Chương 4
Cật Điểm Đầu Cốt
21/04/2023
Edit: dauhuchiensa
Phòng khám yên tĩnh hồi lâu, hai tay Nhiễm Kỳ Hoan khẽ run lên, trên mu bàn tay trắng nõn của cậu hiện lên mạch máu màu xanh nhạt vô cùng rõ ràng.
Bành Dịch Bách đè tay Nhiễm Kỳ Hoan xuống, cặp mắt trong veo nhưng vô hồn kia liền lộ ra.
Hắn quả thực muốn bóp nát cổ tay của người này, "Nói đi, Nhiễm Kỳ Hoan.”
Nhiễm Kỳ Hoan thất kinh dùng sức rút tay về.
Bây giờ cậu mới chợt hiểu tại sao bạn mình lại không nói ra tên bác sĩ, còn có thể đăng ký nhanh chóng dù bác sĩ rất "lợi hại".
Trái tim Nhiễm Kỳ Hoan đập loạn không ngừng, hai tay đặt trên đùi cũng run theo, "Bác sĩ Bành, chúng ta nói chuyện chính sự đi."
Đầu óc cậu rối bời, muốn bỏ qua câu chất vấn của Bành Dịch Bách, vội chuyển chủ đề khác, "Mắt tôi...”
Nói đến đôi mắt, Bành Dịch Bách thoáng tỉnh táo lại, tạm thời gác lại chuyện cá nhân của hai người, mà hỏi đến chuyện mắt của cậu.
Nhiễm Kỳ Hoan không nói chính xác khi nào thì phát hiện mắt có vấn đề, chỉ mơ hồ nói đã bị lâu rồi.
Ngoại trừ che giấu thời gian bị mờ mắt, những chi tiết khác cậu đều nói ra hết, nói rất lâu còn rất chi tiết.
Bành Dịch Bách vừa chăm chú nghe vừa nhìn Nhiễm Kỳ Hoan chậm rãi nói chuyện, giống như trở lại khi còn bé.
Khi còn bé Nhiễm Kỳ Hoan luôn sinh bệnh nằm viện, Tiểu Bành Dịch Bách liền chủ động đi bệnh viện cùng cậu.
Tiểu Nhiễm Kỳ Hoan sẽ vừa truyền dịch, vừa nói chuyện phiếm với hắn. Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, có khi muốn dừng cũng dừng không được, vừa nhìn đã biết cậu ở bệnh viện nghẹn muốn chết.
Nhiễm Kỳ Hoan đang nói, thì phát hiện Bành Dịch Bách vẫn không đáp lại, liền ngừng lại, "Bác sĩ Bành?”
Cậu nói rất khách khí, giống như quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở bác sĩ và bệnh nhân.
Bành Dịch Bách siết chặt nắm tay, bút trong tay liền in dấu lên lòng bàn tay, hắn kìm nén cảm xúc, đưa cho Nhiễm Kỳ Hoan một ly nước.
”Tôi đang nghe. Uống chút nước đi, từ từ nói tiếp.”
Nhấp thử một ngụm cậu liền phát hiện ra, đây là nước gừng. Nhận ra điểm này,
Nhiễm Kỳ Hoan mím môi, không còn muốn uống nữa.
Khi còn bé thân thể cậu yếu ớt, dễ bị cảm lạnh cảm mạo, mùa đông mẹ Nhiễm luôn bảo hắn uống nước gừng chống lạnh làm ấm thân thể.
Nhiễm Kỳ Hoan giống như một con robot bị hư hỏng nghiêm trọng.
Robot cần được bôi dầu hằng ngày, còn cậu thì cần uống nước gừng mỗi ngày.
Lúc Bành Dịch Bách biết chuyện này, liền chủ động ôm đồm chuyện nấu nước gừng.
Từ đó về sau, nước gừng Nhiễm Kỳ Hoan uống đều do Bành Dịch Bách làm.
Mỗi ngày đi học Bành Dịch Bách đều rót đầy nước gừng vào bình giữ nhiệt, mang đến trường cho Nhiễm Kỳ Hoan uống.
Nhiễm Kỳ Hoan lặng lẽ đặt cốc nước lên bàn, không nói gì.
Bành Dịch Bách thấy người chỉ uống một ngụm, liền nói, "Thích thì uống nhiều một chút.”
Nhiễm Kỳ Hoan thích uống nước gừng hắn nấu, bởi vì khi nấu hắn sẽ cho thêm hai viên đường phèn, ngọt hơn mẹ Nhiễm nấu một chút.
Nhiễm Kỳ Hoan cụp mắt, lắc đầu, không nói "Không muốn uống nữa", mà lại nói "Không thích nữa".
“Tôi không thích nữa.”Nhiễm Kỳ Hoan nhỏ giọng lặp lại một lần, lẩm bẩm không biết là nói cho ai nghe, cũng không biết có phải đang trả lời câu Bành Dịch Bách vừa rồi hay không.
