Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)
Chương 12: Đã Từng
Lee Ryna
15/10/2015
Khả Hân tan học và đi lang thang trên đường phố, cô nhìn hình ảnh dòng người và xe cộ tấp.nập lúc mờ, lúc rõ trong mắt cô để rồi cô ghé vào một tiệm caffe, gọi một tách caffe sữa ra, rồi ngồi vừa nhâm nhi vừa xem mọi hoạt động đang diễn ra ngoài đường phố.
Chuông gió vang lên cũng tức là cánh cửa tiệm được kéo ra và có khách bước vào. Vị khách đó vừa bước vào thì ánh mắt cô đã giao nhau với ánh mắt người đó. Ánh mắt người đó vẫn như vậy, vẫn chứa đựng sự thân thiện, dễ thương mà người ta muốn làm bạn. Còn cô ánh mắt hiền lành, hay long lanh nước mắt ngày xưa đã biến mất chỉ còn sự vô cảm và lạnh lùng, sâu tuốt trong đó là một sự tàn nhẫn không đáy.
Vị khách đó đi về phía cô.
- Có thể ngồi chứ!
Khả Hân gật đầu.
- Đã lâu không gặp cậu còn nhớ tên tớ chứ!
Nhớ sao không? 2 chữ Thúy Diễm luôn khắc sâu cùng những hồi ức đẹp của cô. Và 2 chữ này là tên của một người từng là bạn rất thân rất thân với cô hơn cả Thiên Lam nhưng đó chỉ là "đã từng".
Thúy Diễm vừa ngồi xuống thì phục vụ đi tới, cô gọi ly nước cam. Không lâu sau thì nước của cô được đem ra.
Bạn xưa gặp lại tại sao lại cảm thấy như xa lạ?
- Nghe mọi người nói cậu bây giờ rất giỏi, mới 23 mà đã là chủ tịch của một công ty lớn nước ngoài.
- Đó là công ty của người ta mình chỉ quản lí dùm.
- Có ai mà quản lí dùm được giao chức đó đâu chứ?
- Còn cậu thì sao Thúy Diễm?
- Giống cậu thôi, vẫn đang là sinh viên năm cuối.
- Nếu như cậu lấy bằng cử nhân xong, tớ mời cậu về làm thì cậu đồng ý không?
- Thấy chưa tớ đoán không sai mà.
Thúy Diễm vẫn tính hài hước như trước nhưng nếu nhìn kĩ thì cô đã thay đổi và che giấu điều đó rất giỏi. Nhưng Khả Hân vẫn nhìn ra, nếu cô và Thúy Diễm vẫn còn là bạn thân thì cô sẽ thẳng thắng mà nói ra Thúy Diễm đã thôi đổi nhưng giờ thì rất tiếc, cả 2 đã là người lạ. Một người lạ vừa làm quen, một người lạ biết một ít chuyện của nhau. Lúc trước thấy cô buồn, Thúy Diễm hay là người kêu cô cười nhất còn bây giờ thì không ai cả, không có Thúy Diễm cũng không có Thiên Lam. Nhưng vẫn còn Gia Khang.
Gia Khang! Tại sao đột nhiên cô lại nhớ tới anh vào lúc này chứ! Vì điều gì mà cô nghĩ như vậy?
Cả 2 gặp nhau nói chuyện không ít cũng không nhiều. Đa phần Thúy Diễm bắt chuyện còn Khả Hân chỉ ngồi nghe hoặc lâu lâu trả lời. Lúc sau Thúy Diễm có việc bận về trước còn Khả Hân vẫn ngồi ở đó với tách caffe vẫn đầy chỉ vơi đi một ít.
Cô nhìn bóng Thúy Diễm dần khuất xa khỏi tiệm caffe. Cô cụp mắt.
