Chương 9: khoáng mỏ
nguyenhongthai3a1991
06/06/2014
Để chặn họng một số người Hồ Độc Lập nhanh chóng đưa ra quan điểm của mình.
“ Các vị ái khanh! Trẫm thấy vị ái khanh này nói rất có lý nha, Các tướng ngoài biên ải đang hối thúc trẫm cung ứng thêm Pháo, bộ hộ cũng lại đang cần tiền để chèo chống, tất cả đều cần khoáng cả. Vị ái khanh này đưa ra cao kiến này quả rất kịp thời, tất phải được ban thưởng.”
“Hoàng Thượng tuyệt đối không được.” Một đại thần nhanh chóng lao ra ngăn cản.
Việc này ảnh hưởng đến vô số lợi ích của quan lại từ trên xuống dưới nha, gì chứ tịch thu mỏ khoáng lậu với tăng sản lượng khoáng là điều họ không hề muốn đâu đấy. vậy chẳng khác nào cắt đứt nguồn lợi từ túi “phụ mẫu của dân đấy” việc này là không được.
“ Có thể cho trẫm biết vì sao lại không được không .” Hồ Độc Lập làm bộ ngu ngơ không hiểu hỏi lại
Ha. Ha . ha lại là một câu hỏi khó đây. Tay đại thần này cứng lưỡi rồi ấp úng nửa ngày không biết phải trả lời thế nào, không lẽ lại nói đứng phía sau đám mỏ chính là chúng thần cả hay sao, ‘ biết mình quá ngu rồi, khi không làm người tiên phong đứng ra hứng đạn làm gì không biết’
Y chỉ còn biết hướng ánh mắt cầu cứu đồng bọn xung quanh.
Cuối cùng cũng có một vài tên vì đồng bạn mà đi ra ý kiến, đại khái như:
“ Việc khai khoáng mỏ xưa nay vẫn như vậy, nay lại đột nhiên thay đổi thần e sẽ không ổn”
“ Lập một ban mới quản lý việc khai khoáng thần thấy không khả thi, chi bằng cứ như cũ cho các địa phương quản lý, hằng năm triều đình nhận cống nạp lên như vậy chẳng phải ổn hơn ru”
“ Theo ý thần bệ hạ chỉ cần ra lệnh cho các địa phương tăng cường thêm nhân mã, hằng năm lại nộp lên nhiều hơn vài phần vậy vẫn là tốt nhât”
“ theo thần…”
“ thần thấy…”
“Theo ý thần…”
Một đám nối tiếp một đám thay nhau ra sức phản đối, mới đầu còn nhã nhặn ôn hòa, về sau càng ngày càng thêm kích động. cái gì mà vì lê dân bách tính, cái gì mà vì thiên hạ chúng sinh, cái gì… nói tóm lại là vẫn nên để nguyên như cũ.
Tất cả đều nhằm gây sức ép cho hắn, nếu quả thật là Quang Toản thì chắc đã nhượng bộ rồi, nghĩ sao dưới áp lực của đa số triều thần như vậy, một đứa bé 12t như Quang Toản có thể chịu được.
Chúng triều thần cũng nghĩ vậy, dù mấy ngày gần đây Hắn có dày dặn hơn, có những biểu hiện không giống như của một ông vua 12t lắm, nhưng dù sao cũng chỉ mới 12t thôi, như mọi lần Quang Toản chắc chắn phải nghe theo số đông. Chứng tỏ trước đây không phải là chưa trường hợp tương tự như vậy.
Nhưng đây chính là sai lầm của đám triều thần, Quang Toản bây giờ không phải là Quang Toản mà chính là Hồ Độc Lập hắn. Nếu cộng cả hai kiếp người thì hắn phải hơn 40t rồi đấy. Lợi hại hơn là mang theo cả trí nhớ của một người tri thức hiện đại, sao có thể dễ dàng bị đám đông áp đảo được.
Đương nhiên cũng không phải tất cả Triều thần gần trăm người đều đứng ra phản đối vẫn còn một số ít quan lại không liên quan đến việc này. Hắn một mặt bình tĩnh ngồi nghe từng người phản đối giống như đang chăn chú tiếp thu vậy, mặt khác lại âm thầm nhớ kĩ từng người để sau này còn tiện xử lý trọng dụng.
“ Các vị ái khanh không biết nếu yêu cầu các địa phương tăng cường nộp cống liền có thể tăng tối đa bao nhiêu thành kim khoáng” . Hồ Độc Lập chăm chú liệu tính rồi hỏi.
Đám cận thần nghe ra hoàng đế thỏa hiệp như vậy tưởng nắm chắc thành công rồi liền mừng rơn.
“ Chúng thần sẽ hối thúc các địa phương tăng cường khai khoáng, đảm bảo có thể tăng được 2 thành (20%) .”
Thầm nghĩ chỉ cần sau này lấy đó làm cớ bắt thêm dân phu thì ta lại càng có lợi.
Hồ Độc Lập bĩm môi nhẹ một cái không có nhận xét gì, chỉ quay sang hỏi Phạm Công Thiệu.
“ khanh thấy liệu tăng thêm 2 thành có đủ chưa”
Phạm Công Thiệu không biết ý vua thế nào nhưng cũng thật thà đáp lại.
“ Không đủ, còn xa mới đủ.”
Nhìn lại đám đại thần vừa lên tiếng can ngăn.
“ Các khanh thấy đấy, có tăng thêm 2 thành nữa cũng chẳng đủ, quốc gia thật thiếu thốn kim khoáng qua!”
Hồ Độc Lập làm bộ cảm thán nói… lại lắc đầu như ông cụ non tỏ vẻ cảm thán.
Đám đại thần ở đưới bắt đầu cắn răng rồi, thầm nghĩ, cùng lắm ta chịu khó ăn bớt lại một chút, cho dân phu làm thêm cả ban đêm mà thôi, đằng nào ta cũng không thiệt gì, đám dân phu có oán cũng oán vua chứ có oán gì ta.
“ Thần nghĩ có thể tăng thêm 5 thành nữa, nhiều hơn nữa sợ là không thể, việc này thần nhất định sẽ hối thúc phía dưới không quản ngày đêm ra sức gánh vác nỗi lo của Hoàng Thượng.”
“Oh … h” Hồ Độc Lập nghe vậy liền ồ một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó quay sang hỏi Phạm Công Thiệu
“ Nếu thực hiện theo cách của khanh liệu có thể tăng lên cho quốc gia được bao nhiêu kim khoáng?”
Nghe vậy Phạm Công Thiệu tự tin đáp lời.
“ Nếu thu hồi toàn bộ mỏ khoáng lậu có thể tang gấp 4 lần, nếu loại bỏ các bước trung gian như qua tay quản lý của các huyện phủ. liền có thể tăng thêm 3 lần nữa là 12 lần, nếu không dùng dân phu mà chỉ dùng thợ chuyên khai mỏ về lâu dài có thể tăng thêm 4 lần nữa là 48 lần. chưa kể việc tăng năng suất do cải tiến công cụ và tìm ra mỏ khoáng mới”
Lần này thì không chỉ có Hồ Độc Lập ồ mà cả triều thần đều ồ lên như không tin vào tai mình, nếu thật như vậy, đâu cần phải bàn cải gì nữa một bên có thể tăng 5 thành (50%) một bên có thể tăng 50 lần, việc này còn cần phải so sánh sao, ai cũng sẽ chọn 50 lần rồi.
Đám cần thần lúc nãy đứng ra ngăn cản khi nghe đến đây, liền biết mình bị mắc bẫy của hoàng đế rồi.
Tăng lên 50 lần đấy, đấu lại sao, nếu nói Phạm Công Thiệu nói láo khai khống lên thì chẳng ai tin cả, nên nhớ lão là bậc thầy về việc này đấy, nếu không tin lão chẳng khác nào không tin tiên đế vậy. có người dám nói không tin tiên đế sao. Với lại họ là kẻ đứng đằng sau các mỏ quặng này đương nhiên là biết lời nói của Phạm Công Thiệu chẳng sai.
“ Ha ha ha. Việc này vậy là rõ rồi không có gì bàn cãi ở đây nữa, trẫm quyết định làm theo cách của Thiệu ái khanh”
Không kịp để cho đám quần thần kịp phản ứng hắn liền đưa ra phán quyết cuối cùng. Nhưng hắn lại một lần nữa phạm phải sai lầm trí mạng đó là quá khinh thường trí tuệ người xưa.
