Chương 35: đô đốc Tuyết bị chứng minh sợ vợ
nguyenhongthai3a1991
01/07/2014
Kinh Thành Phú Xuân
Hôm nay lão Phúc và đám thái giám trong cung khá tất bật, một loạt thánh chỉ được ban ra cần lão và các “đồng nghiệp” đến từng quán trọ trong kinh thành tuyên chỉ trực tiếp cho từng người. Với nội dung chẳng khác gì nhau chủ yếu tuyên dụ nhanh chóng báo danh tham gia sứ đoàn thực hiện chuyến công du sang phương tây.
Phối hợp với công việc chuẩn bị của Trần Văn Kỷ, Quang Toản nhanh chóng đưa ra chiếu chỉ phong những người thi đỗ kỳ rồi chức quan hiệp sứ hàm thất phẩm. Tuy rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có nhưng đã được Quang Toản cho chuẩn bị tâm lý từ trước, với lại trong chiếu thư chỉ nói là đi sứ luôn tiện do thám tình hình đối phương để về báo lại, thổi phồng thêm một chút trách nhiệm cao cả, đánh bóng thành bậc trung quân ái quốc…. không có tiếng phản đối nào. Kể ra chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên lệnh vua khó trái ai dám hỏi nhiều.
Trong một quán trà có mấy người tụ tập khá đông các tân quan vừa đỗ đạt trong kì thi vừa rồi, một người đứng lên cao giọng nói,
- “Khác thường bay nhảy mới là trai,
Chẳng chịu vần xoay mặc ý trời !
Trong cuộc trăm năm đành có tớ,
Rồi sau muôn thuở há không ai ?
Non sông sắp mất, mình khôn sống,
Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài.
Ðông hải xông pha nương cánh gió.
Nghìn làn sóng bạc múa ngoài khơi”
Nay thánh Thượng đã nói như vậy chắc chắn kì đi sứ lần này rất quan trọng, ngài đã giao cho chúng ta tiên phong tức là trong lòng ngài coi trọng chúng ta mọi người nên phải vui mừng….
Nhìn kỹ lại liền thấy kẻ đang hùng hổ lên tiếng cổ động kia khá quen thuộc, hắn chính là Hoàng Phúc.
- Phúc huynh đài nói có lý, ta nghĩ nếu như việc không quan trọng Hoàng Thượng đã không cho Trần Văn Kỷ đại nhân làm chánh sứ, nên nhớ Kỷ đại nhân trong triều có tiếng nói lớn như thế nào, lại là quân sư hai đời rất được trọng vọng, đây là đoàn sứ đông đảo chưa từng có từ trước đến giờ. Các vị nghĩ xem đây chẳng phải cho thấy Hoàng Thượng xem trọng chuyến đi sứ này sao?- một người khác đứng ra tiếp lời được nhiều người đồng ý tán thành,
“Hoàng Thượng coi trọng việc đi sứ như vậy, nay lại đích thân viết chiếu hạ chỉ chẳng phải mình cũng rất được Hoàng Thượng coi trọng sao. Cứ tưởng đậu một lần nhiều người là do triều đình nhất thời thiếu người, có đậu cũng chỉ làm quan nhỏ cửu phẩm nào đó, nay được phong đến hàm thất phẩm lại làm việc trực tiếp dưới trướng Đại Nhân Trần Văn Kỷ là quân sư bên cạnh Hoàng Thượng, nếu biểu hiện tốt một chút, đươc ông ấy coi trọng vậy chẳng phải tiền đồ vô hạn sao?” không ít người trong bụng nghĩ thầm.
Một số khác lại nghĩ “mấy khi được ra ngoài mở rộng tầm mắt, Hoàng Thượng lại đích thân hạ chiếu dụ đi sứ vậy chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? thân nam nhi chí tại bốn phương sá gì chút khổ sở”
“ nghe nói bên đó rất giàu có, sản vật quý hiếm nhiều vô kể, sao không tiện chuyến này làm vài vố kiếm lời” nhiều người rỉ tai nhau như vậy. Thật tế chuyện này không hề lạ, từ trước đến giờ cứ cách vài năm lại có đoàn sứ sang tàu, khi về không ít người nhân tiện thu mua tơ trà thổ sản từ bên đó về nước bán kiếm lời, lâu thành quen trở thành bí mật mà ai cũng biết, bởi vậy trong lòng rất nhiều quan lại thời này đi sứ gắn liền với cơ hội làm giàu.
