Chương 7: Chap 7
Phoenix
20/06/2015
Gặp mặt chẳng được bao lâu, họ đã sắp phải bước vào cuộc chiến chính thức với lũ người Kheos gian ác. Nhưng việc đầu tiên là phải thức tỉnh trái tim Hikaru. Để làm được việc này thì phải hi sinh mạng sống của Gui Gui. Chẳng phải vô duyên vô cớ lần nào Gui Gui cũng biến thành mục tiêu đuổi giết. Nếu một thiên sứ hoàn hảo là vỏ bọc tốt nhất cho trái tim thì ngược lại, để thức tỉnh trái tim cần có một sức mạnh tương tự bất kể là bên thiên sứ hay ác quỷ. Nhưng trong trận chiến 1000 năm trước, sức mạnh của Gui Gui đã phong ấn toàn bộ các ác quỷ và một số thiên sứ mạnh vì sự xung đột. Kiếp này chỉ còn có Gui Gui là thích hợp nhất đánh thức trái tim. Chuyện này tất nhiên không thể cho Aaron biết. Đến ngày quyết định, tất cả các thiên sứ cùng lao vào trận chiến không cân sức với người ngoài tinh cầu Kheos. Bắt buộc tổng thiên sứ phải đánh thức trái tim Hikaru.
“Aaron, Gui Gui. Lực lượng của chúng ta không thể đủ để thắng trận này. Chúng ta cần đánh thức nó”
“Tôi hiểu. Nhưng chẳng phải suốt ba kiếp này chúng ta vẫn không thể tìm được cách đánh thức nó sao?” – Khắp người đầy vết thương nhưng Aaron vẫn kiên cường chống lại, bình tĩnh đáp lời Tổng thiên sứ. Những luồng năng lượng xẹt qua xẹt lại gây long trời lở đất. Cũng do các thiên sứ đã sử dụng một phần sức mạnh cô lập vùng chiến sự không để ảnh hưởng đến các khu vực xung quanh, họ cũng yếu đi phần nào, không đủ sức chiến đấu với địch nhân.
“Không phải không có cách. Chỉ là chưa làm được. Gui Gui” – Tổng thiên sứ nhắc khẽ nhắc
Gui Gui lúc này cũng đang chiến đấu mắt lập tức trở nên sắc bén, gật đầu. Cô quay lại nhìn Aaron với ánh mắt tha thiết khiến anh hết sức khó hiểu. Lòng đột nhiên thấy đau nhói. Chợt Gui Gui bay về phía trung tâm ngôi trường, nơi chứa đựng trái tim. Dù không hiểu rõ nhưng Aaron dấy lên sự lo lắng. Người Gui Gui chợt sáng rực. Sức mạnh tỏa ra kinh người và không ngừng tăng lên. Lũ người Kheos nhận ra điều đó muốn tấn công nhưng bị các thiên sứ cản lại. Aaron cũng nhận ra điều gì đang xảy ra. Gui Gui đang làm gì vậy chứ? Đốt cháy sinh mệnh để có được sức mạnh tối cao? Đối với bất cứ thiên sứ hay ác quỷ nào sử dụng cách này đều phải xác định thân xác bị thiêu rụi, linh hồn cũng tan biến, không thể nào hồi sinh chuyển kiếp. Cuối cùng anh cũng đã hiểu lý do Gui Gui nhìn mình trước khi lao xuống. Bỏ dở trận chiến, anh cũng lao xuống ngăn cản cô lại. Không kịp rồi. Sức mạnh của Gui Gui đã lớn đến mức tạo ra vách ngăn không cho ai tiếp cận. Gui Gui hướng đến Aaron mỉm cười
“Xin lỗi. Em biết không nên làm vậy. Nhưng đây là cách duy nhất. Nếu một trong hai ta phải hi sinh, em thà người đó là em. Còn anh sẽ là người tiếp tục gánh vác sứ mệnh. Xin hãy quên em đi. Chúng ta sinh ra đã thuộc về hai thế giới khác nhau. Được anh yêu thương em đã mãn nguyện lắm rồi. Chúc anh luôn hạnh phúc. Vĩnh biệt”
Gui Gui mỉm cười rồi linh hồn cô cũng tan biến dần. Sức mạnh quanh cô cũng dần biến mất. Aaron sững sờ đứng đó nhìn theo người con gái mình yêu thương nhất biến mất. Ngay khi sức mạnh còn sót lại tan biến mất, từ dưới lòng đất bay lên một trái tim tỏa sáng. Ánh sáng của nó khiến cả hai bên giao chiến ngừng lại. Thì ra đây là thứ sức mạnh khiến bao người khao khát có được. Thì ra nó lại đơn thuần đến vậy. Ấm áp, hoàn mỹ, khiến ai cũng khao khát có được. Cả lũ người Kheos và một số lượng không nhỏ thiên sứ đều không tránh khỏi lòng tham đó. Họ cùng chạy đến đó muốn nắm bắt trái tim. Hết người này đến người khác thử. Họ chưa kịp chạm tay vào thì trái tim lập tức biến thành màu đen, rồi màu đen đó tỏa ra những luồng sức mạnh cực đại phóng ra. Trái tim rất dễ bị vấy bẩn. Nếu có một tư tưởng xấu cũng đủ khiến nó vấy bẩn, huống hồ là cả một bè lũ độc ác. Những luồng sức mạnh đó hễ chạm vào ai người đó liền bị thiêu rụi. Ngoài Aaron dù đứng gần nhưng không sao thì chỉ có các thiên sức khác không có lòng tham, ở ngoài tầm nên không bị tấn công. Nhưng những luồng sức mạnh đó ngày càng tăng lên, tạo thành một cơn bão ngày càng lớn dần, đe dọa cuốn mọi thứ vào đó.
