Chương 17:
Độ Dục
29/06/2024
Tống Chi bị Giang Dã ấn ở bàn học cả cuối tuần, ngay cả thời gian nói chuyện với Nhạc Nịnh cũng bị kiểm soát, đương nhiên Nhạc Nịnh cũng không khá hơn là bao.
Chị em hoạn nạn vừa gặp nhau đã ôm nhau khóc, mắng mỏ hai người còn lại hơn một tiếng đồng hồ cũng không thể giải tỏa sự phẫn nộ trong lòng.
“Thật là áp bức, đúng là không có nhân tính!” Tống Chi uống một hớp Coca trong tay Nhạc Nịnh, đồ uống có ga khiến lưỡi tê, chảy xuống ngực, hơi lạnh thấm vào tim và lá lách, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhạc Nịnh vuốt chiếc điện thoại, gật đầu, giọng nói tràn đầy oán hận và bất đắc dĩ: “Tớ cũng vậy, nhưng cậu có muốn đi xem thành tích của học sinh giỏi không?”
Lớp tự nhiên 11-5 có một nhóm chat, tin tức nào cũng gửi vào đó, Nhạc Nịnh vuốt màn hình điện thoại, đọc tin nhắn trò chuyện.
“Cậu xem cái gì vậy?” Tống Chi có chút khó hiểu, “Đứng nhất không phải anh trai cậu thì là Giang Dã, có cần phải xem không?”
Nghĩ cũng không cần phải xem bảng xếp hạng, xem cũng chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.
Ngón tay của Nhạc Nịnh lướt càng lúc càng chậm, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là sốc, cô ấy lắc mạnh cánh tay của Tống Chi: “Lần này cả hai người bọn họ không ai đứng hạng nhất!”
Tống Chi bị câu nói làm cho bối rối, “Hả?” Còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Nịnh kéo chạy như điên.
“Chúng ta đi xem đi, tớ muốn xem kẻ nào chiếm ngai vàng!”
Khi hai người thở hồng học chạy đến chỗ bảng tin, xung quanh đã đầy người, Tống Chi kéo Nhạc Nịnh chen vào khoảng trống ở hàng đầu.
Tên của Giang Dã và Cận Duật Minh liếc một cái liền có thể nhìn thấy —— hai người họ luôn đứng thứ nhất hoặc thứ hai.
Nhưng lần này, giống như lời Nhạc Nịnh nói, không ai trong số bọn họ đứng nhất cả, mà là học sinh của lớp 11-4— Chu Kỳ Nhượng.
Tống Chi nhìn điểm số các môn của Chu Kỳ Nhượng, mỗi môn ngang bằng với Giang Dã, nhưng lần này điểm môn vật lý cao hơn Giang Dã 10 điểm.
Phải biết rằng thành tích của Giang Dã thuộc loại tốt nhất trường, gần như không có bất kỳ đối thủ nào ngoại trừ Cận Duật Minh.
“Đề vật lý lần này không dễ sao?; Một học sinh đứng bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, “Giáo viên của chúng ta nói cuối cùng Giang Dã cũng không được điểm tối đa.”
“Đúng vậy…Chu Kỳ Nhượng này hiện tại giỏi như vậy sao?’
“Tớ không biết.”
Từ trước đến nay Bắc Hoài luôn ưu tiên học tập, khai giảng năm nay cũng không ngoại lệ, đề thi về kiến thức lớp 11, nội dung cũng không hề đơn giản.
Đột nhiên, giữa những tiếng xì xào, một giọng nam lớn đột ngột vang lên: “Kỳ Nhượng, lần này kiêu ngạo nha, thi đứng hạng nhất!”
“Tớ đã nói công sức của Kỳ Nhượng không uổng phí mà, leo từ hạng 10 lên hạng 1.”
Tống Chi xoay người nhìn về phía đám người, chỉ thấy một chàng trai đeo kính đứng giữa đám nam sinh đằng sau, cậu ta mặc đồng phục Bắc Hoài, tay đỡ kính nhìn vào phiếu điểm.
Các nam sinh xung quanh vẫn đang bàn tán: “Giang Dã kia không giỏi như tớ nghĩ, năm lớp 10 còn được tuyên truyền là học rất giỏi, giành được nhiều giải thưởng, còn người kia nữa, cái gì mà Cận Duật Minh, chẳng phải hai người bọn họ đều không bằng Kỳ Nhượng của chúng ta sao.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tống Chi đột ngột thay đổi, cơn giận dữ ngày càng rực cháy trong mắt, cơn tức giận kim nén cuối tuần lúc này đã hoàn toàn được giải phóng.
Tống Chi đập mạnh chiếc cặp sách đeo sau lưng về phía người đang nói chuyện, người nọ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đẩy đám đông sang một bên, đá người đó; “Mẹ nó, cậu đang nói ai?!”
