Chương 22: Chúng ta sinh con đi
Huỳnh Khánh Vy
07/02/2023
Bàn tay đang mân mê ly rượu bỗng nhiên ngưng lại. Lương Khải Phong chăm
chú nhìn cậu em họ của mình thật lâu mà lại cảm thấy có chút buồn phiền.
"Nếu như cô ấy đã không yêu anh vậy thì bắt cô ấy ở bên ngoài anh cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa."
"Cô ấy cũng sắp kết hôn rồi."
"Anh à! Ngày cưới của em, anh nhất định phải làm rể phụ."
"Ừm! Được thôi."
Hai người ngồi uống thêm một lúc thì An Hạo rời khỏi quán bar. Mặc dù để anh ấy một mình thì anh không an tâm cho lắm, nhưng để người phụ nữ của mình ở nhà tủi thân thì anh lại càng không yên tâm.
Lái chiếc mô tô trở về nhà, anh thấy đèn trong nhà vẫn sáng. Nhẹ nhàng mở cổng dắt xe vào trong, anh cẩn thận đóng cổng khoá lại rồi nhẹ nhàng đi về phía cô.
Tâm Di ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, đôi mắt suy tư nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi trước mặt. Cô đang nghe nhạc, nghe những lời thì thầm tâm sự của một ai đó hoàn toàn xa lạ.
Anh đi về phía cô rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn thấy anh, cô liền có chút ngạc nhiên.
"Sao anh về sớm vậy?"
"Nhớ em đó."
Tâm Di ngửi được mùi rượu trên người anh liền nhăn mặt khó chịu.
"Anh uống rượu?"
"Ừm! Có uống một ít."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, một người anh bị thất tình nên hẹn anh ra để tâm sự."
Cô nhìn anh một lúc rồi cũng không nói thêm gì nữa. Anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình, ánh mắt có chút say càng khiến cho gương mặt của anh trở nên vô cùng mị hoặc.
'"Cô gái mà anh ấy yêu sắp kết hôn rồi."
"Vậy sao? Buồn nhỉ!"
"Ừm! Anh ấy rất buồn."
"Tâm Di!"
"Hửm?"
"Có khi nào em rời bỏ anh đi không?"
"Anh say rồi sao?"
"Ừm! Có một chút."
"Vậy thì đi ngủ đi."
Cô muốn đứng lên tắt ti vi thì cổ tay lại bị anh kéo lại. Lực kéo khá lớn khiến cô chới với ngã vào lòng anh. Ánh mắt hai người nhìn nhau thật lâu, cô như đắm chìm trong đôi mắt mê người ấy.
Siết chặt cô trong vòng tay mình, anh cảm thấy hô hấp trở nên nhanh hơn. Nơi yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, một cảm giác rạo rực xuất hiện trong mắt của cả hai.
Tâm Di chớp mắt, cô luống cuống muốn đẩy anh ra thì lực của cánh tay anh ôm cô chặt thêm một chút. Anh nở nụ cười mị hoặc, ánh mắt si mê nhìn gương mặt cô đang ửng đỏ.
"Sao vậy? Hửm?"
"Không... Không sao! Anh buông em ra đi, em đưa anh vào phòng."
Anh im lặng nhìn cô thật lâu. Nhịp tim của anh đã đập nhanh đến nỗi anh sắp không thở được nữa rồi. Miễn cưỡng buông cô ra, anh loạng choạng đứng lên đi vào phòng. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, dáng người nhỏ nhắn vội vã chạy theo anh.
Tống An Hạo ngồi bịch xuống giường, bàn tay đưa lên day day mi tâm. Bước vội về phía anh, cô lo lắng hỏi.
"Anh không sao chứ?"
"Không!"
"Em đi pha cho anh cốc chanh giải rượu."
Cô xoay người đi. Nhưng cổ tay bị anh giữ lại. Kéo cô ngã xuống giường, anh xoay người đặt cô nằm dưới thân. Tâm Di mặt đỏ tim rung, đến cả hô hấp cũng giống như ngưng hoạt động. Cô lắp bắp nói với anh.
"A... Buông ra! Em..."
"Em thế nào?"
"Em đi làm cho anh cốc chanh giải rượu."
"Không cần! Em là thuốc giải tốt nhất còn gì."
