau đó một tay nhấc cô ấy lên và xoay một vòng tròn.
Hai anh em đối diện nhau, anh hung dữ nhìn cô ấy, “Em coi ông đây chết rồi đúng không? Cả tiếng anh cũng không thèm gọi.”
“Em còn tưởng là ai chứ.” Mạnh Hành Du như mới tỉnh dậy trong mộng, cười lưu manh, “Đây không phải là anh Hành cẩu của em sao, mấy tháng không gặp, càng ngày càng cẩu nha.”
Mạnh Hành Chu: “….”
Lúc sau về kí túc xá, cô muốn ngủ trưa một lát nhưng cứ nhắm mắt lại thì toàn là những hình ảnh không thoải mái, vì thế cô lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được.
Cuối cùng Hạ Tang Tử chỉ đành từ bỏ, cô nằm được 10 phút sau đó xuống giường rồi ngồi ở bàn học, lấy đại một bài thi Tiếng anh cấp bốn ra và bắt đầu làm.
Bài nghe còn chưa làm xong, Hạ Tang Tử nghe thấy có người gõ cửa phòng, Triệu Nhiễm Nhiễm và Chung Tuệ còn đang ngủ trưa, âm thanh này đúng thật hơi ầm ĩ.
Bài thi làm được một nửa thì bị cắt ngang khiến cô có hơi bực bội, Hạ Tang Tử tháo tai nghe xuống và ấn nút tạm dừng rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa không chỉ có Chu Xảo Tịch mà còn có mấy nữ sinh mà Hạ Tang Tử không quen.
“Các cậu vào đi, gần đây tớ có mua rất nhiều son môi mới, cho các cậu xem thử.”
Chu Xảo Tịch nhiệt tình mời bọn họ vào, tôi một câu, chị một một, kí túc xá đang yên tĩnh bỗng trở thành cái chợ.
Khi nãy Hạ Tang Tử còn đang lo lắng mấy bạn học ngủ trưa nên ngay cả đèn cũng không dám mở mà chỉ mở đèn bàn học thôi, còn mở ở chế độ thấp nhất.
Vốn dĩ tâm trạng của cô đã tệ, bây giờ thêm sự ồn ào nhốn nháo càng khiến cô thêm phiền, Hạ Tang Tử đi qua chụp lấy bả vai của Chu Xảo Tịch, nhưng ngữ điệu vẫn còn khách sáo: “Tịch Tịch, mọi người còn đang ngủ đấy.”
Chu Xảo Tịch đang tìm son môi của mình, không để lời nói của Hạ Tang Tử vào tai, trả lời có lệ, “Tớ cũng có không bắt mấy cậu ấy không được ngủ đâu.”
“A, tớ tìm được rồi, các cậu tới nhìn này, màu này khá xinh, tô lên môi đặc biệt đẹp đó.”
“Còn có cái này nữa, đúng chất thiếu nữ, hết hàng rồi đấy, tớ phải nhờ chị họ ở Pháp đó, vất vả lắm mới mua được.”
“Tớ vẫn luôn muốn cây này, Tịch Tịch, cậu có thể nhờ chị họ cậu mua giúp tớ một cây không?”
“Còn tớ nữa, tớ nữa, tớ cũng muốn.”
“Tịch Tịch màu nào cũng có, son môi của cậu thật nhiều, hâm mộ ghê.”
……
Hạ Tang Tử nhìn bọn họ ồn ào, hình như cô đã hiểu rõ mấy câu Chung Tuệ từng nói.
“Hoàn cảnh bồi dưỡng con người, tớ không thể nói rằng mọi người ở trường này đều là lương thiện. Nhưng mỗi người đều sẽ cất bớt đi sự ác ý của bản thân mình”.
Nhưng cô không rõ, ngày thường thì thật sự cất bớt đi những sự ác ý đúng chỗ ấy, mà sao vừa tới nơi không có kỷ luật bó buộc thì tất cả đều phình to ra.
Không biết có phải trong khoảng thời gian này, cô ở cùng Mạnh Hành Chu khá nhiều nên cũng bị lây vài phần tính tình nóng nảy của anh không. Hay là nói, tâm trạng của cô vốn là một thùng lửa, rồi đúng lúc có cây diêm khiến ngọn lửa của cô bùng lên.