Cô gái đó từng là người bạn rất thân với cô. Lúc trước cô cứ nghĩ người bạn này sẽ không bỏ cô đi nhưng một ngày kia cô và Thúy Diễm hiểu lầm một chuyện gì đó, cả 2 giận nhau để rồi khi chuyện đó qua đi cả 2 chơi lại thì bạn bè đã không còn thân như trước bởi Thúy Diễm đã bị một người bạn khác cướp đi. Và cô cũng rút ra một bài học rằng bạn thân mà một khi giận nhau. Là cơ hội để tạo chỗ trống cho kẻ thứ 3 chen vào, cướp mất người bạn kia.
Ngón tay cô bất giác theo cảm tính viết lên trên bàn từng chữ "bạn bè, tình yêu, hạnh phúc, tha thứ". 8 chữ đó mờ trên bàn, không hiện rõ được giống như trong ý thức của cô những từ ấy quá mơ hồ.
Bỗng nhiên một bó hoa cẩm tú cầu xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước mặt lên nhìn chủ nhân bó hoa thì nét vô cảm, lạnh lùng được cô thu lại.
- Sao anh biết mà tìm đến đây?
- Bởi anh là Gia Khang.
Câu trả lời của anh làm cô phì cười.
- Em cười rất đẹp, đẹp hơn lúc nãy anh ở ngoài cửa tiệm nhìn thấy em với vẻ cô đơn trong này.
Cô đơn?
Thì ra là vậy. Cô cứ tìm cái tên của cảm giác mà mấy năm qua khiến cô thay đổi như thế giờ mới biết đó chính là cô đơn. Từ cô đơn và đau khổ mà cô nảy sinh ra thù hận. Tuy cô là một kẻ mang đầy thù hận nhưng cô biết vì sao cô như vậy? Vì nguyên nhân gì? Cô luôn là một kẻ có lí trí, cô luôn tỉnh táo dù hận thù vây kín nhưng cô luôn ý thức được là cô đang làm gì và hậu quả nó ra sao. Thế nhưng cô vẫn làm, không phải vì cô cố chấp hay hết thuốc chữa mà vì cô sẽ cam chịu hậu quả mà những gì cô đã làm.
- Quá tự đại.
Khả Hân để tiền trên bàn rồi đừng dậy đi dù vậy cô không quên cầm bó hoa theo.
Gia Khang lắc đầu cười với vẻ này của cô và anh đi theo sau.
. . .
Con người, anh cũng có một quá khứ dù hạnh phúc hay đau thương thì nó vẫn là quá khứ. Người ta thường nói, năm cấp 3 là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời người nhưng với Khả Hân nó chẳng khác nào một cơn ác mộng. Gia đình phá sản, nợ nần chồng chất. Bạn thân thì bị người khác cướp, cha mẹ đi làm xa sống chung với người nhà nhưng bị ngược đãi. Còn lại người bạn thân duy nhất cũnv bỏ cô mà đi, không bao giờ trở lại. Nhưng mà cái gì cũng có nguyên nhân.
Trên đời này có 2 loại người khi bị cuộc sống dồn vào đường cùng là buông xuôi và đứng dậy làm lại tất cả. Cô chính là loại người thứ 2. Từ một kẻ thất bại đứng dậy làm nên tất cả, từ một người trắng tay trở thành một người có tất cả. Từ một cô gái yếu hèn trở thành một kẻ thâm sâu, tàn nhẫn. Cô giống như Tấm khi mọi thứ đã tới giới hạn thì phải vùng lên chống lại và giựt lại mọi thứ. Thời gian qua cô đã lần lượt ra tay trả thù từng người, từng người một cho đến hôm nay vẫn còn 3 kẻ mà cô đang tiến hành là Gia Phúc, Kiều Anh và một người bạn đã hại cô lúc cô học cấp 3.
Từ lúc đậu đại học cho đến giờ cũng đã năm cuối nhưng cô chưa bao giờ về thăm thầy cô giáo cũ hay có thể đền đáp điều gì bởi cô bây giờ sẽ làm họ thất vọng vì cô không vứt bỏ những gì mang tính đạo đức, giáo dục mà họ đã dạy cho cô. Đôi lần về nhà, cô chỉ lướt qua nhà thầy cô giáo cũ chứ không vào, cô không muốn làm dơ nhà họ và không muốn họ biết họ có một người học trò mà tàn ác đến vậy. Nhưng cũng có đôi lần cô bắt gặp họ khi đang đi ngoài đường. Họ quan tâm cô rất nhiều, hỏi cô như thế nào? Học tốt không? . . . Cách đây vài ngày trước, họ gặp cô. Là người thầy hiền lành chủ nhiệm cô năm lớp 8. Thầy không biết gì về cô vì khi cô lên lớp 9 thầy đã chuyển về nhà dạy. Nhưng thầy vẫn nhớ gương mặt cô học trò này
.
Thầy hỏi cô như bao giáo viên khác rằng giờ cô đang làm gì. Cô chân thật trả lời vừa đi học và vừa đi làm. Thầy đương nhiên sẽ hỏi làm gì, cô trả lời thẳng thắng không che giấu là làm chủ tịch của một công ty. Thầy nghe rất bất ngờ và thấy mừng khi thấy học trò mình thành đạt nhưng còn cô thì thấy khá buồn khi thầy vui như thế. Đúng! Coi như là cô thành đạt đi nhưng cô bây giờ không phải là cô học trò hiền lành, tốt bụng hay làm nhiều việc tốt của ngày xưa đâu?
- Thầy ơi! Nếu trong đám học trò của thầy từng chủ nhiệm có một người lương tâm bị tha hoá, rất tàn ác khi thầy gặp người đó thì thầy sẽ làm gì?_ Cô đột nhiên hỏi.
- Cái gì cũng có nguyên do, nếu vì nỗi khổ thì em đó vẫn có thể quay lại nhưng nếu vì vật chất thì thầy khuyên cũng vô ích. Nên nhớ trái tim không biết tha thứ là trái tim làm bằng đá, một khi đã tha thứ thì chỉ như cơn gió thoáng qua không đáng.
Cốc. . . Cốc
Tiếng gõ cửa cắt đứt ngay sự hồi tưởng của Khả Hân. Cô cất giọng đầy uy quyền bảo vào đi.
Cánh cửa mở ra một cô gái lớn hơn cô 3 tuổi đi vào.
- Chủ tịch, em định làm gì tiếp theo với Tuyết Vy và Mỹ Linh?
- Chị nói với họ, chức trưởng phòng kế toán chỉ có một người nhưng tới 2 người ứng cửa nên họ cạnh tranh với nhau để rồi em sẽ chọn ra ai là người xứng đáng nhất. Đương nhiên là chị hãy chọn những thứ khiến họ đấu đá lẫn nhau.
- Ừ chị biết rồi.
Khả Hân cong môi, nếu lúc xưa 2 người họ hợp tác với nhau để hại cô và Thiên Lam. Thì bây giờ chỉ mình cô bắt 2 người họ phải đối đầu lẫn nhau và hãm hại nhau.
- Vincent, chủ tịch tập đoàn GK đang chờ em ở phòng chờ.
- Em biết rồi.
Tại phòng chờ.
Diễm My dáo dác nhìn xung quanh. Cách bày trí ở phòng đột nhiên cô bị kéo xuống ngồi lên đùi Vincent. Cô muốn đứng dậy nhưng đã bị anh giữ chặt.
- Buông em ra, kẻo chủ tịch công ty này tới thì sẽ thấy hết.
- Thấy hết thì sao?
- Thì. . .
Diễm My đang nói giữ chừng thì ghe tiếng mở cửa, cô vùng ra, lúc này Vincent cũng không giữ cô nữa.
Khi cánh cửa mở ra, Khả Hân cùng Bella bước vào.
- Đây là Khả Hân chủ tịch của công ty, còn tôi là Bella trợ lí kiêm thư kí.
Nghe lời giới thiệu khiến Diễm My hoàn toàn bất ngờ còn Vincent thì tĩnh lặng như mặt hồ không một chút gợn sóng.
Chuông gió vang lên cũng tức là cánh cửa tiệm được kéo ra và có khách bước vào. Vị khách đó vừa bước vào thì ánh mắt cô đã giao nhau với ánh mắt người đó. Ánh mắt người đó vẫn như vậy, vẫn chứa đựng sự thân thiện, dễ thương mà người ta muốn làm bạn. Còn cô ánh mắt hiền lành, hay long lanh nước mắt ngày xưa đã biến mất chỉ còn sự vô cảm và lạnh lùng, sâu tuốt trong đó là một sự tàn nhẫn không đáy.
Vị khách đó đi về phía cô.
- Có thể ngồi chứ!
Khả Hân gật đầu.
- Đã lâu không gặp cậu còn nhớ tên tớ chứ!
Nhớ sao không? 2 chữ Thúy Diễm luôn khắc sâu cùng những hồi ức đẹp của cô. Và 2 chữ này là tên của một người từng là bạn rất thân rất thân với cô hơn cả Thiên Lam nhưng đó chỉ là "đã từng".
Thúy Diễm vừa ngồi xuống thì phục vụ đi tới, cô gọi ly nước cam. Không lâu sau thì nước của cô được đem ra.
Bạn xưa gặp lại tại sao lại cảm thấy như xa lạ?
- Nghe mọi người nói cậu bây giờ rất giỏi, mới 23 mà đã là chủ tịch của một công ty lớn nước ngoài.
- Đó là công ty của người ta mình chỉ quản lí dùm.
- Có ai mà quản lí dùm được giao chức đó đâu chứ?
- Còn cậu thì sao Thúy Diễm?
- Giống cậu thôi, vẫn đang là sinh viên năm cuối.
- Nếu như cậu lấy bằng cử nhân xong, tớ mời cậu về làm thì cậu đồng ý không?
- Thấy chưa tớ đoán không sai mà.
Thúy Diễm vẫn tính hài hước như trước nhưng nếu nhìn kĩ thì cô đã thay đổi và che giấu điều đó rất giỏi. Nhưng Khả Hân vẫn nhìn ra, nếu cô và Thúy Diễm vẫn còn là bạn thân thì cô sẽ thẳng thắng mà nói ra Thúy Diễm đã thôi đổi nhưng giờ thì rất tiếc, cả 2 đã là người lạ. Một người lạ vừa làm quen, một người lạ biết một ít chuyện của nhau. Lúc trước thấy cô buồn, Thúy Diễm hay là người kêu cô cười nhất còn bây giờ thì không ai cả, không có Thúy Diễm cũng không có Thiên Lam. Nhưng vẫn còn Gia Khang.
Gia Khang! Tại sao đột nhiên cô lại nhớ tới anh vào lúc này chứ! Vì điều gì mà cô nghĩ như vậy?
Cả 2 gặp nhau nói chuyện không ít cũng không nhiều. Đa phần Thúy Diễm bắt chuyện còn Khả Hân chỉ ngồi nghe hoặc lâu lâu trả lời. Lúc sau Thúy Diễm có việc bận về trước còn Khả Hân vẫn ngồi ở đó với tách caffe vẫn đầy chỉ vơi đi một ít.
Cô nhìn bóng Thúy Diễm dần khuất xa khỏi tiệm caffe. Cô cụp mắt.
Cô gái đó từng là người bạn rất thân với cô. Lúc trước cô cứ nghĩ người bạn này sẽ không bỏ cô đi nhưng một ngày kia cô và Thúy Diễm hiểu lầm một chuyện gì đó, cả 2 giận nhau để rồi khi chuyện đó qua đi cả 2 chơi lại thì bạn bè đã không còn thân như trước bởi Thúy Diễm đã bị một người bạn khác cướp đi. Và cô cũng rút ra một bài học rằng bạn thân mà một khi giận nhau. Là cơ hội để tạo chỗ trống cho kẻ thứ 3 chen vào, cướp mất người bạn kia.
Ngón tay cô bất giác theo cảm tính viết lên trên bàn từng chữ "bạn bè, tình yêu, hạnh phúc, tha thứ". 8 chữ đó mờ trên bàn, không hiện rõ được giống như trong ý thức của cô những từ ấy quá mơ hồ.
Bỗng nhiên một bó hoa cẩm tú cầu xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước mặt lên nhìn chủ nhân bó hoa thì nét vô cảm, lạnh lùng được cô thu lại.
- Sao anh biết mà tìm đến đây?
- Bởi anh là Gia Khang.
Câu trả lời của anh làm cô phì cười.
- Em cười rất đẹp, đẹp hơn lúc nãy anh ở ngoài cửa tiệm nhìn thấy em với vẻ cô đơn trong này.
Cô đơn?
Thì ra là vậy. Cô cứ tìm cái tên của cảm giác mà mấy năm qua khiến cô thay đổi như thế giờ mới biết đó chính là cô đơn. Từ cô đơn và đau khổ mà cô nảy sinh ra thù hận. Tuy cô là một kẻ mang đầy thù hận nhưng cô biết vì sao cô như vậy? Vì nguyên nhân gì? Cô luôn là một kẻ có lí trí, cô luôn tỉnh táo dù hận thù vây kín nhưng cô luôn ý thức được là cô đang làm gì và hậu quả nó ra sao. Thế nhưng cô vẫn làm, không phải vì cô cố chấp hay hết thuốc chữa mà vì cô sẽ cam chịu hậu quả mà những gì cô đã làm.
- Quá tự đại.
Khả Hân để tiền trên bàn rồi đừng dậy đi dù vậy cô không quên cầm bó hoa theo.
Gia Khang lắc đầu cười với vẻ này của cô và anh đi theo sau.
. . .
Con người, anh cũng có một quá khứ dù hạnh phúc hay đau thương thì nó vẫn là quá khứ. Người ta thường nói, năm cấp 3 là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời người nhưng với Khả Hân nó chẳng khác nào một cơn ác mộng. Gia đình phá sản, nợ nần chồng chất. Bạn thân thì bị người khác cướp, cha mẹ đi làm xa sống chung với người nhà nhưng bị ngược đãi. Còn lại người bạn thân duy nhất cũnv bỏ cô mà đi, không bao giờ trở lại. Nhưng mà cái gì cũng có nguyên nhân.
Trên đời này có 2 loại người khi bị cuộc sống dồn vào đường cùng là buông xuôi và đứng dậy làm lại tất cả. Cô chính là loại người thứ 2. Từ một kẻ thất bại đứng dậy làm nên tất cả, từ một người trắng tay trở thành một người có tất cả. Từ một cô gái yếu hèn trở thành một kẻ thâm sâu, tàn nhẫn. Cô giống như Tấm khi mọi thứ đã tới giới hạn thì phải vùng lên chống lại và giựt lại mọi thứ. Thời gian qua cô đã lần lượt ra tay trả thù từng người, từng người một cho đến hôm nay vẫn còn 3 kẻ mà cô đang tiến hành là Gia Phúc, Kiều Anh và một người bạn đã hại cô lúc cô học cấp 3.
