Chương 6
Triều Xán
29/07/2023
Lục Lẫm không nghĩ sâu hơn về vấn đề tại sao tâm trạng mình không tốt, anh chỉ cho rằng do học sinh ồn ào, kỷ luật kém mà thôi.
Anh giảng hết tiết, đám học trò trốn sau quyển sách len lén nhìn anh, ra chơi rồi cũng chỉ dám vụng trộm ăn vặt.
Lục Lẫm ngửi thấy mùi của que cay, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cảnh cáo, ra bài tập xong bèn trở về văn phòng, vừa tiếp tục viết giáo án vừa nghe các thầy cô khác nói chuyện.
Khi làm giáo viên, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Sáng nay vừa mới bước vào văn phòng, chỉ chớp mắt cái thôi đã kết thúc buổi tự học tối. Nhóm học sinh tay nghịch điện thoại, vừa bước đi vừa nói chuyện, ánh sáng màu bạc rải rác trên cầu thang tựa những chú chim bay tán loạn.
Khi về nhà, thời gian trôi qua rất chậm.
Lục Lẫm sống ở đường vành đai bốn, lái xe về thì nhanh nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Đêm khuya, một người lái xe từ trên cầu vượt về nhà, giống như xuyên qua rừng rậm không người rực rỡ ánh đèn.
Thế giới rộng lớn sáng ngời, chỉ có lòng người là cô đơn.
Kể từ lúc gặp thầy Bùi, mỗi lần tan làm, Lục Lẫm bắt đầu nghĩ tới một vài chuyện, không còn ngơ ngác nhìn đèn đỏ nữa.
Ban đầu anh chỉ nghĩ, có một thầy giáo mới trên lớp, phải quan tâm nhiều hơn.
Sau đó anh hồi tưởng về những tấm ảnh chụp được đăng trong bảng tin của người ấy.
Chú mèo hoang cong đuôi liếm nước ở đầu vòi, ráng đỏ rực rỡ vô tận nơi khoảng trời phía Bắc trường học.
Ăn xong bữa cơm đầu tiên, biết rằng thầy Bùi cũng thích kịch nói và nhạc kịch, trong lòng anh thả lỏng hơn nhiều.
Dường như xa xa trong cánh rừng rậm này vẫn còn một người chung đường với anh.
Thói quen hình thành suốt một tháng qua, bỗng dưng lại đứt đoạn.
Gần đây cuộc sống của thầy Bùi bận rộn, không thấy đăng stt mới.
Người bạn mới quen này hình như cách anh hơi xa, bấy giờ đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng.
Lục Lẫm cầm vô lăng, ngước nhìn đèn đỏ, đèn đỏ chuyển sang màu xanh rồi, anh vẫn ngơ ngác.
Xe phía sau chờ một lát, mất kiên nhẫn bấm mấy tiếng còi.
Anh định thần lại, tiếp tục lái xe về phía trước.
Nơi anh ở không rộng, chỉ chừng năm mươi mét vuông.
Căn phòng tối tăm, loáng thoáng nghe thấy tiếng đối thoại phim truyền hình từ căn phòng thuê trên tầng.
Cốc cà phê vẫn để ở bên cửa cho tới tận lúc này, màu nâu sậm màu hơn một chút, giống như một vòng vết thương.
Lục Lẫm bật công tắc, đèn không sáng.
Anh hoang mang đứng trong bóng tối nghĩ ngợi một lát.
Ờ, tuần trước bận theo chuyên đề, quên mất chưa đóng tiền điện.
Người đàn ông buông cặp táp xuống dưới ánh trăng, tùy ý ngả người lên sofa.
Bên tay là một khung ảnh, trong ảnh có gia đình ba người.
Phần ảnh của người thanh niên từng bị xé xuống, sau đó dính lại bằng băng dính trong suốt, cách bố mẹ một vết nứt, vẫn luôn không lành lặn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn khung ảnh, hồi lâu không cử động.
Ngoại trừ công việc, những chuyện khác không đáng nhắc tới, cũng không nên chạm vào.
Điện thoại đột ngột vang lên.