Biết chắc không còn hi vọng gì về việc làm cho Hồ Độc Lập rút lại ý chỉ, đám đại thần liền nhắm ngay vào các vị trí của ban khai thác khoáng mỏ.
Dây dưa một hồi đấu trí đấu mưu cuối cùng Hồ Độc Lập mới giành được vị trí đứng đầu cho Phạm Công Thiệu nhưng phải nhượng bộ bổ nhiệm thêm ba vị trí phó do mỗi hệ phái một người và một số vị trí khác.
Nhằm tăng cường quyền lực cho Phạm Công Thiệu, Hồ Độc Lập lấy cớ cho đổi tên thành cục tìm kiếm và khai thác khoáng sản. vì có thêm nhiệm vụ tìm kiếm nên Hắn trao cho Phạm Công Thiệu lệnh bài có thể tùy ý điều quân ở các châu huyện nhằm tìm kiếm và bảo vệ khoáng mỏ.
Về danh nghĩa Hồ Độc Lập cũng chỉ giúp lão được đến đó, còn lại phải trông chờ vào bản lãnh của lão rồi, mong rằng hắn không phải thất vọng.
Việc của Phạm Công Thiệu kết thúc nằm ngoài sự suy đoán của tất cả mọi người, hủ tục tồn tại không biết mấy trăm năm nay chỉ đơn giản như vậy liền được giải quyết khiến ngta không nói được cái gì. Không bắt bẻ được chổ nào.
Phạm Công Thiệu đột nhiên lên chức còn đảm nhiệm là khâm sai đại thần, có lệnh bài điều động quân ở các huyện phủ, nắm trong tay thực quyền cực lớn, mặc dù chỉ là quân địa phương nhưng quân địa phương cũng là quân đấy. Đãi ngộ như vậy thật khiến nhiều người đỏ mắt.
Đến khi hoàng đế trao kim bài điều động quân đội cho Phạm Công Thiệu mọi người mới vỡ lẽ ra. Không phải tự dưng mà Phạm Công Thiệu đứng ra dâng tấu đấy, tự nhủ với mình rằng vị hoàng đế nhỏ này thật không đơn giản. không biết có người đứng sau bày kế cho không, dù thế nào cũng không nên khinh thường.
Qua lần đấu trí đấu mưu này Hồ Độc Lập cảm thấy may mắn, may là đã có chuẩn bị từ trước đấy.
Đang thở phào may mắn chợt có người đứng ra ý kiến.
“ Bẩm Hoàng Thượng theo ý của cục trưởng Thiệu, phải sử dụng thợ chuyên đào mỏ, xét thấy đây là một lượng nhân công lớn, cần trả tiền công, hiện tại quốc khố khó khăn không biết lấy đâu ra tiền trả lương cho nhân công.”
Hỏi rất đúng vấn đề nha, lại đúng trọng điểm, ngay cả Hồ Độc Lập hắn cũng vừa bất chợt nghĩ ra thôi đấy, tưởng rằng không ai nhìn ra, ai zè lại xuất hiện một người, lại còn khá trẻ, chỉ tầm hơn 30t mà thôi, đúng là nhân tài đâu đâu cũng có nha.
“ Vị ái khanh này nói hay lắm, tạm thời trẫm sẽ bỏ tiền của mình ra vậy. không biết ái khanh là”
Hồ Độc Lập ra ý hỏi tên.
“Hạ Thần là Nguyễn Tông Phú là lệnh sử thuộc kim bộ ti xin ra mắt hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Kim bộ ti là một trong 4 ti thuộc bộ hộ nhằm quản lý chợ búa, hàng hóa, kho tàng, chè muối. quản lý kim bội ti là một chủ sự, dưới chủ sự gồm mười lệnh sử. tóm lại là chức quan nhỏ trong số những người đang đứng đây.
“ Tốt Lắm trẫm đã nhớ kĩ tên khanh”
Hồ Độc Lập lấy làm vui mừng, người có được cái nhìn như vậy thật chắc phải là một người tài về thương mại. Hắn đang cần một người như vậy đấy.
