Chương 55: Lưu manh
Tiểu Hoa Miêu
27/10/2022
Ngày tiếp theo, tuyết rơi dày đặc giảm dần, trở thành những bông tuyết nhỏ lất phất bay.
Cả đêm Giang Miểu không ngủ được. Khắp phòng đều là mùi hương còn lưu lại sau khi hai người ân ái. Chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu cô sẽ hiện lên khuôn mặt điển trai của người đàn ông kia, bên tai như vẫn còn tiếng thở dốc trầm thấp của anh. Những thứ này càng khiến tim cô đập nhanh hơn, không hề buồn ngủ một chút nào.
Trời còn chưa sáng mà Giang Miểu đã rời giường. Cô mò mẫm nhấn đèn ngủ trên đầu giường, ánh sáng có màu sắc ấm áp rọi vào mắt. May mà cúp điện không lâu lắm, không cần phải lần mò trong bóng tối rồi lại va chạm phải đồ vật.
Cô nhanh chóng mặc quần áo xong xuôi, ra khỏi phòng, cửa lớn căn phòng đối diện của người đàn ông vẫn đóng chặt. Cô âm thầm hít một hơi, qua một đêm dâm mỹ mập mờ, cô vẫn chưa nghĩ kĩ bây giờ nên đối mặt với anh như thế nào.
Căn phòng bên ngoài vô cùng yên tĩnh, cô nhẹ tay nhẹ chân, cong thắt lưng bước từng bước một về phía cửa lớn.
Ngờ đâu, vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy bóng lưng cao ngất vững chãi của người đàn ông dưới ánh đèn vàng nhạt treo trên cây ăn trái thấp bé cách đó không xa.
Giang Miểu sửng sốt, trong đôi mắt long lanh trong sáng lộ ra dưới lớp mũ khăn kín mít đều là hình ảnh người đàn ông đang tập trung cạo sạch đống tuyết rơi trên chiếc xe.
Dù Kỷ Viêm đang tập trung làm việc thì tính cảnh giác vẫn cao hơn người thường. Khi tiếng mở cửa khe khẽ truyền vào tai anh, anh không nhanh không chậm làm xong chuyện trên tay trước, sau đó xoay người đi về phía cô gái nhỏ đang ngơ ngác.
“Em dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Giang Miểu rũ mắt, hàng mi dài khẽ run lên, không được tự nhiên mà ho một tiếng: “Không ngủ được.”
Kỷ Viêm đứng trước mặt Giang Miểu, tự nhiên đưa tay ra chỉnh lại chiếc mũ đội lệch của cô, cười nhẹ: “Sao thế, sợ nửa đêm anh lại lẻn qua à?”
Má Giang Miểu chợt đỏ lên, cô cảm thấy anh mở miệng nói câu nào thì câu nấy đều dính tới tình dục. Trải qua đêm hôm qua, hình tượng chính trực cao thượng của người đàn ông này trong lòng cô đã vỡ tan hết cả.
Hiện giờ anh chẳng khác gì một tên lưu manh trong phố nhỏ ngõ hẹp, ngoại trừ gương mặt đẹp trai thì lời nói cử chỉ quả thật là giống như đúc.
Người đàn ông khoác một lớp áo mỏng, má anh đỏ lên vì lạnh, trên đầu có vài bông tuyết lạnh giá. Anh thuận tay phủi xuống, bông tuyết lại nhẹ nhàng đáp lên gò má trắng nõn của cô nhóc. Anh dùng tay lau đi, nhưng đầu ngón tay lạnh giá của anh lại làm cô gái nhỏ cau mày vì lạnh.
Đội trưởng Kỷ rút tay về, hai lòng bàn tay thô ráp dùng sức chà xát cho nóng lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô gái.
Anh đè thấp giọng nói: “Trời sáng rồi hẵng đi, bây giờ lái xe không an toàn đâu.”
Giang Miểu khẽ nâng cằm đầy ngạo mạn, không để ý đến mấy lời quan tâm của anh, đi thẳng về phía chiếc xe của mình.
Chiếc xe vốn bị một lớp tuyết dày bao phủ đã được người đàn ông dọn dẹp sạch sẽ. Cô mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế, bàn tay to lớn của người đàn ông lại đè lên, nhẹ nhàng khống chế động tác đóng cửa của cô.
Giang Miểu ngước mắt, không nhịn được trừng mắt nhìn anh: “Anh còn chuyện gì sao?”