Một đạo thánh chỉ nữa gây chấn động hơn cả được công bố rộng rãi ,dán khắp các lối ra vào cửa kinh thành và địa phương, thánh chỉ cho phép dân thường được xây cất nhà thoải mái không có hạn chế, khiến dư luận xôn xao không ngớt, vui mừng nhất là đám phú hào địa chủ thương nhân những người có tiền bạc nhưng chẳng có quyền lực trong bộ máy chính quyền.
Tại một thôn trang ngoại ô kinh thành chừng hai dặm. Trong một ngôi nhà gỗ khá to ở giữa làng. Đây là nhà của bá hộ Dần nổi tiếng giàu có. Bá hộ Dần là người đàn ông với thân hình khá “cân đối” thời tiết đầu xuân dịu nhẹ khiến cho cuộc sống hưởng thụ của lão tuyệt vời hơn bao giờ hết, nằm trên võng đung đưa rất dễ làm người ta tiến vào mộng đẹp
Một người đầu quấn khăn mặc quần cọc đi chân đất hớt ha hớt hải chạy vào.
- Dạ bẩm, dạ bẩm ông có chuyện lớn ah!
Tiếng hô hoán của người hầu làm lão giật mình.
- Mày làm chi mà la lớn vậy con, làm ông giật hết cả mình rồi đây này, ông đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, khi nào cũng phải từ tốn nhẹ nhàng như ông đây này. Mà sáng nay ông bảo mày đi trông bọn người làm, xem tụi nó trồng được bao nhiêu ruộng dâu rồi, kêu chúng nó trồng lẹ rồi chăm sóc cẩn thận cho ông, đừng để thằng bá hộ Mẹo nó cười vào mặt tao. Có gì hay đâu chứ, chẳng phải chỉ có thằng con đậu ông Nghè nên dựng được cái nhà tam cấp thôi sao? Vậy mà cứ đưa khoe suốt, mấy bữa thằng con nhà ông đậu tiến sĩ ông dựng cái nhà to hơn nhà nó cho biết mặt.
- Dạ bẩm cụ cậu nhà ta đần như vậy thì biết đến năm nào mới đậu được tiến sĩ với chả ông cống ông nghè ah.- tay người hầu thật thà đáp
- Mày.. mày nói cái gì.. đừng có mà xem thường con tao nhé. Nó có cái nòi của tao sao lại không thông minh cho được, cứ để đấy mà chờ xem… Thế nào có chuyện gì?— lão bá hộ dần hỏi tên hầu
- Dạ bẩm! Con vừa hay tin triều đình có lệnh cho mọi người tự do dựng nhà mà không có hạn chế nào ông ah.
- Thật không? mày nghe ở đâu? – bá hộ Dần hồi hộp hỏi lại, sao lão không quan tâm được, khi đi ra ngoài lão thấy mình chẳng thua kém ai cái gì, chỉ thua kém mỗi chuyện không có một căn nhà tam cấp như mấy tay kia mà thôi. Nay có lệnh được xây nhà không giới hạn vậy chẳng phải lão cũng có thể dựng một căn nhà lớn có bậc tam cấp cho bằng người sao. Nói thật chính lão cũng biết cứ chờ thằng con đần nhà lão đỗ đạt thì chẳng biết đến mùa ổi nào. Nếu thật là như vậy thì từ nay lão có thể lên mặt với đám bá hộ trên huyện rồi.
- Đây là con nghe trên huyện người ta dán thông cáo như vậy đó ah. Con không biết đọc nhưng có mấy người họ đứng đó đọc to nên con nghe được.
- Cái thằng vô dụng này, có cái chữ thôi cũng đọc không được, đúng là nuôi mày vô dụng mà, đi, nhanh theo ông lên huyện, nếu đúng, ông mày về xây nhà to cao hơn mấy lần của thằng Mẹo cho nó biết mặt- lão Bá Hộ quát lên, thực tế thì lão còn không biết chữ viết ngược hay chữ viết xuôi khác nhau chỗ nào nữa kìa. Có điều trình độ văn hóa của lão thấp nhường nào lại tỉ lệ nghịch với độ sĩ diện chừng đó
Tại một nơi khác cách nhà bá hộ Dần chừng vài dặm trên một cánh đồng, có mấy người đang ngồi thả câu đánh vó, một người đàn ông đứng tuổi chạy từ xa đến
- Thôi về thôi các con không câu kéo gì nữa hết, từ mai nhà chúng ta tiếp tục làm lò gạch.- người đàn ông đứng tuổi là cha của mấy cậu con trai đang bắt cá
- Chuyện gì vậy cha, nhà mình làm gạch chẳng phải không ai mua sao?
