Nước Mắt Tử Thần

Chương 8: Những Viên Kẹo Ngọt (Chương Cuối)

Bách Mục Quỷ

01/04/2018

Ngồi trên ghế đá công viên, Kẹo Ngọt dựa vào vai Kẹo Bảy Sắc nói với giọng sợ hãi: "Kẹo Bảy Sắc, lỡ như con quái vật tới đó bắt em thì sao?"

Kẹo Bảy Sắc vuốt tóc Kẹo Hồng trấn an: "Đừng lo, nếu con quái vật đó tới, anh sẽ đánh nó giùm em, anh sẽ không để nó bắt em đi."

Kẹo Hồng mỉm cười: "Em tin anh." Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ mình vì Kẹo Bảy Sắc đã nói như thế, khác hẳn với Kẹo Đen. Anh ta từng nói yêu mình vậy mà khi nghe có quái vật thì ngoài việc đục đẽo cái nhà ra thì không thèm hỏi han mình gì cả. Nhất định còn giận mình vì đã từ chối anh ta, đúng là đồ nhỏ nhen.

Cứ thế cả làng kẹo ngọt chỉ còn ba người bọn họ. Một hôm Kẹo Bảy Sắc nghe lén được rằng quái vật Người sẽ ăn Kẹo Hồng, Kẹo Bảy Sắc vội chạy đi mất. Kẹo Hồng không biết lý do vì sao, nên đã đi kiếm Kẹo Bảy Sắc. Khi gặp được Kẹo Bảy Sắc, Kẹo Hồng khóc nức nở: "Tại sao lại bỏ đi, em đã làm sai gì sao?"

Kẹo Bảy Sắc mặt mày tái mét xua tay loạn xạ: "Tránh ra, tránh ra, tối nay quái vật đến ăn cô vì thế đừng có đến gần tôi."

Kẹo Hồng gần như chết sững, nói không nên lời: "Anh nói sao, tối nay quái vật ăn em, anh vì không muốn bị liên lụy nên mới bỏ trốn?"

"Đúng vậy, tránh xa tôi ra!"

Nhìn vẻ mặt sợ hãi, chân không ngừng thụt lùi của Kẹo Bảy Sắc, Kẹo Hồng đã nhận ra mọi chuyện: "Haaa... đồ khốn, đồ cầm thú, thì ra những lời anh nói lúc trước đều là giả dối, nếu không thể làm tại sao anh lại nói?" Tiếng cười pha tiếng khóc làm cho giọng Kẹo Hồng khản đặc, lạc dần đi. Giả dối, anh là đồ giả dối...

Kẹo Bảy Sắc vì quá sợ hãi nên tuôn ra những lời tận đáy lòng: "Tôi nói những lời đó chỉ vì cô muốn nghe, không phải nghe rồi cô rất vui hay sao."



Vì mãi lùi ra phía sau, Kẹo Bảy Sắc bị trượt chân ra khỏi vực té chết. Kẹo Hồng ngồi phịch xuống đất khóc nức nở, tối nay cô sẽ bị quái vật ăn, cô nên làm gì đây. Gần như tuyệt vọng, bỗng Kẹo Đen đến vỗ nhẹ vai cô: "Kẹo Hồng, hầm trú anh vừa mới xây xong, em vào trú đi."

Nghe thấy thế Kẹo Hồng mừng rỡ, nhưng hỏi lại: "Thế còn anh?"

Kẹo Đen mỉm cười, trấn an: "Em yên tâm, anh tự biết cách."

Kẹo Hồng yên tâm vội chạy vào hầm nhà Kẹo Đen trú ẩn dù sao quái vật muốn ăn cô chứ không phải Kẹo Đen, chỉ cần Kẹo Đen trốn đi là được. Giờ cô mới biết, vì sao Kẹo Đen suốt ngày chỉ biết đục đẽo mà không hỏi thăm cô. Giờ cô mới biết, có phải đã trễ quá rồi hay không?

Đêm đến, bầu trời lại lần nữa bị vỡ ra, quái vật vì không thấy Kẹo Hồng nên đã bắt Kẹo Đen. Ngồi trong hầm trú ẩn, Kẹo Hồng đau đớn gào khóc: "Tại sao, tại sao anh không trốn?"

Kẹo Đen không nói gì chỉ nở nụ cười yếu ớt nhưng lại vô cùng mãn nguyện. Có lẽ em sẽ hỏi tại sao anh không trốn vì đơn giản anh chỉ làm có một hầm trú, và hầm trú đó dành cho em. Có lẽ em không biết, cậu bé nằm bên lề đường em gặp năm đó chính là anh, chính bông cúc dại và em là nguồn động lực giúp anh sống đến tận bây giờ. Tạm biệt em Kẹo Hồng.

Bảy năm sau, thành phố kẹo ngọt lại lần nữa đông đúc, cũng trong thành phố ấy có một bé Kẹo Hồng, một bé Kẹo Đen và một bé Kẹo Bảy Sắc.

Bé Kẹo Hồng bị lạc vào một căn nhà hoang, giọng một bà cụ vang lên khiến cô bé thoáng giật mình: "Bé gái, cháu sẽ chọn Đen hay Bảy Sắc?"

Một Kẹo Hồng mơ mộng, một Kẹo Bảy Sắc luôn làm vừa lòng người khác bằng lời nói, và một Kẹo Đen không có gì ngoài một tấm lòng. Bạn sẽ là ai và bạn sẽ chọn ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nước Mắt Tử Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook