Chương 19
Tiểu Hổ Bivian
01/04/2014
Vậy rồi, hai năm sau…
Hai năm trôi qua, Thiên Thiên lột xác hẳn. Có phải do khi người ta trở thành những cô cậu sinh viên, người ta sẽ có những suy nghĩ khác, sẽ chính chắn hơn hay không?
Đậu vào trường với số điểm cao nhưng với một chỉ số IQ thấp, Thiên Thiên trở thành một “hiện tượng lạ” trong mắt mọi người. Thời gian đầu học ở Bestlaw, Thiên Thiên thật sự bị choáng và ngộp thở. Để theo kịp bạn bè, cô nhóc phải hồi tưởng lại những gì Cát Luân đã dạy, phải nghiền ngẫm những quyển sách của hắn với chi chit ghi chú trong ấy. Chẳng biết làm thế nào những quyển sách ấy tới được tay cô. Cát Luân đã gửi? Hay một ai đó khác? Rõ ràng tên trên sách là của Cát Luân. Và những dòng chú thích cẩn thận, dễ hiểu trong ấy cũng là nét chữ Cát Luân…
Thế rồi Thiên Thiên cũng quen với môi trường mới và bắt kịp nhịp độ của ngôi trường cao cấp ấy. Thiên Thiên không phải không thông minh, chỉ là cô nhóc chưa có ai khai sáng sự thông minh của cô nhóc. Khi cả thế giới đều cho rằng quyết định vào học ở BestLaw của cô nhóc là quá sức thì Cát Luân lại tin rằng Thiên Thiên hoàn toàn có thể… Cát Luân quả thật là một ông thầy cực giỏi!
Cát Luân cũng là một người nổi tiếng. Nếu như bên ngoài bức tường lớn của học viện BestLaw, chẳng ai biết Gia Cát Luân là ai thì bên trong này, đó lại là cái tên mà ai cũng nhắc tới. Thật buồn cười khi có kẻ còn đoán già đoán non là Cát Luân đang làm luận án tiến sĩ Luật ở nước ngoài và được giữ lại làm việc bên ấy, thế nên không về thăm trường.
Trong phòng truyền thống của trường, ảnh hắn được đặt tại một vị trí danh dự, ngang hàng với các giáo sư trong các buổi thuyết giảng… Trên môi hắn lúc nào cũng là nụ cười ngạo nghễ đầy tự tin, đầy kiêu hãnh…
Cứ mỗi lần có dịp bước vào phòng truyền thống, Thiên Thiên thường ngước nhìn những tấm ảnh, những bằng khen và huy chương mà hắn đem về cho trường rồi tự nhủ:
“Anh chống mắt mà nhìn. Tôi không thua anh đâu!”
Năm ấy,Thiên Thiên tham dự giải đấu toàn quốc tại Nhật Nam,một tỉnh miền núi quanh năm lạnh giá.
-Thiên Thiên giáp đỏ thắng tuyệt đối!
Cô nhóc vui mừng ôm lấy mọi người. Nơi xứ lạ quê người này, cô bé đã ghi được một chiến thắng thật thuyết phục.
-Ngày mốt chúng ta trở về Xuân Mộc rồi. Các em chuẩn bị hành lý gì chưa?
Ông HLV “chỉ đạo”. Thiên Thiên lắc đầu.
-Lâu lâu mới đến Nhật Nam chơi, phải chơi cho đã chứ thầy!
-Nơi núi rừng hoang vắng này thì có gì mà chơi?
-Em đi ngắm cảnh thôi.Thầy đừng lo.
-Em có bề gì, có một đám người bu lại giết tui đó.
Thiên biết HLV đang ám chỉ Trọng. Cô nhóc cười xòa rồi nói, chắc như đinh:
-Thầy thấy rồi đó. Bây giờ ai còn dám ăn hiếp em chứ?
-Cái con bé này thật là…
Thiên Thiên cười, nháy mắt với HLV. Cô nhóc giờ đã có thể vui cười trở lại. Chuyện không vui, những kỷ niệm buồn hai năm qua có lẽ đã dần dần nguôi ngoa… Cô nhóc nắm chặt tay mình, tâm trạng hết sức sảng khoái. Cát Luân ư? Cái tên ấy đối với cô nhóc giờ đã là quá khứ rồi. Cho dù bây giờ hắn xuất hiện trước mặt thì cô nhóc cũng vẫn cứ bình thường như không!
Rừng núi Nhật Nam đẹp lắm, khách du lịch đến trượt tuyết cũng nhiều.Thật ngộ, nơi này quanh năm đầy tuyết.Cứ đêm đến lại rơi.Chẳng hiểu vì sao.
Tình cờ cô bé đi qua một công trường đang thi công khu trượt tuyết mới.Tiếng của người đốc công lanh lảnh.
-Nhanh lên! Phải làm cho kịp mùa Noel này đó.
-Biết rồi, khổ lắm nói mãi! Cứ bảo làm nhanh mà chẳng chịu tăng lương gì hết!
Giọng của người công nhân làm tim cô bé tự nhiên tăng nhịp đập lên năm mươi lần…
-Thằng quỷ, mày không thể nhịn tao một câu sao?
-Được chứ.Nhưng ông tăng lương cho bọn tôi đi.
Cả bọn hùa theo tán thành.
Thiên Thiên sải chân thật dài trên tuyết chạy tới nơi phát ra giọng nói, trong lòng nôn nao. Vậy mà mới cách đây mấy phút thôi còn hung hồn: dù Cát Luân có đứng ngay trước mặt thì cũng sẽ bình chân như vại… Mâu thuẫn thật!
Người ấy… đúng là Cát Luân.Vóc dáng ấy, giọng nói ấy.
-Cát…
Thiên Thiên định gọi nhưng một giọng nữ làm cô bé ngưng lại.
-Ông xã, ăn cơm đi này.
-Bà xã nấu gì vậy?
-Món ông xã thích nè!
-Bà xã nấu gì cũng ngon hết !
Thiên Thiên cố ngăn dòng nước mắt đang ngấn đầy đừng rơi,một sự tủi hờn, ghen tuông dâng lên trong lòng…
“Cát Luân đã có vợ.Tại sao mình phải đau khổ?Mình đã có Dũ Trọng rồi mà.Mình và anh ấy đã đính hôn và sẽ đám cưới ngay sau khi mình ra trường.Vậy thì tại sao…Tim mình đau… đau quá!…”
Một vùng trời sáng lòa sụp xuống ngay trước mắt Thiên Thiên. Mọi cảnh vật xung quanh nhòe dần… Chuyện gì xảy ra thế này? Do choáng, hay do nước mắt?
-Ơ cô gái,cô sao vậy!
