Chương 22: Không hề uổng phí
nguyenhongthai3a1991
19/06/2014
Nhưng Quang Toản lúc này lại vận dụng sử quan để kiểm soát các cựu thần. Đây là chuyện quá đảo ngược rồi. Có bài học thê thảm của Châu Văn Trai lần trước họ mới nhận thức thì ra sử quan cũng không chỉ dùng để hạn chế vua thôi đâu mà hạn chế cả mấy lão nữa. Sau bao nhiêu năm làm quan giờ đây mới đồng cảm được sự ức chế của người ngồi trên ngai vàng. Thật không dễ chịu đấy, lời ra đến cổ họng rồi cũng phải ém nhẹm nuốt trở vào.
Mọi người nghe Quang Toản nhắc đến bộ hộ lại còn là việc nghiêm trọng thầm nghĩ “xem ra bộ hộ lần này tiêu rồi, thật thảm nha, coi chừng lần này lại bị sử quan nhắc đến thì.. hắc hắc” đương nhiên những ai không thuộc bộ hộ sẽ khoái trá cười trong lòng khi người khác gặp họa, nhất là đám người bên bộ lễ lại càng chờ mong, “ ta vừa xuống bùn xong, mấy lão cũng phải xuống chung cho công bằng chứ, ae ta cùng được vào chung một trang sử.”. chỉ là Quang Toản nói đến đây thì dừng lại chưa nói tiếp nên mọi người vẫn chờ đợi im lặng để nghe.
- Quốc khố hiện nay đã không còn đồng nào nữa, việc chèo chống đến vụ hè xuân năm nay e rằng khó, xã tắc đang bên bờ vực lâm nguy các khanh có biết điều này- hắn cao giọng nói tiếp – vậy mà vẫn còn tình trạng nợ thuế ở các nơi, các khanh xem đi- một cuốn sổ được hắn giơ lên trên tay- thuế muối thuế thuyền dường như không thu được một quan tiền nào trong hai năm nay, đã vậy kỳ này còn muốn miễn thuế. Thử hỏi lấy cái gì nuôi quân, lấy cái gì đánh giặc.- hắn càng nói càng to tiếng
Đám quần thần đây là lần đầu tiên thấy Quang Toản chính thức lớn tiếng trên triều. Cả đám im như thóc đơn giản vì cái mà hắn đang nói chính là thực tế mà ai cũng biết, nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến nó nữa đơn giản vì quan tâm cũng không giải quyết được chuyện gì thế nên cứ coi nó như một nốt ruồi đen trên làn da trắng ngần vậy xem như không có đi. “Hoàng Thượng hôm nay dùng lời lẽ thật sắc bén ah, không mềm yếu như mọi lần. Chỉ mới mười hai tuổi thôi đấy, thằng con út nhà ta cũng mười hai tuổi thôi sao lại thấy… ah không! bây giờ phải tính là mười ba tuổi. Hoàng Thượng thêm tuổi nên sắc bén hơn trước là phải. Đúng vậy, chắc chắn là thế!” một đám đại thần không liên quan gì đến bộ hộ đều biện minh cho việc to tiếng của hắn hôm nay.
Đương nhiên cũng có một vài người hiểu về hắn như thái úy Trần Văn Kỷ hay Lê Văn Hưng, Ngô Thì Nhậm… lại nhìn ra đã đến lúc vị hoàng đế nhỏ của họ muốn thể hiện tiếng nói và quyền lực rồi. Chẳng biết việc này xấu hay tốt nhưng với sự quan sát của mấy lão trong thời gian này đối với Quang Toản, luôn tràn đầy hi vọng. Họ có dự cảm rằng sau ngày hôm nay sẽ có một chuyện thay đổi lớn trong chốn quan trường.
Hắn ngồi xuống quan sát xuống dưới rồi thở dài sau đó lấy bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói.
- Trẫm cũng biết việc này cũng làm khó cho các khanh, bởi vậy lần này trẫm quyết định cho bỏ hẳn thuế muối. Đã không thu được đồng bạc nào còn đặt ra khoản thuế làm gì?. Không bằng bỏ đi còn tạo được lợi cho bá tánh, ít ra cũng trẫm và các khanh đây cũng được cái tiếng tạo phúc cho xã tắc, bớt được sức dân.
