Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)
Chương 18: Sự Thật Bị Chôn Vùi
Lee Ryna
19/10/2015
Ngày hôm sau, sau khi hay tin tập đoàn P&K bị hacker xâm nhập và
thua thì cổ phiếu của tập đoàn trên thị trường như xe không phanh tụt
nhanh chóng và lâm le bên bờ vực bị phá sản. Thân thế của Khả Hân là ai
cũng bại lộ. Vài ngày sau hay Kiều Anh tỉnh lại, Khả Hân "đích thân" đến thăm với thân phận của một vị chủ tịch tập đoàn H&K chứ không phải
người "chị họ". Về phần Kiều Anh sau khi tỉnh lại, cô hay đứa con đã mất cô đã khóc rất nhiều và được Gia Phúc trấn an tinh thần lại cũng đã
bình tĩnh. Hôm nay như mọi khi trong bệnh viện, vẫn là Gia Phúc và thăm Kiều Anh đúc cháo cho Kiều Anh ăn đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Gia
Phúc hay Kiều Anh chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã mở ra, một nhân ảnh
mảnh mai trong chiếc áo sơ mi xanh, cổ áo được thiết kế với gam màu
trắng tinh khôi thêm vào những hạt đá lấp lánh đầy sang trọng và gam màu xanh coban nổi bật cùng với chiếc quần skinny, phối với trang phục đó
là đôi giày xandan cao gót màu đen, tóc cô búi cao lộ ra vầng trán xinh
đẹp kia. 2 người họ nhìn ra, là Khả Hân, một phong cách tao nhã nhưng
cực kì sang trọng chứ không phải hoạt bát ngây thơ của lúc trước. Dù cho cô có độc ác thế nào hay thủ đoạn thế nào thì cũng đừng quên cô chỉ là
cô nhóc gần 23 tuổi thôi.
- Cô đến đây làm gì? Tôi không mời cô đến. _ Kiều Anh lập tức tức giận khi thấy Khả Hân, xưng hô chị em lúc xưa đã không còn.
Ngược với thái độ tức giận của Kiều Anh là thái độ nhàn nhã của Khả Hân khiến người khác phát bực khi thấy nó, cômặc kệ lời Kiều Anh nói mà ngồi xuống sa-long đùi trái gác lên đùi phải.
- Tôi muốn đến đây xem cô như thế nào? Và muốn nói một chuyện._ Giọng Khả Hân lạnh lùng và uy nghiêm khác hẳn ngày thường.
- Yên tâm, tôi vẫn chưa chết. Về đi, tôi không nói chuyện với loại người khốn nạn hại cả em và cháu mình như cô._Vẫn là vẻ tức giận đó của Kiều Anh.
Bị chửi nhưng Khả Hân không tức giận chỉ cười lạnh.
- Kiều Anh à, cô nghe gieo nhân nào gặp quả nấy chưa? Nếu chưa tôi sẽ nhắc cô nhớ nhé!.
Khả Hân kênh kệu nói, giọng lạnh lùng và kể lại mọi chuyện, kể xong mặt Kiều Anh tối sầm lại, Gia Phúc thì vẫn im lặng từ đầu trong suốt quá trình , anh không thể tức giận và mắng chửi Khả Hân về việc cô đã hại Kiều Anh như vậy bởi vì anh không có cái quyền đó dù cho Khả Hân làm một hành động rất tàn nhẫn. Và anh khá bất ngờ khi nghe Khả Hân kể câu chuyện về một bí mật mà suốt 5 năm qua bị chôn giấu, đương nhiên Kiều Anh sẽ gạt bỏ và nói những lời của Khả Hân đều bịa đặt để lừa gạt mọi người và hại cô. Nhưng Khả Hân lúc này là chân thật sống thật với tính cách cô nhất nên chuyện nói dối là không thể.
Và bất ngờ hơn khi Kiều Anh cũng là một phần liên quan đến cái chết của Thiên Lam.
- Chắc 2 người không quên cô gái này chứ?
Khả Hân cầm điện thoại đưa hình Thiên Lam và cô chụp chung lên. Vẻ điềm nhiên của Gia Phúc khi thấy hình cô và Thiên Lam chụp chung hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, nếu vậy thì chẳng lẽ anh đã biết trước cô là ai, cô thầm nghĩ.
Khả Hân đột nhiên đứng dậy, đi lại gần Kiều Anh trước. Đứng trước mặt Kiều Anh, cằm càm Kiều Anh.
