Chương 13: Tặng em làm quà cưới
Huỳnh Khánh Vy
04/02/2023
Cô và anh cứ thế rời khỏi nhà hàng mà chẳng có một lời báo trước. Giang Mỹ Mỹ ngồi đợi cả buổi mà vẫn không thấy cô đâu. Sợ cô xảy ra chuyện, cô ấy liền gọi điện thoại cho cô.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Mỹ Mỹ liền lo lắng hỏi.
"Di Di, cậu đi đâu rồi, không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
"Mỹ Mỹ! Xin lỗi, mình có việc đột xuất không kịp nói với cậu."
"Chuyện gì vậy, có nghiêm trọng không? Có cần mình giúp gì không?"
"Không sao! Chút chuyện nhỏ thôi, mình tự lo được. Xin lỗi, để cậu phải chờ rồi."
"Không sao, cậu cứ lo chuyện của cậu đi. Tạm biệt!"
Giang Mỹ Mỹ thở dài, đôi mắt sầu não nhìn những món ăn vừa mới được bày ra. Một mình cô, sao ăn hết đống này đây...
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định bảo nhân viên gói lại mang về. Không phải là cô tiếc tiền, mà vì cô biết, bên ngoài kia có vô vàn những người nghèo khó không có nổi một bữa cơm no. Nếu như cô đã không muốn ăn, vậy thì mang tới cho họ là được rồi. Xem như cô làm được một việc tốt.
Anh nhân viên tốt bụng giúp cô mang hết túi lớn túi nhỏ ra ngoài xe. Sau khi thanh toán, cô cũng liền vội vã rời đi. Chiếc xe vừa mới lăn bánh, cô lại tông vào xe của người ta.
"Trời ơi!"
Than nhẹ một câu, Mỹ Mỹ vội vàng bước xuống xe. Người bên kia cũng lập tức mở cửa xe đi xuống. Hai người đối diện nhau, cô nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi! Tôi... Tôi không cố ý."
Người đàn ông trước mặt không trả lời, đôi mắt âm trầm quan sát cô gái nhỏ.
Mỹ Mỹ chờ mãi không thấy đối phương lên tiếng, cô liền ngẩng mặt nhìn lên. Đôi mắt xinh đẹp bỗng như rực sáng, cô tròn mắt nhìn chằm chằm người kia.
"Khải Phong! Sao lại là anh?"
Lương Khải Phong vui vẻ mà mỉm cười. Anh dang tay ra đón lấy cô, Mỹ Mỹ vui vẻ sà vào lòng anh.
"Đã lâu không gặp! Em xinh hơn trước rồi."
"Mấy năm không gặp, anh đúng là giỏi ăn nói hơn trước nha."
"Quá khen rồi. Em đến đây với bạn sao?"
"Ừm! Em đến cùng Tâm Di..."
Lương Khải Phong bỗng dưng lại im lặng. Mỹ Mỹ cũng nhận ra rằng mình đã lỡ lời. Là bạn thân của hai người, cô hiểu rõ hơn ai hết, Diệp Tâm Di chính là chấp niệm và cũng là hối tiếc lớn nhất của Lương Khải Phong.
Năm mười sáu tuổi, Khải Phong và Tâm Di có quan hệ yêu đương. Tình yêu của hai người không hề có bất kỳ một toan tính vụ lợi nào. Mối tình trong sáng, chân thành ấy lại bị gia đình anh quyết liệt phản đối. Lí do rất đơn giản, môn không đăng, hộ không đối.
Mẹ của anh đã đến gặp Tâm Di. Bà ấy đưa ra điều kiện để ép cô phải rời khỏi anh. Tâm Di dĩ nhiên không nhận bất cứ một lợi ích nào của bà ấy. Cô cam tâm tình nguyện rời khỏi anh vì tương lai của anh.
Hai người chia tay, gia đình đưa anh sang Pháp du học. Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, quay đi ngoảnh lại, họ đều đã trưởng thành cả rồi. Nhưng ngần ấy thời gian trôi, vẫn không thể làm anh nguôi ngoai được nỗi nhớ mong dành cho cô ấy.
Ngày phi cơ cất cánh, cô đứng ở nơi phi trường, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh đi khuất xa cô. Giây phút đó, cô chỉ biết thầm nguyện cầu cho anh mãi mãi được bình an.
Ngần ấy năm thời gian, trong lòng anh vẫn còn một chữ hận. Anh hận cô! Hận cô vì đã không cùng anh vượt qua rào cản đó. Anh hận cô! Hận cô đã rời khỏi anh. Nhưng người ta nói, có yêu mới có hận, còn hận là vẫn còn yêu.
Đúng!
Anh vẫn còn yêu cô.
Mỹ Mỹ thở dài, cô lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh. Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào đôi mắt sâu ấy, trái tim cô đau đớn biết nhường nào.