Cơ thể phản ứng trước lí trí, Hạ Tang Tử mạnh mẽ chen vào nhìn mấy tình chị em thắm thiết bên mấy cây son môi, cô đứng bên cạnh Chu Xảo Tịch, nhìn xuống cô ta, giọng điệu không kiên nhẫn: “Chu Xảo Tịch, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Có người đang ngủ, các cậu định không để yên phải không?”
Từ trước tới nay Hạ Tang Tử trong mắt mọi người luôn là một người có tính tình tốt, dễ nói chuyện, trên mặt luôn là nụ cười, cực kì thân thiện.
Mà những người như vậy, lúc đã nổi giận lên rồi thì còn đáng sợ hơn với người bình thường.
Chu Xảo Tịch và mấy nữ sinh bị doạ sợ, vài giây sau, Chu Xảo Tịch hoàn hồn lại, chắc cô ta cảm thấy bị bạn cùng học mắng rồi còn làm trò trước mặt nhiều bạn cùng lớp nữa nên quá mất mặt, vì thế cũng nói lại hai câu, “Câu hét như vậy làm gì, chúng tớ cũng không phải điếc….”
“Thì ra cậu không điếc.” Hạ Tang Tử cười khẽ một tiếng, “Tớ là hiểu lầm rồi, ngại quá.”
Ầm ĩ một trận khiến mấy nữ sinh khác cũng ngại ở lại, rất thức thời mà chạy lấy người.
Chu Xảo Tịch nhìn bàn son môi của mình, càng nghĩ càng tức, hốc mắt của cô ta đỏ hồng, rống lại Hạ Tang Tử, “Vừa rồi có nhiều bạn học ở đây như vậy, cậu chính là cố ý đúng không? Hạ Tang Tử, cậu đừng quá đáng.”
Hạ Tang Tử không muốn cãi nhau với cô ta, cô không thèm trả lời mà đi về chỗ ngồi của mình.
Cô mới đi được hai bước thì không biết Chu Xảo Tịch lấy đâu sức mạnh mà nắm lấy cổ tay của Hạ Tang Tử kéo lại, Hạ Tang Tử không đứng vững, bị cô ta kéo một cái thì ngã trên mặt đất, vang lên tiếng ầm.
Khuỷu tay của Hạ Tang Tử đụng vào góc giường, sau đó lập tức sưng thành một cục llafm cô đau muốn khóc.
Ồn ào như thế cũng đánh thức Triệu Nhiễm Nhiễm và Chung Tuệ.
Chung Tuệ kéo màn giường ra, thấy Hạ Tang Tử ngã trên mặt đất thì dép lê bị đá tới ban công, nhìn rất chật vật, buồn ngủ gì cũng bay hết, cô ấy vội vàng ngồi dậy.
Chu Xảo Tịch biết bản thân làm sai, muốn lên đỡ Hạ Tang Tử, nhưng động tác của Chung Tuệ còn nhanh hơn cô ta, cô ấy thấy cô ta đưa tay lại thì tính tình không còn nhỏ nhẹ nữa, một tay chụp lấy tay cô ta, trừng mắt lại: “Cậu đừng chạm vào cậu ấy.”
Chung Tuệ đỡ Hạ Tang Tử dậy, cẩn thận nhìn cô: “Tang Tử, cậu không sao chứ? Bị ngã ở đâu?”
Hạ Tang Tử xua tay tỏ vẻ không sao, cô dựa vào ghế, chờ đỡ hơn rồi nói: “Không có gì, khi nãy tớ trượt chân.”
Triệu Nhiễm Nhiễm xuống giường, liếc mắt nhìn Chu Xảo Tịch, biểu cảm không nói nên lời.
Trên mặt Chu Xảo Tịch xấu hổ, cô ta đi qua xin lỗi Hạ Tang Tử, “Vừa rồi tớ không cố ý, không biết cậu sẽ ngã, tớ chỉ là….”
Chỉ là cái gì thì cô ta không được.
Chẳng lẽ muốn cô ta nói rằng cô ta chỉ là muốn cùng cô ầm ĩ một trận sao?
Hạ Tang Tử thử xoay tay của mình, ngoại trừ chỗ bị sưng có hơi đau ra, thì còn lại đều không sao.