- Giờ khác rồi, triều đình cho phép người dân dựng nhà thoải mái, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn xây nhà gạch, chúng ta về làm gạch bán vừa đúng dịp, chắc chắn bán được. Các con nhanh theo cha về sửa sang lại cái lò gạch đi là vừa.
- Cha ơi! Sao không gọi luôn chú ba, chú ấy là thợ dựng nhà có tay nghề đụng dịp này chắc chắn sẽ đắt khách– đứa con cả đứng ra nhắc.
- Không cần phải lo chuyện đó, chú ba mày vừa mới đi nhận đất, mấy hôm nữa sẽ về, kỳ này nhà ta vừa có đất trồng dâu lại vừa bán được gạch chẳng mấy chốc mà có tiền lấy vợ cho mấy thằng bây(lão t/g cũng đang kẹt tiền lấy vk nè bà con)
Khắp nơi trong cả nước trước sau diễn ra cảnh tương tự như vậy, cuộc sống người dân thay đổi khi nào chính họ cũng không rõ, bỗng chốc từ tay trắng có ruộng nương, bỗng chốc thất nghiệp có việc làm. Tuy rằng lệnh cho dân tự do xây nhà còn nhiều hạn chế, dân nghèo vẫn sống trong cảnh những nhà tranh đơn sơ nhưng lại tạo tiền đề xuất hiện tằng lớp thợ thủ công rộng rãi khắp lại đặt nền móng cho sự phát triển nghành công nghiệp vật liệu xây dựng sau này. Như vậy cũng coi như là một phần gặt hái không nhỏ, làm thay đổi tích cực hoàn cảnh biết bao hộ gia đình. Một ngành nghề phát triển kéo các ngành nghề khác phát triển theo.
Hoàng Cung Phú Xuân
Bên cạnh Quang Toản lúc này bỗng dưng xuất hiện một vị nữ quan, khí sắc thanh tú nghich ngợm làm nhiều người tò mò đi tìm hiểu. Hỏi ra mới biết vị này chính là thiên kim của Đô Đốc Nguyễn Văn Tuyết lần này theo cha về kinh đụng dịp thi trạng nguyên. Nàng vốn tính nghịch ngợm, bèn cải trang giả trai báo danh vào trường thi, phải nói tuy rằng nghịch nhưng được cái thông minh tài học chẳng thua kém đấng mày râu, cuối cùng lọt vào top năm trăm người.
Đã thế lại không kìm được bản tính bốc đồng, đứng trước mặt Quang Toản phát biểu với lời lẽ bén nhọn khiến hắn chú ý. Đúng là tính nết không chừa, khi ai nấy trang trọng nhận mũ áo chỉ có nàng ánh mắt hết ngó đông lại ngó tây. Cho dù ngụy trang cơ nào thì sao qua mắt được Quang Toản, có nam nhân nào thời này đi đọc sách thánh hiền mà lại bấm lỗ tai cơ chứ, chút sai sót nhỏ đó đã bán đứng nàng rồi.
Ban đầu Quang Toản cũng có chút tò mò không biết vị tài nữ nào lại xuất sắc như vậy, khi được gọi đến gặp riêng Quang Toản mới vỡ lẽ thì ra đây là thiên kim tiểu thơ của đô đốc Tuyết, hèn chi gan lớn như vậy ah.
Đô đốc Tuyết tên thật là Nguyễn Văn Tuyết ông là người có sức mạnh lại giỏi võ trước khi đến với nhà Tây Sơn là người nổi danh trong chốn giang hồ, là người có tài lại là số ít đầu tiên ra nhập phong trào khởi nghĩa nên ông được trọng dụng. Trở thành một trong thất đại hổ tướng của quân Tây Sơn, khi Quang Trung tiến đánh quân Thanh sử sách có ghi “…Đạo quân thứ hai đi đường thủy, do đô đốc Nguyễn Văn Tuyết chỉ huy,(từ Biện Sơn) tiến vào sông Lục Đầu, tiêu diệt quân cần vương của Lê Chiêu Thống ở Hải Dương, rồi tiến lên uy hiếp cạnh sườn phía đông của Tôn Sĩ Nghị đóng ở bờ sông Hồng, làm tiếp ứng cho đạo quân chủ lực và các đạo quân khác đánh vào Thăng Long”.
