Chương 9
Thụy Bất Tỉnh
08/12/2020
Editor: Búp Búp
Thiệu Niên Hoa tiếp tục gội đầu cho nhân ngư như bình thường, có điều hôm nay anh mang theo một chiếc lược lông heo rừng. Cái vụ này là do anh nghe lời giới thiệu của quản lí đại sảnh nhà hàng nên đặt hàng trên mạng về xem thế nào. Nghe nói loại lược này dùng thích hơn lược bình thường, hơn nữa nó không làm hư tổn tóc, rất hợp với mái tóc tiểu nhân ngư.
Âu quả thật rất thích cảm giác mà cái lược này đem lại. Xả nước cho sạch đầu xong, hắn cầm cái lược chà lên cái đuôi của mình thì nhận ra là nó có thể quét sạch đám ký sinh vật và những lấm tấm khó chịu trên đó. Thế là hắn thảy lại cái lược vào tay con người, ngồi thẳng dậy ôm cổ người ta, gác cằm lên vai người ta, lắc lắc đuôi cá, ngụ ý là rửa sạch vảy đuôi cho ta.
Pet cưng nhị thập tứ hiếu Thiệu Niên Hoa rất hưởng thụ cái sự nũng nịu này của người cá. Anh vui vẻ cống hiến sức lực phục vụ người ta, có điều chà chà mãi, anh nhịn không được suy nghĩ ngày càng bay cao bay xa.
Ví dụ như phương thức sinh sản của nhân ngư…
Mỹ nhân trong ngực, trời biết anh phải cực lực cỡ nào mới khắc chế nổi cái xúc động muốn lật nhân ngư lại “khám phá chi tiết” một phen.
Thiệu Niên Hoa tự véo mình một cái thật mạnh hòng cắt đứt những tưởng tượng quá mức phấn khích và chỗ nào đó đã rục rịch ngóc đầu dậy. Anh bắt đầu suy xét một vấn đề khác:
Cậu nhóc ngây thơ này, trông có vẻ là một tiểu nhân ngư hãy còn rất trẻ tuổi, không biết là có trưởng thành chưa nữa?
Đáp án đương nhiên là– chưa.
Có một vài suy nghĩ một khi đã xuất hiện, thì không thể nào kìm lại được nữa. Mấy ngày nay Thiệu Niên Hoa vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ lung tung.
Lúc ở bên người cá, anh có thể nhẫn nhịn không nhòm ngó trắng trợn đuôi người ta, nhưng anh không thể kìm nổi ham muốn ôm người ta sờ tới mó lui như một ông chú đáng khinh. Những lúc không có người cá kề bên, anh bắt đầu lo lắng đôi điều mà hiện tại không thể nào tìm thấy đáp án, ví dụ như tiểu nhân ngư có người thân hay không, gia đình hắn có chấp nhận nhân loại không, sau này bọn họ có thể mãi mãi bên nhau hay không.
Nhưng điều duy nhất anh không lo lắng chính là, nhân ngư nhất định là thích mình!
Cho dù thứ thích này là thành lập dựa trên cơ sở thức ăn, nhưng mà lâu ngày phải sinh tình chứ, ấn tượng của hắn về mình còn rất tốt nữa!
Thiệu Niên Hoa_bất tri bất giác tiến vào chế độ ảo tưởng sức mạnh, vô cùng tự tin là hẳn có thể đập tan mọi rào cản, nên duyên với tiểu nhân ngư.
Xuất phát từ một chút cảm giác khẩn trương và suy nghĩ khó hiểu không thể nói rõ nào đó, Thiệu Niên Hoa thể theo yêu cầu của nhân ngư làm một vòng bạch kim xỏ thạch anh sặc sỡ cho hắn.
Âu rất thích những thứ lấp lánh, cái vòng lấp lánh ánh cầu vồng bị cửa hàng chuyên chế tác trang sức uyển chuyển khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần là “màu sắc nhiều quá rất lộn xộn”, “thiết kế không có linh hồn”, “giống đồ chơi của trẻ em hơn là đồ trang sức” ấy, nay được hắn trân trọng thích không biết đâu cho kể đeo lên đuôi mình. Rồi hắn lăn vào lòng Thiệu Niên Hoa, nâng đuôi cá lên quẩy qua quẩy lại hòng thưởng thức chiếc vòng sáng long lanh trên đuôi mình, cười không thấy tổ quốc.
