Chương 21
Tiểu Hổ Bivian
01/04/2014
Dũ Trọng và Cát Lan sau khi có được tin Cát Luân thì lập tức
lên đường tìm đến thành phố Cát Lan trong chuyến bay sớm nhất… Trước khi ra đi,
Dũ Trọng đã có một quyết định. Anh biết dẫu có hơi hối tiếc, nhưng anh chấp nhận
đánh đổi. Yêu… không có nghĩa là phải chiếm giữ cho riêng mình…
Thành phố Cát Lan…
Người nông dân đánh xe ngựa dừng lại trước cổng một trang trại. Trọng vừa leo xuống, vừa nhìn trang trại kia. Sau đó quay qua ông chú đã chở anh và Cát Lan tới đây…
-Trang trại này ư?
-Phải
-Cảm ơn chú.
-Không có chi.
Người nông dân vui vẻ chỉ đường cho Trọng và Cát Lan, sau đó mỉm cười rồi quay lưng đi.Tiếng chó sủa inh ỏi làm Khả Tuyết chạy ra.
-Anh chị là…
Trọng giơ cao tấm ảnh của Cát Luân về phía Khả Tuyết và hỏi:
-Chúng tôi tìm người trong ảnh này.
Khả Tuyết vừa nhìn qua thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi. Cô né tránh nhìn vào mắt Trọng và ấp úng…
-Đó là…không, không có ai trông như thế ở đây cả.
-Nhưng người nông dân khi nãy đã dẫn chúng tôi đến đây.
-Tôi đã bảo các ngừơi lầm rồi. Mau đi khỏi đây đi!
-Nhưng…
Khả Tuyết cáu gắt xua đuổi. Trọng và Cát Lan hoàn toàn ngạc nhiên trước sự khó chịu ấy…
Vừa lúc Cát Luân cưỡi ngựa về. Trọng nhìn về phía Cát Luân. Dường như Cát Luân cũng đã thấy hai người. Con ngựa bắt đầu đi chậm lại…
-Anh Cát Luân!
Cát Lan hét lên vui mừng.
Cát Luân xuống ngựa, giả vờ nhìn Trọng và Cát Lan ngạc nhiền, rồi sau đó nhìn sang vợ và hỏi:
-Ai vậy em?
-Họ… Họ muốn tìm anh.
Khả Tuyết ấp úng trả lời. Cát Luân nhún vai, vẻ mặt hết sức thản nhiên:
-Tìm anh? Có chuyện gì sao? Anh đâu có quen họ.
Cát Lan túm lấy tay Cát Luân:
-Anh Luân, anh không nhớ em sao? Em là Cát Lan, em gái anh mà.Còn đây là Trọng, là anh trai của anh.
-Các người lầm rồi, tôi là ASơn.Tôi không biết các người.
Cát Lan nhìn Luân ngỡ ngàng…
-Không thể được. Sao lại có người…
Cát Lan định chấp vấn cho ra lẽ nhưng Trọng bí mật đá vào chân cô nhóc, sau đó nhìn Luân và Khả Tuyết, mỉm cười, áy náy gãi gãi đầu…
-Người giống người là chuyện đương nhiên. Chắc chúng tôi nhìn lầm người, chúng tôi xin lỗi hai người vậy.
-Nhưng anh Trọng, anh ấy là Cát…
-Mình đi thôi.Chỉ là bọn đàn em nó lầm người thôi. Đi nào.
Trọng nói và ra hiệu bảo họ đi. Cát Lan đi theo sau Trọng nhưng lòng cô đầy nghi hoặc. Bất giác Trọng vừa đi vừa thở dài…
-Chẳng biết Thiên Thiên có qua khỏi không nữa…
Cát Luân vừa nghe tới hai tiếng Thiên Thiên đã mất hết đề phòng…
-Thiên Thiên bị làm sao hả?
Trọng quay lại nhìn Luân.
-Cậu biết cô ấy à?
-Tôi…
Cát Luân biết mình đã sơ suất quên đề phòng với Trọng…
-Tức nhiên là biết chứ. Vợ chồng tôi từng biết cô ấy khi còn ở Nhật Nam.
Khả Tuyết trả lời thay cho sự lúng túng của Cát Luân. Cát Luân tâm trạng vẫn hết sức lo lắng muốn biết tin tức Thiên Thiên, và vì sao Trọng lại thốt ra câu nói khi nãy…
-Thiên Thiên ra sao rồi?
-Không liên quan đến các người đâu. Cát Lan, mình đi thôi em.
-Dạ.
Cát Lan lúc này đã hiểu ý của Dũ Trọng. Cả hai cứ thế rảo bước khỏi trang trại. Khi ra tới bên ngoài, anh ngó dáo dát hai bên đường rồi quay lại hỏi Cát Luân:
-À, khách sạn Gấu Trắng ở đường Thiên Cân đi đường nào vậy?
-Cứ quẹo trái. Luân trả lời.
-Cảm ơn!
Trọng nói và mỉm cười với Cát Luân. Đó là lời nhắn của Trọng với Cát Luân. Khi hai người ấy đi rồi, Khả Tuyết nắm chặt tay Cát Luân. Cô đang lo lắng. Chỉ khi hai bóng người thật sự biến mất phía xa xa nàng mới thở phào.
Tối đêm đó khi Khả Tuyết đã ngủ say, Cát Luân cỡi ngựa đến khách sạn Gấu Trắng tìm Dũ Trọng và Cát Lan. Đó là cuộc viếng thăm chẳng mấy ngạc nhiên.
-Anh biết em sẽ tới mà.
-Làm sao anh tìm được em?
-Tai mắt của anh ở khắp nơi Cát Luân à.
Cát Luân ngước mắt nhìn Trọng, rồi tới lượt em gái. Một lúc sau hắn mới cất tiếng:
-Thiên Thiên,cô ấy…
-Không sao cả.
Luân nhìn Trọng tức giận, hắn cười chua chát…
-Anh…anh đã lừa em ư? Được, khá khen cho anh đó!
-Anh không giỏi đến vậy đâu Cát Luân à.Nhưng anh biết khi có chuyện gì liên quan đến Thiên Thiên, em rất dễ mất lí trí.
-Rốt cuộc anh tìm em vì chuyện gì? Nói thẳng ra đi.
Trọng im lặng trong vài giây rồi nhìn sâu vào mắt Cát Luân:
-Thiên Thiên cần em.
Cả Luân và Cát Lan đều ngạc nhiên nhìn Trọng. Anh chẳng có vẻ gì đang nói đùa. Luân không thích thái độ này chút nào…
-Cô ấy đã có anh rồi. Vậy chưa đủ sao?
-Em tưởng anh là ai nào? Là cái bóng của Gia Cát Luân chắc?
-Nhưng hai người đã đính hôn còn gì?
-Một chiếc nhẫn làm sao khóa được tâm hồn một con người?
-Thiên Thiên bảo hai người rất hạnh phúc.Cô ấy sống rất vui vẻ bên cạnh anh.
-Sao em biết? Em có phải là cô ấy đâu.
-Nhưng ít ra…điều đó làm anh vui…
Trọng bất ngờ đấm thẳng vào mặt Cát Luân. Hắn lồm cồm đứng dậy, không nói gì,lẳng lặng quay đi.
-Em đứng lại đó!
-Anh đánh chưa đủ sao?
-Anh đánh cho em tỉnh táo ra một chút đấy!
-Đã lâu rồi, không ai đánh em. Đau thật chứ! Nếu anh không còn gì khác để nói thì em phải trở về đây. Vợ em thức dậy nếu không thấy em thì cô ấy sẽ rất lo lắng.
Dũ Trọng ngạc nhiên nhìn Cát Luân…
-Em đã kết hôn sao?
-Phải.
-Vậy là em đã quyết định thật sự quên Thiên Thiên?
-Em chưa bao giờ thật lòng với Thiên Thiên. Chỉ vì em muốn trả đũa anh nên mới kéo cô ấy vào trò đùa tình ái của mình thôi.
-Anh đã từng tin như vậy, Cát Luân à. Nhưng cái ngày gặp em ở trước cổng học viện Bestlaw, anh đã nghi ngờ. Cát Luân, anh không thông minh như em nhưng anh không phải thằng ngu đâu. Sau khi em đi mất biệt anh mới dần dần hiểu ra: em đang hi sinh tình yêu của mình cho anh.
Cát Luân phì cười mỉa mai:
-Em mà cao thượng đến vậy sao?
-Người đáng thương nhất trong chuyện này là ai em biết không? Đó là Thiên Thiên. Đây là cú sốc quá lớn đối với cô bé. Cô bé yêu anh vội vã và tiến đến đính hôn cũng nhanh chóng.Cô bé đang làm tất cả chỉ để cố quên em đi, cố xua em khỏi tâm trí mình, cố tỏ ra vui vẻ lạc quan. Nhưng hãy tự hỏi bản thân mình đi, Thiên Thiên mà em từng biết liệu có dễ quên đến thế hay không?
Cát Luân im lặng. Cát Lan bước tới tha thiết nhìn hắn…
-Chị Thiên Thiên vẫn còn yêu anh, Cát Luân à. Và anh cũng vậy. Anh không qua mắt được em đâu.
Cát Lan nói.Cái nhìn của cô bé như chấp vấn hắn.
-Trước lúc ra đi anh không phải anh vẫn muốn chị ấy giữ kỹ viên Ngọc Trai Đỏ bên cạnh hay sao. Em đã từng nghe anh kể sự tích về viên Ngọc Trai Đỏ ấy. Anh trao nó cho chị ấy là trao cả tình yêu của mình. Đó là vì anh tin vào sức mạnh bảo vệ của viên ngọc ấy với người nắm giữ nó.
-Đừng nói nữa được không!
Cát Lan vẫn cứ nói…
-Anh tặng chị Thiên Thiên viên Ngọc Trai đỏ không phải nhắn nhủ rằng anh luôn ở bên cạnh chị ấy sao? Rằng anh luôn muốn đem lại may mắn cho chị ấy hay sao?
-Im ngay đi!
-Anh có tư cách gì bảo em im đi? Anh đã bỏ đi không ngó ngàng gì tới em hơn hai năm dài. Anh không đáng là anh trai của em! Đừng ra lệnh cho em!
Cát Luân mạnh bạo đấm tay vào bức tường ngay sau lưng Cát Lan, khiến cô nhóc giật mình, lúc này mới chịu im lặng…
Một lúc sau hắn quay qua nhìn Cát Lan…
-Nhìn anh đi… Anh có thể làm khác sao? Thiên Thiên sẽ chấp nhận anh sao?
-Sao em biết là không hả?
Cát Luân nhìn về phía Dũ Trọng. Anh khẽ thở dài.
-Thiên Thiên vẫn yêu em, thứ tình yêu khiến anh ganh tỵ.Em không nhớ anh đã từng nói sao:con gái rất quan trọng nhưng với anh có một thứ còn quan trọng hơn, đó là tình thương anh dành cho em,Cát Luân ạ. Hãy quay về Xuân Mộc với anh đi em trai.Thiên Thiên đang đợi lời giải thích của em đó. Cô ấy sẽ hiểu và tha thứ cho em. Cả hai sẽ bắt đầu lại từ đầu…
-Muộn rồi.
-Chẳng có gì là quá muộn cả, anh Luân à!
Cát Luân níu lấy tay anh trai. Hắn khẽ cười, trong nụ cười có sự bình thản chấp nhận…
-Thiên Thiên còn có người lo lắng cho cô ấy.Nhưng…Khả Tuyết thì chỉ có một mình em trên đời. Khả Tuyết là cô gái duy nhất đem tới cho em cái cảm giác mình là người quan trọng nhất, là không thể thay thế được. Cô ấy cũng không còn ai thân thích trên cõi đời này cả. Dù chuyện gì xảy ra… em cũng không thể bỏ rơi cô ấy được. Lại càng không thể quay về với Thiên Thiên…
-Thiên Thiên thì sao đây?
-Cô ấy sẽ cứ là Thiên Thiên mạnh mẽ ngày nào thôi. Mọi người hãy cứ để Cát Luân này biến mất thật sự, cuộc sống sẽ đơn giản hơn nhiều. Em đã gặp Thiên Thiên rồi.Cô ấy đã trưởng thành hơn,kiên cường hơn. Và bên cạnh cô ấy lúc nào cũng có Tiêu Dũ Trọng, vậy là em yên tâm.
-Luân à, em nghĩ kỹ chưa?
Hắn gật đầu và quay qua nhìn cô em gái đáng yêu của mình…
-Người em lo hiện giờ là Cát Lan.