Quang Toản muốn xây dựng thủy quân nên mới kêu ông về kinh, không ngờ lại mang theo cô con gái nghịch ngợm này thật hết nói nổi. Nàng tên thật là Nguyễn Phượng Hiền một cái tên rất đẹp, người cũng rất đẹp có lẽ nét đẹp của nàng tỉ lệ thuận với sự nghịch ngợm đấy.
Lúc “vạch mặt” được nàng tưởng đâu nàng sẽ sợ ai ngờ.
- Toản đệ, đệ không tính để tỷ tỷ này làm quan cho đệ sao?
- Cái gì mà Toản đệ! Phải gọi là Toản huynh mới được, chú Tuyết là cha của muội, muội gọi ta là huynh là hợp lẽ - hắn cũng muốn trêu đùa một chút, cả ngày tiếp xúc với mấy lão già khòm trong triều cộng thêm linh hồn kiếp trước khiến hắn già hơn tuổi, bằng chứng là mấy lão ấy có ai coi hắn là trẻ mười ba đâu.
- Xem nào, tuổi ta lớn hơn đệ, lại cao hơn đệ cả nửa cái đầu vậy ta đương nhiên là tỷ tỷ rồi, nhanh gọi tỷ đi không tỷ tét mông bây giờ.- Nguyễn Phượng Hiền đứng bên cạnh hắn lấy tay dóng dóng chiều cao, rồi ra điều chắc chắn. Lại còn muốn tét mông hắn nữa chứ, thử nghĩ xem một cô nàng xinh như hoa đứng trước mặt mình và nói sẽ tét mông nếu không… thật khiến người ta sôi máu nóng.
Hắn và nàng cuối cùng đi đến được một thỏa ước, nàng phải gọi hắn bằng huynh rồi mới được ở lại làm quan nhìn vào thì có vẻ như Quang Toản đang nhượng bộ nhưng thật ra người chiếm tiện nghi lại là hắn, đầu tiên là lúc rảnh rỗi có người đẹp ở bên cứ một tiếng Toản huynh hai tiếng Toản huynh không phải rất thú vị sao? Trần Văn Kỷ và Phan Viễn sắp đi, bên cạnh hắn thiếu người trò chuyện sai vặt, nay có người đẹp tự nguyện đến bù chỗ trống còn thiệt thòi gì nữa. Chưa kể những vấn đề khác chỉ kể đến đó hắn cũng đủ biết mình lời to rồi, thầm cầu mong có càng nhiều cô nàng cải trang đi thi như vậy. E hèm
Nguyễn Phượng Hiền làm quan không vấp phải một sự chống đối ra mặt nào, phải xem tí coi cha nàng là ai a. Mấy lão đầu triều như Trần Văn Kỷ, Ngô Thì Nhậm, hay Lê Văn Hưng còn không có nhận xét gì những người khác dù có ý phản đối cũng chỉ biết để trong lòng.
Đô đốc Tuyết sau khi biết chuyện cũng chỉ cười khà khà, đến đây Quang Toản liền biết tại sao có tiểu quỷ này ở đây trên đời rồi, chỉ có mẹ của Nguyễn Phượng Hiền ra điều trách mắng nàng đôi chút sau đó xin phép vào hàn huyên chuyện trò với mẹ hắn, kể ra hai bà trước đây đều phục vụ trong quân khởi nghĩa Tây Sơn, quen biết nhau từ sớm, tình như chị em nên nói chuyện khá lâu, đây mới biết phu nhân của Nguyễn Văn Tuyết không phải là bình hoa a, cũng là dạng nữ trung hào kiệt.
Sau này Quang Toản hay tin Nguyễn Văn Tuyết trông bề ngoài hùng dũng như vậy nhưng lại rất sợ vợ. Hèn chi nhà chỉ có một người con gái mà không nghe tin lão nạp thêm thê thiếp vợ hai gì. Kể ra cũng thật khổ cho lão hồi trẻ vốn là người không nghề nghiệp lang thang khắp chốn may sao có người nhận làm đệ tử, được chân truyền võ công sau lấy luôn con gái cưng của thầy làm vợ cả hai chung sống với nhau đến bây giờ. ( haiz con thầy vợ bạn gái cơ quan nhớ nên tránh xa a.).
