Nước Chảy Thành Sông

Chương 23

Trản Trà

10/09/2015

Nhóm nạn dân cuối cùng được bố trí ổn thỏa sau khi sơ tán, nhiệm vụ cứu trợ khắc phục hậu quả động đất lần này của trung đoàn không quân tập đoàn quân xx quân khu Z rốt cục tuyên bố kết thúc thành công.

Lúc Lâm Tu dẫn mọi người quay về địa điểm đóng quân, đập vào mặt đầu tiên chính là tiếng cười giòn giã của người nọ cách đó không xa.

Ánh tà dương như nhuộm, Chu Mộc cùng một nhóm chiến sĩ trẻ đóng giữ tại đồn trú ngồi vây thành một vòng tròn, khuôn mặt tươi cười xán lạn như ánh bình minh, duyên dáng xinh đẹp vô cùng.

Trước mắt, hoạt động tìm kiếm cứu nạn và cứu trợ khắc phục hậu quả động đất tại thành phố S và những khu vực xung quanh đã gần đi đến giai đoạn chót, tuy nói lọt vào tầm mắt vẫn là khung cảnh hỗn độn hoang tàn khiến người ta kinh hãi, nhưng đồng bào khu vực thiên tai đã từng bước thoát khỏi nỗi đau mất người thân mà bắt đầu hướng trọng tâm cuộc sống vào việc xây dựng lại mái nhà sau tai họa.

Dây cung vẫn luôn kéo căng trong lòng bao nhiêu ngày qua rốt cục có dấu hiệu buông lỏng, ánh mắt Lâm Tu ngưng lại, chiếm trọn tầm nhìn đều là bóng dáng linh động kia.

Khóe môi khẽ nhếch, anh nhấc chân đi qua, khẽ vỗ vai một chiến sĩ, “Hey, làm phiền cho nhường chỗ.”

“Qua bên kia qua bên kia đi…” Đối với người chậm bước đến sau, cậu tân binh vừa tròn mười tám còn không thèm quay đầu lại, cậu ta đã cực kỳ mất kiên nhẫn với kẻ mới tới này, sự chú ý đều tập trung toàn bộ vào chị gái xinh đẹp bên cạnh.

Lâm Tu chỉ nhướng mày cười khẽ, không nói lời nào.

Dường như cảm ứng được điều gì, Chu Mộc vừa liếc mắt liền nhìn thấy người nọ trở về, ánh mắt cô cũng không hề giấu diếm, trực tiếp nhìn thẳng về phía Lâm Tu.

Một cử động nhỏ kéo theo trăm chuyển động, thấy sự chú ý của “nhân vật trung tâm” bị dời đi, cả nhóm đồng chí giải phóng quân đều tới tấp giương mắt nhìn theo đường nhìn của Chu Mộc –

“Xoạt –” Các binh lính ca ca vừa rồi còn ngồi dưới đất nhanh chóng đứng dậy, sau khi nhìn rõ người vừa tới, tân binh trẻ tuổi khi nãy càng thêm luống cuống tay chân vô cùng lúng túng, khiến cho đám chiến hữu bên cạnh nghẹn cười đến khổ.

“Không có việc gì đâu.” Lâm Tu cười, “Không cần để ý đến tôi. Mọi người cứ tiếp tục đi.”

Hiện trường lặng ngắt như tờ… Thế này thì càng không ai dám động đậy rồi.

Tác phong làm việc của nhóm cán bộ trung đoàn không quân quân khu Z từ trước tới nay khác nhau một trời một vực. Đoàn trưởng Vũ Sấm chính là chiến tướng nóng nảy, hễ giận lên là đập bàn vang rung trời, giọng oang oang so với cái loa to mắc trên cây cột đầu thôn chỉ có hơn chứ không kém. Có điều, hỉ nộ ái ố từ trước đến nay đều viết lù lù trên gương mặt đen của anh ta, là một chén nước nguội nhìn thấy đáy, tuy rằng vũ lực hùng mạnh, lực sát thương càng sâu, cuối cùng lại là người dễ nhìn thấu nhất.