Cát Lan ôm chầm lấy anh trai. Nước mắt cô thấm vào áo hắn. Từng tiếng nấc cứ ri rỉ khiến lòng ngực hắn xốn xang… Hắn thương Cát Lan vô cùng, hắn làm khổ cô nhóc quá nhiều…
-Anh yên tâm đi. Em không còn làm trong nhà hàng nữa. Em đi học trở lại rồi.
-Ngoan lắm, anh tin anh Trọng sẽ thay anh chăm sóc tốt cho em. Anh thương em lắm biết không hả?
-Anh Hai!
Cát Lan lại siết chặt lấy Cát Luân và cô bé khóc lớn hơn… Cát Luân xoa đầu em gái, dịu dàng dỗ dành như hắn vẫn làm thuở cả hai còn bé…
-Đừng khóc, em lớn rồi, khóc thì làm sao có chồng được chứ!
-Anh cứ hay trêu ghẹo em…
Luân quay sang Trọng và ôm lấy anh.
-Anh Hai, bảo trọng.
-Em hối hận không?
-Không. Tuyệt đối không. À còn một chuyện, đáng lẽ em phải nói với anh từ lâu rồi kia.Nhưng khi ấy anh đã không cho em cơ hội giải thích. Khi cha qua đời em đã lập tức bay về nước nhưng chuyến bay gặp sự cố, phải dừng lại đột ngột trên hoang mạc. Em đã tách khỏi đòan, đi bộ nhiều ngày mới tìm được phương tiện vào thành phố.Lúc về đến nơi thì… Quá muộn rồi phải không?
Cát Luân cười buồn.
-Anh xin lỗi.Tất cả tại anh mà ra. Nếu không thì em sẽ không ra nông nổi này đâu.
-Bỏ đi. Đã là số phận thì không tránh được.Chỉ có thể trách ông trời.
-Những chuyện đã qua giúp em chính chắn hơn nhiều rồi, Cát Luân à.
-Phải.
Luân lên ngựa và ra đi.Trong lòng Dũ Trọng có buồn nhưng rõ ràng Luân đã chọn con đường đúng.Trọng ôm nhẹ bờ vai Cát Lan nhìn về bóng người cỡi ngựa mỗi lúc một xa dần trong sương tối…
“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho hai người con gái mà em thương yêu nhất. Tin anh đi Cát Luân…”
Luân trở về thì Khả Tuyết đang ngủ gục trước nhà.Tiếng vó ngựa làm nàng bừng tỉnh.
-A Sơn!
Nàng chạy đến ôm lấy Luân. Nước mắt nàng rơi xuống. Đôi mắt đẹp của nàng hoen đỏ và sưng húp. Có lẽ trước đó nàng đã khóc thật nhiều trước đó…
-Khả Tuyết… sao em không ngủ đi?
-Em sợ, em sợ sẽ mất anh, em sợ anh sẽ đi theo bọn họ và không trở về đây nữa.
-Anh…anh chỉ xem đàn cừu có sao không thôi. Em nghĩ vẩn vơ vì vậy?
-Đừng gạt em. Em biết anh không hề mất trí từ lâu rồi. Anh bảo anh không biết chữ nhưng có lần em thấy anh ghi ghi gì đó trên tuyết. Có lần anh đã quên xóa đi. Em đọc thấy hai chữ Thiên Thiên. Đó không phải là lần duy nhất em bắt gặp. Khi cô gái tên Thiên Thiên kia xuất hiện, và sự lo lắng của anh khi cô ấy ngất đi, những câu hỏi quan tâm kì lạ…em đã hiểu mình có thể mất anh bất cứ lúc nào. Em đã thấy anh và cô ấy…ôm nhau trên sân trượt tuyết. Lòng em đau lắm. Em đã sợ mất anh vô cùng, em sợ lắm, anh biết không?
-Anh vẫn ở đây kia mà. Khờ quá đi.
- ASơn, em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm. Nếu mất anh em không biết phải sống thế nào nữa. Em van anh. Dù thật cũng được, dù giả cũng được, hãy cứ là A Sơn của em. Hãy cứ để cái tên Cát Luân và Thiên Thiên là quá khứ, có được không anh?
-Anh biết. Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em, sẽ luôn bảo vệ em. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa nhé.
Hắn ôm Khả Tuyết vào lòng. Hắn cố xua đi hình bóng Thiên Thiên và chấp nhận một cuộc sống bình yên bên cạnh Khả Tuyết. Thiên Thiên rất mạnh mẽ, cô ấy sẽ đứng vững mà không cần Cát Luân. Nhưng Khả Tuyết, cô ấy quá mỏng manh, yếu đuối… Và chỉ với cô gái ấy Cát Luân tìm mới thấy giá trị sống của mình…
Thành phố Cát Lan…
Người nông dân đánh xe ngựa dừng lại trước cổng một trang trại. Trọng vừa leo xuống, vừa nhìn trang trại kia. Sau đó quay qua ông chú đã chở anh và Cát Lan tới đây…
-Trang trại này ư?
-Phải
-Cảm ơn chú.
-Không có chi.
Người nông dân vui vẻ chỉ đường cho Trọng và Cát Lan, sau đó mỉm cười rồi quay lưng đi.Tiếng chó sủa inh ỏi làm Khả Tuyết chạy ra.
-Anh chị là…
Trọng giơ cao tấm ảnh của Cát Luân về phía Khả Tuyết và hỏi:
-Chúng tôi tìm người trong ảnh này.
Khả Tuyết vừa nhìn qua thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi. Cô né tránh nhìn vào mắt Trọng và ấp úng…
-Đó là…không, không có ai trông như thế ở đây cả.
-Nhưng người nông dân khi nãy đã dẫn chúng tôi đến đây.
-Tôi đã bảo các ngừơi lầm rồi. Mau đi khỏi đây đi!
-Nhưng…
Khả Tuyết cáu gắt xua đuổi. Trọng và Cát Lan hoàn toàn ngạc nhiên trước sự khó chịu ấy…
Vừa lúc Cát Luân cưỡi ngựa về. Trọng nhìn về phía Cát Luân. Dường như Cát Luân cũng đã thấy hai người. Con ngựa bắt đầu đi chậm lại…
-Anh Cát Luân!
Cát Lan hét lên vui mừng.
Cát Luân xuống ngựa, giả vờ nhìn Trọng và Cát Lan ngạc nhiền, rồi sau đó nhìn sang vợ và hỏi:
-Ai vậy em?
-Họ… Họ muốn tìm anh.
Khả Tuyết ấp úng trả lời. Cát Luân nhún vai, vẻ mặt hết sức thản nhiên:
-Tìm anh? Có chuyện gì sao? Anh đâu có quen họ.
Cát Lan túm lấy tay Cát Luân:
-Anh Luân, anh không nhớ em sao? Em là Cát Lan, em gái anh mà.Còn đây là Trọng, là anh trai của anh.
-Các người lầm rồi, tôi là ASơn.Tôi không biết các người.
Cát Lan nhìn Luân ngỡ ngàng…
-Không thể được. Sao lại có người…
Cát Lan định chấp vấn cho ra lẽ nhưng Trọng bí mật đá vào chân cô nhóc, sau đó nhìn Luân và Khả Tuyết, mỉm cười, áy náy gãi gãi đầu…
-Người giống người là chuyện đương nhiên. Chắc chúng tôi nhìn lầm người, chúng tôi xin lỗi hai người vậy.
-Nhưng anh Trọng, anh ấy là Cát…
-Mình đi thôi.Chỉ là bọn đàn em nó lầm người thôi. Đi nào.
Trọng nói và ra hiệu bảo họ đi. Cát Lan đi theo sau Trọng nhưng lòng cô đầy nghi hoặc. Bất giác Trọng vừa đi vừa thở dài…
-Chẳng biết Thiên Thiên có qua khỏi không nữa…
Cát Luân vừa nghe tới hai tiếng Thiên Thiên đã mất hết đề phòng…
-Thiên Thiên bị làm sao hả?
Trọng quay lại nhìn Luân.
-Cậu biết cô ấy à?
-Tôi…
Cát Luân biết mình đã sơ suất quên đề phòng với Trọng…
-Tức nhiên là biết chứ. Vợ chồng tôi từng biết cô ấy khi còn ở Nhật Nam.
Khả Tuyết trả lời thay cho sự lúng túng của Cát Luân. Cát Luân tâm trạng vẫn hết sức lo lắng muốn biết tin tức Thiên Thiên, và vì sao Trọng lại thốt ra câu nói khi nãy…
-Thiên Thiên ra sao rồi?
-Không liên quan đến các người đâu. Cát Lan, mình đi thôi em.
-Dạ.
Cát Lan lúc này đã hiểu ý của Dũ Trọng. Cả hai cứ thế rảo bước khỏi trang trại. Khi ra tới bên ngoài, anh ngó dáo dát hai bên đường rồi quay lại hỏi Cát Luân:
-À, khách sạn Gấu Trắng ở đường Thiên Cân đi đường nào vậy?
-Cứ quẹo trái. Luân trả lời.
-Cảm ơn!
Trọng nói và mỉm cười với Cát Luân. Đó là lời nhắn của Trọng với Cát Luân. Khi hai người ấy đi rồi, Khả Tuyết nắm chặt tay Cát Luân. Cô đang lo lắng. Chỉ khi hai bóng người thật sự biến mất phía xa xa nàng mới thở phào.
Tối đêm đó khi Khả Tuyết đã ngủ say, Cát Luân cỡi ngựa đến khách sạn Gấu Trắng tìm Dũ Trọng và Cát Lan. Đó là cuộc viếng thăm chẳng mấy ngạc nhiên.
-Anh biết em sẽ tới mà.
-Làm sao anh tìm được em?
-Tai mắt của anh ở khắp nơi Cát Luân à.
Cát Luân ngước mắt nhìn Trọng, rồi tới lượt em gái. Một lúc sau hắn mới cất tiếng:
-Thiên Thiên,cô ấy…
-Không sao cả.
Luân nhìn Trọng tức giận, hắn cười chua chát…
-Anh…anh đã lừa em ư? Được, khá khen cho anh đó!
-Anh không giỏi đến vậy đâu Cát Luân à.Nhưng anh biết khi có chuyện gì liên quan đến Thiên Thiên, em rất dễ mất lí trí.
-Rốt cuộc anh tìm em vì chuyện gì? Nói thẳng ra đi.
Trọng im lặng trong vài giây rồi nhìn sâu vào mắt Cát Luân:
-Thiên Thiên cần em.
Cả Luân và Cát Lan đều ngạc nhiên nhìn Trọng. Anh chẳng có vẻ gì đang nói đùa. Luân không thích thái độ này chút nào…
-Cô ấy đã có anh rồi. Vậy chưa đủ sao?
-Em tưởng anh là ai nào? Là cái bóng của Gia Cát Luân chắc?
-Nhưng hai người đã đính hôn còn gì?
-Một chiếc nhẫn làm sao khóa được tâm hồn một con người?
-Thiên Thiên bảo hai người rất hạnh phúc.Cô ấy sống rất vui vẻ bên cạnh anh.
-Sao em biết? Em có phải là cô ấy đâu.
-Nhưng ít ra…điều đó làm anh vui…
Trọng bất ngờ đấm thẳng vào mặt Cát Luân. Hắn lồm cồm đứng dậy, không nói gì,lẳng lặng quay đi.
-Em đứng lại đó!
-Anh đánh chưa đủ sao?
-Anh đánh cho em tỉnh táo ra một chút đấy!
-Đã lâu rồi, không ai đánh em. Đau thật chứ! Nếu anh không còn gì khác để nói thì em phải trở về đây. Vợ em thức dậy nếu không thấy em thì cô ấy sẽ rất lo lắng.
Dũ Trọng ngạc nhiên nhìn Cát Luân…
-Em đã kết hôn sao?
-Phải.
-Vậy là em đã quyết định thật sự quên Thiên Thiên?
-Em chưa bao giờ thật lòng với Thiên Thiên. Chỉ vì em muốn trả đũa anh nên mới kéo cô ấy vào trò đùa tình ái của mình thôi.
-Anh đã từng tin như vậy, Cát Luân à. Nhưng cái ngày gặp em ở trước cổng học viện Bestlaw, anh đã nghi ngờ. Cát Luân, anh không thông minh như em nhưng anh không phải thằng ngu đâu. Sau khi em đi mất biệt anh mới dần dần hiểu ra: em đang hi sinh tình yêu của mình cho anh.
Cát Luân phì cười mỉa mai:
-Em mà cao thượng đến vậy sao?
-Người đáng thương nhất trong chuyện này là ai em biết không? Đó là Thiên Thiên. Đây là cú sốc quá lớn đối với cô bé. Cô bé yêu anh vội vã và tiến đến đính hôn cũng nhanh chóng.Cô bé đang làm tất cả chỉ để cố quên em đi, cố xua em khỏi tâm trí mình, cố tỏ ra vui vẻ lạc quan. Nhưng hãy tự hỏi bản thân mình đi, Thiên Thiên mà em từng biết liệu có dễ quên đến thế hay không?