Hôm nay lão Phúc và đám thái giám trong cung khá tất bật, một loạt thánh chỉ được ban ra cần lão và các “đồng nghiệp” đến từng quán trọ trong kinh thành tuyên chỉ trực tiếp cho từng người. Với nội dung chẳng khác gì nhau chủ yếu tuyên dụ nhanh chóng báo danh tham gia sứ đoàn thực hiện chuyến công du sang phương tây.
Phối hợp với công việc chuẩn bị của Trần Văn Kỷ, Quang Toản nhanh chóng đưa ra chiếu chỉ phong những người thi đỗ kỳ rồi chức quan hiệp sứ hàm thất phẩm. Tuy rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có nhưng đã được Quang Toản cho chuẩn bị tâm lý từ trước, với lại trong chiếu thư chỉ nói là đi sứ luôn tiện do thám tình hình đối phương để về báo lại, thổi phồng thêm một chút trách nhiệm cao cả, đánh bóng thành bậc trung quân ái quốc…. không có tiếng phản đối nào. Kể ra chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên lệnh vua khó trái ai dám hỏi nhiều.
Trong một quán trà có mấy người tụ tập khá đông các tân quan vừa đỗ đạt trong kì thi vừa rồi, một người đứng lên cao giọng nói,
- “Khác thường bay nhảy mới là trai,
Chẳng chịu vần xoay mặc ý trời !
Trong cuộc trăm năm đành có tớ,
Rồi sau muôn thuở há không ai ?
Non sông sắp mất, mình khôn sống,
Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài.
Ðông hải xông pha nương cánh gió.
Nghìn làn sóng bạc múa ngoài khơi”
Nay thánh Thượng đã nói như vậy chắc chắn kì đi sứ lần này rất quan trọng, ngài đã giao cho chúng ta tiên phong tức là trong lòng ngài coi trọng chúng ta mọi người nên phải vui mừng….
Nhìn kỹ lại liền thấy kẻ đang hùng hổ lên tiếng cổ động kia khá quen thuộc, hắn chính là Hoàng Phúc.
- Phúc huynh đài nói có lý, ta nghĩ nếu như việc không quan trọng Hoàng Thượng đã không cho Trần Văn Kỷ đại nhân làm chánh sứ, nên nhớ Kỷ đại nhân trong triều có tiếng nói lớn như thế nào, lại là quân sư hai đời rất được trọng vọng, đây là đoàn sứ đông đảo chưa từng có từ trước đến giờ. Các vị nghĩ xem đây chẳng phải cho thấy Hoàng Thượng xem trọng chuyến đi sứ này sao?- một người khác đứng ra tiếp lời được nhiều người đồng ý tán thành,
“Hoàng Thượng coi trọng việc đi sứ như vậy, nay lại đích thân viết chiếu hạ chỉ chẳng phải mình cũng rất được Hoàng Thượng coi trọng sao. Cứ tưởng đậu một lần nhiều người là do triều đình nhất thời thiếu người, có đậu cũng chỉ làm quan nhỏ cửu phẩm nào đó, nay được phong đến hàm thất phẩm lại làm việc trực tiếp dưới trướng Đại Nhân Trần Văn Kỷ là quân sư bên cạnh Hoàng Thượng, nếu biểu hiện tốt một chút, đươc ông ấy coi trọng vậy chẳng phải tiền đồ vô hạn sao?” không ít người trong bụng nghĩ thầm.
Một số khác lại nghĩ “mấy khi được ra ngoài mở rộng tầm mắt, Hoàng Thượng lại đích thân hạ chiếu dụ đi sứ vậy chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? thân nam nhi chí tại bốn phương sá gì chút khổ sở”
“ nghe nói bên đó rất giàu có, sản vật quý hiếm nhiều vô kể, sao không tiện chuyến này làm vài vố kiếm lời” nhiều người rỉ tai nhau như vậy. Thật tế chuyện này không hề lạ, từ trước đến giờ cứ cách vài năm lại có đoàn sứ sang tàu, khi về không ít người nhân tiện thu mua tơ trà thổ sản từ bên đó về nước bán kiếm lời, lâu thành quen trở thành bí mật mà ai cũng biết, bởi vậy trong lòng rất nhiều quan lại thời này đi sứ gắn liền với cơ hội làm giàu.
