Chương 11
Thụy Bất Tỉnh
08/12/2020
Editor: Búp Búp
Xem lại mới mới phát hiện ban đầu những chỗ không tốt dùng trân châu đen đánh dấu, chỗ tốt trân châu trắng làm dấu… Thật là một cách ghi chép xa xỉ TAT
Còn một khúc nữa nhưng mà không liên quan tới truyện nên lời tác giả tới đây thôi nha.Hôm nay Thiệu Niên Hoa mang theo một con vịt nướng có phết mật ong, ngoài giòn ruột mềm, trong mặn có ngọt, thơm ngào ngạt – – anh không chắc hôm nay nhân ngư có đến hay không, nhưng nếu mang theo món có mùi hương đặc biệt thơm, xác suất nhân ngư xuất hiện xét ra sẽ cao hơn một chút.
Hắn đúng là sơ suất quá, Thiệu Niên Hoa ôm vịt nướng chán nản nghĩ. Khó khăn lắm mới có thể nói được, sao mà mình không chịu nói nhiều hơn tí chứ, một giây không để ý thôi là đã hôn rồi! Nhân ngư rốt cuộc nghĩ thế nào vậy trời? Chẳng lẽ trưởng thành rồi thì ghét hắn luôn?! Lỡ sau này hắn cũng không tới thì làm sao giờ?
Thật ra trong lòng anh không lo lắng chuyện cuối cùng lắm, bởi lẽ lần này người cá quật anh nhẹ hơn hồi trước nhiều! Trừ chuyện hơi choáng váng đầu đau thì anh cũng không bị thương gì nữa, cho nên hắn vẫn có cảm tình với mình nha! Nói không chừng lúc đó chỉ là do thẹn thùng thôi?!
Nghĩ thế trong lòng anh bèn thoải mái hơn nhiều, đầu không choáng lưng không mỏi, vịt nướng còn thơm hơn nữa!
Sau đó, như để xác minh suy nghĩ của anh, nhân ngư ào một tiếng trồi đầu lên khỏi mặt nước, đôi mắt xanh biếc chớp lóe, liếc mắt đưa tình với anh.
Thơm quá… Âu từ xa thật xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng rồi, kề sát mũi ngửi còn thấy thèm hơn, hắn nhìn chằm chằm vào ngực Thiệu Niên Hoa nuốt nước miếng cái ực, rồi cố gắng dời tầm mắt – – Chính sự quan trọng hơn:” Ngày hôm qua…. Ta quên mất, sau này không có chuyện thế nữa đâu.”
Sau đó hắn giơ một một cái vỏ sò to, chớp lóe mù mắt Thiệu Niên Hoa.
Đó là một cái vỏ sò to ngang ngửa thau rửa mặt, bên trong đầy ắp trân chân, trắng đen hồng xám mấy chục viên, viên nào viên nấy đều trơn nhẵn bóng bẩy, viên to nhất phải xấp xỉ cỡ một nắm tay trẻ con, viên nhỏ nhất cũng tầm miệng chén uống rượu. Tất cả được chất đống trong chiếc vỏ sò bóng sáng rực rỡ, tia nắng vừa chiếu vào cái đống ấy, liền tạo ra khung cảnh ánh sáng lung linh muôn màu, rực rỡ chói lóa.
Âu rất là đắc ý đưa vỏ sò cho hắn: “Đây là quà đính hôn của ta, mấy viên đẹp nhất cho ngươi cả đấy! Những nhân ngư khác còn chẳng nỡ cho đi như ta đâu!”
Thiệu Niên Hoa há to miệng, chỉ ngây ngốc chỉ ngây ngốc chìa tay nhận lấy, nào ngờ đống trân châu ấy rất nặng, lúc cầm anh không cẩn thận xém tí làm rớt vào trong biển rồi.
Âu chẳng mảy may quan tâm phản ứng của anh, tự trèo lên thuyền, để trân châu yên vị xong, thì bắt đầu sờ Thiệu Niên Hoa.
Khó khăn lắm Thiệu Niên Hoa mới tỉnh táo lại, thì giờ lại sợ đổ mồ hôi lạnh, bắt lấy cái tay đang cởi đồ anh của nhân ngư: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong!”