“Anh Lục, em Tiểu Hoàng đây.” Thanh niên trong điện thoại vụng về dỗ dành trẻ con, loáng thoáng giọng vợ và mẹ chồng nói chuyện với nhau phía xa: “Gần đây anh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
“Anh Lục này, ngày mai sẽ giảm nhiệt mạnh đấy, anh chú ý đừng để bị cảm.” Tay bế con của Tiểu Hoàng còn cầm bông hoa chuông, dở khóc dở cười, “Mấy lời này đáng lẽ phải do bạn gái của anh quan tâm mới đúng, nhưng mà em thấy anh gần đây bận rộn quá, sợ trụ cột của lớp 11-1 chúng ta mệt chết.”
Hương vị khói lửa nhân gian ở đầu bên kia rất nồng, nồng tới mức dường như Lục Lẫm có thể nhìn thấy hình ảnh.
Đứa trẻ kêu kêu “a, a”, còn chưa biết nói chuyện, âm thanh vô cùng mềm mại.
“Cảm ơn.” Lục Lẫm không giỏi đáp lại sự nhiệt tình này, nghĩ một lát mới nói thêm câu nữa: “Cảm ơn.”
“Anh xem em này, kể từ khi lên chức bố, ngày nào em cũng bận về nhà mua thức ăn nấu cơm, không có thời gian kéo anh đi uống rượu.” Tiểu Hoàng kẹp điện thoại vào vai, hai tay bế đứa trẻ đong đưa qua lại: “Không gặp được người thích hợp, không yêu đương cũng chẳng sao, vậy anh phải kết bạn nhiều hơn, đừng ngày ngày lầm lì tự kỷ như thế.”
“Thôi nhé, vợ em giục em đi giặt tã rồi, em cúp đây.”
Tín hiệu cuộc gọi wechat vừa ngắt, hình ảnh tự động nhảy về khung đối thoại.
Lục Lẫm nhìn avatar của Bùi Chước, bỗng muốn nói chuyện với anh.
Nói gì bây giờ nhỉ?
Chuyện học sinh mới chuyển trường, nhiệm vụ mà chủ nhiệm Trần sắp xếp, hay bộ kịch nói mà mình thích?
Anh ngồi trong tối, tự lẩm bẩm một mình: “Thôi không gọi.”
Không biết kết bạn thì thôi.
Đừng làm phiền người khác.
Nháy mắt đã tới thứ Sáu.
Bùi Chước lái xe chở Hoắc Lộc đến quán ăn Quảng Đông, thuận tiện mang theo hai chai rượu ngon.
Năm nay ông Bùi mới năm mươi ba, vậy mà nhìn vẻ ngoài lại giống như sáu mươi, bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng sâu, tất cả đều do năm tháng dày vò mà nên.
Ông là người ngồi ở vị trí cao, cho dù đón sinh nhật cũng không tránh được việc bàn việc làm ăn.
Mười mấy người đã ngồi sẵn bên bàn rượu, vừa có lãnh đạo cấp cao của công ty, vừa có bạn hợp tác làm ăn quan trọng, bọn họ đều nhân cơ hội này nói chuyện, bồi đắp tình cảm.
Mọi người nhìn thấy hai anh em Bùi Chước tới, đồng loạt đứng dậy chào hỏi, hết Tiểu Bùi rồi lại Tiểu Hoắc vô cùng thân thiết, cứ như thể gặp mặt con cháu trong dịp năm mới không bằng.
Bùi Hoành Xuyên đứng dậy, tiến lên trước đón bọn họ, chỉ vào thanh niên tóc vuốt ngược ngồi bên phải cửa, nháy nháy mắt với Bùi Chước:
– Đây là chủ tịch Cố bên dược phẩm Kỳ Tân, tên là Cố Mục, năm nay hai mươi tám, hai đứa làm quen nhau nhé?
Cố Mục vừa nhìn thấy Bùi Chước, giọng nói bỗng cao hẳn lên, vươn tay làm quen với anh:
– Lúc trước nghe bác trai nhắc tới cậu mấy lần, quả nhiên khí chất không tầm thường.
