Chương 13
Thụy Bất Tỉnh
08/12/2020
Editor: Búp Búp
Hải thị (chợ trên biển) ban đầu là khu chợ tạm thời mà hải tộc và các chủng loài phi nhân loại quan hệ thân thiết hằng lui tới, sau đó nơi đây dần dần trở thành thị trường giao dịch những vật có giá trị của tất cả các loài phi nhân loại và một bộ phận nhỏ nhân loại. Chợ nằm ở một hòn đảo nhỏ hẻo lánh thuộc Nam Sa, do hơn 30 người có thể lực xuất chúng của thần tộc thay phiên canh giữ phòng vệ và che giấu. Tuy một năm chợ chỉ mở hai lần, nhưng nơi đây là trạm trung chuyển vật tư theo thường lệ của hải tộc và các tộc trên đất liền, trên đảo cũng có dân thường cư trú, yêu thú yêu ma rất đa dạng, chỉ cần nộp tiền trọ và làm việc thì có thể định cư.
Cho dù là đảo hay là chợ phiên đều là vật sở hữu của ngư tộc, vậy nên tất nhiên sẽ có chính sách ưu đãi dành cho thành viên trong gia tộc và thân quyến của người đó: miễn phí tiền thuê trọ, tự do chọn nghề nghiệp.
Tuy nói là tự do chọn nghề nghiệp, nhưng cột nghề nghiệp trong đơn đăng ký Ngân Nguyệt đưa cho họ đã được điền sẵn:
Thương hộ.
Phạm vi kinh doanh: hải sản và thực phẩm đã nấu chín.
Ngoài ra còn có trách nhiệm của người trong tộc:
Nhân ngư: giữ gìn an ninh trật tự.
Nhân loại:Giữ bí mật tất cả những tin tức liên quan đến các giống loại phi nhân loại.Lúc chợ phiên mở cổng, kịp thời chiêu mộ tiếp đãi người cùng loài.Dốc lòng chăm sóc bầu bạn.Căn nhà của họ nằm trên một sườn dốc thấp bên bờ biển, hai sảnh hai phòng một bếp một phòng vệ sinh. Mỗi gian có diện tích gấp ba lần nhà trọ thông thường của con người, trong mỗi phòng – – bao gồm cả phòng bếp phòng vệ sinh — đều cao gấp 1.5 chiều cao của con người, cộng thêm cái hang trong suốt nối thẳng ra biển đã chiếm mất non nửa không gian.
“Hang cá là sự phân phối theo tiêu chuẩn trung bình dành cho nhân ngư chung sống với tộc sống trên đất liền, những đồ dùng sinh hoạt khác mà nhân loại thường dùng trong tivi đều được chia đều theo mức bình quân, nếu có yêu cầu thì có thể đề xuất với tôi.” Ngân Nguyệt giải thích tình huống với Thiệu Niên Hoa. Hắn thanh thản nằm ườn bên mép cái hang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hang này thông tới đáy biển, lúc thủy triều dâng lên nước có thể cũng sẽ từ từ dâng theo, độ ẩm có thể sẽ khá cao đấy, có điều anh sẽ quen ngay ấy mà. Tất cả đồ đạc trong nhà đều được yểm pháp thuật phòng ẩm không thấm nước, cho nên tuyệt đối không được tự tiện trang hoàng sửa đổi hay bố trí thêm đồ mới, cũng không được sử dụng những sản phẩm kém chất lượng của nhân loại. Những thứ ngươi mang đến ngoại trừ đồ dùng tùy thân thì đóng gói lại hết đi, ta sẽ tìm loài có cánh thuận đường bay qua phòng ngươi ở trước đây để gửi đồ trở lại cho.”
Thiệu Niên Hoa nhấc tay đặt câu hỏi: “Ta còn mang một cái vại đựng vảy cá mà Âu rụng hồi vị thành niên nữa.”
Ngân Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Vảy thì giữ lại đi, ngươi có thể xin một hộp mới đựng chúng.”
Thiệu Niên Hoa gật gật đầu.