Một đạo thánh chỉ nữa gây chấn động hơn cả được công bố rộng rãi ,dán khắp các lối ra vào cửa kinh thành và địa phương, thánh chỉ cho phép dân thường được xây cất nhà thoải mái không có hạn chế, khiến dư luận xôn xao không ngớt, vui mừng nhất là đám phú hào địa chủ thương nhân những người có tiền bạc nhưng chẳng có quyền lực trong bộ máy chính quyền.
Tại một thôn trang ngoại ô kinh thành chừng hai dặm. Trong một ngôi nhà gỗ khá to ở giữa làng. Đây là nhà của bá hộ Dần nổi tiếng giàu có. Bá hộ Dần là người đàn ông với thân hình khá “cân đối” thời tiết đầu xuân dịu nhẹ khiến cho cuộc sống hưởng thụ của lão tuyệt vời hơn bao giờ hết, nằm trên võng đung đưa rất dễ làm người ta tiến vào mộng đẹp
Một người đầu quấn khăn mặc quần cọc đi chân đất hớt ha hớt hải chạy vào.
- Dạ bẩm, dạ bẩm ông có chuyện lớn ah!
Tiếng hô hoán của người hầu làm lão giật mình.
- Mày làm chi mà la lớn vậy con, làm ông giật hết cả mình rồi đây này, ông đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, khi nào cũng phải từ tốn nhẹ nhàng như ông đây này. Mà sáng nay ông bảo mày đi trông bọn người làm, xem tụi nó trồng được bao nhiêu ruộng dâu rồi, kêu chúng nó trồng lẹ rồi chăm sóc cẩn thận cho ông, đừng để thằng bá hộ Mẹo nó cười vào mặt tao. Có gì hay đâu chứ, chẳng phải chỉ có thằng con đậu ông Nghè nên dựng được cái nhà tam cấp thôi sao? Vậy mà cứ đưa khoe suốt, mấy bữa thằng con nhà ông đậu tiến sĩ ông dựng cái nhà to hơn nhà nó cho biết mặt.
- Dạ bẩm cụ cậu nhà ta đần như vậy thì biết đến năm nào mới đậu được tiến sĩ với chả ông cống ông nghè ah.- tay người hầu thật thà đáp
- Mày.. mày nói cái gì.. đừng có mà xem thường con tao nhé. Nó có cái nòi của tao sao lại không thông minh cho được, cứ để đấy mà chờ xem… Thế nào có chuyện gì?— lão bá hộ dần hỏi tên hầu
- Dạ bẩm! Con vừa hay tin triều đình có lệnh cho mọi người tự do dựng nhà mà không có hạn chế nào ông ah.
- Thật không? mày nghe ở đâu? – bá hộ Dần hồi hộp hỏi lại, sao lão không quan tâm được, khi đi ra ngoài lão thấy mình chẳng thua kém ai cái gì, chỉ thua kém mỗi chuyện không có một căn nhà tam cấp như mấy tay kia mà thôi. Nay có lệnh được xây nhà không giới hạn vậy chẳng phải lão cũng có thể dựng một căn nhà lớn có bậc tam cấp cho bằng người sao. Nói thật chính lão cũng biết cứ chờ thằng con đần nhà lão đỗ đạt thì chẳng biết đến mùa ổi nào. Nếu thật là như vậy thì từ nay lão có thể lên mặt với đám bá hộ trên huyện rồi.
- Đây là con nghe trên huyện người ta dán thông cáo như vậy đó ah. Con không biết đọc nhưng có mấy người họ đứng đó đọc to nên con nghe được.
- Cái thằng vô dụng này, có cái chữ thôi cũng đọc không được, đúng là nuôi mày vô dụng mà, đi, nhanh theo ông lên huyện, nếu đúng, ông mày về xây nhà to cao hơn mấy lần của thằng Mẹo cho nó biết mặt- lão Bá Hộ quát lên, thực tế thì lão còn không biết chữ viết ngược hay chữ viết xuôi khác nhau chỗ nào nữa kìa. Có điều trình độ văn hóa của lão thấp nhường nào lại tỉ lệ nghịch với độ sĩ diện chừng đó
Tại một nơi khác cách nhà bá hộ Dần chừng vài dặm trên một cánh đồng, có mấy người đang ngồi thả câu đánh vó, một người đàn ông đứng tuổi chạy từ xa đến
- Thôi về thôi các con không câu kéo gì nữa hết, từ mai nhà chúng ta tiếp tục làm lò gạch.- người đàn ông đứng tuổi là cha của mấy cậu con trai đang bắt cá
- Chuyện gì vậy cha, nhà mình làm gạch chẳng phải không ai mua sao?