Phó đoàn trưởng Tạ Đào phụ trách thường vụ hậu cần thì càng không cần phải nói, tính tình thẳng thắn điềm đạm, lúc nào cũng thấy cười híp mắt, dáng vẻ kia nhìn vào ra dáng bộ đội chính ủy ra phết đấy, đối mặt với người như vậy, chỉ cần chính mình không phạm phải lỗi gì quá lớn, thường thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thế nhưng mà…

Chỉ còn mỗi vị phó đoàn trưởng Lâm Tu kia… Uy danh vang dội, tính tình lại luôn điềm tĩnh xa cách. Gặp chuyện sóng gió không sợ thì không nói, lúc bình thường cũng luôn ung dung nhàn nhã. Bề ngoài vốn xuất sắc hơn người, nhưng đôi mắt đen láy như mặc ngọc* lại luôn lộ ra vẻ lạnh nhạt thản nhiên, khiến người ta không thể tới gần cũng không thể suy xét, cứ thế vô cớ bị đẩy ra xa, muốn tiếp cận cũng không được.

Vì thế nên lúc này, cậu tân binh vừa tới không lâu kia quả nhiên run bắn cả người rồi, trái tim nhỏ bé của cậu ta lúc này đập thình thịch đến là rộn ràng.

“Nếu các cậu không tiếp tục…” Lâm Tu hơi ngước mắt, cũng đã bước tới bên cạnh Chu Mộc, “Tôi sẽ dẫn người này đi.”

Nhìn hai bóng lưng vô cùng xứng đôi vừa lứa kia khuất dần, một đám giải phóng quân ca ca nhất thời nước mắt rào rào như mì sợi, trong lòng cùng chung một ý nghĩ —

Phó đoàn trưởng Lâm, ngài còn tốn hơi thương lượng với chúng tôi làm cái mốc gì… Cứ trực tiếp cướp người là được rồi mà!



Hai người Lâm Tu và Chu Mộc cùng tiến vào lều trại, nhưng rất lâu sau không nói chuyện.

Cô nhìn anh chăm chú với ánh mắt sáng ngời, anh nhìn lại cô bằng đôi mắt sâu thẳm, tình cảnh này hoàn toàn là mở đầu loại hình kịch câm “Anh nhìn em cũng nhìn, anh ngắm em cũng ngắm”.

Bầu không khí kỳ quái cuối cùng bị hành vi kỳ quái của Chu Mộc phá vỡ —

Không hề báo trước, Chu Mộc túm lấy cổ áo bộ đội của Lâm Tu hung hăng kéo về phía mình, phó đoàn trưởng Lâm đang kinh ngạc người này hôm nay sao mà chủ động thế, Chu Mộc lại “grừ —” cắn vào gáy anh một ngụm.



Ui – người bị hại hít vào một hơi.

Lần này thật đúng là độc ác… Không khéo lại đi tong một lớp da rồi… Lâm Tu còn có thể tưởng tượng ra một vòng dấu răng kia.

Song anh cũng không phản kháng, chỉ đứng thẳng tắp ở đó chờ Chu Mộc nhả miệng.

“Mộc Mộc,” Lâm Tu giương mắt, “Cách chào hỏi của em dạo này hơi đặc biệt đấy… Trước kia nhiều lắm là cào hai cái, cùng lắm xem như con ác điểu – giờ thì hoàn toàn tiến hóa thành mãnh thú rồi.”

Rất khác thường, Chu Mộc không đáp lời, cả người mềm mại dựa vào ngực Lâm Tu, một cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, tay kia lại nắm cổ tay Lâm Tu cắn một ngụm không nhẹ không nặng.

“Anh chưa rửa tay đâu.”

“Em cũng chưa đánh răng.”

Lâm Tu thoáng nhếch khóe môi, để mặc Chu Mộc làm loạn. Hai tay lại ôm lấy đầu vai cô, vỗ nhè nhẹ từng chút một. “Hôm nay là lạ thế nào ấy… Làm sao vậy?”

