Chương 24:
Độ Dục
29/06/2024
Thời gian, địa điểm và người đều không thích hợp, Giang Dã không trả lời câu hỏi của Tống Chi, anh chỉ nói: “Em chỉ cần biết anh không thích em ở cùng người khác, em hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Quan trọng nhất chính là Giang Dã là một người nhát gan.
Anh sợ lời Tống Chi nói chỉ là câu đùa, mà mình lại là lời thật lòng.
Dần dần, Tống Chi cũng ném những thắc mắc, nghi ngờ về ngày hôm đó ra sau đầu.
Nháy mắt đã đến cuối tháng 9, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, gió lạnh bắt đầu thổi.
Tống Chi hắt xì, buồn ngủ nghe Giang Dã ngồi bên cạnh giảng bài toán cho mình.
Mỗi một chữ viết trên giấy đều chói lóa giống như một thiếu nữ xinh đẹp đang múa trên trống da bò, đầu bút cọ vào mặt giấy phát ra tiếng ‘xoẹt xoẹt’, từng nét bút đều đánh vào huyệt thái dương của Tống Chi một cách chuẩn xác.
Cô đau đầu muốn chết.
Giang Dã giữ cổ tay của Tống Chi, tâm tư nhộn nhịp tạm thời biến mất, Tống Chi uể oải quay đầu nhìn anh.
Anh gập sách lại, vẫn nghiêm túc nhưng trong giọng nói lại có chút đau lòng và dịu dàng: “Khi nào em khỏe hơn thì chúng ta lại nói tiếp nhé? Hôm nay không học nữa.”
Vì kỳ thi cuối tháng 9 nên ngày nào Tống Chi cũng vùi đầu vào học hành, nhưng vì trận mưa mấy ngày trước mà cô bị cảm, tùy nhiên cô vẫn kiên trì.
Nhìn dáng vẻ này của Tống Chi, Giang Dã thật sự không nhịn nổi nữa.
Tống Chi ngẩng đầu nhìn anh, tủi thân sụt sịt, hai má đỏ ửng bất thường, cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt trong hốc mắt nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Giang Dã, em thật sự rất khó chịu.” Tống Chi nức nở, cô nhào vào trong lòng ngực anh, “Em cảm thấy, em cảm thấy em sắp chết đến nơi rồi, hức hức hức.”
Buổi trưa, trong phòng học yên tĩnh không có ai, cô yên lặng khóc thút thít.
Bả vai của Tống Chi giống như cánh bướm sải cánh chuẩn bị bay trước mặt Giang Dã, thân hình gầy gò như một tờ giấy, giống như chỉ cần một cú chạm là có thể vỡ tan.
Cơ thể của cô gái run rẩy, ngay cả trái tim anh cũng bị cô bóp nghẹt, Giang Dã không dễ chịu hơn Tống Chi là bao.
Giang Dã nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Chi, chớp chớp đôi lông mi dày, dỗ dành cô: “Ngoan, chúng ta không học nữa.”
Giang Dã lấy áo khoác trong ngăn bàn ra, cuộn lại rồi đặt lên bàn: “Không kịp về nhà, trước tiên em cứ nằm nghỉ ở đây một lát đi.”
Sau khi xì mũi, Tống Chi ngoan ngoãn gật đầu, cô nằm xuống bàn, vừa mới nhắm mắt lại mở ra, sụt sịt hướng về phía Giang Dã: “Anh đừng đi, anh ngồi ở đây đi.”
Giang Dã đưa nước ấm cho cô, gật đầu: “Được, anh không đi, anh ở đây.”
Tống Chi ngủ không ngon giấc, bên tai luôn có tiếng người nói chuyện, sau khi thì thầm vài câu lại biến mất, rồi lại bắt đầu nói.
Khi mở mắt ra, đầu cô nặng nề nhưng muốn nổ tung, vai cô giống như sắp không thể đỡ được cái đầu này nữa.
Quay đầu lại, Nhạc Nịnh đang ngồi trên ghế chuẩn bị thuốc cho cô, thấy cô đã tỉnh, cô ấy khuấy cặn trong cốc nói: “Dậy rồi hả? Uống thuốc đi này.”
Đôi mắt tái nhợt của cô hơi khô, giọng mũi của Tống Chi rất nặng: “Giang Dã đâu?”
Tống Chi tỉnh dậy không thấy Giang Dã đâu thì hơi hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bị ốm thì Giang Dã đều sẽ ở bên cạnh cô.