Thiệu Niên Hoa một tay gắp đậu phụ cho người cá ăn, tay kia thì cầm lược chải tóc cho hắn, lại còn liếc cái dây chuyền ngọc trai xen vỏ sò trên cổ nhân ngư mà bĩu môi. Trong lòng anh thầm hừ một tiếng– anh vốn muốn đổi luôn cái vòng không rõ lai lịch này nữa kia!
Xả sạch tóc rồi, Âu ngẩng đầu lên nũng nịu cọ cọ ngực Thiệu Niên Hoa, cười híp mắt khích lệ: “Ngươi thật sự là người tốt!”
(*Tự dưng nhớ tới câu phát thẻ người tốt:))))
Thiệu Niên Hoa hồn nhiên không hề cảm thấy mình bị phát thẻ. Toàn bộ lực chú ý của anh đều dồn vào hành vi vô cùng thân thiết và nụ cười siêu cu toe của Âu, trong chốc lát ấy ác quỷ và thiên thần trong đầu đã đại chiến một trận. Sau cùng anh không kìm nén được nữa, cúi xuống nhẹ nhàng chạm môi nhân ngư.
Âu ngửa đầu, mở to hai mắt chớp chớp nhìn anh.
Nét đỏ trên mặt Thiệu Niên Hoa còn chưa kịp lan ra, thì nhân ngư bỗng nhiên trở mình, hai tay khoát lên vai anh, mắt rực lửa nhìn chằm chằm môi anh.
Sau đó hắn chủ động ịn môi mình lên hàng của người ta
Giống môi của San Hô, mềm mềm, môi Âu ép lên, chà qua chà lại, rồi thè đầu lưỡi liếm liếm, thậm chí còn mút một cái: hơi giống thịt sò, hình như còn hơi ngọt nữa, hẳn là ngon hơn thịt trên thân hắn cắn hồi trước nhỉ. Âu ngậm môi dưới của Thiệu Niên Hoa, răng nanh nhẹ nhàng gặm gặm, hơi hơi muốn cắn thử xem mùi vị thế nào. Nhưng nghĩ ngợi một lúc hắn lại quyết định không cắn nữa: con người này rất tốt, nuôi lâu như vậy, ăn thì tiếc quá. Hơn nữa phần thịt hảo hạng cũng chỉ có tí tẹo như thế, ăn chi cho lãng phí!
Lại hôn thêm một lúc mới quỡn xong, Âu lại vùi đầu vào ngực Thiệu Niên Hoa nằm úp sấp, cái đuôi vỗ vỗ trên mép thuyền, liếm môi vui sướng nghĩ: còn rất thoải mái nữa! Chả trách San Hô muốn hôn mình!
Thiệu Niên Hoa đơ như tượng, mãi sau khi người cá dời môi mới sực tỉnh, tát nước biển lên mặt mấy lần mới xua tan được phần nào sắc đỏ như áng mây chiều trên mặt. Anh nhịn không được lệ nóng doanh tròng: Mình biết ngay là người cá thích mình mà! Áu áu áu!!! Hôm nay biểu hiện quá tệ! Sau này mình nhất định phải nhất định phải chủ động hơn một chút!!!
Sau khi xác định quan hệ (?), Thiệu Niên Hoa càng thêm nhiệt tình nịnh bợ, yêu chiều nhân ngư, mỗi ngày đều mặt mũi hồng hào triển lãm cái thần sắc nhộn nhạo xuân tình “Tôi đang yêu đó” trên mặt cho các đồng nghiệp xem.
Mà Âu cũng thích trò chơi mới “Liếm liếm nhau rồi đánh nhau bằng lưỡi”, chung quy thì hắn có thể chơi trò này một cách hăng say với con người.
(=))) hời to nhé Hoa ca)
Từ những lúc thân thiết hằng ngày ấy, Thiệu Niên Hoa cũng ngày càng hiểu thêm về người cá–thì ra nhân ngư có mấy cái răng nanh, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy một cái, sau cái này còn có ba bốn cái răng thay thế khá ngắn. Lần đầu tiên liếm trúng mấy cái răng này, anh bị sốc tận ốc.
Trung kì mùa hạ nùng tình mật ý trôi qua chưa được bao lâu, Thiệu Niên Hoa phát hiện người cá hơi kì lạ.
