Chương 54: Gan Ga 1795
nguyenhongthai3a1991
28/09/2016
Quang Toản tự nhốt mình trong phòng ba ngày, trong ba ngày đó hắn bắt đầu vẽ
nên loại súng trường mới hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở thế giới này,
với rất nhiều chi tiết phá cách trước đó ai từng nghĩ đến, hoặc có nghĩ
đến nhưng chẳng thể hoàn thiện được như vậy, thậm chí ở kiếp trước cũng
không xuất hiện loại súng trường như vậy bao giờ, có thể bởi vì nó như
đồ bỏ đi không ai thèm dùng. Nhưng khi nó xuất hiện vào lúc này, ở thời
đại này lại đặt cột mốc thay đổi cả nền chiến thuật quân sự thế giới.
Súng này kết hợp nhiều loại ưu điểm của nhiều loại súng mà Quang Toản biết ở thế giới kia, tùy thuộc vào mức độ hiểu biết cũng như tay nghề của thợ thầy ở thế giới này để thiết kế ra, mục đích ra đời của nó nằm ở hai yếu tố, Quang Toản muốn có loại súng trường tốt hơn nhằm giành ưu thế trước quân của Nguyễn Ánh, và thợ thầy ở Phú Xuân có thể làm ra, nếu không thể sản xuất thì cũng có thể gia công.
Thời kỳ chống Pháp năm 1889, nền kỹ thuật nước Việt lúc đó không khác với bây giờ là mấy, Cao Thắng chỉ với mấy trăm thợ rèn ít kinh nghiệm, trốn chui nhủi trong rừng, thiếu thốn đủ mọi bề vẫn có thể làm ra súng trường theo mẫu hiện đại nhất của pháp lúc bấy giờ, khẩu Gras Mle 1874, chỉ tiếc do quá thiếu thốn nên ông ta không thể làm ra được nòng có rãnh xoáy, Quang Toản thì lại khác, hắn có trong tay đội ngũ thợ thầy giỏi nhất Đại Việt vào lúc này, có các công cụ cơ khí vừa mang về từ Châu Âu, xen lẫn trong thợ thầy người Việt, có một lượng nhỏ những thợ sản xuất súng trường người da trắng mới gia nhập, được Trần Văn Kỷ mang về sau chuyến công du các nước phương Tây.
Quang Toản biết kỹ thuật súng đạn của thời đại này còn hạn chế nên chỉ dựa vào hình mẫu của chiếc Gras Mle 1874 mà cải tạo chút ít, hoặc giảm bớt hoặc nâng cao yêu cầu một số chỗ, sao cho vẹn cả đôi đường, vừa có được vũ khí tốt, vừa phù hợp với kỹ thuật súng đạn hiện nay.
Sau ba ngày tính toán thiết kế, cuối cùng hắn cũng cho ra đời được một loại súng mới, ít ra là trên bản vẽ, có nhiều chi tiết cần độ chính xác cao nên hắn cho thợ mộc làm đến một bộ bằng gỗ, sau đó để thợ quan sát mà phục chế, sau ba ngày hắn nhận được ba chiếc súng mẫu đầu tiên. Khi bắn thử lại hư cả ba chỉ sau phát thứ hai, cả ba chiếc đều hư, khiến ba nhân viên thử súng bị thương. Tuy rằng đã lấy loại thép tốt nhất mua về từ Anh, loại này rất đắt tiền, hầu như gấp mười lần loại thép bình thường khác. Quang Toản cẩn thận ngắm nghía lại loại thép này, nói là tốt lắm nhưng đem so với loại thép xây dựng ở thế giới kia còn không bằng, chất lượng thép nổi lên thành một vấn đề cản trở bước tiến của Quang Toản.
Vì để tăng uy lực cho súng trường, Quang Toản cho sử dụng thuốc nổ trắng thay thế cho thuốc nổ đen thông thường, đạn cũng không dùng loại đạn cầu mà dùng đầu đạn dài nhọn, liền vỏ, Vỏ đạn bằng đồng, riêng đạn làm bằng thép có tỷ khối lớn lại rẻ tiền và dễ chế tạo. Mồi đá lửa được thay thế bằng mồi hạt nổ đặt ở đáy vỏ đạn, vì vậy súng trường mới làm ra có thêm bộ phận lò xo đẩy, gắn kết hợp với búa.
Sự ra đời của loại đạn mới, cộng thêm sử dụng thuốc nổ trắng uy lực lớn, làm cho yêu cầu về chất lượng thép ở nòng và buồng phải rất tốt để chịu được áp suất lớn, khi thuốc nổ trắng trong vỏ đạn phát nổ tạo áp lực cho viên đạn bay ra khỏi nòng súng, vấn đề lớn nhất ở đây nằm ở các rãnh tuyến, nòng có rãnh tuyến đồng nghĩa với việc viên đạn bay ra khỏi nòng xoáy mạnh, giúp đường đạn chính xác hơn, cũng đồng nghĩa với việc lực ma sát tạo ra giữa đầu đạn vào nòng súng là vô cùng lớn, sức nổ mạnh của thuốc nổ trắng làm tăng sơ tốc đạn lên một con số khinh khủng (a=800 m/s) là nguyên nhân dẫn đến việc tăng ma sát, nòng súng nóng lên làm mòn đường rãnh tuyến, giảm tuổi thọ, nếu như nòng súng không được làm bằng thép có chất lượng đủ tốt, rất nhanh bị hư hỏng, nổ nòng, làm bị thương đến người sử dụng.
