Chương 13: Cocktail
Bất Trừu Yên
04/12/2022
Phương Nhược Vũ không có hứng thú với các loại hình thăm quan như mua
sắm hay leo núi, chỉ là mong muốn được cùng Nghiêm Song có trải nghiệm.
Cáp treo ở dạng bán mở, không có cửa ở hai bên. Khi mới bước lên, bởi vì lực quán tính ở dây thừng khiến người hơi lảo đảo, nhưng càng lên cao càng ổn định trở lại. Phương Nhược Vũ tay nắm lan can, nhìn theo toa xe phía đối diện. Qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy trong xe những người xa lạ mà họ gặp thoáng qua, hầu hết là cặp đôi, gia định hoặc chị em tốt, tay cầm gậy tự sướng chụp hình. Tổ hợp giữa Phương Nhược Vũ và Nghiêm Song bỗng trở nên thật hiếm hoi và lạc lõng.
Nghiêm Song chống cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, Phương Nhược Vũ cảm thấy vừa lúng túng vừa gượng gạo, ánh mắt dán chặt lên đôi tay đặt trên đùi, thầm tự hỏi bầu không khí khó định danh này từ đâu mà tới.
Núi không quá cao nên tốc độ cáp treo cũng không nhanh, toàn bộ hành trình mất gần 20 phút. Sau 5 phút, bọn họ đã cách mặt đất khá xa, ngọn núi ẩn mình dưới rừng rậm xanh mướt, trùng điệp. Qua tán cây đung đưa trong gió từ trên đỉnh, có thể thấy phần lớn bố cục của thành phố dưới chân núi, quang cảnh thoáng đãng sau cơn mưa rào càng khiến lòng người rung động.
Mặc dù Phương Nhược Vũ muốn ngắm Nghiêm Song nhiều thêm một chút, nhưng không biết vì sao lại không dám làm.
Cậu cảm thấy không vui chút nào.
"Anh không nên tới đây". Phương Nhược Vũ hờn giận nói.
Nghiêm Song rốt cuộc bị lời nói của cậu thu hút sự chú ý: "Không phải cậu kêu anh đưa đi sao?"
"... Hối hận rồi".
Nghiêm Song cất giọng nhàn nhạt: "Vậy thì về thôi?"
Phương Nhược Vũ thực sự muốn một cước đá bay "ông già" này ra khỏi cáp treo.
Nhưng nhất thời, Phương Nhược Vũ cảm thấy nên bỏ qua đi. Chẳng phải từ trước đến giờ mấy mối tình "ôm cây si" của cậu đều không có kết quả sao. Nghiêm Song là người như thế nào, có đáng phải chấp nhất.
Sau một hồi choáng váng, cậu tỉnh táo lại ngẫm nghĩ mới thấy không cam lòng. Dù sao nếu thực sự không quá để ý, Nghiêm Song nhất định sẽ như thường ngày mà cười đùa với cậu. Phương Nhược Vũ thật sự không thể hiểu vì cớ gì mà anh phải tránh né và xoắn xuýt với cậu như vậy.
Phương Nhược Vũ không quay đầu lại, nhìn khung cảnh xa xăm như một bức tranh sơn thủy ngưng đọng. Đột nhiên, một chú chim sẻ tung cánh bật khỏi cành cây, bay vào một khu rừng rậm khác.
"Anh đưa em đến đây là xong nhiệm vụ rồi, muốn về thì về đi".
Đệm ngồi phát ra tiếng sột soạt, Nghiêm Song khẽ di chuyển chỗ ngồi.
"Phương tử?"
Vẻ mặt của Phương Nhược Vũ gần như không đổi, hạ vai xuống nhìn Nghiêm Song: "Sao?"
"Anh xin lỗi..."
"Không có gì", Phương Nhược Vũ ngắt lời hắn, "Không liên quan đến anh, là em nghĩ nhiều thôi, anh đừng cảm thấy gánh nặng".