Nói rồi không đợi cô phản ứng, đôi môi mỏng áp xuống môi cô. Anh tham lam chiếm đoạt đôi môi mềm mềm ấy mà hôn. Tâm Di mở to mắt nhìn anh, lần trước xảy ra quan hệ là do cô trúng thuốc. Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác quả thật là có chút lạ lẫm.
Rời khỏi đôi môi ấy, anh mỉm cười nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Không... Không sao..."
"Tâm Di! Anh rất sợ... anh sợ một ngày nào đó em sẽ rời đi mà không có một lời từ biệt."
"Tại sao anh lại nói như vậy?"
"Anh không biết... Chỉ là trong lòng thấy rất khó chịu."
Bàn tay mềm mại đưa lên chạm vào gương mặt điển trai ấy. Cô lên tiếng, nhỏ giọng dỗ dành anh.
"Chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, em nhất định sẽ không bao giờ rời xa anh."
"Không được! Anh vẫn sợ."
"An Hạo..."
"Hay là chúng ta..."
"Chúng ta thế nào?"
"Chúng ta sinh con đi. Có con rồi thì em sẽ không thể bỏ anh đi nữa."
"Cái... Cái gì? A... A... Anh... đang đùa sao hả?"
"Anh nghiêm túc. Chúng ta sinh một đứa đi, nha..."
"Không! Không được đâu! Chúng ta vẫn chưa có sự nghiệp, sinh nó ra rồi làm sao mà lo cho nó?"
"Yên tâm! Anh sẽ không để em và con chịu khổ. Chúng ta sinh một đứa đi."
"Không mà..."
"Bất kể là em có đồng ý hay không ảnh cũng nhất định phải làm cho em có thai..."
"Anh... Cái tên..."
Lời nói chưa dứt, anh đã cúi xuống hôn ngấu nghiến môi cô. Hai cánh tay bị anh giữ chặt, cơ thể anh nằm trên người cô khiến cô không thể nào phản kháng. Cô bị anh hôn đến nỗi sắp không thể thở được nữa rồi.
Đôi môi mỏng buông tha môi cô, anh cúi người xuống một chút, cắn nhẹ lên bờ vai mảnh mai ấy khiến nó đỏ lên. Cô khẽ rên nhẹ một tiếng, lại vô tình đánh thức ngọn lửa âm ỉ trong lòng anh.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người đối diện nhau. Một cảm giác nóng bỏng bắt đầu len lỏi, hô hấp của anh và cô đều đã không còn bình thường nữa rồi.
"Nếu như cô ấy đã không yêu anh vậy thì bắt cô ấy ở bên ngoài anh cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa."
"Cô ấy cũng sắp kết hôn rồi."
"Anh à! Ngày cưới của em, anh nhất định phải làm rể phụ."
"Ừm! Được thôi."
Hai người ngồi uống thêm một lúc thì An Hạo rời khỏi quán bar. Mặc dù để anh ấy một mình thì anh không an tâm cho lắm, nhưng để người phụ nữ của mình ở nhà tủi thân thì anh lại càng không yên tâm.
Lái chiếc mô tô trở về nhà, anh thấy đèn trong nhà vẫn sáng. Nhẹ nhàng mở cổng dắt xe vào trong, anh cẩn thận đóng cổng khoá lại rồi nhẹ nhàng đi về phía cô.
Tâm Di ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, đôi mắt suy tư nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi trước mặt. Cô đang nghe nhạc, nghe những lời thì thầm tâm sự của một ai đó hoàn toàn xa lạ.
Anh đi về phía cô rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn thấy anh, cô liền có chút ngạc nhiên.
"Sao anh về sớm vậy?"
"Nhớ em đó."
Tâm Di ngửi được mùi rượu trên người anh liền nhăn mặt khó chịu.
"Anh uống rượu?"
"Ừm! Có uống một ít."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, một người anh bị thất tình nên hẹn anh ra để tâm sự."
Cô nhìn anh một lúc rồi cũng không nói thêm gì nữa. Anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình, ánh mắt có chút say càng khiến cho gương mặt của anh trở nên vô cùng mị hoặc.
'"Cô gái mà anh ấy yêu sắp kết hôn rồi."
"Vậy sao? Buồn nhỉ!"
"Ừm! Anh ấy rất buồn."
"Tâm Di!"
"Hửm?"
"Có khi nào em rời bỏ anh đi không?"
"Anh say rồi sao?"
"Ừm! Có một chút."
"Vậy thì đi ngủ đi."