Âu bỗng nhiên im lặng đi nhiều, rất ít khi thấy hắn vỗ nước lăn lộn tung tẩy. Con mồi bắt cho anh mỗi ngày lại ít đi một ít, lúc ăn cơm và hôn hít, hắn cũng không còn hưng phấn thích thú như trước kia. Mới đầu, Thiệu Niên Hoa còn tưởng rằng người cá thay đổi, dịu ngoan hơn. Nhưng trong một tuần trở lại đây, khẩu vị của nhân ngư suy giảm chưa từng thấy, ngay cả thịt hầm trước kia thích nhất cũng chỉ ăn hai miếng rồi không thèm ngó tới nữa.
“Cậu không khỏe phải không?” Thiệu Niên Hoa nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nhân ngư, áp tay lên má hắn.
Trong cổ họng nhân ngư phát ra tiếng lầm bầm, cái đuôi vỗ nhẹ dần nhẹ dần, nhắm mắt dựa vào vai anh ngủ gật.
Thiệu Niên Hoa lo cho hắn nên lật nát cả quyển “Cá bệnh tật học” nhưng không biết cái nào hữu dụng. Anh chỉ đành cố hết sức dành ra thời gian dài nhất có thể mỗi ngày để chơi với người cá càng ngày càng ủ dột.
Nhưng tình huống càng ngày càng tệ, nhân ngư ăn càng ngày càng ít, chỉ miễn cưỡng có hứng thú với hoa quả, mỗi ngày đều phờ phạc, rũ rượi, đôi mắt vốn xanh biếc nay khép hờ đầy mờ mịt.
Âu mệt mỏi ghé vào mép thuyền, cầm tay con người nhỏ giọng nói thầm: “Hôm nay mi tự tìm đồ ăn nha, ta không muốn cử động đâu, chờ mấy ngày nữa ta khỏe lại sẽ bắt mấy con cá bự bự cho mi, ư ư… Đuôi ta đau quá…”
Không chỉ đuôi, gần đây toàn thân hắn đều đau, không có chút sức nào, ăn cái gì cũng không ngon miệng, tim đập thình thịch, chỗ nào cũng không khỏe.
Thiệu Niên Hoa ôm lấy hắn, phát hiện trên người hắn không lạnh lạnh giống bình thường, mà là hơi nóng — tiểu nhân ngư đang sốt!
Thiệu Niên Hoa đau lòng muốn chết, lo lắng đến độ đầu sắp to ra luôn, nhưng chỉ có thể ôm hắn an ủi một chút, còn thì chẳng thể làm gì được nữa.
Hơn nữa mới rời khỏi mặt biển trong chốc lát, làn da và tóc nhân ngư liền trở nên khô khốc, vảy cũng không sáng bóng nữa. Thiệu Niên Hoa đành phải thả hắn lại vào trong nước, còn anh thì nằm sấp xuống thuyền, cố gắng ôm hắn bằng một tư thế không mấy tự nhiên.
Cảm thấy gió biển thổi thốc vào người không thoải mái lắm, Âu chỉ đợi nán lại bên bờ một lúc rồi lập tức về nhà. Hắn lừ đừ cuộn người lại trong động, ôm một một viên trân châu thật to vào lòng mà đầu choáng váng. Khó chịu quá… Huhuuhu…. Không có người ở bên, cũng không có cá chăm sóc, cô đơn quá….
(Thương thương)
– – rùa Đại Hải đi dự cuộc họp mặt thân thích cũng sắp được hai tháng rồi.
Nửa đêm, Âu mê man tỉnh lại, cảm giác toàn thân khô nóng như bị lửa nướng, ngay cả xương cốt cũng run rẩy kẽo kẹt. Da và vảy hắn cứ đau rồi lại đau, ngay cả sức lực nâng tay cào một cái cũng không có, chỉ có thể lăn về phía vách động nhẹ nhàng cọ lên đá thạch bích. Sự dày vò này kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng Âu sức cùng lực kiệt lả đi trong cơn đau đớn liên miên không dứt ấy.Các đồng chí, chờ mãi cũng tới ngày tụi nó hun nhau.~(≧▽≦)/~ Hãy chờ tui, bởi vì chương sau còn đặc sắc hơn nữa cơ. 〜 ( ̄▽ ̄〜)
Khen tui đi. (◡‿◡✿)ヾ(●⌒∇⌒●)ノ . Tui làm chương này trong 1 buổi tối đó.
Mà văn không hay, chữ không tốt, chắc tui sẽ nhờ ai đó beta lại sau. Mấy đoạn tả thức ăn, cảnh đẹp gì đó thực quá sức con người điểm văn thấp lè tè như tui. ಥ_ಥ
Lược lông heo rừng.
Thiệu Niên Hoa tiếp tục gội đầu cho nhân ngư như bình thường, có điều hôm nay anh mang theo một chiếc lược lông heo rừng. Cái vụ này là do anh nghe lời giới thiệu của quản lí đại sảnh nhà hàng nên đặt hàng trên mạng về xem thế nào. Nghe nói loại lược này dùng thích hơn lược bình thường, hơn nữa nó không làm hư tổn tóc, rất hợp với mái tóc tiểu nhân ngư.
Âu quả thật rất thích cảm giác mà cái lược này đem lại. Xả nước cho sạch đầu xong, hắn cầm cái lược chà lên cái đuôi của mình thì nhận ra là nó có thể quét sạch đám ký sinh vật và những lấm tấm khó chịu trên đó. Thế là hắn thảy lại cái lược vào tay con người, ngồi thẳng dậy ôm cổ người ta, gác cằm lên vai người ta, lắc lắc đuôi cá, ngụ ý là rửa sạch vảy đuôi cho ta.
Pet cưng nhị thập tứ hiếu Thiệu Niên Hoa rất hưởng thụ cái sự nũng nịu này của người cá. Anh vui vẻ cống hiến sức lực phục vụ người ta, có điều chà chà mãi, anh nhịn không được suy nghĩ ngày càng bay cao bay xa.
Ví dụ như phương thức sinh sản của nhân ngư…
Mỹ nhân trong ngực, trời biết anh phải cực lực cỡ nào mới khắc chế nổi cái xúc động muốn lật nhân ngư lại “khám phá chi tiết” một phen.
Thiệu Niên Hoa tự véo mình một cái thật mạnh hòng cắt đứt những tưởng tượng quá mức phấn khích và chỗ nào đó đã rục rịch ngóc đầu dậy. Anh bắt đầu suy xét một vấn đề khác:
Cậu nhóc ngây thơ này, trông có vẻ là một tiểu nhân ngư hãy còn rất trẻ tuổi, không biết là có trưởng thành chưa nữa?
Đáp án đương nhiên là– chưa.
Có một vài suy nghĩ một khi đã xuất hiện, thì không thể nào kìm lại được nữa. Mấy ngày nay Thiệu Niên Hoa vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ lung tung.
Lúc ở bên người cá, anh có thể nhẫn nhịn không nhòm ngó trắng trợn đuôi người ta, nhưng anh không thể kìm nổi ham muốn ôm người ta sờ tới mó lui như một ông chú đáng khinh. Những lúc không có người cá kề bên, anh bắt đầu lo lắng đôi điều mà hiện tại không thể nào tìm thấy đáp án, ví dụ như tiểu nhân ngư có người thân hay không, gia đình hắn có chấp nhận nhân loại không, sau này bọn họ có thể mãi mãi bên nhau hay không.
Nhưng điều duy nhất anh không lo lắng chính là, nhân ngư nhất định là thích mình!
Cho dù thứ thích này là thành lập dựa trên cơ sở thức ăn, nhưng mà lâu ngày phải sinh tình chứ, ấn tượng của hắn về mình còn rất tốt nữa!
Thiệu Niên Hoa_bất tri bất giác tiến vào chế độ ảo tưởng sức mạnh, vô cùng tự tin là hẳn có thể đập tan mọi rào cản, nên duyên với tiểu nhân ngư.
Xuất phát từ một chút cảm giác khẩn trương và suy nghĩ khó hiểu không thể nói rõ nào đó, Thiệu Niên Hoa thể theo yêu cầu của nhân ngư làm một vòng bạch kim xỏ thạch anh sặc sỡ cho hắn.
Âu rất thích những thứ lấp lánh, cái vòng lấp lánh ánh cầu vồng bị cửa hàng chuyên chế tác trang sức uyển chuyển khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần là “màu sắc nhiều quá rất lộn xộn”, “thiết kế không có linh hồn”, “giống đồ chơi của trẻ em hơn là đồ trang sức” ấy, nay được hắn trân trọng thích không biết đâu cho kể đeo lên đuôi mình. Rồi hắn lăn vào lòng Thiệu Niên Hoa, nâng đuôi cá lên quẩy qua quẩy lại hòng thưởng thức chiếc vòng sáng long lanh trên đuôi mình, cười không thấy tổ quốc.