Bao nhiêu năm anh sống trong nỗi nhớ dành cho Tâm Di thì cũng là ngần ấy năm cô lén lút gieo hạt mầm tình ái. Cứ như thế, cô yêu anh, anh yêu cô ấy. Tình cảm bị chôn giấu, đến cuối cùng thì cả cô và anh đều đau.
"Khải Phong! Em xin lỗi."
"Không sao đâu! Tâm Di... đâu rồi?"
"Cậu ấy... Có việc nên đi rồi."
"Hừm! Xem ra anh và cô ấy hết duyên thật rồi."
_____________
Tống An Hạo lái chiếc mô tô, chở cô ra khỏi thành phố. Ngồi sau xe anh, cô nhíu mày hỏi.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi ngoại ô."
"Đi ngoại ô làm gì?"
"Đến nơi em sẽ biết."
Chiếc xe nhẹ nhàng lao đi trong làn gió nhẹ. Tâm Di vòng tay ôm lấy anh, gương mặt xinh đẹp tựa vào lưng anh thật ấm áp.
Chiếc xe dừng lại ở một vùng ngoại ô yên tĩnh. Anh đậu xe trên một con đê nhỏ trên ngọn dốc khá cao. Đứng ở đây, hai người có thể nhìn ngắm cả một vùng rộng lớn. Bàn tay anh nắm lấy tay cô, anh dìu cô bước đi trên con đường mòn nhỏ. Đứng dưới một tán cây tử đằng, anh chỉ tay về phía trước.
"Em nhìn đi!"
Tâm Di đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ. Ở phía dưới cách nơi hai người đứng không xa, cô nhìn thấy một cánh đồng hoa hồng đỏ thắm. Trong màn đêm tĩnh lặng, dưới ánh sáng dịu dàng của "nàng trăng", cô nhìn thấy không phải là một cánh đồng nữa, mà là cả một khu rừng hoa. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, từng cành hoa khẽ đu đưa theo gió, tất cả đều đẹp tựa như một bức tranh.
"Đẹp quá!"
Cô nhỏ giọng thốt lên một câu cảm thán. Anh mỉm cười siết chặt lấy tay cô.
"Thích không?"
"Ừm... Thích!"
"Sau này khi chúng ta kết hôn, cánh rừng hoa hồng này sẽ tặng em làm quà cưới."
"Hả? Anh... Anh nói thật sao?"
"Ừm! Anh có bao giờ nói dối em đâu."
"Nhưng mà anh..."
Tống An Hạo đương nhiên biết cô muốn nói gì. Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Bàn tay to lớn kéo cô ôm vào lòng mình mà thì thầm.
"Cho anh thêm chút thời gian nữa. Đợi khi anh tự đứng được trên đôi chân của mình, anh sẽ cho em trở thành nàng công chúa giữa đời thực."
"Thật sao?"
"Thật!"
"Được! Em chờ anh."
Cô chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn về phía xa xa. Khu rừng hoa đỏ thắm tặng cô làm quà cưới... cô nào đâu cần những thứ sa hoa đó kia chứ. Thứ cô cần, chỉ đơn giản là anh và tình yêu của anh. Thứ cô cần chỉ đơn giản là hai chữ bình yên.
"An Hạo! Hứa với em một chuyện được không?"
"Được!"
"Anh còn chưa biết em muốn anh hứa gì mà."
Anh mỉm cười dịu dàng hôn nhẹ lên tóc cô.
"Chỉ cần là em muốn thì anh đều sẽ hứa."
"Vậy anh có thể hứa với em, đời này kiếp này, vĩnh viễn về sau, phong ba bão táp, xin anh đừng bỏ rơi em có được không?"
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Mỹ Mỹ liền lo lắng hỏi.
"Di Di, cậu đi đâu rồi, không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
"Mỹ Mỹ! Xin lỗi, mình có việc đột xuất không kịp nói với cậu."
"Chuyện gì vậy, có nghiêm trọng không? Có cần mình giúp gì không?"
"Không sao! Chút chuyện nhỏ thôi, mình tự lo được. Xin lỗi, để cậu phải chờ rồi."
"Không sao, cậu cứ lo chuyện của cậu đi. Tạm biệt!"
Giang Mỹ Mỹ thở dài, đôi mắt sầu não nhìn những món ăn vừa mới được bày ra. Một mình cô, sao ăn hết đống này đây...
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định bảo nhân viên gói lại mang về. Không phải là cô tiếc tiền, mà vì cô biết, bên ngoài kia có vô vàn những người nghèo khó không có nổi một bữa cơm no. Nếu như cô đã không muốn ăn, vậy thì mang tới cho họ là được rồi. Xem như cô làm được một việc tốt.