Hoắc Lộc lao tới như một mũi tên, giúp anh trai cản tiếp xúc cơ thể, nắm lấy tay Cố Mục lắc lắc:
– Chào chủ tịch Cố, cảm ơn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của bố em.
Cố Mục vẫn nhìn Bùi Chước, gật gật đầu:
– Là chuyện nên làm mà.
Hoắc Lộc nhìn đồ ăn trên bàn, vừa muốn nhanh chóng vào chỗ gắp thức ăn, lại sợ con người này có ý đồ với anh trai mình, mũi chân hơi dịch chuyển, cuối cùng nói ra một câu:
– Hay anh Cố ngồi cạnh em đi, em với anh nói chuyện.
Cố Mục thầm nghĩ em gái này nhiệt tình thật đấy.
Bữa cơm của người trung nhiên toàn những chiêu trò.
Đẩy đưa chén rượu, kính rượu lẫn nhau, lặp đi lặp lại tận mấy lần, sau đó bắt đầu câu chuyện kinh doanh, thổi phồng đối phương.
“Haiz, thằng nhóc Tiểu Bùi này không theo Lão Bùi làm ăn, tôi thực sự thấy tiếc đấy, nhìn thôi cũng thấy là nhân tài.”
“Lão Phương, năm nay Lão Bùi đón sinh nhật, ít nhất ông cũng phải uống thế này chứ? Không uống khác nào không nể mặt chủ tịch Bùi?”
Cả bàn ăn chỉ có tổng cộng ba người trẻ tuổi.
Chủ tịch Cố khá khéo kéo, ăn nói, kính rượu không thể chê vào đâu được.
Hoắc Lộc chỉ chăm chăm ăn thịt, thỉnh thoảng bị nhắc tới đứng ra chặn súng cho anh trai, cười nói hồn nhiên vô tư.
Bùi Chước hơi nhàn rỗi.
Anh bỗng thấy hơi nhớ Lục Lẫm rồi.
Mặc dù hai người chẳng có quan hệ gì, thanh tiến độ hiện tại mới đẩy đến bạn bè bình thường, ngày thường còn tránh nói chuyện với nhau.
Nhưng nếu như bây giờ người ngồi bên cạnh anh là Lục Lẫm chứ không phải một ông chú chủ tịch hội đồng quản trị xa lạ, vậy thì cảm giác sẽ thoải mái lắm.
Có lẽ Lục Lẫm sẽ lặng im nhấp rượu, khi nghe người ta nói chuyện sẽ hơi ngửa đầu lên, đường cằm xinh đẹp, mang vẻ gợi cảm.
Còn mình thì sẽ len lén nắm tay anh ấy dưới gầm bàn, khi chán thì cọ cọ lòng bàn tay anh ấy.
– Tiểu Bùi, tôi mời cậu một ly. – Lần đầu tiên gặp mặt, Cố Mục đã vừa mắt anh rồi, có ý muốn tìm hiểu nhiều hơn – Lát nữa thêm Wechat nhé, chúng ta làm bạn với nhau.
Bùi Chước định thần lại, mỉm cười nói câu cảm ơn, uống một nửa ly rượu.
Hơi chán thì phải.
Bà Hoắc bảo hai anh em anh ăn cơm, còn đẩy canh củ sen niêu đất đến trước mặt anh, ra hiệu cho anh uống nhiều canh.
Bùi Chước mỉm cười gật đầu, đứng dậy kính bà một ly rượu.
Qua ba tuần rượu, Bùi Chước ăn cũng lưng lưng bụng rồi bèn buông đũa, dựa vào lưng ghế, trong lòng bỗng nhớ đến A Mao, nhớ bộ dạng ôm cầu lăn vòng của chú chó nhỏ.
Đi trước thì không hay, nhưng ra ngoài nghe một cuộc gọi thì không thể coi là bất lịch sự được.
Anh đi ra ngoài, giả vờ như mình không biết nhà vệ sinh ở đâu, bước chậm rãi trên hành lang dài trải thảm im lặng.
Cố Mục nhanh chóng đuổi theo, hai ba bước đã tới trước mặt anh rồi, hắn cười gượng gạo.