Lúc nghe được lời này của Nhiễm Kỳ Hoan, vẻ mặt của hắn liền khó coi.
Vẻ mặt Bành Dịch Bách rất khó coi, hắn nghe ra Nhiễm Kỳ Hoan có ý gì.
Hắn không muốn lại nghe những lời tương tự nữa, nên cực lực muốn chuyển chủ đề, liền tiếp tục hỏi chuyện mắt: "Cậu còn chưa nói, mắt của cậu bị như vậy từ lúc nào.”
Nhiễm Kỳ Hoan mơ hồ nói: "Không nhớ rõ, hình như mấy năm trước.”
Bành Dịch Bách trong lòng đã có suy đoán, thấy Nhiễm Kỳ Hoan ngậm miệng không nói, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, "Là không nhớ rõ? Hay là không muốn nói?”
Là bác sĩ, Bành Dịch Bách phải cố gắng hiểu rõ tình huống của bệnh nhân, thời gian ban đầu mắt có vấn đề, là thông tin rất quan trọng.
Nhiễm Kỳ Hoan lại nói cậu đã quên.
Bành Dịch Bách đập mạnh cây bút trong tay lên bàn, "Bốp" một tiếng, "Nhiễm Kỳ Hoan, cậu còn muốn đôi mắt của mình hay không?”
Tiếng động này làm Nhiễm Kỳ Hoan giật mình, tay cậu càng run hơn, đồng thời, trong nháy mắt, cậu lại không nhìn thấy gì nữa.
Trước mắt biến thành một mảnh tối đen, Nhiễm Kỳ Hoan rơi vào khủng hoảng, đưa tay sờ vào hai mắt.
Bành Dịch Bách nắm chặt cổ tay cậu, gần như khẳng định hỏi, "Là năm tư đại học, đúng không? Là trước khi chia tay, cậu đã phát hiện mắt mình xảy ra vấn đề.”
Có phải vì chuyện này mà cậu lại đột ngột chia tay với hắn.
Bành Dịch Bách không đợi Nhiễm Kỳ Hoan trả lời, ngược lại cánh tay của hắn lại bị tay kia của Nhiễm Kỳ Hoan nắm lấy.
Tay Nhiễm Kỳ Hoan vừa trắng vừa nhỏ, mu bàn tay có một lớp thịt mỏng, khi dùng sức xương bàn tay nhô lên đặc biệt rõ ràng.
Thanh âm của cậu phát run, mang theo khủng hoảng vô tận, "Bành Dịch Bách, tôi không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.”
Phòng khám yên tĩnh hồi lâu, hai tay Nhiễm Kỳ Hoan khẽ run lên, trên mu bàn tay trắng nõn của cậu hiện lên mạch máu màu xanh nhạt vô cùng rõ ràng.
Bành Dịch Bách đè tay Nhiễm Kỳ Hoan xuống, cặp mắt trong veo nhưng vô hồn kia liền lộ ra.
Hắn quả thực muốn bóp nát cổ tay của người này, "Nói đi, Nhiễm Kỳ Hoan.”
Nhiễm Kỳ Hoan thất kinh dùng sức rút tay về.
Bây giờ cậu mới chợt hiểu tại sao bạn mình lại không nói ra tên bác sĩ, còn có thể đăng ký nhanh chóng dù bác sĩ rất "lợi hại".
Trái tim Nhiễm Kỳ Hoan đập loạn không ngừng, hai tay đặt trên đùi cũng run theo, "Bác sĩ Bành, chúng ta nói chuyện chính sự đi."
Đầu óc cậu rối bời, muốn bỏ qua câu chất vấn của Bành Dịch Bách, vội chuyển chủ đề khác, "Mắt tôi...”
Nói đến đôi mắt, Bành Dịch Bách thoáng tỉnh táo lại, tạm thời gác lại chuyện cá nhân của hai người, mà hỏi đến chuyện mắt của cậu.
Nhiễm Kỳ Hoan không nói chính xác khi nào thì phát hiện mắt có vấn đề, chỉ mơ hồ nói đã bị lâu rồi.
Ngoại trừ che giấu thời gian bị mờ mắt, những chi tiết khác cậu đều nói ra hết, nói rất lâu còn rất chi tiết.
Bành Dịch Bách vừa chăm chú nghe vừa nhìn Nhiễm Kỳ Hoan chậm rãi nói chuyện, giống như trở lại khi còn bé.
Khi còn bé Nhiễm Kỳ Hoan luôn sinh bệnh nằm viện, Tiểu Bành Dịch Bách liền chủ động đi bệnh viện cùng cậu.
Tiểu Nhiễm Kỳ Hoan sẽ vừa truyền dịch, vừa nói chuyện phiếm với hắn. Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, có khi muốn dừng cũng dừng không được, vừa nhìn đã biết cậu ở bệnh viện nghẹn muốn chết.