- Nói, cô đã nói gì khiến Thiên Lam phải nhảy lầu._ Kiều Anh trợn mắt vì shock khi Khả Hân hỏi.
Câu hỏi của cô khiến Gia Phúc bất ngờ.
- Tôi. . . Tôi không có nói gì hết._ Kiều Anh hất tay Khả Hân ra.
Khả Hân bất ngờ bị hất nên khá choáng, mắt cô lại mờ. Thấy cô lấy tay chống lên giường như thế Bella đứng ngoài thấy vậy lại đỡ nhưng cô đưa tay ra hiệu không sao. Nhưng mắt trái cô ngày càng mờ, do búi tóc cao nên không thể lấy tóc che, cô vẫn cố diễn bản thân bình thường, độc ác và lạnh lùng để khi mọi thứ kết thúc, đôi mắt này bị mù vĩnh viễn cô cũng cam.
'Phải giải quyết nhanh lên nếu không, mắt mình sẽ còn kịp nữa'.
Khả Hân đứng dậy lấy lại phong độ lúc nãy.
Trùng hợp khi Khả Hân vừa đứng dậy thì Gia Khang cũng vừa đến thăm Kiều Anh. Thấy Khả Hân trong đó anh nép qua một bênh mà không vào bởi anh không biết đối mặt với cô như thế nào? Là căm hận hay thương hại, anh không biết nên biểu hiện thái độ ra sao khi đối mặt với cô.
- Không có vậy, thứ này là gì?_ Khả Hân mở thêm một tấm hình khác, vật chứng đã có chỉ tiếc là nhân chứng đã qua đời.
- Kiều Anh, em đã nói gì với Thiên Lam._ Gia Phúc cũng lên tiếng sau khi thấy tấm hình đó.
Kiều Anh ra vẻ vô tội, lắc đầu tiếp tục chối. Khả Hân nhíu mày khó chịu vì cái sự giả dối kia.
Kiều Anh: Cô đừng đến với anh Gia Phúc nữa, anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi. Gia đình của anh ấy đã hứa hôn với gia đình tôi nên cơ hội cô sống bên anh ấy sẽ không có đâu, đừng mơ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Kiều Anh quay qua là Khả Hân đang mở cuộc ghi âm, Kiều Anh hoàn toàn bất ngờ, thật sự cô không ngờ đoạn hội thoại 5 năm trước được ghi âm lại.
Thiên Lam: Cô ăn nói hàm hồ gì thế, nếu cô không là em họ của Kiều Anh tôi đã cho cô bạt tay về tội ăn nói vô lễ.
Bốp. . .
Thiên Lam: Cô. . .
Kiều Anh: Sao? Hiền thục quá nhỉ, tưởng hiền vậy tội nghiệp vậy Gia Phúc sẽ không bỏ cô sao? Chắc cô chưa biết. Gia Phúc anh ấy đã quen rất nhiều cô gái rồi, không biết đã có bao nhiêu đứa con rơi. Cô là con ngốc tin vào lời anh ấy. Nếu anh ấy cưới cô về thì không bao lâu 2 người cũng sẽ ly hôn. Chỉ có tôi mới đủ khả năng giữ anh ấy.
Thiên Lam: Không! Không thể nào, Gia Phúc nói tôi là mối tình đầu của anh ấy cũng là mối tình cuối cùng.
Kiều Anh: Chỉ có con ngốc mới tin haha. Bị lừa gạt đau lắm phải không, nếu là tôi, tôi sẽ chọn nhà cao tầng cao nhất nhảy từ đó xuống để kết liễu cuộc đời và cho mọi người phải hối hận.
- Không, tôi không muốn nghe nữa, không muốn nghe nữa._ Kiều Anh bịt tai lại hét.
Gia Phúc như hoá đá khi nghe đoạn hội thoại vừa rồi. Mặt anh xanh mét, nhìn Kiều Anh.
Khả Hân trở lại sa-long ngồi coi kịch hay sắp diễn ra.
Gia Phúc đứng dậy, nhìn Kiều Anh với ánh mắt đầy đủ cảm xúc hỗn độn
- Kiều Anh, tại sao em lại làm vậy? Tại sao em lại nói những lời đó?_Gia Phúc như phát điên, 2 tay anh bóp chặt 2 cánh tay Kiều Anh, lay người cô.
