Chương 23
Nam Hề Xuyên
09/05/2021
Mạnh Hành Du ở Lan Thị một tuần, chiều Chủ nhật Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử đưa cô ấy ra sân bay.
Trước khi qua cổng an ninh, Mạnh Hành Du tránh Mạnh Hành Chu mà kéo Hạ Tang Tử vào một góc nhỏ nói chuyện.
“Tang Điềm Điềm, cậu làm sao hay thế? Anh tớ tự nhiên lại nhắn tin cho bố mẹ tớ, hôm qua mẹ tớ gọi cho tớ, vừa khóc vừa cười đấy.”
Hạ Tang Tử cười lắc đầu, “Tớ chưa làm gì hết, đây là do anh cậu chọn.”
Mạnh Hành Du không tin, nhưng cô ấy cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không hỏi, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của cô toả sáng thì tràn ngập sùng bái, “Tớ cảm thấy cậu và anh tớ đúng là tuyệt phối, đúng rồi, tớ nói cho cậu nghe một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Khi còn nhỏ, bà ngoại tớ mê tín nên bà có cầm bát tự của hai anh em tớ đi thành phố xa xôi hẻo lánh nào đó tìm một bà thầy bói đoán mệnh, cậu đoán xem mệnh của anh tớ thế nào?”
Hạ Tang Tử không phân biệt được là thật hay giả, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy thú vị, vì thế cô cũng phối hợp mà hỏi, “Thầy bói nói gì?”
Mạnh Hành Du hắng giọng nói, học cách nói chuyện cường điệu của bà ngoại, “Người này mệnh khắc khổ, sự nghiệp đời này sẽ có một đường ranh giới, sự lựa chọn không đi cùng với kết quả, còn về việc nhân duyên thì khó tìm lương xứng, sợ là phải cô độc cả đời.”
Hạ Tang Tử chỉ nghe như chuyện đùa, không để trong lòng, “Bà thầy bói còn nói gì?”
“Cậu vẫn không hiểu lời ẩn ý của tớ sao?” Mạnh Hành Du dừng vài giây, nhìn Hạ Tang Tử vẫn không có phản ứng gì thì bổ sung, “Cậu với anh tớ sinh cùng ngày, mệnh của anh ấy khổ thì cậu cũng khổ, hai người dính lại thì không phải gọi là đúng lúc, mà gọi là lấy độc trị độc.”
“……”
“Có điều khả năng của anh tớ không tốt lắm, nhưng mọi việc đã có tớ, tớ vĩnh viễn là hậu phương vững chắc của cậu.”
Hạ Tang Tử thấy cô ấy càng nói càng quá thì dở khóc dở cười mà đẩy cô ấy vào cổng an ninh, “Được rồi, cậu nói nữa là trễ giờ đấy.”
Chân Mạnh Hành Du cử động nhưng miệng vẫn không dừng, “Cậu đừng có hoảng hốt, bà thầy bói cũng không nói đúng đâu, nói không chừng anh tớ một cái hôn là bắt được rồi. Đúng rồi, cậu biết bà ấy nói tớ sao không?”
Hạ Tang Tử không trả lời, Mạnh Hành Du nói đến cao hứng, cũng không dừng được, “Bà ấy nói tớ là trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ có bấp bênh trong chuyện tình cảm.”
Mạnh Hành Du dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Tang Tử, vẻ mặt khinh thường: “Cậu nhìn cô gái người gặp người thích như tớ, tớ nói cậu nghe, nam sinh ở trường thích tớ hơi bị nhiều, thứ sáu tuần rồi tớ nhận được 3 bức thư tình, có anh chàng y như soái ca, không kém anh tớ tí nào.”
“Cậu nói tớ có nên thử không, cái tuổi yêu sớm này chớp mắt một cái liền qua ngay, hầy, tuy rằng tớ khá thích hình tượng nho nhã, nhưng mà cá tính một tí cũng không tệ, thật đúng là rối rắm, Tang Điềm Điềm, cậu nói tớ…..”
Mạnh Hành Du còn chưa kịp thổi phồng xong thì cổ áo đã bị kéo về sau.
Mạnh Hành Chu xách cổ áo của cô ấy lên rồi kéo đến trước mặt mình, đôi mắt nheo lại: “Em lặp lại lần nữa xem, mấy bức thư tình?”
Mạnh Hành Du nghe xong cũng bị sợ té đái, cô cười lả nói: “Nào có thư tình gì ạ, anh nghe nhầm rồi, anh nhìn em có tiền như vậy nên nam sinh nào nhìn mà chả tự ti, ai còn dám theo đuổi nữa chứ?”
Mạnh Hành Chu buông tay ra, miễn cưỡng tin tưởng, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất là không có.”
Mạnh Hành Du cầm lấy vé lên máy bay từ trong tay anh, do dự một lát rồi vẫn nhỏ giọng hỏi, “Nếu yêu sớm…thì thế nào ạ?”