“Aaron. Cậu mau tiến đến tiếp nhận nó thử xem”
Tổng thiên sứ lo lắng gọi Aaron. Lúc này anh như người mất hồn. Sự đau thương tỏa ra từ anh khiến tổng thiên sứ không khỏi lo lắng việc không thành. Để tiếp nhận trái tim phải có một tâm hồn thuần khiết, không vướng bận gì. Có thể nói cần phải như một tờ giấy trắng. Nhưng trong lòng Aaron lúc này lại hỗn độn cả giận dữ và đau thương. Thậm chí còn có chiều hướng tệ hại hơn. Đó là khi các thiên sứ giật mình phát hiện ra đôi cánh thuần trắng của Aaron đang dần biến thành màu đen. Đôi cánh anh lúc này giống y hệt đôi cánh của Gui Gui. Điều này là sao đây? Chẳng lẽ trước cái chết của Gui Gui, Aaron đã căm hận đến mức trở nên độc ác trong một thời gian ngắn vậy sao? Vậy lúc này Aaron không thể tiếp nhận trái tim. Nhưng nếu trái tim ngoài tầm kiểm soát thì sẽ gây ra sự hủy diệt đáng sợ nhất từ trước đến nay.
“Đừng Aaron”
Tổng thiên sức kêu lên khi thấy Aaron bước tới gần trái tim. Nhưng không kịp nữa. Aaron lúc này không thể nghe thấy ai, không thể cảm nhận được gì. Trái tim anh trống rỗng. Đôi cánh anh biến thành màu đen không phải do anh căm hận thế giới này hay bất cứ ai, chỉ đơn thuần là linh hồn và ý chí của Gui Gui đã hòa làm một với anh. Vì dù đã ra đi, cô vẫn luôn muốn ở bên bảo vệ anh. Giờ anh là một thiên sứ với đôi cánh ác quỷ. Liệu có thể tiếp nhận trái tim Hikaru hay không?
Trước sự lo lắng và hồi hộp của các thiên sứ, và thậm chí cả những tên Kheos còn lại (những tên già đời hiểu rõ chuyện không tham lam giành trái tim nhưng vẫn ở đó ngư ông đắc lợi), trái tim cũng đang tiến lại gần Aaron. Cứ như nó đang bị kêu gọi, bị hút lại. Khi trái tim đến được với Aaron, anh đưa tay lên đỡ lấy nó. Những luồng ánh sáng trắng bắt đầu tỏa ra tạo nên sự đối lập với cơn bão đen. Ánh sáng trắng chói lòa khiến mọi người không nhìn thấy gì. Đến khi ánh sáng đó biến mất mọi người lại thấy Aaron đứng đó, giữ trái tim trong lòng, lúc này đã chuyển sang màu trắng thuần khiết như nó vốn có. Tổng thiên sứ thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên đã không chọn lầm người. Aaron là người xứng đáng nhất và cũng là người duy nhất có khả năng điều khiển trái tim. Sự hoàn hảo trong tâm hồn Aaron đã thanh tẩy được trái tim. Nhưng chưa phải chấm dứt hẳn. Còn những tên Kheos rình rập, và chính bản thân Aaron cũng bất ổn về tâm lý.