Đội trưởng Kỷ bình tĩnh nhìn cô, ôn hòa lên tiếng: “Muốn đi bây giờ cũng được, nhưng về đến nhà thì nhắn tin cho anh nhé?”
Cô gái nhỏ không còn sức để đáp lại: “Tại sao tôi phải nhắn tin cho anh?”
“Anh lo lắng.”
Cô lạnh nhạt nhìn anh: “Đó là chuyện của anh, tôi không có nghĩa vụ này.”
Đã nói đến nước này rồi, người đàn ông cũng yên lặng không nói tiếp, chỉ là vẫn không cho cô đóng cửa xe lại.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngặt nỗi chênh lệch sức mạnh quá lớn, cô gái nhỏ dùng hết sức lực, nghẹn đến đỏ cả mặt cũng không nhúc nhích được chút nào.
Thật lâu sau, Giang Miểu hết sức, buồn bực lẩm bẩm: “Tôi đã sớm xóa hết phương thức liên lạc với anh rồi.”
“Ừ, anh biết mà.”
Hơi thở của cô nóng lên, tay cầm vô lăng siết chặt, dời ánh mắt đi không nhìn anh nữa.
Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh: “Nghe nói trí nhớ của sinh viên khoa Văn rất tốt, anh đọc số điện thoại một lần, em có thể nhớ được không?”
Giang Miểu không kịp nghĩ đã thốt ra: “Không cần, tôi thuộc rồi.”
Đội trưởng Kỷ nở một nụ cười, giả vờ như không nghe thấy: “Cái gì cơ?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cô đã hối hận. Cô chán nản cắn môi, hận không thể giấu mình trong nền tuyết trắng xóa. Thật là, sao lại mất mặt thế cơ chứ.
Cô giải thích vòng vo: “Là tôi… Ừm… thỉnh thoảng…có vài thứ không quên.”
“Ừm… là thế à…”
Người đàn ông bày ra vẻ thì ra là thế, cười xấu xa.
Sau đó, anh đột nhiên cúi người xuống, ngay lúc cô gái nhỏ vẫn còn đang chìm trong cảm giác xấu hổ chán nản thì nhẹ nhàng in một cái hôn lên chiếc mũ của cô.
Không đợi cô gái đang đóng băng trong nháy mắt hoàn hồn lại, anh đã nhanh chóng rời đi, tựa như một màn vừa nãy chỉ là ảo ảnh hư vô.
“Về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Rõ ràng là ngay cả tiếp xúc da thịt cũng không, nhưng cảm giác nóng rẫy vẫn cứ thấm qua da đầu tiến vào bên trong cơ thể cô. Cô không chút tiền đồ mà đỏ mặt đến tận cổ, nếu không phải đã đội mũ quấn khăn kín mít, e rằng bản thân sẽ lộ ra rõ ràng.
Giang Miểu ra vẻ bình tĩnh đóng cửa xe lại, khởi động xe, lại chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
“Kỷ Viêm.”
“Ừ…”
“Tôi đột nhiên phát hiện ra, anh thật sự rất lưu manh.”
Đội trưởng Kỷ mang khuôn mặt thâm trầm gật đầu, khóe môi lại nhoẻn lên một nụ cười: “Việc này thì tùy người, tôi không như thế với những người khác.”
Cô gái nhỏ sửng sốt, ánh mắt nhìn thấy ý cười không giấu được trong đáy mắt anh, đột nhiên nhớ ra những lời này đã từng phát ra từ chính miệng của mình.
Cô buồn bực liếc mắt nhìn anh một cái, lưu loát nâng cửa kính xe lên, thành thạo quay đầu xe. Xe hơi nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ, đi lên con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Kỷ Viêm vẫn đứng dưới gốc cây, nhìn chiếc xe đi xa dần, bông tuyết bay lất phất rơi trên đầu vai, tích thành hai ngọn núi nhỏ.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Wechat của Giang Miểu lên, vẫn là avatar kì lạ và biệt danh cũng kỳ lạ nốt, có điều vòng bạn bè lại sạch sẽ như một trang giấy trắng.
Thực ra ban đầu Kỷ Viêm cũng không biết mình đã bị chặn, chỉ là theo thói quen mỗi ngày mở Wechat của Giang Miểu lên thì phát hiện vòng bạn bè của cô trống rỗng, anh còn tưởng điện thoại của mình có vấn đề, tắt đi bật lại nhiều lần nhưng trăm mối vẫn không có cách giải. Anh chỉ đành căng mặt gọi Giang Mục đến, hỏi anh ta một cách mơ hồ: “Cái Wechat ấy… cậu có từng gặp tình huống mà vòng bạn bè của đối phương biến mất chưa?”
