Chương 40: Nhà tổ Tô gia
Huỳnh Khánh Vy
04/03/2023
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mỹ Mỹ lái xe đưa Lý Hải Minh về nhà. Trên đường đi, cô cứ im lặng khiến cậu ấy có vẻ không được vui.
“Chị sao vậy?”
Lý Hải Minh nhỏ giọng hỏi. Mỹ Mỹ liền quay sang nhìn cậu rồi lại tập trung lái xe.
“Chị chỉ đang suy nghĩ về chuyện của Tâm Di thôi.”
“Chuyện đó… Không sao! Chúng ta sẽ cùng nhau tìm.”
“Thật hy vọng sẽ tìm được người đó. Cũng hy vọng đó là một người tốt có thể làm chỗ dựa cho cậu ấy.”
“Ừm… Chắc chắn sẽ như vậy.”
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Lý Hải Minh lấy điện thoại ra, không chút chần chừ mà nhấn nút trả lời.
“Mẹ!”
“Hải Minh, con đang ở đâu?”
“Con đang trên đường về. Có chuyện gì sao?”
“Con mau về nhà đi. Cậu hai của con đã hạ cánh, chắc là cũng sắp về tới rồi.”
“Được! Con biết rồi.”
Tắt điện thoại, Lý Hải Minh nhìn cô.
“Chị… Có muốn vào nhà em một chút không?”
Mỹ Mỹ có chút giật mình. Cô quay sang nhìn cậu nhóc bên cạnh rồi cười gượng. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, đường đột đi vào nhà người ta, e là không được hay cho lắm.
Nghỉ thế, cô xua tay cười cười.
“Thôi đi! Để dịp khác nha. Hôm nay chị bận rồi.”
“Chị bận… Hay là chị ngại?”
Bị cậu bắt bài, cô như nín lặng. Bọn trai trẻ bây giờ hình như là có chút gì đó kì cục lắm.
Nhìn biểu cảm của cô,Lý Hải Minh lại không nhịn được mà bật cười. Đưa tay chỉ về phía trước, cậu nói.
“Nếu như chị không muốn vào nhà vậy thì để em xuống đó là được.”
“Có được không?”
“Nếu như đưa em đến trước cổng nhà thì chị sẽ không thoát khỏi tay của mẹ em đâu.”
“Tại sao?”
“Mẹ em có sở thích bắt cóc con dâu.”
“What?”
Mỹ Mỹ bị câu trả lời của cậu nhóc này làm cho giật mình. Cô chỉ từng nghe qua bắt vợ chứ bắt cóc con dâu thì hình như đây là lần đầu tiên. Nhưng mà nếu kể ra thì… chắc gia đình cậu nhóc này cũng thú vị lắm nhỉ.
Tấp xe vào lề đường gần đó, Lý Hải Minh xuống xe. Cúi người mỉm cười với cô, cậu còn nói.
“Ngày mai em lại tới tìm chị. Chắc chắn chị phải đi ăn với em.”
“Để xem! Nhóc vào trong đi, chị về trước.”
“Chị lái xe cẩn thận, đến nhà thì gọi cho em. Số điện thoại em đã lưu cho chị rồi.”
“Gì? Lưu? Lúc nào?”
“Haha… Ngạc nhiên lắm đúng không? Chị cứ mở điện thoại vào danh bạ xem là biết ngay thôi.”
“Hơ… Chị đi đây! Tạm biệt.”
Mỹ Mỹ lái xe rời đi. Lý Hải Minh đứng đó, nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi khuất khỏi tầm mắt cậu. Cũng vừa hay lúc đó, một chiếc xe khác đột ngột dừng lại nơi cậu đang đứng.
Hạ kính xe xuống, người bên trong ló đầu ra hỏi.
“Lý Hải Minh! Em làm gì ở đây vậy?”
“Chị Gia Di! Cậu lớn, mợ. Mọi người tới rồi sao?”
Lý Hải Minh nhìn một lượt những người bên trong, biểu cảm trên gương mặt hiện rõ nét vui mừng. Tô Dĩ Đông nhìn ra ngoài, vui vẻ mỉm cười với cậu.
“Lên xe đi. Chúng ta về nhà.”
“Dạ! Cậu lớn.”
Chiếc xe sang trọng lăn bánh, đưa bọn họ đến nhà tổ Tô gia. Ở đó, ông cụ Tô đã ngồi chờ từ rất lâu rồi.
Người quản gia vội vàng chạy ra mở cổng. Nhìn thấy những người vừa bước xuống, người quản gia đứng tuổi vội cúi đầu chào.
“Cậu hai! Mợ hai. Tiểu thư, thiếu gia. Mọi người về rồi.”
