Chương 28
Triều Xán
17/07/2024
Chớp mắt một cái là đến chuyến du xuân.
Đây xem như chuyến du xuân cuối cùng của đời học sinh nên dù điểm đến có hơi nhàm chán nhưng các bọn họ vẫn rất nhiệt tình, ba ngày trước đã bắt đầu thảo luận nên mang theo đồ ăn vặt nào.
Xe đưa đón và bữa trưa đã được nhà trường đặt trước, dù nhiều lần nhắc nhở học sinh chú ý an toàn và tuân theo sự quản lý của giáo viên nhưng thực tế thầy cô vẫn không yên tâm.
May mắn thay, nơi bọn họ đến cũng không quá lớn.
Lần trước, sau khi Lục Lẫm đưa ra đề nghị, cả lớp đã thảo luận và trao đổi nhiều lần, cuối cùng quyết định nghe theo phương án của hắn.
Điểm đến đầu tiên không phải một trường đại học tráng lệ nào đó, mà là một ngôi trường có thể dùng hai chữ 'khiêm tốn' để hình dung.
Khi xe dừng lại, rất nhiều học sinh tưởng mình đã đi nhầm chỗ.
“Tại sao lại đến đây?”
“Ở đây có gì vui chứ...chúng ta có nhất định phải xuống xe không?”
Mặc dù Bùi Chước ngồi cùng Lục Lẫm nhưng trong suốt quá trình anh vẫn nhận đồ ăn vặt từ các học sinh, anh dở khóc dở cười xếp gọn cả túi thức ăn, quay đầu liền đưa cho các học sinh khác.
“Sau khi xuống xe, nghe theo sự hướng dẫn của thầy cô, không được đi loạn.”
Lãnh đạo của trường này cũng có xuất thân từ Nhất Trung, hai bên đều quen biết nhau, chào hỏi xong liền mở cửa tham quan.
Đám học sinh ngẩng cao đầu xếp hàng trước cổng, nhìn tấm biển tên trường lấm lem nước mưa mà lẩm bẩm.
“Trường Cao đẳng Kỹ thuật, ngay cả hai từ “đại học” cũng không có...”
“Sao tôi có cảm giác như trường này còn nhỏ hơn trường cấp ba của chúng ta vậy?”
Lục Lẫm dẫn đầu, Bùi Chước ở phía sau đội ngũ, hai người phối hợp rất ăn ý.
Có một nhóm học sinh đã lên sẵn kế hoạch, ngay cả giáo viên cũng không có chỗ để can thiệp.
Dù được cử đi học hay được tuyển sinh bằng hình thức đặc biệt, dù là để giảm điểm tuyển sinh tự chủ hay đi du học, một số học sinh thậm chí còn gặp gỡ và ăn tối với các giáo sư chuyên nghiệp của trường nơi họ sẽ theo học sau này.
Nhưng ngoài nhóm nhỏ học sinh sinh ra ở vạch đích này vẫn còn rất nhiều học sinh xuất thân từ những gia đình bình thường, vừa không có mối quan hệ vừa không có nhiều lựa chọn.
Bọn họ cũng chơi game trên điện thoại di động, cũng từng phàn nàn rốt cuộc học toán và tiếng Anh có lợi ích gì.
Khi đó, Lục Lẫm thảo luận chuyện này với Bùi Chước, Bùi Chước liền cảm thấy hữu hiệu.
Nhận thức được thực tế là cách tốt nhất để thúc đẩy bọn họ.
Trường Cao đẳng Kỹ thuật này thực sự khá nổi bật trong số các cơ sở tương tự, nhưng xét cho cùng, ngôi trường này cũng chỉ là sự lựa chọn thứ 3 (*) cho nên kinh phí và và chính sách hỗ trợ của quốc gia vẫn còn rất hạn chế.
(*) Kỳ thi tuyển sinh Đại học được chia thành ba đợt: Đợt 1 là giai đoạn tuyển sinh của các trường đại học trọng điểm; đợt 2 là giai đoạn tuyển sinh đại học tổng quát; đợt 3 là giai đoạn tuyển sinh của sinh viên cao đẳng trung cấp, cao đẳng nghề.
Một nửa khuôn viên trường là trường cấp 3 bị bỏ hoang, ngay cả phòng học cũng được tu sửa nguệch ngoạc để tiếp tục cho học sinh sử dụng, hành lang không tính là sạch sẽ, các ngóc ngách cũng có thể nhìn thấy rác.