Sau lần thứ nhất thất bại, Quang Toản hiệu chỉnh lại thiết kế ban đầu, tăng thêm độ dày nhiều chi tiết đặc biệt là buồng đạn và nòng súng, lần thứ hai này có vẻ khá hơn một chút, mười chiếc súng thử nghiệm có dấu hiệu nứt khi bắn được mười hai viên liên tục, Quang Toản cho dừng lại không thử nữa vì sợ làm nhân viên bị thương.
Lần thứ ba Quang Toản cho giảm kích thước viên đạn, thuốc súng nhồi cũng vì đó mà ít hơn, đương nhiên hỏa lực của súng cũng vì vậy mà giảm lại, biết làm sao khác được, đành nhịn đau nhìn sức sát thương giảm mạnh, sau đó tăng thêm độ dày của buồng đốt và nòng súng lần nữa, lại gắn thêm cánh tản nhiệt ở nòng, khiến súng mà Quang Toản thiết kế nặng đến gần 14 kg cho mỗi chiếc hoàn thiện, ở thế giới kia súng trường nặng như vậy chỉ có nước vứt đi.
Sự nỗ lực này không mang lại hiệu quả là bao, khiến Quang Toản một lần nữa ôm đầu, liên tục nạp đạn và xạ kích hai mươi lăm phát, nòng súng có dấu hiệu nứt ra không chịu nổi.
Lại chỉnh sửa thêm vài lần, nhưng mức độ cải thiện không đáng mấy, cuối cùng Phan Thuận đề nghị đem thép trước khi gia công thành súng cho vào lò, dùng búa tôi luyện thêm vài lần ‘thiên truy bách luyện’ để đạt chất lượng thép tốt hơn. Quang Toản thấy có lý bèn để lão y như vậy mà làm.
Phan Thuận đem thép mua từ Anh về, đưa vào lò nung rèn qua thêm nhiều lần trước khi tạo ra nòng súng, công việc này đòi hỏi tốn kém thời gian và công sức, nhưng đúng là có thể làm tăng chất lượng của thép lên rõ rệt, nhưng sản lượng không được bao nhiêu, mỗi ngày một người thợ cùng lắm chỉ rèn được lượng thép đủ làm ba mươi chiếc súng trường là đã cực hạn.
Cuối cùng loại súng mới cũng ra lò, mỗi sau khi bắn mười viên liên tục phải dừng lại lấy khăn ướt lau qua nòng súng, hoặc bắn chậm rãi, cứ mười giây bắn một phát, nhưng cũng không quá ba mươi lần như vậy phải dùng khăn ướt để lau nòng, chính vì làm ướt đột ngột khiến vòng đời của nó vô cùng thấp, sau khi bắn năm trăm viên đạn ắt phải bỏ đi, có thể dùng lâu hơn chút nếu như không sử dụng quá năm mươi viên đạn liên tục trong một thời gian ngắn, nhờ đó hạn chế việc làm lạnh cưỡng bức, nòng súng sử dụng được lâu hơn. Nhưng nếu liên tục bắn năm mươi viên không nghỉ, hãy coi chừng an toàn của người sử dụng.
Quang Toản nhận thấy sức chịu mỏi của vật liệu thép hiện tại trên thế giới vô cùng kém, sản phẩm từ các lò luyện do Thomas giúp xây dựng ở Thái Nguyên chỉ là thép non, dùng trong xây dựng dân dụng còn được, dùng trong ngành cơ khí hoàn toàn chưa đủ yêu cầu, trong bối cảnh hiện tại như vậy đã là thành công, còn về lâu về dài, không thể cứ mãi nhập thép tốt của Anh mãi được, phải tìm cách tăng chất lượng thép trong nước lên, ít ra có thể sản xuất thép tốt ngang bằng Châu Âu.
Thép tốt là loại thép có khả năng chịu mỏi cao, hay còn gọi là giới hạn bền theo thuật ngữ chuyên ngành, giới hạn bền là giới hạn biến dạng của thép khi chịu kéo chịu nén và chịu mài mòn, ở thế giới kia, từ thế kỷ 19 đến thế kỷ 20 những giới hạn này giống như những kỷ lục bị phá vỡ liên tục theo từng thập kỷ, cách chục năm người ta lại tìm ra cách gia tăng những giới hạn này của thép, và không bao giờ thấy dừng lại, cứ như giới hạn của thép sẽ là vô cùng vô tận vậy, nếu tiếp tục dày công tìm hiểu sẽ lại có kết quả mới tốt hơn hoàn toàn.