Mạnh Hành Chu chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã đủ uy hiếp, anh mở miệng: “Đánh gãy chân.”
Mạnh Hành Du: “….”
Yêu sớm….Thật….Quá đáng sợ.
Tiễn Mạnh Hành Du xong, trên đường trở về, Hạ Tang Tử nhớ lại đoạn đối thoại của hai anh em thì không kìm được mà cười ra tiếng.
Mạnh Hành Chu vốn dĩ đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy cô cười thì ngẩng đầu lên hỏi, “Em cười cái gì?”
Hạ Tang Tử chớp mắt, ý vị sâu xa nói: “Mọi người đều nói lúc con gái kết hôn thì bố sẽ là người khóc nhiều nhất. Nhưng em thấy nếu sau này Du Du mà lấy chồng thì anh còn khó chấp nhận hơn cả chú nữa đấy.”
Mạnh Hành Chu ‘hừ’ một tiếng từ mũi, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, “Sao có thể?”
Hạ Tang Tử gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc, “Ba tuổi, em mới phát hiện nhé, trên người anh có một quy luật, lần nào cũng đúng.”
“Là gì thế?”
“Nếu anh nói thích nói tốt thì chính là không thích, còn anh mà không thích thì sẽ chẳng tỏ thái độ gì.”
“….”
Hạ Tang Tử vui vẻ, “Anh xem, có phải bị em nói trúng rồi không?”
Mạnh Hành Chu nhíu mày, môi nhấp nháy nói, “Không có.”
Hạ Tang Tử cười như được mùa, “Anh đừng nói nữa, em hiểu mà.”
“….”
Được thôi.
Cô vui là được.
——
Chương trình học đã bước vào giữa kì, có rất nhiều giáo viên chuyên ngành cho làm bài trắc nghiệm, thành tích cộng vào tổng thành tích cuối kì nên hông có ai dám xem thường cả.
Toàn bộ Quân Y Đại đều khẩn trương học tập, bầu không khí căng thẳng đột nhiên bị phá tan vào ngày thứ Tư.
Chiều thứ Tư, tai nạn súng xảy ra tại một trường cao đẳng ở Lan Thị khiến hai sinh viên tử vong, ba người bị thương.
Tội phạm là một người có nhân cách phản xã hội, làm nhân viên dọn vệ sinh trong trường cao đẳng.
Tình tiết cực kì ác liệt, cùng ngày còn lên mấy trang báo lớn, đứng trong hot search ở Weibo rất lâu, chớp mắt đẩy tất cả bảo vệ và công an ở Lan Thị lên đầu sóng gió.
Mà toàn thành thị, bởi vì sự việc này mà lâm vào sợ hãi.
Trong trường học bàn tán xôn xao, đồn đãi gì cũng có.
Thứ Năm, trường học thông báo chiều ngày mai đi Quốc Phòng Đại nghe buổi toạ đàm về an toàn, sẽ được nghỉ học nửa ngày, khiến chuyện này mơ hồ lại nổi sóng lần nữa.
Sau khi kết thúc huấn luyện tối, trên đường trở về kí túc xá, có mấy nữ sinh không biết do ai đầu têu mà bỗng kêu lên.
“Tớ kể cho các cậu nghe, hiện tại tớ thấy người làm vệ sinh trong trường thì theo bản năng là đi đường vòng ngay.”
“Nghe ý của cậu thì chẳng phải mọi người đều có khả năng là nhân cách phản xã hội sao?”
“Nào có khoa trương như vậy, ở đây là trường quân đội, cũng an toàn hơn so với mấy trường học khác.”
“Sao cậu không nghĩ tới trường chúng ta kế bên có Quốc Phòng Đại, dụng cụ quản chế nào là dao, nào súng ống, gì mà không có, nếu muốn phạm tội thì cũng đỡ phải đi tìm công cụ .”
“Có phải các cậu xem phim gián điệp nhiều quá rồi không, nói như ai cũng đều giống nhau vậy, cậu biết nổ súng sao?”
……
Chung Tuệ nhìn Hạ Tang Tử, từ lúc xem tin tức ngày hôm qua xong thì cô đã trầm mặc khác thường, nghe thấy mấy nữ sinh này bàn tán thì cô đột nhiên bước đi nhanh hơn, cuối cùnglà chạy nhanh.
Chung Tuệ không hiểu ra sao, nhấc chân đuổi theo.
Tâm lý đề phòng của Hạ Tang Tử khi nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, cô theo bản năng nỏi, “Ai đó?”
Chung Tuệ ngẩn ra, giọng nhẹ nhàng trả lời, “Là tớ, Tang Tử.”
Hạ Tang Tử tháo bỏ sự phòng bị xuống, cô dựa vào cây, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm: “Tớ xin lỗi.”
“Cậu làm sao vậy? Có phải không khoẻ chỗ nào không?”
Chung Tuệ đi qua đứng bên cạnh cô, cô ấy vươn tay sờ trán cô nhưng không thấy cô bị sốt.