Toán công nhân phát hiện có cô gái ngất đi trên tuyết, hối hả réo nhau mỗi người giúp một tay.
-Cố ấy ngất rồi. Mau đưa cô ấy vào nhà cho ấm đi.
Giọng cô gái đầy lo lắng.
-Để anh…
Chàng trai khẩn trương ẵm Thiên Thiên lên và đem cô nhóc vào nhà.Theo sau là những người công nhân tốt bụng hiếu kì…
Khi Thiên Thiên tỉnh lại, cô nhóc ngạc nhiên thấy mình nằm trong căn phòng lạ…
-Đây là đâu thế này?
-Nhà nghỉ của đám thợ chúng tôi đấy.
-Tôi…
-Cháo đây, cho qua!
Người thanh niên chen giữa đám đông bưng cháo vào.
-Cát Luân… Sao anh…
Giọng Thiên Thiên khe khẽ thốt lên như tiếng thuề thào…
Cô gái mà anh ta gọi là bà xã cầm chén cháo và dịu dàng đút cho Thiên Thiên.
-Cô ăn một chút cho khỏe. Bác sĩ bảo cô đói và mệt mỏi quá độ thôi.
-À, tôi…vừa thi đấu xong.
-Cô ở trong đòan võ thuật đến từ tỉnh khác tới phải không?
-Tôi ở Xuân Mộc.Nhờ cô nhắn dùm với người trong đoàn của tôi là… tôi không sao. Tôi gặp người quen nên ngủ lại một đêm. Bảo họ đừng lo. Đừng bảo họ là tôi đã ngất nhé.
-Tôi sẽ nhắn.Cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Người thanh niên đã đưa cô bé vào đây lên tiếng.
-Cát Luân…
-Tôi không phải Cát Luân gì đó.Tôi là ASơn.
-Anh không phải Cát Luân?
-Ừ.
Thiên Thiên nhìn anh ta, ngạc nhiên về sự giống nhau quá đổi giữa họ…
-Xin lỗi, tôi nhầm.Anh quá giống người đó, từ ngoại hình cho đến giọng nói.
-Thôi, vợ tôi sẽ chăm sóc cho cô.Tôi đi đưa tin giùm cô đây.
-Cảm ơn anh.
“Thì ra là mình lầm.Cát Luân đâu thể ở đây.Nhưng sao anh chàng kia lại gây một cảm giác…rất giống?Hay là tại vì mình…luôn nhớ đến hắn.Cho nên…”
Thiên Thiên tự nhiên thấy mình ngốc. Hy vọng càng nhiều sẽ làm mình thất vọng thật nhiều. Cô đã từng hy vọng đó đúng là Cát Luân, dù… cô ghét và không muốn thấy hắn…
-À, ăn xong rồi cô cứ nghỉ ngơi. Tôi vẫn chưa được biết cô tên gì?
-Thiên Thiên.
-Thiên Thiên?
Vẻ mặt cô gái vốn đã trắng giờ như xanh lại.Nhưng cô gái ấy vẫn cố tỏ ra bình thường:
-Vậy cô nhỏ hơn tôi rồi.Chúng ta xưng nhau là chị em nhé!
-Em rất cảm ơn chị.
-Không có chi.Chị tên Khả Tuyết.Em nghỉ ngơi cho khỏe.Chị có công việc phải làm.Cần gì cứ gọi một tiếng, đừng có ngại.
-Vâng, em biết rồi.
Thật là một cô gái hiền lành, tốt bụng và dịu dàng. Lại khá xinh đẹp nữa chứ. Hoàn toàn trái ngược với Thiên Thiên… Chàng trai nào mà không muốn có người vợ như thế kia chứ?
Chiều, trời đổ tuyết
Ba người cùng nhau dùng cơm chung. Không khí tự nhiên ngột ngạt mà không rõ vì sao. Cuối cùng A Sơn lại là người mở đầu câu chuyện:
-À, bao giờ cô trở về đoàn? ASơn hỏi
-Sáng mai, khi bão tuyết qua.
-Anh này kì thật, cô ấy chưa khỏe hẳn, anh hỏi làm gì để khiến người ta ngại ngùng.
-Anh chỉ hỏi thôi.Cô ấy ở lại bao lâu chẳng được.
A Sơn nói và nuốt vội miếng cơm trong cổ họng.
Thiên Thiên cảm thấy áy náy khi mình làm phiền họ. Cô nói như phân bua:
-Em không làm phiền anh chị lâu đâu.Khỏe là em đi ngay.
-Em đừng giận chồng chị.
-Không có đâu ạ. Hai anh chị… kết hôn lâu chưa?
-Bốn năm rồi.
-Vậy ư? Hai người rất xứng đôi và…hạnh phúc nữa.
Thiên Thiên mỉm cười.
-Còn cô thì sao?ASơn hỏi.
Ngập ngừng một lúc, Thiên Thiên ngước nhìn lên và trả lời câu hỏi của anh ta:
-Tôi và bạn trai đã đính hôn.Dự định sau khi ra trường sẽ cưới.
Khả Tuyết gắp cho Thiên Thiên miếng thức ăn rồi nói:
-Chắc anh ta tuyệt vời lắm hả em!Ai như anh chồng ngốc của chị,chỉ có cái miệng nhanh nhảu.Chứ một chữ bẻ đôi cũng không biết.Chậm tiêu vô cùng vậy đó.
Thiên Thiên nhìn Khả Tuyết… Cô ấy nói thế về chồng mình nhưng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và tin tưởng. Nghĩ về “kẻ ấy”, Thiên Thiên lại thấy lòng dâng lên sự căm giận…
-Anh ASơn như vậy hóa ra…hay đó…Có chữ nhiều nhưng không có tư cách thì chẳng làm được gì có ích đâu.
Thiên Thiên nói một cách bâng quơ. Thế nhưng nó lại khiến khả Tuyết chú ý…
-Trong lời em nói chắc là có một kẻ học hành nhiều nhưng đã làm chuyện gì đó không phải với em à?
-Chuyện qua lâu rồi. Ơ, em xin lỗi… Lại nói tào lao rồi…
Thiên Thiên thở dài rồi buông chén, ánh mắt nhìn xa xăm…
-Chuyện đã qua nên cho nó vào quên lãng sẽ hay hơn. ASơn nói và đứng dậy.
-No rồi sao? Khả Tuyết ngạc nhiên nhìn chồng mình…
-Ừ, anh ra ngoài một chút.
Thái độ của ASơn khiến Thiên Thiên nghi ngờ. Anh ta có vẻ phản ứng mạnh mẽ với những gì Thiên Thiên nói. Thế nhưng tự tiện hỏi về chồng người khác thì không lịch sự chút nào cả.
Tối, Tuyết sắp xếp cho Thiên Thiên ngủ một giường riêng bên cạnh giường của nàng.