Có vô vàn cách, vô vàn tổ hợp giữa nhiều chất để tăng chất lượng của theo theo từng yêu cầu mũi nhọn, chịu nén, chịu kéo, chịu mài mòn, chịu rỉ sét, chịu nhiệt, chịu biến dạng… nhưng nhìn chung tất cả các loại yêu cầu này vẫn phụ ở ba yếu tố chính, một là tỷ lệ các bon và sắt, hai là nhiệt độ tôi luyện, ba là tỷ lệ thành phần các hợp chất khác như, Mn, Cr, Ni, Mg. Quang Toản nhớ lúc trước còn đi học, trong tiết môn kỹ thuật vật liệu có nhắc đến vấn đề này nhưng học xong rồi trả cho thầy chẳng nhớ gì cả, bây giờ mới thấy hối hận, thầm nghĩ, sẽ đem vấn đề này nói với nhóm làm việc Thomas, cho mấy lão tìm ra tổ hợp loại thép tốt hơn.
Quay lại với khó khăn hiện tại, sau thêm vài lần tinh chỉnh để giảm bớt khối lượng không cần thiết, cuối cùng loại súng mới cũng hoàn thiện. Quang Toản nhìn súng này chẳng biết phải miêu tả như thế nào. Chỉ đành lắc đầu thở dài tiếc nuối kêu lão ưu tiên chế tạo, hắn cần 3000 chiếc như vậy trong một tháng. Phan Thuận trán đầy mồ hôi đáp ứng một cách không chắc chắn.
“ Thần xin cố gắng hết sức” lão nói.
“ Phải cố hoàn thành, nếu không trẫm hỏi tội khanh, cho khanh tùy ý điều động cả nô lệ nếu cần” Quang Toản lên tiếng, lão cũng chỉ còn cách gật đầu đáp ứng.
Phan Thuận tuy có trong tay cả vạn thợ thầy nhưng người biết tạo súng trên dưới chỉ ngàn người, đó là do mới đây lão tuyển thêm người dựng xưởng làm súng kíp theo mẫu châu âu do Phạm Viễn trước đó mang về mới được quy mô đó, nhờ vậy ngàn người này cũng có kinh nghiệm tương đối trong việc tạo súng, lão nhẩm tính để tạo 3000 khẩu trong một tháng, tức mỗi ngày phải tạo được ít nhất một trăm khẩu, chia đều cho 1000 thợ, mỗi một người hoàn thành một khẩu trong mười ngày, làm súng trường này công đoạn khó nhất chính là tạo rãnh tuyến trong nòng, đòi hỏi phải cần đến thợ khéo mới làm được, những phần còn lại đều không khó, cứ để người khác thay thế, có thể điều động thêm hai ngàn người khỏe mạnh làm trợ thủ cho họ, ngàn thợ giỏi này chỉ chuyên tâm vào làm bộ phận khương tuyến. Mỗi một người có đầy đủ trợ thủ trong mười ngày tạo ra một khẩu súng hoàn thiện là điều có thể thực hiện.
“Không biết đạn này phải tạo bao nhiêu viên” Phan Thuận chợt nhớ đến, Quang Toản không nói sẽ tạo ra bao nhiêu đạn, đạn này nhìn bề ngoài dễ làm đấy, nhưng thực tế không phải ai cũng làm được, đặc biệt là vỏ đạn, cần phải thật khéo léo tạo khuôn, sao cho đồng nhất.
“À… 150 viên cho mỗi khẩu súng như vậy, càng nhiều càng tốt” Quang Toản không chắc chắn trả lời, hắn vốn dĩ cần 500 viên cho mỗi khẩu, nhưng nghĩ đến chắc Lạc Việt quân không thể mang nổi 500 viên nên nói một con số cầm chừng.
Phan Thuận lần này đứng đực ra một chỗ như người mất hồn, một trăm năm mươi viên đạn cho mỗi khẩu súng, tương ứng cần đến 45 vạn viên đạn cho 3000 khẩu, lại chỉ sản xuất trong một tháng, trong khi đến lúc này trong tay vẫn chưa chính thức có khuôn đúc để sản xuất hàng loạt, lão xây xẩm mặt mày ngất xỉu ngay tại chỗ, Tình Tình phải châm cho lão mấy kim vào huyệt mới khiến lão hồi tỉnh, nếu lão biết ý định ban đầu của Quang Toản là 500 viên cho mỗi khẩu thì không biết sẽ còn phản ứng như thế nào.
Nằm trên giường bệnh, tỉnh dậy sau cơn mê, Phan Thuận miệng luôn thều thào như người vô hồn “Hoàng Thượng! Không thể a! Không thể! Không thể!..”
“Tình Tình nàng nói hắn bị sao vậy?” Quang Toản quan tâm hỏi.
“Ông ta bị ca làm cho sợ rồi, phải biết mỗi chiếc súng như vậy cần 150 viên đạn vậy 3000 chiếc cần bao nhiêu ca biết không? 45 vạn viên đạn đấy! Trong một tháng bắt ông ta làm 45 vạn viên đạn có lẽ ông ta lo lắng mà sắp điên rồi!”
Đến lúc này Quang Toản cũng ngẩn người, ‘45 vạn? con số này đúng là quá lớn, chẳng trách ông ta phản ứng kịch liệt như vậy’ nhưng mà hắn cũng có nổi khổ trong lòng, trận chiến với Gia Định là điều không thể tránh khỏi, mà cơ hội tốt nhất để xuất quân là vào tết nguyên đán này, từ đây đến đó chỉ còn một tháng rưỡi, hắn cũng cực độ gấp gáp trong lòng.