Nghe đến đây đương nhiên có người hoảng rồi, bỏ thuế muối sao? Bỏ thuế muối đương nhiên người dân ai cũng có thể tự do làm muối để dùng, chẳng còn độc quyền ở đây, lãnh thổ đại việt trải dài theo biển. Thử hỏi lúc đó các nhà làm muối độc quyền còn đất làm ăn nữa sao. Chúng không có đất làm ăn thì kệ chúng nhưng sẽ có không ít quan lại từ địa phương đến trung ương vì vậy mà thất thu một lượng tiền tài lớn. Thật hận mà, ta tham quá làm chi, đễn nỗi hoàng đế không thu được thuế dẫn đến nông nổi này. Làm quan cả chục năm cũng không nhiều bằng được đám thương nhân làm muối biếu xén mỗi tháng đấy. Một số kẻ đau đứt ruột rồi, ai làm quan trên triều mà không có quan hệ qua lại phe cánh với quan ở địa phương. Phe cánh là dựa vào lợi ích mà ra, nay “đám bên dưới không có thu nhập thì ta cũng không có, vậy lấy đâu ra để đưa cho quan trên ta bây giờ”. Tham nhũng hay hối lộ đa số đều theo chiều hướng kim tự tháp như vậy cả, đây là bí mật mà hầu như ai cũng biết.
Kẻ ra làm quan lên được đến đây ai mà không khôn ngoan không hiểu sự đời, làm gì có chuyện không biết cấp dưới đang làm chuyện mờ ám gì. Nếu không biết thật mà vẫn làm quan thì trước sau gì cũng bị “bán đứng” lao vào tù tội. Bởi vậy biết nhiều hay ít là phụ vào sự hiếu kính ở bên dưới. Thường cứ mỗi lần thấy một tên quan tham ra tòa với số tài sản tham nhũng trên trời liền nghĩ đến,” tay này tham nhũng nhiều như vậy quyết không phải chỉ mới ngày một ngày hai, vậy tại sao lâu nay không ai phát hiện được mà giờ mới phát hiện, chẳng ai đứng ra trả lời câu hỏi này, lúc đó mọi người tự hiểu. Tên này vì chỉ muốn ăn một mình mà không chịu hiếu kính lên trên nên mới bị… ”
Lần trước đã phải buông tay chuyện mỏ quặng rồi, nay nếu còn buông tha cái này nữa thì chỉ còn nước thành thật ăn bổng lộc vua ban mà thôi ah. Tuy đa số người rất bình tĩnh nhưng cũng có một số kẻ qua vội vàng, không nhịn được mà lao ra ý kiến.
- Hoàng Thượng! Việc này tuyệt đối không được, nếu bỏ thuế muối, quốc khố đã không có thu nay lại càng hoàn toàn không có.
- Đúng vậy ah! Xin hoàng thượng coi lại
- Xin hoàng thượng coi lại. Tuy rằng thu bị khất nợ nhưng vẫn còn thu được chút ít, nay bỏ đi liền chẳng còn đồng nào, dù sao vẫn thà có còn hơn không ah. Thịt muỗi cũng là thịt.
Đương nhiên cũng có người tưởng lầm như mọi khi nên bạo gan hơn đứng ra mặc cả.
- Bẩm Hoàng Thượng! Bỏ thuế muối đúng là thất thu cho ngân khố một khoảng lớn ah. Dù sao cũng chỉ là nợ thuế chứ không phải là sẽ không nộp. Bệ hạ cứ thư thư để chúng thần nghĩ cách, chắc sẽ lấy được một khoản.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng! Đúng vậy thưa Hoàng Thượng!
- Oh! Thật các ông có cách lấy được thuế đang nợ?
Quang Toản làm bộ ngạc nhiên hỏi lại như để xác minh. Đám quan đang xin xỏ nghe vậy liền mừng rỡ. Đây chẳng phải là Hoàng Thượng bí tiền quá hóa liều, làm ra như vậy để ép bọn họ đàm phán sao. Thầm nghĩ “ Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ ranh khóc nhè đòi quà mà thôi, đưa cho tí đường ngọt là thỏa mãn ngay mà” không nhịn được cả đám nở nụ cười đểu đắc ý trong lòng. Lúc này hơi sức đâu mà đắn đo như ban đầu, tất cả đều theo phản xạ mà thôi.