Hạ Tang Tử thoạt nhìn rất mệt mỏi, nói cũng không muốn nói.
“Không có gì, chúng ta về đi.”
Sự lo lắng của Chung Tụệ vẫn không giảm, nhưng cô ấy cũng không hỏi lại mà nắm chặt tay cô cùng về kí túc xá.
Sau khi về kí túc xá, tắm rửa xong cô liền ngủ.
Có thể quanh người cô toả ra áp suất thấp nên cũng lây nhiễm cho cả ba người trong kí túc xá, Chu Xảo Tịch vốn muốn nói về vụ xả súng với Triệu Nhiễm Nhiễm nhưng khi thấy vậy thì cũng nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Hạ Tang Tử gặp ác mộng liên tục, gần như cả đêm cô không ngủ được,
Giữa trưa cơm nước xong, mấy Chính trị viên hướng dẫn sinh viên đi qua Quốc Phòng Đại. Hạ Tang Tử làm lớp trưởng, tổ chức mọi người tập hợp, kiểm kê nhân số.
Nhưng Hạ Tang Tử rõ ràng thất thần, cô gọi tên của vài sinh viên mấy lần, sinh viên trả lời lại mà cô như là không nghe thấy.
Liêu Phi Hàm thấy trạng thái của cô thì cầm lấy danh sách, nói: “Cậu về đơn vị đi, hôm nay để tớ.”
Hạ Tang Tử nói câu xin lỗi rồi giải thích, “Tí nữa vào hội trường, chúng ta ở vị trí khu A-9, bên trái sân khấu.”
Liêu Phi Hàm nghe xong thì bối rối, “Không phải là C-9 sao? Ở phía giữa sân khấu mà.”
Hạ Tang Tử phản ứng lại, “Tớ nhớ nhầm là C-9, ngại quá.”
“Cậu làm sao vậy? Hôm nay cứ liên tục mắc lỗi, thật không giống cậu.”
Hạ Tang Tử không trả lời mà chỉ nói, “Hôm nay phiền cậu.” Sau đó thì cô cúi đầu quay về hàng ngũ.
Hội trường lớn ở Quốc Phòng Đại được bố trí đơn giản, cửa dán đầy poster, có hai bức hình tương đối máu me, khoé mắt của Hạ Tang Tử liếc qua thì cô cảm giác như da đầu căng lên, cô không dám nhìn nhiều nữa mà cứ cúi đầu, tận cho đến khi ngồi xuống.
“Hì hì, em gái Tang, trùng hợp vậy.”
Hạ Tang Tử cảm giác có người phía sau chụp bả vai cô, khi quay đầu lại thì thấy là Chương Tư Hoán, còn bên cạnh là Mạnh Hành Chu, cô yếu ớt cười một cái: “Thật trùng hợp, chúng ta ngồi gần vậy sao.”
“Đây là duyên phận đó.” Chương Tư Hoán nhướng mày, sâu xa liếc nhìn người ngồi kế bên và nói: “Anh đây làm việc tốt, em gái Tang, anh đây đổi chỗ cho em.”
Hạ Tang Tử xua tay từ chối, “Không cần, không tiện lắm đâu ạ.”
“Có gì mà không tiện, có việc gì lớn đâu, đến đây, anh để em ngồi.”
Mạnh Hành Chu vẫn luôn không nói chuyện, anh thấy tinh thần của Hạ Tang Tử không yên thì trong lòng càng bất an hơn, ở đây nhiều người nên anh không tiện hỏi, đành phải nói với Chương Tư Hoán, “Được rồi, cậu con mẹ nó thật ồn ào.”
Chương Tư Hoán nhỏ giọng nói, “Ông đây đang giúp cậu đấy.”
Trong lòng Mạnh Hành Chu còn lo lắng có việc nên tính tình càng tệ, “Cậu giúp cái rắm, câm miệng.”
Chương Tư Hoán: “….”
Thật đúng là tủi thân mà.
Vài phút sau toạ đàm bắt đầu, hôm nay có rất nhiều lãnh đạo tới dự, Hạ Tang Tử gặp lại Hướng Thiên Khoát lần trước.
Ngay cả lãnh đạo quân khu cũng tới, xem ra chuyện này rất nghiêm trọng.
Trước buổi toạ đàm, giáo viên ở Quốc Phòng Đại đứng lên phổ cập kiến thức an toàn cơ bản cho mọi người, là những cái thường ngày mọi người nghe giảng nên ai nấy cũng không mấy hứng thú.
Phần sau đó, có người đặc cảnh từ quân đội đứng lên phân tích cho mọi người ví dụ thực tế.
Cho đến khi đặc cảnh kể về chuyện lúc trước mình từng công tác ở Nguyên Thành, cũng từng tham gia vụ việc một tên nhân cách phản xã hội tấn công người khác, thế là cô như cảm nhận được gì mà sắc mặt trắng bệch.