“Ở đây, ngươi không được ra ngoài một mình. Nếu có việc muốn ra ngoài phải đệ trình đơn xin phép, sẽ có người chuyên phụ trách thu đơn. Có thể truyền tin với bên ngoài hoặc lên mạng tùy ý, nhưng nghiêm cấm lộ ra toàn bộ những tin tức về các chủng tộc trên đảo cũng như về nơi này.”
Tiếp tục gật đầu.
“Có rất ít nhân loại có mặt trong phiên chợ lần này, tất cả họ đều có bầu bạn là phi nhân loại giống ngươi, cho nên đừng cố ý làm thân với đồng tộc, nếu không sẽ dễ dẫn tới mâu thuẫn đấy.”
...
“Nhiêu đó thôi.” Ngân Nguyệt gõ vào vách hang, lại bổ sung thêm: “Còn nữa, đồ ăn của nhân loại ngươi để làm đồ ăn vặt cho Âu ăn là được rồi, đừng cưng hắn quá, ăn quá nhiều đồ đã qua chế biến sẽ khiến hệ tiêu hóa của người cá bị thoái hóa. Hơn nữa sức ăn của hắn gấp mười lần sức ăn của con người, cho hắn ăn hết rồi ngươi cạp đất ăn à.”
Những chuyện phải dặn dò Ngân Nguyệt đều dặn xong cả rồi, Thiệu Niên Hoa gật gù đến độ đầu hơi choáng luôn rồi, lúc này mới thở hổn hển hỏi: “Cho hỏi Âu đi đâu rồi? Cả buổi sáng nay tôi chưa gặp cậu ấy.”
Ngân Nguyệt liếc đôi con ngươi màu xám nhạt nhìn anh, lại quét mắt về phía quả táo ở góc tường, Thiệu Niên Hoa lập tức lĩnh hội cắt nửa trái cho hắn. Hắn thỏa mãn gật gật đầu, mặt mày cứng ngắc đáp: “Hắn đi cuỗm lão hàng xóm tới ở chung cho vui rồi. Đúng rồi, thật ra ta thích nho và dưa hấu hơn.”
Thiệu Niên Hoa:...
Trời chập tối, Âu xách rùa Đại Hải về, bố trí chỗ ở xong xuôi rồi, từ phòng bếp trong hang đi ra, lăn trên sàn nhà từ phòng bếp tới phòng ăn rồi lăn tiếp qua phòng khách lăn tới phòng ngủ, mới tìm thấy Thiệu Niên Hoa đang sửa soạn tủ quần áo. Hắn hưng phấn vồ lấy người ta, ôm cổ anh hôn một cái: “Ôm ta ra ngoài đi! Đi ra vách đá ấy!”
Thiệu Niên Hoa thấy hắn về cũng vui hẳn, ném đồ bị hắn làm ướt qua một bên, cuộn nhân ngư lại, giẫm lên từng giọt nước tóc tách rơi bước ra ngoài, hì hục hồng hộc cắn răng nghiến lợi bế hắn tới vách đá thâm thấp ở sau nhà — không có lực nâng của nước biển, người cá vẫn vô cùng nặnggggggg đó.
Ngồi trên vách đá, Âu nghiêm trang cắt tóc, chải chuốt lại vây đuôi, sau đó bảo anh nhắm mắt lại.
Thiệu Niên Hoa nghe lời nhắm mắt lại, lòng lại đoán xem người cá muốn cho anh điều bất ngờ gì đây?
Lát sau, miệng bị nhét vào thứ gì đó cưng cứng.
“Nuốt đi!” Âu thúc giục anh.
Ngòn ngọt, tanh tanh, Thiệu Niên Hoa mở mắt ra, phát hiện thứ nằm trong miệng mình chính là vảy của Âu!
“Làm cái gì vậy?!” Thiệu Niên Hoa sợ hãi!
“Tặng cho anh đấy.” Âu đắc ý vẫy đuôi, cảm thấy hơi đau một tí, thế là bèn ôm đuôi thổi thổi — Mảnh vảy đó bóc từ phần nhọn của đuôi ra, máu màu hồng từng tia từng tia xuôi theo đường vân trên đuôi chảy xuống.