“Chuẩn bị cái gì? “Âu sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục cởi áo khoác anh: “Đưa đồ ăn cho ta đi chứ!”
(này thì ảo tưởng =)))))
Nhân ngư luôn có thể mang đến bất ngờ, Thiệu Niên Hoa vuốt ve lưng Âu, cảm thấy cả trái tim như sắp tan chảy, nhưng lúc này Âu đang vùi đầu hớn hở ăn lấy ăn để, cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một lần, khiến anh không khỏi cảm thấy hơi bực. Vì thế anh bắt đầu ho khù khụ.
“Làm sao làm sao vậy? “Nhân ngư quả nhiên quan tâm ngó hắn. Thiệu Niên Hoa xoa tóc của hắn, vô sỉ nói: “Không có gì, chỉ là ngày hôm qua uống ít nước biển, bị đập hơi đau, nhưng không sao cả.”
Âu nhíu mày, vội vàng ngoạm hai ba phát non nửa con vịt nướng, ôm cổ anh xáp xáp lại, hôn lên hai má, lên môi, rồi ôm anh an ủi: “Xin lỗi anh, sau này tôi sẽ không thế nữa, anh thích hôn thì hôn!”
Thiệu Niên Hoa bị cọ cho mặt như chảo dầu mới hài lòng cầm lược vệ sinh tóc và vảy cho nhân ngư.
Âu dựa vào người anh, thoải mái híp mắt khẽ ngâm nga ca hát– Bây giờ, hắn không còn hát lạc điệu nữa– đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa trong nước, thuyền nhỏ bập bềnh theo nhịp sóng biển, thời gian cũng thành một phần của giai điệu, gió biển vấn vít chảy qua.
“Tôi nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.” Âu ôm Thiệu Niên Hoa, cả người dán dính lên người anh, môi tiếp xúc với cằm anh, phà hơi lên cổ người ta: “Tên của tôi là Âu, còn anh?”
“Thiệu Niên Hoa.” Đây có lẽ là lần xưng tên nghiêm túc nhất trong đời anh.
Âu cọ cọ cái cằm sạch sẽ của anh, đôi mắt cong cong: “Thiệu Niên Hoa, tôi nhớ rồi. Thần biển làm chứng, hôn ước của Âu và Thiệu Niên Hoa thành lập.”
=============== Nghe nói có người tò mò tôi mới viết đấy °v°===================
“Thiệu Niên Hoa, có thứ gì đó chọt tôi.” Âu cọ cọ trên người anh.
“....” Thiệu Niên Hoa đỏ mặt kìm hắn lại không cho ngọ nguậy nữa: “Đừng lộn xộn.”
“Sao thế?” Âu ngồi xuống, thấy trong quần hắn nổi lên một cục to to, ngay lập tức tò mò: “Giấu cái gì đấy? Cho xem với!”
Đi kèm với vấn đề bị lột quần giữa ban ngày ban mặt, trời hãy còn sáng choang, đồng chí Thiệu Niên Hoa gặp phải một vấn đề khá là xấu hổ– anh nên che mặt hay che JJ đây?
” Đây là cơ quan sinh dục của nhân loại phải không? Lộ ở bên ngoài à!” Âu lại sáp lại người anh tò mò nghiên cứu JJ của anhm sau đó táy máy chọt một cái.
Sau đó… Không có sau đó.
Thiệu Niên Hoa hét thảm một tiếng che JJ co rúm lại lăn qua lăn lại trên chiếc thuyền nhỏ.
Âu ngượng ngùng cười khan, cứ như thể không có chuyện gì nghiêm trọng kê tay ra sau lưng: “Tôi nghĩ hàng lộ ra ngoài thì chắc phải cứng cáp chứ. ”
Hắn nói như vậy rồi như có cảm giác ưu việt chỉ chỉ xuống phía dưới của mình: “Cái của tôi cũng sợ đau lắm, cho nên bình thường đều được giấu kín!”
Thiệu Niên Hoa: “............... ”
Dù nói thế nào thì vấn đề sinh sản của người cá quấy nhiễu Thiệu Niên Hoa đã lâu cuối cùng cũng được giải đáp.
Tuy cái giá phải trả vô cùng đau đớn.