Nghe Hồ Độc Lập nói như vậy Nguyễn Tông Phú quả thật rất vui mừng rồi, được hoàng thượng nhớ tên rồi đấy, việc được đề bạt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tưởng đâu buột miệng nói ra làm lỡ kế hoạch của hoàng thượng, không mất đầu đã may, ai dè còn được khen tặng. Đến hắn cũng tưởng như đang mơ vậy.
Đương nhiên có không ít người ghen tị đấy, chỉ một câu nói bình thường vậy thôi mà, ta cũng nói được đấy, chỉ tại hắn nhanh miệng nói trước thôi…
“ Còn vị ái khanh nào có tấu chương gì nữa không.”
Vừa nói xong liền có một vị quan khá lớn tuổi đứng ra, hắn nhìn liền biết vị này là thượng thư bộ lễ Phan Huy Ích rồi.
“ Rằm tháng này theo dự định sẽ tổ chức thi đình để tuyển chọn nhân tài cho quốc gia, nhưng hiện vẫn chưa có đề thi,thần kính xin bệ hoàng thượng ra đầu đề.”
Ạc, biểu hắn ra đầu đề sao, chuyện này hắn chưa làm bao giờ nha, với lại hắn cũng đâu biết gì mà ra đề, phải xem lại đã.
Hồ Độc Lập nghĩ nghĩ ‘ Nếu vận dụng cho tốt không khéo lại ra được một kết quả khả quan đấy, trong tương lai gần kề đây, chắc chắn phải cử một đám du học sinh ra nước ngoài học tập đấy, đám sĩ tử này không biết có dùng được không. Dù sao mình cũng không hi vọng lắm, nhưng cứ thử một chút xem sao’.
“ Việc ra đề thi trẫm không may quên mất, nay được ái khanh nhắc nhở liền mới nhớ ra, nhất thời cũng chưa có ý gì hay, thi đình cũng phải mươi ngày nữa mới bắt đầu, như vậy đi, ngày mai trẫm sẽ trả lời chuyện này”.
“ Nhân đây trẫm cũng muốn tổ chức thi võ trạng nguyên các khanh thấy vây có được không.”
Sạc, chuyên hệ trọng như vậy mà vị Hoàng đế này nói quyên liền quên sao.
“ Bệ hạ, thi võ trạng nguyên phải 5 năm mới tổ chức một lần, lần trước tổ chức cách đây chỉ 3 năm mà thôi”
Có người sợ hoàng đế lại quên nên đứng ra nhắc.
Hồ Độc Lập chẳng biết có cái lệ này nhưng hắn không chỉ là muốn tìm võ trạng nguyên thôi đâu, mà còn có ý khác bởi vậy mặc kệ mấy năm thi một lần nhưng năm nay hắn phải cho thi đấy, hơn nữa năm nào cũng thi đấy.
“ Các vị ái khanh, trẫm dự định sẽ thay đổi một chút, Thi võ trạng nguyên và thi đình sắp tới sẽ tổ chức cùng ngày, dời lại vào ngày 5 tháng giêng, nhằm tưởng nhớ đến chiến công đại phá quân thanh của Tiên Hoàng đại phá quân thanh ở Đồn Ngọc Hồi, Đống Đa.”
Nói đến đây Hồ Độc Lập đứng đậy hướng ra ngoài mà vái một cái. Chúng triều thần cũng đồng loạt hướng ra ngoài quỳ lạy. không khí tĩnh lặng trong điện lại một lần nữa kéo đến tràn ngập, mọi người im lặng, kẻ lại tưởng nhớ đến những ngày oanh liệt ấy mà rơi lệ.
Hồ Độc Lập nhìn thấy hết cả càng thầm bội phục Quang Trung, Chỉ ai ở trong hoàn cảnh của hắn mới biết chiếm được sự tin phục của đám đại thần này khó đến nhường nào.
Sau một hồi bàn thêm ít chuyện nữa, Hồ Độc Lập liền cho bãi triều, đương nhiên không thể nào thiếu màn cụm ly cụm chén sau đó là biếu xén mang về rồi. không biết là có phải thói hư này là do bị Hồ Độc Lập tiêm nhiễm hay không mà hơn 200 năm sau cái bệnh này của đám quan lại nhà nước cũng không bỏ được. May mắn là lúc này chỉ mới dừng lại ở hũ rựu gói trà chứ chưa đến mức phong bì dày cộm như sau này.