- Giờ khác rồi, triều đình cho phép người dân dựng nhà thoải mái, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn xây nhà gạch, chúng ta về làm gạch bán vừa đúng dịp, chắc chắn bán được. Các con nhanh theo cha về sửa sang lại cái lò gạch đi là vừa.
- Cha ơi! Sao không gọi luôn chú ba, chú ấy là thợ dựng nhà có tay nghề đụng dịp này chắc chắn sẽ đắt khách– đứa con cả đứng ra nhắc.
- Không cần phải lo chuyện đó, chú ba mày vừa mới đi nhận đất, mấy hôm nữa sẽ về, kỳ này nhà ta vừa có đất trồng dâu lại vừa bán được gạch chẳng mấy chốc mà có tiền lấy vợ cho mấy thằng bây(lão t/g cũng đang kẹt tiền lấy vk nè bà con)
Khắp nơi trong cả nước trước sau diễn ra cảnh tương tự như vậy, cuộc sống người dân thay đổi khi nào chính họ cũng không rõ, bỗng chốc từ tay trắng có ruộng nương, bỗng chốc thất nghiệp có việc làm. Tuy rằng lệnh cho dân tự do xây nhà còn nhiều hạn chế, dân nghèo vẫn sống trong cảnh những nhà tranh đơn sơ nhưng lại tạo tiền đề xuất hiện tằng lớp thợ thủ công rộng rãi khắp lại đặt nền móng cho sự phát triển nghành công nghiệp vật liệu xây dựng sau này. Như vậy cũng coi như là một phần gặt hái không nhỏ, làm thay đổi tích cực hoàn cảnh biết bao hộ gia đình. Một ngành nghề phát triển kéo các ngành nghề khác phát triển theo.
Hoàng Cung Phú Xuân
Bên cạnh Quang Toản lúc này bỗng dưng xuất hiện một vị nữ quan, khí sắc thanh tú nghich ngợm làm nhiều người tò mò đi tìm hiểu. Hỏi ra mới biết vị này chính là thiên kim của Đô Đốc Nguyễn Văn Tuyết lần này theo cha về kinh đụng dịp thi trạng nguyên. Nàng vốn tính nghịch ngợm, bèn cải trang giả trai báo danh vào trường thi, phải nói tuy rằng nghịch nhưng được cái thông minh tài học chẳng thua kém đấng mày râu, cuối cùng lọt vào top năm trăm người.
Đã thế lại không kìm được bản tính bốc đồng, đứng trước mặt Quang Toản phát biểu với lời lẽ bén nhọn khiến hắn chú ý. Đúng là tính nết không chừa, khi ai nấy trang trọng nhận mũ áo chỉ có nàng ánh mắt hết ngó đông lại ngó tây. Cho dù ngụy trang cơ nào thì sao qua mắt được Quang Toản, có nam nhân nào thời này đi đọc sách thánh hiền mà lại bấm lỗ tai cơ chứ, chút sai sót nhỏ đó đã bán đứng nàng rồi.
Ban đầu Quang Toản cũng có chút tò mò không biết vị tài nữ nào lại xuất sắc như vậy, khi được gọi đến gặp riêng Quang Toản mới vỡ lẽ thì ra đây là thiên kim tiểu thơ của đô đốc Tuyết, hèn chi gan lớn như vậy ah.
Đô đốc Tuyết tên thật là Nguyễn Văn Tuyết ông là người có sức mạnh lại giỏi võ trước khi đến với nhà Tây Sơn là người nổi danh trong chốn giang hồ, là người có tài lại là số ít đầu tiên ra nhập phong trào khởi nghĩa nên ông được trọng dụng. Trở thành một trong thất đại hổ tướng của quân Tây Sơn, khi Quang Trung tiến đánh quân Thanh sử sách có ghi “…Đạo quân thứ hai đi đường thủy, do đô đốc Nguyễn Văn Tuyết chỉ huy,(từ Biện Sơn) tiến vào sông Lục Đầu, tiêu diệt quân cần vương của Lê Chiêu Thống ở Hải Dương, rồi tiến lên uy hiếp cạnh sườn phía đông của Tôn Sĩ Nghị đóng ở bờ sông Hồng, làm tiếp ứng cho đạo quân chủ lực và các đạo quân khác đánh vào Thăng Long”.