Bè lũ Kheos nhìn thấy trái tim đã được áp chế, lòng tham lại trỗi dậy. Chúng xông tới tấn công Aaron trong khi anh vẫn còn chìm đắm vào những xúc cảm riêng. Ôm trọn trái tim Hikaru vào lòng. Đây là vật mà Gui Gui đã dùng cả tính mạng để có được. Anh nhất định không giao nó cho ai. Ánh mắt sắc lạnh khi thấy bè lũ Kheos đến gần, anh vận chút sức mạnh vào trái tim, rồi đưa tay triệt hạ những tên kia. Lũ còn lại lùi lại khi thấy đồng bọn mình bị hạ sát. Aaron tiếp tục truyền sức mạnh vào trái tim. Chợt trái tim tỏa sáng. Như cảm nhận được tấm lòng của Aaron, trái tim trao trả lại một viên đá hình mặt trăng. Aaron biết, đây là bản thể của Gui Gui. Bất kể thiên sứ hay ác quỷ đều có một vật hiện thân. Mất nó chỉ có con đường chết. Nhưng cũng cay đắng thay, đây là di vật duy nhất Gui Gui để lại khi ra đi. Nhìn vào nó, Aaron rơi nước mắt khi kí ức của họ qua suốt các kiếp hiện ra. Từ khi là các vị thần, đến khi trở thành thiên sứ và ác quỷ, rồi ở kiếp người. Giọt nước mắt của Aaron phát sáng. Aaron đang có một sự biến đổi mà ai cũng nhận ra. Trang phục anh không còn là trang phục của một thiên sứ, mà là trang phục của một vị thần. Nhưng cũng rất lạ, trang phục đó không giống với bất kỳ một vị thần nào trước đây. Nó đơn giản nhưng lại toát lên sức mạnh, khí phách phi thường. Đôi cánh của thiên sứ vốn mềm mại, trông có vẻ vô hại nhưng giờ từng đường nét đôi cánh trở nên sắc nét. Trái tim cũng thay đổi hình dạng, biến thành một cây quyền trượng trong tay anh.
“Aaron. Chẳng lẽ cậu…” – Tổng thiên sứ ngờ ngợ nhận ra gì đó. Ông rụt rè lên tiếng. Thì ra đây mới chính là thân phận thật sự của Aaron. So với cậu ấy ông chỉ là một vị thần nhỏ bé.
“Đúng vậy” – Aaron lạnh lùng lên tiếng. Tiếng nói trầm hẳn, sang sảng, vang vọng khiến bất cứ ai cũng phải e ngại, thể hiện quyền uy của một vị thần tối thượng – “Hẳn ngài đã nhận ra. Ta là thần Sáng tạo. Có thể nói vạn vật trên Trái đất này là do ta tạo ra. Thần vũ trụ sáng tạo ra muôn loài đã giao cho một số vị thần có sức mạnh đặc biệt để cùng cai quản. Ta là một trong số những vị thần đó”
Tổng thiên sứ vội vã quỳ xuống kéo theo các thiên sứ khác
“Đứng lên đi. Không cần phải vậy. Sứ mệnh của ta là xuống giúp mọi người diệt trừ cái ác, bảo vệ trái đất. Từ khi trái đất sinh ra vốn dĩ nó là một mảnh đất yên bình. Qua thời gian chiến tranh, rồi lại công nghệ phát triển, nó ngày càng lớn mạnh, cũng ngày càng thu hút những địch nhân ngoài tinh cầu hay thậm chí giữa các vị thần muốn nắm quyền lực. Vốn ta đã ngủ yên được một thời gian dài, chỉ bảo vệ trái đất dưới danh nghĩa một thiên sứ. Nhưng trận chiến lần này đã đánh thức ta. Trái tim Hikaru là vật hộ thân của ta. Khi đến trái đất ta đã phong ấn nó lại. Nhưng lần này xem ra phải dùng đến nó rồi”– Aaron hơi mân mê cây quyền trượng trong tay
“Không cần biết ngươi là ai. Không hạ được ngươi bọn ta không thể chiếm được trái đất. Các anh em xông lên!” – Tên thủ lĩnh Kheos vẫn không chịu buông tay liền xúi đồng bọn cùng xông vào.
Mỉm cười khinh thường, Aaron nhẹ giáng quyền trượng xuống. Chỉ một đòn đơn giản mà sức mạnh phát ra thật kinh người. Toàn bộ bè lũ Kheos còn lại đều bị thiêu rụi dưới sức mạnh đó. Từ nơi bọn chúng chết, có một mầm xanh nhỏ bé vươn lên, tỏa sáng nhẹ. Aaron bước tới nâng niu mầm sống đó.
“Đó là…”
“Đúng vậy. Chắc ông đã đoán được rồi. Ta là thần sáng tạo. Sức mạnh của ta mang cả hai tính chất hủy diệt và hồi sinh. Ta có thể tiêu diệt bọn chúng, nhưng cũng có thể lưu giữ cho chúng chút sự sống”
“Tại sao? Bọn chúng rất độc ác mà?”
“Ông là một tổng thiên sứ, cần phải hiểu được sự sống là rất quan trọng. Không một sinh vật nào đã sinh ra mà lại không có quyền sống. Hãy cho họ làm lại từ đầu. Ta giao ngài nhiệm vụ giám sát hành tinh Kheos này” – Aaron dùng sức mạnh đẩy mầm sống đó trở về hành tinh Kheos. Một sự sống mới lại vươn lên.