Cát Luân im lặng. Cát Lan bước tới tha thiết nhìn hắn…
-Chị Thiên Thiên vẫn còn yêu anh, Cát Luân à. Và anh cũng vậy. Anh không qua mắt được em đâu.
Cát Lan nói.Cái nhìn của cô bé như chấp vấn hắn.
-Trước lúc ra đi anh không phải anh vẫn muốn chị ấy giữ kỹ viên Ngọc Trai Đỏ bên cạnh hay sao. Em đã từng nghe anh kể sự tích về viên Ngọc Trai Đỏ ấy. Anh trao nó cho chị ấy là trao cả tình yêu của mình. Đó là vì anh tin vào sức mạnh bảo vệ của viên ngọc ấy với người nắm giữ nó.
-Đừng nói nữa được không!
Cát Lan vẫn cứ nói…
-Anh tặng chị Thiên Thiên viên Ngọc Trai đỏ không phải nhắn nhủ rằng anh luôn ở bên cạnh chị ấy sao? Rằng anh luôn muốn đem lại may mắn cho chị ấy hay sao?
-Im ngay đi!
-Anh có tư cách gì bảo em im đi? Anh đã bỏ đi không ngó ngàng gì tới em hơn hai năm dài. Anh không đáng là anh trai của em! Đừng ra lệnh cho em!
Cát Luân mạnh bạo đấm tay vào bức tường ngay sau lưng Cát Lan, khiến cô nhóc giật mình, lúc này mới chịu im lặng…
Một lúc sau hắn quay qua nhìn Cát Lan…
-Nhìn anh đi… Anh có thể làm khác sao? Thiên Thiên sẽ chấp nhận anh sao?
-Sao em biết là không hả?
Cát Luân nhìn về phía Dũ Trọng. Anh khẽ thở dài.
-Thiên Thiên vẫn yêu em, thứ tình yêu khiến anh ganh tỵ.Em không nhớ anh đã từng nói sao:con gái rất quan trọng nhưng với anh có một thứ còn quan trọng hơn, đó là tình thương anh dành cho em,Cát Luân ạ. Hãy quay về Xuân Mộc với anh đi em trai.Thiên Thiên đang đợi lời giải thích của em đó. Cô ấy sẽ hiểu và tha thứ cho em. Cả hai sẽ bắt đầu lại từ đầu…
-Muộn rồi.
-Chẳng có gì là quá muộn cả, anh Luân à!
Cát Luân níu lấy tay anh trai. Hắn khẽ cười, trong nụ cười có sự bình thản chấp nhận…
-Thiên Thiên còn có người lo lắng cho cô ấy.Nhưng…Khả Tuyết thì chỉ có một mình em trên đời. Khả Tuyết là cô gái duy nhất đem tới cho em cái cảm giác mình là người quan trọng nhất, là không thể thay thế được. Cô ấy cũng không còn ai thân thích trên cõi đời này cả. Dù chuyện gì xảy ra… em cũng không thể bỏ rơi cô ấy được. Lại càng không thể quay về với Thiên Thiên…
-Thiên Thiên thì sao đây?
-Cô ấy sẽ cứ là Thiên Thiên mạnh mẽ ngày nào thôi. Mọi người hãy cứ để Cát Luân này biến mất thật sự, cuộc sống sẽ đơn giản hơn nhiều. Em đã gặp Thiên Thiên rồi.Cô ấy đã trưởng thành hơn,kiên cường hơn. Và bên cạnh cô ấy lúc nào cũng có Tiêu Dũ Trọng, vậy là em yên tâm.
-Luân à, em nghĩ kỹ chưa?
Hắn gật đầu và quay qua nhìn cô em gái đáng yêu của mình…
-Người em lo hiện giờ là Cát Lan.
Cát Lan ôm chầm lấy anh trai. Nước mắt cô thấm vào áo hắn. Từng tiếng nấc cứ ri rỉ khiến lòng ngực hắn xốn xang… Hắn thương Cát Lan vô cùng, hắn làm khổ cô nhóc quá nhiều…
-Anh yên tâm đi. Em không còn làm trong nhà hàng nữa. Em đi học trở lại rồi.
