Chương 29:
Độ Dục
01/07/2024
Tống Chi tắm xong thì thay quần áo, khi cô chậm chạp đi ra ngoài, Giang Dã đã xới cơm xong, đang ngồi chờ cô.
Tống Chi mặc chiếc váy mới màu xanh nhạt, tóc được búi đơn giản bằng trâm cài, cứ đi ba bước là lại dừng lại.
Cô vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt Giang Dã, mặc dù đã xây dựng tâm lý trong lúc tắm nhưng cô vẫn cảm thấy mình hơi lưu manh.
Nhưng không thể trách cô được, ai bảo Giang Dã quyến rũ cô giống như một con hồ ly, bản thân cô không khống chế được cũng không phải chuyện gì lạ.
Giang Dã đặt một tay lên lưng ghế, vắt chéo chân nhìn chằm chằm Tống Chi, thấy Tống Chi cài cúc một lúc lâu vẫn chưa xong, anh đứng dậy đi tới trước mặt, cài cho cô.
“Ưm…” Tống Chi kêu lên, cô ngước mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau một lúc cô liền dời mắt đi, khuôn mặt đỏ ửng.
Giang Dã nhìn Tống Chi, không khỏi muốn bật cười: “Trốn cái gì?”
Tống Chi ấp úng nửa ngày vẫn không nói được gì, Giang Dã nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, anh chủ động nói: “Sao vậy, nhớ ra chuyện mình làm tối qua rồi à?”
Tống Chi ngồi xuống ghế, cúi đầu ăn bát cháo Giang Dã đặt trên bàn, nói thẳng: “Chuyện gì? Tối qua xảy ra chuyện gì? Sao em không nhớ gì cả.”
Giang Dã nheo mắt nhìn cái người rõ ràng ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh miệng trước mặt, khoé môi anh cong lên, bình tĩnh nói: “Vừa cắn vừa gặm anh, hành hạ anh suốt nửa đêm.”
Tống Chi phum miếng cháo trong miệng ra, cô ném thìa vào bát cháo, bắt đầu ho khan, thìa va vào bát phát ra tiếng keng keng, âm thanh trong trẻo áp đi nhịp tim của cô.
Cô lấy giấy lau miệng, tự bào chữa cho mình: “Em không làm vậy, chắc chắn không phải em!”
Giang Dã nhíu mày nhìn Tống Chi, sau đó đưa một tờ giấy khác qua, đẩy bát của mình đến trước mặt cô, còn mình thì ăn nốt bát của cô.
“Em phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Tống Chi ho đến mức mắt đỏ hoe, nghe câu này, cô giật mình nhìn dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì của Giang Dã, lúc này cô mới nhận ra phản ứng của mình quá lớn, cô vội vàng cúi đầu xuống: “Em không có.”
Tống Chi trốn tránh như một chú chim non, Giang Dã ăn cháo trong bát, cố ý nói: “Hiện tại anh vẫn còn hơi đau, trên vai có vài vết răng.”
Tống Chi ăn từng miếng cháo trong bát, nghe giọng điệu kỳ quái của Giang Dã, cô thực sự không chịu nổi nữa.
Keng một tiếng, cái thìa bị ném vào bát, Tống Chi nói: “Một người đàn ông trưởng thành như anh bị hôn mấy cái thì có làm sao? Thêm mấy vết răng khó chịu đến thế à? Rõ ràng người chịu thiệt là em, nếu anh thật sự cảm thấy uất ức thì anh cứ hôn lại em, được chưa?”
Vừa nói xong, Tống Chi lập tức bịt miệng lại, mở to mắt nhìn Giang Dã, trong lòng giống như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, trời sập đất lún điên cuồng gào thét.
Biểu cảm trên mặt Tống Chi vô cùng đặc sắc, bao gồm bàng hoàng, do dự, kinh ngạc, cuối cùng là cười.
Anh nhướng mày nhìn cô.