“Vậy còn ngài…” – Tổng thiên sứ ngập ngừng khi thấy Aaron đang lấy ra viên đá hình mặt trăng, bản thể của Gui Gui
Aaron không nói gì, chỉ vận sức mạnh vào đó. Ánh sáng dần tỏa ra. Thân xác Gui Gui lại xuất hiện, rồi dần có dấu hiệu của sự sống, Aaron ôm Gui Gui vào lòng, cô bắt đầu thở nhè nhẹ.
“Tôi biết tôi không có quyền khuyên ngài. Nhưng định mệnh của Gui Gui là phải hi sinh vì sự thức tỉnh của ngài. Ngài làm thế này là đi ngược lại ý trời. Số kiếp đã định hai người không thể đến với nhau, dù luân hồi chuyển kiếp, hai người vẫn sẽ mãi phải trả nợ cho nhau, vĩnh viễn không có được hạnh phúc”
“Ta hiểu, dù cho ta là thần cũng chẳng thể thay đổi được vận mệnh. Ta là thần sáng tạo. Gui Gui là thần thời gian. Nếu thần sáng tạo tạo ra mọi thứ thì thời gian lại là thứ thử thách và lưu giữ mọi thứ. Chính vì vậy chúng ta luôn thu hút lẫn nhau. Chỉ là chúng ta có duyên mà không có phận. Nhưng con người chỉ cần nỗ lực là có thể thay đổi vận mệnh của chính mình. Dù phải chịu khổ đến đâu, ta vẫn sẽ nỗ lực. Đừng nói là ba kiếp, có là ba ngàn kiếp, ta vẫn sẽ đợi cho đến khi duyên nợ kết thúc để có được hạnh phúc thực sự. Vì tình yêu là thứ sức mạnh phi thường chiến thắng mọi thứ. Tình yêu đem đến hạnh phúc và sự sống cho muôn loài”
Aaron nói rồi bế Gui Gui quay lưng biến mất trong ánh sáng chói lòa. Vạn vật xung quanh đang biến đổi, sự sống đang trở lại với mảnh đất mà vừa rồi khi giao chiến nó đã trở thành vùng đất chết.
—————————–
Trên một ngọn đồi đầy hoa thơm và cảnh sắc muôn màu, Gui Gui đang thả mình trong lòng Aaron. Không còn những cuộc tranh đấu giành quyền lực, không còn thiên sứ, không còn ác quỷ, không còn những kẻ thù đáng sợ. Giờ họ chỉ còn tình yêu trong sáng, không còn lời nguyền truyền kiếp. Gui Gui lên tiếng:
“Lunnie, anh nghĩ sao về cuộc sống hiện?”
“Vậy em nghĩ thế nào?” – Aaron mỉm cười sủng nịnh hỏi
“Rất buồn chán nha. Em không thích yên tĩnh thế này đâu”
“Vậy sao? Vậy em muốn lại chiến tranh như ngày xưa hả?”
“Uhm…Em không biết đâu. Như vậy mệt mỏi lắm. Mà giờ thì lấy đâu ra những kẻ tà ác như vậy chứ? Chẳng phải anh đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi sao?”
“Ngốc ạ. Trên thế giới này, thiện và ác luôn song hành với nhau. Kiểu gì chúng cũng sẽ quay lại. Không có kẻ này thì có kẻ khác. Vấn đề chỉ là thời gian thôi” – Aaron phóng ánh mắt ra một nơi xa xăm vô định, tay vẫn vỗ về lưng Gui Gui
“Vậy trận chiến sau anh sẽ tham gia chứ?”
“Em nghĩ sao?” – Lại là một câu hỏi thăm dò ngược lại
“Chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Sợ lời nguyền đó sẽ lại ứng nghiệm, chúng ta sẽ lại phải trải qua thử thách mới đến được với nhau nữa” – Gui Gui buồn bực nói
“Anh không sợ. Cùng lắm anh sẽ đi tìm em thêm vài nghìn năm nữa. Dù có là hàng triệu năm anh cũng vẫn tìm em” – Aaron cúi xuống hôn lên trán Gui Gui
“Vậy anh muốn tham gia thật sao? Nguy hiểm lắm đó” – Gui Gui lo lắng
“Vậy em có không tham gia được sao? Cô nhóc quỷ quái này mà chịu ngồi im mới lạ đó” – Aaron mỉm cười nói. Gui Gui bĩu bĩu môi đáng yêu
“Dù thế nào đó cũng vẫn là nhiệm vụ của chúng ta em có hiểu không? Dù chúng ta không tìm đến rắc rối thì rắc rối vẫn tìm đến chúng ta. Mà trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ lẽ phải, chiến đấu chống lại cái xấu”
“Vậy nếu em gặp nguy hiểm thì sao?” – Gui Gui bật dậy đối diện với Aaron hỏi
“Không lo. Anh nhất định sẽ bảo vệ em. Dù là kiếp này, kiếp sau hay hàng vạn kiếp đi nữa”
Nói rồi Aaron hôn lên đôi môi đỏ mọng của Gui Gui. Với họ, dù trời đất xoay vần thế nào, tình yêu của họ mãi là vĩnh cửu, tồn tại cùng đất trời, như chính nhiệm vụ thiên phú mà họ phải gánh trên vai.