Mấy đứa con trai vẫn đang chơi game trên mạng, khi lên đến tầng hai, tất cả đều sửng sốt, hồi lâu không nói gì.
“Nơi này bẩn quá.” Tả Tiểu Diệp cáu kỉnh nói: “Sinh viên không biết sạch sẽ là gì sao?”
“Chỗ này thì tính là sinh viên gì chứ.” Lớp phó học tập bên cạnh ngạo mạn nói: “Đừng đùa.”
Lời của cô sắc nhọn, không nói lý lẽ, tình cờ bị một số học sinh có thành tích kém ở phía sau nghe thấy.
Vẻ mặt của họ thay đổi liên tục nhưng không nói gì.
Bùi Chước nhìn thấy, tiếp tục điểm danh học sinh trong chuyến du xuấn.
Lúc tỉnh mộng, sau đó mới hiểu ra lý do tại sao mình phải học.
Nếu không học, làm sao bản thân có thể chọn được thế giới mà mình muốn sống?
Đương nhiên giảng viên của trường cao đẳng biết mục đích của những học sinh này tới đây, bình tĩnh nói: “Đây là phòng thí nghiệm hóa học của chúng tôi.”
Các học sinh ồ lên: “Nhỏ vậy sao!”
“Còn đây là phòng thí nghiệm vật lý của chúng tôi.”
“Chết tiệt... cơ sở vật chất còn không tốt bằng trường cấp ba của chúng ta nữa.”
“Tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên nói hiệu trưởng của chúng ta keo kiệt, tôi không muốn học ở cái nơi quỷ quái này dù chỉ một ngày.”
Có ba sân thể dục, mấy tòa nhà giảng dạy, một dãy ký túc xá tồi tàn, đống hộp đồ ăn nhanh chất bừa bãi trong thùng rác ở một góc, cơm canh bên trong đã bị thiu từ lâu, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Các tấm áp phích tuyển sinh câu lạc bộ được dán ngẫu nhiên trên tường thông báo, các đàn anh đàn chị cà lơ phất phơ ngồi thưa thớt, dù khẩu âm ở nơi khác nhưng vẫn hiểu được bọn họ đang chửi thề.
Những sinh viên khác về cơ bản đều ở trong lớp, nếu nói những gương mặt đó tràn đầy năng lượng thì thực chất đó là một loại tê dại.
Dù là đang cười, đang trò chuyện, đang đọc sách hay nghe giảng thì tất cả đều đã chết lặng, như thể họ đã cam chịu số phận của mình.
Nhóm học sinh cấp 3 xếp theo hàng vào tham quan, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn.
Kỳ thật đây chính là trạng thái bình thường của trường giai đoạn 3, tuy có một số người trong lòng biết rõ đây không phải là một nơi tốt lành gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ mới biết mình cách vách đá gần đến mức nào.
Nếu không có lý tưởng thì chỉ có thể học ở một nơi như thế này suốt bốn năm.
Sau khi mọi người tham quan xong ngôi trường Cao đẳng Kỹ thuật chật chội và thô sơ này, nhiều người vừa rời khỏi cổng trường đã thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Chước liếc nhìn những học sinh mà anh đã từng đến thăm nhà, cảm thấy rất hài lòng.
Trong suốt quá trình, Đỗ Trọng xuất thân từ một gia đình có điều kiện không tốt đã cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, ánh mắt của cậu càng trở nên kiên định hơn, bởi vì cậu biết mình phải thử.
Trần Sát ngậm kẹo mút trong miệng nghịch điện thoại di động, mỉm cười không nói gì, bởi vì cậu đã biết mình muốn đi đâu.
Xe buýt lại khởi động và đưa họ đến một nơi khác, một ngôi trường giai đoạn 2.
So sánh hai nơi, nơi này rộng rãi hơn nơi trước nhiều.
Có sân tennis, có thư viện, có hội trường rộng rãi và đẹp đẽ.
“Nơi này mới giống trường học này...” Có học sinh thở dài.
Lục Lẫm tiếp tục dẫn bọn họ tham quan, không giáo huấn hay cằn nhằn, chỉ thỉnh thoảng chỉ đường cho họ, rất ít nói.