Từ lúc đậu đại học cho đến giờ cũng đã năm cuối nhưng cô chưa bao giờ về thăm thầy cô giáo cũ hay có thể đền đáp điều gì bởi cô bây giờ sẽ làm họ thất vọng vì cô không vứt bỏ những gì mang tính đạo đức, giáo dục mà họ đã dạy cho cô. Đôi lần về nhà, cô chỉ lướt qua nhà thầy cô giáo cũ chứ không vào, cô không muốn làm dơ nhà họ và không muốn họ biết họ có một người học trò mà tàn ác đến vậy. Nhưng cũng có đôi lần cô bắt gặp họ khi đang đi ngoài đường. Họ quan tâm cô rất nhiều, hỏi cô như thế nào? Học tốt không? . . . Cách đây vài ngày trước, họ gặp cô. Là người thầy hiền lành chủ nhiệm cô năm lớp 8. Thầy không biết gì về cô vì khi cô lên lớp 9 thầy đã chuyển về nhà dạy. Nhưng thầy vẫn nhớ gương mặt cô học trò này
.
Thầy hỏi cô như bao giáo viên khác rằng giờ cô đang làm gì. Cô chân thật trả lời vừa đi học và vừa đi làm. Thầy đương nhiên sẽ hỏi làm gì, cô trả lời thẳng thắng không che giấu là làm chủ tịch của một công ty. Thầy nghe rất bất ngờ và thấy mừng khi thấy học trò mình thành đạt nhưng còn cô thì thấy khá buồn khi thầy vui như thế. Đúng! Coi như là cô thành đạt đi nhưng cô bây giờ không phải là cô học trò hiền lành, tốt bụng hay làm nhiều việc tốt của ngày xưa đâu?
- Thầy ơi! Nếu trong đám học trò của thầy từng chủ nhiệm có một người lương tâm bị tha hoá, rất tàn ác khi thầy gặp người đó thì thầy sẽ làm gì?_ Cô đột nhiên hỏi.
- Cái gì cũng có nguyên do, nếu vì nỗi khổ thì em đó vẫn có thể quay lại nhưng nếu vì vật chất thì thầy khuyên cũng vô ích. Nên nhớ trái tim không biết tha thứ là trái tim làm bằng đá, một khi đã tha thứ thì chỉ như cơn gió thoáng qua không đáng.
Cốc. . . Cốc
Tiếng gõ cửa cắt đứt ngay sự hồi tưởng của Khả Hân. Cô cất giọng đầy uy quyền bảo vào đi.
Cánh cửa mở ra một cô gái lớn hơn cô 3 tuổi đi vào.
- Chủ tịch, em định làm gì tiếp theo với Tuyết Vy và Mỹ Linh?
- Chị nói với họ, chức trưởng phòng kế toán chỉ có một người nhưng tới 2 người ứng cửa nên họ cạnh tranh với nhau để rồi em sẽ chọn ra ai là người xứng đáng nhất. Đương nhiên là chị hãy chọn những thứ khiến họ đấu đá lẫn nhau.
- Ừ chị biết rồi.
Khả Hân cong môi, nếu lúc xưa 2 người họ hợp tác với nhau để hại cô và Thiên Lam. Thì bây giờ chỉ mình cô bắt 2 người họ phải đối đầu lẫn nhau và hãm hại nhau.
- Vincent, chủ tịch tập đoàn GK đang chờ em ở phòng chờ.
- Em biết rồi.
Tại phòng chờ.
Diễm My dáo dác nhìn xung quanh. Cách bày trí ở phòng đột nhiên cô bị kéo xuống ngồi lên đùi Vincent. Cô muốn đứng dậy nhưng đã bị anh giữ chặt.
- Buông em ra, kẻo chủ tịch công ty này tới thì sẽ thấy hết.
- Thấy hết thì sao?
- Thì. . .
Diễm My đang nói giữ chừng thì ghe tiếng mở cửa, cô vùng ra, lúc này Vincent cũng không giữ cô nữa.
Khi cánh cửa mở ra, Khả Hân cùng Bella bước vào.
- Đây là Khả Hân chủ tịch của công ty, còn tôi là Bella trợ lí kiêm thư kí.
Nghe lời giới thiệu khiến Diễm My hoàn toàn bất ngờ còn Vincent thì tĩnh lặng như mặt hồ không một chút gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.