Theo phán đoán, để giành được một chiến thắng trước quân Gia Định, yếu tố tiên quyết phải có chính là nhanh chóng và bất ngờ, nhanh chóng thì không nói rồi, nhưng bất ngờ, làm sao để bất ngờ, Quang Toản muốn khởi động tấn công vào tết nguyên đán để tạo bất ngờ, trong lúc đối phương đang ăn tết, cũng là lúc lơ là phòng bị nhất hắn sẽ tấn công, thời gian từ đây đến đó không nhiều.
Nguyên nhân thứ hai để Quang Toản phải gấp rút tấn công Gia Định càng sớm càng tốt đó chính là muốn gấp rút hướng dư luận trong nước đến một chiến thắng quân sự, mà quên đi chuyện giá lương thực tăng cao theo từng ngày, phải mất ít nhất sáu tháng nữa chuyến tàu chở lương thực đầu tiên của thương đoàn Thuận An mới về đến Đại Việt, thời gian quá lâu trong khi giá lương thực không ngừng tăng cấp số cộng theo từng ngày.
Nguyên nhân thứ ba, theo dự đoán, sau khi dẹp yên nội loạn, đến tháng ba năm sau tức vào mùa gió nồm, Nguyễn Ánh ắt hợp quân đánh Tây Sơn, đến lúc đó với lực lượng trong tay Quang Toản chỉ có thể bị động chống trả, gió mùa như thần khí trợ thủy quân Gia Định, có thể bất ngờ đổ bộ quân vào bất kỳ chỗ nào trên bờ biển từ Quảng Ninh cho đến Tuy Hòa, trong tình thế đang thua kém về thủy quân, lẫn quân số hiện hữu của Tây Sơn ở các nơi nếu bị đối phương nắm rõ, Gia Định tất để điều đó hoàn toàn xảy ra, Quang Toản chỉ còn nước giơ lưng chịu đấm, ‘thủ yếu thì phải tăng công để bù cho thủ’ tránh tình trạng đó buộc hắn phải tìm cách ra đòn trước để nắm thế chủ động, mà cơ hội thuận lợi nhất là ngay dịp lễ tết nguyên đán này, trước khi bước vào mùa gió nồm.
Để đảm bảo cho một chiến thắng, Quang Toản cần đến một loại vũ khí ưu việt, nhưng xem ra là không hề thuận lợi chút nào rồi, có súng mà không đủ đạn cũng như không.
“Hoàng Thượng! Phải cho Hồ Đồng giúp thần, mới may ra còn có chút ít hi vọng” Phan Thuận sau một lúc bình tĩnh, liền lên tiếng.
Theo lão đúc vỏ đạn đồng cần sự khéo léo cao trong làm khuôn, trình độ và kinh nghiệm là hai yếu tố hàng đầu buộc phải có ở một người thợ đúc đồng, lão xem đi xét lại, cả nước chỉ có đám thợ đúc tiền dưới tay Hồ Đồng là có đủ yêu cầu này thôi.
Quang Toản ngẫm nghĩ chút đã hiểu được nguyên do trong đó, thấy ý kiến này là hợp lý nhất liền đồng ý, sai Hồ Đồng hiệp trợ với Phan Thuận cả hai cùng hợp tác làm việc. Hi vọng có thể tạo ra kết quả tốt nhất từ bộ đôi này. (Hồ Đồng chủ quản việc đúc tiền xuất hiện ở chương bốn)
“Lựu Đạn trong kho còn được bao nhiêu?” Quang Toản hỏi Phan Thuận
“Còn non chín vạn chiếc!” Phan Thuận trả lời.
Quang Toản không biết từng đó có đủ không, theo cảm nhận của hắn là còn hơi ít, nhưng lúc này để làm đã không còn kịp, lựu đạn trong kho hiện tại nhồi toàn thuốc nổ đen, sức nổ không quá lớn, nhưng y dự đoán, chúng sẽ đóng vai trò quyết định trong trận chiến này.
“Không biết loại súng này tên gọi là gì?” Phan Thuận thấy Quang Toản có vẻ không vui liền đổi chủ đề song lão chỉ nhận được một cái tên vô cùng khó nghe.
“Gân Gà” Quang Toản nói lên hai chữ chẳng đầu chẳng đuôi rồi bỏ đi, để lại cái ngơ ngác của Phan Thuận.
Súng trường Gân Gà:
Xuất xứ: Đại Việt
Moden: Gan Ga 1795
Loại: rãnh xoáy bắn phát một
Tổng chiều dài tính cả lưỡi lê: 1427 mm
Tổng cân nặng: 9,2 kg (điểm yếu)
Cỡ đạn: 6 mm
ổ đạn: không có
Kính ngắm quang học: không có
Thước ngắm cơ học: 150m
Tầm bắn tối đa: 500 m
Tầm sát thương hiệu quả: 210 m
Tầm chính xác thực tế: 100 m
Tốc độ bắn lý thuyết: 12 phát/phút
Tốc độ bắn thực tế (được dùng): 5 phát/phút (liên tục sử dụng 5phút) (điểm yếu)
Chú ý: tuổi thọ 550 lần khai hỏa khi có làm nguội nhanh bằng nước
Miêu tả chung: súng trường nạp sau, có kim hỏa, nòng súng có rãnh xoáy, không có ổ đạn, dùng loại đạn có vỏ bằng đồng, đầu đạn hình trụ.