“…..Bốn năm trước, ở trường học khu Nguyên Thành đã từng xảy ra một vụ tai nạn thương tâm ở ngay ngã tư đường. Tội phạm không cầm súng, trên người tên đó mang theo dao găm, trước khi phạm tội đã lái xe tông nhắm vào phía người đi bộ, khiến một học sinh trung học chết tại chỗ.”
Người đặc cảnh vừa nói vừa nhấp vào còn chuột, màn hình lớn hiện ra hình ảnh ở sân bay lúc đó.
Thấy một vũng máu không rõ thì cả hội trường liền xôn xao.
“Học sinh trung học chết sau khi được cấp cứu không thành công. Mặt khác, một bạn học nữ đứng bên cạnh người học sinh này lúc đó đã bị tên tội phạm bắt cóc, sau đó lấy làm con tin để áp chế bắt cảnh sát phải thả hắn đi, trường hợp hết sức giằng co.”
“May mà sự việc này không gây nên nhiều thương vong, tên tội phạm cuối cùng bị một người lính bắn tỉa hạ gục ngay tại hiện trường.”
Nói xong, người đặc cảnh mở một đoạn video, là cảnh CCTV hiện trường phạm tội lúc đó, từ hung thủ lái xe cho đến người dân, sau đó bị tay súng bắn tỉa hạ gục, quá trình rõ ràng rành mạch. Vì để bảo vệ sự riêng tư nên gương mặt của người bị hại và người chết được làm mờ.”
Hình ảnh có thể thấy rõ ràng, nữ sinh bị bắt cóc lúc đó đã chính mắt nhìn thấy bạn học bị đâm chết, máu chảy đầy đầu. Lúc sau lại bị tên tội phạm bắt cóc, khi tay súng bắn tỉa hạ gục hắn thì máu của tên đó bắn đầy người nữ sinh, không quá vài giây, nữ sinh đó đã ngất xỉu.
Sau đó người đặc cảnh nói cái gì nhưng Hạ Tang Tử hoàn toàn không nghe thấy.
Cô giống như đang bị nhốt trong phòng tối toàn là máu, bên tai toàn là lời nói ma quỷ đó.
“Đi tìm chết đi, mấy người chết đi cho tao.”
“Còn không phải là xuống địa ngục sao? Tao lôi nó xuống chung.”
“Không cho tao đi, tao liền giết chết nó.”
“Nhìn đứa nhỏ này xem, trắng trắng mềm mềm, đúng là thanh xuân mà, lát nữa chết chắc chắn sẽ đẹp lắm đây.”
Máu tươi, khuôn mặt dữ tợn, hô hấp hít thở không thông, sợ hãi, tiếng hét, tiếng súng….
Toàn bộ đều là hình ảnh tái hiện trong căn phòng này.
Hạ Tang Tử đứng ở giữa, cô không trốn được, cô khóc, cô kêu, nhưng vẫn không ai cứu.
Cả người cô đều là máu, cũng không ai tới cứu cô.
Hạ Tang Tử cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi, nếu làm trò trước nhiều người ở hội trường như vậy thì không ổn nên cô dần sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Cứ như vậy đi.
Dù sao….Cô cũng là đứa bệnh tâm thần.
Sợ máu còn muốn học y, có lẽ cô sẽ trở thành trò cười ở Quân Y Đại.
Ngay cả cứu mình còn không được, thế mà cô còn vọng tưởng đi cứu người khác.
Lúc này, đột nhiên có một đôi tay ấm áp, nhẹ nhàng che kín đôi mắt của cô, cả người Hạ Tang Tử cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Mạnh Hành Chu và Chương Tư Hoán lén đổi chỗ, anh nửa ngồi xổm sau ghế của Hạ Tang Tử, anh đưa lỗ tai qua, sườn mặt cọ lên lỗ tai của cô, không tiếng động mà trấn an.
Toạ đàm vẫn còn tiếp tục, chỗ ngồi của hai người gần tường, bởi vì là góc nhỏ nên không mấy người chú ý.
Mạnh Hành Chu hiểu rõ Hạ Tang Tử không muốn ai biết bí mật này, như vậy anh sẽ cố gắng mà giấu cho cô.
Anh mơ hồ cảm nhận được cô đã khôi phục lại cảm xúc, vì thế anh bèn hạ giọng, nhẹ nhàng nói ba câu, cứ lặp đi lặp lại, tận đến khi kéo được cô từ vực sâu trở về.
“Tang Tang, em quay đầu lại xem.”
“Anh ở cửa này, em từ từ đến đây, đưa tay cho anh.”
“Chúng ta về nhà, không sợ, đều qua rồi.”
Cả người Hạ Tang Tử khó nén run rẩy, cô không dám khóc thành tiếng, nước mắt chảy dọc theo lòng bàn tay của Mạnh Hành Chu.
Nước mắt ấm áp nhưng lại làm trái tim của Mạnh Hành Chu đau đớn đến thấu xương.
