Chương 9:
Độ Dục
27/06/2024
Đêm đó Giang Dã thậm chí không kịp nói thêm câu nào thì Tống Chi đã chộp lấy cặp sách chạy xuống tầng 5.
Cô mở cửa, ném cặp sách, đi vào phòng ngủ, nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà năm phút mà tim vẫn đập thình thịch.
Sao cô có thể nói ra những lời đó chứ? Tại sao lại nói những lời không nên nói với Giang Dã! Càng nghĩ cô càng xấu hổ nên chỉ trùm chăn lên đầu, không thèm suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Căn phòng tối tăm, mọi thứ trở nên mờ ảo.
“Ha a…” Tống Chi nắm chặt cánh tay người trước mặt, lắc đầu liều mạng đẩy côn thịt bên trong tiểu huyệt ra ngoài: “Hừ ưm…Căng quá…Giang Dã…Không được…”
Dương vật màu đỏ tươi bị siết chặt vẫn cứ xuyên qua đường hầm nhỏ hẹp, mỗi một cú đẩy đều đâm đến tận cùng, đổi hướng, chọc vào thịt non mềm mại.
“Em yêu, tại sao em không thích anh?” Giang Dã cúi xuống hôn lên tai Tống Chi, mồ hôi từ cằm chảy xuống khe ngực của Tống Chi rồi biến mát: “Em kẹp anh chặt quá…Em yêu, thoải mái quá…”
Miệng huyệt đỏ tươi, nước dâm chảy ra ngày càng nhiều, dương vật màu hồng nhạt tỏa sáng, Tống Chi bị nện không mở được mắt, há miệng thở dốc: “Đừng, hỏng mất…”
Dương vật bên dưới ra vào càng ngày càng nhanh, nước dâm bị ép thành bọt trắng, treo trên lông mu, Giang Dã dùng hai tay xoa bóp bộ ngực trắng nõn: “Em yêu, bây giờ anh có thể để em chơi anh, em đừng giận anh nữa nhé?”
Cơ thể bắt đầu run rẩy, thân dưới tê dại, Tống Chi lắc đầu khóc lóc nói không muốn.
“Đừng, Giang Dã…Thật sự không được mà…”
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông, Tống Chi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô thở hổn hển nhìn trần nhà, phải mất một lúc lâu cô mới thoát khỏi giấc mơ gợi tình đó, bên dưới nhớp nháp ẩm ướt.
Tắt đồng hồ báo thức, Tống Chi cau mày vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau.
Chết tiệt, sao có thể mơ mộng xuân làm tình với Giang Dã, đã thế còn chân thực nữa chứ!
Cảm giác như thể thực sự bị anh nện, toàn thân đau nhức.
5 giờ rưỡi.
Tống Chi xoa gáy, liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau khi thay quần áo, cô đứng dậy đi ra ngoài phòng khách rót một cốc nước.
Cảnh tượng trong mơ bất giác hiện lên trước mặt, bên dưới lại run lên.
Nghĩ đến những hình ảnh này, Tống Chi chỉ muốn tát mình hai cái, quả nhiên gần đèn thì sáng gần mực thì đen, gần mấy thứ sắc tình thì trong lòng trở nên biến thái.
Tống Chi nằm xuống giường một lần nữa, trằn trọc mãi không ngủ được, đồng hồ treo trên tường xoay từng vòng một, tiếng “tí tách” vô cùng phiền phức, cô bật nhạc rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa mới nặn kem đánh răng, lời bài hát bay vào tai…
“We hug and yes, we make love
And always just say," Goodnight "( La-la-la-la-la )
And we cuddle, sure I do love it
But I need your lips on mine”
Phụt một tiếng, nước trong miệng phun ra, Tống Chi vội vàng đi dé lê chạy ra tắt nhạc, buổi sáng không thích hợp nghe bản nhạc này…
Cô mở cửa, ném cặp sách, đi vào phòng ngủ, nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà năm phút mà tim vẫn đập thình thịch.
Sao cô có thể nói ra những lời đó chứ? Tại sao lại nói những lời không nên nói với Giang Dã! Càng nghĩ cô càng xấu hổ nên chỉ trùm chăn lên đầu, không thèm suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Căn phòng tối tăm, mọi thứ trở nên mờ ảo.
“Ha a…” Tống Chi nắm chặt cánh tay người trước mặt, lắc đầu liều mạng đẩy côn thịt bên trong tiểu huyệt ra ngoài: “Hừ ưm…Căng quá…Giang Dã…Không được…”
Dương vật màu đỏ tươi bị siết chặt vẫn cứ xuyên qua đường hầm nhỏ hẹp, mỗi một cú đẩy đều đâm đến tận cùng, đổi hướng, chọc vào thịt non mềm mại.
“Em yêu, tại sao em không thích anh?” Giang Dã cúi xuống hôn lên tai Tống Chi, mồ hôi từ cằm chảy xuống khe ngực của Tống Chi rồi biến mát: “Em kẹp anh chặt quá…Em yêu, thoải mái quá…”
Miệng huyệt đỏ tươi, nước dâm chảy ra ngày càng nhiều, dương vật màu hồng nhạt tỏa sáng, Tống Chi bị nện không mở được mắt, há miệng thở dốc: “Đừng, hỏng mất…”
Dương vật bên dưới ra vào càng ngày càng nhanh, nước dâm bị ép thành bọt trắng, treo trên lông mu, Giang Dã dùng hai tay xoa bóp bộ ngực trắng nõn: “Em yêu, bây giờ anh có thể để em chơi anh, em đừng giận anh nữa nhé?”
Cơ thể bắt đầu run rẩy, thân dưới tê dại, Tống Chi lắc đầu khóc lóc nói không muốn.
“Đừng, Giang Dã…Thật sự không được mà…”
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông, Tống Chi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô thở hổn hển nhìn trần nhà, phải mất một lúc lâu cô mới thoát khỏi giấc mơ gợi tình đó, bên dưới nhớp nháp ẩm ướt.
Tắt đồng hồ báo thức, Tống Chi cau mày vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau.
Chết tiệt, sao có thể mơ mộng xuân làm tình với Giang Dã, đã thế còn chân thực nữa chứ!
Cảm giác như thể thực sự bị anh nện, toàn thân đau nhức.
5 giờ rưỡi.
Tống Chi xoa gáy, liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau khi thay quần áo, cô đứng dậy đi ra ngoài phòng khách rót một cốc nước.
Cảnh tượng trong mơ bất giác hiện lên trước mặt, bên dưới lại run lên.
Nghĩ đến những hình ảnh này, Tống Chi chỉ muốn tát mình hai cái, quả nhiên gần đèn thì sáng gần mực thì đen, gần mấy thứ sắc tình thì trong lòng trở nên biến thái.
Tống Chi nằm xuống giường một lần nữa, trằn trọc mãi không ngủ được, đồng hồ treo trên tường xoay từng vòng một, tiếng “tí tách” vô cùng phiền phức, cô bật nhạc rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa mới nặn kem đánh răng, lời bài hát bay vào tai…
“We hug and yes, we make love
And always just say," Goodnight "( La-la-la-la-la )
And we cuddle, sure I do love it
But I need your lips on mine”
Phụt một tiếng, nước trong miệng phun ra, Tống Chi vội vàng đi dé lê chạy ra tắt nhạc, buổi sáng không thích hợp nghe bản nhạc này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.