-Em cứ ngủ ở đây với chị. Đừng ngại, chồng chị luôn ngủ riêng ngoài phòng khách thôi.
-Sao…
Thiên Thiên lại thắc mắc hơn nữa khi mà họ là vợ chồng bốn năm rồi sao lại không ngủ chung một giường mà phải ngủ riêng phân biệt rạch ròi như vậy.Thấy Thiên Thiên thắc mắc, thái độ của Tuyết cũng không được tự nhiên cho lắm. Dường như người có biểu hiện kì lạ trong căn nhà này trước sự xuất hiện của Thiên Thiên không chỉ một mình A Sơn….
Thiên Thiên không có thói quen ngủ sớm.Cô đi dạo quanh khu trượt tuyết.Tuyết rơi nhiều từ chập chiều.Thiên Thiên thấy lạnh nhưng cái lạnh trong lòng còn khắc nghiệt hơn nhiều.Và cả cái lạnh của những nỗi hoài nghi.
Ở đây, Thiên Thiên luôn cảm giác rất gần Cát Luân. Rất gần gũi.Cái cảm giác bình yên thân thuộc ngày nào.Cô bé cầm viên ngọc trai đỏ trong lòng bàn tay và tha thiết nhìn nó thật lâu….
Bất chợt, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên viên đá, chuyển sang một màu hồng thật đẹp.Thiên Thiên cuộn người thật tròn ngồi nép dưới một góc cây…Thiên Thiên nhận ra mình vẫn còn rất yêu Cát Luân.Cô bé thấy mình có lỗi với Trọng…Cô đang lừa dối sự chân thành của anh.
“Tại sao mình cứ yêu con người đó trong khi hắn đã phản bội mình?Tại sao vậy?Cho dù là một diễn viên xuất sắc, hắn làm sao có những ánh mắt yêu thương, những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ấm áp, triều mến đến vậy?”
Thiên Thiên nâng niu viên ngọc trai trong tay bằng sự trìu mến… Nhưng rồi sau đó cô bất ngờ đứng phất dậy quăng nó đi thật xa,hét lên :
-May mắn gì chứ? Tôi không cần! Gia Cát Luân, tôi hận anh, tôi hận anh suốt kiếp này!Đồ tồi! Anh là đồ tồi!
Thế nhưng nhiều phút sau đó, Thiên Thiên lại hối hận về hành động khi nãy.Ít ra, nó là sợi dây duy nhất liên kết cô bé với những kỉ niệm ngọt ngào, đẹp đẽ về Cát Luân. Thế rồi đôi tay trần nhỏ bé ấy cứ cào bới mãi trong tuyết, tìm kiếm và tìm kiếm.
Từ đằng xa…
Cát Luân muốn bước ra nhưng…có được gì đâu? Mọi chuyện đang tiến triển theo hướng của nó phải tiến.Kế hoạch hoàn hảo đến không ngờ, nhưng…chuyện cô bé xuất hiện ở đây, vùng đất hẻo lánh, lạnh giá này là một chuyện hắn không thể nào ngờ tới được. Khi cô bé gọi tên hắn, hắn muốn chạy ra ôm chầm lấy cô bé và giải thích nhưng … những cố gắng, những đau khổ cố nén lại trong hai năm qua hóa ra là một sự cố gắng vô ích ư? Thời gian qua khiến hắn càng khẳng định tình yêu của mình dành cho người ấy. Nhưng yêu và có được người ấy là hai chuyện hoàn toàn khác biệt!
Cuộc sống của hắn hiện nay rất yên bình.Hắn khá trọn vai một ông chồng yêu vợ, một anh công nhân hèn mọn của công trường, cuộc sống luôn thay đổi, bấp bênh, không có chỗ ở cố định nhưng khá bình yên. Không có thuốc phiện, không có những trận đòn, không có những âm mưu làm đau lòng kẻ khác. Hắn- giờ đây là một kẻ mất trí nhớ, chối bỏ bản thân và gia đình, chối bỏ một quá khứ tối tăm nhơ nhuốc.
“ThiênThiên, em và Trọng phải hạnh phúc. Và… hãy quên anh đi!”
Thiên Thiên tìm không ra viên ngọc trai,cô thất thỉu trở về… Từng bước chân Thiên Thiên nặng nề lê trên tuyết. Giá mà đêm nay trôi qua thật nhanh. Đã dặn lòng hãy dứt bỏ, thế nhưng… cảm giác gì thế này? Cảm giác lúc này là thất vọng, là hối tiếc, là… chấp nhận, hay là sự tổng hòa của tất cả các cảm giác ấy?
“Số phận là vậy ư?Ông trời cũng bảo mình hãy cứ bỏ quên tất cả những gì còn lại của hắn.Thôi thế thì…vĩnh biệt Cát Luân.”
Tuyết lại rơi trở lại…
Dưới những bông tuyết cứ nhè nhẹ rơi trong sự vắng vẻ, đìu hiu của khu công trình trượt tuyết đang thi công dang dở, có bóng người lụi cụi tìm kiếm một vật gì đó dường như là vô cùng quý giá…
Ở nhà, Tuyết lo lắng khi ASơn chưa về. Vừa thấy Thiên Thiên trở về,Khả Tuyết hỏi ngay:
-Em có thấy anh ASơn không? Anh ấy chưa về nhà từ lúc ăn cơm xong.
-Em không thấy chị ạ.
-Chị lo lắm.Chưa bao giờ anh ấy đi đâu mà không nói như vậy.
Tuyết rơm rớm nước mắt. Rõ ràng cô gái này rất yêu chồng. ASơn thật là một người chồng hạnh phúc…
Tuyết định chạy đi tìm thì Thiên Thiên ngăn lại…
-Để em đi tìm cho.
-Nhưng…
-Em khỏe rồi,không sao đâu.Vậy nha!
-Được, cảm ơn em trước.
Thiên Thiên cười lên cho cô gái có thêm chút tự tin rồi khoát thêm áo vào và đi ra ngoài…
Tuyết đã tạm dừng rơi…
Khi cô bé đi ngang sân trượt tuyết…
-Tìm ra rồi!