Đi vòng quanh ngôi trường trước đó chỉ mất nửa tiếng, nhưng đi dạo chỗ này cũng mất gần một tiếng rưỡi.
Lớp học sạch sẽ sáng sủa, hành lang rộng rãi, đi ngang qua khu vườn nhỏ bên đường có thể nhìn thấy các đàn anh đang đọc sách và học thuộc lòng.
Họ đến tham quan tòa nhà giảng dạy của một số khoa, ở đó có những chàng trai cô gái đang cười khúc khích.
Bùi Chước giơ ngón trỏ lên ý bảo các học sinh nhỏ giọng để không làm phiền người khác lên lớp.
Sau khi đi khỏi dãy phòng học, anh mới hỏi: “Vừa rồi các em cười cái gì?”
“Dạ, lúc nãy em đếm số người chơi điện thoại di động trong lớp.” Cậu chàng nhún vai nói: “Em có thể hiểu được định lý tích phân viết trên bảng. Đây có phải là những gì bọn họ phải học không?”
“Đoán chừng là em thì cũng sẽ cảm thấy chán, em còn thấy vị giảng viên kia nhìn PPT của mình mà len lén ngáp dài.”
Lớp phó lao động bên cạnh không khỏi xen vào: “Vậy bốn năm qua bọn họ làm cái gì?”
“Ừ nhỉ, làm gì vậy?”
Ngày càng có nhiều học sinh tham gia thảo luận và dần dần bắt đầu nói về sự chênh lệch giữa ngôi trường này và các trường đại học mà họ từng được thấy.
Bùi Chước nghe họ trò chuyện, thấy Lục Lẫm cũng quay người dừng lại, hai người cách nhau hàng chục người trao đổi ánh mắt.
Như một nụ hôn dài và xa xăm.
Mọi người ăn trưa tại nhà hàng, chia thành hai bàn tròn, vừa ăn vịt quay vừa tán gẫu những gì mình biết.
Bây giờ bọn nhỏ đi du lịch khắp nơi, nhiều người còn được gia đình đưa đi tham quan trước Đại học Phúc Đán và Đại học Bắc Kinh.
Khi nói về những chủ đề này với bạn bè, khuôn mặt của chúng thể hiện rõ sự khoe khoang và kiêu ngạo.
“Bầu không khí của tòa Quang Hoa ở Phúc Đán tốt hơn thế này nhiều, ngay cả mèo cũng nghe giảng.”
“Cậu đã đến Cambridge chưa? Nghỉ đông vừa rồi tôi có đến đó du lịch. Thư viện ở đó rất lớn...Tôi còn muốn trượt ván trong đó.”
“Còn nhớ trượt ván nữa sao!”
Mặc dù có những bạn không tham gia thảo luận nhưng tất cả đều chăm chú lắng nghe.
Họ chợt phát hiện ra, bản thân và những người bạn đồng trang lứa này mặc dù không giống nhau nhưng cũng rất giống nhau.
Khi nói về anime và game, tất cả bọn họ không khác nhau mấy, mỗi người đều có những điều mình thích và không thích giống nhau, mặc dù có sự khác biệt về thành tích nhưng bọn họ cảm thấy sau này bọn họ sẽ trở thành những con người giống nhau.
Bầu không khí hôm nay đột nhiên trở nên rất thực tế.
Một số học sinh bình thường vốn hay cười đùa bỗng trở nên nghiêm túc, nói từng chút một về ngôi trường mà họ hằng mong ước, những nguyện vọng của họ, về giáo sư mà họ muốn theo học khi thi nghiên cứu sinh.
Một số học sinh nghe xong tỏ ra ngơ ngác, hồi lâu vẫn buồn buồn cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Lục Lẫm ngồi ở bên cạnh Bùi Chước, chậm rãi giúp anh gỡ xương vịt quay.
Bàn tay của Lục Lẫm có những khớp xương rõ ràng, khi cầm phấn viết bảng, dáng người rắn chắc, đường nét rất đẹp.
Bùi Chước tùy ý để hắn chăm sóc mình, cái miệng nhỏ thì thổi thổi húp canh.
Một học sinh nhìn thấy sự ăn ý của hai người liền nói đùa: “Lục trưởng quan, thầy chiều Bùi suất ca quá, không gắp cho chúng em miếng nào cả.”
“Hôm nay là ngày gì thế? Lục trưởng quan, thầy thay đổi rồi!”