=============== Nghe nói có người tò mò tôi mới viết đấy °v °b===================
Xem lại mới mới phát hiện ban đầu những chỗ không tốt dùng trân châu đen đánh dấu, chỗ tốt trân châu trắng làm dấu… Thật là một cách ghi chép xa xỉ TAT
Còn một khúc nữa nhưng mà không liên quan tới truyện nên lời tác giả tới đây thôi nha.Hôm nay Thiệu Niên Hoa mang theo một con vịt nướng có phết mật ong, ngoài giòn ruột mềm, trong mặn có ngọt, thơm ngào ngạt – – anh không chắc hôm nay nhân ngư có đến hay không, nhưng nếu mang theo món có mùi hương đặc biệt thơm, xác suất nhân ngư xuất hiện xét ra sẽ cao hơn một chút.
Hắn đúng là sơ suất quá, Thiệu Niên Hoa ôm vịt nướng chán nản nghĩ. Khó khăn lắm mới có thể nói được, sao mà mình không chịu nói nhiều hơn tí chứ, một giây không để ý thôi là đã hôn rồi! Nhân ngư rốt cuộc nghĩ thế nào vậy trời? Chẳng lẽ trưởng thành rồi thì ghét hắn luôn?! Lỡ sau này hắn cũng không tới thì làm sao giờ?
Thật ra trong lòng anh không lo lắng chuyện cuối cùng lắm, bởi lẽ lần này người cá quật anh nhẹ hơn hồi trước nhiều! Trừ chuyện hơi choáng váng đầu đau thì anh cũng không bị thương gì nữa, cho nên hắn vẫn có cảm tình với mình nha! Nói không chừng lúc đó chỉ là do thẹn thùng thôi?!
Nghĩ thế trong lòng anh bèn thoải mái hơn nhiều, đầu không choáng lưng không mỏi, vịt nướng còn thơm hơn nữa!
Sau đó, như để xác minh suy nghĩ của anh, nhân ngư ào một tiếng trồi đầu lên khỏi mặt nước, đôi mắt xanh biếc chớp lóe, liếc mắt đưa tình với anh.
Thơm quá… Âu từ xa thật xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng rồi, kề sát mũi ngửi còn thấy thèm hơn, hắn nhìn chằm chằm vào ngực Thiệu Niên Hoa nuốt nước miếng cái ực, rồi cố gắng dời tầm mắt – – Chính sự quan trọng hơn:” Ngày hôm qua…. Ta quên mất, sau này không có chuyện thế nữa đâu.”
Sau đó hắn giơ một một cái vỏ sò to, chớp lóe mù mắt Thiệu Niên Hoa.
Đó là một cái vỏ sò to ngang ngửa thau rửa mặt, bên trong đầy ắp trân chân, trắng đen hồng xám mấy chục viên, viên nào viên nấy đều trơn nhẵn bóng bẩy, viên to nhất phải xấp xỉ cỡ một nắm tay trẻ con, viên nhỏ nhất cũng tầm miệng chén uống rượu. Tất cả được chất đống trong chiếc vỏ sò bóng sáng rực rỡ, tia nắng vừa chiếu vào cái đống ấy, liền tạo ra khung cảnh ánh sáng lung linh muôn màu, rực rỡ chói lóa.
Âu rất là đắc ý đưa vỏ sò cho hắn: “Đây là quà đính hôn của ta, mấy viên đẹp nhất cho ngươi cả đấy! Những nhân ngư khác còn chẳng nỡ cho đi như ta đâu!”
Thiệu Niên Hoa há to miệng, chỉ ngây ngốc chỉ ngây ngốc chìa tay nhận lấy, nào ngờ đống trân châu ấy rất nặng, lúc cầm anh không cẩn thận xém tí làm rớt vào trong biển rồi.
Âu chẳng mảy may quan tâm phản ứng của anh, tự trèo lên thuyền, để trân châu yên vị xong, thì bắt đầu sờ Thiệu Niên Hoa.
Khó khăn lắm Thiệu Niên Hoa mới tỉnh táo lại, thì giờ lại sợ đổ mồ hôi lạnh, bắt lấy cái tay đang cởi đồ anh của nhân ngư: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong!”