Thiệu Niên Hoa một tay gắp đậu phụ cho người cá ăn, tay kia thì cầm lược chải tóc cho hắn, lại còn liếc cái dây chuyền ngọc trai xen vỏ sò trên cổ nhân ngư mà bĩu môi. Trong lòng anh thầm hừ một tiếng– anh vốn muốn đổi luôn cái vòng không rõ lai lịch này nữa kia!
Xả sạch tóc rồi, Âu ngẩng đầu lên nũng nịu cọ cọ ngực Thiệu Niên Hoa, cười híp mắt khích lệ: “Ngươi thật sự là người tốt!”
(*Tự dưng nhớ tới câu phát thẻ người tốt:))))
Thiệu Niên Hoa hồn nhiên không hề cảm thấy mình bị phát thẻ. Toàn bộ lực chú ý của anh đều dồn vào hành vi vô cùng thân thiết và nụ cười siêu cu toe của Âu, trong chốc lát ấy ác quỷ và thiên thần trong đầu đã đại chiến một trận. Sau cùng anh không kìm nén được nữa, cúi xuống nhẹ nhàng chạm môi nhân ngư.
Âu ngửa đầu, mở to hai mắt chớp chớp nhìn anh.
Nét đỏ trên mặt Thiệu Niên Hoa còn chưa kịp lan ra, thì nhân ngư bỗng nhiên trở mình, hai tay khoát lên vai anh, mắt rực lửa nhìn chằm chằm môi anh.
Sau đó hắn chủ động ịn môi mình lên hàng của người ta
Giống môi của San Hô, mềm mềm, môi Âu ép lên, chà qua chà lại, rồi thè đầu lưỡi liếm liếm, thậm chí còn mút một cái: hơi giống thịt sò, hình như còn hơi ngọt nữa, hẳn là ngon hơn thịt trên thân hắn cắn hồi trước nhỉ. Âu ngậm môi dưới của Thiệu Niên Hoa, răng nanh nhẹ nhàng gặm gặm, hơi hơi muốn cắn thử xem mùi vị thế nào. Nhưng nghĩ ngợi một lúc hắn lại quyết định không cắn nữa: con người này rất tốt, nuôi lâu như vậy, ăn thì tiếc quá. Hơn nữa phần thịt hảo hạng cũng chỉ có tí tẹo như thế, ăn chi cho lãng phí!
Lại hôn thêm một lúc mới quỡn xong, Âu lại vùi đầu vào ngực Thiệu Niên Hoa nằm úp sấp, cái đuôi vỗ vỗ trên mép thuyền, liếm môi vui sướng nghĩ: còn rất thoải mái nữa! Chả trách San Hô muốn hôn mình!
Thiệu Niên Hoa đơ như tượng, mãi sau khi người cá dời môi mới sực tỉnh, tát nước biển lên mặt mấy lần mới xua tan được phần nào sắc đỏ như áng mây chiều trên mặt. Anh nhịn không được lệ nóng doanh tròng: Mình biết ngay là người cá thích mình mà! Áu áu áu!!! Hôm nay biểu hiện quá tệ! Sau này mình nhất định phải nhất định phải chủ động hơn một chút!!!
Sau khi xác định quan hệ (?), Thiệu Niên Hoa càng thêm nhiệt tình nịnh bợ, yêu chiều nhân ngư, mỗi ngày đều mặt mũi hồng hào triển lãm cái thần sắc nhộn nhạo xuân tình “Tôi đang yêu đó” trên mặt cho các đồng nghiệp xem.
Mà Âu cũng thích trò chơi mới “Liếm liếm nhau rồi đánh nhau bằng lưỡi”, chung quy thì hắn có thể chơi trò này một cách hăng say với con người.
(=))) hời to nhé Hoa ca)
Từ những lúc thân thiết hằng ngày ấy, Thiệu Niên Hoa cũng ngày càng hiểu thêm về người cá–thì ra nhân ngư có mấy cái răng nanh, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy một cái, sau cái này còn có ba bốn cái răng thay thế khá ngắn. Lần đầu tiên liếm trúng mấy cái răng này, anh bị sốc tận ốc.
Trung kì mùa hạ nùng tình mật ý trôi qua chưa được bao lâu, Thiệu Niên Hoa phát hiện người cá hơi kì lạ.