“Anh chưa từng nghe qua ư, ăn thịt người cá có thể trường sinh bất lão!”
Đây là nghi thức kết hôn của nhân ngư.
Hai người phải tự cắt miếng vảy tuyệt đẹp nhất trên phần nhọn của đuôi mình, cấy lên miệng vết thương của đối phương, khiến mỗi người có thể dung hòa máu thịt của nhau, chia sẻ thương tổn với nhau, chia sẻ sinh mệnh với nhau.
Năng lực tự hồi phục của nhân ngư rất mạnh, không tốn bao nhiêu thời gian, miệng vết thương đã khép lại rất nhanh, cho nên lúc này vảy của đối phương sẽ vĩnh viễn ở trên người người đó. Cho nên miếng vảy màu sác khác biệt trên phần nhọn của đuôi là chứng cứ chứng minh người cá đã có bầu bạn rồi.
Âu vỗ vỗ mặt Thiệu Niên Hoa, thu hút sự chú ý của anh khỏi cái đuôi của mình, dưới ánh sáng mờ ảo của chạng vạng chăm chú nhìn anh.
Cũng giống như lúc tuyên bố muốn nuôi anh, nhân ngư ngẩng cao đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo tuyên bố:
“Hải thần làm chứng, từ giờ trở đi, Thiệu Niên Hoa sẽ là người của ta, Âu cũng thuộc về Thiệu Niên Hoa. Em cho phép anh chia sẻ sinh mệnh cùng em đi đến cuối con đường sinh mệnh.”Gần đây trên trường lẫn trong nhà có rất nhiều chuyện xảy ra. Những góc tối chưa từng được tiết lộ nay hé mở trong dông bão, hoài nghi và đau khổ của nhiều người, mình cũng thấy khá là mệt mỏi và buồn cười.
Thời tiết càng ngày càng khó lường. Hy vọng mọi người vượt qua được khoản thời gian chập chờn này. ㄟ(≧◇≦)ㄏㄟ(≧◇≦)ㄏㄟ(≧◇≦)ㄏ
Hải thị (chợ trên biển) ban đầu là khu chợ tạm thời mà hải tộc và các chủng loài phi nhân loại quan hệ thân thiết hằng lui tới, sau đó nơi đây dần dần trở thành thị trường giao dịch những vật có giá trị của tất cả các loài phi nhân loại và một bộ phận nhỏ nhân loại. Chợ nằm ở một hòn đảo nhỏ hẻo lánh thuộc Nam Sa, do hơn 30 người có thể lực xuất chúng của thần tộc thay phiên canh giữ phòng vệ và che giấu. Tuy một năm chợ chỉ mở hai lần, nhưng nơi đây là trạm trung chuyển vật tư theo thường lệ của hải tộc và các tộc trên đất liền, trên đảo cũng có dân thường cư trú, yêu thú yêu ma rất đa dạng, chỉ cần nộp tiền trọ và làm việc thì có thể định cư.
Cho dù là đảo hay là chợ phiên đều là vật sở hữu của ngư tộc, vậy nên tất nhiên sẽ có chính sách ưu đãi dành cho thành viên trong gia tộc và thân quyến của người đó: miễn phí tiền thuê trọ, tự do chọn nghề nghiệp.
Tuy nói là tự do chọn nghề nghiệp, nhưng cột nghề nghiệp trong đơn đăng ký Ngân Nguyệt đưa cho họ đã được điền sẵn:
Thương hộ.
Phạm vi kinh doanh: hải sản và thực phẩm đã nấu chín.
Ngoài ra còn có trách nhiệm của người trong tộc:
Nhân ngư: giữ gìn an ninh trật tự.
Nhân loại:Giữ bí mật tất cả những tin tức liên quan đến các giống loại phi nhân loại.Lúc chợ phiên mở cổng, kịp thời chiêu mộ tiếp đãi người cùng loài.Dốc lòng chăm sóc bầu bạn.Căn nhà của họ nằm trên một sườn dốc thấp bên bờ biển, hai sảnh hai phòng một bếp một phòng vệ sinh. Mỗi gian có diện tích gấp ba lần nhà trọ thông thường của con người, trong mỗi phòng – – bao gồm cả phòng bếp phòng vệ sinh — đều cao gấp 1.5 chiều cao của con người, cộng thêm cái hang trong suốt nối thẳng ra biển đã chiếm mất non nửa không gian.