Ngón tay anh cọ xát cán thìa, thỉnh thoảng thìa chạm vào thành bát, tiếng “keng keng” vang lên trong không gian yên tĩnh, thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi, anh không nói gì cả.
Hôm nay Tống Chi rất khác, không biết tại sao mà giọng điệu và thái độ đối với anh vẫn vậy, nhưng cứ cảm thấy là lạ.
Tống Chi bị anh nhìn thì hơi chột dạ, đôi tay buông thõng siết chặt, trốn tránh ánh mắt của Giang Dã.
“Tống Chi.” Giang Dã đặt thìa vào trong bát, nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Em có thích anh không?”
Giang Dã không biết tại sao mình lại hỏi câu này, rõ ràng đây là câu hỏi không nên hỏi.
Nhưng anh cũng hiểu, nếu hôm nay mình không hỏi thì có lẽ sau này sẽ không có cơ hội để hỏi.
Vừa dứt lời, nhiệt độ cơ thể của Tống Chi tăng lên nhanh chóng, trái tim đập thình thịch không kiểm soát, lồng ngực mỏng manh sắp không cản được nữa, váy trên người cũng bị nhào nát.
Tiếng người bán hàng rong, tiếng còi xe ngoài cửa đều bị chặn lại, trong đầu cô chỉ còn câu nói ‘ em có thích anh không? ’ của Giang Dã.
Môi dưới bị cắn hơi sưng, ửng đỏ.
Trong vài giây, Tống Chi đã suy nghĩ hàng nghìn lần cách ứng phó, cô phải nói gì mới có thể bỏ qua vấn đề này?
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dã dường như còn căng thẳng hơn cả cô, đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu một mình cô.
Khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh như muốn rưng rưng nước mắt của Giang Dã, Tống Chi đột nhiên nảy ra một câu trả lời khác.
Có lẽ vì muốn giành lại thế cờ trước mặt Giang Dã nên Tống Chi ngửa cổ, ngón tay siết chặt làn váy, ngơ ngác trả lời: “Em thích…Thích anh…Anh thì có làm sao? Phạm…Phạm pháp sao?”
Tống Chi mặc chiếc váy mới màu xanh nhạt, tóc được búi đơn giản bằng trâm cài, cứ đi ba bước là lại dừng lại.
Cô vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt Giang Dã, mặc dù đã xây dựng tâm lý trong lúc tắm nhưng cô vẫn cảm thấy mình hơi lưu manh.
Nhưng không thể trách cô được, ai bảo Giang Dã quyến rũ cô giống như một con hồ ly, bản thân cô không khống chế được cũng không phải chuyện gì lạ.
Giang Dã đặt một tay lên lưng ghế, vắt chéo chân nhìn chằm chằm Tống Chi, thấy Tống Chi cài cúc một lúc lâu vẫn chưa xong, anh đứng dậy đi tới trước mặt, cài cho cô.
“Ưm…” Tống Chi kêu lên, cô ngước mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau một lúc cô liền dời mắt đi, khuôn mặt đỏ ửng.
Giang Dã nhìn Tống Chi, không khỏi muốn bật cười: “Trốn cái gì?”
Tống Chi ấp úng nửa ngày vẫn không nói được gì, Giang Dã nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, anh chủ động nói: “Sao vậy, nhớ ra chuyện mình làm tối qua rồi à?”
Tống Chi ngồi xuống ghế, cúi đầu ăn bát cháo Giang Dã đặt trên bàn, nói thẳng: “Chuyện gì? Tối qua xảy ra chuyện gì? Sao em không nhớ gì cả.”
Giang Dã nheo mắt nhìn cái người rõ ràng ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh miệng trước mặt, khoé môi anh cong lên, bình tĩnh nói: “Vừa cắn vừa gặm anh, hành hạ anh suốt nửa đêm.”
Tống Chi phum miếng cháo trong miệng ra, cô ném thìa vào bát cháo, bắt đầu ho khan, thìa va vào bát phát ra tiếng keng keng, âm thanh trong trẻo áp đi nhịp tim của cô.