Âu bỗng nhiên im lặng đi nhiều, rất ít khi thấy hắn vỗ nước lăn lộn tung tẩy. Con mồi bắt cho anh mỗi ngày lại ít đi một ít, lúc ăn cơm và hôn hít, hắn cũng không còn hưng phấn thích thú như trước kia. Mới đầu, Thiệu Niên Hoa còn tưởng rằng người cá thay đổi, dịu ngoan hơn. Nhưng trong một tuần trở lại đây, khẩu vị của nhân ngư suy giảm chưa từng thấy, ngay cả thịt hầm trước kia thích nhất cũng chỉ ăn hai miếng rồi không thèm ngó tới nữa.
“Cậu không khỏe phải không?” Thiệu Niên Hoa nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nhân ngư, áp tay lên má hắn.
Trong cổ họng nhân ngư phát ra tiếng lầm bầm, cái đuôi vỗ nhẹ dần nhẹ dần, nhắm mắt dựa vào vai anh ngủ gật.
Thiệu Niên Hoa lo cho hắn nên lật nát cả quyển “Cá bệnh tật học” nhưng không biết cái nào hữu dụng. Anh chỉ đành cố hết sức dành ra thời gian dài nhất có thể mỗi ngày để chơi với người cá càng ngày càng ủ dột.
Nhưng tình huống càng ngày càng tệ, nhân ngư ăn càng ngày càng ít, chỉ miễn cưỡng có hứng thú với hoa quả, mỗi ngày đều phờ phạc, rũ rượi, đôi mắt vốn xanh biếc nay khép hờ đầy mờ mịt.
Âu mệt mỏi ghé vào mép thuyền, cầm tay con người nhỏ giọng nói thầm: “Hôm nay mi tự tìm đồ ăn nha, ta không muốn cử động đâu, chờ mấy ngày nữa ta khỏe lại sẽ bắt mấy con cá bự bự cho mi, ư ư… Đuôi ta đau quá…”
Không chỉ đuôi, gần đây toàn thân hắn đều đau, không có chút sức nào, ăn cái gì cũng không ngon miệng, tim đập thình thịch, chỗ nào cũng không khỏe.
Thiệu Niên Hoa ôm lấy hắn, phát hiện trên người hắn không lạnh lạnh giống bình thường, mà là hơi nóng — tiểu nhân ngư đang sốt!
Thiệu Niên Hoa đau lòng muốn chết, lo lắng đến độ đầu sắp to ra luôn, nhưng chỉ có thể ôm hắn an ủi một chút, còn thì chẳng thể làm gì được nữa.
Hơn nữa mới rời khỏi mặt biển trong chốc lát, làn da và tóc nhân ngư liền trở nên khô khốc, vảy cũng không sáng bóng nữa. Thiệu Niên Hoa đành phải thả hắn lại vào trong nước, còn anh thì nằm sấp xuống thuyền, cố gắng ôm hắn bằng một tư thế không mấy tự nhiên.
Cảm thấy gió biển thổi thốc vào người không thoải mái lắm, Âu chỉ đợi nán lại bên bờ một lúc rồi lập tức về nhà. Hắn lừ đừ cuộn người lại trong động, ôm một một viên trân châu thật to vào lòng mà đầu choáng váng. Khó chịu quá… Huhuuhu…. Không có người ở bên, cũng không có cá chăm sóc, cô đơn quá….
(Thương thương)
– – rùa Đại Hải đi dự cuộc họp mặt thân thích cũng sắp được hai tháng rồi.
Nửa đêm, Âu mê man tỉnh lại, cảm giác toàn thân khô nóng như bị lửa nướng, ngay cả xương cốt cũng run rẩy kẽo kẹt. Da và vảy hắn cứ đau rồi lại đau, ngay cả sức lực nâng tay cào một cái cũng không có, chỉ có thể lăn về phía vách động nhẹ nhàng cọ lên đá thạch bích. Sự dày vò này kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng Âu sức cùng lực kiệt lả đi trong cơn đau đớn liên miên không dứt ấy.Các đồng chí, chờ mãi cũng tới ngày tụi nó hun nhau.~(≧▽≦)/~ Hãy chờ tui, bởi vì chương sau còn đặc sắc hơn nữa cơ. 〜 ( ̄▽ ̄〜)
Khen tui đi. (◡‿◡✿)ヾ(●⌒∇⌒●)ノ . Tui làm chương này trong 1 buổi tối đó.
Mà văn không hay, chữ không tốt, chắc tui sẽ nhờ ai đó beta lại sau. Mấy đoạn tả thức ăn, cảnh đẹp gì đó thực quá sức con người điểm văn thấp lè tè như tui. ಥ_ಥ
Lược lông heo rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.