Súng này kết hợp nhiều loại ưu điểm của nhiều loại súng mà Quang Toản biết ở thế giới kia, tùy thuộc vào mức độ hiểu biết cũng như tay nghề của thợ thầy ở thế giới này để thiết kế ra, mục đích ra đời của nó nằm ở hai yếu tố, Quang Toản muốn có loại súng trường tốt hơn nhằm giành ưu thế trước quân của Nguyễn Ánh, và thợ thầy ở Phú Xuân có thể làm ra, nếu không thể sản xuất thì cũng có thể gia công.
Thời kỳ chống Pháp năm 1889, nền kỹ thuật nước Việt lúc đó không khác với bây giờ là mấy, Cao Thắng chỉ với mấy trăm thợ rèn ít kinh nghiệm, trốn chui nhủi trong rừng, thiếu thốn đủ mọi bề vẫn có thể làm ra súng trường theo mẫu hiện đại nhất của pháp lúc bấy giờ, khẩu Gras Mle 1874, chỉ tiếc do quá thiếu thốn nên ông ta không thể làm ra được nòng có rãnh xoáy, Quang Toản thì lại khác, hắn có trong tay đội ngũ thợ thầy giỏi nhất Đại Việt vào lúc này, có các công cụ cơ khí vừa mang về từ Châu Âu, xen lẫn trong thợ thầy người Việt, có một lượng nhỏ những thợ sản xuất súng trường người da trắng mới gia nhập, được Trần Văn Kỷ mang về sau chuyến công du các nước phương Tây.
Quang Toản biết kỹ thuật súng đạn của thời đại này còn hạn chế nên chỉ dựa vào hình mẫu của chiếc Gras Mle 1874 mà cải tạo chút ít, hoặc giảm bớt hoặc nâng cao yêu cầu một số chỗ, sao cho vẹn cả đôi đường, vừa có được vũ khí tốt, vừa phù hợp với kỹ thuật súng đạn hiện nay.
Sau ba ngày tính toán thiết kế, cuối cùng hắn cũng cho ra đời được một loại súng mới, ít ra là trên bản vẽ, có nhiều chi tiết cần độ chính xác cao nên hắn cho thợ mộc làm đến một bộ bằng gỗ, sau đó để thợ quan sát mà phục chế, sau ba ngày hắn nhận được ba chiếc súng mẫu đầu tiên. Khi bắn thử lại hư cả ba chỉ sau phát thứ hai, cả ba chiếc đều hư, khiến ba nhân viên thử súng bị thương. Tuy rằng đã lấy loại thép tốt nhất mua về từ Anh, loại này rất đắt tiền, hầu như gấp mười lần loại thép bình thường khác. Quang Toản cẩn thận ngắm nghía lại loại thép này, nói là tốt lắm nhưng đem so với loại thép xây dựng ở thế giới kia còn không bằng, chất lượng thép nổi lên thành một vấn đề cản trở bước tiến của Quang Toản.
Vì để tăng uy lực cho súng trường, Quang Toản cho sử dụng thuốc nổ trắng thay thế cho thuốc nổ đen thông thường, đạn cũng không dùng loại đạn cầu mà dùng đầu đạn dài nhọn, liền vỏ, Vỏ đạn bằng đồng, riêng đạn làm bằng thép có tỷ khối lớn lại rẻ tiền và dễ chế tạo. Mồi đá lửa được thay thế bằng mồi hạt nổ đặt ở đáy vỏ đạn, vì vậy súng trường mới làm ra có thêm bộ phận lò xo đẩy, gắn kết hợp với búa.
Sự ra đời của loại đạn mới, cộng thêm sử dụng thuốc nổ trắng uy lực lớn, làm cho yêu cầu về chất lượng thép ở nòng và buồng phải rất tốt để chịu được áp suất lớn, khi thuốc nổ trắng trong vỏ đạn phát nổ tạo áp lực cho viên đạn bay ra khỏi nòng súng, vấn đề lớn nhất ở đây nằm ở các rãnh tuyến, nòng có rãnh tuyến đồng nghĩa với việc viên đạn bay ra khỏi nòng xoáy mạnh, giúp đường đạn chính xác hơn, cũng đồng nghĩa với việc lực ma sát tạo ra giữa đầu đạn vào nòng súng là vô cùng lớn, sức nổ mạnh của thuốc nổ trắng làm tăng sơ tốc đạn lên một con số khinh khủng (a=800 m/s) là nguyên nhân dẫn đến việc tăng ma sát, nòng súng nóng lên làm mòn đường rãnh tuyến, giảm tuổi thọ, nếu như nòng súng không được làm bằng thép có chất lượng đủ tốt, rất nhanh bị hư hỏng, nổ nòng, làm bị thương đến người sử dụng.