Hạ Tang Tử giơ tay cầm cổ tay anh, chầm chậm siết chặt, như là bắt được tia sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm bẩn thỉu kia.
Trước khi qua cổng an ninh, Mạnh Hành Du tránh Mạnh Hành Chu mà kéo Hạ Tang Tử vào một góc nhỏ nói chuyện.
“Tang Điềm Điềm, cậu làm sao hay thế? Anh tớ tự nhiên lại nhắn tin cho bố mẹ tớ, hôm qua mẹ tớ gọi cho tớ, vừa khóc vừa cười đấy.”
Hạ Tang Tử cười lắc đầu, “Tớ chưa làm gì hết, đây là do anh cậu chọn.”
Mạnh Hành Du không tin, nhưng cô ấy cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không hỏi, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của cô toả sáng thì tràn ngập sùng bái, “Tớ cảm thấy cậu và anh tớ đúng là tuyệt phối, đúng rồi, tớ nói cho cậu nghe một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Khi còn nhỏ, bà ngoại tớ mê tín nên bà có cầm bát tự của hai anh em tớ đi thành phố xa xôi hẻo lánh nào đó tìm một bà thầy bói đoán mệnh, cậu đoán xem mệnh của anh tớ thế nào?”
Hạ Tang Tử không phân biệt được là thật hay giả, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy thú vị, vì thế cô cũng phối hợp mà hỏi, “Thầy bói nói gì?”
Mạnh Hành Du hắng giọng nói, học cách nói chuyện cường điệu của bà ngoại, “Người này mệnh khắc khổ, sự nghiệp đời này sẽ có một đường ranh giới, sự lựa chọn không đi cùng với kết quả, còn về việc nhân duyên thì khó tìm lương xứng, sợ là phải cô độc cả đời.”
Hạ Tang Tử chỉ nghe như chuyện đùa, không để trong lòng, “Bà thầy bói còn nói gì?”
“Cậu vẫn không hiểu lời ẩn ý của tớ sao?” Mạnh Hành Du dừng vài giây, nhìn Hạ Tang Tử vẫn không có phản ứng gì thì bổ sung, “Cậu với anh tớ sinh cùng ngày, mệnh của anh ấy khổ thì cậu cũng khổ, hai người dính lại thì không phải gọi là đúng lúc, mà gọi là lấy độc trị độc.”
“……”
“Có điều khả năng của anh tớ không tốt lắm, nhưng mọi việc đã có tớ, tớ vĩnh viễn là hậu phương vững chắc của cậu.”
Hạ Tang Tử thấy cô ấy càng nói càng quá thì dở khóc dở cười mà đẩy cô ấy vào cổng an ninh, “Được rồi, cậu nói nữa là trễ giờ đấy.”
Chân Mạnh Hành Du cử động nhưng miệng vẫn không dừng, “Cậu đừng có hoảng hốt, bà thầy bói cũng không nói đúng đâu, nói không chừng anh tớ một cái hôn là bắt được rồi. Đúng rồi, cậu biết bà ấy nói tớ sao không?”
Hạ Tang Tử không trả lời, Mạnh Hành Du nói đến cao hứng, cũng không dừng được, “Bà ấy nói tớ là trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ có bấp bênh trong chuyện tình cảm.”
Mạnh Hành Du dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Tang Tử, vẻ mặt khinh thường: “Cậu nhìn cô gái người gặp người thích như tớ, tớ nói cậu nghe, nam sinh ở trường thích tớ hơi bị nhiều, thứ sáu tuần rồi tớ nhận được 3 bức thư tình, có anh chàng y như soái ca, không kém anh tớ tí nào.”
“Cậu nói tớ có nên thử không, cái tuổi yêu sớm này chớp mắt một cái liền qua ngay, hầy, tuy rằng tớ khá thích hình tượng nho nhã, nhưng mà cá tính một tí cũng không tệ, thật đúng là rối rắm, Tang Điềm Điềm, cậu nói tớ…..”
Mạnh Hành Du còn chưa kịp thổi phồng xong thì cổ áo đã bị kéo về sau.
Mạnh Hành Chu xách cổ áo của cô ấy lên rồi kéo đến trước mặt mình, đôi mắt nheo lại: “Em lặp lại lần nữa xem, mấy bức thư tình?”
Mạnh Hành Du nghe xong cũng bị sợ té đái, cô cười lả nói: “Nào có thư tình gì ạ, anh nghe nhầm rồi, anh nhìn em có tiền như vậy nên nam sinh nào nhìn mà chả tự ti, ai còn dám theo đuổi nữa chứ?”
Mạnh Hành Chu buông tay ra, miễn cưỡng tin tưởng, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất là không có.”
Mạnh Hành Du cầm lấy vé lên máy bay từ trong tay anh, do dự một lát rồi vẫn nhỏ giọng hỏi, “Nếu yêu sớm…thì thế nào ạ?”
Mạnh Hành Chu chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã đủ uy hiếp, anh mở miệng: “Đánh gãy chân.”