– Chú Bùi đã từng nhắc cậu với tôi. – Hắn ám chỉ – Nghe nói cậu đang độc thân, nếu cậu cảm thấy thích hợp thì hai chúng ta thử xem được không?
Bùi Chước lắc đầu:
– Thôi, cảm ơn.
Anh tạm thời không có hứng thú với ai hết, nói mấy câu chẳng qua cũng vì lịch sự.
Cố Mục có phần mất mát, sấn đến gần hơn một chút, lấy điện thoại ra muốn trao đổi wechat với anh:
– Vậy… nếu cậu rảnh thì chúng ta cùng nhau đi xem triển lãm được không?
Hiếm khi hắn mới gặt được một người đàn ông khí chất thế này, quên luôn cả chuyện ăn nói có chừng mực, chỉ sợ ra tay chậm quá sẽ bị người ta hớt tay trên.
Bùi Chước nể mặt bố mình, bèn quét mã wechat của hắn, bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Anh vô thức quay người nhìn, chợt thấy đôi mắt đen sâu như mực Tùng Yên.
Lục Lẫm đứng đó, cũng nhìn thẳng vào anh.
Hôm nay Bùi Chước ăn mặc rất đẹp, áo khoác ngoài rộng rãi màu xanh thủy lục khiến anh càng trẻ hơn, thoạt nhìn mới chỉ ngoài đôi mươi.
– Thầy Bùi cũng ở đây à? – Lục Lẫm nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bên cạnh, thờ ơ nói – Trùng hợp thật.
Hai người kia đứng rất gần nhau.
Bùi Chước còn tưởng rằng mình hoa mắt, thầm nghĩ tại sao lại trùng hợp đến cùng một quán ăn thế này.
– Anh đây là? – Cố Mục hỏi.
– Bạn tôi. – Bùi Chước quay sang – Anh vào trước nhé?
Một câu nói vạch rõ giới hạn giữa hai người.
Lục Lẫm nghe thấy từ này, trong lòng thả lỏng đôi chút.
Cố Mục nhún vai, xoay người trở về phòng VIP, chỉ để lại hai người đứng trên hành lang.
Thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bọn họ rồi nhanh chóng biến mất.
– Hôm nay là sinh nhật bố, tôi tới đón sinh nhật cùng ông. – Bùi Chước thoải mái nhìn anh từ trên xuống dưới – Hôm nay thầy Lục mặc áo măng tô đẹp quá.
Mặc dù Bùi Chước không hỏi, nhưng Lục Lẫm vẫn vô thức giải thích một câu.
– Tôi đi họp cùng lãnh đạo, tới đây dùng bữa.
Bùi Chước ngửi được hương rượu nhàn nhạt trên cơ thể anh, thuận tay đưa cho anh một viên kẹo chanh.
– Ăn kẹo đi.
Người đàn ông vươn tay ra nhận lấy, vừa hay chạm vào đầu ngón tay anh, nhiệt độ và cảm giác của lòng bàn tay rất chân thật.
Lục Lẫm mỉm cười.
Giờ phút này, anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bùi Chước rất gần, cảm giác xa cách lúc trước chỉ do bản thân nghĩ quá nhiều.
Trong lòng như nhẹ nhõm hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.
Người đàn ông xưa nay không cười, bấy giờ lại cong cong khóe mi, gương mặt tuấn tú sáng sủa, không ai bì kịp.
Bùi Chước nhìn anh, thầm nhủ trong lòng ràng “Bùi Chước, mày phải bình tĩnh, mày nhất định phải bình tĩnh”.
– Vậy thì hẹn gặp lại vào thứ Hai nhé.
Bùi Chước không muốn đi, anh còn muốn đứng cạnh thầy Lục nói thêm mấy câu.
Đứng thêm một lát nữa cũng được, chỉ nhìn anh ấy thôi.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, cẩn thận che giấu tâm tư này.
– Ừm. – Lục Lẫm cầm viên kẹo, giọng nói nhẹ nhàng hơn – Thầy Bùi cũng uống ít rượu thôi.
– Được.