Phương Nhược Vũ nói tiếp: "Em nghĩ qua rồi, là em đã gây áp lực quá lớn cho anh, anh trốn tránh em cũng là chuyện bình thường thôi. Từ nay về sau, anh vẫn là anh trai và là bằng hữu tốt nhất của em. Mấy chuyện hư hỏng kia, anh cứ coi như nằm mơ đi —— ai mà chẳng có lúc ngu dại chứ, đúng không?".
Nghiêm Song vô cùng lo lắng mà trở nên trầm mặc, không đáp lại.
Trên đỉnh núi có một đài ngắm cảnh rộng khoảng 20 mét vuông, là nơi duy nhất có thể thấy toàn bộ cảnh sắc của khu phố phồn hoa nhất thành phố phía Nam. Gần đó có những biệt thự được xây dọc theo sườn núi như hình vuông ngay ngắn, băng qua hồ nước phun trào là tới trung tâm của thành phố. Những bước tường thủy tinh nơi khu biệt thự dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng vừa chói lòa vừa lạnh lẽo.
Phương Nhược Vũ đứng lặng yên hồi lâu. Dù sao cậu cũng không phải người một bụng văn thơ lai láng, không thể phun ra mấy cậu bình luận hay ho. Nhưng đã mất công đến tận đây rồi, cậu vẫn quyết định lấy điện thoại ra, chọn một bộ lọc đơn giản, ôm vai bá cổ Nghiêm Song chụp chung tấm hình rồi gửi cho mẹ, biểu thị "Bọn con vẫn sống nhăn, hai mẹ đừng lo lắng".
Ngược lại, Nghiêm Song lúc này lại cảm thấy không đúng lắm. Lúc xuống khỏi cáp treo, hồn vía anh như trên mây trên gió, nếu không có nhân viên công tác đỡ, thiếu chút nữa đã trượt chân ngã sấp mặt rồi. Suốt quãng đường đi bộ xuống núi, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì, cứ thế đi một mình ở phía trước Phương Nhược Vũ, chỉ khi hô lên anh mời ngừng bước, sau đó rất nhanh lại đi tiếp.
Sau khi xuống núi trời đã xế chiều, mặt trời treo lơ lửng, chỉ qua mấy phút đã hoàn toàn chìm xuống. Phương Nhược Vũ hẹn mẹ 7 giờ sẽ gặp lại để ăn tối ở khu thương mại, vì vậy cậu lôi kéo Nghiêm Song cùng đi mua quà cho bạn bè ở gần đó.
Có một khu phố với nhiều hàng ăn vặt và quán bar nằm sát khu mua sắm, vô cùng náo nhiệt.
Phương Nhược Vũ bị lóa mắt bởi những bảng hiệu đèn neon sặc sỡ trong các quán bar lớn nhỏ. Từ cửa sổ quán có thể thấy từng nhóm khách nhỏ đang thưa thớt tụ tập, người phục vụ mặc đồng phục đi qua đi lại giữa các bộ bàn ghế màu nâu sẫm, đèn trần màu vàng nhấp nháy in bóng trên mặt kính trong suốt.
Dù trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng trong mắt Phương Nhược Vụ, việc một mình đi tới các quán cà phê Internet và hộp đêm chính là bằng chứng về việc cậu đã thành niên, cũng là những dấu tích mà cậu muốn đạt được trong nhật ký của mình.
Cậu như chàng trai bước sang tuổi 30, vui vẻ liếm cây kem Ý trên tay, đôi mắt không thể rời khỏi nơi đang tiệc tùng sôi nổi.
"Muốn qua đó không?" Nghiêm Song phát hiện cậu có hứng thú, bước lại hỏi.
Phương Nhược Vũ hỏi ngược lại Nghiêm Song, "Anh từng đến chỗ này chưa?"
Nghiêm Song gật đầu: "Có đôi ba lần, đi cùng bạn học".
