Chương 2: Ba Ngày Bị Ma Ám (Chương 1)
Bách Mục Quỷ
01/04/2018
Tôi tên Nguyễn Ngọc Lam, 17 tuổi, là một học sinh rất bình thường, có
vóc dáng bình thường, khuôn mặt bình thường, học lực cũng bình thường
nốt. Cuộc đời tôi chỉ xoay quanh ăn, ngủ, học và chơi. Cuộc sống cứ thế
ngày này qua ngày khác không ngừng lặp lại. Nhiều lúc bản thân tự hỏi,
tôi sinh ra để làm gì, thế giới này cần gì ở tôi?
Có lẽ, ông trời cũng sợ rằng tôi sẽ bị chết trong cái buồn chán của những chuỗi ngày lặp lại đó. Vì thế nên ông đã oanh liệt cho tôi một cái chấn động kinh người, và hiện giờ tôi đang nằm trong bệnh viện.
Chuyện là tối hôm kia, khi tôi đang đủng đẳng trên đường đi mua kem thì bỗng nhiên, phía sau tôi một tên chạy xe như điên, cứ thế hắn xem tôi như cây cột đích của tụi đua xe mà nhắm vào. Tiếng "rầm" vang lên, tôi bay thẳng lên không trung sau đó rớt bịch xuống đường. Tôi chỉ nhớ, lúc đó đầu tôi xây xẩm, nhơ nhớp bởi máu, về sau hoàn toàn mất ý thức không biết gì nữa. Và có lẽ, sau đó tôi đã được mọi người đưa vô bệnh viện.
Quay lại thực tại, việc tôi bị tông xe thì cũng bình thường đi, nằm viện cũng không có gì đáng nói, bất quá cuộc đời tôi sẽ bớt nhàm chán. Nhưng tại sao, cái tên mặt hoa da phấn, đẹp hơn cả con gái này lại ở trước mặt tôi, hơn hết hắn lại chân không chạm đất, chính xác là chân không chạm đất. Hắn đang lơ lửng?
Tên kia dường như cũng phát hiện ra tôi nhìn thấy hắn. Hắn cười đến rạng rỡ, dùng thân hình trong suốt bay đến gần tôi. Dù hắn có cười rạng rỡ đến đâu, tôi vẫn thấy có điều gì đó không tốt, cực kì không tốt. Chúng khiến tôi nổi hết cả da gà.
Hắn mắt long lanh cún con nói: "Làm bạn gái mình nha?!"
Đoàng!
Thấy chưa, điềm xấu quả nhiên đã tới. Cái nụ cười giả tạo chuyên đi cua gái đó, quả nhiên không tốt đẹp gì.
Tôi trợn mắt, nhìn hắn hét: "Tên hâm, nếu buồn chán quá thì phắn đi đầu thai. Ai điên đâu mà đi hẹn hò với ma. Cút! Xéo!"
Hắn bị tôi xả một tràng vô mặt, lúc đầu là bất ngờ không nói nên lời, sau đó là khóc thút thít như trẻ con. Hắn vừa miếu máo vừa nói: "Hức... mình muốn đi đầu thai mà không được, mình... mình... oa... "
"Ngươi thì sao?" Tôi bực bội, giọng không mấy dễ nghe.
Bị tôi liếc xéo, hắn giật mình quên cả khóc, rụt rè nói: "Mình còn tâm nguyện chưa hoàn thành"
"Tâm nguyện gì?"
Hỏi trúng trọng điểm, hắn ngẩng mặt tự hào nói: "Tìm bạn gái!"
Lời nói vừa dứt, cái gối ngay lập tức bay thẳng vào mặt hắn. Nhưng hắn vốn là ma, nên cái gối bay thẳng ra ngoài cửa, trúng ngay vào đầu của người đứng bên ngoài.
Nhìn người bị gối ném trúng, tôi đơ mặt, cười cứng ngắc. Ặc, là mẹ!
Bên cạnh tên ma kia khoái chí cười như điên dại. Nhìn hắn mà cảm giác muốn giết người của tôi bộc phát.
Mẹ tôi cầm cái gối, thở dài: "Con gái con nứa, mới tỉnh dậy đã ném gối lung tung"
Tôi cười ha ha không ra tiếng, vội lấp liếm: "Mẹ, do con gián, con gián nó vừa to vừa bẩn, con giật mình nên mới ném vào nó"
Mẹ tôi ngạc nhiên: "Trong bệnh viện mà cũng có gián sao?"
Tôi vội gật đầu xác nhận: "Có, có. Bởi vậy mẹ cho con về nhà đi"
Đúng vậy, cô phải mau về nhà, tên ma này ở trong bệnh viện, hắn nhất định không theo cô về nhà được.