Chu Xảo Tịch ở bên cạnh lo lắng, “Tang Tử, có nặng lắm không, tớ dẫn cậu đi phòng y tế nhé?”
Hạ Tang Tử nhìn đồng hồ, sắp tới kém mười rồi.
Thi thể lực vào buổi chiều, lúc trước có thông báo là tập hợp ở sân thể dục Quốc Phòng Đại rồi sau đó gặp người phụ trách.
Cô là Ban Uỷ nên không thể đến muộn, còn phải đến trước vài phút.
Hạ Tang Tử không rảnh, cũng không quan tâm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, cô đứng lên, nhàn nhạt nói, “Không sao.”
Không đợi Chu Xảo Tịch nói gì thì cô đã đi vòng qua cô ta, lấy bộ đồ huấn phục rồi đi vào phòng tắm thay.
Ngay lúc đóng cửa, cả kí túc xá rơi vào trầm mặc, mãi cho đến khi Hạ Tang Tử và Chung Tuệ đi cũng không ai nói chuyện.
Hai người ra khỏi kí túc xá, đi về hướng cổng trường.
Ngày thường có hai người, Hạ Tang Tử vẫn luôn nói nhiều, đa số đều là Chung Tuệ lắng nghe.
Hôm nay có phần đảo ngược, Chung Tuệ cảm thấy tâm trạng Hạ Tang Tử không tốt nên vẫn luôn tìm đề tài để cô vui vẻ.
Có thể nói là cô ấy không có mấy tế bào hài hước nên tâm trạng Hạ Tang Tử cũng không tốt lên được tí nào.
Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá trong trường thì hai mắt Chung Tuệ sáng lên, “Tang Tử, cậu chờ tớ hai phút, tớ đi mua đồ chút.”
Hạ Tang Tử gật đầu, cô đi đến tàng cây đợi cô ấy.
Động tác của Chung Tuệ rất nhanh, trên tay không biết cầm thứ gì mà vui vẻ chạy lại.
Lúc đến gần, Hạ Tang Tử mới thấy rõ đó là một bịch kẹo tròn, là hương vị thời thơ ấu.
Chung Tuệ mở bịch kẹo ra, lấy ra vị cam ra rồi đặt trong bàn tay của Hạ Tang Tử, “Tang Tử, ăn kẹo đi, trước kia mỗi khi tớ không vui, bố tớ mà muốn dỗ tớ đều phải mua kẹo cho tớ, ăn xong thì tâm trạng tớ tốt hơn nhiều.”
Hạ Tang Tử nhìn viên kẹo cam ngọt trong lòng bàn tay mình, sửng sốt vài giây rồi đột nhiên cười ra tiếng.
Không phải cười có lệ mà ngay cả khoé mắt của cô cũng cong lên.
“Tuệ Tuệ, cậu đáng yêu quá đi.”
Chung Tuệ ngượng ngùng sờ đầu mình, cũng lấy một viên kẹo cam bỏ vào trong miệng.
“Tớ cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt, hơn nữa hình như không phải vì Chu Xảo Tịch.”
Hạ Tang Tử ăn kẹo, trong thời gian ngắn, cô không biết trả lời với Chung Tuệ thế nào.
Chuyện trong nhà, ngay cả Mạnh Hành Chu mà cô cũng không nói rõ, cô rất hiếm khi nhắc tới, một mặt là cô không muốn để người khác thương hại, mặt khác cũng vì cô muốn nhanh chóng quên đi.
Chung Tuệ thấy cô khó xử, không muốn nói nên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Đều là quá khứ rồi, nếu cứ vui buồn như vậy, không kết thúc được đâu.”
Hạ Tang Tử cười nhạt, chủ động khoác tay của Chung Tuệ, kẹo trong miệng không chỉ ngọt mà còn ấm nữa.
“Cảm ơn kẹo của cậu.”
“Khách sáo cái gì, còn cả một bịch này.”
Hạ Tang Tử cười ra tiếng, không vì cái gì khác mà chỉ vì tính tình dịu dàng của Chung Tuệ.
——
Hạ Tang Tử và các uỷ viên kiểm tra sĩ số xong thì giáo viên phụ trách lớp thể lực Quốc Phòng Đại của bọn họ cũng đến.