-Ngoan lắm, anh tin anh Trọng sẽ thay anh chăm sóc tốt cho em. Anh thương em lắm biết không hả?
-Anh Hai!
Cát Lan lại siết chặt lấy Cát Luân và cô bé khóc lớn hơn… Cát Luân xoa đầu em gái, dịu dàng dỗ dành như hắn vẫn làm thuở cả hai còn bé…
-Đừng khóc, em lớn rồi, khóc thì làm sao có chồng được chứ!
-Anh cứ hay trêu ghẹo em…
Luân quay sang Trọng và ôm lấy anh.
-Anh Hai, bảo trọng.
-Em hối hận không?
-Không. Tuyệt đối không. À còn một chuyện, đáng lẽ em phải nói với anh từ lâu rồi kia.Nhưng khi ấy anh đã không cho em cơ hội giải thích. Khi cha qua đời em đã lập tức bay về nước nhưng chuyến bay gặp sự cố, phải dừng lại đột ngột trên hoang mạc. Em đã tách khỏi đòan, đi bộ nhiều ngày mới tìm được phương tiện vào thành phố.Lúc về đến nơi thì… Quá muộn rồi phải không?
Cát Luân cười buồn.
-Anh xin lỗi.Tất cả tại anh mà ra. Nếu không thì em sẽ không ra nông nổi này đâu.
-Bỏ đi. Đã là số phận thì không tránh được.Chỉ có thể trách ông trời.
-Những chuyện đã qua giúp em chính chắn hơn nhiều rồi, Cát Luân à.
-Phải.
Luân lên ngựa và ra đi.Trong lòng Dũ Trọng có buồn nhưng rõ ràng Luân đã chọn con đường đúng.Trọng ôm nhẹ bờ vai Cát Lan nhìn về bóng người cỡi ngựa mỗi lúc một xa dần trong sương tối…
“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho hai người con gái mà em thương yêu nhất. Tin anh đi Cát Luân…”
Luân trở về thì Khả Tuyết đang ngủ gục trước nhà.Tiếng vó ngựa làm nàng bừng tỉnh.
-A Sơn!
Nàng chạy đến ôm lấy Luân. Nước mắt nàng rơi xuống. Đôi mắt đẹp của nàng hoen đỏ và sưng húp. Có lẽ trước đó nàng đã khóc thật nhiều trước đó…
-Khả Tuyết… sao em không ngủ đi?
-Em sợ, em sợ sẽ mất anh, em sợ anh sẽ đi theo bọn họ và không trở về đây nữa.
-Anh…anh chỉ xem đàn cừu có sao không thôi. Em nghĩ vẩn vơ vì vậy?
-Đừng gạt em. Em biết anh không hề mất trí từ lâu rồi. Anh bảo anh không biết chữ nhưng có lần em thấy anh ghi ghi gì đó trên tuyết. Có lần anh đã quên xóa đi. Em đọc thấy hai chữ Thiên Thiên. Đó không phải là lần duy nhất em bắt gặp. Khi cô gái tên Thiên Thiên kia xuất hiện, và sự lo lắng của anh khi cô ấy ngất đi, những câu hỏi quan tâm kì lạ…em đã hiểu mình có thể mất anh bất cứ lúc nào. Em đã thấy anh và cô ấy…ôm nhau trên sân trượt tuyết. Lòng em đau lắm. Em đã sợ mất anh vô cùng, em sợ lắm, anh biết không?
-Anh vẫn ở đây kia mà. Khờ quá đi.
- ASơn, em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm. Nếu mất anh em không biết phải sống thế nào nữa. Em van anh. Dù thật cũng được, dù giả cũng được, hãy cứ là A Sơn của em. Hãy cứ để cái tên Cát Luân và Thiên Thiên là quá khứ, có được không anh?
-Anh biết. Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em, sẽ luôn bảo vệ em. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa nhé.
Hắn ôm Khả Tuyết vào lòng. Hắn cố xua đi hình bóng Thiên Thiên và chấp nhận một cuộc sống bình yên bên cạnh Khả Tuyết. Thiên Thiên rất mạnh mẽ, cô ấy sẽ đứng vững mà không cần Cát Luân. Nhưng Khả Tuyết, cô ấy quá mỏng manh, yếu đuối… Và chỉ với cô gái ấy Cát Luân tìm mới thấy giá trị sống của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.