Hoàn!
“Aaron, Gui Gui. Lực lượng của chúng ta không thể đủ để thắng trận này. Chúng ta cần đánh thức nó”
“Tôi hiểu. Nhưng chẳng phải suốt ba kiếp này chúng ta vẫn không thể tìm được cách đánh thức nó sao?” – Khắp người đầy vết thương nhưng Aaron vẫn kiên cường chống lại, bình tĩnh đáp lời Tổng thiên sứ. Những luồng năng lượng xẹt qua xẹt lại gây long trời lở đất. Cũng do các thiên sứ đã sử dụng một phần sức mạnh cô lập vùng chiến sự không để ảnh hưởng đến các khu vực xung quanh, họ cũng yếu đi phần nào, không đủ sức chiến đấu với địch nhân.
“Không phải không có cách. Chỉ là chưa làm được. Gui Gui” – Tổng thiên sứ nhắc khẽ nhắc
Gui Gui lúc này cũng đang chiến đấu mắt lập tức trở nên sắc bén, gật đầu. Cô quay lại nhìn Aaron với ánh mắt tha thiết khiến anh hết sức khó hiểu. Lòng đột nhiên thấy đau nhói. Chợt Gui Gui bay về phía trung tâm ngôi trường, nơi chứa đựng trái tim. Dù không hiểu rõ nhưng Aaron dấy lên sự lo lắng. Người Gui Gui chợt sáng rực. Sức mạnh tỏa ra kinh người và không ngừng tăng lên. Lũ người Kheos nhận ra điều đó muốn tấn công nhưng bị các thiên sứ cản lại. Aaron cũng nhận ra điều gì đang xảy ra. Gui Gui đang làm gì vậy chứ? Đốt cháy sinh mệnh để có được sức mạnh tối cao? Đối với bất cứ thiên sứ hay ác quỷ nào sử dụng cách này đều phải xác định thân xác bị thiêu rụi, linh hồn cũng tan biến, không thể nào hồi sinh chuyển kiếp. Cuối cùng anh cũng đã hiểu lý do Gui Gui nhìn mình trước khi lao xuống. Bỏ dở trận chiến, anh cũng lao xuống ngăn cản cô lại. Không kịp rồi. Sức mạnh của Gui Gui đã lớn đến mức tạo ra vách ngăn không cho ai tiếp cận. Gui Gui hướng đến Aaron mỉm cười
“Xin lỗi. Em biết không nên làm vậy. Nhưng đây là cách duy nhất. Nếu một trong hai ta phải hi sinh, em thà người đó là em. Còn anh sẽ là người tiếp tục gánh vác sứ mệnh. Xin hãy quên em đi. Chúng ta sinh ra đã thuộc về hai thế giới khác nhau. Được anh yêu thương em đã mãn nguyện lắm rồi. Chúc anh luôn hạnh phúc. Vĩnh biệt”
Gui Gui mỉm cười rồi linh hồn cô cũng tan biến dần. Sức mạnh quanh cô cũng dần biến mất. Aaron sững sờ đứng đó nhìn theo người con gái mình yêu thương nhất biến mất. Ngay khi sức mạnh còn sót lại tan biến mất, từ dưới lòng đất bay lên một trái tim tỏa sáng. Ánh sáng của nó khiến cả hai bên giao chiến ngừng lại. Thì ra đây là thứ sức mạnh khiến bao người khao khát có được. Thì ra nó lại đơn thuần đến vậy. Ấm áp, hoàn mỹ, khiến ai cũng khao khát có được. Cả lũ người Kheos và một số lượng không nhỏ thiên sứ đều không tránh khỏi lòng tham đó. Họ cùng chạy đến đó muốn nắm bắt trái tim. Hết người này đến người khác thử. Họ chưa kịp chạm tay vào thì trái tim lập tức biến thành màu đen, rồi màu đen đó tỏa ra những luồng sức mạnh cực đại phóng ra. Trái tim rất dễ bị vấy bẩn. Nếu có một tư tưởng xấu cũng đủ khiến nó vấy bẩn, huống hồ là cả một bè lũ độc ác. Những luồng sức mạnh đó hễ chạm vào ai người đó liền bị thiêu rụi. Ngoài Aaron dù đứng gần nhưng không sao thì chỉ có các thiên sức khác không có lòng tham, ở ngoài tầm nên không bị tấn công. Nhưng những luồng sức mạnh đó ngày càng tăng lên, tạo thành một cơn bão ngày càng lớn dần, đe dọa cuốn mọi thứ vào đó.