Cát Luân nhảy dựng lên sung sướng. Hắn phủi phủi tuyết khỏi viên ngọc trai,nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình. Một luồng điện chạy qua tim làm cho hắn có cảm giác Thiên Thiên đang ở ngay bên cạnh…
Thật vậy… Thiên Thiên đã đứng kia rồi và nhìn hắn…
Và khi ấy,ánh mắt hai người họ giao nhau…viên Ngọc Trai vẫn nằm gọn trong tay Cát Luân…và…
-Cát…Cát Luân…
Trong phút giây đó…những hờn ghen, những căm hận và tất cả…đều biến mất.Thiên Thiên chạy về phía Cát Luân, ôm chầm lấy hắn…
-Thiên Thiên…
Và trong một thoáng, Cát Luân cũng siết lấy Thiên Thiên. Lúc ấy hắn chẳng còn nghĩ gì khác. Điều duy nhất hắn ý thức được đól là: hắn yêu Thiên Thiên và biết rằng Thiên Thiên cũng vậy…
Sự xuất hiện của những người đi đường khiến cả hai thoát khỏi nhưng say đắm yêu thương.Cát Luân nhẹ nhàng đẩy cô bé ra.Thiên Thiên cũng bừng tỉnh lại sau những gì mình vừa làm…
-Xin lỗi… Khả Tuyết… chị ấy nhờ tôi đi tìm anh.
-Cảm ơn
-Cát…
-Xin em đừng gọi cái tên ấy nữa, được không? Tôi không phải Cát Luân.Tôi đang có cuộc sống hoàn toàn mới, một cái tên mới, một lai lịch mới. Những chuyện đã qua tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với em.Hãy coi như một kẻ có tên Gia Cát Luân nào đó đã chết rồi. Và hãy quên hắn như quên một kẻ đã chết đi.
Thiên Thiên nhìn hắn, nhìn sâu vào mắt hắn dù hắn luôn cố lãng tránh cái nhìn ấy.
Thiên Thiên cười, cười trong sự chua chát. Tới giờ này cô vẫn chẳng muốn tin Cát Luân là con người đáng căm hận, con người đã nhẫn tâm đem cô ra làm một trò đùa… Đùa với tình cảm con người là một tội ác, và kẻ đùa với tình cảm con người là một tội nhân. Vậy mà dường như lúc này đây, chỉ cần tên tội nhân ấy chịu hối cãi, Thiên Thiên… sẵn sàng tha thứ… Cái này gọi là “sự cao thượng” hay là sự mù quáng? Mỉa mai quá! Vì một Gia Cát Luân tầm thường mà Thiên Thiên chắp nhận đánh đổi cả cái “tôi” kiêu hãnh của mình. Để rồi cái mà cô sẽ nhận lại… là gì đây?
“Mày là một kẻ ngu ngốc, Thiên Thiên à! Mày quên mày là ai rồi sao? Mày đã có Dũ Trọng, anh ấy rất quan tâm lo lắng cho mày. Liệu mày có thể làm như thế với anh ấy hay không? Cát Luân… đã là quá khứ rồi…”
-Phải. Cát Luân đã chết rồi. Tôi sẽ lãng quên anh ta như quên một kẻ đã chết.
-Thiên Thiên…
Cô mỉm cười, nụ cười tươi tắn, đầy tự tin ngày nào, dù ánh mắt vẫn buồn và có cái gì xa xăm…
-Khả Tuyết là một cô gái tốt. Anh phải thật trân trọng tình cảm mà cô ấy dành cho mình đó.
Cát Luân khẽ gật đầu. Im lặng một vài giây, hắn ngước lên nhìn Thiên Thiên, ngập ngừng hỏi…
-Em và Trọng chắc đã đính hôn rồi phải không?
-Phải, và hiện giờ chúng tôi…rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
-Thế thì tôi yên tâm rồi.
Thiên Thiên đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Cát Luân. Trước nay cô vẫn luôn có một cảm giác rằng mọi hành động của Luân vốn không bình thường, nhưng sau đó cô cố gắng gạt nó đi. Sự nghi hoặc ấy có lẽ Thiên Thiên nghĩ đến chỉ để tự xoa dịu nỗi đau của mình mà thôi… Thế mà hôm nay, câu nói ấy của Cát Luân lại khiến những hoài nghi kia trỗi dậy…
-Anh có vẻ yên tâm khi tôi hạnh phúc bên Trọng. Chẳng lẽ đó là ý định của anh sao?Tất cả đều nằm trong tính toán của anh sao?
Cát Luân thoáng giật mình. Hắn quay đi né cái nhìn như xuyên thấu tâm can của Thiên Thiên…
-Tôi đâu thần thánh đến thế.
-Có một câu hỏi tôi đã canh cánh trong lòng suốt hai năm qua. Có bao giờ…anh thật sự yêu tôi chưa?
-Tôi…chưa bao giờ yêu em.
-Nói láo… Tôi không tin.
-Không tin cớ sao em cứ hỏi?
Cát Luân hỏi, với một thái độ đầy thách thức, mỉa mai…
-Tôi…
Thiên Thiên biết mình không có gì để lí giải về điều đó. Cô chọn sự im lặng. Cát Luân quay qua nhìn cô với viên ngọc trai trong tay…
-Viên ngọc trai của em đây.
-Tại sao anh tìm nó làm gì? Cứ để nó biến mất như tất cả hoài niệm về anh biến mất. Anh bắt tôi phải nhớ về anh, hận anh, căm ghét anh.Tại sao vậy chứ?
-Nó sẽ mang may mắn cho em.
-Tôi không cần! Tôi có thể tự lo cho bản thân. Viên đá vô tri đó thì làm được những gì ?
Cát Luân im lặng.Hắn cầm viên Ngọc trai nhẹ nhàng đặt vào tay cô bé rồi bỏ đi.
“Viên Ngọc ấy là sinh mạng của tôi.Tôi trao nó cho em không phải để dày vò em, bắt em phải nhớ đến tôi, mà nó cũng như một lời nhắn gửi cuối cùng của tôi với em.Một ngày nào đó em sẽ hiểu, hoặc mãi mãi em không hiểu cũng không sao. Chỉ mong em hãy giữ lấy nó. Nó sẽ thay tôi ở bên cạnh em, bảo vệ em.Dù em có thể tự lo cho bản thân.Nhưng suy cho cùng, em cũng chỉ là một cô gái.Dù em cố gắng mạnh mẽ bao nhiêu thì tâm hồn em cũng rất nhỏ bé và dễ bị tổn thương.Tôi biết mình sai.Tôi hối hận vì đã làm khổ em.Nhưng…xin em hãy quên tôi và dành hết tình yêu cho Dũ Trọng. Anh ấy mới có thể mang lại hạnh phúc cho em, chăm lo cho em, em hiểu không hả?”
Luân buồn bã bước đi…
Khả Tuyết nhận ra sự bất thường nào đó khi thấy chồng và Thiên Thiên quay về, cho dù họ đã cố che đậy thật khéo qua nụ cười hớn hở…
Cả đêm ấy, cả ba người đều trằn trọc không ngủ được….
Sáng hôm sau, hai vợ chồng đưa Thiên Thiên ra xe để trở về với mọi người trong đoàn cho kịp chuyến bay…Thiên Thiên cố gắng tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi này,nhưng… so với Cát Luân, cô là một diễn viên cực tồi.