Bầu không khí có phần nghiêm trọng vừa rồi lập tức được giải quyết, rất nhiều học sinh cũng nhìn sang, ồn ào muốn ăn món vịt quay do chủ nhiệm gỡ xương.
Bùi Chước xem trò vui không chê chuyện lớn, một tay chống cằm chậm rãi nói: “Lục trưởng quan, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Lục Lẫm đặt vịt quay đều như ống tre vào đĩa của mình, bưng bát của Bùi Chước lên, múc cho anh một bát canh khác.
“Thầy Bùi là thuyền bạch ngọc của lớp chúng ta, lúc thường vì bến thuyền các em mà chịu không ít mệt mỏi.” Hắn đặt chiếc bát sứ trở lại trước mặt Bùi Chước, giọng nói trong trẻo và bình tĩnh.
“Được cưng chiều cũng phải.”
Sau khi bữa trưa kết thúc, xe buýt cuối cùng cũng đưa họ đến Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.
Hai trường rất gần nhau, có rất nhiều học sinh đến chơi.
Ngày xửa ngày xưa, vườn Thanh Hoa được ban cho Ngũ hoàng tử, đây là một khu vườn hoàng gia đích thực. Bây giờ mùa xuân đã đến, hoa nở khắp nơi, xung quanh đều an lành, tĩnh lặng.
Khi bước vào cổng trường, có người lẩm bẩm một câu rất rõ ràng trong đám đông.
“...Đây mới là nơi chúng ta nên đến.”
Những học sinh khác gật đầu, không khỏi bật cười: “Hẹn gặp lại ở đây vào tháng 9 năm sau.”
“Gặp lại nhé. Tôi sẽ đạp xe từ Bắc Đại đến gặp cậu!”
Bên cạnh tòa nhà y tế, hoa kim cúc nở rộ khắp lối đi, dưới nền gạch đỏ gạch trắng, màu vàng nhạt rực rỡ một mảnh, ngay cả con đường cũng rải rác những cánh hoa, hương thơm dịu dàng và ấm áp.
Những đóa hoa cẩm tú cầu mọc thành chùm hai bên bờ sông, nở rộ một cách dịu dàng.
Nắng mùa xuân vừa phải, người phơi nắng không có cảm giác khô hanh, ấm áp dễ chịu.
“Lúc chia nhóm ra tham quan mọi người phải nhớ quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Nếu có chuyện gì thì liên hệ với chúng tôi. Chúng ta sẽ tập hợp lại trước khi cùng nhau đến Bắc Đại, không được rời khỏi khuôn viên trường.”
“Không được đến gần sông hồ, thấy người nước ngoài cũng không được nhìn người ta chăm chăm.”
Hai người nhắc nhở các học sinh về thời gian hoạt động tự do và địa điểm tập trung một lần nữa, cuối cùng cho phép bọn họ thoải mái dạo chơi theo nhóm của mình.
Các thầy cô cùng nhau chụp ảnh tập thể rồi chia thành nhóm hai, ba người đi dạo trong gió nhẹ.
Bùi Chước và Lục Lẫm đi dạo đến vườn Thanh Phân, hương thơm của hoa mận như sương mù bao trùm tất cả.
“Thầy Lục, đọc em nghe một câu thơ được không?” Bùi Chước đi ngửi tuyết trên cây, giơ điện thoại di động chụp ảnh hai người: “Cười lên nào.”
Lục Lẫm nhất thời không cười nổi, nhìn vào camera vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, nhưng lại nghe lời đọc một câu.
“Quân tri thử xứ hoa hà tự? Bạch hoa đảo chúc thiên dạ minh.”
(*) Trích trong bài thơ 'Lý hoa tặng Trương thập nhất Thự' của Hàn Dũ. Tạm dịch: Bác có biết cảnh hoa mận đó giống nơi nào không? Hoa mận trắng áp đảo các ngọn đuốc, làm màn đêm hừng sáng.
Bùi Chước rất thích nghe Lục Lẫm đọc thơ.
Anh đã có mặt trong lớp tự học buổi sáng rất nhiều lần, thậm chí còn sắp thuộc những bài thơ trong sách Ngữ văn.
Anh đứng giữa những bông hoa treo trên cành tuyết, nghiêng người về phía trước hôn lên môi Lục Lẫm.
“Thầy Lục, nụ hôn này có thơm không?”