“Chẳng sao cả…” Chu Mộc dữ tợn trừng mắt bảo Lâm Tu, “Muốn cắn thì cắn, anh có ý kiến à? !”

“Hoàn toàn không có.” Lâm Tu trả lời đến là dõng dạc. “… Mùi vị thế nào?”

“Tạm chấp nhận được.” Chu Mộc nháy mắt với anh: “… Hơi mằn mặn.”

Lâm Tu cười khẽ, bắt được ngón tay người nọ khẽ vuốt ve trên mặt mình đặt lên môi nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.

Lại một hồi im lặng. Lâm Tu ôm Chu Mộc vào trong ngực, bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm và bình yên vô cùng.

“Nhớ anh không?”

Hỏi thừa! Vị Mộc nào đó oán thầm trong lòng. Không nhớ anh mà em còn tới chỗ này tìm anh? !

“Anh đoán xem.” Người trong lòng hầm hừ nói.

Ồ, nghe giọng điệu này rất không thích hợp.

Lâm Tu hơi kéo Chu Mộc ra một chút, đôi mắt xinh đẹp mang vẻ trêu chọc nhìn thẳng vào cô.

“Hừ…” Chu Mộc cho anh một ánh mắt khinh thường, “Lúc đấy… Người nào đó trò chuyện vui lắm cơ mà…”

Ha. Thì ra là bình giấm chua bị đổ.

Khóe miệng Lâm Tu không nhịn được mà nhếch lên, ngón tay khẽ vân vê chiếc cằm nhọn duyên dáng của người nọ, bật cười: “Ô… Em vẫn là Chu Tiểu Mộc đấy chứ?”

Chu Mộc mím môi, quay ngoắt đầu, không để ý tới anh.

Lâm Tu cố tình trêu cô: “Anh đang bảo sao lại cắn anh đau thế… Không ngờ té ra đó là cú cắn mang đầy oán hận cá nhân bốc cháy hừng hực…”

“Không phải thế…” Chu Mộc bỗng nhiên phản bác rất khẽ, cuối cùng lại mím môi ngước mắt lên, “Gặp được rồi… Ngược lại cảm thấy không xác định…”

Bởi vì quá lo lắng, cho nên cảm thấy không chân thật. Bởi vì không xác định, cho nên mới không nhịn được cắn một ngụm thật mạnh để xác nhận cảm giác tồn tại chân thật kia.



Cánh môi mỏng hơi mím chặt, đôi mắt đen tức thì thấm đẫm một cảm xúc khó hiểu ùa đến bất chợt.

Ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, Lâm Tu khẽ dùng sức kéo người nọ về lại trong ngực mình.

Ngay sau đó, anh run rẩy hôn lên cánh môi lành lạnh của Chu Mộc.

Bị vùi lấp trong nụ hôn của bọn họ là câu nói Lâm Tu không thể mở miệng nói ra –

Vậy, nếu là thế này thì sao?



Sau khi từ thành phố S trở về, tòa soạn tạp chí quyết định cho Chu Mộc cùng với mấy đồng nghiệp tới khu vực thiên tai thực hiện chuyên đề đặc biệt nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mấy đồng nghiệp nam sau khi được cho nghỉ đều lập tức về nhà để nghỉ ngơi dưỡng sức, Chu Mộc lại vì phải tham gia một loạt bài phỏng vấn người nổi tiếng tiếp theo mà không thể không lê thân xác mỏi mệt không chịu nổi tiến vào phòng họp.

Cơn sốt từ mấy ngày trước vẫn chưa hết hẳn, vậy mà Chu Mộc vừa xuống máy bay ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có đã trực tiếp bị lôi đi họp. Kết quả cuộc họp bắt đầu chưa được bao lâu, Chu Mộc đã có vẻ không chống đỡ nổi. Đầu nặng vô cùng, sau đó mí mắt cũng mỏi muốn chết, Chu Mộc chống đầu ép buộc chính mình viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhưng cả người vẫn mệt đến mức không muốn nhúc nhích tẹo nào.