Nhiễm Kỳ Hoan đang nói, thì phát hiện Bành Dịch Bách vẫn không đáp lại, liền ngừng lại, "Bác sĩ Bành?”
Cậu nói rất khách khí, giống như quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở bác sĩ và bệnh nhân.
Bành Dịch Bách siết chặt nắm tay, bút trong tay liền in dấu lên lòng bàn tay, hắn kìm nén cảm xúc, đưa cho Nhiễm Kỳ Hoan một ly nước.
”Tôi đang nghe. Uống chút nước đi, từ từ nói tiếp.”
Nhấp thử một ngụm cậu liền phát hiện ra, đây là nước gừng. Nhận ra điểm này,
Nhiễm Kỳ Hoan mím môi, không còn muốn uống nữa.
Khi còn bé thân thể cậu yếu ớt, dễ bị cảm lạnh cảm mạo, mùa đông mẹ Nhiễm luôn bảo hắn uống nước gừng chống lạnh làm ấm thân thể.
Nhiễm Kỳ Hoan giống như một con robot bị hư hỏng nghiêm trọng.
Robot cần được bôi dầu hằng ngày, còn cậu thì cần uống nước gừng mỗi ngày.
Lúc Bành Dịch Bách biết chuyện này, liền chủ động ôm đồm chuyện nấu nước gừng.
Từ đó về sau, nước gừng Nhiễm Kỳ Hoan uống đều do Bành Dịch Bách làm.
Mỗi ngày đi học Bành Dịch Bách đều rót đầy nước gừng vào bình giữ nhiệt, mang đến trường cho Nhiễm Kỳ Hoan uống.
Nhiễm Kỳ Hoan lặng lẽ đặt cốc nước lên bàn, không nói gì.
Bành Dịch Bách thấy người chỉ uống một ngụm, liền nói, "Thích thì uống nhiều một chút.”
Nhiễm Kỳ Hoan thích uống nước gừng hắn nấu, bởi vì khi nấu hắn sẽ cho thêm hai viên đường phèn, ngọt hơn mẹ Nhiễm nấu một chút.
Nhiễm Kỳ Hoan cụp mắt, lắc đầu, không nói "Không muốn uống nữa", mà lại nói "Không thích nữa".
“Tôi không thích nữa.”Nhiễm Kỳ Hoan nhỏ giọng lặp lại một lần, lẩm bẩm không biết là nói cho ai nghe, cũng không biết có phải đang trả lời câu Bành Dịch Bách vừa rồi hay không.
Lúc nghe được lời này của Nhiễm Kỳ Hoan, vẻ mặt của hắn liền khó coi.
Vẻ mặt Bành Dịch Bách rất khó coi, hắn nghe ra Nhiễm Kỳ Hoan có ý gì.
Hắn không muốn lại nghe những lời tương tự nữa, nên cực lực muốn chuyển chủ đề, liền tiếp tục hỏi chuyện mắt: "Cậu còn chưa nói, mắt của cậu bị như vậy từ lúc nào.”
Nhiễm Kỳ Hoan mơ hồ nói: "Không nhớ rõ, hình như mấy năm trước.”
Bành Dịch Bách trong lòng đã có suy đoán, thấy Nhiễm Kỳ Hoan ngậm miệng không nói, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, "Là không nhớ rõ? Hay là không muốn nói?”
Là bác sĩ, Bành Dịch Bách phải cố gắng hiểu rõ tình huống của bệnh nhân, thời gian ban đầu mắt có vấn đề, là thông tin rất quan trọng.
Nhiễm Kỳ Hoan lại nói cậu đã quên.
Bành Dịch Bách đập mạnh cây bút trong tay lên bàn, "Bốp" một tiếng, "Nhiễm Kỳ Hoan, cậu còn muốn đôi mắt của mình hay không?”
Tiếng động này làm Nhiễm Kỳ Hoan giật mình, tay cậu càng run hơn, đồng thời, trong nháy mắt, cậu lại không nhìn thấy gì nữa.
Trước mắt biến thành một mảnh tối đen, Nhiễm Kỳ Hoan rơi vào khủng hoảng, đưa tay sờ vào hai mắt.
Bành Dịch Bách nắm chặt cổ tay cậu, gần như khẳng định hỏi, "Là năm tư đại học, đúng không? Là trước khi chia tay, cậu đã phát hiện mắt mình xảy ra vấn đề.”
Có phải vì chuyện này mà cậu lại đột ngột chia tay với hắn.
Bành Dịch Bách không đợi Nhiễm Kỳ Hoan trả lời, ngược lại cánh tay của hắn lại bị tay kia của Nhiễm Kỳ Hoan nắm lấy.
Tay Nhiễm Kỳ Hoan vừa trắng vừa nhỏ, mu bàn tay có một lớp thịt mỏng, khi dùng sức xương bàn tay nhô lên đặc biệt rõ ràng.
Thanh âm của cậu phát run, mang theo khủng hoảng vô tận, "Bành Dịch Bách, tôi không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.