Nhưng cũng nhờ vậy mà dần dà kéo dích khoảng cách quần thần lại gần với nhau không ít.
“ Các vị ái khanh! Trẫm thấy vị ái khanh này nói rất có lý nha, Các tướng ngoài biên ải đang hối thúc trẫm cung ứng thêm Pháo, bộ hộ cũng lại đang cần tiền để chèo chống, tất cả đều cần khoáng cả. Vị ái khanh này đưa ra cao kiến này quả rất kịp thời, tất phải được ban thưởng.”
“Hoàng Thượng tuyệt đối không được.” Một đại thần nhanh chóng lao ra ngăn cản.
Việc này ảnh hưởng đến vô số lợi ích của quan lại từ trên xuống dưới nha, gì chứ tịch thu mỏ khoáng lậu với tăng sản lượng khoáng là điều họ không hề muốn đâu đấy. vậy chẳng khác nào cắt đứt nguồn lợi từ túi “phụ mẫu của dân đấy” việc này là không được.
“ Có thể cho trẫm biết vì sao lại không được không .” Hồ Độc Lập làm bộ ngu ngơ không hiểu hỏi lại
Ha. Ha . ha lại là một câu hỏi khó đây. Tay đại thần này cứng lưỡi rồi ấp úng nửa ngày không biết phải trả lời thế nào, không lẽ lại nói đứng phía sau đám mỏ chính là chúng thần cả hay sao, ‘ biết mình quá ngu rồi, khi không làm người tiên phong đứng ra hứng đạn làm gì không biết’
Y chỉ còn biết hướng ánh mắt cầu cứu đồng bọn xung quanh.
Cuối cùng cũng có một vài tên vì đồng bạn mà đi ra ý kiến, đại khái như:
“ Việc khai khoáng mỏ xưa nay vẫn như vậy, nay lại đột nhiên thay đổi thần e sẽ không ổn”
“ Lập một ban mới quản lý việc khai khoáng thần thấy không khả thi, chi bằng cứ như cũ cho các địa phương quản lý, hằng năm triều đình nhận cống nạp lên như vậy chẳng phải ổn hơn ru”
“ Theo ý thần bệ hạ chỉ cần ra lệnh cho các địa phương tăng cường thêm nhân mã, hằng năm lại nộp lên nhiều hơn vài phần vậy vẫn là tốt nhât”
“ theo thần…”
“ thần thấy…”
“Theo ý thần…”
Một đám nối tiếp một đám thay nhau ra sức phản đối, mới đầu còn nhã nhặn ôn hòa, về sau càng ngày càng thêm kích động. cái gì mà vì lê dân bách tính, cái gì mà vì thiên hạ chúng sinh, cái gì… nói tóm lại là vẫn nên để nguyên như cũ.
Tất cả đều nhằm gây sức ép cho hắn, nếu quả thật là Quang Toản thì chắc đã nhượng bộ rồi, nghĩ sao dưới áp lực của đa số triều thần như vậy, một đứa bé 12t như Quang Toản có thể chịu được.
Chúng triều thần cũng nghĩ vậy, dù mấy ngày gần đây Hắn có dày dặn hơn, có những biểu hiện không giống như của một ông vua 12t lắm, nhưng dù sao cũng chỉ mới 12t thôi, như mọi lần Quang Toản chắc chắn phải nghe theo số đông. Chứng tỏ trước đây không phải là chưa trường hợp tương tự như vậy.
Nhưng đây chính là sai lầm của đám triều thần, Quang Toản bây giờ không phải là Quang Toản mà chính là Hồ Độc Lập hắn. Nếu cộng cả hai kiếp người thì hắn phải hơn 40t rồi đấy. Lợi hại hơn là mang theo cả trí nhớ của một người tri thức hiện đại, sao có thể dễ dàng bị đám đông áp đảo được.
Đương nhiên cũng không phải tất cả Triều thần gần trăm người đều đứng ra phản đối vẫn còn một số ít quan lại không liên quan đến việc này. Hắn một mặt bình tĩnh ngồi nghe từng người phản đối giống như đang chăn chú tiếp thu vậy, mặt khác lại âm thầm nhớ kĩ từng người để sau này còn tiện xử lý trọng dụng.