Sau lần thứ nhất thất bại, Quang Toản hiệu chỉnh lại thiết kế ban đầu, tăng thêm độ dày nhiều chi tiết đặc biệt là buồng đạn và nòng súng, lần thứ hai này có vẻ khá hơn một chút, mười chiếc súng thử nghiệm có dấu hiệu nứt khi bắn được mười hai viên liên tục, Quang Toản cho dừng lại không thử nữa vì sợ làm nhân viên bị thương.
Lần thứ ba Quang Toản cho giảm kích thước viên đạn, thuốc súng nhồi cũng vì đó mà ít hơn, đương nhiên hỏa lực của súng cũng vì vậy mà giảm lại, biết làm sao khác được, đành nhịn đau nhìn sức sát thương giảm mạnh, sau đó tăng thêm độ dày của buồng đốt và nòng súng lần nữa, lại gắn thêm cánh tản nhiệt ở nòng, khiến súng mà Quang Toản thiết kế nặng đến gần 14 kg cho mỗi chiếc hoàn thiện, ở thế giới kia súng trường nặng như vậy chỉ có nước vứt đi.
Sự nỗ lực này không mang lại hiệu quả là bao, khiến Quang Toản một lần nữa ôm đầu, liên tục nạp đạn và xạ kích hai mươi lăm phát, nòng súng có dấu hiệu nứt ra không chịu nổi.
Lại chỉnh sửa thêm vài lần, nhưng mức độ cải thiện không đáng mấy, cuối cùng Phan Thuận đề nghị đem thép trước khi gia công thành súng cho vào lò, dùng búa tôi luyện thêm vài lần ‘thiên truy bách luyện’ để đạt chất lượng thép tốt hơn. Quang Toản thấy có lý bèn để lão y như vậy mà làm.
Phan Thuận đem thép mua từ Anh về, đưa vào lò nung rèn qua thêm nhiều lần trước khi tạo ra nòng súng, công việc này đòi hỏi tốn kém thời gian và công sức, nhưng đúng là có thể làm tăng chất lượng của thép lên rõ rệt, nhưng sản lượng không được bao nhiêu, mỗi ngày một người thợ cùng lắm chỉ rèn được lượng thép đủ làm ba mươi chiếc súng trường là đã cực hạn.
Cuối cùng loại súng mới cũng ra lò, mỗi sau khi bắn mười viên liên tục phải dừng lại lấy khăn ướt lau qua nòng súng, hoặc bắn chậm rãi, cứ mười giây bắn một phát, nhưng cũng không quá ba mươi lần như vậy phải dùng khăn ướt để lau nòng, chính vì làm ướt đột ngột khiến vòng đời của nó vô cùng thấp, sau khi bắn năm trăm viên đạn ắt phải bỏ đi, có thể dùng lâu hơn chút nếu như không sử dụng quá năm mươi viên đạn liên tục trong một thời gian ngắn, nhờ đó hạn chế việc làm lạnh cưỡng bức, nòng súng sử dụng được lâu hơn. Nhưng nếu liên tục bắn năm mươi viên không nghỉ, hãy coi chừng an toàn của người sử dụng.
Quang Toản nhận thấy sức chịu mỏi của vật liệu thép hiện tại trên thế giới vô cùng kém, sản phẩm từ các lò luyện do Thomas giúp xây dựng ở Thái Nguyên chỉ là thép non, dùng trong xây dựng dân dụng còn được, dùng trong ngành cơ khí hoàn toàn chưa đủ yêu cầu, trong bối cảnh hiện tại như vậy đã là thành công, còn về lâu về dài, không thể cứ mãi nhập thép tốt của Anh mãi được, phải tìm cách tăng chất lượng thép trong nước lên, ít ra có thể sản xuất thép tốt ngang bằng Châu Âu.
Thép tốt là loại thép có khả năng chịu mỏi cao, hay còn gọi là giới hạn bền theo thuật ngữ chuyên ngành, giới hạn bền là giới hạn biến dạng của thép khi chịu kéo chịu nén và chịu mài mòn, ở thế giới kia, từ thế kỷ 19 đến thế kỷ 20 những giới hạn này giống như những kỷ lục bị phá vỡ liên tục theo từng thập kỷ, cách chục năm người ta lại tìm ra cách gia tăng những giới hạn này của thép, và không bao giờ thấy dừng lại, cứ như giới hạn của thép sẽ là vô cùng vô tận vậy, nếu tiếp tục dày công tìm hiểu sẽ lại có kết quả mới tốt hơn hoàn toàn.
Có vô vàn cách, vô vàn tổ hợp giữa nhiều chất để tăng chất lượng của theo theo từng yêu cầu mũi nhọn, chịu nén, chịu kéo, chịu mài mòn, chịu rỉ sét, chịu nhiệt, chịu biến dạng… nhưng nhìn chung tất cả các loại yêu cầu này vẫn phụ ở ba yếu tố chính, một là tỷ lệ các bon và sắt, hai là nhiệt độ tôi luyện, ba là tỷ lệ thành phần các hợp chất khác như, Mn, Cr, Ni, Mg. Quang Toản nhớ lúc trước còn đi học, trong tiết môn kỹ thuật vật liệu có nhắc đến vấn đề này nhưng học xong rồi trả cho thầy chẳng nhớ gì cả, bây giờ mới thấy hối hận, thầm nghĩ, sẽ đem vấn đề này nói với nhóm làm việc Thomas, cho mấy lão tìm ra tổ hợp loại thép tốt hơn.