Nhạc Nịnh nhét thuốc vào trong tay cô, rồi lại bóc một viên kẹo đưa tới trước mắt cô: “Vừa rồi cậu ấy bảo tớ chuẩn bị thuốc cho cậu uống, sau đó đi ra ngoài.”
Quan trọng nhất chính là Giang Dã là một người nhát gan.
Anh sợ lời Tống Chi nói chỉ là câu đùa, mà mình lại là lời thật lòng.
Dần dần, Tống Chi cũng ném những thắc mắc, nghi ngờ về ngày hôm đó ra sau đầu.
Nháy mắt đã đến cuối tháng 9, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, gió lạnh bắt đầu thổi.
Tống Chi hắt xì, buồn ngủ nghe Giang Dã ngồi bên cạnh giảng bài toán cho mình.
Mỗi một chữ viết trên giấy đều chói lóa giống như một thiếu nữ xinh đẹp đang múa trên trống da bò, đầu bút cọ vào mặt giấy phát ra tiếng ‘xoẹt xoẹt’, từng nét bút đều đánh vào huyệt thái dương của Tống Chi một cách chuẩn xác.
Cô đau đầu muốn chết.
Giang Dã giữ cổ tay của Tống Chi, tâm tư nhộn nhịp tạm thời biến mất, Tống Chi uể oải quay đầu nhìn anh.
Anh gập sách lại, vẫn nghiêm túc nhưng trong giọng nói lại có chút đau lòng và dịu dàng: “Khi nào em khỏe hơn thì chúng ta lại nói tiếp nhé? Hôm nay không học nữa.”
Vì kỳ thi cuối tháng 9 nên ngày nào Tống Chi cũng vùi đầu vào học hành, nhưng vì trận mưa mấy ngày trước mà cô bị cảm, tùy nhiên cô vẫn kiên trì.
Nhìn dáng vẻ này của Tống Chi, Giang Dã thật sự không nhịn nổi nữa.
Tống Chi ngẩng đầu nhìn anh, tủi thân sụt sịt, hai má đỏ ửng bất thường, cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt trong hốc mắt nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Giang Dã, em thật sự rất khó chịu.” Tống Chi nức nở, cô nhào vào trong lòng ngực anh, “Em cảm thấy, em cảm thấy em sắp chết đến nơi rồi, hức hức hức.”
Buổi trưa, trong phòng học yên tĩnh không có ai, cô yên lặng khóc thút thít.
Bả vai của Tống Chi giống như cánh bướm sải cánh chuẩn bị bay trước mặt Giang Dã, thân hình gầy gò như một tờ giấy, giống như chỉ cần một cú chạm là có thể vỡ tan.
Cơ thể của cô gái run rẩy, ngay cả trái tim anh cũng bị cô bóp nghẹt, Giang Dã không dễ chịu hơn Tống Chi là bao.
Giang Dã nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Chi, chớp chớp đôi lông mi dày, dỗ dành cô: “Ngoan, chúng ta không học nữa.”
Giang Dã lấy áo khoác trong ngăn bàn ra, cuộn lại rồi đặt lên bàn: “Không kịp về nhà, trước tiên em cứ nằm nghỉ ở đây một lát đi.”
Sau khi xì mũi, Tống Chi ngoan ngoãn gật đầu, cô nằm xuống bàn, vừa mới nhắm mắt lại mở ra, sụt sịt hướng về phía Giang Dã: “Anh đừng đi, anh ngồi ở đây đi.”
Giang Dã đưa nước ấm cho cô, gật đầu: “Được, anh không đi, anh ở đây.”
Tống Chi ngủ không ngon giấc, bên tai luôn có tiếng người nói chuyện, sau khi thì thầm vài câu lại biến mất, rồi lại bắt đầu nói.
Khi mở mắt ra, đầu cô nặng nề nhưng muốn nổ tung, vai cô giống như sắp không thể đỡ được cái đầu này nữa.
Quay đầu lại, Nhạc Nịnh đang ngồi trên ghế chuẩn bị thuốc cho cô, thấy cô đã tỉnh, cô ấy khuấy cặn trong cốc nói: “Dậy rồi hả? Uống thuốc đi này.”
Đôi mắt tái nhợt của cô hơi khô, giọng mũi của Tống Chi rất nặng: “Giang Dã đâu?”
Tống Chi tỉnh dậy không thấy Giang Dã đâu thì hơi hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bị ốm thì Giang Dã đều sẽ ở bên cạnh cô.
Nhạc Nịnh nhét thuốc vào trong tay cô, rồi lại bóc một viên kẹo đưa tới trước mắt cô: “Vừa rồi cậu ấy bảo tớ chuẩn bị thuốc cho cậu uống, sau đó đi ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.