“Aaron. Cậu mau tiến đến tiếp nhận nó thử xem”
Tổng thiên sứ lo lắng gọi Aaron. Lúc này anh như người mất hồn. Sự đau thương tỏa ra từ anh khiến tổng thiên sứ không khỏi lo lắng việc không thành. Để tiếp nhận trái tim phải có một tâm hồn thuần khiết, không vướng bận gì. Có thể nói cần phải như một tờ giấy trắng. Nhưng trong lòng Aaron lúc này lại hỗn độn cả giận dữ và đau thương. Thậm chí còn có chiều hướng tệ hại hơn. Đó là khi các thiên sứ giật mình phát hiện ra đôi cánh thuần trắng của Aaron đang dần biến thành màu đen. Đôi cánh anh lúc này giống y hệt đôi cánh của Gui Gui. Điều này là sao đây? Chẳng lẽ trước cái chết của Gui Gui, Aaron đã căm hận đến mức trở nên độc ác trong một thời gian ngắn vậy sao? Vậy lúc này Aaron không thể tiếp nhận trái tim. Nhưng nếu trái tim ngoài tầm kiểm soát thì sẽ gây ra sự hủy diệt đáng sợ nhất từ trước đến nay.
“Đừng Aaron”
Tổng thiên sức kêu lên khi thấy Aaron bước tới gần trái tim. Nhưng không kịp nữa. Aaron lúc này không thể nghe thấy ai, không thể cảm nhận được gì. Trái tim anh trống rỗng. Đôi cánh anh biến thành màu đen không phải do anh căm hận thế giới này hay bất cứ ai, chỉ đơn thuần là linh hồn và ý chí của Gui Gui đã hòa làm một với anh. Vì dù đã ra đi, cô vẫn luôn muốn ở bên bảo vệ anh. Giờ anh là một thiên sứ với đôi cánh ác quỷ. Liệu có thể tiếp nhận trái tim Hikaru hay không?
Trước sự lo lắng và hồi hộp của các thiên sứ, và thậm chí cả những tên Kheos còn lại (những tên già đời hiểu rõ chuyện không tham lam giành trái tim nhưng vẫn ở đó ngư ông đắc lợi), trái tim cũng đang tiến lại gần Aaron. Cứ như nó đang bị kêu gọi, bị hút lại. Khi trái tim đến được với Aaron, anh đưa tay lên đỡ lấy nó. Những luồng ánh sáng trắng bắt đầu tỏa ra tạo nên sự đối lập với cơn bão đen. Ánh sáng trắng chói lòa khiến mọi người không nhìn thấy gì. Đến khi ánh sáng đó biến mất mọi người lại thấy Aaron đứng đó, giữ trái tim trong lòng, lúc này đã chuyển sang màu trắng thuần khiết như nó vốn có. Tổng thiên sứ thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên đã không chọn lầm người. Aaron là người xứng đáng nhất và cũng là người duy nhất có khả năng điều khiển trái tim. Sự hoàn hảo trong tâm hồn Aaron đã thanh tẩy được trái tim. Nhưng chưa phải chấm dứt hẳn. Còn những tên Kheos rình rập, và chính bản thân Aaron cũng bất ổn về tâm lý.
Bè lũ Kheos nhìn thấy trái tim đã được áp chế, lòng tham lại trỗi dậy. Chúng xông tới tấn công Aaron trong khi anh vẫn còn chìm đắm vào những xúc cảm riêng. Ôm trọn trái tim Hikaru vào lòng. Đây là vật mà Gui Gui đã dùng cả tính mạng để có được. Anh nhất định không giao nó cho ai. Ánh mắt sắc lạnh khi thấy bè lũ Kheos đến gần, anh vận chút sức mạnh vào trái tim, rồi đưa tay triệt hạ những tên kia. Lũ còn lại lùi lại khi thấy đồng bọn mình bị hạ sát. Aaron tiếp tục truyền sức mạnh vào trái tim. Chợt trái tim tỏa sáng. Như cảm nhận được tấm lòng của Aaron, trái tim trao trả lại một viên đá hình mặt trăng. Aaron biết, đây là bản thể của Gui Gui. Bất kể thiên sứ hay ác quỷ đều có một vật hiện thân. Mất nó chỉ có con đường chết. Nhưng cũng cay đắng thay, đây là di vật duy nhất Gui Gui để lại khi ra đi. Nhìn vào nó, Aaron rơi nước mắt khi kí ức của họ qua suốt các kiếp hiện ra. Từ khi là các vị thần, đến khi trở thành thiên sứ và ác quỷ, rồi ở kiếp người. Giọt nước mắt của Aaron phát sáng. Aaron đang có một sự biến đổi mà ai cũng nhận ra. Trang phục anh không còn là trang phục của một thiên sứ, mà là trang phục của một vị thần. Nhưng cũng rất lạ, trang phục đó không giống với bất kỳ một vị thần nào trước đây. Nó đơn giản nhưng lại toát lên sức mạnh, khí phách phi thường. Đôi cánh của thiên sứ vốn mềm mại, trông có vẻ vô hại nhưng giờ từng đường nét đôi cánh trở nên sắc nét. Trái tim cũng thay đổi hình dạng, biến thành một cây quyền trượng trong tay anh.