- Em xin lỗi, em chỉ muốn giữ anh lại thôi, em không ngờ chị ta làm thật._ Kiều Anh bật khóc.
Cuối cùng Thiên Lam vẫn thắng, Gia Phúc vẫn chưa quên được Thiên Lam.
Họ cứ lo việc Kiều Anh là tội nhân thì không ai biết một bóng hồng trong suốt đang bất lực đứng một bên, cô muốn ngăn cản vì với cô mọi thứ đã qua rồi dù khơi lại cũng là vô nghĩa cô không muốn ai vì cô mà bị thương tổn nữa.
- Là em cố tình, nếu bình thường em nói những lời đó Thiên Lam sẽ không kích động nhưng trước mấy hôm ấy Kiều Anh nói với anh vì anh cô ấy phải uống thuốc trầm cảm. Anh định khi về nước sẽ đưa em ấy ra nước ngoài trị bệnh nhưng khi anh về em ấy đã mất rồi, em biết 5 năm qua anh đau khổ và ân hận như thế nào không? Anh không ngờ em có thể nói những lời đó.
Khả Hân nghe liền đứng bật dậy, cô như hoá đá. Tại sao Thiên Lam là bạn thân cô lại không nói cô điều đó chứ. Tại sao cô là bạn thân Thiên Lam lại không điều tra tình hình sức khoẻ của Thiên Lam khi Thiên Lam cứ than buồn. Khả Hân cảm thấy cô không xứng với tư cách là bạn thân củaThiên Lam.
- Gia Phúc, em thật sự xin lỗi, em . . . .
Gia Phúc buông Kiều Anh ra, cứ nghĩa anh sẽ cho Kiều Anh một cái tát trời giáng nhưng lại không.
- Anh không đánh phụ nữ. Tất cả là tại anh, tại anh không nói rõ tình cảm của anh cho em biết để em mơ hồ mà làm ra như vậy. Em có biết người anh yêu nhất là Thiên Lam không? Vì lo công việc mà anh ở nước ngoài không hề biết tin em ấy mất và không thể về dự đám tang để nhìn em ấy lần cuối. Đến khi anh về nước thì cũng đã muộn, anh muốn lại nhà Thiên Lam thắp cho em ấy nén nhan nhưng người nhà em ấy không cho vì anh không có tư cách. Việc Thiên Lam khiến anh ân hận suốt 5 năm trời. Để rồi khi gặp em, anh cứ ngỡ sẽ quên đi quá khứ, em sẽ cho anh lại niềm an ủi khi mất Thiên Lam và anh sẽ yêu thương em như là Thiên Lam, anh không muốn lịch sử tái diễn một lần nữa. Nhưng anh không ngờ em lại liên quan trực tiếp đến cái chết của Thiên Lam._ Gia Phúc đau đớn nói.
Hình ảnh, rõ hơn là linh hồn nữ kia đang đứng kế bên lòng cũng xót xa khi nghe Gia Phúc nói vậy.
Khả Hân nghe những lời đó cô khẽ nhíu mày, thật lòng cô cũng muốn tin nhưng chuyện anh gây ra cho Thiên Lam buột cô không tin.
- Vãng tuồng rồi, Bella, chị gọi người đưa anh ta đến nơi đó._ Khả Hân bất ngờ ra lệnh rồi rời, Bella lấy điện thoại gọi cho ai đó. Lát sau một đống người mặc đồ đen vào bắt Gia Phúc đi. Gia Khang âm thầm đuổi theo.
Bịch. . .
Bọn vệ sĩ ném Gia Phúc xuống đất, Gia Phúc đang ở tư thế qùy. Anh nhìn xung quanh, hiện tại anh đang ở trên ngọn đồi một ngọn đồi hoa cẩm tú cầu. Có thể nói khó khăn lắm mới có thể trồng 1 đồi hoa như vậy. Sau khi nhìn xung quanh thỉ anh nhìn trước mặt là một tấm bia. Trên tấm bia là hình của một cô gái. Một cô gái mà anh yêu rất nhiều, 5 năm qua vì cô mà anh gần như 1 tên khờ.
Tay anh đưa lên chạm vào gương mặt cô trong tấm hình. Cô gái trong hình cười rất tươi nhưng đáng tiếc nụ cười ấy đã không thuộc về anh nữa rồi.
- Ahhhhhhhhhhhh
Anh bỗng hét lên trong tuyệt vọng.