“Chuẩn bị cái gì? “Âu sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục cởi áo khoác anh: “Đưa đồ ăn cho ta đi chứ!”
(này thì ảo tưởng =)))))
Nhân ngư luôn có thể mang đến bất ngờ, Thiệu Niên Hoa vuốt ve lưng Âu, cảm thấy cả trái tim như sắp tan chảy, nhưng lúc này Âu đang vùi đầu hớn hở ăn lấy ăn để, cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một lần, khiến anh không khỏi cảm thấy hơi bực. Vì thế anh bắt đầu ho khù khụ.
“Làm sao làm sao vậy? “Nhân ngư quả nhiên quan tâm ngó hắn. Thiệu Niên Hoa xoa tóc của hắn, vô sỉ nói: “Không có gì, chỉ là ngày hôm qua uống ít nước biển, bị đập hơi đau, nhưng không sao cả.”
Âu nhíu mày, vội vàng ngoạm hai ba phát non nửa con vịt nướng, ôm cổ anh xáp xáp lại, hôn lên hai má, lên môi, rồi ôm anh an ủi: “Xin lỗi anh, sau này tôi sẽ không thế nữa, anh thích hôn thì hôn!”
Thiệu Niên Hoa bị cọ cho mặt như chảo dầu mới hài lòng cầm lược vệ sinh tóc và vảy cho nhân ngư.
Âu dựa vào người anh, thoải mái híp mắt khẽ ngâm nga ca hát– Bây giờ, hắn không còn hát lạc điệu nữa– đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa trong nước, thuyền nhỏ bập bềnh theo nhịp sóng biển, thời gian cũng thành một phần của giai điệu, gió biển vấn vít chảy qua.
“Tôi nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.” Âu ôm Thiệu Niên Hoa, cả người dán dính lên người anh, môi tiếp xúc với cằm anh, phà hơi lên cổ người ta: “Tên của tôi là Âu, còn anh?”
“Thiệu Niên Hoa.” Đây có lẽ là lần xưng tên nghiêm túc nhất trong đời anh.
Âu cọ cọ cái cằm sạch sẽ của anh, đôi mắt cong cong: “Thiệu Niên Hoa, tôi nhớ rồi. Thần biển làm chứng, hôn ước của Âu và Thiệu Niên Hoa thành lập.”
=============== Nghe nói có người tò mò tôi mới viết đấy °v°===================
“Thiệu Niên Hoa, có thứ gì đó chọt tôi.” Âu cọ cọ trên người anh.
“....” Thiệu Niên Hoa đỏ mặt kìm hắn lại không cho ngọ nguậy nữa: “Đừng lộn xộn.”
“Sao thế?” Âu ngồi xuống, thấy trong quần hắn nổi lên một cục to to, ngay lập tức tò mò: “Giấu cái gì đấy? Cho xem với!”
Đi kèm với vấn đề bị lột quần giữa ban ngày ban mặt, trời hãy còn sáng choang, đồng chí Thiệu Niên Hoa gặp phải một vấn đề khá là xấu hổ– anh nên che mặt hay che JJ đây?
” Đây là cơ quan sinh dục của nhân loại phải không? Lộ ở bên ngoài à!” Âu lại sáp lại người anh tò mò nghiên cứu JJ của anhm sau đó táy máy chọt một cái.
Sau đó… Không có sau đó.
Thiệu Niên Hoa hét thảm một tiếng che JJ co rúm lại lăn qua lăn lại trên chiếc thuyền nhỏ.
Âu ngượng ngùng cười khan, cứ như thể không có chuyện gì nghiêm trọng kê tay ra sau lưng: “Tôi nghĩ hàng lộ ra ngoài thì chắc phải cứng cáp chứ. ”
Hắn nói như vậy rồi như có cảm giác ưu việt chỉ chỉ xuống phía dưới của mình: “Cái của tôi cũng sợ đau lắm, cho nên bình thường đều được giấu kín!”
Thiệu Niên Hoa: “............... ”
Dù nói thế nào thì vấn đề sinh sản của người cá quấy nhiễu Thiệu Niên Hoa đã lâu cuối cùng cũng được giải đáp.
Tuy cái giá phải trả vô cùng đau đớn.
=============== Nghe nói có người tò mò tôi mới viết đấy °v °b===================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.