Chương 31:
Độ Dục
01/07/2024
Tống Chi ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín kia, nhìn đôi giày thể thao trước cửa nhà anh mà anh không kịp thay, nhìn căn nhà trống rỗng chỉ còn lại một mình mình, nước mắt lăn dài trên má.
“Hu hu…” Tống Chi giơ tay lên, không ngừng lau nước mắt.
Nhưng nước mắt giống như cơn mưa xuân dai dẳng lau mãi không khô, nước mắt in hằn trên gò má, từng giọt nhỏ xuống trái tim, đốt cháy lòng tự trọng từng chút một.
Tống Chi không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển khác với những gì cô tưởng tượng.
Rõ ràng thích cô, tại sao phải trốn tránh?
“…Hức…” Tống Chi khóc đến mức thở hổn hển.
Từ giờ trở đi, có vẻ như cô không nên tin lời Nhạc Nịnh nói.
Giang Dã căn bản không thích cô, anh chỉ chăm sóc cô giống như anh trai chăm sóc em gái mà thôi.
Tống Chi rút mấy tờ giấy lau nước mắt và nước mũi, sau đó dọn dẹp bát đũa, bê vào trong bếp.
“Giang Dã xấu xa, em không thèm quan tâm đến anh nữa, hức…” Ống tay áo của Tống Chi ướt đẫm nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, “Tại sao anh lại bỏ chạy, không thích…Không thích em thì cứ nói thẳng! Em cũng không thích anh nữa!”
Trong khi mắng Giang Dã và dọn dẹp bát đũa, nước mắt của Tống Chi vẫn không ngừng rơi.
Dọp dẹp xong, Tống Chi lấy một túi chườm đá đắp lên mắt để làm mắt bớt sưng, vừa khóc vừa thầm mắng Giang Dã cả nghìn lần.
“Lát nữa nhìn thấy anh, em sẽ không tha thứ cho anh!” Tống Chi cúi người thay giày ở cửa, lúc mở cửa vẫn còn mắng anh, “Anh đi mà tìm Nghê Nhã đi, đồ đáng ghét…” Đồ chết bầm.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa, tất cả lời nói đều bị nghẹn trong cổ họng, Tống Chi ngơ ngác nhìn người ngoài cửa, miệng hơi há ra, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ngoài cửa, Giang Dã thở hồng hộc, tay cầm một bó hoa hồng, lúng túng nhìn Tống Chi, trong mắt tràn ngập căng thẳng và lo lắng.
Chàng trai cao lớn, chân dài đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn bước vào nhà, đứng trước người Tống Chi, mái tóc đen trên trán ướt đẫm, vài giọt mồ hôi nhỏ xuống, thấm ướt áo anh, ngực anh phập phồng, thở hổn hển.
Người vốn lạnh như băng hiện tại lại giống như lửa.
“Anh…Sao anh lại quay về?” Tống Chi hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi.
Túi bọc hoa rung lên theo cử động của Giang Dã, trên cánh hoa vẫn còn sót lại một vài giọt nước, vài giọt bắn vào làn váy của Tống Chi.
Giang Dã trả lời một nẻo: “Câu em vừa nói còn hiệu lực không?” Sợ Tống Chi không biết đó là câu nào, Giang Dã bổ sung thêm, “Câu em nói thích anh còn hiệu lực không?”
Tống Chi sửng sốt, lúc này cô đã sớm quên mất mình phải nói gì, chỉ gật đầu theo suy nghĩ của bản thân.
Giang Dã thấy Tống Chi gật đầu, bả vai căng cứng chợt thả lỏng.
Sau đó, anh đặt bó hoa vào tay Tống Chi, đứng thẳng người, trịnh trọng nói: “Vậy em cầm hoa này, nghe anh tỏ tình.”
Tống Chi ngơ ngác ôm bó hoa, đứng tại chỗ không có phản ứng, Giang Dã đứng ở kia đã bắt đầu nói.
“Người ta nói tình cảm nên bắt đầu bằng một bó hoa mới được tính là chính thức, cho nên…cho nên anh…vừa rồi anh đến tiệm hoa mua hoa.”
Giang Dã rất căng thẳng, anh sợ mình nói sai, sợ mình làm Tống Chi không vui, mặc dù anh biết vừa rồi Tống Chi đã khóc một lần.
“Từ nhỏ ai cũng nói chúng ta xứng đôi, dù là về tuổi tác, tính cách hay gia thế, họ nói sớm muộn gì chúng ta cũng thành một đôi. Mẹ cũng nói như vậy, mẹ nói anh sẽ chăm sóc tốt cho em, làm trong lòng em chỉ có một mình anh, như vậy em sẽ không thích người khác, trong lòng chỉ có một mình anh.”
Nói đến đây, Giang Dã bất đắc dĩ mỉm cười, “Nhưng từ nhỏ đến lớn, dường như em chỉ coi anh là anh trai em, ngoài ra thì không có bất kỳ tình cảm nào khác.”
Câu nói của Giang Dã khiến Tống Chi bối rối, cô lẩm bẩm nói: “A Dã…”
Giang Dã nói về quá khứ, đầu óc của Lương Yên trống rỗng, cô không thể nghĩ được chuyện gì khác, cô chỉ hiểu một điều: hình như Giang Dã thích cô từ lâu rồi.
“Anh không biết khi nào em mới thích anh, vì thế anh chỉ có thể giấu niềm vui đó trong lòng, cố gắng hết sức đóng vai người anh đó.”
Móng tay đâm xuống lòng bàn tay, Giang Dã lo lắng đến mức lúng túng: “Hôm nay em… Hôm nay lúc em nói em thích anh, anh sững người mấy giây, đầu óc trống rỗng, anh sợ, anh sợ em lừa anh, anh sợ niềm vui của mình chỉ kéo dài mấy giây.”
Hành lang trống rỗng chỉ có hai người, giọng nói của Giang Dã kéo dài, từng câu từng chữ vang vọng, đánh vào trái tim của Tống Chi.
Bàn tay ôm hoa bắt đầu run rẩy, Tống Chi khẩn trương đến mức nuốt nước miếng.
Dường như mọi chuyện trùng khớp với những gì cô tưởng tượng.
“Nhưng, nhưng khi anh tới gần em, muốn hôn em, anh mới phát hiện đây không phải là mơ, em cũng không nói giỡn với anh, đây là sự thật.”
Giang Dã túm vạt áo của mình, môi mím chặt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, “Anh không biết liệu mình nói như vậy có đường đột quá hay không, anh cũng không biết em có thể chấp nhận anh hay không, nhưng… Nhưng anh không muốn lãng phí cơ hội lần này.”
Những con chim bay ngang qua bầu trời dừng chân ở mái hiên, chúng dừng lại nhìn chăm chú.
Yết hầu lên xuống, đầu ngón tay run rẩy ẩn giấu vô số bất an, đôi mắt sâu thẳm chỉ có một mình Tống Chi.
Một khối băng tan chảy hoàn toàn, lộ ra nơi thuần khiết nhất bên trong, anh móc trái tim của mình ra đưa cho Tống Chi xem, trái tim của anh đang đập không ngừng, nó đang bày tỏ tình cảm với cô, gọi tên cô.
Anh nói: “Anh thích em, cho nên Chi Chi, em…em có muốn hẹn hò với anh không?”
Dường như gió thổi qua, từng lời từng chữ xẹt qua góc áo của Tống Chi, vương vấn quanh người cô, thổi vào trái tim cô.
Giang Dã nói, anh thích em, cho nên em có muốn hẹn hò với anh không.
“Hu hu…” Tống Chi giơ tay lên, không ngừng lau nước mắt.
Nhưng nước mắt giống như cơn mưa xuân dai dẳng lau mãi không khô, nước mắt in hằn trên gò má, từng giọt nhỏ xuống trái tim, đốt cháy lòng tự trọng từng chút một.
Tống Chi không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển khác với những gì cô tưởng tượng.
Rõ ràng thích cô, tại sao phải trốn tránh?
“…Hức…” Tống Chi khóc đến mức thở hổn hển.
Từ giờ trở đi, có vẻ như cô không nên tin lời Nhạc Nịnh nói.
Giang Dã căn bản không thích cô, anh chỉ chăm sóc cô giống như anh trai chăm sóc em gái mà thôi.
Tống Chi rút mấy tờ giấy lau nước mắt và nước mũi, sau đó dọn dẹp bát đũa, bê vào trong bếp.
“Giang Dã xấu xa, em không thèm quan tâm đến anh nữa, hức…” Ống tay áo của Tống Chi ướt đẫm nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, “Tại sao anh lại bỏ chạy, không thích…Không thích em thì cứ nói thẳng! Em cũng không thích anh nữa!”
Trong khi mắng Giang Dã và dọn dẹp bát đũa, nước mắt của Tống Chi vẫn không ngừng rơi.
Dọp dẹp xong, Tống Chi lấy một túi chườm đá đắp lên mắt để làm mắt bớt sưng, vừa khóc vừa thầm mắng Giang Dã cả nghìn lần.
“Lát nữa nhìn thấy anh, em sẽ không tha thứ cho anh!” Tống Chi cúi người thay giày ở cửa, lúc mở cửa vẫn còn mắng anh, “Anh đi mà tìm Nghê Nhã đi, đồ đáng ghét…” Đồ chết bầm.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa, tất cả lời nói đều bị nghẹn trong cổ họng, Tống Chi ngơ ngác nhìn người ngoài cửa, miệng hơi há ra, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ngoài cửa, Giang Dã thở hồng hộc, tay cầm một bó hoa hồng, lúng túng nhìn Tống Chi, trong mắt tràn ngập căng thẳng và lo lắng.
Chàng trai cao lớn, chân dài đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn bước vào nhà, đứng trước người Tống Chi, mái tóc đen trên trán ướt đẫm, vài giọt mồ hôi nhỏ xuống, thấm ướt áo anh, ngực anh phập phồng, thở hổn hển.
Người vốn lạnh như băng hiện tại lại giống như lửa.
“Anh…Sao anh lại quay về?” Tống Chi hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi.
Túi bọc hoa rung lên theo cử động của Giang Dã, trên cánh hoa vẫn còn sót lại một vài giọt nước, vài giọt bắn vào làn váy của Tống Chi.
Giang Dã trả lời một nẻo: “Câu em vừa nói còn hiệu lực không?” Sợ Tống Chi không biết đó là câu nào, Giang Dã bổ sung thêm, “Câu em nói thích anh còn hiệu lực không?”
Tống Chi sửng sốt, lúc này cô đã sớm quên mất mình phải nói gì, chỉ gật đầu theo suy nghĩ của bản thân.
Giang Dã thấy Tống Chi gật đầu, bả vai căng cứng chợt thả lỏng.
Sau đó, anh đặt bó hoa vào tay Tống Chi, đứng thẳng người, trịnh trọng nói: “Vậy em cầm hoa này, nghe anh tỏ tình.”
Tống Chi ngơ ngác ôm bó hoa, đứng tại chỗ không có phản ứng, Giang Dã đứng ở kia đã bắt đầu nói.
“Người ta nói tình cảm nên bắt đầu bằng một bó hoa mới được tính là chính thức, cho nên…cho nên anh…vừa rồi anh đến tiệm hoa mua hoa.”
Giang Dã rất căng thẳng, anh sợ mình nói sai, sợ mình làm Tống Chi không vui, mặc dù anh biết vừa rồi Tống Chi đã khóc một lần.
“Từ nhỏ ai cũng nói chúng ta xứng đôi, dù là về tuổi tác, tính cách hay gia thế, họ nói sớm muộn gì chúng ta cũng thành một đôi. Mẹ cũng nói như vậy, mẹ nói anh sẽ chăm sóc tốt cho em, làm trong lòng em chỉ có một mình anh, như vậy em sẽ không thích người khác, trong lòng chỉ có một mình anh.”
Nói đến đây, Giang Dã bất đắc dĩ mỉm cười, “Nhưng từ nhỏ đến lớn, dường như em chỉ coi anh là anh trai em, ngoài ra thì không có bất kỳ tình cảm nào khác.”
Câu nói của Giang Dã khiến Tống Chi bối rối, cô lẩm bẩm nói: “A Dã…”
Giang Dã nói về quá khứ, đầu óc của Lương Yên trống rỗng, cô không thể nghĩ được chuyện gì khác, cô chỉ hiểu một điều: hình như Giang Dã thích cô từ lâu rồi.
“Anh không biết khi nào em mới thích anh, vì thế anh chỉ có thể giấu niềm vui đó trong lòng, cố gắng hết sức đóng vai người anh đó.”
Móng tay đâm xuống lòng bàn tay, Giang Dã lo lắng đến mức lúng túng: “Hôm nay em… Hôm nay lúc em nói em thích anh, anh sững người mấy giây, đầu óc trống rỗng, anh sợ, anh sợ em lừa anh, anh sợ niềm vui của mình chỉ kéo dài mấy giây.”
Hành lang trống rỗng chỉ có hai người, giọng nói của Giang Dã kéo dài, từng câu từng chữ vang vọng, đánh vào trái tim của Tống Chi.
Bàn tay ôm hoa bắt đầu run rẩy, Tống Chi khẩn trương đến mức nuốt nước miếng.
Dường như mọi chuyện trùng khớp với những gì cô tưởng tượng.
“Nhưng, nhưng khi anh tới gần em, muốn hôn em, anh mới phát hiện đây không phải là mơ, em cũng không nói giỡn với anh, đây là sự thật.”
Giang Dã túm vạt áo của mình, môi mím chặt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, “Anh không biết liệu mình nói như vậy có đường đột quá hay không, anh cũng không biết em có thể chấp nhận anh hay không, nhưng… Nhưng anh không muốn lãng phí cơ hội lần này.”
Những con chim bay ngang qua bầu trời dừng chân ở mái hiên, chúng dừng lại nhìn chăm chú.
Yết hầu lên xuống, đầu ngón tay run rẩy ẩn giấu vô số bất an, đôi mắt sâu thẳm chỉ có một mình Tống Chi.
Một khối băng tan chảy hoàn toàn, lộ ra nơi thuần khiết nhất bên trong, anh móc trái tim của mình ra đưa cho Tống Chi xem, trái tim của anh đang đập không ngừng, nó đang bày tỏ tình cảm với cô, gọi tên cô.
Anh nói: “Anh thích em, cho nên Chi Chi, em…em có muốn hẹn hò với anh không?”
Dường như gió thổi qua, từng lời từng chữ xẹt qua góc áo của Tống Chi, vương vấn quanh người cô, thổi vào trái tim cô.
Giang Dã nói, anh thích em, cho nên em có muốn hẹn hò với anh không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.