Lục Lẫm rũ mắt nhìn anh, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa.
“Thơm.”
Đây xem như chuyến du xuân cuối cùng của đời học sinh nên dù điểm đến có hơi nhàm chán nhưng các bọn họ vẫn rất nhiệt tình, ba ngày trước đã bắt đầu thảo luận nên mang theo đồ ăn vặt nào.
Xe đưa đón và bữa trưa đã được nhà trường đặt trước, dù nhiều lần nhắc nhở học sinh chú ý an toàn và tuân theo sự quản lý của giáo viên nhưng thực tế thầy cô vẫn không yên tâm.
May mắn thay, nơi bọn họ đến cũng không quá lớn.
Lần trước, sau khi Lục Lẫm đưa ra đề nghị, cả lớp đã thảo luận và trao đổi nhiều lần, cuối cùng quyết định nghe theo phương án của hắn.
Điểm đến đầu tiên không phải một trường đại học tráng lệ nào đó, mà là một ngôi trường có thể dùng hai chữ 'khiêm tốn' để hình dung.
Khi xe dừng lại, rất nhiều học sinh tưởng mình đã đi nhầm chỗ.
“Tại sao lại đến đây?”
“Ở đây có gì vui chứ...chúng ta có nhất định phải xuống xe không?”
Mặc dù Bùi Chước ngồi cùng Lục Lẫm nhưng trong suốt quá trình anh vẫn nhận đồ ăn vặt từ các học sinh, anh dở khóc dở cười xếp gọn cả túi thức ăn, quay đầu liền đưa cho các học sinh khác.
“Sau khi xuống xe, nghe theo sự hướng dẫn của thầy cô, không được đi loạn.”
Lãnh đạo của trường này cũng có xuất thân từ Nhất Trung, hai bên đều quen biết nhau, chào hỏi xong liền mở cửa tham quan.
Đám học sinh ngẩng cao đầu xếp hàng trước cổng, nhìn tấm biển tên trường lấm lem nước mưa mà lẩm bẩm.
“Trường Cao đẳng Kỹ thuật, ngay cả hai từ “đại học” cũng không có...”
“Sao tôi có cảm giác như trường này còn nhỏ hơn trường cấp ba của chúng ta vậy?”
Lục Lẫm dẫn đầu, Bùi Chước ở phía sau đội ngũ, hai người phối hợp rất ăn ý.
Có một nhóm học sinh đã lên sẵn kế hoạch, ngay cả giáo viên cũng không có chỗ để can thiệp.
Dù được cử đi học hay được tuyển sinh bằng hình thức đặc biệt, dù là để giảm điểm tuyển sinh tự chủ hay đi du học, một số học sinh thậm chí còn gặp gỡ và ăn tối với các giáo sư chuyên nghiệp của trường nơi họ sẽ theo học sau này.
Nhưng ngoài nhóm nhỏ học sinh sinh ra ở vạch đích này vẫn còn rất nhiều học sinh xuất thân từ những gia đình bình thường, vừa không có mối quan hệ vừa không có nhiều lựa chọn.
Bọn họ cũng chơi game trên điện thoại di động, cũng từng phàn nàn rốt cuộc học toán và tiếng Anh có lợi ích gì.
Khi đó, Lục Lẫm thảo luận chuyện này với Bùi Chước, Bùi Chước liền cảm thấy hữu hiệu.
Nhận thức được thực tế là cách tốt nhất để thúc đẩy bọn họ.
Trường Cao đẳng Kỹ thuật này thực sự khá nổi bật trong số các cơ sở tương tự, nhưng xét cho cùng, ngôi trường này cũng chỉ là sự lựa chọn thứ 3 (*) cho nên kinh phí và và chính sách hỗ trợ của quốc gia vẫn còn rất hạn chế.
(*) Kỳ thi tuyển sinh Đại học được chia thành ba đợt: Đợt 1 là giai đoạn tuyển sinh của các trường đại học trọng điểm; đợt 2 là giai đoạn tuyển sinh đại học tổng quát; đợt 3 là giai đoạn tuyển sinh của sinh viên cao đẳng trung cấp, cao đẳng nghề.
Một nửa khuôn viên trường là trường cấp 3 bị bỏ hoang, ngay cả phòng học cũng được tu sửa nguệch ngoạc để tiếp tục cho học sinh sử dụng, hành lang không tính là sạch sẽ, các ngóc ngách cũng có thể nhìn thấy rác.