Vứt điếu thuốc vẫn còn đang nghi ngút khói, Tô Dĩ Đông thản nhiên trả lời.
“Quản gia Lâm! Đã lâu không gặp.”
“Cậu hai! Cũng hơn mười năm rồi. Lão gia và tôi thật sự rất nhớ cậu.”
“Cảm ơn chú đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ba tôi.”
“Đó là trách nhiệm của tôi, Cậu hai đừng nói vậy.”
Tô Dĩ Đông cười cười, giấu trong đôi mắt lạnh lùng đó là vô vàn những cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Diệp Tâm Ly khoác tay chồng mình, ánh mắt dịu dàng nhìn ông rồi nói.
“Mau vào trong đi. Ba… đợi anh lâu lắm rồi.”
“Được!”
Đám người cùng nhau đi vào trong. Trợ lý của Tô Dĩ Đông cũng liền lái xe vào. Bước vào trong căn nhà cũ, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chẳng hề thay đổi một chút nào. Có chăng thứ thay đổi, chính là thời gian và tuổi tác của họ mà thôi.
Hai mươi năm trước, Tô Dĩ Đông là một cậu thiếu gia trẻ tuổi, háo thắng. Hai mươi năm sau đã là một người đàn ông trung niên chững chạc, trên vai gánh vác cả gia tộc nhà họ Tô. Mái tóc xanh nay cũng đã pha thêm màu mây trắng. Người ta nói đúng, thời gian vô tình sẽ lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ quý giá, đó là cả tuổi xuân xanh.
Tô Diễn- Người đứng đầu Tô gia đang ngồi trên chiếc ghế gỗ quý, tay mân mê chén trà vẫn còn hun hút khói. Nghe tiếng động, ông liền ngẩng mặt lên nhìn.
“Về rồi sao?”
“Ba! Con về rồi.”
“Ông nội!”
“Ông ngoại!”
Tô Diễn đưa mắt nhìn một lượt đám con cháu trước mặt. Gương mặt già nua hiện lên một nét cười hiền.
“Di Di! Tiểu Minh! Hai đứa cũng về rồi sao?”
Lý Hải Minh vui vẻ đi về phía ông, cúi người ngồi xuống trước mặt ông ngoại của mình rồi nói.
“Ông ngoại! Con về rồi đây.”
“Cũng mấy năm rồi… Nhóc con, cháu lớn thật rồi.”
“Cháu đã lớn lắm rồi đó ông ơi.”
Nghe bên ngoài có tiếng cười nói vui vẻ, Tô Uyển Ninh và Lý Minh Thành cũng từ trong bếp bước ra. Nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng đó, Tô Uyển Ninh không khỏi vui mừng mà chạy đến bên cạnh Tô Dĩ Đông.
“Anh hai! Anh hai về rồi.”
Tô Dĩ Đông nhìn cô em gái của mình đang rơm rớm nước mắt, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc ấm áp vô cùng. Đưa tay lên xoa đầu cô em gái của mình, ông nói.
“Đều đã có tuổi rồi mà vẫn không bỏ được cái tính khóc nhè. Em tưởng mình còn nhỏ lắm sao hả?”
“Anh hai.”
“Được rồi được rồi! Anh hai về rồi, không đi nữa.”
Bao lâu rồi nhỉ?
Chắc là cũng hơn mười năm rồi, gia tộc họ Tô mới có mặt đông đủ như lúc này. Cảm giác đoàn tụ thật khiến cho người ta không thể không rơi nước mắt.
“Mọi người đều đông đủ cả, lại không ai nhớ tới cậu ba nhà họ Tô sao hả?”
Một giọng nói ngả ngớn từ bên ngoài vang lên khiến tất cả mọi ánh nhìn đểu đổ dồn lên người vừa xuất hiện. Tô Dĩ Đông nhìn người vừa bước vào, trên mặt liền lộ ra một nụ cười.
“Dĩ Thiên! Em cũng về rồi sao?”
Tô Dĩ Thiên là anh em song sinh của Tô Dĩ Đông, cũng là cậu ba nhà họ Tô. Tuy vậy, tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Từ nhỏ vốn đã không hòa hợp, sau này lại càng không thuận nhau.
Tô Dĩ Thiên đi vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn một lượt đám người kia. Bàn tay nhẹ nhàng xoắn tay áo, để lộ ra một hình xăm kì hoặc. Trên cổ tay phải của Tô Dĩ Thiên, có xăm hình một con mãng xà màu xanh, trong vô cùng đáng sợ. Lúc đi đến trước mặt Tô Diễn lại vô tình để cho Lý Hải Minh nhìn thấy. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào hình xăm, trong lòng lại vô cùng kích động.
Nếu như… Nếu như đó là sự thật… vậy thì Tâm Di chính là con cháu của Tô gia…
“Chị sao vậy?”
Lý Hải Minh nhỏ giọng hỏi. Mỹ Mỹ liền quay sang nhìn cậu rồi lại tập trung lái xe.
“Chị chỉ đang suy nghĩ về chuyện của Tâm Di thôi.”
“Chuyện đó… Không sao! Chúng ta sẽ cùng nhau tìm.”
“Thật hy vọng sẽ tìm được người đó. Cũng hy vọng đó là một người tốt có thể làm chỗ dựa cho cậu ấy.”
“Ừm… Chắc chắn sẽ như vậy.”
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Lý Hải Minh lấy điện thoại ra, không chút chần chừ mà nhấn nút trả lời.
“Mẹ!”
“Hải Minh, con đang ở đâu?”
“Con đang trên đường về. Có chuyện gì sao?”
“Con mau về nhà đi. Cậu hai của con đã hạ cánh, chắc là cũng sắp về tới rồi.”
“Được! Con biết rồi.”
Tắt điện thoại, Lý Hải Minh nhìn cô.
“Chị… Có muốn vào nhà em một chút không?”
Mỹ Mỹ có chút giật mình. Cô quay sang nhìn cậu nhóc bên cạnh rồi cười gượng. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, đường đột đi vào nhà người ta, e là không được hay cho lắm.
Nghỉ thế, cô xua tay cười cười.
“Thôi đi! Để dịp khác nha. Hôm nay chị bận rồi.”
“Chị bận… Hay là chị ngại?”
Bị cậu bắt bài, cô như nín lặng. Bọn trai trẻ bây giờ hình như là có chút gì đó kì cục lắm.
Nhìn biểu cảm của cô,Lý Hải Minh lại không nhịn được mà bật cười. Đưa tay chỉ về phía trước, cậu nói.
“Nếu như chị không muốn vào nhà vậy thì để em xuống đó là được.”
“Có được không?”
“Nếu như đưa em đến trước cổng nhà thì chị sẽ không thoát khỏi tay của mẹ em đâu.”
“Tại sao?”
“Mẹ em có sở thích bắt cóc con dâu.”
“What?”
Mỹ Mỹ bị câu trả lời của cậu nhóc này làm cho giật mình. Cô chỉ từng nghe qua bắt vợ chứ bắt cóc con dâu thì hình như đây là lần đầu tiên. Nhưng mà nếu kể ra thì… chắc gia đình cậu nhóc này cũng thú vị lắm nhỉ.
Tấp xe vào lề đường gần đó, Lý Hải Minh xuống xe. Cúi người mỉm cười với cô, cậu còn nói.
“Ngày mai em lại tới tìm chị. Chắc chắn chị phải đi ăn với em.”
“Để xem! Nhóc vào trong đi, chị về trước.”
“Chị lái xe cẩn thận, đến nhà thì gọi cho em. Số điện thoại em đã lưu cho chị rồi.”
“Gì? Lưu? Lúc nào?”
“Haha… Ngạc nhiên lắm đúng không? Chị cứ mở điện thoại vào danh bạ xem là biết ngay thôi.”
“Hơ… Chị đi đây! Tạm biệt.”
Mỹ Mỹ lái xe rời đi. Lý Hải Minh đứng đó, nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi khuất khỏi tầm mắt cậu. Cũng vừa hay lúc đó, một chiếc xe khác đột ngột dừng lại nơi cậu đang đứng.
Hạ kính xe xuống, người bên trong ló đầu ra hỏi.
“Lý Hải Minh! Em làm gì ở đây vậy?”
“Chị Gia Di! Cậu lớn, mợ. Mọi người tới rồi sao?”
Lý Hải Minh nhìn một lượt những người bên trong, biểu cảm trên gương mặt hiện rõ nét vui mừng. Tô Dĩ Đông nhìn ra ngoài, vui vẻ mỉm cười với cậu.
“Lên xe đi. Chúng ta về nhà.”
“Dạ! Cậu lớn.”
Chiếc xe sang trọng lăn bánh, đưa bọn họ đến nhà tổ Tô gia. Ở đó, ông cụ Tô đã ngồi chờ từ rất lâu rồi.
Người quản gia vội vàng chạy ra mở cổng. Nhìn thấy những người vừa bước xuống, người quản gia đứng tuổi vội cúi đầu chào.
“Cậu hai! Mợ hai. Tiểu thư, thiếu gia. Mọi người về rồi.”
Vứt điếu thuốc vẫn còn đang nghi ngút khói, Tô Dĩ Đông thản nhiên trả lời.