Phương Nhược Vũ mở khóa điện thoại để xem đồng hồ: "Nhưng đã 6:50 rồi".
"Anh có cách này", Nghiêm Song suy nghĩ một lát và nảy ra một ý tưởng hay, "Chúng ta có thể chờ buổi tối các mẹ ngủ say, rồi lẻn ra ngoài chơi".
"Anh lái xe?"
"Ừm".
Phương Nhược Vũ nắm lấy cánh tay anh ra hiệu rời đi: "Như vậy không được, anh sẽ phải lái xe trong lúc say rượu sao?"
Nghiêm Song nhếch miệng cười: "Cậu uống thôi, anh nước trái cây là được rồi".
Phương Nhược Vũ dừng bước, con ngươi khẽ lay chuyển, có chút cảm động: "... Thật ạ?"
"Thật".
"Nhưng lỡ bị phát hiện thì phải làm sao?" Phương Nhược Vũ một bên lo lắng không yên, một bên lại rộn ràng kích động.
Nghiêm Song khẽ thở hắt một tiếng "ha" và hỏi, "Cậu nói xem?"
"Sẽ bị đánh nhừ tử".
"Cậu sợ à?"
Phương Nhược Vũ bật cười ha ha: "Vậy thì triển thôi".
—–
Căn nhà trọ mà bốn người đang tìm cách khá xa khu thương mại, là một phòng hai buồng ngủ nằm trong một căn hộ nhiều tầng ở một khu phố yên tĩnh. Có hành lang rộng rãi, trang trí đẹp mắt, đèn đường dưới lầu luôn được bật sáng suốt đêm, dù đi chơi về khuya cũng không cảm thấy lo lắng.
Nghiêm Song từ phòng ngủ cách vách nói chúc ngủ ngon rồi trở về phòng, liền thấy một cảnh này: Phương Nhược Vũ, người đã tắm rửa sạch sẽ, quỳ ở bên giường dựa vào tường, nửa mặt áp sát trên mặt tường, ra hiệu về phía anh.
"Cậu làm gì vậy?" Nghiêm Song nhỏ giọng hỏi.
Phương Nhược Vũ chỉ chỉ vách tường rồi bò xuống giường: "Ở đây có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện, chúng ta lẻn ra ngoài sẽ không bị phát hiện chứ?"
"Nếu họ ngủ say sẽ không nghe thấy đâu". Nghiêm Song vươn tay, "Mau đưa khăn mặt cho anh, cái kia ở trong túi cậu".
Phương Nhược Vũ mở túi ra, ngoại trừ khăn mặt, còn có hộp Durex nằm ở khe hở bên ngoài khăn.
Cậu dùng một tay ném khăn tắm về phía Nghiêm Song, tay kia ném nguyên hộp bao cao su vào thùng rác.
Do trọng tâm không ổn định, thùng rác xoay xoay vài vòng trước khi dừng lại, phát ra tiếng ồn gây chú ý.
Nghiêm Song sửng sốt: "?"
Phương Nhược Vũ mở to hai mắt vô tội, không cảm xúc nhìn chằm chằm Nghiêm Song.
Nghiêm Song cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh, "Cậu vẫn còn giận anh à".
"Em làm sao cơ?" Phương Nhược Vũ chớp chớp mắt, "Đằng nào cũng không dùng tới, nếu mẹ phát hiện ra trong túi thì sao?"
Nghiêm Song nghiêng đầu, nhắm chặt mắt.
Phương Nhược Vũ thầm tự nhủ chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
"Song ca, đừng như vậy", cậu nói, "Nếu vì em mà anh không thể sống một cuộc sống bình thường thì em sẽ cảm thấy rất tội lỗi đấy. Chúng ta không giống nhau. Mặc dù thường ngày em hay trêu anh là cái tủ gỗ, nhưng em biết anh vẫn có thể cùng các cô gái nói chuyện yêu đương..."
Nghiêm Song giật giật cổ họng, như đang trên bờ vực sụp đổ.