Gia Khang đứng đằng xa thấy tất cả. Giờ phút này trong đầu anh hiện lên một câu hỏi, một câu hỏi rất muốn hỏi Khả Hân
- Thiên Lam bồ mãn nguyện chưa khi anh ta đã đau khổ vì bồ._ Khả Hân đứng bên cạnh Gia Phúc, trước mộ Thiên Lam cất tiếng hỏi.
Không biết từ đâu một cơn gió mạnh thổi qua, những cánh hoa cẩm tú cầu bay lên rồi rơi xuống tạo nên một cảnh tượng cực kì đẹp. Trong khung cảnh ấy một người con gái mặc váy trắng, tóc đen dài đi tới.
Ngọn đồi hiện giờ còn 3 người nhưng lại xuất hiện một người mà trong họ không ai ngờ tới.
Gia Phúc đứng dậy khi người con gái đó đi về phía anh. Gia Khang và Khả Hân cả 2 hoàn toàn bất ngờ.
Thấy cô gái đó đi về phía Gia Phúc nhưng chuyển hướng tới chỗ Khả Hân.
- Tuệ Nhi, cảm ơn bồ về tất cả. Như thế đủ rồi, nghe mình vứt bỏ hận thù đi Tuệ Nhi.
Cô gái đó đặt một cánh hoa vào tay Khả Hân. Cánh hoa thể hiện sự tha thứ và sự chấp nhận của lời xin lỗi chân thành kia. Rồi cô đi lại và đứng trước mặt Gia Phúc. Bàn tay trắng bệch, nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào mặt anh, cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy nhớ thương.
- Gia Phúc, em đợi anh lâu lắm rồi anh biết không? 5 năm, em đã đợi anh 5 năm rồi.
Cô khóc, nước mắt cô chảy dọc xuống miệng và thấm vào lưỡi.
Gia Phúc đưa bàn tay run run của anh lên lau nước mắt cho cô. Và nói 'anh xin lỗi, anh sai rồi'
- Anh không có lỗi, anh không sai, em không hề hận anh, suốt cuộc đời này em không hề hận anh. Em luôn tha thứ cho anh. 5 năm nay em vẫn ở đây chờ anh, và em nay em trở lại chỉ muốn anh làm cho em một điều.
Giọng nói ấy khiến anh muốn ôm vào lòng không buông nhưng anh sợ ôm cô sẽ hoá thành cát bụi hoà lẫn vào không khí. 5 năm qua, dù quen Kiều Anh nhưng tim anh vẫn chứa hình ảnh cô chưa bao giờ anh quên mất cái tên Triệu Thiên Lam và nụ cười đáng yêu kia. Ngày cưới khi anh nhận một chiếc thiệp kí tên Thiên Lam thì anh biết đó không phải cô nên anh vẫn bình tĩnh mà thực hiện đám cưới. Nếu là cô và nếu cô còn sống anh sẽ bỏ ngay hôn lễ để tìm cô nhưng dù ngốc anh cũng không ngốc đến mức rằng cô đã mất 5 năm trước. Từ đầu tới cuối anh đều biết rõ việc Khả Hân làm, và thân thế của Khả Hân nhưng anh vẫn cứ để cô làm vì anh nghĩ anh sai nên anh coi như cách đó để đền tội cho Thiên Lam. Không phải anh chưa biết mặt Khả Hân nên không lên tiếng mà là vì cô. Khi cô còn sống đã từng khoe hình Khả Hân và kể về Khả Hân rất nhiều cho anh nghe nên ít nhiều gì anh vẫn nhớ Khả Hân. Có thể mọi người sẽ nói anh điên vì hy sinh cả 1 tập đoàn để vì 1 cô gái đã chết nhưng anh không điên. Nếu 5 năm trước cô hối anh về nước thì P&K sẽ không trở thành tập đoàn như ngày hôm nay. Và nay anh sẽ trả lại cô mọi thứ.
Gia Phúc dù mạnh mẽ cất mấy cũng khóc. Nước mắt anh trực rơi, Thiên Lam lấy bàn tay nhỏ bé và yếu đuối kia lau cho anh.
- Suốt 2 năm quen nhau, anh chỉ nói thích em và khen em. Nhưng chưa hề nói yêu em. Gia Phúc hôm nay anh có thể chứ.
Khả Hân đứng bên xem, nghe Thiên Lam đề nghị câu đó không kìm được mà bật khóc. Khả Hân che miệng cố kìm nén tiếng khóc.
Gia Phúc gật đầu, nhắm mắt lại hít sâu vào.
- Triệu - Thiên - Lam, anh - yêu - em.
- Cảm ơn anh, em cuối cùng đã mãn nguyện.
Thiên Lam nhẹ hôn vào trán Gia Phúc, Gia Phúc đưa tay ôm cô vào lòng nhưng cô đã hoá thành không khí hoà vào không trung. Khi cơn gió thổi ngang anh thì để lại cho anh một bông hoa cẩm tú cầu màu xanh. Màu xanh là màu của thủy chung. Cẩm tú cầu tượng trưng cho sự tha thứ. Nhưng một thông điệp mà cô nhắn nhủ tới anh là cô đã tha thứ cho anh và sẽ mãi mãi thủy chung yêu anh cho dù cô là người đã chết.
- Cô đến đây làm gì? Tôi không mời cô đến. _ Kiều Anh lập tức tức giận khi thấy Khả Hân, xưng hô chị em lúc xưa đã không còn.
Ngược với thái độ tức giận của Kiều Anh là thái độ nhàn nhã của Khả Hân khiến người khác phát bực khi thấy nó, cômặc kệ lời Kiều Anh nói mà ngồi xuống sa-long đùi trái gác lên đùi phải.
- Tôi muốn đến đây xem cô như thế nào? Và muốn nói một chuyện._ Giọng Khả Hân lạnh lùng và uy nghiêm khác hẳn ngày thường.
- Yên tâm, tôi vẫn chưa chết. Về đi, tôi không nói chuyện với loại người khốn nạn hại cả em và cháu mình như cô._Vẫn là vẻ tức giận đó của Kiều Anh.
Bị chửi nhưng Khả Hân không tức giận chỉ cười lạnh.
- Kiều Anh à, cô nghe gieo nhân nào gặp quả nấy chưa? Nếu chưa tôi sẽ nhắc cô nhớ nhé!.
Khả Hân kênh kệu nói, giọng lạnh lùng và kể lại mọi chuyện, kể xong mặt Kiều Anh tối sầm lại, Gia Phúc thì vẫn im lặng từ đầu trong suốt quá trình , anh không thể tức giận và mắng chửi Khả Hân về việc cô đã hại Kiều Anh như vậy bởi vì anh không có cái quyền đó dù cho Khả Hân làm một hành động rất tàn nhẫn. Và anh khá bất ngờ khi nghe Khả Hân kể câu chuyện về một bí mật mà suốt 5 năm qua bị chôn giấu, đương nhiên Kiều Anh sẽ gạt bỏ và nói những lời của Khả Hân đều bịa đặt để lừa gạt mọi người và hại cô. Nhưng Khả Hân lúc này là chân thật sống thật với tính cách cô nhất nên chuyện nói dối là không thể.
Và bất ngờ hơn khi Kiều Anh cũng là một phần liên quan đến cái chết của Thiên Lam.
- Chắc 2 người không quên cô gái này chứ?
Khả Hân cầm điện thoại đưa hình Thiên Lam và cô chụp chung lên. Vẻ điềm nhiên của Gia Phúc khi thấy hình cô và Thiên Lam chụp chung hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, nếu vậy thì chẳng lẽ anh đã biết trước cô là ai, cô thầm nghĩ.
Khả Hân đột nhiên đứng dậy, đi lại gần Kiều Anh trước. Đứng trước mặt Kiều Anh, cằm càm Kiều Anh.
- Nói, cô đã nói gì khiến Thiên Lam phải nhảy lầu._ Kiều Anh trợn mắt vì shock khi Khả Hân hỏi.
Câu hỏi của cô khiến Gia Phúc bất ngờ.
- Tôi. . . Tôi không có nói gì hết._ Kiều Anh hất tay Khả Hân ra.
Khả Hân bất ngờ bị hất nên khá choáng, mắt cô lại mờ. Thấy cô lấy tay chống lên giường như thế Bella đứng ngoài thấy vậy lại đỡ nhưng cô đưa tay ra hiệu không sao. Nhưng mắt trái cô ngày càng mờ, do búi tóc cao nên không thể lấy tóc che, cô vẫn cố diễn bản thân bình thường, độc ác và lạnh lùng để khi mọi thứ kết thúc, đôi mắt này bị mù vĩnh viễn cô cũng cam.