“Hang cá là sự phân phối theo tiêu chuẩn trung bình dành cho nhân ngư chung sống với tộc sống trên đất liền, những đồ dùng sinh hoạt khác mà nhân loại thường dùng trong tivi đều được chia đều theo mức bình quân, nếu có yêu cầu thì có thể đề xuất với tôi.” Ngân Nguyệt giải thích tình huống với Thiệu Niên Hoa. Hắn thanh thản nằm ườn bên mép cái hang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hang này thông tới đáy biển, lúc thủy triều dâng lên nước có thể cũng sẽ từ từ dâng theo, độ ẩm có thể sẽ khá cao đấy, có điều anh sẽ quen ngay ấy mà. Tất cả đồ đạc trong nhà đều được yểm pháp thuật phòng ẩm không thấm nước, cho nên tuyệt đối không được tự tiện trang hoàng sửa đổi hay bố trí thêm đồ mới, cũng không được sử dụng những sản phẩm kém chất lượng của nhân loại. Những thứ ngươi mang đến ngoại trừ đồ dùng tùy thân thì đóng gói lại hết đi, ta sẽ tìm loài có cánh thuận đường bay qua phòng ngươi ở trước đây để gửi đồ trở lại cho.”
Thiệu Niên Hoa nhấc tay đặt câu hỏi: “Ta còn mang một cái vại đựng vảy cá mà Âu rụng hồi vị thành niên nữa.”
Ngân Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Vảy thì giữ lại đi, ngươi có thể xin một hộp mới đựng chúng.”
Thiệu Niên Hoa gật gật đầu.
“Ở đây, ngươi không được ra ngoài một mình. Nếu có việc muốn ra ngoài phải đệ trình đơn xin phép, sẽ có người chuyên phụ trách thu đơn. Có thể truyền tin với bên ngoài hoặc lên mạng tùy ý, nhưng nghiêm cấm lộ ra toàn bộ những tin tức về các chủng tộc trên đảo cũng như về nơi này.”
Tiếp tục gật đầu.
“Có rất ít nhân loại có mặt trong phiên chợ lần này, tất cả họ đều có bầu bạn là phi nhân loại giống ngươi, cho nên đừng cố ý làm thân với đồng tộc, nếu không sẽ dễ dẫn tới mâu thuẫn đấy.”
...
“Nhiêu đó thôi.” Ngân Nguyệt gõ vào vách hang, lại bổ sung thêm: “Còn nữa, đồ ăn của nhân loại ngươi để làm đồ ăn vặt cho Âu ăn là được rồi, đừng cưng hắn quá, ăn quá nhiều đồ đã qua chế biến sẽ khiến hệ tiêu hóa của người cá bị thoái hóa. Hơn nữa sức ăn của hắn gấp mười lần sức ăn của con người, cho hắn ăn hết rồi ngươi cạp đất ăn à.”
Những chuyện phải dặn dò Ngân Nguyệt đều dặn xong cả rồi, Thiệu Niên Hoa gật gù đến độ đầu hơi choáng luôn rồi, lúc này mới thở hổn hển hỏi: “Cho hỏi Âu đi đâu rồi? Cả buổi sáng nay tôi chưa gặp cậu ấy.”
Ngân Nguyệt liếc đôi con ngươi màu xám nhạt nhìn anh, lại quét mắt về phía quả táo ở góc tường, Thiệu Niên Hoa lập tức lĩnh hội cắt nửa trái cho hắn. Hắn thỏa mãn gật gật đầu, mặt mày cứng ngắc đáp: “Hắn đi cuỗm lão hàng xóm tới ở chung cho vui rồi. Đúng rồi, thật ra ta thích nho và dưa hấu hơn.”
Thiệu Niên Hoa:...