Quay lại với khó khăn hiện tại, sau thêm vài lần tinh chỉnh để giảm bớt khối lượng không cần thiết, cuối cùng loại súng mới cũng hoàn thiện. Quang Toản nhìn súng này chẳng biết phải miêu tả như thế nào. Chỉ đành lắc đầu thở dài tiếc nuối kêu lão ưu tiên chế tạo, hắn cần 3000 chiếc như vậy trong một tháng. Phan Thuận trán đầy mồ hôi đáp ứng một cách không chắc chắn.
“ Thần xin cố gắng hết sức” lão nói.
“ Phải cố hoàn thành, nếu không trẫm hỏi tội khanh, cho khanh tùy ý điều động cả nô lệ nếu cần” Quang Toản lên tiếng, lão cũng chỉ còn cách gật đầu đáp ứng.
Phan Thuận tuy có trong tay cả vạn thợ thầy nhưng người biết tạo súng trên dưới chỉ ngàn người, đó là do mới đây lão tuyển thêm người dựng xưởng làm súng kíp theo mẫu châu âu do Phạm Viễn trước đó mang về mới được quy mô đó, nhờ vậy ngàn người này cũng có kinh nghiệm tương đối trong việc tạo súng, lão nhẩm tính để tạo 3000 khẩu trong một tháng, tức mỗi ngày phải tạo được ít nhất một trăm khẩu, chia đều cho 1000 thợ, mỗi một người hoàn thành một khẩu trong mười ngày, làm súng trường này công đoạn khó nhất chính là tạo rãnh tuyến trong nòng, đòi hỏi phải cần đến thợ khéo mới làm được, những phần còn lại đều không khó, cứ để người khác thay thế, có thể điều động thêm hai ngàn người khỏe mạnh làm trợ thủ cho họ, ngàn thợ giỏi này chỉ chuyên tâm vào làm bộ phận khương tuyến. Mỗi một người có đầy đủ trợ thủ trong mười ngày tạo ra một khẩu súng hoàn thiện là điều có thể thực hiện.
“Không biết đạn này phải tạo bao nhiêu viên” Phan Thuận chợt nhớ đến, Quang Toản không nói sẽ tạo ra bao nhiêu đạn, đạn này nhìn bề ngoài dễ làm đấy, nhưng thực tế không phải ai cũng làm được, đặc biệt là vỏ đạn, cần phải thật khéo léo tạo khuôn, sao cho đồng nhất.
“À… 150 viên cho mỗi khẩu súng như vậy, càng nhiều càng tốt” Quang Toản không chắc chắn trả lời, hắn vốn dĩ cần 500 viên cho mỗi khẩu, nhưng nghĩ đến chắc Lạc Việt quân không thể mang nổi 500 viên nên nói một con số cầm chừng.
Phan Thuận lần này đứng đực ra một chỗ như người mất hồn, một trăm năm mươi viên đạn cho mỗi khẩu súng, tương ứng cần đến 45 vạn viên đạn cho 3000 khẩu, lại chỉ sản xuất trong một tháng, trong khi đến lúc này trong tay vẫn chưa chính thức có khuôn đúc để sản xuất hàng loạt, lão xây xẩm mặt mày ngất xỉu ngay tại chỗ, Tình Tình phải châm cho lão mấy kim vào huyệt mới khiến lão hồi tỉnh, nếu lão biết ý định ban đầu của Quang Toản là 500 viên cho mỗi khẩu thì không biết sẽ còn phản ứng như thế nào.
Nằm trên giường bệnh, tỉnh dậy sau cơn mê, Phan Thuận miệng luôn thều thào như người vô hồn “Hoàng Thượng! Không thể a! Không thể! Không thể!..”
“Tình Tình nàng nói hắn bị sao vậy?” Quang Toản quan tâm hỏi.
“Ông ta bị ca làm cho sợ rồi, phải biết mỗi chiếc súng như vậy cần 150 viên đạn vậy 3000 chiếc cần bao nhiêu ca biết không? 45 vạn viên đạn đấy! Trong một tháng bắt ông ta làm 45 vạn viên đạn có lẽ ông ta lo lắng mà sắp điên rồi!”
Đến lúc này Quang Toản cũng ngẩn người, ‘45 vạn? con số này đúng là quá lớn, chẳng trách ông ta phản ứng kịch liệt như vậy’ nhưng mà hắn cũng có nổi khổ trong lòng, trận chiến với Gia Định là điều không thể tránh khỏi, mà cơ hội tốt nhất để xuất quân là vào tết nguyên đán này, từ đây đến đó chỉ còn một tháng rưỡi, hắn cũng cực độ gấp gáp trong lòng.