"Thực sự, em không thể sau khi anh xuất ngoại liền quên hết mọi chuyện, coi như 2 tháng này không tồn tại..."
"Đừng nói nữa!" Nghiêm Song quay về phía Phương Nhược Vũ hét lớn, đẩy cửa lao ra ngoài như thể trốn chạy.
Phương Nhược Vũ chỉ còn lại một mình trong phòng vừa khóc vừa cười.
Nghiêm Song phóng xuống cầu thang, chạy một mạch ba vòng quanh tiểu khu, mãi đến tận khi trăng sáng sao tỏa, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Anh ngồi xổm bên bồn hoa, trong đầu đều là gương mặt không thể xóa mờ kia của Phương Nhược Vũ, cùng tương lai xa xăm không thấy điểm kết.
Anh đi thang máy lên lầu, không còn sức lực, mở cửa vốn nghĩ là Phương Nhược Vũ đang nghịch điện thoại, không ngờ lại thấy cậu vẫn đứng đó, hai bên má có vết nước khô, cúi đầu không rõ cậu đang nghĩ gì.
Sợi dây căng chặt trong đầu Nghiêm Song như bị một thanh phi đao chặt đứt, vội vã sải bước lại gần, tựa đầu Phương Nhược Vũ lên vai mình.
"Phương Nhược Vũ, thực ra, thực ra không phải là anh không..."
Phương Nhược Vũ quay lưng lại, bịt chặt lỗ tai: "Ầy, anh mau đi tắm rửa thay quần áo đi, trông mồ hôi mồ kê nhễ nhại kìa, 12 giờ rồi đấy!"
Nghiêm Song vừa sầu não vừa muốn cười nhạt, chạy tới dùng vũ lực kéo đôi tay đang bịt lỗ tai của cậu ra: "Cái đệch, cậu còn làm giá cái quái gì thế?"
Phương Nhược Vũ vẫn chống cự: "Anh không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"
Nghiêm Song nghiến răng: "Thì bây giờ anh nói, cậu có nghe hay không!"
Phương Nhược Vũ cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là lão tử thua rồi.
Cáp treo ở dạng bán mở, không có cửa ở hai bên. Khi mới bước lên, bởi vì lực quán tính ở dây thừng khiến người hơi lảo đảo, nhưng càng lên cao càng ổn định trở lại. Phương Nhược Vũ tay nắm lan can, nhìn theo toa xe phía đối diện. Qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy trong xe những người xa lạ mà họ gặp thoáng qua, hầu hết là cặp đôi, gia định hoặc chị em tốt, tay cầm gậy tự sướng chụp hình. Tổ hợp giữa Phương Nhược Vũ và Nghiêm Song bỗng trở nên thật hiếm hoi và lạc lõng.
Nghiêm Song chống cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, Phương Nhược Vũ cảm thấy vừa lúng túng vừa gượng gạo, ánh mắt dán chặt lên đôi tay đặt trên đùi, thầm tự hỏi bầu không khí khó định danh này từ đâu mà tới.
Núi không quá cao nên tốc độ cáp treo cũng không nhanh, toàn bộ hành trình mất gần 20 phút. Sau 5 phút, bọn họ đã cách mặt đất khá xa, ngọn núi ẩn mình dưới rừng rậm xanh mướt, trùng điệp. Qua tán cây đung đưa trong gió từ trên đỉnh, có thể thấy phần lớn bố cục của thành phố dưới chân núi, quang cảnh thoáng đãng sau cơn mưa rào càng khiến lòng người rung động.
Mặc dù Phương Nhược Vũ muốn ngắm Nghiêm Song nhiều thêm một chút, nhưng không biết vì sao lại không dám làm.
Cậu cảm thấy không vui chút nào.
"Anh không nên tới đây". Phương Nhược Vũ hờn giận nói.
Nghiêm Song rốt cuộc bị lời nói của cậu thu hút sự chú ý: "Không phải cậu kêu anh đưa đi sao?"