Cô muốn đứng lên tắt ti vi thì cổ tay lại bị anh kéo lại. Lực kéo khá lớn khiến cô chới với ngã vào lòng anh. Ánh mắt hai người nhìn nhau thật lâu, cô như đắm chìm trong đôi mắt mê người ấy.
Siết chặt cô trong vòng tay mình, anh cảm thấy hô hấp trở nên nhanh hơn. Nơi yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, một cảm giác rạo rực xuất hiện trong mắt của cả hai.
Tâm Di chớp mắt, cô luống cuống muốn đẩy anh ra thì lực của cánh tay anh ôm cô chặt thêm một chút. Anh nở nụ cười mị hoặc, ánh mắt si mê nhìn gương mặt cô đang ửng đỏ.
"Sao vậy? Hửm?"
"Không... Không sao! Anh buông em ra đi, em đưa anh vào phòng."
Anh im lặng nhìn cô thật lâu. Nhịp tim của anh đã đập nhanh đến nỗi anh sắp không thở được nữa rồi. Miễn cưỡng buông cô ra, anh loạng choạng đứng lên đi vào phòng. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, dáng người nhỏ nhắn vội vã chạy theo anh.
Tống An Hạo ngồi bịch xuống giường, bàn tay đưa lên day day mi tâm. Bước vội về phía anh, cô lo lắng hỏi.
"Anh không sao chứ?"
"Không!"
"Em đi pha cho anh cốc chanh giải rượu."
Cô xoay người đi. Nhưng cổ tay bị anh giữ lại. Kéo cô ngã xuống giường, anh xoay người đặt cô nằm dưới thân. Tâm Di mặt đỏ tim rung, đến cả hô hấp cũng giống như ngưng hoạt động. Cô lắp bắp nói với anh.
"A... Buông ra! Em..."
"Em thế nào?"
"Em đi làm cho anh cốc chanh giải rượu."
"Không cần! Em là thuốc giải tốt nhất còn gì."
Nói rồi không đợi cô phản ứng, đôi môi mỏng áp xuống môi cô. Anh tham lam chiếm đoạt đôi môi mềm mềm ấy mà hôn. Tâm Di mở to mắt nhìn anh, lần trước xảy ra quan hệ là do cô trúng thuốc. Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác quả thật là có chút lạ lẫm.
Rời khỏi đôi môi ấy, anh mỉm cười nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Không... Không sao..."
"Tâm Di! Anh rất sợ... anh sợ một ngày nào đó em sẽ rời đi mà không có một lời từ biệt."
"Tại sao anh lại nói như vậy?"
"Anh không biết... Chỉ là trong lòng thấy rất khó chịu."
Bàn tay mềm mại đưa lên chạm vào gương mặt điển trai ấy. Cô lên tiếng, nhỏ giọng dỗ dành anh.
"Chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, em nhất định sẽ không bao giờ rời xa anh."
"Không được! Anh vẫn sợ."
"An Hạo..."
"Hay là chúng ta..."
"Chúng ta thế nào?"
"Chúng ta sinh con đi. Có con rồi thì em sẽ không thể bỏ anh đi nữa."
"Cái... Cái gì? A... A... Anh... đang đùa sao hả?"
"Anh nghiêm túc. Chúng ta sinh một đứa đi, nha..."
"Không! Không được đâu! Chúng ta vẫn chưa có sự nghiệp, sinh nó ra rồi làm sao mà lo cho nó?"
"Yên tâm! Anh sẽ không để em và con chịu khổ. Chúng ta sinh một đứa đi."
"Không mà..."
"Bất kể là em có đồng ý hay không ảnh cũng nhất định phải làm cho em có thai..."
"Anh... Cái tên..."
Lời nói chưa dứt, anh đã cúi xuống hôn ngấu nghiến môi cô. Hai cánh tay bị anh giữ chặt, cơ thể anh nằm trên người cô khiến cô không thể nào phản kháng. Cô bị anh hôn đến nỗi sắp không thể thở được nữa rồi.
Đôi môi mỏng buông tha môi cô, anh cúi người xuống một chút, cắn nhẹ lên bờ vai mảnh mai ấy khiến nó đỏ lên. Cô khẽ rên nhẹ một tiếng, lại vô tình đánh thức ngọn lửa âm ỉ trong lòng anh.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người đối diện nhau. Một cảm giác nóng bỏng bắt đầu len lỏi, hô hấp của anh và cô đều đã không còn bình thường nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.