Giang Mục hơi giật khóe miệng, nhẫn nhịn không cười ra tiếng: “Đội trưởng Kỷ, anh bị ai kéo vào danh sách đen rồi?”
Gương mặt Kỷ Viêm cứng đờ, anh che miệng ho nhẹ hai tiếng, giả vờ không thèm để ý: “Cậu có thể về đội rồi…”
Hiếm khi Giang Mục thấy được thời khắc quang vinh khi lão Kỷ thất bại, đâu dễ gì bỏ qua như vậy. Anh ta trưng ra khuôn mặt như một nhà truyền giáo, nói: “Con gái mà, cãi nhau là thích kéo vào danh sách đen. Đội trưởng Kỷ, anh đừng lo, dỗ con gái là sở trường của tôi, chỉ cần anh lên tiếng, lớp học của thầy giáo Giang sẽ mở ngay tại đây… đảm bảo sẽ giải quyết được… À tôi X…”
Anh ta bị đá một cái, nhe răng nhếch miệng: “Chuyện gì cũng từ từ nói, đừng có động tay động chân chứ… khụ khụ khụ… được rồi… tôi đi ngay… đi ngay đây.”
Chờ người ta cút đi rồi, đội trưởng Kỷ mới mang vẻ mặt mất mát cúi đầu nhìn điện thoại, trong lòng như thiếu mất một bộ phận quan trọng, tiếng thở cũng càng lúc càng nặng nề.
Mối liên hệ của anh và cô vốn đã không nhiều, lần này đã cắt đứt triệt để.
Không biết qua bao lâu, trời đã hửng sáng, sương bụi mịt mù, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Tuyết trắng phủ lên đầu Kỷ Viêm thành một ngọn núi nhỏ, nhưng anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt như ghim chặt về phía chiếc xe biến mất.
Thật ra, ngay cả chính anh cũng thể nói được rốt cuộc mình đã động lòng với cô từ lúc nào.
Anh sống trong một gia đình quân nhân, từ nhỏ đã phải nghiêm cẩn kiềm chế, làm việc có nề nếp. Từ những năm trung học, với vẻ bề ngoài xuất sắc, anh đã hấp dẫn không ít sự chú ý từ mấy nữ sinh mới biết yêu, nhận thư tình đến mỏi tay nhưng lại chưa từng đọc một bức nào, tất cả đều trả về cho người ta, cũng không muốn để lại cho đối phương một chút ảo tưởng nào.
Sau khi tòng quân, anh tập trung cả thể xác và tâm trí vào việc huấn luyện, sau khi ra làm cảnh sát thì lại càng thường xuyên gặp đủ loại phụ nữ tỏ ý với anh, nhiều lần như vậy, lời từ chối của anh càng lúc càng qua loa. Giang Mục và Lộc Bạch chê cười anh là đầu đất, ngoan cố, bảo thủ, anh chỉ cười, cũng không phủ nhận.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng không thể tránh khỏi mấy cuộc mai mối. Chưa nói đến tính chất công việc của anh, chỉ nhìn vào tướng mạo và dáng người thì Kỷ Viêm quả thật là loại hình mà đa số phụ nữ đều thích. Nhưng anh lại cảm thấy phiền khi gặp gỡ phụ nữ, mỗi khi gặp mặt đều chẳng nói một câu.
Giang Miểu đối với anh mà nói, từ lúc bắt đầu đã là ngoài ý muốn, rồi sau đó, tình cảm của hai người đã trở thành một mối tình gượng ép mà anh không thể tránh được. Nghiêm túc mà nói, anh đối với cô cũng không hẳn là vừa gặp đã yêu.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người vô tình ăn chung một bữa lẩu, anh chỉ nhớ về cô như một cô gái nhỏ khờ khạo với đôi con ngươi đen xinh đẹp, khi cười lên thì long lanh ánh nước, lúc đỏ mặt lên lại rất dễ nhìn.
Sau này, hai người gặp lại nhau ở trường học, cô bị thương, anh cúi người ôm lấy cô. Gò má cô dán lên lồng ngực anh, rõ ràng chỉ là một nhiệm vụ cứu viện bình thường, nhưng khi cô gái nằm trong ngực ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt mong chờ và e thẹn, điều đó đã thành công khiến tim anh đập điên cuồng, không thể kiềm chế được.
Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, anh biết cô là cháu gái ngoại của đội trưởng Ngô, có ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng nhiều hơn là những rung động không giấu được dưới đáy lòng.
Những thứ hời hợt như vậy luôn là thứ khiến Kỷ Viêm xem thường nhất. Một người đàn ông chỉ dựa vào vẻ ngoài để hấp dẫn phụ nữ thì chỉ có thể nói rằng tên đàn ông đó không có năng lực.
Nhưng khi anh để lộ thân trên trần trụi lúc sửa xe cho cô, hai gò má cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt sáng ngời dính chặt trên người anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên cảm thấy mấy thứ như nhan sắc này, thỉnh thoảng khoe ra một chút cũng khá thú vị.
Sau đó nữa, trại hè nhàm chán buồn tẻ kia lại khiến anh có nhận thức hoàn toàn mới về cô gái trông có vẻ yếu đuối kia.
Cô có khát vọng chiến thắng mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng chịu thua, có một nhân cách độc lập, sẽ không dễ dàng để người khác điều khiển. Cô có chút tính tình trẻ con nhưng không hề vờ vịt, lúc không quậy thì rất ngoan ngoãn, khi náo loạn thì lại như một bé mèo con chỉ biết giương nanh múa vuốt, nói trở mặt thì lập tức trở mặt, nhưng sau khi nói chuyện rõ ràng lại rất dễ dỗ.
Biết càng nhiều thì trái tim cũng không tự giác mà sa vào, chờ đến khi anh nhận ra thì đã không thể dứt ra được nữa.
Anh không phải là một người giỏi xử lý mối quan hệ nam nữ, thậm chí trước kia anh còn nghĩ mình sẽ độc thân cả đời này, đặc biệt là sau khi cha Kỷ qua đời ngoài ý muốn, anh đã hoàn toàn cắt đứt những suy nghĩ đó.
Giang Miểu xuất hiện khiến anh nảy sinh một ảo giác, cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì nhất định có thể khiến cô hạnh phúc.
Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc. Tính chất công việc của anh đã buộc cô phải chịu rất nhiều nỗi buồn tủi, lặp lại nhiều lần trong thời gian dài, trái tim có nồng nhiệt đến mấy cũng chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Cô ở chung với anh rất vất vả, cũng không hề vui vẻ, anh đều biết cả, nhưng không thể nào thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn.
Đơn xin phép thuyên chuyển công tác đã gửi lên trên vài lần, mỗi lần đều bị trả về, ngay cả chính ủy Chu cũng tìm anh nói chuyện không dưới năm lần, chưa nói tới những lần cán bộ trong đoàn làm công tác tư tưởng cho anh.
Anh hiểu chuyện này không thể xong xuôi trong một sớm một chiều được, nhưng anh thật sự không nỡ làm cô gái nhỏ thất vọng, không muốn nhìn thấy cô lại tỏ vẻ rộng lượng bao dung, sau đó lại len lén rơi nước mắt ở nơi anh không nhìn thấy.
Nói chia tay thật sự không phải là một quyết định xúc động nhất thời. Trước đó đã có quá nhiều lý do, không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng, nhưng sau khi nói xong thì anh lập tức hối hận, chuyện này cũng là thật.
Anh đã ngây thơ nghĩ rằng cho dù thay đổi thân phận nhưng vẫn có thể ở bên cạnh chăm sóc cô như lúc trước, nhưng không ngờ bên người cô sẽ có những người khác xuất hiện.
Nói thật lòng, trong một thoáng anh tận mắt nhìn thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng một người đàn ông khác, anh đã ghen tị đến mức muốn giết người.
Rất rõ ràng, anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, cũng đánh giá cao dục vọng chiếm hữu của mình dành cho cô.
Đến sinh nhật bà cụ Ngô, anh đội gió đội tuyết để tới vì biết chắc chắn cô sẽ ở đó. Cho dù trong lòng cô có oán hận, cho dù cô lạnh nhạt như người xa lạ, nhưng anh vẫn bằng lòng hạ thấp bản thân, chấp nhận toàn bộ, thậm chí còn không tiếc dùng chiêu sắc dụ vô sỉ nhất để quyến rũ cô gái nhỏ trầm luân cùng anh.
Đáp án mà cô muốn, ban đầu anh chỉ nghĩ nên giấu ở trong lòng. Nhưng sau buổi tối hôm qua, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, có một số việc anh phải tự mình làm rõ.
Chỉ có mất đi thì mới hiểu được, khát vọng của anh dành cho cô đã sớm ăn sâu vào xương tủy.