Bùi Chước đi rồi, Lục Lẫm vẫn còn cười.
Bỗng dưng tâm trạng của anh vô cùng tốt.
Anh giảng hết tiết, đám học trò trốn sau quyển sách len lén nhìn anh, ra chơi rồi cũng chỉ dám vụng trộm ăn vặt.
Lục Lẫm ngửi thấy mùi của que cay, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cảnh cáo, ra bài tập xong bèn trở về văn phòng, vừa tiếp tục viết giáo án vừa nghe các thầy cô khác nói chuyện.
Khi làm giáo viên, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Sáng nay vừa mới bước vào văn phòng, chỉ chớp mắt cái thôi đã kết thúc buổi tự học tối. Nhóm học sinh tay nghịch điện thoại, vừa bước đi vừa nói chuyện, ánh sáng màu bạc rải rác trên cầu thang tựa những chú chim bay tán loạn.
Khi về nhà, thời gian trôi qua rất chậm.
Lục Lẫm sống ở đường vành đai bốn, lái xe về thì nhanh nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Đêm khuya, một người lái xe từ trên cầu vượt về nhà, giống như xuyên qua rừng rậm không người rực rỡ ánh đèn.
Thế giới rộng lớn sáng ngời, chỉ có lòng người là cô đơn.
Kể từ lúc gặp thầy Bùi, mỗi lần tan làm, Lục Lẫm bắt đầu nghĩ tới một vài chuyện, không còn ngơ ngác nhìn đèn đỏ nữa.
Ban đầu anh chỉ nghĩ, có một thầy giáo mới trên lớp, phải quan tâm nhiều hơn.
Sau đó anh hồi tưởng về những tấm ảnh chụp được đăng trong bảng tin của người ấy.
Chú mèo hoang cong đuôi liếm nước ở đầu vòi, ráng đỏ rực rỡ vô tận nơi khoảng trời phía Bắc trường học.
Ăn xong bữa cơm đầu tiên, biết rằng thầy Bùi cũng thích kịch nói và nhạc kịch, trong lòng anh thả lỏng hơn nhiều.
Dường như xa xa trong cánh rừng rậm này vẫn còn một người chung đường với anh.
Thói quen hình thành suốt một tháng qua, bỗng dưng lại đứt đoạn.
Gần đây cuộc sống của thầy Bùi bận rộn, không thấy đăng stt mới.
Người bạn mới quen này hình như cách anh hơi xa, bấy giờ đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng.
Lục Lẫm cầm vô lăng, ngước nhìn đèn đỏ, đèn đỏ chuyển sang màu xanh rồi, anh vẫn ngơ ngác.
Xe phía sau chờ một lát, mất kiên nhẫn bấm mấy tiếng còi.
Anh định thần lại, tiếp tục lái xe về phía trước.
Nơi anh ở không rộng, chỉ chừng năm mươi mét vuông.
Căn phòng tối tăm, loáng thoáng nghe thấy tiếng đối thoại phim truyền hình từ căn phòng thuê trên tầng.
Cốc cà phê vẫn để ở bên cửa cho tới tận lúc này, màu nâu sậm màu hơn một chút, giống như một vòng vết thương.
Lục Lẫm bật công tắc, đèn không sáng.
Anh hoang mang đứng trong bóng tối nghĩ ngợi một lát.
Ờ, tuần trước bận theo chuyên đề, quên mất chưa đóng tiền điện.
Người đàn ông buông cặp táp xuống dưới ánh trăng, tùy ý ngả người lên sofa.
Bên tay là một khung ảnh, trong ảnh có gia đình ba người.
Phần ảnh của người thanh niên từng bị xé xuống, sau đó dính lại bằng băng dính trong suốt, cách bố mẹ một vết nứt, vẫn luôn không lành lặn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn khung ảnh, hồi lâu không cử động.
Ngoại trừ công việc, những chuyện khác không đáng nhắc tới, cũng không nên chạm vào.
Điện thoại đột ngột vang lên.