Theo phán đoán, để giành được một chiến thắng trước quân Gia Định, yếu tố tiên quyết phải có chính là nhanh chóng và bất ngờ, nhanh chóng thì không nói rồi, nhưng bất ngờ, làm sao để bất ngờ, Quang Toản muốn khởi động tấn công vào tết nguyên đán để tạo bất ngờ, trong lúc đối phương đang ăn tết, cũng là lúc lơ là phòng bị nhất hắn sẽ tấn công, thời gian từ đây đến đó không nhiều.
Nguyên nhân thứ hai để Quang Toản phải gấp rút tấn công Gia Định càng sớm càng tốt đó chính là muốn gấp rút hướng dư luận trong nước đến một chiến thắng quân sự, mà quên đi chuyện giá lương thực tăng cao theo từng ngày, phải mất ít nhất sáu tháng nữa chuyến tàu chở lương thực đầu tiên của thương đoàn Thuận An mới về đến Đại Việt, thời gian quá lâu trong khi giá lương thực không ngừng tăng cấp số cộng theo từng ngày.
Nguyên nhân thứ ba, theo dự đoán, sau khi dẹp yên nội loạn, đến tháng ba năm sau tức vào mùa gió nồm, Nguyễn Ánh ắt hợp quân đánh Tây Sơn, đến lúc đó với lực lượng trong tay Quang Toản chỉ có thể bị động chống trả, gió mùa như thần khí trợ thủy quân Gia Định, có thể bất ngờ đổ bộ quân vào bất kỳ chỗ nào trên bờ biển từ Quảng Ninh cho đến Tuy Hòa, trong tình thế đang thua kém về thủy quân, lẫn quân số hiện hữu của Tây Sơn ở các nơi nếu bị đối phương nắm rõ, Gia Định tất để điều đó hoàn toàn xảy ra, Quang Toản chỉ còn nước giơ lưng chịu đấm, ‘thủ yếu thì phải tăng công để bù cho thủ’ tránh tình trạng đó buộc hắn phải tìm cách ra đòn trước để nắm thế chủ động, mà cơ hội thuận lợi nhất là ngay dịp lễ tết nguyên đán này, trước khi bước vào mùa gió nồm.
Để đảm bảo cho một chiến thắng, Quang Toản cần đến một loại vũ khí ưu việt, nhưng xem ra là không hề thuận lợi chút nào rồi, có súng mà không đủ đạn cũng như không.
“Hoàng Thượng! Phải cho Hồ Đồng giúp thần, mới may ra còn có chút ít hi vọng” Phan Thuận sau một lúc bình tĩnh, liền lên tiếng.
Theo lão đúc vỏ đạn đồng cần sự khéo léo cao trong làm khuôn, trình độ và kinh nghiệm là hai yếu tố hàng đầu buộc phải có ở một người thợ đúc đồng, lão xem đi xét lại, cả nước chỉ có đám thợ đúc tiền dưới tay Hồ Đồng là có đủ yêu cầu này thôi.
Quang Toản ngẫm nghĩ chút đã hiểu được nguyên do trong đó, thấy ý kiến này là hợp lý nhất liền đồng ý, sai Hồ Đồng hiệp trợ với Phan Thuận cả hai cùng hợp tác làm việc. Hi vọng có thể tạo ra kết quả tốt nhất từ bộ đôi này. (Hồ Đồng chủ quản việc đúc tiền xuất hiện ở chương bốn)
“Lựu Đạn trong kho còn được bao nhiêu?” Quang Toản hỏi Phan Thuận
“Còn non chín vạn chiếc!” Phan Thuận trả lời.
Quang Toản không biết từng đó có đủ không, theo cảm nhận của hắn là còn hơi ít, nhưng lúc này để làm đã không còn kịp, lựu đạn trong kho hiện tại nhồi toàn thuốc nổ đen, sức nổ không quá lớn, nhưng y dự đoán, chúng sẽ đóng vai trò quyết định trong trận chiến này.
“Không biết loại súng này tên gọi là gì?” Phan Thuận thấy Quang Toản có vẻ không vui liền đổi chủ đề song lão chỉ nhận được một cái tên vô cùng khó nghe.
“Gân Gà” Quang Toản nói lên hai chữ chẳng đầu chẳng đuôi rồi bỏ đi, để lại cái ngơ ngác của Phan Thuận.
Súng trường Gân Gà:
Xuất xứ: Đại Việt
Moden: Gan Ga 1795
Loại: rãnh xoáy bắn phát một
Tổng chiều dài tính cả lưỡi lê: 1427 mm
Tổng cân nặng: 9,2 kg (điểm yếu)
Cỡ đạn: 6 mm
ổ đạn: không có
Kính ngắm quang học: không có
Thước ngắm cơ học: 150m
Tầm bắn tối đa: 500 m
Tầm sát thương hiệu quả: 210 m
Tầm chính xác thực tế: 100 m
Tốc độ bắn lý thuyết: 12 phát/phút
Tốc độ bắn thực tế (được dùng): 5 phát/phút (liên tục sử dụng 5phút) (điểm yếu)
Chú ý: tuổi thọ 550 lần khai hỏa khi có làm nguội nhanh bằng nước
Miêu tả chung: súng trường nạp sau, có kim hỏa, nòng súng có rãnh xoáy, không có ổ đạn, dùng loại đạn có vỏ bằng đồng, đầu đạn hình trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.