Cô lấy giấy lau miệng, tự bào chữa cho mình: “Em không làm vậy, chắc chắn không phải em!”
Giang Dã nhíu mày nhìn Tống Chi, sau đó đưa một tờ giấy khác qua, đẩy bát của mình đến trước mặt cô, còn mình thì ăn nốt bát của cô.
“Em phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Tống Chi ho đến mức mắt đỏ hoe, nghe câu này, cô giật mình nhìn dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì của Giang Dã, lúc này cô mới nhận ra phản ứng của mình quá lớn, cô vội vàng cúi đầu xuống: “Em không có.”
Tống Chi trốn tránh như một chú chim non, Giang Dã ăn cháo trong bát, cố ý nói: “Hiện tại anh vẫn còn hơi đau, trên vai có vài vết răng.”
Tống Chi ăn từng miếng cháo trong bát, nghe giọng điệu kỳ quái của Giang Dã, cô thực sự không chịu nổi nữa.
Keng một tiếng, cái thìa bị ném vào bát, Tống Chi nói: “Một người đàn ông trưởng thành như anh bị hôn mấy cái thì có làm sao? Thêm mấy vết răng khó chịu đến thế à? Rõ ràng người chịu thiệt là em, nếu anh thật sự cảm thấy uất ức thì anh cứ hôn lại em, được chưa?”
Vừa nói xong, Tống Chi lập tức bịt miệng lại, mở to mắt nhìn Giang Dã, trong lòng giống như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, trời sập đất lún điên cuồng gào thét.
Biểu cảm trên mặt Tống Chi vô cùng đặc sắc, bao gồm bàng hoàng, do dự, kinh ngạc, cuối cùng là cười.
Anh nhướng mày nhìn cô.
Ngón tay anh cọ xát cán thìa, thỉnh thoảng thìa chạm vào thành bát, tiếng “keng keng” vang lên trong không gian yên tĩnh, thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi, anh không nói gì cả.
Hôm nay Tống Chi rất khác, không biết tại sao mà giọng điệu và thái độ đối với anh vẫn vậy, nhưng cứ cảm thấy là lạ.
Tống Chi bị anh nhìn thì hơi chột dạ, đôi tay buông thõng siết chặt, trốn tránh ánh mắt của Giang Dã.
“Tống Chi.” Giang Dã đặt thìa vào trong bát, nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Em có thích anh không?”
Giang Dã không biết tại sao mình lại hỏi câu này, rõ ràng đây là câu hỏi không nên hỏi.
Nhưng anh cũng hiểu, nếu hôm nay mình không hỏi thì có lẽ sau này sẽ không có cơ hội để hỏi.
Vừa dứt lời, nhiệt độ cơ thể của Tống Chi tăng lên nhanh chóng, trái tim đập thình thịch không kiểm soát, lồng ngực mỏng manh sắp không cản được nữa, váy trên người cũng bị nhào nát.
Tiếng người bán hàng rong, tiếng còi xe ngoài cửa đều bị chặn lại, trong đầu cô chỉ còn câu nói ‘ em có thích anh không? ’ của Giang Dã.
Môi dưới bị cắn hơi sưng, ửng đỏ.
Trong vài giây, Tống Chi đã suy nghĩ hàng nghìn lần cách ứng phó, cô phải nói gì mới có thể bỏ qua vấn đề này?
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dã dường như còn căng thẳng hơn cả cô, đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu một mình cô.
Khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh như muốn rưng rưng nước mắt của Giang Dã, Tống Chi đột nhiên nảy ra một câu trả lời khác.
Có lẽ vì muốn giành lại thế cờ trước mặt Giang Dã nên Tống Chi ngửa cổ, ngón tay siết chặt làn váy, ngơ ngác trả lời: “Em thích…Thích anh…Anh thì có làm sao? Phạm…Phạm pháp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.