Chương 5: Ba Ngày Bị Ma Ám (Chương 4)
Bách Mục Quỷ
01/04/2018
Nói rồi Gia Hinh đưa tay về phía ly nước, lập tức một ly nước màu nhạt
hơn, nhìn giống như là "hồn" của ly nước. Tôi trợn to mắt nhìn.
"Chỉ cần như thế này là có thể uống được" Gia Hinh cầm ly nước cười.
"Hóa ra là vậy"
Tôi dựa người ra phía sau ghế, cảm giác vô cùng thoải mái.
"Lạ thật, ngồi như thế này tôi có cảm giác rất là quen thuộc, dường như tôi đã từng làm rồi" Vừa nói tôi vừa mỉm cười.
"Có khi nào kiếp trước chúng ta là người yêu không?" Gia Hinh bật cười.
"Xàm!"
Tuy nói thế, nhưng tôi cũng không kìm được mà bật cười.
"Mẹ ơi, chị kia ngồi đó nói chuyện một mình" Một bé gái xinh xắn, đi ngang qua nói.
"Suỵt! Đừng nói bậy" Người mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại, vội kéo con gái sang chỗ khác.
Tôi nhìn hai bóng dáng đi khỏi, cười khổ:
"Gia Hinh! Nhờ ơn anh mà tôi bị người khác xem là tâm thần rồi"
Lời nói không phải trách móc mà là đùa cợt, tôi nhìn Gia Hinh cười khẽ.
"Đừng lo, nếu thật sự bị bắt vào viện tâm thần, tôi nhất định tìm cách cứu cô ra."
"Ha... vậy nhờ hết vào anh"
Bây giờ tôi mới nhận ra, Gia Hinh không phải đang lừa gạt tôi, mà vì anh không muốn tôi bị người khác xem như là tâm thần như vừa rồi nên mới để mọi người nhìn thấy. Kể ra, Gia Hinh cũng không đến nỗi tệ. Là tôi đã hiểu lầm anh ta.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Gia Hinh lại biến trở lại trạng thái mà mọi người có thể nhìn thấy. Hai chúng tôi tiếp tục vô căn nhà ma, lần này cũng là chủ ý của tôi.
Đứng trước cửa nhà ma, Gia Hinh nói nhỏ:
"Nếu gặp ma, sợ quá cô có thể ôm tôi"
Nghe xong, tôi ngượng chín cả mặt, vội giẫm mạnh vào chân anh ta. Nhìn thấy Gia Hinh mặt tỉnh bơ, mỉm cười, tôi mới chợt nhớ anh ta là hồn ma.
Tôi hừ một tiếng rõ lớn. Người không chấp nhất với ma.
Vào trong nhà ma, từng đợt khí lạnh phun ra, phà vào mặt và da, khiến tôi nổi hết cả da gà.
Vì trong nhà chỉ có những ánh đèn đỏ xanh, nhòe nhòe không rõ đường nên tôi cũng không biết được vẻ mặt Gia Hinh lúc này.
Nương theo ánh sáng đỏ mờ, tôi đi từng bước chậm rãi. Bất ngờ, trên nóc nhà một phụ nữ máu me đầm đìa rơi xuống, tóc phủ đen ra cả mặt. Tôi thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liền có thể trấn tỉnh lại. Nhưng sau đó, một tiếng la thất thanh vang lên, tôi liền bị người nào đó ôm chầm. Tôi có thể cảm nhận được, cơ thể lạnh lẽo kia đang run rẩy.
Tôi đứng bất động, hỏi: "Không phải anh bảo không sợ ma sao?"
Gia Hinh giọng run rẩy nói: "Tôi không có bảo thế"
"Không phải anh là ma?"
"Phải, tôi là ma, nhưng tôi không đáng sợ như họ. Cô coi kìa, toàn thân máu me, hơn nữa còn trợn tròng... "
Tiếp sau đó, một con ma bay qua đầu Gia Hinh, anh ta lại hét toáng lên. Ôm tôi cứng ngắc không buông.
Tôi cười ngoắc nghẽo không dừng được. Ha ha ha, không ngờ, lần đầu tiên trong đời tôi thấy ma sợ ma. Hơn nữa còn là ma thật sợ ma giả.
Tôi lắc đầu, nói với Gia Hinh: "Đưa tay anh đây, tôi dắt anh ra."
Ngay lập tức, Gia Hinh đặt tay anh lên tay tôi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn"
"Không có chi"
Ra đến bên ngoài, tôi nhìn Gia Hinh hỏi: "Anh sợ ma như thế, vậy sao còn bảo tôi nếu sợ thì ôm anh?"
Gia Hinh ngượng ngùng, hai ngón chân không ngừng ngọ nguậy.
"Vì tôi nghĩ như thế là rất ngầu"
"Ngầu sao?"
Tôi ngớ người, sau đó phụt cười. Có lẽ một năm cười của tôi đều dành hết cho hôm nay. Tôi cười đến nỗi bụng cảm thấy quặng lại, gập xuống.
Suốt buổi chơi hôm đó, Gia Hinh không ngừng khiến tôi cười, tôi không ngờ suy nghĩ của Gia Hinh quá là đơn thuần, đơn thuần đến mức đáng yêu. Tôi chợt nghĩ, làm bạn gái của Gia Hinh cũng không tệ, có lẽ tôi đã thích anh ta rồi.
**********____*******____**********
"Chỉ cần như thế này là có thể uống được" Gia Hinh cầm ly nước cười.
"Hóa ra là vậy"
Tôi dựa người ra phía sau ghế, cảm giác vô cùng thoải mái.
"Lạ thật, ngồi như thế này tôi có cảm giác rất là quen thuộc, dường như tôi đã từng làm rồi" Vừa nói tôi vừa mỉm cười.
"Có khi nào kiếp trước chúng ta là người yêu không?" Gia Hinh bật cười.
"Xàm!"
Tuy nói thế, nhưng tôi cũng không kìm được mà bật cười.
"Mẹ ơi, chị kia ngồi đó nói chuyện một mình" Một bé gái xinh xắn, đi ngang qua nói.
"Suỵt! Đừng nói bậy" Người mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại, vội kéo con gái sang chỗ khác.
Tôi nhìn hai bóng dáng đi khỏi, cười khổ:
"Gia Hinh! Nhờ ơn anh mà tôi bị người khác xem là tâm thần rồi"
Lời nói không phải trách móc mà là đùa cợt, tôi nhìn Gia Hinh cười khẽ.
"Đừng lo, nếu thật sự bị bắt vào viện tâm thần, tôi nhất định tìm cách cứu cô ra."
"Ha... vậy nhờ hết vào anh"
Bây giờ tôi mới nhận ra, Gia Hinh không phải đang lừa gạt tôi, mà vì anh không muốn tôi bị người khác xem như là tâm thần như vừa rồi nên mới để mọi người nhìn thấy. Kể ra, Gia Hinh cũng không đến nỗi tệ. Là tôi đã hiểu lầm anh ta.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Gia Hinh lại biến trở lại trạng thái mà mọi người có thể nhìn thấy. Hai chúng tôi tiếp tục vô căn nhà ma, lần này cũng là chủ ý của tôi.
Đứng trước cửa nhà ma, Gia Hinh nói nhỏ:
"Nếu gặp ma, sợ quá cô có thể ôm tôi"
Nghe xong, tôi ngượng chín cả mặt, vội giẫm mạnh vào chân anh ta. Nhìn thấy Gia Hinh mặt tỉnh bơ, mỉm cười, tôi mới chợt nhớ anh ta là hồn ma.
Tôi hừ một tiếng rõ lớn. Người không chấp nhất với ma.
Vào trong nhà ma, từng đợt khí lạnh phun ra, phà vào mặt và da, khiến tôi nổi hết cả da gà.
Vì trong nhà chỉ có những ánh đèn đỏ xanh, nhòe nhòe không rõ đường nên tôi cũng không biết được vẻ mặt Gia Hinh lúc này.
Nương theo ánh sáng đỏ mờ, tôi đi từng bước chậm rãi. Bất ngờ, trên nóc nhà một phụ nữ máu me đầm đìa rơi xuống, tóc phủ đen ra cả mặt. Tôi thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liền có thể trấn tỉnh lại. Nhưng sau đó, một tiếng la thất thanh vang lên, tôi liền bị người nào đó ôm chầm. Tôi có thể cảm nhận được, cơ thể lạnh lẽo kia đang run rẩy.
Tôi đứng bất động, hỏi: "Không phải anh bảo không sợ ma sao?"
Gia Hinh giọng run rẩy nói: "Tôi không có bảo thế"
"Không phải anh là ma?"
"Phải, tôi là ma, nhưng tôi không đáng sợ như họ. Cô coi kìa, toàn thân máu me, hơn nữa còn trợn tròng... "
Tiếp sau đó, một con ma bay qua đầu Gia Hinh, anh ta lại hét toáng lên. Ôm tôi cứng ngắc không buông.
Tôi cười ngoắc nghẽo không dừng được. Ha ha ha, không ngờ, lần đầu tiên trong đời tôi thấy ma sợ ma. Hơn nữa còn là ma thật sợ ma giả.
Tôi lắc đầu, nói với Gia Hinh: "Đưa tay anh đây, tôi dắt anh ra."
Ngay lập tức, Gia Hinh đặt tay anh lên tay tôi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn"
"Không có chi"
Ra đến bên ngoài, tôi nhìn Gia Hinh hỏi: "Anh sợ ma như thế, vậy sao còn bảo tôi nếu sợ thì ôm anh?"
Gia Hinh ngượng ngùng, hai ngón chân không ngừng ngọ nguậy.
"Vì tôi nghĩ như thế là rất ngầu"
"Ngầu sao?"
Tôi ngớ người, sau đó phụt cười. Có lẽ một năm cười của tôi đều dành hết cho hôm nay. Tôi cười đến nỗi bụng cảm thấy quặng lại, gập xuống.
Suốt buổi chơi hôm đó, Gia Hinh không ngừng khiến tôi cười, tôi không ngờ suy nghĩ của Gia Hinh quá là đơn thuần, đơn thuần đến mức đáng yêu. Tôi chợt nghĩ, làm bạn gái của Gia Hinh cũng không tệ, có lẽ tôi đã thích anh ta rồi.
**********____*******____**********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.