“Aaron. Chẳng lẽ cậu…” – Tổng thiên sứ ngờ ngợ nhận ra gì đó. Ông rụt rè lên tiếng. Thì ra đây mới chính là thân phận thật sự của Aaron. So với cậu ấy ông chỉ là một vị thần nhỏ bé.
“Đúng vậy” – Aaron lạnh lùng lên tiếng. Tiếng nói trầm hẳn, sang sảng, vang vọng khiến bất cứ ai cũng phải e ngại, thể hiện quyền uy của một vị thần tối thượng – “Hẳn ngài đã nhận ra. Ta là thần Sáng tạo. Có thể nói vạn vật trên Trái đất này là do ta tạo ra. Thần vũ trụ sáng tạo ra muôn loài đã giao cho một số vị thần có sức mạnh đặc biệt để cùng cai quản. Ta là một trong số những vị thần đó”
Tổng thiên sứ vội vã quỳ xuống kéo theo các thiên sứ khác
“Đứng lên đi. Không cần phải vậy. Sứ mệnh của ta là xuống giúp mọi người diệt trừ cái ác, bảo vệ trái đất. Từ khi trái đất sinh ra vốn dĩ nó là một mảnh đất yên bình. Qua thời gian chiến tranh, rồi lại công nghệ phát triển, nó ngày càng lớn mạnh, cũng ngày càng thu hút những địch nhân ngoài tinh cầu hay thậm chí giữa các vị thần muốn nắm quyền lực. Vốn ta đã ngủ yên được một thời gian dài, chỉ bảo vệ trái đất dưới danh nghĩa một thiên sứ. Nhưng trận chiến lần này đã đánh thức ta. Trái tim Hikaru là vật hộ thân của ta. Khi đến trái đất ta đã phong ấn nó lại. Nhưng lần này xem ra phải dùng đến nó rồi”– Aaron hơi mân mê cây quyền trượng trong tay
“Không cần biết ngươi là ai. Không hạ được ngươi bọn ta không thể chiếm được trái đất. Các anh em xông lên!” – Tên thủ lĩnh Kheos vẫn không chịu buông tay liền xúi đồng bọn cùng xông vào.
Mỉm cười khinh thường, Aaron nhẹ giáng quyền trượng xuống. Chỉ một đòn đơn giản mà sức mạnh phát ra thật kinh người. Toàn bộ bè lũ Kheos còn lại đều bị thiêu rụi dưới sức mạnh đó. Từ nơi bọn chúng chết, có một mầm xanh nhỏ bé vươn lên, tỏa sáng nhẹ. Aaron bước tới nâng niu mầm sống đó.
“Đó là…”
“Đúng vậy. Chắc ông đã đoán được rồi. Ta là thần sáng tạo. Sức mạnh của ta mang cả hai tính chất hủy diệt và hồi sinh. Ta có thể tiêu diệt bọn chúng, nhưng cũng có thể lưu giữ cho chúng chút sự sống”
“Tại sao? Bọn chúng rất độc ác mà?”
“Ông là một tổng thiên sứ, cần phải hiểu được sự sống là rất quan trọng. Không một sinh vật nào đã sinh ra mà lại không có quyền sống. Hãy cho họ làm lại từ đầu. Ta giao ngài nhiệm vụ giám sát hành tinh Kheos này” – Aaron dùng sức mạnh đẩy mầm sống đó trở về hành tinh Kheos. Một sự sống mới lại vươn lên.
“Vậy còn ngài…” – Tổng thiên sứ ngập ngừng khi thấy Aaron đang lấy ra viên đá hình mặt trăng, bản thể của Gui Gui
Aaron không nói gì, chỉ vận sức mạnh vào đó. Ánh sáng dần tỏa ra. Thân xác Gui Gui lại xuất hiện, rồi dần có dấu hiệu của sự sống, Aaron ôm Gui Gui vào lòng, cô bắt đầu thở nhè nhẹ.