- Thần làm được, mong bệ hạ cứ thư thư cho.
Ồ! Cả đại điện trợn mắt há mồm tròn như chữ O nhìn mấy người vừa trả lời như không tin vào tai mình. Chuyện này cứ như vậy trả lời chẳng phải muốn chết sao.? Đám này hôm nay có bị sao không? Chuyện các ngươi đứng sau ăn hối lộ đương nhiên ai cũng biết nhưng có cần phải công khai quá như vậy. Chính năm người vừa trả lời được kia cũng biết mình bị hố rồi. Lần này Hoàng Thượng không bắt tội thì cũng bị người khác bắt tội. Đám ngự sử không phải chỉ để chưng cho đẹp.
- Hoàng Thượng khai ân! Hoàng Thượng khai ân! Đây là do tội thần nhất thời hồ đồ nói nhầm, xin Hoàng Thượng khai ân.
Quang Toản nghe đến đây thôi cũng thấy oải hết người rồi chẳng muốn nhận xét cái gì nữa liền vung tay nói lớn
- Lôi tất cả vào đại lao giao cho bộ hình tiếp quản điều tra. Trẫm muốn trong một tháng phải có được kết quả.
Một đám cấm vệ quân bước vào lôi mấy tên ồn ào ra ngoài, đến khi đại điện an tĩnh trở lại đám người vừa rồi kìm nến được không đứng ra ý kiến đã ướt hết lưng áo. Những người khác thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu trầm tư, chuyện đã rõ ràng như thế còn nói được gì, không khéo đợt này điều tra còn liên quan đến cả mình.
Lúc này Quang Toản cũng chẳng muốn gặp đám đại thần này hôm nay nữa, quá ức chế rồi.
- Chuyện bỏ thuế muối cứ y vậy mà làm. Hôm nay đến đây bãi triều.
Nói bỏ lại một câu như vậy rồi quay lưng đi thẳng. Buổi triều lớn đầu tiên của năm mới lại kết thúc trong không khí như vậy, mọi người nhìn bóng lưng hắn khuất dần trong lòng cũng sinh ra muôn trùng ngổn ngang. Chẳng biết nên lo hay nên mừng, Hoàng Thượng đã bắt đầu muốn lấy lại quyền lực vốn thuộc về mình rồi ah. Trong lịch sử chuyện ấu chúa “ thoát kén hóa rồng” không phải là chưa từng có, chỉ là mỗi lần như vậy đều rơi không ít máu, nhưng cũng là lúc minh quân xuất thế. Kể ra là điều đáng mừng sao ta lại thấy không sảng khoái đây. Đáng lẽ phải nên vui mừng mới đúng, xem ra phải về nhà dốc một bầu rựu, ngủ một giấc sáng mai mặt trời mới mọc sẽ càng sáng rõ.
Nếu để ý kĩ một chút khuôn mặt từng người bước ra trong điện sẽ thấy được một nụ cười không thể nào che dấu trên môi vị La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp. Ông là người rời khỏi điện, trước khi quay lưng bước ra còn ngoảnh lại nhìn kỹ tấm biển sơn son thiếp vàng ghi bốn chữ, Cần, Kiệm, Liêm, Chính. Sau này khi người cháu nội của Nguyễn Thiếp viết hồi ký về ông có đoạn nói “ hôm đó ông tôi về nhà vừa đi vừa cười miệng lại không ngừng lẩm nhẩm bốn chữ Cần Kiệm Liêm Chính, khi đó tôi có hỏi ông.
- Chuyện gì hôm nay làm ông vui vậy?
Ông nhìn tôi trìu mến chỉ trả lời rằng:
- Ý ra lục thất gian nay
Thời vận đã định thời này hưng vương
Trí xem nhiệm nhặt cho tường
Bảo giang thánh xuất trung ương thuở nầy.