Anh cần Giang Miểu.
Bởi vì đó là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời đen tối của anh.
Cả đêm Giang Miểu không ngủ được. Khắp phòng đều là mùi hương còn lưu lại sau khi hai người ân ái. Chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu cô sẽ hiện lên khuôn mặt điển trai của người đàn ông kia, bên tai như vẫn còn tiếng thở dốc trầm thấp của anh. Những thứ này càng khiến tim cô đập nhanh hơn, không hề buồn ngủ một chút nào.
Trời còn chưa sáng mà Giang Miểu đã rời giường. Cô mò mẫm nhấn đèn ngủ trên đầu giường, ánh sáng có màu sắc ấm áp rọi vào mắt. May mà cúp điện không lâu lắm, không cần phải lần mò trong bóng tối rồi lại va chạm phải đồ vật.
Cô nhanh chóng mặc quần áo xong xuôi, ra khỏi phòng, cửa lớn căn phòng đối diện của người đàn ông vẫn đóng chặt. Cô âm thầm hít một hơi, qua một đêm dâm mỹ mập mờ, cô vẫn chưa nghĩ kĩ bây giờ nên đối mặt với anh như thế nào.
Căn phòng bên ngoài vô cùng yên tĩnh, cô nhẹ tay nhẹ chân, cong thắt lưng bước từng bước một về phía cửa lớn.
Ngờ đâu, vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy bóng lưng cao ngất vững chãi của người đàn ông dưới ánh đèn vàng nhạt treo trên cây ăn trái thấp bé cách đó không xa.
Giang Miểu sửng sốt, trong đôi mắt long lanh trong sáng lộ ra dưới lớp mũ khăn kín mít đều là hình ảnh người đàn ông đang tập trung cạo sạch đống tuyết rơi trên chiếc xe.
Dù Kỷ Viêm đang tập trung làm việc thì tính cảnh giác vẫn cao hơn người thường. Khi tiếng mở cửa khe khẽ truyền vào tai anh, anh không nhanh không chậm làm xong chuyện trên tay trước, sau đó xoay người đi về phía cô gái nhỏ đang ngơ ngác.
“Em dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Giang Miểu rũ mắt, hàng mi dài khẽ run lên, không được tự nhiên mà ho một tiếng: “Không ngủ được.”
Kỷ Viêm đứng trước mặt Giang Miểu, tự nhiên đưa tay ra chỉnh lại chiếc mũ đội lệch của cô, cười nhẹ: “Sao thế, sợ nửa đêm anh lại lẻn qua à?”
Má Giang Miểu chợt đỏ lên, cô cảm thấy anh mở miệng nói câu nào thì câu nấy đều dính tới tình dục. Trải qua đêm hôm qua, hình tượng chính trực cao thượng của người đàn ông này trong lòng cô đã vỡ tan hết cả.
Hiện giờ anh chẳng khác gì một tên lưu manh trong phố nhỏ ngõ hẹp, ngoại trừ gương mặt đẹp trai thì lời nói cử chỉ quả thật là giống như đúc.
Người đàn ông khoác một lớp áo mỏng, má anh đỏ lên vì lạnh, trên đầu có vài bông tuyết lạnh giá. Anh thuận tay phủi xuống, bông tuyết lại nhẹ nhàng đáp lên gò má trắng nõn của cô nhóc. Anh dùng tay lau đi, nhưng đầu ngón tay lạnh giá của anh lại làm cô gái nhỏ cau mày vì lạnh.
Đội trưởng Kỷ rút tay về, hai lòng bàn tay thô ráp dùng sức chà xát cho nóng lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô gái.
Anh đè thấp giọng nói: “Trời sáng rồi hẵng đi, bây giờ lái xe không an toàn đâu.”
Giang Miểu khẽ nâng cằm đầy ngạo mạn, không để ý đến mấy lời quan tâm của anh, đi thẳng về phía chiếc xe của mình.
Chiếc xe vốn bị một lớp tuyết dày bao phủ đã được người đàn ông dọn dẹp sạch sẽ. Cô mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế, bàn tay to lớn của người đàn ông lại đè lên, nhẹ nhàng khống chế động tác đóng cửa của cô.
Giang Miểu ngước mắt, không nhịn được trừng mắt nhìn anh: “Anh còn chuyện gì sao?”
Đội trưởng Kỷ bình tĩnh nhìn cô, ôn hòa lên tiếng: “Muốn đi bây giờ cũng được, nhưng về đến nhà thì nhắn tin cho anh nhé?”