Nhạc Nịnh đứng bên cạnh cũng không hề nhượng bộ, đá một cước theo Tống Chi; “Nếu không nói được lời tử tế thì để tôi khâu miệng cậu lại!”
Chị em hoạn nạn vừa gặp nhau đã ôm nhau khóc, mắng mỏ hai người còn lại hơn một tiếng đồng hồ cũng không thể giải tỏa sự phẫn nộ trong lòng.
“Thật là áp bức, đúng là không có nhân tính!” Tống Chi uống một hớp Coca trong tay Nhạc Nịnh, đồ uống có ga khiến lưỡi tê, chảy xuống ngực, hơi lạnh thấm vào tim và lá lách, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhạc Nịnh vuốt chiếc điện thoại, gật đầu, giọng nói tràn đầy oán hận và bất đắc dĩ: “Tớ cũng vậy, nhưng cậu có muốn đi xem thành tích của học sinh giỏi không?”
Lớp tự nhiên 11-5 có một nhóm chat, tin tức nào cũng gửi vào đó, Nhạc Nịnh vuốt màn hình điện thoại, đọc tin nhắn trò chuyện.
“Cậu xem cái gì vậy?” Tống Chi có chút khó hiểu, “Đứng nhất không phải anh trai cậu thì là Giang Dã, có cần phải xem không?”
Nghĩ cũng không cần phải xem bảng xếp hạng, xem cũng chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.
Ngón tay của Nhạc Nịnh lướt càng lúc càng chậm, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là sốc, cô ấy lắc mạnh cánh tay của Tống Chi: “Lần này cả hai người bọn họ không ai đứng hạng nhất!”
Tống Chi bị câu nói làm cho bối rối, “Hả?” Còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Nịnh kéo chạy như điên.
“Chúng ta đi xem đi, tớ muốn xem kẻ nào chiếm ngai vàng!”
Khi hai người thở hồng học chạy đến chỗ bảng tin, xung quanh đã đầy người, Tống Chi kéo Nhạc Nịnh chen vào khoảng trống ở hàng đầu.
Tên của Giang Dã và Cận Duật Minh liếc một cái liền có thể nhìn thấy —— hai người họ luôn đứng thứ nhất hoặc thứ hai.
Nhưng lần này, giống như lời Nhạc Nịnh nói, không ai trong số bọn họ đứng nhất cả, mà là học sinh của lớp 11-4— Chu Kỳ Nhượng.
Tống Chi nhìn điểm số các môn của Chu Kỳ Nhượng, mỗi môn ngang bằng với Giang Dã, nhưng lần này điểm môn vật lý cao hơn Giang Dã 10 điểm.
Phải biết rằng thành tích của Giang Dã thuộc loại tốt nhất trường, gần như không có bất kỳ đối thủ nào ngoại trừ Cận Duật Minh.
“Đề vật lý lần này không dễ sao?; Một học sinh đứng bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, “Giáo viên của chúng ta nói cuối cùng Giang Dã cũng không được điểm tối đa.”
“Đúng vậy…Chu Kỳ Nhượng này hiện tại giỏi như vậy sao?’
“Tớ không biết.”
Từ trước đến nay Bắc Hoài luôn ưu tiên học tập, khai giảng năm nay cũng không ngoại lệ, đề thi về kiến thức lớp 11, nội dung cũng không hề đơn giản.
Đột nhiên, giữa những tiếng xì xào, một giọng nam lớn đột ngột vang lên: “Kỳ Nhượng, lần này kiêu ngạo nha, thi đứng hạng nhất!”
“Tớ đã nói công sức của Kỳ Nhượng không uổng phí mà, leo từ hạng 10 lên hạng 1.”
Tống Chi xoay người nhìn về phía đám người, chỉ thấy một chàng trai đeo kính đứng giữa đám nam sinh đằng sau, cậu ta mặc đồng phục Bắc Hoài, tay đỡ kính nhìn vào phiếu điểm.
Các nam sinh xung quanh vẫn đang bàn tán: “Giang Dã kia không giỏi như tớ nghĩ, năm lớp 10 còn được tuyên truyền là học rất giỏi, giành được nhiều giải thưởng, còn người kia nữa, cái gì mà Cận Duật Minh, chẳng phải hai người bọn họ đều không bằng Kỳ Nhượng của chúng ta sao.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tống Chi đột ngột thay đổi, cơn giận dữ ngày càng rực cháy trong mắt, cơn tức giận kim nén cuối tuần lúc này đã hoàn toàn được giải phóng.
Tống Chi đập mạnh chiếc cặp sách đeo sau lưng về phía người đang nói chuyện, người nọ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đẩy đám đông sang một bên, đá người đó; “Mẹ nó, cậu đang nói ai?!”
Nhạc Nịnh đứng bên cạnh cũng không hề nhượng bộ, đá một cước theo Tống Chi; “Nếu không nói được lời tử tế thì để tôi khâu miệng cậu lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.