Lúc dó còn quá trẻ để hiểu hết ý nghĩa của nó. Nhưng đó chính là ngày ông tôi cười nhiều nhất sau bao nhiêu năm về với nhà Tây Sơn. Chuyện bỏ bữa cũng chấm dứt từ ngày đấy. Sau này tôi biết ông trả lời tôi bằng một câu sấm của trạng Trình.”
Trong căn nhà của Ngô Thì Nhậm hôm nay không vắng vẻ như mọi khi mà có hai người bạn đồng liêu cùng đến. Họ quây quần bên chiếc bàn nhỏ với vài ba món ăn bình thường nếm loại rựu bình thường, nhưng chỉ có chuyện mà họ đang cùng dốc bầu tâm sự với nhau lại không bình thường.
- Chúng ta phải nên vui mừng mới đúng, ngài tuy còn trẻ nhưng huynh cũng thấy ngài rất có tố chất của một minh quân.- Phan Huy Ích em rể của Ngô Thì Nhậm nói ra ý kiến của mình cắt đứt sự yên tĩnh.
- Đúng vậy chúng ta cứ ngày đêm lo sợ ngài lớn lên sẽ nhu nhược, yếu đuối không đảm đương được việc triều chính. Nay có sự tiến bộ như vậy chúng ta phải nên vui mới đúng chứ. Có được minh quân như vậy còn lo nỗi gì.- nguyễn Thế Lịch cũng lên tiếng.
- Tôi vẫn cảm thấy bồn chồn. Hai người có thấy Hoàng Thượng có phải là hơi cứng rắn không, ngài chỉ mới 13 tuổi thôi ah. Có phải là… giống…?- Ngô thì Nhậm nói đứt quãng.
Đúng vậy, không phải lúc nào người ta cũng cần một ông vua quá cứng tay đâu đấy. Giang sơn trải qua biết bao năm chiến tranh liên miên, người chết quá nhiều, đất đai không ai cải tạo cày cấy bỏ hoang gần nửa, giờ đây cái họ cần nhất là hòa bình. Một ông vua quá rắn nhiều lúc không phải là phúc của thiên hạ, hèn yếu quá cũng không được.
- Trồng dâu nuôi tằm, khoai lang, khai khẩn đất hoang, xóa bỏ thuế muối.. tất cả đều chẳng phải quá rõ Hoàng Thượng là một minh quân tương lai rồi sao? Chúng ta đây là quá lo xa rồi.. ngài đã giao trách nhiệm cho huynh thì huynh gắng làm cho tốt là được. Ta tin Hoàng Thượng có cái lý của mình.
- Nếu chúng ta xâu chuỗi lại một loạt các hành động gần đây của Bệ Hạ liền sẽ có một đáp án bất ngờ. ta phải giật mình, nếu như đây đều là cố ý thì chúng ta đúng là gặp thời rồi- Nguyễn thế Lịch thượng thư bộ hộ lên tiếng.
Hai người còn lại nghe vậy thấy tò mò rồi, cùng nhìn về phía lão mang theo ý dò hỏi.
- Chuyện này ngài ra lệnh giữ bí mật, nhưng ta có một thông tin hoàng thượng đang cho bí mật đúc tiền Quang Trung thông bảo và tiền của nhà thanh đúng với chất lượng tốt nhất.- Nguyễn Thế Lịch nói
Nghe đến đây hai người rơi vào trầm tư phân tích cái liên kết sâu xa trong đó
- Ta thật quá lo xa rồi. Hôm nay không say không về
- Đúng vậy. Hôm nay đúng là ngày vui mà, thật không uổng phí a.