Mấy đứa con trai vẫn đang chơi game trên mạng, khi lên đến tầng hai, tất cả đều sửng sốt, hồi lâu không nói gì.
“Nơi này bẩn quá.” Tả Tiểu Diệp cáu kỉnh nói: “Sinh viên không biết sạch sẽ là gì sao?”
“Chỗ này thì tính là sinh viên gì chứ.” Lớp phó học tập bên cạnh ngạo mạn nói: “Đừng đùa.”
Lời của cô sắc nhọn, không nói lý lẽ, tình cờ bị một số học sinh có thành tích kém ở phía sau nghe thấy.
Vẻ mặt của họ thay đổi liên tục nhưng không nói gì.
Bùi Chước nhìn thấy, tiếp tục điểm danh học sinh trong chuyến du xuấn.
Lúc tỉnh mộng, sau đó mới hiểu ra lý do tại sao mình phải học.
Nếu không học, làm sao bản thân có thể chọn được thế giới mà mình muốn sống?
Đương nhiên giảng viên của trường cao đẳng biết mục đích của những học sinh này tới đây, bình tĩnh nói: “Đây là phòng thí nghiệm hóa học của chúng tôi.”
Các học sinh ồ lên: “Nhỏ vậy sao!”
“Còn đây là phòng thí nghiệm vật lý của chúng tôi.”
“Chết tiệt... cơ sở vật chất còn không tốt bằng trường cấp ba của chúng ta nữa.”
“Tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên nói hiệu trưởng của chúng ta keo kiệt, tôi không muốn học ở cái nơi quỷ quái này dù chỉ một ngày.”
Có ba sân thể dục, mấy tòa nhà giảng dạy, một dãy ký túc xá tồi tàn, đống hộp đồ ăn nhanh chất bừa bãi trong thùng rác ở một góc, cơm canh bên trong đã bị thiu từ lâu, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Các tấm áp phích tuyển sinh câu lạc bộ được dán ngẫu nhiên trên tường thông báo, các đàn anh đàn chị cà lơ phất phơ ngồi thưa thớt, dù khẩu âm ở nơi khác nhưng vẫn hiểu được bọn họ đang chửi thề.
Những sinh viên khác về cơ bản đều ở trong lớp, nếu nói những gương mặt đó tràn đầy năng lượng thì thực chất đó là một loại tê dại.
Dù là đang cười, đang trò chuyện, đang đọc sách hay nghe giảng thì tất cả đều đã chết lặng, như thể họ đã cam chịu số phận của mình.
Nhóm học sinh cấp 3 xếp theo hàng vào tham quan, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn.
Kỳ thật đây chính là trạng thái bình thường của trường giai đoạn 3, tuy có một số người trong lòng biết rõ đây không phải là một nơi tốt lành gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ mới biết mình cách vách đá gần đến mức nào.
Nếu không có lý tưởng thì chỉ có thể học ở một nơi như thế này suốt bốn năm.
Sau khi mọi người tham quan xong ngôi trường Cao đẳng Kỹ thuật chật chội và thô sơ này, nhiều người vừa rời khỏi cổng trường đã thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Chước liếc nhìn những học sinh mà anh đã từng đến thăm nhà, cảm thấy rất hài lòng.
Trong suốt quá trình, Đỗ Trọng xuất thân từ một gia đình có điều kiện không tốt đã cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, ánh mắt của cậu càng trở nên kiên định hơn, bởi vì cậu biết mình phải thử.
Trần Sát ngậm kẹo mút trong miệng nghịch điện thoại di động, mỉm cười không nói gì, bởi vì cậu đã biết mình muốn đi đâu.
Xe buýt lại khởi động và đưa họ đến một nơi khác, một ngôi trường giai đoạn 2.
So sánh hai nơi, nơi này rộng rãi hơn nơi trước nhiều.
Có sân tennis, có thư viện, có hội trường rộng rãi và đẹp đẽ.
“Nơi này mới giống trường học này...” Có học sinh thở dài.
Lục Lẫm tiếp tục dẫn bọn họ tham quan, không giáo huấn hay cằn nhằn, chỉ thỉnh thoảng chỉ đường cho họ, rất ít nói.
Đi vòng quanh ngôi trường trước đó chỉ mất nửa tiếng, nhưng đi dạo chỗ này cũng mất gần một tiếng rưỡi.