Cô gái nhỏ không còn sức để đáp lại: “Tại sao tôi phải nhắn tin cho anh?”
“Anh lo lắng.”
Cô lạnh nhạt nhìn anh: “Đó là chuyện của anh, tôi không có nghĩa vụ này.”
Đã nói đến nước này rồi, người đàn ông cũng yên lặng không nói tiếp, chỉ là vẫn không cho cô đóng cửa xe lại.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngặt nỗi chênh lệch sức mạnh quá lớn, cô gái nhỏ dùng hết sức lực, nghẹn đến đỏ cả mặt cũng không nhúc nhích được chút nào.
Thật lâu sau, Giang Miểu hết sức, buồn bực lẩm bẩm: “Tôi đã sớm xóa hết phương thức liên lạc với anh rồi.”
“Ừ, anh biết mà.”
Hơi thở của cô nóng lên, tay cầm vô lăng siết chặt, dời ánh mắt đi không nhìn anh nữa.
Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh: “Nghe nói trí nhớ của sinh viên khoa Văn rất tốt, anh đọc số điện thoại một lần, em có thể nhớ được không?”
Giang Miểu không kịp nghĩ đã thốt ra: “Không cần, tôi thuộc rồi.”
Đội trưởng Kỷ nở một nụ cười, giả vờ như không nghe thấy: “Cái gì cơ?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cô đã hối hận. Cô chán nản cắn môi, hận không thể giấu mình trong nền tuyết trắng xóa. Thật là, sao lại mất mặt thế cơ chứ.
Cô giải thích vòng vo: “Là tôi… Ừm… thỉnh thoảng…có vài thứ không quên.”
“Ừm… là thế à…”
Người đàn ông bày ra vẻ thì ra là thế, cười xấu xa.
Sau đó, anh đột nhiên cúi người xuống, ngay lúc cô gái nhỏ vẫn còn đang chìm trong cảm giác xấu hổ chán nản thì nhẹ nhàng in một cái hôn lên chiếc mũ của cô.
Không đợi cô gái đang đóng băng trong nháy mắt hoàn hồn lại, anh đã nhanh chóng rời đi, tựa như một màn vừa nãy chỉ là ảo ảnh hư vô.
“Về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Rõ ràng là ngay cả tiếp xúc da thịt cũng không, nhưng cảm giác nóng rẫy vẫn cứ thấm qua da đầu tiến vào bên trong cơ thể cô. Cô không chút tiền đồ mà đỏ mặt đến tận cổ, nếu không phải đã đội mũ quấn khăn kín mít, e rằng bản thân sẽ lộ ra rõ ràng.
Giang Miểu ra vẻ bình tĩnh đóng cửa xe lại, khởi động xe, lại chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
“Kỷ Viêm.”
“Ừ…”
“Tôi đột nhiên phát hiện ra, anh thật sự rất lưu manh.”
Đội trưởng Kỷ mang khuôn mặt thâm trầm gật đầu, khóe môi lại nhoẻn lên một nụ cười: “Việc này thì tùy người, tôi không như thế với những người khác.”
Cô gái nhỏ sửng sốt, ánh mắt nhìn thấy ý cười không giấu được trong đáy mắt anh, đột nhiên nhớ ra những lời này đã từng phát ra từ chính miệng của mình.
Cô buồn bực liếc mắt nhìn anh một cái, lưu loát nâng cửa kính xe lên, thành thạo quay đầu xe. Xe hơi nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ, đi lên con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Kỷ Viêm vẫn đứng dưới gốc cây, nhìn chiếc xe đi xa dần, bông tuyết bay lất phất rơi trên đầu vai, tích thành hai ngọn núi nhỏ.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Wechat của Giang Miểu lên, vẫn là avatar kì lạ và biệt danh cũng kỳ lạ nốt, có điều vòng bạn bè lại sạch sẽ như một trang giấy trắng.
Thực ra ban đầu Kỷ Viêm cũng không biết mình đã bị chặn, chỉ là theo thói quen mỗi ngày mở Wechat của Giang Miểu lên thì phát hiện vòng bạn bè của cô trống rỗng, anh còn tưởng điện thoại của mình có vấn đề, tắt đi bật lại nhiều lần nhưng trăm mối vẫn không có cách giải. Anh chỉ đành căng mặt gọi Giang Mục đến, hỏi anh ta một cách mơ hồ: “Cái Wechat ấy… cậu có từng gặp tình huống mà vòng bạn bè của đối phương biến mất chưa?”
Giang Mục hơi giật khóe miệng, nhẫn nhịn không cười ra tiếng: “Đội trưởng Kỷ, anh bị ai kéo vào danh sách đen rồi?”
Gương mặt Kỷ Viêm cứng đờ, anh che miệng ho nhẹ hai tiếng, giả vờ không thèm để ý: “Cậu có thể về đội rồi…”
Hiếm khi Giang Mục thấy được thời khắc quang vinh khi lão Kỷ thất bại, đâu dễ gì bỏ qua như vậy. Anh ta trưng ra khuôn mặt như một nhà truyền giáo, nói: “Con gái mà, cãi nhau là thích kéo vào danh sách đen. Đội trưởng Kỷ, anh đừng lo, dỗ con gái là sở trường của tôi, chỉ cần anh lên tiếng, lớp học của thầy giáo Giang sẽ mở ngay tại đây… đảm bảo sẽ giải quyết được… À tôi X…”
Anh ta bị đá một cái, nhe răng nhếch miệng: “Chuyện gì cũng từ từ nói, đừng có động tay động chân chứ… khụ khụ khụ… được rồi… tôi đi ngay… đi ngay đây.”
Chờ người ta cút đi rồi, đội trưởng Kỷ mới mang vẻ mặt mất mát cúi đầu nhìn điện thoại, trong lòng như thiếu mất một bộ phận quan trọng, tiếng thở cũng càng lúc càng nặng nề.
Mối liên hệ của anh và cô vốn đã không nhiều, lần này đã cắt đứt triệt để.
Không biết qua bao lâu, trời đã hửng sáng, sương bụi mịt mù, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Tuyết trắng phủ lên đầu Kỷ Viêm thành một ngọn núi nhỏ, nhưng anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt như ghim chặt về phía chiếc xe biến mất.
Thật ra, ngay cả chính anh cũng thể nói được rốt cuộc mình đã động lòng với cô từ lúc nào.
Anh sống trong một gia đình quân nhân, từ nhỏ đã phải nghiêm cẩn kiềm chế, làm việc có nề nếp. Từ những năm trung học, với vẻ bề ngoài xuất sắc, anh đã hấp dẫn không ít sự chú ý từ mấy nữ sinh mới biết yêu, nhận thư tình đến mỏi tay nhưng lại chưa từng đọc một bức nào, tất cả đều trả về cho người ta, cũng không muốn để lại cho đối phương một chút ảo tưởng nào.
Sau khi tòng quân, anh tập trung cả thể xác và tâm trí vào việc huấn luyện, sau khi ra làm cảnh sát thì lại càng thường xuyên gặp đủ loại phụ nữ tỏ ý với anh, nhiều lần như vậy, lời từ chối của anh càng lúc càng qua loa. Giang Mục và Lộc Bạch chê cười anh là đầu đất, ngoan cố, bảo thủ, anh chỉ cười, cũng không phủ nhận.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng không thể tránh khỏi mấy cuộc mai mối. Chưa nói đến tính chất công việc của anh, chỉ nhìn vào tướng mạo và dáng người thì Kỷ Viêm quả thật là loại hình mà đa số phụ nữ đều thích. Nhưng anh lại cảm thấy phiền khi gặp gỡ phụ nữ, mỗi khi gặp mặt đều chẳng nói một câu.
Giang Miểu đối với anh mà nói, từ lúc bắt đầu đã là ngoài ý muốn, rồi sau đó, tình cảm của hai người đã trở thành một mối tình gượng ép mà anh không thể tránh được. Nghiêm túc mà nói, anh đối với cô cũng không hẳn là vừa gặp đã yêu.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người vô tình ăn chung một bữa lẩu, anh chỉ nhớ về cô như một cô gái nhỏ khờ khạo với đôi con ngươi đen xinh đẹp, khi cười lên thì long lanh ánh nước, lúc đỏ mặt lên lại rất dễ nhìn.
Sau này, hai người gặp lại nhau ở trường học, cô bị thương, anh cúi người ôm lấy cô. Gò má cô dán lên lồng ngực anh, rõ ràng chỉ là một nhiệm vụ cứu viện bình thường, nhưng khi cô gái nằm trong ngực ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt mong chờ và e thẹn, điều đó đã thành công khiến tim anh đập điên cuồng, không thể kiềm chế được.
Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, anh biết cô là cháu gái ngoại của đội trưởng Ngô, có ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng nhiều hơn là những rung động không giấu được dưới đáy lòng.