“Anh Lục, em Tiểu Hoàng đây.” Thanh niên trong điện thoại vụng về dỗ dành trẻ con, loáng thoáng giọng vợ và mẹ chồng nói chuyện với nhau phía xa: “Gần đây anh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
“Anh Lục này, ngày mai sẽ giảm nhiệt mạnh đấy, anh chú ý đừng để bị cảm.” Tay bế con của Tiểu Hoàng còn cầm bông hoa chuông, dở khóc dở cười, “Mấy lời này đáng lẽ phải do bạn gái của anh quan tâm mới đúng, nhưng mà em thấy anh gần đây bận rộn quá, sợ trụ cột của lớp 11-1 chúng ta mệt chết.”
Hương vị khói lửa nhân gian ở đầu bên kia rất nồng, nồng tới mức dường như Lục Lẫm có thể nhìn thấy hình ảnh.
Đứa trẻ kêu kêu “a, a”, còn chưa biết nói chuyện, âm thanh vô cùng mềm mại.
“Cảm ơn.” Lục Lẫm không giỏi đáp lại sự nhiệt tình này, nghĩ một lát mới nói thêm câu nữa: “Cảm ơn.”
“Anh xem em này, kể từ khi lên chức bố, ngày nào em cũng bận về nhà mua thức ăn nấu cơm, không có thời gian kéo anh đi uống rượu.” Tiểu Hoàng kẹp điện thoại vào vai, hai tay bế đứa trẻ đong đưa qua lại: “Không gặp được người thích hợp, không yêu đương cũng chẳng sao, vậy anh phải kết bạn nhiều hơn, đừng ngày ngày lầm lì tự kỷ như thế.”
“Thôi nhé, vợ em giục em đi giặt tã rồi, em cúp đây.”
Tín hiệu cuộc gọi wechat vừa ngắt, hình ảnh tự động nhảy về khung đối thoại.
Lục Lẫm nhìn avatar của Bùi Chước, bỗng muốn nói chuyện với anh.
Nói gì bây giờ nhỉ?
Chuyện học sinh mới chuyển trường, nhiệm vụ mà chủ nhiệm Trần sắp xếp, hay bộ kịch nói mà mình thích?
Anh ngồi trong tối, tự lẩm bẩm một mình: “Thôi không gọi.”
Không biết kết bạn thì thôi.
Đừng làm phiền người khác.
Nháy mắt đã tới thứ Sáu.
Bùi Chước lái xe chở Hoắc Lộc đến quán ăn Quảng Đông, thuận tiện mang theo hai chai rượu ngon.
Năm nay ông Bùi mới năm mươi ba, vậy mà nhìn vẻ ngoài lại giống như sáu mươi, bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng sâu, tất cả đều do năm tháng dày vò mà nên.
Ông là người ngồi ở vị trí cao, cho dù đón sinh nhật cũng không tránh được việc bàn việc làm ăn.
Mười mấy người đã ngồi sẵn bên bàn rượu, vừa có lãnh đạo cấp cao của công ty, vừa có bạn hợp tác làm ăn quan trọng, bọn họ đều nhân cơ hội này nói chuyện, bồi đắp tình cảm.
Mọi người nhìn thấy hai anh em Bùi Chước tới, đồng loạt đứng dậy chào hỏi, hết Tiểu Bùi rồi lại Tiểu Hoắc vô cùng thân thiết, cứ như thể gặp mặt con cháu trong dịp năm mới không bằng.
Bùi Hoành Xuyên đứng dậy, tiến lên trước đón bọn họ, chỉ vào thanh niên tóc vuốt ngược ngồi bên phải cửa, nháy nháy mắt với Bùi Chước:
– Đây là chủ tịch Cố bên dược phẩm Kỳ Tân, tên là Cố Mục, năm nay hai mươi tám, hai đứa làm quen nhau nhé?
Cố Mục vừa nhìn thấy Bùi Chước, giọng nói bỗng cao hẳn lên, vươn tay làm quen với anh:
– Lúc trước nghe bác trai nhắc tới cậu mấy lần, quả nhiên khí chất không tầm thường.
Hoắc Lộc lao tới như một mũi tên, giúp anh trai cản tiếp xúc cơ thể, nắm lấy tay Cố Mục lắc lắc:
– Chào chủ tịch Cố, cảm ơn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của bố em.