'Phải giải quyết nhanh lên nếu không, mắt mình sẽ còn kịp nữa'.
Khả Hân đứng dậy lấy lại phong độ lúc nãy.
Trùng hợp khi Khả Hân vừa đứng dậy thì Gia Khang cũng vừa đến thăm Kiều Anh. Thấy Khả Hân trong đó anh nép qua một bênh mà không vào bởi anh không biết đối mặt với cô như thế nào? Là căm hận hay thương hại, anh không biết nên biểu hiện thái độ ra sao khi đối mặt với cô.
- Không có vậy, thứ này là gì?_ Khả Hân mở thêm một tấm hình khác, vật chứng đã có chỉ tiếc là nhân chứng đã qua đời.
- Kiều Anh, em đã nói gì với Thiên Lam._ Gia Phúc cũng lên tiếng sau khi thấy tấm hình đó.
Kiều Anh ra vẻ vô tội, lắc đầu tiếp tục chối. Khả Hân nhíu mày khó chịu vì cái sự giả dối kia.
Kiều Anh: Cô đừng đến với anh Gia Phúc nữa, anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi. Gia đình của anh ấy đã hứa hôn với gia đình tôi nên cơ hội cô sống bên anh ấy sẽ không có đâu, đừng mơ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Kiều Anh quay qua là Khả Hân đang mở cuộc ghi âm, Kiều Anh hoàn toàn bất ngờ, thật sự cô không ngờ đoạn hội thoại 5 năm trước được ghi âm lại.
Thiên Lam: Cô ăn nói hàm hồ gì thế, nếu cô không là em họ của Kiều Anh tôi đã cho cô bạt tay về tội ăn nói vô lễ.
Bốp. . .
Thiên Lam: Cô. . .
Kiều Anh: Sao? Hiền thục quá nhỉ, tưởng hiền vậy tội nghiệp vậy Gia Phúc sẽ không bỏ cô sao? Chắc cô chưa biết. Gia Phúc anh ấy đã quen rất nhiều cô gái rồi, không biết đã có bao nhiêu đứa con rơi. Cô là con ngốc tin vào lời anh ấy. Nếu anh ấy cưới cô về thì không bao lâu 2 người cũng sẽ ly hôn. Chỉ có tôi mới đủ khả năng giữ anh ấy.
Thiên Lam: Không! Không thể nào, Gia Phúc nói tôi là mối tình đầu của anh ấy cũng là mối tình cuối cùng.
Kiều Anh: Chỉ có con ngốc mới tin haha. Bị lừa gạt đau lắm phải không, nếu là tôi, tôi sẽ chọn nhà cao tầng cao nhất nhảy từ đó xuống để kết liễu cuộc đời và cho mọi người phải hối hận.
- Không, tôi không muốn nghe nữa, không muốn nghe nữa._ Kiều Anh bịt tai lại hét.
Gia Phúc như hoá đá khi nghe đoạn hội thoại vừa rồi. Mặt anh xanh mét, nhìn Kiều Anh.
Khả Hân trở lại sa-long ngồi coi kịch hay sắp diễn ra.
Gia Phúc đứng dậy, nhìn Kiều Anh với ánh mắt đầy đủ cảm xúc hỗn độn
- Kiều Anh, tại sao em lại làm vậy? Tại sao em lại nói những lời đó?_Gia Phúc như phát điên, 2 tay anh bóp chặt 2 cánh tay Kiều Anh, lay người cô.
- Em xin lỗi, em chỉ muốn giữ anh lại thôi, em không ngờ chị ta làm thật._ Kiều Anh bật khóc.
Cuối cùng Thiên Lam vẫn thắng, Gia Phúc vẫn chưa quên được Thiên Lam.
Họ cứ lo việc Kiều Anh là tội nhân thì không ai biết một bóng hồng trong suốt đang bất lực đứng một bên, cô muốn ngăn cản vì với cô mọi thứ đã qua rồi dù khơi lại cũng là vô nghĩa cô không muốn ai vì cô mà bị thương tổn nữa.
- Là em cố tình, nếu bình thường em nói những lời đó Thiên Lam sẽ không kích động nhưng trước mấy hôm ấy Kiều Anh nói với anh vì anh cô ấy phải uống thuốc trầm cảm. Anh định khi về nước sẽ đưa em ấy ra nước ngoài trị bệnh nhưng khi anh về em ấy đã mất rồi, em biết 5 năm qua anh đau khổ và ân hận như thế nào không? Anh không ngờ em có thể nói những lời đó.