Sở Du ngồi bên vẫn luôn yên lặng chú ý tới tình trạng của Chu Mộc, khi thấy đầu Chu Mộc lung lay mấy cái rốt cục sắp dập xuống mặt bàn, anh quyết đoán giơ tay ra hiệu người đang phát biểu ngừng lại.

“Hôm nay tạm thời họp đến đây thôi.”

“Nhưng tổng biên tập… Chúng ta đã định trước là ngày mai sẽ bắt đầu lên lịch hẹn với đối phương… Nếu bây giờ tạm ngưng cuộc họp…”

Sở Du đảo mắt nhìn người đã chống đỡ đến cực hạn kia, lại chuyển mắt về, kiên định không cho phép nghi ngờ mở miệng nói: “Tan họp.”

Những người nhạy cảm có mặt ở đây không hẹn mà cùng thoáng liếc về phía Chu Mộc, trong lòng tức thì hiểu rõ, bấy giờ liền có người thức thời đứng ra giải vây.

Có thể làm cho tổng biên tập Sở từ trước tới nay công tư phân minh hơn nữa chưa từng đem tình cảm cá nhân vào công việc làm đến nước này, phóng viên Chu cũng thật sự không đơn giản mà…

Mơ mơ màng màng đến khi cuộc họp kết thúc trước thời hạn, Chu Mộc bị tiếng động chung quanh làm cho giật mình, sau khi mở mắt biết được tin cuộc họp bị hoãn lại, cô đứng bật dậy, lập tức xách túi đi ra ngoài, chỉ mong ngóng mau chóng được về ngủ một giấc no nê.

Bước chân ra đến cửa thì ngừng lại.

Nhìn bên ngoài trời đổ mưa “rào rào –”, Chu Mộc rất có vài phần kích động muốn lật bàn.

Nhờ phúc “sự cố ngoài ý muốn” mấy ngày trước, phương tiện giao thông của cô lúc này còn đang chịu khổ trong tiệm sửa xe, mấy hôm trước cô hoặc là bắt taxi hoặc là đi nhờ xe cô dâu mới Giang Ngữ Tình, nhưng hôm nay gặp đúng dịp Giang Ngữ Tình đi công tác chưa về, nhìn bóng người chen chúc trong những chiếc taxi đi qua đi lại, Chu Mộc chỉ đành thở dài thườn thượt.

“Đi thôi.” Bên người đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Anh đưa em về.”

Khi đó đúng vào lúc đám đồng nghiệp trong tòa soạn đều che ô đi ra ngoài, Sở Du vừa nói xong, ánh mắt của mọi người chung quanh lập tức nóng rực lên, nướng cho Chu Mộc mất hết cả tự nhiên.

Nếu như có thể, cô thật sự không muốn chung đụng với người này, chưa nói đến việc cô căn bản không có hứng thú với anh, cho dù có hứng thú, nước miếng của đám người tọc mạch xung quanh cũng có thể dìm cô chết đuối vài lần.

Nhưng mà với tình huống trước mắt, bắt taxi là chuyện không thể rồi, đi xe buýt lại càng tự chuốc khổ vào thân… Mấu chốt là, Sở Du đã mở miệng, lúc này lại có nhiều người nhìn như vậy, dù cân nhắc từ phương diện nào Chu Mộc cũng không nên cự tuyệt đề nghị của anh.

Nhưng mà… Thật mất tự nhiên quá đi thôi.

“Vậy… Làm phiền tổng…” Chu Mộc hết sức phiền não nhếch khóe miệng nặn ra một nụ cười, vừa muốn mở miệng cảm ơn Sở Du trước đã, một giọng nói từ trong mưa truyền đến nhưng lại hết sức rõ ràng —

“Mộc Mộc.”

Chu Mộc ngạc nhiên ngước mắt, dáng người thon dài cao ngất kia lập tức lọt vào tầm mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nước Chảy Thành Sông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook