Chương 34:
Độ Dục
02/07/2024
Lời nói của cậu khiến Tống Chi cứng họng, cô vội vàng đưa tay ra sau lưng, ra hiệu Nhạc Nịnh giải vây.
Nhưng không ngờ Nhạc Nịnh vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên, căn bản không nhận ra động tác nhỏ của cô.
Tống Chi vắt hết óc suy nghĩ, cô còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời như thế nào mới tốt thì một âm thanh từ chối vang lên phía sau lưng: “Cô ấy không cần cậu đi cùng.”
Tống Chi xoay người lại, chỉ nhìn thấy một tay Giang Dã cầm bóng rổ, mặc đồng phục đen trắng, đang lau mồ hôi đi về phía mình.
Anh bước mấy bước tới trước mặt Tống Chi, tóc đen trên trán ướt đẫm, đôi mắt sắc bén, cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, những giọt mồ hôi từ từ trượt xuống cổ, ẩn giấu trong áo đồng phục, mùi hương hormone bùng nổ.
Tống Chi nhìn dáng vẻ này của Giang Dã, cô thầm nói trong lòng: Hồ ly tinh, lại quyến rũ em.
Giang Dã cầm tay Tống Chi, đặt nó trong lòng bàn tay, mí mắt trũng xuống, trong đôi mắt đen ngoại trừ chiếm hữu còn có thù địch của cuộc đối đầu giữa giống đực: “Cô ấy không cần cậu đi cùng, cô ấy có tôi đi cùng rồi.”
Nói xong, anh không thèm để ý tới Trần Gia Ngôn, trực tiếp kéo Tống Chi đi về phía trước.
Anh còn chưa đi được mấy bước thì Trần Gia Ngôn đã gọi anh lại: “Giang Dã, buổi chiều đến vườn sen, có việc tìm cậu.”
Mấy người đi ra khỏi siêu thị, Giang Dã vỗ lưng Tống Chi: “Em về cùng Nhạc Nịnh đi.”
Tống Chi ngửa đầu nhìn anh, không rõ ý của Giang Dã: “Anh thật sự định đến gặp Trần Gia Ngôn à?” Nhìn thấy Nhạc Nịnh và Cận Duật Minh đi đằng trước không có ý định quay đầu lại, cô túm góc áo của Giang Dã, nói: “Anh đừng đi, cậu ấy không có việc gì tìm anh đâu.”
Giang Dã cúi đầu, nhướng mày nhìn Tống Chi, đột nhiên nói: “Sao nào? Muốn bảo vệ cậu ta?”
Tống Chi lập tức thay đổi sắc mặt, cô lắc nhẹ cánh tay của Giang Dã, giọng điệu vô cùng kiên định: “Không phải, chắc chắn không phải, em dù chết cũng đứng chung thuyền với anh.”
Bởi vì sợ mấy người Nhạc Nịnh nhìn thấy, biên độ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô chỉ nắm tay Giang Dã, nhìn anh một cách đáng thương.
Kể từ khi đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia với Giang Dã, Tống Chi làm gì Giang Dã đều tránh xa hai người đó, cô sợ hai người thấy mờ ám.
Tống Chi chưa từng nghĩ đến việc trước kia mình làm bao nhiêu chuyện quá giới hạn. Trước khi hẹn hò, hai người còn mập mờ hơn thế này.
Giang Dã cảm thấy buồn cười, anh dùng đốt ngón tay gõ lên trán cô: “Được rồi, đừng tỏ ra mình trung thành nữa, em mau về đi, anh đi một lát rồi về.”
Siêu thị cách vườn sen không xa, tầm một con đường.
Chưa đến mấy phút anh đã đi đến hồ sen, những bông sen trong ao đã tàn, chỉ còn vài cánh sen màu nâu nổi trên mặt nước và tiếng nước chảy róc rách.
Ban đầu vườn sen chỉ là một khu vườn trang trí nhưng sau này ngày càng có nhiều học sinh đến đây đọc sách, làm bài tập vào buổi sáng nên dần trở thành một nơi học tập.
Giang Dã lướt qua nhánh cây, đi vào bên trong.
Đi được vài bước, anh nhìn thấy bóng người quen thuộc, Giang Dã dừng lại tại chỗ, nhìn Trần Gia Ngôn đút một tay vào túi, giọng nói đầy thù địch: “Nói đi, cậu trước.”
Người Trần Gia Ngôn cứng đờ, cậu từ từ gấp cuốn sách trong tay lại, xoay người nhìn Giang Dã.
Toàn bộ sự dịu dàng, nho nhã, lễ độ của cậu biến mất, đồng thời trông có vẻ ngang ngược, khó thuần dưỡng.
Không ai đến gần, thông điệp được lan truyền từ một khoảng cách nhất định.
“Cạnh tranh công bằng đi Giang Dã.” Giọng điệu của Trần Gia Ngôn không tốt lắm, đi vào thẳng vấn đề, “Dựa vào bản lĩnh của mình theo đuổi cậu ấy, cậu làm vậy không thú vị.”
Giang Dã nhướng mày, lười biếng cười nói: “Điều đó có nghĩa là?”
Hai người cao xấp xỉ nhau, đều là những chàng thiếu niên trẻ, kiêu ngạo, không ai chịu thua, cũng không ai coi thường đối phương.
“Cạnh tranh công bằng, ai thua phải từ bỏ.” Trần Gia Ngôn nghiêm túc nói.
Nghe được những lời này, Giang Dã cau mày, con ngươi toả ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương, ngữ khí không vội vàng, cực kỳ khách khí: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với yêu cầu này của cậu.”
Anh vẫn đứng im tại chỗ, giọng điệu càng thâm trầm hơn: “Tôi không nghĩ việc lấy một cô gái ra để cá cược là một hành vi lịch sự hay đúng mực, tôi thấy như vậy là thiếu tôn trọng con gái.”
Sau khi giải thích lý do, anh không thèm nhìn Trần Gia Ngôn, xoay người rời đi.
Chân trái vừa mới bước bước đầu tiên, Giang Dã lại thu về, anh không quay đầu, nói: “Hơn nữa cũng không cần đánh cược, trái tim của cô ấy vẫn luôn ở chỗ tôi, cậu không lấy đi được đâu.” Nói xong, anh rời khỏi vườn sen.
Nhưng không ngờ Nhạc Nịnh vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên, căn bản không nhận ra động tác nhỏ của cô.
Tống Chi vắt hết óc suy nghĩ, cô còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời như thế nào mới tốt thì một âm thanh từ chối vang lên phía sau lưng: “Cô ấy không cần cậu đi cùng.”
Tống Chi xoay người lại, chỉ nhìn thấy một tay Giang Dã cầm bóng rổ, mặc đồng phục đen trắng, đang lau mồ hôi đi về phía mình.
Anh bước mấy bước tới trước mặt Tống Chi, tóc đen trên trán ướt đẫm, đôi mắt sắc bén, cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, những giọt mồ hôi từ từ trượt xuống cổ, ẩn giấu trong áo đồng phục, mùi hương hormone bùng nổ.
Tống Chi nhìn dáng vẻ này của Giang Dã, cô thầm nói trong lòng: Hồ ly tinh, lại quyến rũ em.
Giang Dã cầm tay Tống Chi, đặt nó trong lòng bàn tay, mí mắt trũng xuống, trong đôi mắt đen ngoại trừ chiếm hữu còn có thù địch của cuộc đối đầu giữa giống đực: “Cô ấy không cần cậu đi cùng, cô ấy có tôi đi cùng rồi.”
Nói xong, anh không thèm để ý tới Trần Gia Ngôn, trực tiếp kéo Tống Chi đi về phía trước.
Anh còn chưa đi được mấy bước thì Trần Gia Ngôn đã gọi anh lại: “Giang Dã, buổi chiều đến vườn sen, có việc tìm cậu.”
Mấy người đi ra khỏi siêu thị, Giang Dã vỗ lưng Tống Chi: “Em về cùng Nhạc Nịnh đi.”
Tống Chi ngửa đầu nhìn anh, không rõ ý của Giang Dã: “Anh thật sự định đến gặp Trần Gia Ngôn à?” Nhìn thấy Nhạc Nịnh và Cận Duật Minh đi đằng trước không có ý định quay đầu lại, cô túm góc áo của Giang Dã, nói: “Anh đừng đi, cậu ấy không có việc gì tìm anh đâu.”