Lớp học sạch sẽ sáng sủa, hành lang rộng rãi, đi ngang qua khu vườn nhỏ bên đường có thể nhìn thấy các đàn anh đang đọc sách và học thuộc lòng.
Họ đến tham quan tòa nhà giảng dạy của một số khoa, ở đó có những chàng trai cô gái đang cười khúc khích.
Bùi Chước giơ ngón trỏ lên ý bảo các học sinh nhỏ giọng để không làm phiền người khác lên lớp.
Sau khi đi khỏi dãy phòng học, anh mới hỏi: “Vừa rồi các em cười cái gì?”
“Dạ, lúc nãy em đếm số người chơi điện thoại di động trong lớp.” Cậu chàng nhún vai nói: “Em có thể hiểu được định lý tích phân viết trên bảng. Đây có phải là những gì bọn họ phải học không?”
“Đoán chừng là em thì cũng sẽ cảm thấy chán, em còn thấy vị giảng viên kia nhìn PPT của mình mà len lén ngáp dài.”
Lớp phó lao động bên cạnh không khỏi xen vào: “Vậy bốn năm qua bọn họ làm cái gì?”
“Ừ nhỉ, làm gì vậy?”
Ngày càng có nhiều học sinh tham gia thảo luận và dần dần bắt đầu nói về sự chênh lệch giữa ngôi trường này và các trường đại học mà họ từng được thấy.
Bùi Chước nghe họ trò chuyện, thấy Lục Lẫm cũng quay người dừng lại, hai người cách nhau hàng chục người trao đổi ánh mắt.
Như một nụ hôn dài và xa xăm.
Mọi người ăn trưa tại nhà hàng, chia thành hai bàn tròn, vừa ăn vịt quay vừa tán gẫu những gì mình biết.
Bây giờ bọn nhỏ đi du lịch khắp nơi, nhiều người còn được gia đình đưa đi tham quan trước Đại học Phúc Đán và Đại học Bắc Kinh.
Khi nói về những chủ đề này với bạn bè, khuôn mặt của chúng thể hiện rõ sự khoe khoang và kiêu ngạo.
“Bầu không khí của tòa Quang Hoa ở Phúc Đán tốt hơn thế này nhiều, ngay cả mèo cũng nghe giảng.”
“Cậu đã đến Cambridge chưa? Nghỉ đông vừa rồi tôi có đến đó du lịch. Thư viện ở đó rất lớn...Tôi còn muốn trượt ván trong đó.”
“Còn nhớ trượt ván nữa sao!”
Mặc dù có những bạn không tham gia thảo luận nhưng tất cả đều chăm chú lắng nghe.
Họ chợt phát hiện ra, bản thân và những người bạn đồng trang lứa này mặc dù không giống nhau nhưng cũng rất giống nhau.
Khi nói về anime và game, tất cả bọn họ không khác nhau mấy, mỗi người đều có những điều mình thích và không thích giống nhau, mặc dù có sự khác biệt về thành tích nhưng bọn họ cảm thấy sau này bọn họ sẽ trở thành những con người giống nhau.
Bầu không khí hôm nay đột nhiên trở nên rất thực tế.
Một số học sinh bình thường vốn hay cười đùa bỗng trở nên nghiêm túc, nói từng chút một về ngôi trường mà họ hằng mong ước, những nguyện vọng của họ, về giáo sư mà họ muốn theo học khi thi nghiên cứu sinh.
Một số học sinh nghe xong tỏ ra ngơ ngác, hồi lâu vẫn buồn buồn cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Lục Lẫm ngồi ở bên cạnh Bùi Chước, chậm rãi giúp anh gỡ xương vịt quay.
Bàn tay của Lục Lẫm có những khớp xương rõ ràng, khi cầm phấn viết bảng, dáng người rắn chắc, đường nét rất đẹp.
Bùi Chước tùy ý để hắn chăm sóc mình, cái miệng nhỏ thì thổi thổi húp canh.
Một học sinh nhìn thấy sự ăn ý của hai người liền nói đùa: “Lục trưởng quan, thầy chiều Bùi suất ca quá, không gắp cho chúng em miếng nào cả.”
“Hôm nay là ngày gì thế? Lục trưởng quan, thầy thay đổi rồi!”