Giờ đây mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Hai năm trôi qua, Thiên Thiên lột xác hẳn. Có phải do khi người ta trở thành những cô cậu sinh viên, người ta sẽ có những suy nghĩ khác, sẽ chính chắn hơn hay không?
Đậu vào trường với số điểm cao nhưng với một chỉ số IQ thấp, Thiên Thiên trở thành một “hiện tượng lạ” trong mắt mọi người. Thời gian đầu học ở Bestlaw, Thiên Thiên thật sự bị choáng và ngộp thở. Để theo kịp bạn bè, cô nhóc phải hồi tưởng lại những gì Cát Luân đã dạy, phải nghiền ngẫm những quyển sách của hắn với chi chit ghi chú trong ấy. Chẳng biết làm thế nào những quyển sách ấy tới được tay cô. Cát Luân đã gửi? Hay một ai đó khác? Rõ ràng tên trên sách là của Cát Luân. Và những dòng chú thích cẩn thận, dễ hiểu trong ấy cũng là nét chữ Cát Luân…
Thế rồi Thiên Thiên cũng quen với môi trường mới và bắt kịp nhịp độ của ngôi trường cao cấp ấy. Thiên Thiên không phải không thông minh, chỉ là cô nhóc chưa có ai khai sáng sự thông minh của cô nhóc. Khi cả thế giới đều cho rằng quyết định vào học ở BestLaw của cô nhóc là quá sức thì Cát Luân lại tin rằng Thiên Thiên hoàn toàn có thể… Cát Luân quả thật là một ông thầy cực giỏi!
Cát Luân cũng là một người nổi tiếng. Nếu như bên ngoài bức tường lớn của học viện BestLaw, chẳng ai biết Gia Cát Luân là ai thì bên trong này, đó lại là cái tên mà ai cũng nhắc tới. Thật buồn cười khi có kẻ còn đoán già đoán non là Cát Luân đang làm luận án tiến sĩ Luật ở nước ngoài và được giữ lại làm việc bên ấy, thế nên không về thăm trường.
Trong phòng truyền thống của trường, ảnh hắn được đặt tại một vị trí danh dự, ngang hàng với các giáo sư trong các buổi thuyết giảng… Trên môi hắn lúc nào cũng là nụ cười ngạo nghễ đầy tự tin, đầy kiêu hãnh…
Cứ mỗi lần có dịp bước vào phòng truyền thống, Thiên Thiên thường ngước nhìn những tấm ảnh, những bằng khen và huy chương mà hắn đem về cho trường rồi tự nhủ:
“Anh chống mắt mà nhìn. Tôi không thua anh đâu!”
Năm ấy,Thiên Thiên tham dự giải đấu toàn quốc tại Nhật Nam,một tỉnh miền núi quanh năm lạnh giá.
-Thiên Thiên giáp đỏ thắng tuyệt đối!
Cô nhóc vui mừng ôm lấy mọi người. Nơi xứ lạ quê người này, cô bé đã ghi được một chiến thắng thật thuyết phục.
-Ngày mốt chúng ta trở về Xuân Mộc rồi. Các em chuẩn bị hành lý gì chưa?
Ông HLV “chỉ đạo”. Thiên Thiên lắc đầu.
-Lâu lâu mới đến Nhật Nam chơi, phải chơi cho đã chứ thầy!
-Nơi núi rừng hoang vắng này thì có gì mà chơi?
-Em đi ngắm cảnh thôi.Thầy đừng lo.
-Em có bề gì, có một đám người bu lại giết tui đó.
Thiên biết HLV đang ám chỉ Trọng. Cô nhóc cười xòa rồi nói, chắc như đinh:
-Thầy thấy rồi đó. Bây giờ ai còn dám ăn hiếp em chứ?
-Cái con bé này thật là…
Thiên Thiên cười, nháy mắt với HLV. Cô nhóc giờ đã có thể vui cười trở lại. Chuyện không vui, những kỷ niệm buồn hai năm qua có lẽ đã dần dần nguôi ngoa… Cô nhóc nắm chặt tay mình, tâm trạng hết sức sảng khoái. Cát Luân ư? Cái tên ấy đối với cô nhóc giờ đã là quá khứ rồi. Cho dù bây giờ hắn xuất hiện trước mặt thì cô nhóc cũng vẫn cứ bình thường như không!
Rừng núi Nhật Nam đẹp lắm, khách du lịch đến trượt tuyết cũng nhiều.Thật ngộ, nơi này quanh năm đầy tuyết.Cứ đêm đến lại rơi.Chẳng hiểu vì sao.
Tình cờ cô bé đi qua một công trường đang thi công khu trượt tuyết mới.Tiếng của người đốc công lanh lảnh.
-Nhanh lên! Phải làm cho kịp mùa Noel này đó.
-Biết rồi, khổ lắm nói mãi! Cứ bảo làm nhanh mà chẳng chịu tăng lương gì hết!
Giọng của người công nhân làm tim cô bé tự nhiên tăng nhịp đập lên năm mươi lần…
-Thằng quỷ, mày không thể nhịn tao một câu sao?
-Được chứ.Nhưng ông tăng lương cho bọn tôi đi.
Cả bọn hùa theo tán thành.
Thiên Thiên sải chân thật dài trên tuyết chạy tới nơi phát ra giọng nói, trong lòng nôn nao. Vậy mà mới cách đây mấy phút thôi còn hung hồn: dù Cát Luân có đứng ngay trước mặt thì cũng sẽ bình chân như vại… Mâu thuẫn thật!
Người ấy… đúng là Cát Luân.Vóc dáng ấy, giọng nói ấy.
-Cát…
Thiên Thiên định gọi nhưng một giọng nữ làm cô bé ngưng lại.
-Ông xã, ăn cơm đi này.
-Bà xã nấu gì vậy?
-Món ông xã thích nè!
-Bà xã nấu gì cũng ngon hết !
Thiên Thiên cố ngăn dòng nước mắt đang ngấn đầy đừng rơi,một sự tủi hờn, ghen tuông dâng lên trong lòng…
“Cát Luân đã có vợ.Tại sao mình phải đau khổ?Mình đã có Dũ Trọng rồi mà.Mình và anh ấy đã đính hôn và sẽ đám cưới ngay sau khi mình ra trường.Vậy thì tại sao…Tim mình đau… đau quá!…”
Một vùng trời sáng lòa sụp xuống ngay trước mắt Thiên Thiên. Mọi cảnh vật xung quanh nhòe dần… Chuyện gì xảy ra thế này? Do choáng, hay do nước mắt?
-Ơ cô gái,cô sao vậy!
Toán công nhân phát hiện có cô gái ngất đi trên tuyết, hối hả réo nhau mỗi người giúp một tay.