Mạnh Hành Du: “….”
Yêu sớm….Thật….Quá đáng sợ.
Tiễn Mạnh Hành Du xong, trên đường trở về, Hạ Tang Tử nhớ lại đoạn đối thoại của hai anh em thì không kìm được mà cười ra tiếng.
Mạnh Hành Chu vốn dĩ đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy cô cười thì ngẩng đầu lên hỏi, “Em cười cái gì?”
Hạ Tang Tử chớp mắt, ý vị sâu xa nói: “Mọi người đều nói lúc con gái kết hôn thì bố sẽ là người khóc nhiều nhất. Nhưng em thấy nếu sau này Du Du mà lấy chồng thì anh còn khó chấp nhận hơn cả chú nữa đấy.”
Mạnh Hành Chu ‘hừ’ một tiếng từ mũi, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, “Sao có thể?”
Hạ Tang Tử gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc, “Ba tuổi, em mới phát hiện nhé, trên người anh có một quy luật, lần nào cũng đúng.”
“Là gì thế?”
“Nếu anh nói thích nói tốt thì chính là không thích, còn anh mà không thích thì sẽ chẳng tỏ thái độ gì.”
“….”
Hạ Tang Tử vui vẻ, “Anh xem, có phải bị em nói trúng rồi không?”
Mạnh Hành Chu nhíu mày, môi nhấp nháy nói, “Không có.”
Hạ Tang Tử cười như được mùa, “Anh đừng nói nữa, em hiểu mà.”
“….”
Được thôi.
Cô vui là được.
——
Chương trình học đã bước vào giữa kì, có rất nhiều giáo viên chuyên ngành cho làm bài trắc nghiệm, thành tích cộng vào tổng thành tích cuối kì nên hông có ai dám xem thường cả.
Toàn bộ Quân Y Đại đều khẩn trương học tập, bầu không khí căng thẳng đột nhiên bị phá tan vào ngày thứ Tư.
Chiều thứ Tư, tai nạn súng xảy ra tại một trường cao đẳng ở Lan Thị khiến hai sinh viên tử vong, ba người bị thương.
Tội phạm là một người có nhân cách phản xã hội, làm nhân viên dọn vệ sinh trong trường cao đẳng.
Tình tiết cực kì ác liệt, cùng ngày còn lên mấy trang báo lớn, đứng trong hot search ở Weibo rất lâu, chớp mắt đẩy tất cả bảo vệ và công an ở Lan Thị lên đầu sóng gió.
Mà toàn thành thị, bởi vì sự việc này mà lâm vào sợ hãi.
Trong trường học bàn tán xôn xao, đồn đãi gì cũng có.
Thứ Năm, trường học thông báo chiều ngày mai đi Quốc Phòng Đại nghe buổi toạ đàm về an toàn, sẽ được nghỉ học nửa ngày, khiến chuyện này mơ hồ lại nổi sóng lần nữa.
Sau khi kết thúc huấn luyện tối, trên đường trở về kí túc xá, có mấy nữ sinh không biết do ai đầu têu mà bỗng kêu lên.
“Tớ kể cho các cậu nghe, hiện tại tớ thấy người làm vệ sinh trong trường thì theo bản năng là đi đường vòng ngay.”
“Nghe ý của cậu thì chẳng phải mọi người đều có khả năng là nhân cách phản xã hội sao?”
“Nào có khoa trương như vậy, ở đây là trường quân đội, cũng an toàn hơn so với mấy trường học khác.”
“Sao cậu không nghĩ tới trường chúng ta kế bên có Quốc Phòng Đại, dụng cụ quản chế nào là dao, nào súng ống, gì mà không có, nếu muốn phạm tội thì cũng đỡ phải đi tìm công cụ .”
“Có phải các cậu xem phim gián điệp nhiều quá rồi không, nói như ai cũng đều giống nhau vậy, cậu biết nổ súng sao?”
……
Chung Tuệ nhìn Hạ Tang Tử, từ lúc xem tin tức ngày hôm qua xong thì cô đã trầm mặc khác thường, nghe thấy mấy nữ sinh này bàn tán thì cô đột nhiên bước đi nhanh hơn, cuối cùnglà chạy nhanh.
Chung Tuệ không hiểu ra sao, nhấc chân đuổi theo.
Tâm lý đề phòng của Hạ Tang Tử khi nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, cô theo bản năng nỏi, “Ai đó?”
Chung Tuệ ngẩn ra, giọng nhẹ nhàng trả lời, “Là tớ, Tang Tử.”
Hạ Tang Tử tháo bỏ sự phòng bị xuống, cô dựa vào cây, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm: “Tớ xin lỗi.”
“Cậu làm sao vậy? Có phải không khoẻ chỗ nào không?”
Chung Tuệ đi qua đứng bên cạnh cô, cô ấy vươn tay sờ trán cô nhưng không thấy cô bị sốt.
Hạ Tang Tử thoạt nhìn rất mệt mỏi, nói cũng không muốn nói.