Cố Mục vẫn nhìn Bùi Chước, gật gật đầu:
– Là chuyện nên làm mà.
Hoắc Lộc nhìn đồ ăn trên bàn, vừa muốn nhanh chóng vào chỗ gắp thức ăn, lại sợ con người này có ý đồ với anh trai mình, mũi chân hơi dịch chuyển, cuối cùng nói ra một câu:
– Hay anh Cố ngồi cạnh em đi, em với anh nói chuyện.
Cố Mục thầm nghĩ em gái này nhiệt tình thật đấy.
Bữa cơm của người trung nhiên toàn những chiêu trò.
Đẩy đưa chén rượu, kính rượu lẫn nhau, lặp đi lặp lại tận mấy lần, sau đó bắt đầu câu chuyện kinh doanh, thổi phồng đối phương.
“Haiz, thằng nhóc Tiểu Bùi này không theo Lão Bùi làm ăn, tôi thực sự thấy tiếc đấy, nhìn thôi cũng thấy là nhân tài.”
“Lão Phương, năm nay Lão Bùi đón sinh nhật, ít nhất ông cũng phải uống thế này chứ? Không uống khác nào không nể mặt chủ tịch Bùi?”
Cả bàn ăn chỉ có tổng cộng ba người trẻ tuổi.
Chủ tịch Cố khá khéo kéo, ăn nói, kính rượu không thể chê vào đâu được.
Hoắc Lộc chỉ chăm chăm ăn thịt, thỉnh thoảng bị nhắc tới đứng ra chặn súng cho anh trai, cười nói hồn nhiên vô tư.
Bùi Chước hơi nhàn rỗi.
Anh bỗng thấy hơi nhớ Lục Lẫm rồi.
Mặc dù hai người chẳng có quan hệ gì, thanh tiến độ hiện tại mới đẩy đến bạn bè bình thường, ngày thường còn tránh nói chuyện với nhau.
Nhưng nếu như bây giờ người ngồi bên cạnh anh là Lục Lẫm chứ không phải một ông chú chủ tịch hội đồng quản trị xa lạ, vậy thì cảm giác sẽ thoải mái lắm.
Có lẽ Lục Lẫm sẽ lặng im nhấp rượu, khi nghe người ta nói chuyện sẽ hơi ngửa đầu lên, đường cằm xinh đẹp, mang vẻ gợi cảm.
Còn mình thì sẽ len lén nắm tay anh ấy dưới gầm bàn, khi chán thì cọ cọ lòng bàn tay anh ấy.
– Tiểu Bùi, tôi mời cậu một ly. – Lần đầu tiên gặp mặt, Cố Mục đã vừa mắt anh rồi, có ý muốn tìm hiểu nhiều hơn – Lát nữa thêm Wechat nhé, chúng ta làm bạn với nhau.
Bùi Chước định thần lại, mỉm cười nói câu cảm ơn, uống một nửa ly rượu.
Hơi chán thì phải.
Bà Hoắc bảo hai anh em anh ăn cơm, còn đẩy canh củ sen niêu đất đến trước mặt anh, ra hiệu cho anh uống nhiều canh.
Bùi Chước mỉm cười gật đầu, đứng dậy kính bà một ly rượu.
Qua ba tuần rượu, Bùi Chước ăn cũng lưng lưng bụng rồi bèn buông đũa, dựa vào lưng ghế, trong lòng bỗng nhớ đến A Mao, nhớ bộ dạng ôm cầu lăn vòng của chú chó nhỏ.
Đi trước thì không hay, nhưng ra ngoài nghe một cuộc gọi thì không thể coi là bất lịch sự được.
Anh đi ra ngoài, giả vờ như mình không biết nhà vệ sinh ở đâu, bước chậm rãi trên hành lang dài trải thảm im lặng.
Cố Mục nhanh chóng đuổi theo, hai ba bước đã tới trước mặt anh rồi, hắn cười gượng gạo.