“Quản gia Lâm! Đã lâu không gặp.”
“Cậu hai! Cũng hơn mười năm rồi. Lão gia và tôi thật sự rất nhớ cậu.”
“Cảm ơn chú đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ba tôi.”
“Đó là trách nhiệm của tôi, Cậu hai đừng nói vậy.”
Tô Dĩ Đông cười cười, giấu trong đôi mắt lạnh lùng đó là vô vàn những cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Diệp Tâm Ly khoác tay chồng mình, ánh mắt dịu dàng nhìn ông rồi nói.
“Mau vào trong đi. Ba… đợi anh lâu lắm rồi.”
“Được!”
Đám người cùng nhau đi vào trong. Trợ lý của Tô Dĩ Đông cũng liền lái xe vào. Bước vào trong căn nhà cũ, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chẳng hề thay đổi một chút nào. Có chăng thứ thay đổi, chính là thời gian và tuổi tác của họ mà thôi.
Hai mươi năm trước, Tô Dĩ Đông là một cậu thiếu gia trẻ tuổi, háo thắng. Hai mươi năm sau đã là một người đàn ông trung niên chững chạc, trên vai gánh vác cả gia tộc nhà họ Tô. Mái tóc xanh nay cũng đã pha thêm màu mây trắng. Người ta nói đúng, thời gian vô tình sẽ lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ quý giá, đó là cả tuổi xuân xanh.
Tô Diễn- Người đứng đầu Tô gia đang ngồi trên chiếc ghế gỗ quý, tay mân mê chén trà vẫn còn hun hút khói. Nghe tiếng động, ông liền ngẩng mặt lên nhìn.
“Về rồi sao?”
“Ba! Con về rồi.”
“Ông nội!”
“Ông ngoại!”
Tô Diễn đưa mắt nhìn một lượt đám con cháu trước mặt. Gương mặt già nua hiện lên một nét cười hiền.
“Di Di! Tiểu Minh! Hai đứa cũng về rồi sao?”
Lý Hải Minh vui vẻ đi về phía ông, cúi người ngồi xuống trước mặt ông ngoại của mình rồi nói.
“Ông ngoại! Con về rồi đây.”
“Cũng mấy năm rồi… Nhóc con, cháu lớn thật rồi.”
“Cháu đã lớn lắm rồi đó ông ơi.”
Nghe bên ngoài có tiếng cười nói vui vẻ, Tô Uyển Ninh và Lý Minh Thành cũng từ trong bếp bước ra. Nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng đó, Tô Uyển Ninh không khỏi vui mừng mà chạy đến bên cạnh Tô Dĩ Đông.
“Anh hai! Anh hai về rồi.”
Tô Dĩ Đông nhìn cô em gái của mình đang rơm rớm nước mắt, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc ấm áp vô cùng. Đưa tay lên xoa đầu cô em gái của mình, ông nói.
“Đều đã có tuổi rồi mà vẫn không bỏ được cái tính khóc nhè. Em tưởng mình còn nhỏ lắm sao hả?”
“Anh hai.”
“Được rồi được rồi! Anh hai về rồi, không đi nữa.”
Bao lâu rồi nhỉ?
Chắc là cũng hơn mười năm rồi, gia tộc họ Tô mới có mặt đông đủ như lúc này. Cảm giác đoàn tụ thật khiến cho người ta không thể không rơi nước mắt.
“Mọi người đều đông đủ cả, lại không ai nhớ tới cậu ba nhà họ Tô sao hả?”
Một giọng nói ngả ngớn từ bên ngoài vang lên khiến tất cả mọi ánh nhìn đểu đổ dồn lên người vừa xuất hiện. Tô Dĩ Đông nhìn người vừa bước vào, trên mặt liền lộ ra một nụ cười.
“Dĩ Thiên! Em cũng về rồi sao?”
Tô Dĩ Thiên là anh em song sinh của Tô Dĩ Đông, cũng là cậu ba nhà họ Tô. Tuy vậy, tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Từ nhỏ vốn đã không hòa hợp, sau này lại càng không thuận nhau.
Tô Dĩ Thiên đi vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn một lượt đám người kia. Bàn tay nhẹ nhàng xoắn tay áo, để lộ ra một hình xăm kì hoặc. Trên cổ tay phải của Tô Dĩ Thiên, có xăm hình một con mãng xà màu xanh, trong vô cùng đáng sợ. Lúc đi đến trước mặt Tô Diễn lại vô tình để cho Lý Hải Minh nhìn thấy. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào hình xăm, trong lòng lại vô cùng kích động.
Nếu như… Nếu như đó là sự thật… vậy thì Tâm Di chính là con cháu của Tô gia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.