“Không có gì, chúng ta về đi.”
Sự lo lắng của Chung Tụệ vẫn không giảm, nhưng cô ấy cũng không hỏi lại mà nắm chặt tay cô cùng về kí túc xá.
Sau khi về kí túc xá, tắm rửa xong cô liền ngủ.
Có thể quanh người cô toả ra áp suất thấp nên cũng lây nhiễm cho cả ba người trong kí túc xá, Chu Xảo Tịch vốn muốn nói về vụ xả súng với Triệu Nhiễm Nhiễm nhưng khi thấy vậy thì cũng nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Hạ Tang Tử gặp ác mộng liên tục, gần như cả đêm cô không ngủ được,
Giữa trưa cơm nước xong, mấy Chính trị viên hướng dẫn sinh viên đi qua Quốc Phòng Đại. Hạ Tang Tử làm lớp trưởng, tổ chức mọi người tập hợp, kiểm kê nhân số.
Nhưng Hạ Tang Tử rõ ràng thất thần, cô gọi tên của vài sinh viên mấy lần, sinh viên trả lời lại mà cô như là không nghe thấy.
Liêu Phi Hàm thấy trạng thái của cô thì cầm lấy danh sách, nói: “Cậu về đơn vị đi, hôm nay để tớ.”
Hạ Tang Tử nói câu xin lỗi rồi giải thích, “Tí nữa vào hội trường, chúng ta ở vị trí khu A-9, bên trái sân khấu.”
Liêu Phi Hàm nghe xong thì bối rối, “Không phải là C-9 sao? Ở phía giữa sân khấu mà.”
Hạ Tang Tử phản ứng lại, “Tớ nhớ nhầm là C-9, ngại quá.”
“Cậu làm sao vậy? Hôm nay cứ liên tục mắc lỗi, thật không giống cậu.”
Hạ Tang Tử không trả lời mà chỉ nói, “Hôm nay phiền cậu.” Sau đó thì cô cúi đầu quay về hàng ngũ.
Hội trường lớn ở Quốc Phòng Đại được bố trí đơn giản, cửa dán đầy poster, có hai bức hình tương đối máu me, khoé mắt của Hạ Tang Tử liếc qua thì cô cảm giác như da đầu căng lên, cô không dám nhìn nhiều nữa mà cứ cúi đầu, tận cho đến khi ngồi xuống.
“Hì hì, em gái Tang, trùng hợp vậy.”
Hạ Tang Tử cảm giác có người phía sau chụp bả vai cô, khi quay đầu lại thì thấy là Chương Tư Hoán, còn bên cạnh là Mạnh Hành Chu, cô yếu ớt cười một cái: “Thật trùng hợp, chúng ta ngồi gần vậy sao.”
“Đây là duyên phận đó.” Chương Tư Hoán nhướng mày, sâu xa liếc nhìn người ngồi kế bên và nói: “Anh đây làm việc tốt, em gái Tang, anh đây đổi chỗ cho em.”
Hạ Tang Tử xua tay từ chối, “Không cần, không tiện lắm đâu ạ.”
“Có gì mà không tiện, có việc gì lớn đâu, đến đây, anh để em ngồi.”
Mạnh Hành Chu vẫn luôn không nói chuyện, anh thấy tinh thần của Hạ Tang Tử không yên thì trong lòng càng bất an hơn, ở đây nhiều người nên anh không tiện hỏi, đành phải nói với Chương Tư Hoán, “Được rồi, cậu con mẹ nó thật ồn ào.”
Chương Tư Hoán nhỏ giọng nói, “Ông đây đang giúp cậu đấy.”
Trong lòng Mạnh Hành Chu còn lo lắng có việc nên tính tình càng tệ, “Cậu giúp cái rắm, câm miệng.”
Chương Tư Hoán: “….”
Thật đúng là tủi thân mà.
Vài phút sau toạ đàm bắt đầu, hôm nay có rất nhiều lãnh đạo tới dự, Hạ Tang Tử gặp lại Hướng Thiên Khoát lần trước.
Ngay cả lãnh đạo quân khu cũng tới, xem ra chuyện này rất nghiêm trọng.
Trước buổi toạ đàm, giáo viên ở Quốc Phòng Đại đứng lên phổ cập kiến thức an toàn cơ bản cho mọi người, là những cái thường ngày mọi người nghe giảng nên ai nấy cũng không mấy hứng thú.
Phần sau đó, có người đặc cảnh từ quân đội đứng lên phân tích cho mọi người ví dụ thực tế.
Cho đến khi đặc cảnh kể về chuyện lúc trước mình từng công tác ở Nguyên Thành, cũng từng tham gia vụ việc một tên nhân cách phản xã hội tấn công người khác, thế là cô như cảm nhận được gì mà sắc mặt trắng bệch.