Mẹ tôi suy nghĩ cái gì đó, sau đó gật đầu đồng ý. Tôi và mẹ sửa soạn đồ chuẩn bị xuất viện.
Ra khỏi căn phòng, thấy tên ma kia không ngừng nhìn theo tôi mà không di chuyển, tôi thầm cười đắc ý. Ngay khi tôi quẹo ra cửa, hắn cũng biến mất.
Có lẽ, ông trời cũng sợ rằng tôi sẽ bị chết trong cái buồn chán của những chuỗi ngày lặp lại đó. Vì thế nên ông đã oanh liệt cho tôi một cái chấn động kinh người, và hiện giờ tôi đang nằm trong bệnh viện.
Chuyện là tối hôm kia, khi tôi đang đủng đẳng trên đường đi mua kem thì bỗng nhiên, phía sau tôi một tên chạy xe như điên, cứ thế hắn xem tôi như cây cột đích của tụi đua xe mà nhắm vào. Tiếng "rầm" vang lên, tôi bay thẳng lên không trung sau đó rớt bịch xuống đường. Tôi chỉ nhớ, lúc đó đầu tôi xây xẩm, nhơ nhớp bởi máu, về sau hoàn toàn mất ý thức không biết gì nữa. Và có lẽ, sau đó tôi đã được mọi người đưa vô bệnh viện.
Quay lại thực tại, việc tôi bị tông xe thì cũng bình thường đi, nằm viện cũng không có gì đáng nói, bất quá cuộc đời tôi sẽ bớt nhàm chán. Nhưng tại sao, cái tên mặt hoa da phấn, đẹp hơn cả con gái này lại ở trước mặt tôi, hơn hết hắn lại chân không chạm đất, chính xác là chân không chạm đất. Hắn đang lơ lửng?
Tên kia dường như cũng phát hiện ra tôi nhìn thấy hắn. Hắn cười đến rạng rỡ, dùng thân hình trong suốt bay đến gần tôi. Dù hắn có cười rạng rỡ đến đâu, tôi vẫn thấy có điều gì đó không tốt, cực kì không tốt. Chúng khiến tôi nổi hết cả da gà.
Hắn mắt long lanh cún con nói: "Làm bạn gái mình nha?!"
Đoàng!
Thấy chưa, điềm xấu quả nhiên đã tới. Cái nụ cười giả tạo chuyên đi cua gái đó, quả nhiên không tốt đẹp gì.
Tôi trợn mắt, nhìn hắn hét: "Tên hâm, nếu buồn chán quá thì phắn đi đầu thai. Ai điên đâu mà đi hẹn hò với ma. Cút! Xéo!"
Hắn bị tôi xả một tràng vô mặt, lúc đầu là bất ngờ không nói nên lời, sau đó là khóc thút thít như trẻ con. Hắn vừa miếu máo vừa nói: "Hức... mình muốn đi đầu thai mà không được, mình... mình... oa... "
"Ngươi thì sao?" Tôi bực bội, giọng không mấy dễ nghe.
Bị tôi liếc xéo, hắn giật mình quên cả khóc, rụt rè nói: "Mình còn tâm nguyện chưa hoàn thành"
"Tâm nguyện gì?"
Hỏi trúng trọng điểm, hắn ngẩng mặt tự hào nói: "Tìm bạn gái!"
Lời nói vừa dứt, cái gối ngay lập tức bay thẳng vào mặt hắn. Nhưng hắn vốn là ma, nên cái gối bay thẳng ra ngoài cửa, trúng ngay vào đầu của người đứng bên ngoài.
Nhìn người bị gối ném trúng, tôi đơ mặt, cười cứng ngắc. Ặc, là mẹ!
Bên cạnh tên ma kia khoái chí cười như điên dại. Nhìn hắn mà cảm giác muốn giết người của tôi bộc phát.
Mẹ tôi cầm cái gối, thở dài: "Con gái con nứa, mới tỉnh dậy đã ném gối lung tung"
Tôi cười ha ha không ra tiếng, vội lấp liếm: "Mẹ, do con gián, con gián nó vừa to vừa bẩn, con giật mình nên mới ném vào nó"
Mẹ tôi ngạc nhiên: "Trong bệnh viện mà cũng có gián sao?"
Tôi vội gật đầu xác nhận: "Có, có. Bởi vậy mẹ cho con về nhà đi"
Đúng vậy, cô phải mau về nhà, tên ma này ở trong bệnh viện, hắn nhất định không theo cô về nhà được.
Mẹ tôi suy nghĩ cái gì đó, sau đó gật đầu đồng ý. Tôi và mẹ sửa soạn đồ chuẩn bị xuất viện.
Ra khỏi căn phòng, thấy tên ma kia không ngừng nhìn theo tôi mà không di chuyển, tôi thầm cười đắc ý. Ngay khi tôi quẹo ra cửa, hắn cũng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.