"... Hối hận rồi".
Nghiêm Song cất giọng nhàn nhạt: "Vậy thì về thôi?"
Phương Nhược Vũ thực sự muốn một cước đá bay "ông già" này ra khỏi cáp treo.
Nhưng nhất thời, Phương Nhược Vũ cảm thấy nên bỏ qua đi. Chẳng phải từ trước đến giờ mấy mối tình "ôm cây si" của cậu đều không có kết quả sao. Nghiêm Song là người như thế nào, có đáng phải chấp nhất.
Sau một hồi choáng váng, cậu tỉnh táo lại ngẫm nghĩ mới thấy không cam lòng. Dù sao nếu thực sự không quá để ý, Nghiêm Song nhất định sẽ như thường ngày mà cười đùa với cậu. Phương Nhược Vũ thật sự không thể hiểu vì cớ gì mà anh phải tránh né và xoắn xuýt với cậu như vậy.
Phương Nhược Vũ không quay đầu lại, nhìn khung cảnh xa xăm như một bức tranh sơn thủy ngưng đọng. Đột nhiên, một chú chim sẻ tung cánh bật khỏi cành cây, bay vào một khu rừng rậm khác.
"Anh đưa em đến đây là xong nhiệm vụ rồi, muốn về thì về đi".
Đệm ngồi phát ra tiếng sột soạt, Nghiêm Song khẽ di chuyển chỗ ngồi.
"Phương tử?"
Vẻ mặt của Phương Nhược Vũ gần như không đổi, hạ vai xuống nhìn Nghiêm Song: "Sao?"
"Anh xin lỗi..."
"Không có gì", Phương Nhược Vũ ngắt lời hắn, "Không liên quan đến anh, là em nghĩ nhiều thôi, anh đừng cảm thấy gánh nặng".
Phương Nhược Vũ nói tiếp: "Em nghĩ qua rồi, là em đã gây áp lực quá lớn cho anh, anh trốn tránh em cũng là chuyện bình thường thôi. Từ nay về sau, anh vẫn là anh trai và là bằng hữu tốt nhất của em. Mấy chuyện hư hỏng kia, anh cứ coi như nằm mơ đi —— ai mà chẳng có lúc ngu dại chứ, đúng không?".
Nghiêm Song vô cùng lo lắng mà trở nên trầm mặc, không đáp lại.
Trên đỉnh núi có một đài ngắm cảnh rộng khoảng 20 mét vuông, là nơi duy nhất có thể thấy toàn bộ cảnh sắc của khu phố phồn hoa nhất thành phố phía Nam. Gần đó có những biệt thự được xây dọc theo sườn núi như hình vuông ngay ngắn, băng qua hồ nước phun trào là tới trung tâm của thành phố. Những bước tường thủy tinh nơi khu biệt thự dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng vừa chói lòa vừa lạnh lẽo.
Phương Nhược Vũ đứng lặng yên hồi lâu. Dù sao cậu cũng không phải người một bụng văn thơ lai láng, không thể phun ra mấy cậu bình luận hay ho. Nhưng đã mất công đến tận đây rồi, cậu vẫn quyết định lấy điện thoại ra, chọn một bộ lọc đơn giản, ôm vai bá cổ Nghiêm Song chụp chung tấm hình rồi gửi cho mẹ, biểu thị "Bọn con vẫn sống nhăn, hai mẹ đừng lo lắng".
Ngược lại, Nghiêm Song lúc này lại cảm thấy không đúng lắm. Lúc xuống khỏi cáp treo, hồn vía anh như trên mây trên gió, nếu không có nhân viên công tác đỡ, thiếu chút nữa đã trượt chân ngã sấp mặt rồi. Suốt quãng đường đi bộ xuống núi, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì, cứ thế đi một mình ở phía trước Phương Nhược Vũ, chỉ khi hô lên anh mời ngừng bước, sau đó rất nhanh lại đi tiếp.