-Cố ấy ngất rồi. Mau đưa cô ấy vào nhà cho ấm đi.
Giọng cô gái đầy lo lắng.
-Để anh…
Chàng trai khẩn trương ẵm Thiên Thiên lên và đem cô nhóc vào nhà.Theo sau là những người công nhân tốt bụng hiếu kì…
Khi Thiên Thiên tỉnh lại, cô nhóc ngạc nhiên thấy mình nằm trong căn phòng lạ…
-Đây là đâu thế này?
-Nhà nghỉ của đám thợ chúng tôi đấy.
-Tôi…
-Cháo đây, cho qua!
Người thanh niên chen giữa đám đông bưng cháo vào.
-Cát Luân… Sao anh…
Giọng Thiên Thiên khe khẽ thốt lên như tiếng thuề thào…
Cô gái mà anh ta gọi là bà xã cầm chén cháo và dịu dàng đút cho Thiên Thiên.
-Cô ăn một chút cho khỏe. Bác sĩ bảo cô đói và mệt mỏi quá độ thôi.
-À, tôi…vừa thi đấu xong.
-Cô ở trong đòan võ thuật đến từ tỉnh khác tới phải không?
-Tôi ở Xuân Mộc.Nhờ cô nhắn dùm với người trong đoàn của tôi là… tôi không sao. Tôi gặp người quen nên ngủ lại một đêm. Bảo họ đừng lo. Đừng bảo họ là tôi đã ngất nhé.
-Tôi sẽ nhắn.Cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Người thanh niên đã đưa cô bé vào đây lên tiếng.
-Cát Luân…
-Tôi không phải Cát Luân gì đó.Tôi là ASơn.
-Anh không phải Cát Luân?
-Ừ.
Thiên Thiên nhìn anh ta, ngạc nhiên về sự giống nhau quá đổi giữa họ…
-Xin lỗi, tôi nhầm.Anh quá giống người đó, từ ngoại hình cho đến giọng nói.
-Thôi, vợ tôi sẽ chăm sóc cho cô.Tôi đi đưa tin giùm cô đây.
-Cảm ơn anh.
“Thì ra là mình lầm.Cát Luân đâu thể ở đây.Nhưng sao anh chàng kia lại gây một cảm giác…rất giống?Hay là tại vì mình…luôn nhớ đến hắn.Cho nên…”
Thiên Thiên tự nhiên thấy mình ngốc. Hy vọng càng nhiều sẽ làm mình thất vọng thật nhiều. Cô đã từng hy vọng đó đúng là Cát Luân, dù… cô ghét và không muốn thấy hắn…
-À, ăn xong rồi cô cứ nghỉ ngơi. Tôi vẫn chưa được biết cô tên gì?
-Thiên Thiên.
-Thiên Thiên?
Vẻ mặt cô gái vốn đã trắng giờ như xanh lại.Nhưng cô gái ấy vẫn cố tỏ ra bình thường:
-Vậy cô nhỏ hơn tôi rồi.Chúng ta xưng nhau là chị em nhé!
-Em rất cảm ơn chị.
-Không có chi.Chị tên Khả Tuyết.Em nghỉ ngơi cho khỏe.Chị có công việc phải làm.Cần gì cứ gọi một tiếng, đừng có ngại.
-Vâng, em biết rồi.
Thật là một cô gái hiền lành, tốt bụng và dịu dàng. Lại khá xinh đẹp nữa chứ. Hoàn toàn trái ngược với Thiên Thiên… Chàng trai nào mà không muốn có người vợ như thế kia chứ?
Chiều, trời đổ tuyết
Ba người cùng nhau dùng cơm chung. Không khí tự nhiên ngột ngạt mà không rõ vì sao. Cuối cùng A Sơn lại là người mở đầu câu chuyện:
-À, bao giờ cô trở về đoàn? ASơn hỏi
-Sáng mai, khi bão tuyết qua.
-Anh này kì thật, cô ấy chưa khỏe hẳn, anh hỏi làm gì để khiến người ta ngại ngùng.
-Anh chỉ hỏi thôi.Cô ấy ở lại bao lâu chẳng được.
A Sơn nói và nuốt vội miếng cơm trong cổ họng.
Thiên Thiên cảm thấy áy náy khi mình làm phiền họ. Cô nói như phân bua:
-Em không làm phiền anh chị lâu đâu.Khỏe là em đi ngay.
-Em đừng giận chồng chị.
-Không có đâu ạ. Hai anh chị… kết hôn lâu chưa?
-Bốn năm rồi.
-Vậy ư? Hai người rất xứng đôi và…hạnh phúc nữa.
Thiên Thiên mỉm cười.
-Còn cô thì sao?ASơn hỏi.
Ngập ngừng một lúc, Thiên Thiên ngước nhìn lên và trả lời câu hỏi của anh ta:
-Tôi và bạn trai đã đính hôn.Dự định sau khi ra trường sẽ cưới.
Khả Tuyết gắp cho Thiên Thiên miếng thức ăn rồi nói:
-Chắc anh ta tuyệt vời lắm hả em!Ai như anh chồng ngốc của chị,chỉ có cái miệng nhanh nhảu.Chứ một chữ bẻ đôi cũng không biết.Chậm tiêu vô cùng vậy đó.
Thiên Thiên nhìn Khả Tuyết… Cô ấy nói thế về chồng mình nhưng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và tin tưởng. Nghĩ về “kẻ ấy”, Thiên Thiên lại thấy lòng dâng lên sự căm giận…
-Anh ASơn như vậy hóa ra…hay đó…Có chữ nhiều nhưng không có tư cách thì chẳng làm được gì có ích đâu.
Thiên Thiên nói một cách bâng quơ. Thế nhưng nó lại khiến khả Tuyết chú ý…
-Trong lời em nói chắc là có một kẻ học hành nhiều nhưng đã làm chuyện gì đó không phải với em à?
-Chuyện qua lâu rồi. Ơ, em xin lỗi… Lại nói tào lao rồi…
Thiên Thiên thở dài rồi buông chén, ánh mắt nhìn xa xăm…
-Chuyện đã qua nên cho nó vào quên lãng sẽ hay hơn. ASơn nói và đứng dậy.
-No rồi sao? Khả Tuyết ngạc nhiên nhìn chồng mình…
-Ừ, anh ra ngoài một chút.
Thái độ của ASơn khiến Thiên Thiên nghi ngờ. Anh ta có vẻ phản ứng mạnh mẽ với những gì Thiên Thiên nói. Thế nhưng tự tiện hỏi về chồng người khác thì không lịch sự chút nào cả.
Tối, Tuyết sắp xếp cho Thiên Thiên ngủ một giường riêng bên cạnh giường của nàng.