Hạng mục của kì thi thể lực cũng không nhiều, vì để tiết kiệm thời gian nên chạy đường dài đổi thành chạy nhanh.
Trước tiên giáo viên cho mọi người khởi động làm nóng người, sau đó chia làm 6 tổ, ứng với 6 hạng mục, mỗi tổ làm mỗi hạng mục, xong rồi sang tổ khác.
Thể lực của Hạ Tang Tử rất tốt, chạy nhanh luôn được hạng nhất, cô cũng dành được kỉ lục chạy nhanh nhất của nữ sinh ở đại hội năm trước, còn được mấy giáo viên khen ngợi nữa.
Kì thi thể lực bên này đang diễn ra hừng hực khí thế, Vương Học Hải họp xong, định quay về văn phòng, trên đường ông về đi đang qua sân thể dục thì vừa lúc thấy Hạ Tang Tử với tốc độ như mũi tên chạy về phía trước.
Ở quân đội lâu nên ông cũng mắc bệnh nghề nghiệp, Vương Học Hải thấy sinh viên có thể lực tốt thì không đi tiếp nổi nữa.
Ông đang đứng bên này xem chăm chú, khoé mắt bỗng thấy có bóng dáng quen thuộc đang cầm chai nước chạy tới.
Vương Học Hải nhìn chằm chằm, phát hiện là Mạnh Hành Chu thì lông mày nhăn thành một cục, ông lên tiếng gọi: “Mạnh Hành Chu, lại đây.”
Mạnh Hành Chu đang đi nửa đường thì bị gọi lại nên có hơi khó chịu, mặt đen như đít nồi, lúc quay đầu nhìn thấy là Vương Học Hải thì cũng tem tém cái biểu cảm lại, sau đó chạy đến trước mặt ông và cúi chào: “Chính trị viên, có chuyện gì sao?”
Vương Học Hải há mồm mắng, “Ông đây không có chuyện gì thì không tìm em được sao?”
Mạnh Hành Chu, “…..Được ạ.”
Vương Học Hải nhìn bộ dáng của anh thì tức điên, “Cậu cầm chai nước muốn hiến ân tình cho ai nữa, mỗi lần ông đây gặp em toàn là vì mấy chuyện của nữ sinh hết hả?”
Mạnh Hành Chu thấy Hạ Tang Tử sắp thi xong, phải về Quân Y Đại ngay thì trong lòng nóng nảy, vì thế anh lười tiếp tục nói lí với Vương Học Hải mà chỉ trả lời, “Trường quân đội đều là chiến hữu, thầy dạy lúc nào phải quan tâm nhau còn gì.”
“Đừng có đánh rắm với ông đây, sao không bao giờ thấy em quan tâm người khác hả?”
“Sự quan tâm của em có giới hạn, chứa đủ một người thôi.”
“….”
Vương Học Hải thấy anh không thể cứu được rồi nên cũng lười quản thúc nữa, nói đến chuyện này thì ông cũng thuận miệng hỏi, “Cô gái thân mật kia của cậu có thể lực không tệ, em ấy có muốn vào quân đội phát triển không?”
“Không muốn, không suy xét, không nghĩ.”
Mạnh Hành Chu từ chối đến ba lần, không chừa cho ông một lối thoát nào, nhưng lại quên phủ nhận bọn họ không phải là thân mật gì.
Mạnh Hành Chu biết đức hạnh của Vương Học Hải, ông cứ thấy ai có thể lực tốt thì muốn kéo vào quân đội cống hiến ngay và luôn.
Nhưng mà Hạ Tang Tử thì không được.
Vương Học Hải không tin, tiếp tục nói: “Ông đây không hỏi em, em kêu em ấy tới đây, chính mìệng thầy hỏi.”
Sắc mặt Mạnh Hành Chu không thay đổi, thà chết không chịu khuất phục, “Cô ấy phải làm bác sĩ khoa ngoại, không vào quân đội đâu, thầy chết tâm đi.”
Vương Học Hải đá anh một cái nhưng bị Mạnh Hành Chu tránh được, còn tiện thể chạy thật xa.
“Tạm biệt, chính trị viên.”
Lúc Mạnh Hành Chu chạy tới thì thi thể lực đã kết thúc, Hạ Tang Tử và đám người đi ra cổng trường, chuẩn bị về Quân Y Đại.