“ Các vị ái khanh không biết nếu yêu cầu các địa phương tăng cường nộp cống liền có thể tăng tối đa bao nhiêu thành kim khoáng” . Hồ Độc Lập chăm chú liệu tính rồi hỏi.
Đám cận thần nghe ra hoàng đế thỏa hiệp như vậy tưởng nắm chắc thành công rồi liền mừng rơn.
“ Chúng thần sẽ hối thúc các địa phương tăng cường khai khoáng, đảm bảo có thể tăng được 2 thành (20%) .”
Thầm nghĩ chỉ cần sau này lấy đó làm cớ bắt thêm dân phu thì ta lại càng có lợi.
Hồ Độc Lập bĩm môi nhẹ một cái không có nhận xét gì, chỉ quay sang hỏi Phạm Công Thiệu.
“ khanh thấy liệu tăng thêm 2 thành có đủ chưa”
Phạm Công Thiệu không biết ý vua thế nào nhưng cũng thật thà đáp lại.
“ Không đủ, còn xa mới đủ.”
Nhìn lại đám đại thần vừa lên tiếng can ngăn.
“ Các khanh thấy đấy, có tăng thêm 2 thành nữa cũng chẳng đủ, quốc gia thật thiếu thốn kim khoáng qua!”
Hồ Độc Lập làm bộ cảm thán nói… lại lắc đầu như ông cụ non tỏ vẻ cảm thán.
Đám đại thần ở đưới bắt đầu cắn răng rồi, thầm nghĩ, cùng lắm ta chịu khó ăn bớt lại một chút, cho dân phu làm thêm cả ban đêm mà thôi, đằng nào ta cũng không thiệt gì, đám dân phu có oán cũng oán vua chứ có oán gì ta.
“ Thần nghĩ có thể tăng thêm 5 thành nữa, nhiều hơn nữa sợ là không thể, việc này thần nhất định sẽ hối thúc phía dưới không quản ngày đêm ra sức gánh vác nỗi lo của Hoàng Thượng.”
“Oh … h” Hồ Độc Lập nghe vậy liền ồ một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó quay sang hỏi Phạm Công Thiệu
“ Nếu thực hiện theo cách của khanh liệu có thể tăng lên cho quốc gia được bao nhiêu kim khoáng?”
Nghe vậy Phạm Công Thiệu tự tin đáp lời.
“ Nếu thu hồi toàn bộ mỏ khoáng lậu có thể tang gấp 4 lần, nếu loại bỏ các bước trung gian như qua tay quản lý của các huyện phủ. liền có thể tăng thêm 3 lần nữa là 12 lần, nếu không dùng dân phu mà chỉ dùng thợ chuyên khai mỏ về lâu dài có thể tăng thêm 4 lần nữa là 48 lần. chưa kể việc tăng năng suất do cải tiến công cụ và tìm ra mỏ khoáng mới”
Lần này thì không chỉ có Hồ Độc Lập ồ mà cả triều thần đều ồ lên như không tin vào tai mình, nếu thật như vậy, đâu cần phải bàn cải gì nữa một bên có thể tăng 5 thành (50%) một bên có thể tăng 50 lần, việc này còn cần phải so sánh sao, ai cũng sẽ chọn 50 lần rồi.
Đám cần thần lúc nãy đứng ra ngăn cản khi nghe đến đây, liền biết mình bị mắc bẫy của hoàng đế rồi.
Tăng lên 50 lần đấy, đấu lại sao, nếu nói Phạm Công Thiệu nói láo khai khống lên thì chẳng ai tin cả, nên nhớ lão là bậc thầy về việc này đấy, nếu không tin lão chẳng khác nào không tin tiên đế vậy. có người dám nói không tin tiên đế sao. Với lại họ là kẻ đứng đằng sau các mỏ quặng này đương nhiên là biết lời nói của Phạm Công Thiệu chẳng sai.
“ Ha ha ha. Việc này vậy là rõ rồi không có gì bàn cãi ở đây nữa, trẫm quyết định làm theo cách của Thiệu ái khanh”
Không kịp để cho đám quần thần kịp phản ứng hắn liền đưa ra phán quyết cuối cùng. Nhưng hắn lại một lần nữa phạm phải sai lầm trí mạng đó là quá khinh thường trí tuệ người xưa.
