Chương 7:
Độ Dục
27/06/2024
Tống Chi vừa mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh Giang Dã cởi trần, bên hông quấn chiếc khăn tắm lỏng lẻo, người anh nhỏ nước, dưới ánh đèn rực rỡ, phản chiếu một chút ánh sáng.
Tóc được anh vuốt ra sau, để lộ vầng trán mịn màng, đôi mắt phượng đầy tơ máu, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt ba chiều.
Cơ thể của chàng trai có hình dáng cơ bắp mờ nhạt, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể vượt trội.
Giang Dã cũng khá ngạc nhiên khi thấy cửa mở, anh không ngờ Tống Chi sẽ đi vào, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Chi, máu nóng khắp cơ thể sôi trào.
Anh giả vờ bình tĩnh quấn khăn tắm, bất đắc dĩ nói: “Đại tiểu thư ơi, đây là nhà tôi.” Mấy chữ cuối phát âm vô cùng mạnh mẽ.
Tống Chi giống như một con mèo con đang sợ hãi, lời nói có phần ngắt quãng: “Em…Em không quan tâm…Anh…Anh không biết xấu hổ.”
Giang Dã lặng lẽ bước đến trước mặt Tống Chi, một tay đỡ khung cửa, hàng mi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang bị tay che của Tống Chi: “Được, anh không biết xấu hổ nhưng tại sao em vẫn đứng ở đây?”
Tống Chi che mắt lại, cô không nhìn thấy gì cả, lông mi nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay. Cô bị lời nói của Giang Dã phá hỏng, ấp úng nửa ngày vẫn không nêu được lý do, chỉ đơn giản buông tay xuống mắng Giang Dã: “Em thích đứng ở đây không được sao? Em thích nhìn anh được không?!”
Vừa dứt lời, lọt vào mắt là cơ ngực trần trụi của Giang Dã, cô nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn.
Xương quai xanh giống như vầng trăng lưỡi liềm, lồng ngực phập phồng có những giọt nước chuyển động theo nhịp thở, giống như tiếng trống trong nước, các cơ bắp được xếp thành từng khối trên vùng bụng săn chắc…
Càng nhìn xuống dưới, mép khăn tắm đập vào mắt, Tống Chi nhắm mắt lại, đẩy Giang Dã lùi về phía sau vài bước, vịn vào tường giữ vững cơ thể.
“Anh anh anh, anh đừng đứng ở đây dụ dỗ người ta, hiện tại em không nuốt nổi dáng vẻ này của anh, đồ biến thái!” Nói xong, Tống Chi xoay người đi ra ngoài phòng khách, không muốn tranh cãi với người vô sỉ này.
Lông mày của Giang Dã khẽ nhướng, lông mi cũng run theo.
Anh thừa nhận mình thích trêu chọc Tống Chi ở chỗ không người, nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Chi còn khiến anh vui hơn so với việc đạt hạng nhất trong kỳ thi.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong Tống Chi vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn Giang Dã lấy một cái, Giang Niệm giữ cô ngủ lại, lần đầu tiên Tống Chi phá lệ không đồng ý, đeo cặp sách chuẩn bị về nhà.
Tóc được anh vuốt ra sau, để lộ vầng trán mịn màng, đôi mắt phượng đầy tơ máu, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt ba chiều.
Cơ thể của chàng trai có hình dáng cơ bắp mờ nhạt, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể vượt trội.
Giang Dã cũng khá ngạc nhiên khi thấy cửa mở, anh không ngờ Tống Chi sẽ đi vào, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Chi, máu nóng khắp cơ thể sôi trào.
Anh giả vờ bình tĩnh quấn khăn tắm, bất đắc dĩ nói: “Đại tiểu thư ơi, đây là nhà tôi.” Mấy chữ cuối phát âm vô cùng mạnh mẽ.
Tống Chi giống như một con mèo con đang sợ hãi, lời nói có phần ngắt quãng: “Em…Em không quan tâm…Anh…Anh không biết xấu hổ.”
Giang Dã lặng lẽ bước đến trước mặt Tống Chi, một tay đỡ khung cửa, hàng mi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang bị tay che của Tống Chi: “Được, anh không biết xấu hổ nhưng tại sao em vẫn đứng ở đây?”
Tống Chi che mắt lại, cô không nhìn thấy gì cả, lông mi nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay. Cô bị lời nói của Giang Dã phá hỏng, ấp úng nửa ngày vẫn không nêu được lý do, chỉ đơn giản buông tay xuống mắng Giang Dã: “Em thích đứng ở đây không được sao? Em thích nhìn anh được không?!”
Vừa dứt lời, lọt vào mắt là cơ ngực trần trụi của Giang Dã, cô nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn.
Xương quai xanh giống như vầng trăng lưỡi liềm, lồng ngực phập phồng có những giọt nước chuyển động theo nhịp thở, giống như tiếng trống trong nước, các cơ bắp được xếp thành từng khối trên vùng bụng săn chắc…
Càng nhìn xuống dưới, mép khăn tắm đập vào mắt, Tống Chi nhắm mắt lại, đẩy Giang Dã lùi về phía sau vài bước, vịn vào tường giữ vững cơ thể.
“Anh anh anh, anh đừng đứng ở đây dụ dỗ người ta, hiện tại em không nuốt nổi dáng vẻ này của anh, đồ biến thái!” Nói xong, Tống Chi xoay người đi ra ngoài phòng khách, không muốn tranh cãi với người vô sỉ này.
Lông mày của Giang Dã khẽ nhướng, lông mi cũng run theo.
Anh thừa nhận mình thích trêu chọc Tống Chi ở chỗ không người, nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Chi còn khiến anh vui hơn so với việc đạt hạng nhất trong kỳ thi.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong Tống Chi vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn Giang Dã lấy một cái, Giang Niệm giữ cô ngủ lại, lần đầu tiên Tống Chi phá lệ không đồng ý, đeo cặp sách chuẩn bị về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.