- Không hề uổng phí. Ha ha ha – cạn
Chẳng ai biết bí mật đằng sau những tiếng cười này là gì. Chỉ biết kể từ khi đó ba vị đại thần ngồi nói chuyện hôm nay không ai mà không phải nhân vật nổi tiếng vang vọng khắp năm châu bốn biển, rất nhiều cuộc nguyên cứu về cuộc đời và sự nghiệp của họ đều coi hôm nay là ngày làm nên bước ngoặc mới làm nên tên tuổi của ba người. Tuy rằng mãi cho đến về sau người ta cũng không biết chính xác nội dung cuối cùng của câu chuyện nhưng các sử gia lỗi lạc đều phải nói rằng. “ họ đã không ngần ngại đi theo lời chỉ dẫn của vị thánh vương vĩ đại, đem đến một kỷ nguyên mới đặt nền móng khai sáng cho một Lạc Việt hùng cường của hôm nay và mãi về sau
Mọi người nghe Quang Toản nhắc đến bộ hộ lại còn là việc nghiêm trọng thầm nghĩ “xem ra bộ hộ lần này tiêu rồi, thật thảm nha, coi chừng lần này lại bị sử quan nhắc đến thì.. hắc hắc” đương nhiên những ai không thuộc bộ hộ sẽ khoái trá cười trong lòng khi người khác gặp họa, nhất là đám người bên bộ lễ lại càng chờ mong, “ ta vừa xuống bùn xong, mấy lão cũng phải xuống chung cho công bằng chứ, ae ta cùng được vào chung một trang sử.”. chỉ là Quang Toản nói đến đây thì dừng lại chưa nói tiếp nên mọi người vẫn chờ đợi im lặng để nghe.
- Quốc khố hiện nay đã không còn đồng nào nữa, việc chèo chống đến vụ hè xuân năm nay e rằng khó, xã tắc đang bên bờ vực lâm nguy các khanh có biết điều này- hắn cao giọng nói tiếp – vậy mà vẫn còn tình trạng nợ thuế ở các nơi, các khanh xem đi- một cuốn sổ được hắn giơ lên trên tay- thuế muối thuế thuyền dường như không thu được một quan tiền nào trong hai năm nay, đã vậy kỳ này còn muốn miễn thuế. Thử hỏi lấy cái gì nuôi quân, lấy cái gì đánh giặc.- hắn càng nói càng to tiếng
Đám quần thần đây là lần đầu tiên thấy Quang Toản chính thức lớn tiếng trên triều. Cả đám im như thóc đơn giản vì cái mà hắn đang nói chính là thực tế mà ai cũng biết, nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến nó nữa đơn giản vì quan tâm cũng không giải quyết được chuyện gì thế nên cứ coi nó như một nốt ruồi đen trên làn da trắng ngần vậy xem như không có đi. “Hoàng Thượng hôm nay dùng lời lẽ thật sắc bén ah, không mềm yếu như mọi lần. Chỉ mới mười hai tuổi thôi đấy, thằng con út nhà ta cũng mười hai tuổi thôi sao lại thấy… ah không! bây giờ phải tính là mười ba tuổi. Hoàng Thượng thêm tuổi nên sắc bén hơn trước là phải. Đúng vậy, chắc chắn là thế!” một đám đại thần không liên quan gì đến bộ hộ đều biện minh cho việc to tiếng của hắn hôm nay.
Đương nhiên cũng có một vài người hiểu về hắn như thái úy Trần Văn Kỷ hay Lê Văn Hưng, Ngô Thì Nhậm… lại nhìn ra đã đến lúc vị hoàng đế nhỏ của họ muốn thể hiện tiếng nói và quyền lực rồi. Chẳng biết việc này xấu hay tốt nhưng với sự quan sát của mấy lão trong thời gian này đối với Quang Toản, luôn tràn đầy hi vọng. Họ có dự cảm rằng sau ngày hôm nay sẽ có một chuyện thay đổi lớn trong chốn quan trường.
Hắn ngồi xuống quan sát xuống dưới rồi thở dài sau đó lấy bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói.
- Trẫm cũng biết việc này cũng làm khó cho các khanh, bởi vậy lần này trẫm quyết định cho bỏ hẳn thuế muối. Đã không thu được đồng bạc nào còn đặt ra khoản thuế làm gì?. Không bằng bỏ đi còn tạo được lợi cho bá tánh, ít ra cũng trẫm và các khanh đây cũng được cái tiếng tạo phúc cho xã tắc, bớt được sức dân.