“Tôi biết tôi không có quyền khuyên ngài. Nhưng định mệnh của Gui Gui là phải hi sinh vì sự thức tỉnh của ngài. Ngài làm thế này là đi ngược lại ý trời. Số kiếp đã định hai người không thể đến với nhau, dù luân hồi chuyển kiếp, hai người vẫn sẽ mãi phải trả nợ cho nhau, vĩnh viễn không có được hạnh phúc”
“Ta hiểu, dù cho ta là thần cũng chẳng thể thay đổi được vận mệnh. Ta là thần sáng tạo. Gui Gui là thần thời gian. Nếu thần sáng tạo tạo ra mọi thứ thì thời gian lại là thứ thử thách và lưu giữ mọi thứ. Chính vì vậy chúng ta luôn thu hút lẫn nhau. Chỉ là chúng ta có duyên mà không có phận. Nhưng con người chỉ cần nỗ lực là có thể thay đổi vận mệnh của chính mình. Dù phải chịu khổ đến đâu, ta vẫn sẽ nỗ lực. Đừng nói là ba kiếp, có là ba ngàn kiếp, ta vẫn sẽ đợi cho đến khi duyên nợ kết thúc để có được hạnh phúc thực sự. Vì tình yêu là thứ sức mạnh phi thường chiến thắng mọi thứ. Tình yêu đem đến hạnh phúc và sự sống cho muôn loài”
Aaron nói rồi bế Gui Gui quay lưng biến mất trong ánh sáng chói lòa. Vạn vật xung quanh đang biến đổi, sự sống đang trở lại với mảnh đất mà vừa rồi khi giao chiến nó đã trở thành vùng đất chết.
—————————–
Trên một ngọn đồi đầy hoa thơm và cảnh sắc muôn màu, Gui Gui đang thả mình trong lòng Aaron. Không còn những cuộc tranh đấu giành quyền lực, không còn thiên sứ, không còn ác quỷ, không còn những kẻ thù đáng sợ. Giờ họ chỉ còn tình yêu trong sáng, không còn lời nguyền truyền kiếp. Gui Gui lên tiếng:
“Lunnie, anh nghĩ sao về cuộc sống hiện?”
“Vậy em nghĩ thế nào?” – Aaron mỉm cười sủng nịnh hỏi
“Rất buồn chán nha. Em không thích yên tĩnh thế này đâu”
“Vậy sao? Vậy em muốn lại chiến tranh như ngày xưa hả?”
“Uhm…Em không biết đâu. Như vậy mệt mỏi lắm. Mà giờ thì lấy đâu ra những kẻ tà ác như vậy chứ? Chẳng phải anh đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi sao?”
“Ngốc ạ. Trên thế giới này, thiện và ác luôn song hành với nhau. Kiểu gì chúng cũng sẽ quay lại. Không có kẻ này thì có kẻ khác. Vấn đề chỉ là thời gian thôi” – Aaron phóng ánh mắt ra một nơi xa xăm vô định, tay vẫn vỗ về lưng Gui Gui
“Vậy trận chiến sau anh sẽ tham gia chứ?”
“Em nghĩ sao?” – Lại là một câu hỏi thăm dò ngược lại
“Chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Sợ lời nguyền đó sẽ lại ứng nghiệm, chúng ta sẽ lại phải trải qua thử thách mới đến được với nhau nữa” – Gui Gui buồn bực nói
“Anh không sợ. Cùng lắm anh sẽ đi tìm em thêm vài nghìn năm nữa. Dù có là hàng triệu năm anh cũng vẫn tìm em” – Aaron cúi xuống hôn lên trán Gui Gui
“Vậy anh muốn tham gia thật sao? Nguy hiểm lắm đó” – Gui Gui lo lắng
“Vậy em có không tham gia được sao? Cô nhóc quỷ quái này mà chịu ngồi im mới lạ đó” – Aaron mỉm cười nói. Gui Gui bĩu bĩu môi đáng yêu
“Dù thế nào đó cũng vẫn là nhiệm vụ của chúng ta em có hiểu không? Dù chúng ta không tìm đến rắc rối thì rắc rối vẫn tìm đến chúng ta. Mà trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ lẽ phải, chiến đấu chống lại cái xấu”
“Vậy nếu em gặp nguy hiểm thì sao?” – Gui Gui bật dậy đối diện với Aaron hỏi
“Không lo. Anh nhất định sẽ bảo vệ em. Dù là kiếp này, kiếp sau hay hàng vạn kiếp đi nữa”
Nói rồi Aaron hôn lên đôi môi đỏ mọng của Gui Gui. Với họ, dù trời đất xoay vần thế nào, tình yêu của họ mãi là vĩnh cửu, tồn tại cùng đất trời, như chính nhiệm vụ thiên phú mà họ phải gánh trên vai.
Hoàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.