Bầu không khí có phần nghiêm trọng vừa rồi lập tức được giải quyết, rất nhiều học sinh cũng nhìn sang, ồn ào muốn ăn món vịt quay do chủ nhiệm gỡ xương.
Bùi Chước xem trò vui không chê chuyện lớn, một tay chống cằm chậm rãi nói: “Lục trưởng quan, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Lục Lẫm đặt vịt quay đều như ống tre vào đĩa của mình, bưng bát của Bùi Chước lên, múc cho anh một bát canh khác.
“Thầy Bùi là thuyền bạch ngọc của lớp chúng ta, lúc thường vì bến thuyền các em mà chịu không ít mệt mỏi.” Hắn đặt chiếc bát sứ trở lại trước mặt Bùi Chước, giọng nói trong trẻo và bình tĩnh.
“Được cưng chiều cũng phải.”
Sau khi bữa trưa kết thúc, xe buýt cuối cùng cũng đưa họ đến Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.
Hai trường rất gần nhau, có rất nhiều học sinh đến chơi.
Ngày xửa ngày xưa, vườn Thanh Hoa được ban cho Ngũ hoàng tử, đây là một khu vườn hoàng gia đích thực. Bây giờ mùa xuân đã đến, hoa nở khắp nơi, xung quanh đều an lành, tĩnh lặng.
Khi bước vào cổng trường, có người lẩm bẩm một câu rất rõ ràng trong đám đông.
“...Đây mới là nơi chúng ta nên đến.”
Những học sinh khác gật đầu, không khỏi bật cười: “Hẹn gặp lại ở đây vào tháng 9 năm sau.”
“Gặp lại nhé. Tôi sẽ đạp xe từ Bắc Đại đến gặp cậu!”
Bên cạnh tòa nhà y tế, hoa kim cúc nở rộ khắp lối đi, dưới nền gạch đỏ gạch trắng, màu vàng nhạt rực rỡ một mảnh, ngay cả con đường cũng rải rác những cánh hoa, hương thơm dịu dàng và ấm áp.
Những đóa hoa cẩm tú cầu mọc thành chùm hai bên bờ sông, nở rộ một cách dịu dàng.
Nắng mùa xuân vừa phải, người phơi nắng không có cảm giác khô hanh, ấm áp dễ chịu.
“Lúc chia nhóm ra tham quan mọi người phải nhớ quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Nếu có chuyện gì thì liên hệ với chúng tôi. Chúng ta sẽ tập hợp lại trước khi cùng nhau đến Bắc Đại, không được rời khỏi khuôn viên trường.”
“Không được đến gần sông hồ, thấy người nước ngoài cũng không được nhìn người ta chăm chăm.”
Hai người nhắc nhở các học sinh về thời gian hoạt động tự do và địa điểm tập trung một lần nữa, cuối cùng cho phép bọn họ thoải mái dạo chơi theo nhóm của mình.
Các thầy cô cùng nhau chụp ảnh tập thể rồi chia thành nhóm hai, ba người đi dạo trong gió nhẹ.
Bùi Chước và Lục Lẫm đi dạo đến vườn Thanh Phân, hương thơm của hoa mận như sương mù bao trùm tất cả.
“Thầy Lục, đọc em nghe một câu thơ được không?” Bùi Chước đi ngửi tuyết trên cây, giơ điện thoại di động chụp ảnh hai người: “Cười lên nào.”
Lục Lẫm nhất thời không cười nổi, nhìn vào camera vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, nhưng lại nghe lời đọc một câu.
“Quân tri thử xứ hoa hà tự? Bạch hoa đảo chúc thiên dạ minh.”
(*) Trích trong bài thơ 'Lý hoa tặng Trương thập nhất Thự' của Hàn Dũ. Tạm dịch: Bác có biết cảnh hoa mận đó giống nơi nào không? Hoa mận trắng áp đảo các ngọn đuốc, làm màn đêm hừng sáng.
Bùi Chước rất thích nghe Lục Lẫm đọc thơ.
Anh đã có mặt trong lớp tự học buổi sáng rất nhiều lần, thậm chí còn sắp thuộc những bài thơ trong sách Ngữ văn.
Anh đứng giữa những bông hoa treo trên cành tuyết, nghiêng người về phía trước hôn lên môi Lục Lẫm.
“Thầy Lục, nụ hôn này có thơm không?”
Lục Lẫm rũ mắt nhìn anh, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa.
“Thơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.