Trời chập tối, Âu xách rùa Đại Hải về, bố trí chỗ ở xong xuôi rồi, từ phòng bếp trong hang đi ra, lăn trên sàn nhà từ phòng bếp tới phòng ăn rồi lăn tiếp qua phòng khách lăn tới phòng ngủ, mới tìm thấy Thiệu Niên Hoa đang sửa soạn tủ quần áo. Hắn hưng phấn vồ lấy người ta, ôm cổ anh hôn một cái: “Ôm ta ra ngoài đi! Đi ra vách đá ấy!”
Thiệu Niên Hoa thấy hắn về cũng vui hẳn, ném đồ bị hắn làm ướt qua một bên, cuộn nhân ngư lại, giẫm lên từng giọt nước tóc tách rơi bước ra ngoài, hì hục hồng hộc cắn răng nghiến lợi bế hắn tới vách đá thâm thấp ở sau nhà — không có lực nâng của nước biển, người cá vẫn vô cùng nặnggggggg đó.
Ngồi trên vách đá, Âu nghiêm trang cắt tóc, chải chuốt lại vây đuôi, sau đó bảo anh nhắm mắt lại.
Thiệu Niên Hoa nghe lời nhắm mắt lại, lòng lại đoán xem người cá muốn cho anh điều bất ngờ gì đây?
Lát sau, miệng bị nhét vào thứ gì đó cưng cứng.
“Nuốt đi!” Âu thúc giục anh.
Ngòn ngọt, tanh tanh, Thiệu Niên Hoa mở mắt ra, phát hiện thứ nằm trong miệng mình chính là vảy của Âu!
“Làm cái gì vậy?!” Thiệu Niên Hoa sợ hãi!
“Tặng cho anh đấy.” Âu đắc ý vẫy đuôi, cảm thấy hơi đau một tí, thế là bèn ôm đuôi thổi thổi — Mảnh vảy đó bóc từ phần nhọn của đuôi ra, máu màu hồng từng tia từng tia xuôi theo đường vân trên đuôi chảy xuống.
“Anh chưa từng nghe qua ư, ăn thịt người cá có thể trường sinh bất lão!”
Đây là nghi thức kết hôn của nhân ngư.
Hai người phải tự cắt miếng vảy tuyệt đẹp nhất trên phần nhọn của đuôi mình, cấy lên miệng vết thương của đối phương, khiến mỗi người có thể dung hòa máu thịt của nhau, chia sẻ thương tổn với nhau, chia sẻ sinh mệnh với nhau.
Năng lực tự hồi phục của nhân ngư rất mạnh, không tốn bao nhiêu thời gian, miệng vết thương đã khép lại rất nhanh, cho nên lúc này vảy của đối phương sẽ vĩnh viễn ở trên người người đó. Cho nên miếng vảy màu sác khác biệt trên phần nhọn của đuôi là chứng cứ chứng minh người cá đã có bầu bạn rồi.
Âu vỗ vỗ mặt Thiệu Niên Hoa, thu hút sự chú ý của anh khỏi cái đuôi của mình, dưới ánh sáng mờ ảo của chạng vạng chăm chú nhìn anh.
Cũng giống như lúc tuyên bố muốn nuôi anh, nhân ngư ngẩng cao đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo tuyên bố:
“Hải thần làm chứng, từ giờ trở đi, Thiệu Niên Hoa sẽ là người của ta, Âu cũng thuộc về Thiệu Niên Hoa. Em cho phép anh chia sẻ sinh mệnh cùng em đi đến cuối con đường sinh mệnh.”Gần đây trên trường lẫn trong nhà có rất nhiều chuyện xảy ra. Những góc tối chưa từng được tiết lộ nay hé mở trong dông bão, hoài nghi và đau khổ của nhiều người, mình cũng thấy khá là mệt mỏi và buồn cười.
Thời tiết càng ngày càng khó lường. Hy vọng mọi người vượt qua được khoản thời gian chập chờn này. ㄟ(≧◇≦)ㄏㄟ(≧◇≦)ㄏㄟ(≧◇≦)ㄏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.