– Chú Bùi đã từng nhắc cậu với tôi. – Hắn ám chỉ – Nghe nói cậu đang độc thân, nếu cậu cảm thấy thích hợp thì hai chúng ta thử xem được không?
Bùi Chước lắc đầu:
– Thôi, cảm ơn.
Anh tạm thời không có hứng thú với ai hết, nói mấy câu chẳng qua cũng vì lịch sự.
Cố Mục có phần mất mát, sấn đến gần hơn một chút, lấy điện thoại ra muốn trao đổi wechat với anh:
– Vậy… nếu cậu rảnh thì chúng ta cùng nhau đi xem triển lãm được không?
Hiếm khi hắn mới gặt được một người đàn ông khí chất thế này, quên luôn cả chuyện ăn nói có chừng mực, chỉ sợ ra tay chậm quá sẽ bị người ta hớt tay trên.
Bùi Chước nể mặt bố mình, bèn quét mã wechat của hắn, bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Anh vô thức quay người nhìn, chợt thấy đôi mắt đen sâu như mực Tùng Yên.
Lục Lẫm đứng đó, cũng nhìn thẳng vào anh.
Hôm nay Bùi Chước ăn mặc rất đẹp, áo khoác ngoài rộng rãi màu xanh thủy lục khiến anh càng trẻ hơn, thoạt nhìn mới chỉ ngoài đôi mươi.
– Thầy Bùi cũng ở đây à? – Lục Lẫm nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bên cạnh, thờ ơ nói – Trùng hợp thật.
Hai người kia đứng rất gần nhau.
Bùi Chước còn tưởng rằng mình hoa mắt, thầm nghĩ tại sao lại trùng hợp đến cùng một quán ăn thế này.
– Anh đây là? – Cố Mục hỏi.
– Bạn tôi. – Bùi Chước quay sang – Anh vào trước nhé?
Một câu nói vạch rõ giới hạn giữa hai người.
Lục Lẫm nghe thấy từ này, trong lòng thả lỏng đôi chút.
Cố Mục nhún vai, xoay người trở về phòng VIP, chỉ để lại hai người đứng trên hành lang.
Thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bọn họ rồi nhanh chóng biến mất.
– Hôm nay là sinh nhật bố, tôi tới đón sinh nhật cùng ông. – Bùi Chước thoải mái nhìn anh từ trên xuống dưới – Hôm nay thầy Lục mặc áo măng tô đẹp quá.
Mặc dù Bùi Chước không hỏi, nhưng Lục Lẫm vẫn vô thức giải thích một câu.
– Tôi đi họp cùng lãnh đạo, tới đây dùng bữa.
Bùi Chước ngửi được hương rượu nhàn nhạt trên cơ thể anh, thuận tay đưa cho anh một viên kẹo chanh.
– Ăn kẹo đi.
Người đàn ông vươn tay ra nhận lấy, vừa hay chạm vào đầu ngón tay anh, nhiệt độ và cảm giác của lòng bàn tay rất chân thật.
Lục Lẫm mỉm cười.
Giờ phút này, anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bùi Chước rất gần, cảm giác xa cách lúc trước chỉ do bản thân nghĩ quá nhiều.
Trong lòng như nhẹ nhõm hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.
Người đàn ông xưa nay không cười, bấy giờ lại cong cong khóe mi, gương mặt tuấn tú sáng sủa, không ai bì kịp.
Bùi Chước nhìn anh, thầm nhủ trong lòng ràng “Bùi Chước, mày phải bình tĩnh, mày nhất định phải bình tĩnh”.
– Vậy thì hẹn gặp lại vào thứ Hai nhé.
Bùi Chước không muốn đi, anh còn muốn đứng cạnh thầy Lục nói thêm mấy câu.
Đứng thêm một lát nữa cũng được, chỉ nhìn anh ấy thôi.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, cẩn thận che giấu tâm tư này.
– Ừm. – Lục Lẫm cầm viên kẹo, giọng nói nhẹ nhàng hơn – Thầy Bùi cũng uống ít rượu thôi.
– Được.
Bùi Chước đi rồi, Lục Lẫm vẫn còn cười.
Bỗng dưng tâm trạng của anh vô cùng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.