Nghe đến đây đương nhiên có người hoảng rồi, bỏ thuế muối sao? Bỏ thuế muối đương nhiên người dân ai cũng có thể tự do làm muối để dùng, chẳng còn độc quyền ở đây, lãnh thổ đại việt trải dài theo biển. Thử hỏi lúc đó các nhà làm muối độc quyền còn đất làm ăn nữa sao. Chúng không có đất làm ăn thì kệ chúng nhưng sẽ có không ít quan lại từ địa phương đến trung ương vì vậy mà thất thu một lượng tiền tài lớn. Thật hận mà, ta tham quá làm chi, đễn nỗi hoàng đế không thu được thuế dẫn đến nông nổi này. Làm quan cả chục năm cũng không nhiều bằng được đám thương nhân làm muối biếu xén mỗi tháng đấy. Một số kẻ đau đứt ruột rồi, ai làm quan trên triều mà không có quan hệ qua lại phe cánh với quan ở địa phương. Phe cánh là dựa vào lợi ích mà ra, nay “đám bên dưới không có thu nhập thì ta cũng không có, vậy lấy đâu ra để đưa cho quan trên ta bây giờ”. Tham nhũng hay hối lộ đa số đều theo chiều hướng kim tự tháp như vậy cả, đây là bí mật mà hầu như ai cũng biết.
Kẻ ra làm quan lên được đến đây ai mà không khôn ngoan không hiểu sự đời, làm gì có chuyện không biết cấp dưới đang làm chuyện mờ ám gì. Nếu không biết thật mà vẫn làm quan thì trước sau gì cũng bị “bán đứng” lao vào tù tội. Bởi vậy biết nhiều hay ít là phụ vào sự hiếu kính ở bên dưới. Thường cứ mỗi lần thấy một tên quan tham ra tòa với số tài sản tham nhũng trên trời liền nghĩ đến,” tay này tham nhũng nhiều như vậy quyết không phải chỉ mới ngày một ngày hai, vậy tại sao lâu nay không ai phát hiện được mà giờ mới phát hiện, chẳng ai đứng ra trả lời câu hỏi này, lúc đó mọi người tự hiểu. Tên này vì chỉ muốn ăn một mình mà không chịu hiếu kính lên trên nên mới bị… ”
Lần trước đã phải buông tay chuyện mỏ quặng rồi, nay nếu còn buông tha cái này nữa thì chỉ còn nước thành thật ăn bổng lộc vua ban mà thôi ah. Tuy đa số người rất bình tĩnh nhưng cũng có một số kẻ qua vội vàng, không nhịn được mà lao ra ý kiến.
- Hoàng Thượng! Việc này tuyệt đối không được, nếu bỏ thuế muối, quốc khố đã không có thu nay lại càng hoàn toàn không có.
- Đúng vậy ah! Xin hoàng thượng coi lại
- Xin hoàng thượng coi lại. Tuy rằng thu bị khất nợ nhưng vẫn còn thu được chút ít, nay bỏ đi liền chẳng còn đồng nào, dù sao vẫn thà có còn hơn không ah. Thịt muỗi cũng là thịt.
Đương nhiên cũng có người tưởng lầm như mọi khi nên bạo gan hơn đứng ra mặc cả.
- Bẩm Hoàng Thượng! Bỏ thuế muối đúng là thất thu cho ngân khố một khoảng lớn ah. Dù sao cũng chỉ là nợ thuế chứ không phải là sẽ không nộp. Bệ hạ cứ thư thư để chúng thần nghĩ cách, chắc sẽ lấy được một khoản.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng! Đúng vậy thưa Hoàng Thượng!
- Oh! Thật các ông có cách lấy được thuế đang nợ?
Quang Toản làm bộ ngạc nhiên hỏi lại như để xác minh. Đám quan đang xin xỏ nghe vậy liền mừng rỡ. Đây chẳng phải là Hoàng Thượng bí tiền quá hóa liều, làm ra như vậy để ép bọn họ đàm phán sao. Thầm nghĩ “ Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ ranh khóc nhè đòi quà mà thôi, đưa cho tí đường ngọt là thỏa mãn ngay mà” không nhịn được cả đám nở nụ cười đểu đắc ý trong lòng. Lúc này hơi sức đâu mà đắn đo như ban đầu, tất cả đều theo phản xạ mà thôi.
- Thần làm được, mong bệ hạ cứ thư thư cho.