“…..Bốn năm trước, ở trường học khu Nguyên Thành đã từng xảy ra một vụ tai nạn thương tâm ở ngay ngã tư đường. Tội phạm không cầm súng, trên người tên đó mang theo dao găm, trước khi phạm tội đã lái xe tông nhắm vào phía người đi bộ, khiến một học sinh trung học chết tại chỗ.”
Người đặc cảnh vừa nói vừa nhấp vào còn chuột, màn hình lớn hiện ra hình ảnh ở sân bay lúc đó.
Thấy một vũng máu không rõ thì cả hội trường liền xôn xao.
“Học sinh trung học chết sau khi được cấp cứu không thành công. Mặt khác, một bạn học nữ đứng bên cạnh người học sinh này lúc đó đã bị tên tội phạm bắt cóc, sau đó lấy làm con tin để áp chế bắt cảnh sát phải thả hắn đi, trường hợp hết sức giằng co.”
“May mà sự việc này không gây nên nhiều thương vong, tên tội phạm cuối cùng bị một người lính bắn tỉa hạ gục ngay tại hiện trường.”
Nói xong, người đặc cảnh mở một đoạn video, là cảnh CCTV hiện trường phạm tội lúc đó, từ hung thủ lái xe cho đến người dân, sau đó bị tay súng bắn tỉa hạ gục, quá trình rõ ràng rành mạch. Vì để bảo vệ sự riêng tư nên gương mặt của người bị hại và người chết được làm mờ.”
Hình ảnh có thể thấy rõ ràng, nữ sinh bị bắt cóc lúc đó đã chính mắt nhìn thấy bạn học bị đâm chết, máu chảy đầy đầu. Lúc sau lại bị tên tội phạm bắt cóc, khi tay súng bắn tỉa hạ gục hắn thì máu của tên đó bắn đầy người nữ sinh, không quá vài giây, nữ sinh đó đã ngất xỉu.
Sau đó người đặc cảnh nói cái gì nhưng Hạ Tang Tử hoàn toàn không nghe thấy.
Cô giống như đang bị nhốt trong phòng tối toàn là máu, bên tai toàn là lời nói ma quỷ đó.
“Đi tìm chết đi, mấy người chết đi cho tao.”
“Còn không phải là xuống địa ngục sao? Tao lôi nó xuống chung.”
“Không cho tao đi, tao liền giết chết nó.”
“Nhìn đứa nhỏ này xem, trắng trắng mềm mềm, đúng là thanh xuân mà, lát nữa chết chắc chắn sẽ đẹp lắm đây.”
Máu tươi, khuôn mặt dữ tợn, hô hấp hít thở không thông, sợ hãi, tiếng hét, tiếng súng….
Toàn bộ đều là hình ảnh tái hiện trong căn phòng này.
Hạ Tang Tử đứng ở giữa, cô không trốn được, cô khóc, cô kêu, nhưng vẫn không ai cứu.
Cả người cô đều là máu, cũng không ai tới cứu cô.
Hạ Tang Tử cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi, nếu làm trò trước nhiều người ở hội trường như vậy thì không ổn nên cô dần sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Cứ như vậy đi.
Dù sao….Cô cũng là đứa bệnh tâm thần.
Sợ máu còn muốn học y, có lẽ cô sẽ trở thành trò cười ở Quân Y Đại.
Ngay cả cứu mình còn không được, thế mà cô còn vọng tưởng đi cứu người khác.
Lúc này, đột nhiên có một đôi tay ấm áp, nhẹ nhàng che kín đôi mắt của cô, cả người Hạ Tang Tử cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Mạnh Hành Chu và Chương Tư Hoán lén đổi chỗ, anh nửa ngồi xổm sau ghế của Hạ Tang Tử, anh đưa lỗ tai qua, sườn mặt cọ lên lỗ tai của cô, không tiếng động mà trấn an.
Toạ đàm vẫn còn tiếp tục, chỗ ngồi của hai người gần tường, bởi vì là góc nhỏ nên không mấy người chú ý.
Mạnh Hành Chu hiểu rõ Hạ Tang Tử không muốn ai biết bí mật này, như vậy anh sẽ cố gắng mà giấu cho cô.
Anh mơ hồ cảm nhận được cô đã khôi phục lại cảm xúc, vì thế anh bèn hạ giọng, nhẹ nhàng nói ba câu, cứ lặp đi lặp lại, tận đến khi kéo được cô từ vực sâu trở về.
“Tang Tang, em quay đầu lại xem.”
“Anh ở cửa này, em từ từ đến đây, đưa tay cho anh.”
“Chúng ta về nhà, không sợ, đều qua rồi.”
Cả người Hạ Tang Tử khó nén run rẩy, cô không dám khóc thành tiếng, nước mắt chảy dọc theo lòng bàn tay của Mạnh Hành Chu.
Nước mắt ấm áp nhưng lại làm trái tim của Mạnh Hành Chu đau đớn đến thấu xương.
Hạ Tang Tử giơ tay cầm cổ tay anh, chầm chậm siết chặt, như là bắt được tia sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm bẩn thỉu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.