-Em cứ ngủ ở đây với chị. Đừng ngại, chồng chị luôn ngủ riêng ngoài phòng khách thôi.
-Sao…
Thiên Thiên lại thắc mắc hơn nữa khi mà họ là vợ chồng bốn năm rồi sao lại không ngủ chung một giường mà phải ngủ riêng phân biệt rạch ròi như vậy.Thấy Thiên Thiên thắc mắc, thái độ của Tuyết cũng không được tự nhiên cho lắm. Dường như người có biểu hiện kì lạ trong căn nhà này trước sự xuất hiện của Thiên Thiên không chỉ một mình A Sơn….
Thiên Thiên không có thói quen ngủ sớm.Cô đi dạo quanh khu trượt tuyết.Tuyết rơi nhiều từ chập chiều.Thiên Thiên thấy lạnh nhưng cái lạnh trong lòng còn khắc nghiệt hơn nhiều.Và cả cái lạnh của những nỗi hoài nghi.
Ở đây, Thiên Thiên luôn cảm giác rất gần Cát Luân. Rất gần gũi.Cái cảm giác bình yên thân thuộc ngày nào.Cô bé cầm viên ngọc trai đỏ trong lòng bàn tay và tha thiết nhìn nó thật lâu….
Bất chợt, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên viên đá, chuyển sang một màu hồng thật đẹp.Thiên Thiên cuộn người thật tròn ngồi nép dưới một góc cây…Thiên Thiên nhận ra mình vẫn còn rất yêu Cát Luân.Cô bé thấy mình có lỗi với Trọng…Cô đang lừa dối sự chân thành của anh.
“Tại sao mình cứ yêu con người đó trong khi hắn đã phản bội mình?Tại sao vậy?Cho dù là một diễn viên xuất sắc, hắn làm sao có những ánh mắt yêu thương, những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ấm áp, triều mến đến vậy?”
Thiên Thiên nâng niu viên ngọc trai trong tay bằng sự trìu mến… Nhưng rồi sau đó cô bất ngờ đứng phất dậy quăng nó đi thật xa,hét lên :
-May mắn gì chứ? Tôi không cần! Gia Cát Luân, tôi hận anh, tôi hận anh suốt kiếp này!Đồ tồi! Anh là đồ tồi!
Thế nhưng nhiều phút sau đó, Thiên Thiên lại hối hận về hành động khi nãy.Ít ra, nó là sợi dây duy nhất liên kết cô bé với những kỉ niệm ngọt ngào, đẹp đẽ về Cát Luân. Thế rồi đôi tay trần nhỏ bé ấy cứ cào bới mãi trong tuyết, tìm kiếm và tìm kiếm.
Từ đằng xa…
Cát Luân muốn bước ra nhưng…có được gì đâu? Mọi chuyện đang tiến triển theo hướng của nó phải tiến.Kế hoạch hoàn hảo đến không ngờ, nhưng…chuyện cô bé xuất hiện ở đây, vùng đất hẻo lánh, lạnh giá này là một chuyện hắn không thể nào ngờ tới được. Khi cô bé gọi tên hắn, hắn muốn chạy ra ôm chầm lấy cô bé và giải thích nhưng … những cố gắng, những đau khổ cố nén lại trong hai năm qua hóa ra là một sự cố gắng vô ích ư? Thời gian qua khiến hắn càng khẳng định tình yêu của mình dành cho người ấy. Nhưng yêu và có được người ấy là hai chuyện hoàn toàn khác biệt!
Cuộc sống của hắn hiện nay rất yên bình.Hắn khá trọn vai một ông chồng yêu vợ, một anh công nhân hèn mọn của công trường, cuộc sống luôn thay đổi, bấp bênh, không có chỗ ở cố định nhưng khá bình yên. Không có thuốc phiện, không có những trận đòn, không có những âm mưu làm đau lòng kẻ khác. Hắn- giờ đây là một kẻ mất trí nhớ, chối bỏ bản thân và gia đình, chối bỏ một quá khứ tối tăm nhơ nhuốc.
“ThiênThiên, em và Trọng phải hạnh phúc. Và… hãy quên anh đi!”
Thiên Thiên tìm không ra viên ngọc trai,cô thất thỉu trở về… Từng bước chân Thiên Thiên nặng nề lê trên tuyết. Giá mà đêm nay trôi qua thật nhanh. Đã dặn lòng hãy dứt bỏ, thế nhưng… cảm giác gì thế này? Cảm giác lúc này là thất vọng, là hối tiếc, là… chấp nhận, hay là sự tổng hòa của tất cả các cảm giác ấy?
“Số phận là vậy ư?Ông trời cũng bảo mình hãy cứ bỏ quên tất cả những gì còn lại của hắn.Thôi thế thì…vĩnh biệt Cát Luân.”
Tuyết lại rơi trở lại…
Dưới những bông tuyết cứ nhè nhẹ rơi trong sự vắng vẻ, đìu hiu của khu công trình trượt tuyết đang thi công dang dở, có bóng người lụi cụi tìm kiếm một vật gì đó dường như là vô cùng quý giá…
Ở nhà, Tuyết lo lắng khi ASơn chưa về. Vừa thấy Thiên Thiên trở về,Khả Tuyết hỏi ngay:
-Em có thấy anh ASơn không? Anh ấy chưa về nhà từ lúc ăn cơm xong.
-Em không thấy chị ạ.
-Chị lo lắm.Chưa bao giờ anh ấy đi đâu mà không nói như vậy.
Tuyết rơm rớm nước mắt. Rõ ràng cô gái này rất yêu chồng. ASơn thật là một người chồng hạnh phúc…
Tuyết định chạy đi tìm thì Thiên Thiên ngăn lại…
-Để em đi tìm cho.
-Nhưng…
-Em khỏe rồi,không sao đâu.Vậy nha!
-Được, cảm ơn em trước.
Thiên Thiên cười lên cho cô gái có thêm chút tự tin rồi khoát thêm áo vào và đi ra ngoài…
Tuyết đã tạm dừng rơi…
Khi cô bé đi ngang sân trượt tuyết…
-Tìm ra rồi!