Ồ! Cả đại điện trợn mắt há mồm tròn như chữ O nhìn mấy người vừa trả lời như không tin vào tai mình. Chuyện này cứ như vậy trả lời chẳng phải muốn chết sao.? Đám này hôm nay có bị sao không? Chuyện các ngươi đứng sau ăn hối lộ đương nhiên ai cũng biết nhưng có cần phải công khai quá như vậy. Chính năm người vừa trả lời được kia cũng biết mình bị hố rồi. Lần này Hoàng Thượng không bắt tội thì cũng bị người khác bắt tội. Đám ngự sử không phải chỉ để chưng cho đẹp.
- Hoàng Thượng khai ân! Hoàng Thượng khai ân! Đây là do tội thần nhất thời hồ đồ nói nhầm, xin Hoàng Thượng khai ân.
Quang Toản nghe đến đây thôi cũng thấy oải hết người rồi chẳng muốn nhận xét cái gì nữa liền vung tay nói lớn
- Lôi tất cả vào đại lao giao cho bộ hình tiếp quản điều tra. Trẫm muốn trong một tháng phải có được kết quả.
Một đám cấm vệ quân bước vào lôi mấy tên ồn ào ra ngoài, đến khi đại điện an tĩnh trở lại đám người vừa rồi kìm nến được không đứng ra ý kiến đã ướt hết lưng áo. Những người khác thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu trầm tư, chuyện đã rõ ràng như thế còn nói được gì, không khéo đợt này điều tra còn liên quan đến cả mình.
Lúc này Quang Toản cũng chẳng muốn gặp đám đại thần này hôm nay nữa, quá ức chế rồi.
- Chuyện bỏ thuế muối cứ y vậy mà làm. Hôm nay đến đây bãi triều.
Nói bỏ lại một câu như vậy rồi quay lưng đi thẳng. Buổi triều lớn đầu tiên của năm mới lại kết thúc trong không khí như vậy, mọi người nhìn bóng lưng hắn khuất dần trong lòng cũng sinh ra muôn trùng ngổn ngang. Chẳng biết nên lo hay nên mừng, Hoàng Thượng đã bắt đầu muốn lấy lại quyền lực vốn thuộc về mình rồi ah. Trong lịch sử chuyện ấu chúa “ thoát kén hóa rồng” không phải là chưa từng có, chỉ là mỗi lần như vậy đều rơi không ít máu, nhưng cũng là lúc minh quân xuất thế. Kể ra là điều đáng mừng sao ta lại thấy không sảng khoái đây. Đáng lẽ phải nên vui mừng mới đúng, xem ra phải về nhà dốc một bầu rựu, ngủ một giấc sáng mai mặt trời mới mọc sẽ càng sáng rõ.
Nếu để ý kĩ một chút khuôn mặt từng người bước ra trong điện sẽ thấy được một nụ cười không thể nào che dấu trên môi vị La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp. Ông là người rời khỏi điện, trước khi quay lưng bước ra còn ngoảnh lại nhìn kỹ tấm biển sơn son thiếp vàng ghi bốn chữ, Cần, Kiệm, Liêm, Chính. Sau này khi người cháu nội của Nguyễn Thiếp viết hồi ký về ông có đoạn nói “ hôm đó ông tôi về nhà vừa đi vừa cười miệng lại không ngừng lẩm nhẩm bốn chữ Cần Kiệm Liêm Chính, khi đó tôi có hỏi ông.
- Chuyện gì hôm nay làm ông vui vậy?
Ông nhìn tôi trìu mến chỉ trả lời rằng:
- Ý ra lục thất gian nay
Thời vận đã định thời này hưng vương
Trí xem nhiệm nhặt cho tường
Bảo giang thánh xuất trung ương thuở nầy.
Lúc dó còn quá trẻ để hiểu hết ý nghĩa của nó. Nhưng đó chính là ngày ông tôi cười nhiều nhất sau bao nhiêu năm về với nhà Tây Sơn. Chuyện bỏ bữa cũng chấm dứt từ ngày đấy. Sau này tôi biết ông trả lời tôi bằng một câu sấm của trạng Trình.”