Sau khi xuống núi trời đã xế chiều, mặt trời treo lơ lửng, chỉ qua mấy phút đã hoàn toàn chìm xuống. Phương Nhược Vũ hẹn mẹ 7 giờ sẽ gặp lại để ăn tối ở khu thương mại, vì vậy cậu lôi kéo Nghiêm Song cùng đi mua quà cho bạn bè ở gần đó.
Có một khu phố với nhiều hàng ăn vặt và quán bar nằm sát khu mua sắm, vô cùng náo nhiệt.
Phương Nhược Vũ bị lóa mắt bởi những bảng hiệu đèn neon sặc sỡ trong các quán bar lớn nhỏ. Từ cửa sổ quán có thể thấy từng nhóm khách nhỏ đang thưa thớt tụ tập, người phục vụ mặc đồng phục đi qua đi lại giữa các bộ bàn ghế màu nâu sẫm, đèn trần màu vàng nhấp nháy in bóng trên mặt kính trong suốt.
Dù trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng trong mắt Phương Nhược Vụ, việc một mình đi tới các quán cà phê Internet và hộp đêm chính là bằng chứng về việc cậu đã thành niên, cũng là những dấu tích mà cậu muốn đạt được trong nhật ký của mình.
Cậu như chàng trai bước sang tuổi 30, vui vẻ liếm cây kem Ý trên tay, đôi mắt không thể rời khỏi nơi đang tiệc tùng sôi nổi.
"Muốn qua đó không?" Nghiêm Song phát hiện cậu có hứng thú, bước lại hỏi.
Phương Nhược Vũ hỏi ngược lại Nghiêm Song, "Anh từng đến chỗ này chưa?"
Nghiêm Song gật đầu: "Có đôi ba lần, đi cùng bạn học".
Phương Nhược Vũ mở khóa điện thoại để xem đồng hồ: "Nhưng đã 6:50 rồi".
"Anh có cách này", Nghiêm Song suy nghĩ một lát và nảy ra một ý tưởng hay, "Chúng ta có thể chờ buổi tối các mẹ ngủ say, rồi lẻn ra ngoài chơi".
"Anh lái xe?"
"Ừm".
Phương Nhược Vũ nắm lấy cánh tay anh ra hiệu rời đi: "Như vậy không được, anh sẽ phải lái xe trong lúc say rượu sao?"
Nghiêm Song nhếch miệng cười: "Cậu uống thôi, anh nước trái cây là được rồi".
Phương Nhược Vũ dừng bước, con ngươi khẽ lay chuyển, có chút cảm động: "... Thật ạ?"
"Thật".
"Nhưng lỡ bị phát hiện thì phải làm sao?" Phương Nhược Vũ một bên lo lắng không yên, một bên lại rộn ràng kích động.
Nghiêm Song khẽ thở hắt một tiếng "ha" và hỏi, "Cậu nói xem?"
"Sẽ bị đánh nhừ tử".
"Cậu sợ à?"
Phương Nhược Vũ bật cười ha ha: "Vậy thì triển thôi".
—–
Căn nhà trọ mà bốn người đang tìm cách khá xa khu thương mại, là một phòng hai buồng ngủ nằm trong một căn hộ nhiều tầng ở một khu phố yên tĩnh. Có hành lang rộng rãi, trang trí đẹp mắt, đèn đường dưới lầu luôn được bật sáng suốt đêm, dù đi chơi về khuya cũng không cảm thấy lo lắng.
Nghiêm Song từ phòng ngủ cách vách nói chúc ngủ ngon rồi trở về phòng, liền thấy một cảnh này: Phương Nhược Vũ, người đã tắm rửa sạch sẽ, quỳ ở bên giường dựa vào tường, nửa mặt áp sát trên mặt tường, ra hiệu về phía anh.
"Cậu làm gì vậy?" Nghiêm Song nhỏ giọng hỏi.