Cát Luân nhảy dựng lên sung sướng. Hắn phủi phủi tuyết khỏi viên ngọc trai,nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình. Một luồng điện chạy qua tim làm cho hắn có cảm giác Thiên Thiên đang ở ngay bên cạnh…
Thật vậy… Thiên Thiên đã đứng kia rồi và nhìn hắn…
Và khi ấy,ánh mắt hai người họ giao nhau…viên Ngọc Trai vẫn nằm gọn trong tay Cát Luân…và…
-Cát…Cát Luân…
Trong phút giây đó…những hờn ghen, những căm hận và tất cả…đều biến mất.Thiên Thiên chạy về phía Cát Luân, ôm chầm lấy hắn…
-Thiên Thiên…
Và trong một thoáng, Cát Luân cũng siết lấy Thiên Thiên. Lúc ấy hắn chẳng còn nghĩ gì khác. Điều duy nhất hắn ý thức được đól là: hắn yêu Thiên Thiên và biết rằng Thiên Thiên cũng vậy…
Sự xuất hiện của những người đi đường khiến cả hai thoát khỏi nhưng say đắm yêu thương.Cát Luân nhẹ nhàng đẩy cô bé ra.Thiên Thiên cũng bừng tỉnh lại sau những gì mình vừa làm…
-Xin lỗi… Khả Tuyết… chị ấy nhờ tôi đi tìm anh.
-Cảm ơn
-Cát…
-Xin em đừng gọi cái tên ấy nữa, được không? Tôi không phải Cát Luân.Tôi đang có cuộc sống hoàn toàn mới, một cái tên mới, một lai lịch mới. Những chuyện đã qua tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với em.Hãy coi như một kẻ có tên Gia Cát Luân nào đó đã chết rồi. Và hãy quên hắn như quên một kẻ đã chết đi.
Thiên Thiên nhìn hắn, nhìn sâu vào mắt hắn dù hắn luôn cố lãng tránh cái nhìn ấy.
Thiên Thiên cười, cười trong sự chua chát. Tới giờ này cô vẫn chẳng muốn tin Cát Luân là con người đáng căm hận, con người đã nhẫn tâm đem cô ra làm một trò đùa… Đùa với tình cảm con người là một tội ác, và kẻ đùa với tình cảm con người là một tội nhân. Vậy mà dường như lúc này đây, chỉ cần tên tội nhân ấy chịu hối cãi, Thiên Thiên… sẵn sàng tha thứ… Cái này gọi là “sự cao thượng” hay là sự mù quáng? Mỉa mai quá! Vì một Gia Cát Luân tầm thường mà Thiên Thiên chắp nhận đánh đổi cả cái “tôi” kiêu hãnh của mình. Để rồi cái mà cô sẽ nhận lại… là gì đây?
“Mày là một kẻ ngu ngốc, Thiên Thiên à! Mày quên mày là ai rồi sao? Mày đã có Dũ Trọng, anh ấy rất quan tâm lo lắng cho mày. Liệu mày có thể làm như thế với anh ấy hay không? Cát Luân… đã là quá khứ rồi…”
-Phải. Cát Luân đã chết rồi. Tôi sẽ lãng quên anh ta như quên một kẻ đã chết.
-Thiên Thiên…
Cô mỉm cười, nụ cười tươi tắn, đầy tự tin ngày nào, dù ánh mắt vẫn buồn và có cái gì xa xăm…
-Khả Tuyết là một cô gái tốt. Anh phải thật trân trọng tình cảm mà cô ấy dành cho mình đó.
Cát Luân khẽ gật đầu. Im lặng một vài giây, hắn ngước lên nhìn Thiên Thiên, ngập ngừng hỏi…
-Em và Trọng chắc đã đính hôn rồi phải không?
-Phải, và hiện giờ chúng tôi…rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
-Thế thì tôi yên tâm rồi.
Thiên Thiên đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Cát Luân. Trước nay cô vẫn luôn có một cảm giác rằng mọi hành động của Luân vốn không bình thường, nhưng sau đó cô cố gắng gạt nó đi. Sự nghi hoặc ấy có lẽ Thiên Thiên nghĩ đến chỉ để tự xoa dịu nỗi đau của mình mà thôi… Thế mà hôm nay, câu nói ấy của Cát Luân lại khiến những hoài nghi kia trỗi dậy…
-Anh có vẻ yên tâm khi tôi hạnh phúc bên Trọng. Chẳng lẽ đó là ý định của anh sao?Tất cả đều nằm trong tính toán của anh sao?
Cát Luân thoáng giật mình. Hắn quay đi né cái nhìn như xuyên thấu tâm can của Thiên Thiên…
-Tôi đâu thần thánh đến thế.
-Có một câu hỏi tôi đã canh cánh trong lòng suốt hai năm qua. Có bao giờ…anh thật sự yêu tôi chưa?
-Tôi…chưa bao giờ yêu em.
-Nói láo… Tôi không tin.
-Không tin cớ sao em cứ hỏi?
Cát Luân hỏi, với một thái độ đầy thách thức, mỉa mai…
-Tôi…
Thiên Thiên biết mình không có gì để lí giải về điều đó. Cô chọn sự im lặng. Cát Luân quay qua nhìn cô với viên ngọc trai trong tay…
-Viên ngọc trai của em đây.
-Tại sao anh tìm nó làm gì? Cứ để nó biến mất như tất cả hoài niệm về anh biến mất. Anh bắt tôi phải nhớ về anh, hận anh, căm ghét anh.Tại sao vậy chứ?
-Nó sẽ mang may mắn cho em.
-Tôi không cần! Tôi có thể tự lo cho bản thân. Viên đá vô tri đó thì làm được những gì ?
Cát Luân im lặng.Hắn cầm viên Ngọc trai nhẹ nhàng đặt vào tay cô bé rồi bỏ đi.
“Viên Ngọc ấy là sinh mạng của tôi.Tôi trao nó cho em không phải để dày vò em, bắt em phải nhớ đến tôi, mà nó cũng như một lời nhắn gửi cuối cùng của tôi với em.Một ngày nào đó em sẽ hiểu, hoặc mãi mãi em không hiểu cũng không sao. Chỉ mong em hãy giữ lấy nó. Nó sẽ thay tôi ở bên cạnh em, bảo vệ em.Dù em có thể tự lo cho bản thân.Nhưng suy cho cùng, em cũng chỉ là một cô gái.Dù em cố gắng mạnh mẽ bao nhiêu thì tâm hồn em cũng rất nhỏ bé và dễ bị tổn thương.Tôi biết mình sai.Tôi hối hận vì đã làm khổ em.Nhưng…xin em hãy quên tôi và dành hết tình yêu cho Dũ Trọng. Anh ấy mới có thể mang lại hạnh phúc cho em, chăm lo cho em, em hiểu không hả?”
Luân buồn bã bước đi…
Khả Tuyết nhận ra sự bất thường nào đó khi thấy chồng và Thiên Thiên quay về, cho dù họ đã cố che đậy thật khéo qua nụ cười hớn hở…
Cả đêm ấy, cả ba người đều trằn trọc không ngủ được….
Sáng hôm sau, hai vợ chồng đưa Thiên Thiên ra xe để trở về với mọi người trong đoàn cho kịp chuyến bay…Thiên Thiên cố gắng tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi này,nhưng… so với Cát Luân, cô là một diễn viên cực tồi.
Giờ đây mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.