Trong căn nhà của Ngô Thì Nhậm hôm nay không vắng vẻ như mọi khi mà có hai người bạn đồng liêu cùng đến. Họ quây quần bên chiếc bàn nhỏ với vài ba món ăn bình thường nếm loại rựu bình thường, nhưng chỉ có chuyện mà họ đang cùng dốc bầu tâm sự với nhau lại không bình thường.
- Chúng ta phải nên vui mừng mới đúng, ngài tuy còn trẻ nhưng huynh cũng thấy ngài rất có tố chất của một minh quân.- Phan Huy Ích em rể của Ngô Thì Nhậm nói ra ý kiến của mình cắt đứt sự yên tĩnh.
- Đúng vậy chúng ta cứ ngày đêm lo sợ ngài lớn lên sẽ nhu nhược, yếu đuối không đảm đương được việc triều chính. Nay có sự tiến bộ như vậy chúng ta phải nên vui mới đúng chứ. Có được minh quân như vậy còn lo nỗi gì.- nguyễn Thế Lịch cũng lên tiếng.
- Tôi vẫn cảm thấy bồn chồn. Hai người có thấy Hoàng Thượng có phải là hơi cứng rắn không, ngài chỉ mới 13 tuổi thôi ah. Có phải là… giống…?- Ngô thì Nhậm nói đứt quãng.
Đúng vậy, không phải lúc nào người ta cũng cần một ông vua quá cứng tay đâu đấy. Giang sơn trải qua biết bao năm chiến tranh liên miên, người chết quá nhiều, đất đai không ai cải tạo cày cấy bỏ hoang gần nửa, giờ đây cái họ cần nhất là hòa bình. Một ông vua quá rắn nhiều lúc không phải là phúc của thiên hạ, hèn yếu quá cũng không được.
- Trồng dâu nuôi tằm, khoai lang, khai khẩn đất hoang, xóa bỏ thuế muối.. tất cả đều chẳng phải quá rõ Hoàng Thượng là một minh quân tương lai rồi sao? Chúng ta đây là quá lo xa rồi.. ngài đã giao trách nhiệm cho huynh thì huynh gắng làm cho tốt là được. Ta tin Hoàng Thượng có cái lý của mình.
- Nếu chúng ta xâu chuỗi lại một loạt các hành động gần đây của Bệ Hạ liền sẽ có một đáp án bất ngờ. ta phải giật mình, nếu như đây đều là cố ý thì chúng ta đúng là gặp thời rồi- Nguyễn thế Lịch thượng thư bộ hộ lên tiếng.
Hai người còn lại nghe vậy thấy tò mò rồi, cùng nhìn về phía lão mang theo ý dò hỏi.
- Chuyện này ngài ra lệnh giữ bí mật, nhưng ta có một thông tin hoàng thượng đang cho bí mật đúc tiền Quang Trung thông bảo và tiền của nhà thanh đúng với chất lượng tốt nhất.- Nguyễn Thế Lịch nói
Nghe đến đây hai người rơi vào trầm tư phân tích cái liên kết sâu xa trong đó
- Ta thật quá lo xa rồi. Hôm nay không say không về
- Đúng vậy. Hôm nay đúng là ngày vui mà, thật không uổng phí a.
- Không hề uổng phí. Ha ha ha – cạn
Chẳng ai biết bí mật đằng sau những tiếng cười này là gì. Chỉ biết kể từ khi đó ba vị đại thần ngồi nói chuyện hôm nay không ai mà không phải nhân vật nổi tiếng vang vọng khắp năm châu bốn biển, rất nhiều cuộc nguyên cứu về cuộc đời và sự nghiệp của họ đều coi hôm nay là ngày làm nên bước ngoặc mới làm nên tên tuổi của ba người. Tuy rằng mãi cho đến về sau người ta cũng không biết chính xác nội dung cuối cùng của câu chuyện nhưng các sử gia lỗi lạc đều phải nói rằng. “ họ đã không ngần ngại đi theo lời chỉ dẫn của vị thánh vương vĩ đại, đem đến một kỷ nguyên mới đặt nền móng khai sáng cho một Lạc Việt hùng cường của hôm nay và mãi về sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.