Biết chắc không còn hi vọng gì về việc làm cho Hồ Độc Lập rút lại ý chỉ, đám đại thần liền nhắm ngay vào các vị trí của ban khai thác khoáng mỏ.
Dây dưa một hồi đấu trí đấu mưu cuối cùng Hồ Độc Lập mới giành được vị trí đứng đầu cho Phạm Công Thiệu nhưng phải nhượng bộ bổ nhiệm thêm ba vị trí phó do mỗi hệ phái một người và một số vị trí khác.
Nhằm tăng cường quyền lực cho Phạm Công Thiệu, Hồ Độc Lập lấy cớ cho đổi tên thành cục tìm kiếm và khai thác khoáng sản. vì có thêm nhiệm vụ tìm kiếm nên Hắn trao cho Phạm Công Thiệu lệnh bài có thể tùy ý điều quân ở các châu huyện nhằm tìm kiếm và bảo vệ khoáng mỏ.
Về danh nghĩa Hồ Độc Lập cũng chỉ giúp lão được đến đó, còn lại phải trông chờ vào bản lãnh của lão rồi, mong rằng hắn không phải thất vọng.
Việc của Phạm Công Thiệu kết thúc nằm ngoài sự suy đoán của tất cả mọi người, hủ tục tồn tại không biết mấy trăm năm nay chỉ đơn giản như vậy liền được giải quyết khiến ngta không nói được cái gì. Không bắt bẻ được chổ nào.
Phạm Công Thiệu đột nhiên lên chức còn đảm nhiệm là khâm sai đại thần, có lệnh bài điều động quân ở các huyện phủ, nắm trong tay thực quyền cực lớn, mặc dù chỉ là quân địa phương nhưng quân địa phương cũng là quân đấy. Đãi ngộ như vậy thật khiến nhiều người đỏ mắt.
Đến khi hoàng đế trao kim bài điều động quân đội cho Phạm Công Thiệu mọi người mới vỡ lẽ ra. Không phải tự dưng mà Phạm Công Thiệu đứng ra dâng tấu đấy, tự nhủ với mình rằng vị hoàng đế nhỏ này thật không đơn giản. không biết có người đứng sau bày kế cho không, dù thế nào cũng không nên khinh thường.
Qua lần đấu trí đấu mưu này Hồ Độc Lập cảm thấy may mắn, may là đã có chuẩn bị từ trước đấy.
Đang thở phào may mắn chợt có người đứng ra ý kiến.
“ Bẩm Hoàng Thượng theo ý của cục trưởng Thiệu, phải sử dụng thợ chuyên đào mỏ, xét thấy đây là một lượng nhân công lớn, cần trả tiền công, hiện tại quốc khố khó khăn không biết lấy đâu ra tiền trả lương cho nhân công.”
Hỏi rất đúng vấn đề nha, lại đúng trọng điểm, ngay cả Hồ Độc Lập hắn cũng vừa bất chợt nghĩ ra thôi đấy, tưởng rằng không ai nhìn ra, ai zè lại xuất hiện một người, lại còn khá trẻ, chỉ tầm hơn 30t mà thôi, đúng là nhân tài đâu đâu cũng có nha.
“ Vị ái khanh này nói hay lắm, tạm thời trẫm sẽ bỏ tiền của mình ra vậy. không biết ái khanh là”
Hồ Độc Lập ra ý hỏi tên.
“Hạ Thần là Nguyễn Tông Phú là lệnh sử thuộc kim bộ ti xin ra mắt hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Kim bộ ti là một trong 4 ti thuộc bộ hộ nhằm quản lý chợ búa, hàng hóa, kho tàng, chè muối. quản lý kim bội ti là một chủ sự, dưới chủ sự gồm mười lệnh sử. tóm lại là chức quan nhỏ trong số những người đang đứng đây.
“ Tốt Lắm trẫm đã nhớ kĩ tên khanh”
Hồ Độc Lập lấy làm vui mừng, người có được cái nhìn như vậy thật chắc phải là một người tài về thương mại. Hắn đang cần một người như vậy đấy.
Nghe Hồ Độc Lập nói như vậy Nguyễn Tông Phú quả thật rất vui mừng rồi, được hoàng thượng nhớ tên rồi đấy, việc được đề bạt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tưởng đâu buột miệng nói ra làm lỡ kế hoạch của hoàng thượng, không mất đầu đã may, ai dè còn được khen tặng. Đến hắn cũng tưởng như đang mơ vậy.