Giang Dã cúi đầu, nhướng mày nhìn Tống Chi, đột nhiên nói: “Sao nào? Muốn bảo vệ cậu ta?”
Tống Chi lập tức thay đổi sắc mặt, cô lắc nhẹ cánh tay của Giang Dã, giọng điệu vô cùng kiên định: “Không phải, chắc chắn không phải, em dù chết cũng đứng chung thuyền với anh.”
Bởi vì sợ mấy người Nhạc Nịnh nhìn thấy, biên độ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô chỉ nắm tay Giang Dã, nhìn anh một cách đáng thương.
Kể từ khi đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia với Giang Dã, Tống Chi làm gì Giang Dã đều tránh xa hai người đó, cô sợ hai người thấy mờ ám.
Tống Chi chưa từng nghĩ đến việc trước kia mình làm bao nhiêu chuyện quá giới hạn. Trước khi hẹn hò, hai người còn mập mờ hơn thế này.
Giang Dã cảm thấy buồn cười, anh dùng đốt ngón tay gõ lên trán cô: “Được rồi, đừng tỏ ra mình trung thành nữa, em mau về đi, anh đi một lát rồi về.”
Siêu thị cách vườn sen không xa, tầm một con đường.
Chưa đến mấy phút anh đã đi đến hồ sen, những bông sen trong ao đã tàn, chỉ còn vài cánh sen màu nâu nổi trên mặt nước và tiếng nước chảy róc rách.
Ban đầu vườn sen chỉ là một khu vườn trang trí nhưng sau này ngày càng có nhiều học sinh đến đây đọc sách, làm bài tập vào buổi sáng nên dần trở thành một nơi học tập.
Giang Dã lướt qua nhánh cây, đi vào bên trong.
Đi được vài bước, anh nhìn thấy bóng người quen thuộc, Giang Dã dừng lại tại chỗ, nhìn Trần Gia Ngôn đút một tay vào túi, giọng nói đầy thù địch: “Nói đi, cậu trước.”
Người Trần Gia Ngôn cứng đờ, cậu từ từ gấp cuốn sách trong tay lại, xoay người nhìn Giang Dã.
Toàn bộ sự dịu dàng, nho nhã, lễ độ của cậu biến mất, đồng thời trông có vẻ ngang ngược, khó thuần dưỡng.
Không ai đến gần, thông điệp được lan truyền từ một khoảng cách nhất định.
“Cạnh tranh công bằng đi Giang Dã.” Giọng điệu của Trần Gia Ngôn không tốt lắm, đi vào thẳng vấn đề, “Dựa vào bản lĩnh của mình theo đuổi cậu ấy, cậu làm vậy không thú vị.”
Giang Dã nhướng mày, lười biếng cười nói: “Điều đó có nghĩa là?”
Hai người cao xấp xỉ nhau, đều là những chàng thiếu niên trẻ, kiêu ngạo, không ai chịu thua, cũng không ai coi thường đối phương.
“Cạnh tranh công bằng, ai thua phải từ bỏ.” Trần Gia Ngôn nghiêm túc nói.
Nghe được những lời này, Giang Dã cau mày, con ngươi toả ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương, ngữ khí không vội vàng, cực kỳ khách khí: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với yêu cầu này của cậu.”
Anh vẫn đứng im tại chỗ, giọng điệu càng thâm trầm hơn: “Tôi không nghĩ việc lấy một cô gái ra để cá cược là một hành vi lịch sự hay đúng mực, tôi thấy như vậy là thiếu tôn trọng con gái.”
Sau khi giải thích lý do, anh không thèm nhìn Trần Gia Ngôn, xoay người rời đi.
Chân trái vừa mới bước bước đầu tiên, Giang Dã lại thu về, anh không quay đầu, nói: “Hơn nữa cũng không cần đánh cược, trái tim của cô ấy vẫn luôn ở chỗ tôi, cậu không lấy đi được đâu.” Nói xong, anh rời khỏi vườn sen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.