Mạnh Hành Chu đuổi theo, đưa nước cho Hạ Tang Tử, “Em phản về sao?”
Hạ Tang Tử theo bản năng dùng lực mở nắp chai, lúc vừa bỏ tay lên vặn thì phát hiện cái chai đã được mở rồi.
Cô ngửa đầu uống hai hớp rồi trả lời, “Vâng, nhưng mà không có tiết, trở về kiểm tra lại thành tích rồi giao cho chính trị viên là xong.”
Mạnh Hành Chu gật đầu, “Vậy anh ở cổng trường chờ em.”
“Được, buổi tối ăn cái gì? Em nghe bạn học nói ở trong nội thành mới mở quán lẩu, chúng ta đi ăn thử không?”
“Sao cũng được.”
……
Hai người trò chuyện định xem buổi tối ăn cái gì, đi thắng một đường đến cổng trường.
Hạ Tang Tử thấy đèn xanh sáng, bèn chào Mạnh Hành Chu rồi xoay người đi.
Lúc này đột nhiên có người nhảy ra, không đợi cô nhìn rõ là ai thì đã bị cô ấy vọt tới ôm vào trong ngực.
“Tang Điềm Điềm của tớ, Du gia của cậu muốn chết.”
Một giọng nói của thiếu nữ đầy sức sống.
Hạ Tang Tử nghe thấy giọng nói này thì ôm lấy bả vai của cô gái, vừa nhìn thấy là Mạnh Hành Du thì trên mặt liền đầy ý cười, cô nắm tay cô ấy lắc lư hai ba cái, “Du Du, sao cậu tới đây?”
“Cậu với anh tớ không ở, Quốc Khánh cũng không về, tớ ở đại viện nhàm chán muốn chết, mấy đám người kia có gì hay mà chơi cùng chứ.”
Mạnh Hành Dunói xong thì một trận gió lạnh lùa tới khiến cô ấy hít hít cái mũi, tủi thân hỏi: “Hai người đi đâu thế? Tớ ở cổng trường bị gió thổi cả tiếng, điện thoại chơi đến hết pin, tớ thật là đáng thương mà.”
Ngoài miệng Mạnh Hành Du lúc nào cũng mắng Hạ Tang Tử, nhưng trong lòng thì thân nhất với cô nhất, có đôi khi vị trí của cô còn vượt qua cả Mạnh Hành Chu trong lòng cô ấy.
Tính tình của Hạ Tang Tử vừa tốt lại vừa dịu dàng, không giống với người anh trai có tính cách lạ lùng lại không hiểu phong tình của cô ấy.
Mạnh Hành Du ôm lấy cánh tay của Hạ Tang Tử, tiểu ma đầu bắt đầu làm nũng, “Nhanh lên, tớ đói quá, dẫn tớ đi ăn cơm đi mà Tang Điềm Diềm, Du gia đáng yêu của cậu sắp chết đói rồi.”
Hạ Tang Tử sờ đầu cô ấy, vẻ mặt dung túng: “Được rồi, cậu muốn ăn cái gì, tớ mời.”
“Hải sản đi, vừa ngon vừa mắc, tớ làm cậu phá sản luôn. Đúng rồi, cậu có tiền không? Không có tiền thì tớ phá sản cũng được.”
Mạnh Hành Du nói xong liền kéo Hạ Tang Tử đi.
Mạnh Hành Chu đứng phía sau Hạ Tang Tử, nhưng hai người này dường như không để ý đến sự hiện diện của anh.
Mạnh Hành Chu không nhịn được nữa mà đi lên nắm mũ trên áo của Mạnh Hành Du rồi kéo ra, sau đó một tay nhấc cô ấy lên và xoay một vòng tròn.
Hai anh em đối diện nhau, anh hung dữ nhìn cô ấy, “Em coi ông đây chết rồi đúng không? Cả tiếng anh cũng không thèm gọi.”
“Em còn tưởng là ai chứ.” Mạnh Hành Du như mới tỉnh dậy trong mộng, cười lưu manh, “Đây không phải là anh Hành cẩu của em sao, mấy tháng không gặp, càng ngày càng cẩu nha.”
Mạnh Hành Chu: “….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.