Quang Toản muốn xây dựng thủy quân nên mới kêu ông về kinh, không ngờ lại mang theo cô con gái nghịch ngợm này thật hết nói nổi. Nàng tên thật là Nguyễn Phượng Hiền một cái tên rất đẹp, người cũng rất đẹp có lẽ nét đẹp của nàng tỉ lệ thuận với sự nghịch ngợm đấy.
Lúc “vạch mặt” được nàng tưởng đâu nàng sẽ sợ ai ngờ.
- Toản đệ, đệ không tính để tỷ tỷ này làm quan cho đệ sao?
- Cái gì mà Toản đệ! Phải gọi là Toản huynh mới được, chú Tuyết là cha của muội, muội gọi ta là huynh là hợp lẽ - hắn cũng muốn trêu đùa một chút, cả ngày tiếp xúc với mấy lão già khòm trong triều cộng thêm linh hồn kiếp trước khiến hắn già hơn tuổi, bằng chứng là mấy lão ấy có ai coi hắn là trẻ mười ba đâu.
- Xem nào, tuổi ta lớn hơn đệ, lại cao hơn đệ cả nửa cái đầu vậy ta đương nhiên là tỷ tỷ rồi, nhanh gọi tỷ đi không tỷ tét mông bây giờ.- Nguyễn Phượng Hiền đứng bên cạnh hắn lấy tay dóng dóng chiều cao, rồi ra điều chắc chắn. Lại còn muốn tét mông hắn nữa chứ, thử nghĩ xem một cô nàng xinh như hoa đứng trước mặt mình và nói sẽ tét mông nếu không… thật khiến người ta sôi máu nóng.
Hắn và nàng cuối cùng đi đến được một thỏa ước, nàng phải gọi hắn bằng huynh rồi mới được ở lại làm quan nhìn vào thì có vẻ như Quang Toản đang nhượng bộ nhưng thật ra người chiếm tiện nghi lại là hắn, đầu tiên là lúc rảnh rỗi có người đẹp ở bên cứ một tiếng Toản huynh hai tiếng Toản huynh không phải rất thú vị sao? Trần Văn Kỷ và Phan Viễn sắp đi, bên cạnh hắn thiếu người trò chuyện sai vặt, nay có người đẹp tự nguyện đến bù chỗ trống còn thiệt thòi gì nữa. Chưa kể những vấn đề khác chỉ kể đến đó hắn cũng đủ biết mình lời to rồi, thầm cầu mong có càng nhiều cô nàng cải trang đi thi như vậy. E hèm
Nguyễn Phượng Hiền làm quan không vấp phải một sự chống đối ra mặt nào, phải xem tí coi cha nàng là ai a. Mấy lão đầu triều như Trần Văn Kỷ, Ngô Thì Nhậm, hay Lê Văn Hưng còn không có nhận xét gì những người khác dù có ý phản đối cũng chỉ biết để trong lòng.
Đô đốc Tuyết sau khi biết chuyện cũng chỉ cười khà khà, đến đây Quang Toản liền biết tại sao có tiểu quỷ này ở đây trên đời rồi, chỉ có mẹ của Nguyễn Phượng Hiền ra điều trách mắng nàng đôi chút sau đó xin phép vào hàn huyên chuyện trò với mẹ hắn, kể ra hai bà trước đây đều phục vụ trong quân khởi nghĩa Tây Sơn, quen biết nhau từ sớm, tình như chị em nên nói chuyện khá lâu, đây mới biết phu nhân của Nguyễn Văn Tuyết không phải là bình hoa a, cũng là dạng nữ trung hào kiệt.
Sau này Quang Toản hay tin Nguyễn Văn Tuyết trông bề ngoài hùng dũng như vậy nhưng lại rất sợ vợ. Hèn chi nhà chỉ có một người con gái mà không nghe tin lão nạp thêm thê thiếp vợ hai gì. Kể ra cũng thật khổ cho lão hồi trẻ vốn là người không nghề nghiệp lang thang khắp chốn may sao có người nhận làm đệ tử, được chân truyền võ công sau lấy luôn con gái cưng của thầy làm vợ cả hai chung sống với nhau đến bây giờ. ( haiz con thầy vợ bạn gái cơ quan nhớ nên tránh xa a.).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.