Đương nhiên có không ít người ghen tị đấy, chỉ một câu nói bình thường vậy thôi mà, ta cũng nói được đấy, chỉ tại hắn nhanh miệng nói trước thôi…
“ Còn vị ái khanh nào có tấu chương gì nữa không.”
Vừa nói xong liền có một vị quan khá lớn tuổi đứng ra, hắn nhìn liền biết vị này là thượng thư bộ lễ Phan Huy Ích rồi.
“ Rằm tháng này theo dự định sẽ tổ chức thi đình để tuyển chọn nhân tài cho quốc gia, nhưng hiện vẫn chưa có đề thi,thần kính xin bệ hoàng thượng ra đầu đề.”
Ạc, biểu hắn ra đầu đề sao, chuyện này hắn chưa làm bao giờ nha, với lại hắn cũng đâu biết gì mà ra đề, phải xem lại đã.
Hồ Độc Lập nghĩ nghĩ ‘ Nếu vận dụng cho tốt không khéo lại ra được một kết quả khả quan đấy, trong tương lai gần kề đây, chắc chắn phải cử một đám du học sinh ra nước ngoài học tập đấy, đám sĩ tử này không biết có dùng được không. Dù sao mình cũng không hi vọng lắm, nhưng cứ thử một chút xem sao’.
“ Việc ra đề thi trẫm không may quên mất, nay được ái khanh nhắc nhở liền mới nhớ ra, nhất thời cũng chưa có ý gì hay, thi đình cũng phải mươi ngày nữa mới bắt đầu, như vậy đi, ngày mai trẫm sẽ trả lời chuyện này”.
“ Nhân đây trẫm cũng muốn tổ chức thi võ trạng nguyên các khanh thấy vây có được không.”
Sạc, chuyên hệ trọng như vậy mà vị Hoàng đế này nói quyên liền quên sao.
“ Bệ hạ, thi võ trạng nguyên phải 5 năm mới tổ chức một lần, lần trước tổ chức cách đây chỉ 3 năm mà thôi”
Có người sợ hoàng đế lại quên nên đứng ra nhắc.
Hồ Độc Lập chẳng biết có cái lệ này nhưng hắn không chỉ là muốn tìm võ trạng nguyên thôi đâu, mà còn có ý khác bởi vậy mặc kệ mấy năm thi một lần nhưng năm nay hắn phải cho thi đấy, hơn nữa năm nào cũng thi đấy.
“ Các vị ái khanh, trẫm dự định sẽ thay đổi một chút, Thi võ trạng nguyên và thi đình sắp tới sẽ tổ chức cùng ngày, dời lại vào ngày 5 tháng giêng, nhằm tưởng nhớ đến chiến công đại phá quân thanh của Tiên Hoàng đại phá quân thanh ở Đồn Ngọc Hồi, Đống Đa.”
Nói đến đây Hồ Độc Lập đứng đậy hướng ra ngoài mà vái một cái. Chúng triều thần cũng đồng loạt hướng ra ngoài quỳ lạy. không khí tĩnh lặng trong điện lại một lần nữa kéo đến tràn ngập, mọi người im lặng, kẻ lại tưởng nhớ đến những ngày oanh liệt ấy mà rơi lệ.
Hồ Độc Lập nhìn thấy hết cả càng thầm bội phục Quang Trung, Chỉ ai ở trong hoàn cảnh của hắn mới biết chiếm được sự tin phục của đám đại thần này khó đến nhường nào.
Sau một hồi bàn thêm ít chuyện nữa, Hồ Độc Lập liền cho bãi triều, đương nhiên không thể nào thiếu màn cụm ly cụm chén sau đó là biếu xén mang về rồi. không biết là có phải thói hư này là do bị Hồ Độc Lập tiêm nhiễm hay không mà hơn 200 năm sau cái bệnh này của đám quan lại nhà nước cũng không bỏ được. May mắn là lúc này chỉ mới dừng lại ở hũ rựu gói trà chứ chưa đến mức phong bì dày cộm như sau này.
Nhưng cũng nhờ vậy mà dần dà kéo dích khoảng cách quần thần lại gần với nhau không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.