Phương Nhược Vũ chỉ chỉ vách tường rồi bò xuống giường: "Ở đây có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện, chúng ta lẻn ra ngoài sẽ không bị phát hiện chứ?"
"Nếu họ ngủ say sẽ không nghe thấy đâu". Nghiêm Song vươn tay, "Mau đưa khăn mặt cho anh, cái kia ở trong túi cậu".
Phương Nhược Vũ mở túi ra, ngoại trừ khăn mặt, còn có hộp Durex nằm ở khe hở bên ngoài khăn.
Cậu dùng một tay ném khăn tắm về phía Nghiêm Song, tay kia ném nguyên hộp bao cao su vào thùng rác.
Do trọng tâm không ổn định, thùng rác xoay xoay vài vòng trước khi dừng lại, phát ra tiếng ồn gây chú ý.
Nghiêm Song sửng sốt: "?"
Phương Nhược Vũ mở to hai mắt vô tội, không cảm xúc nhìn chằm chằm Nghiêm Song.
Nghiêm Song cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh, "Cậu vẫn còn giận anh à".
"Em làm sao cơ?" Phương Nhược Vũ chớp chớp mắt, "Đằng nào cũng không dùng tới, nếu mẹ phát hiện ra trong túi thì sao?"
Nghiêm Song nghiêng đầu, nhắm chặt mắt.
Phương Nhược Vũ thầm tự nhủ chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
"Song ca, đừng như vậy", cậu nói, "Nếu vì em mà anh không thể sống một cuộc sống bình thường thì em sẽ cảm thấy rất tội lỗi đấy. Chúng ta không giống nhau. Mặc dù thường ngày em hay trêu anh là cái tủ gỗ, nhưng em biết anh vẫn có thể cùng các cô gái nói chuyện yêu đương..."
Nghiêm Song giật giật cổ họng, như đang trên bờ vực sụp đổ.
"Thực sự, em không thể sau khi anh xuất ngoại liền quên hết mọi chuyện, coi như 2 tháng này không tồn tại..."
"Đừng nói nữa!" Nghiêm Song quay về phía Phương Nhược Vũ hét lớn, đẩy cửa lao ra ngoài như thể trốn chạy.
Phương Nhược Vũ chỉ còn lại một mình trong phòng vừa khóc vừa cười.
Nghiêm Song phóng xuống cầu thang, chạy một mạch ba vòng quanh tiểu khu, mãi đến tận khi trăng sáng sao tỏa, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Anh ngồi xổm bên bồn hoa, trong đầu đều là gương mặt không thể xóa mờ kia của Phương Nhược Vũ, cùng tương lai xa xăm không thấy điểm kết.
Anh đi thang máy lên lầu, không còn sức lực, mở cửa vốn nghĩ là Phương Nhược Vũ đang nghịch điện thoại, không ngờ lại thấy cậu vẫn đứng đó, hai bên má có vết nước khô, cúi đầu không rõ cậu đang nghĩ gì.
Sợi dây căng chặt trong đầu Nghiêm Song như bị một thanh phi đao chặt đứt, vội vã sải bước lại gần, tựa đầu Phương Nhược Vũ lên vai mình.
"Phương Nhược Vũ, thực ra, thực ra không phải là anh không..."
Phương Nhược Vũ quay lưng lại, bịt chặt lỗ tai: "Ầy, anh mau đi tắm rửa thay quần áo đi, trông mồ hôi mồ kê nhễ nhại kìa, 12 giờ rồi đấy!"
Nghiêm Song vừa sầu não vừa muốn cười nhạt, chạy tới dùng vũ lực kéo đôi tay đang bịt lỗ tai của cậu ra: "Cái đệch, cậu còn làm giá cái quái gì thế?"
Phương Nhược Vũ vẫn chống cự: "Anh không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"
Nghiêm Song nghiến răng: "Thì bây giờ anh nói, cậu có nghe hay không!"
Phương Nhược Vũ cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là lão tử thua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.