Khả Hân nghe liền đứng bật dậy, cô như hoá đá. Tại sao Thiên Lam là bạn thân cô lại không nói cô điều đó chứ. Tại sao cô là bạn thân Thiên Lam lại không điều tra tình hình sức khoẻ của Thiên Lam khi Thiên Lam cứ than buồn. Khả Hân cảm thấy cô không xứng với tư cách là bạn thân củaThiên Lam.
- Gia Phúc, em thật sự xin lỗi, em . . . .
Gia Phúc buông Kiều Anh ra, cứ nghĩa anh sẽ cho Kiều Anh một cái tát trời giáng nhưng lại không.
- Anh không đánh phụ nữ. Tất cả là tại anh, tại anh không nói rõ tình cảm của anh cho em biết để em mơ hồ mà làm ra như vậy. Em có biết người anh yêu nhất là Thiên Lam không? Vì lo công việc mà anh ở nước ngoài không hề biết tin em ấy mất và không thể về dự đám tang để nhìn em ấy lần cuối. Đến khi anh về nước thì cũng đã muộn, anh muốn lại nhà Thiên Lam thắp cho em ấy nén nhan nhưng người nhà em ấy không cho vì anh không có tư cách. Việc Thiên Lam khiến anh ân hận suốt 5 năm trời. Để rồi khi gặp em, anh cứ ngỡ sẽ quên đi quá khứ, em sẽ cho anh lại niềm an ủi khi mất Thiên Lam và anh sẽ yêu thương em như là Thiên Lam, anh không muốn lịch sử tái diễn một lần nữa. Nhưng anh không ngờ em lại liên quan trực tiếp đến cái chết của Thiên Lam._ Gia Phúc đau đớn nói.
Hình ảnh, rõ hơn là linh hồn nữ kia đang đứng kế bên lòng cũng xót xa khi nghe Gia Phúc nói vậy.
Khả Hân nghe những lời đó cô khẽ nhíu mày, thật lòng cô cũng muốn tin nhưng chuyện anh gây ra cho Thiên Lam buột cô không tin.
- Vãng tuồng rồi, Bella, chị gọi người đưa anh ta đến nơi đó._ Khả Hân bất ngờ ra lệnh rồi rời, Bella lấy điện thoại gọi cho ai đó. Lát sau một đống người mặc đồ đen vào bắt Gia Phúc đi. Gia Khang âm thầm đuổi theo.
Bịch. . .
Bọn vệ sĩ ném Gia Phúc xuống đất, Gia Phúc đang ở tư thế qùy. Anh nhìn xung quanh, hiện tại anh đang ở trên ngọn đồi một ngọn đồi hoa cẩm tú cầu. Có thể nói khó khăn lắm mới có thể trồng 1 đồi hoa như vậy. Sau khi nhìn xung quanh thỉ anh nhìn trước mặt là một tấm bia. Trên tấm bia là hình của một cô gái. Một cô gái mà anh yêu rất nhiều, 5 năm qua vì cô mà anh gần như 1 tên khờ.
Tay anh đưa lên chạm vào gương mặt cô trong tấm hình. Cô gái trong hình cười rất tươi nhưng đáng tiếc nụ cười ấy đã không thuộc về anh nữa rồi.
- Ahhhhhhhhhhhh
Anh bỗng hét lên trong tuyệt vọng.
Gia Khang đứng đằng xa thấy tất cả. Giờ phút này trong đầu anh hiện lên một câu hỏi, một câu hỏi rất muốn hỏi Khả Hân
- Thiên Lam bồ mãn nguyện chưa khi anh ta đã đau khổ vì bồ._ Khả Hân đứng bên cạnh Gia Phúc, trước mộ Thiên Lam cất tiếng hỏi.
Không biết từ đâu một cơn gió mạnh thổi qua, những cánh hoa cẩm tú cầu bay lên rồi rơi xuống tạo nên một cảnh tượng cực kì đẹp. Trong khung cảnh ấy một người con gái mặc váy trắng, tóc đen dài đi tới.
Ngọn đồi hiện giờ còn 3 người nhưng lại xuất hiện một người mà trong họ không ai ngờ tới.
Gia Phúc đứng dậy khi người con gái đó đi về phía anh. Gia Khang và Khả Hân cả 2 hoàn toàn bất ngờ.
Thấy cô gái đó đi về phía Gia Phúc nhưng chuyển hướng tới chỗ Khả Hân.
- Tuệ Nhi, cảm ơn bồ về tất cả. Như thế đủ rồi, nghe mình vứt bỏ hận thù đi Tuệ Nhi.
Cô gái đó đặt một cánh hoa vào tay Khả Hân. Cánh hoa thể hiện sự tha thứ và sự chấp nhận của lời xin lỗi chân thành kia. Rồi cô đi lại và đứng trước mặt Gia Phúc. Bàn tay trắng bệch, nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào mặt anh, cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy nhớ thương.
- Gia Phúc, em đợi anh lâu lắm rồi anh biết không? 5 năm, em đã đợi anh 5 năm rồi.
Cô khóc, nước mắt cô chảy dọc xuống miệng và thấm vào lưỡi.
Gia Phúc đưa bàn tay run run của anh lên lau nước mắt cho cô. Và nói 'anh xin lỗi, anh sai rồi'
- Anh không có lỗi, anh không sai, em không hề hận anh, suốt cuộc đời này em không hề hận anh. Em luôn tha thứ cho anh. 5 năm nay em vẫn ở đây chờ anh, và em nay em trở lại chỉ muốn anh làm cho em một điều.
Giọng nói ấy khiến anh muốn ôm vào lòng không buông nhưng anh sợ ôm cô sẽ hoá thành cát bụi hoà lẫn vào không khí. 5 năm qua, dù quen Kiều Anh nhưng tim anh vẫn chứa hình ảnh cô chưa bao giờ anh quên mất cái tên Triệu Thiên Lam và nụ cười đáng yêu kia. Ngày cưới khi anh nhận một chiếc thiệp kí tên Thiên Lam thì anh biết đó không phải cô nên anh vẫn bình tĩnh mà thực hiện đám cưới. Nếu là cô và nếu cô còn sống anh sẽ bỏ ngay hôn lễ để tìm cô nhưng dù ngốc anh cũng không ngốc đến mức rằng cô đã mất 5 năm trước. Từ đầu tới cuối anh đều biết rõ việc Khả Hân làm, và thân thế của Khả Hân nhưng anh vẫn cứ để cô làm vì anh nghĩ anh sai nên anh coi như cách đó để đền tội cho Thiên Lam. Không phải anh chưa biết mặt Khả Hân nên không lên tiếng mà là vì cô. Khi cô còn sống đã từng khoe hình Khả Hân và kể về Khả Hân rất nhiều cho anh nghe nên ít nhiều gì anh vẫn nhớ Khả Hân. Có thể mọi người sẽ nói anh điên vì hy sinh cả 1 tập đoàn để vì 1 cô gái đã chết nhưng anh không điên. Nếu 5 năm trước cô hối anh về nước thì P&K sẽ không trở thành tập đoàn như ngày hôm nay. Và nay anh sẽ trả lại cô mọi thứ.
Gia Phúc dù mạnh mẽ cất mấy cũng khóc. Nước mắt anh trực rơi, Thiên Lam lấy bàn tay nhỏ bé và yếu đuối kia lau cho anh.
- Suốt 2 năm quen nhau, anh chỉ nói thích em và khen em. Nhưng chưa hề nói yêu em. Gia Phúc hôm nay anh có thể chứ.
Khả Hân đứng bên xem, nghe Thiên Lam đề nghị câu đó không kìm được mà bật khóc. Khả Hân che miệng cố kìm nén tiếng khóc.
Gia Phúc gật đầu, nhắm mắt lại hít sâu vào.
- Triệu - Thiên - Lam, anh - yêu - em.
- Cảm ơn anh, em cuối cùng đã mãn nguyện.
Thiên Lam nhẹ hôn vào trán Gia Phúc, Gia Phúc đưa tay ôm cô vào lòng nhưng cô đã hoá thành không khí hoà vào không trung. Khi cơn gió thổi ngang anh thì để lại cho anh một bông hoa cẩm tú cầu màu xanh. Màu xanh là màu của thủy chung. Cẩm tú cầu tượng trưng cho sự tha thứ. Nhưng một thông điệp mà cô nhắn nhủ tới anh là cô đã tha thứ cho anh và sẽ mãi mãi thủy chung yêu anh cho dù cô là người đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.