Những thứ hời hợt như vậy luôn là thứ khiến Kỷ Viêm xem thường nhất. Một người đàn ông chỉ dựa vào vẻ ngoài để hấp dẫn phụ nữ thì chỉ có thể nói rằng tên đàn ông đó không có năng lực.
Nhưng khi anh để lộ thân trên trần trụi lúc sửa xe cho cô, hai gò má cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt sáng ngời dính chặt trên người anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên cảm thấy mấy thứ như nhan sắc này, thỉnh thoảng khoe ra một chút cũng khá thú vị.
Sau đó nữa, trại hè nhàm chán buồn tẻ kia lại khiến anh có nhận thức hoàn toàn mới về cô gái trông có vẻ yếu đuối kia.
Cô có khát vọng chiến thắng mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng chịu thua, có một nhân cách độc lập, sẽ không dễ dàng để người khác điều khiển. Cô có chút tính tình trẻ con nhưng không hề vờ vịt, lúc không quậy thì rất ngoan ngoãn, khi náo loạn thì lại như một bé mèo con chỉ biết giương nanh múa vuốt, nói trở mặt thì lập tức trở mặt, nhưng sau khi nói chuyện rõ ràng lại rất dễ dỗ.
Biết càng nhiều thì trái tim cũng không tự giác mà sa vào, chờ đến khi anh nhận ra thì đã không thể dứt ra được nữa.
Anh không phải là một người giỏi xử lý mối quan hệ nam nữ, thậm chí trước kia anh còn nghĩ mình sẽ độc thân cả đời này, đặc biệt là sau khi cha Kỷ qua đời ngoài ý muốn, anh đã hoàn toàn cắt đứt những suy nghĩ đó.
Giang Miểu xuất hiện khiến anh nảy sinh một ảo giác, cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì nhất định có thể khiến cô hạnh phúc.
Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc. Tính chất công việc của anh đã buộc cô phải chịu rất nhiều nỗi buồn tủi, lặp lại nhiều lần trong thời gian dài, trái tim có nồng nhiệt đến mấy cũng chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Cô ở chung với anh rất vất vả, cũng không hề vui vẻ, anh đều biết cả, nhưng không thể nào thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn.
Đơn xin phép thuyên chuyển công tác đã gửi lên trên vài lần, mỗi lần đều bị trả về, ngay cả chính ủy Chu cũng tìm anh nói chuyện không dưới năm lần, chưa nói tới những lần cán bộ trong đoàn làm công tác tư tưởng cho anh.
Anh hiểu chuyện này không thể xong xuôi trong một sớm một chiều được, nhưng anh thật sự không nỡ làm cô gái nhỏ thất vọng, không muốn nhìn thấy cô lại tỏ vẻ rộng lượng bao dung, sau đó lại len lén rơi nước mắt ở nơi anh không nhìn thấy.
Nói chia tay thật sự không phải là một quyết định xúc động nhất thời. Trước đó đã có quá nhiều lý do, không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng, nhưng sau khi nói xong thì anh lập tức hối hận, chuyện này cũng là thật.
Anh đã ngây thơ nghĩ rằng cho dù thay đổi thân phận nhưng vẫn có thể ở bên cạnh chăm sóc cô như lúc trước, nhưng không ngờ bên người cô sẽ có những người khác xuất hiện.
Nói thật lòng, trong một thoáng anh tận mắt nhìn thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng một người đàn ông khác, anh đã ghen tị đến mức muốn giết người.
Rất rõ ràng, anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, cũng đánh giá cao dục vọng chiếm hữu của mình dành cho cô.
Đến sinh nhật bà cụ Ngô, anh đội gió đội tuyết để tới vì biết chắc chắn cô sẽ ở đó. Cho dù trong lòng cô có oán hận, cho dù cô lạnh nhạt như người xa lạ, nhưng anh vẫn bằng lòng hạ thấp bản thân, chấp nhận toàn bộ, thậm chí còn không tiếc dùng chiêu sắc dụ vô sỉ nhất để quyến rũ cô gái nhỏ trầm luân cùng anh.
Đáp án mà cô muốn, ban đầu anh chỉ nghĩ nên giấu ở trong lòng. Nhưng sau buổi tối hôm qua, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, có một số việc anh phải tự mình làm rõ.
Chỉ có mất đi thì mới hiểu được, khát vọng của anh dành cho cô đã sớm ăn sâu vào xương tủy.
Anh cần Giang Miểu.
Bởi vì đó là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời đen tối của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.