Anh nhân viên tốt bụng giúp cô mang hết túi lớn túi nhỏ ra ngoài xe. Sau khi thanh toán, cô cũng liền vội vã rời đi. Chiếc xe vừa mới lăn bánh, cô lại tông vào xe của người ta.
"Trời ơi!"
Than nhẹ một câu, Mỹ Mỹ vội vàng bước xuống xe. Người bên kia cũng lập tức mở cửa xe đi xuống. Hai người đối diện nhau, cô nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi! Tôi... Tôi không cố ý."
Người đàn ông trước mặt không trả lời, đôi mắt âm trầm quan sát cô gái nhỏ.
Mỹ Mỹ chờ mãi không thấy đối phương lên tiếng, cô liền ngẩng mặt nhìn lên. Đôi mắt xinh đẹp bỗng như rực sáng, cô tròn mắt nhìn chằm chằm người kia.
"Khải Phong! Sao lại là anh?"
Lương Khải Phong vui vẻ mà mỉm cười. Anh dang tay ra đón lấy cô, Mỹ Mỹ vui vẻ sà vào lòng anh.
"Đã lâu không gặp! Em xinh hơn trước rồi."
"Mấy năm không gặp, anh đúng là giỏi ăn nói hơn trước nha."
"Quá khen rồi. Em đến đây với bạn sao?"
"Ừm! Em đến cùng Tâm Di..."
Lương Khải Phong bỗng dưng lại im lặng. Mỹ Mỹ cũng nhận ra rằng mình đã lỡ lời. Là bạn thân của hai người, cô hiểu rõ hơn ai hết, Diệp Tâm Di chính là chấp niệm và cũng là hối tiếc lớn nhất của Lương Khải Phong.
Năm mười sáu tuổi, Khải Phong và Tâm Di có quan hệ yêu đương. Tình yêu của hai người không hề có bất kỳ một toan tính vụ lợi nào. Mối tình trong sáng, chân thành ấy lại bị gia đình anh quyết liệt phản đối. Lí do rất đơn giản, môn không đăng, hộ không đối.
Mẹ của anh đã đến gặp Tâm Di. Bà ấy đưa ra điều kiện để ép cô phải rời khỏi anh. Tâm Di dĩ nhiên không nhận bất cứ một lợi ích nào của bà ấy. Cô cam tâm tình nguyện rời khỏi anh vì tương lai của anh.
Hai người chia tay, gia đình đưa anh sang Pháp du học. Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, quay đi ngoảnh lại, họ đều đã trưởng thành cả rồi. Nhưng ngần ấy thời gian trôi, vẫn không thể làm anh nguôi ngoai được nỗi nhớ mong dành cho cô ấy.
Ngày phi cơ cất cánh, cô đứng ở nơi phi trường, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh đi khuất xa cô. Giây phút đó, cô chỉ biết thầm nguyện cầu cho anh mãi mãi được bình an.
Ngần ấy năm thời gian, trong lòng anh vẫn còn một chữ hận. Anh hận cô! Hận cô vì đã không cùng anh vượt qua rào cản đó. Anh hận cô! Hận cô đã rời khỏi anh. Nhưng người ta nói, có yêu mới có hận, còn hận là vẫn còn yêu.
Đúng!
Anh vẫn còn yêu cô.
Mỹ Mỹ thở dài, cô lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh. Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào đôi mắt sâu ấy, trái tim cô đau đớn biết nhường nào.
Bao nhiêu năm anh sống trong nỗi nhớ dành cho Tâm Di thì cũng là ngần ấy năm cô lén lút gieo hạt mầm tình ái. Cứ như thế, cô yêu anh, anh yêu cô ấy. Tình cảm bị chôn giấu, đến cuối cùng thì cả cô và anh đều đau.
"Khải Phong! Em xin lỗi."
"Không sao đâu! Tâm Di... đâu rồi?"
"Cậu ấy... Có việc nên đi rồi."
"Hừm! Xem ra anh và cô ấy hết duyên thật rồi."
_____________
Tống An Hạo lái chiếc mô tô, chở cô ra khỏi thành phố. Ngồi sau xe anh, cô nhíu mày hỏi.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi ngoại ô."
"Đi ngoại ô làm gì?"
"Đến nơi em sẽ biết."
Chiếc xe nhẹ nhàng lao đi trong làn gió nhẹ. Tâm Di vòng tay ôm lấy anh, gương mặt xinh đẹp tựa vào lưng anh thật ấm áp.
Chiếc xe dừng lại ở một vùng ngoại ô yên tĩnh. Anh đậu xe trên một con đê nhỏ trên ngọn dốc khá cao. Đứng ở đây, hai người có thể nhìn ngắm cả một vùng rộng lớn. Bàn tay anh nắm lấy tay cô, anh dìu cô bước đi trên con đường mòn nhỏ. Đứng dưới một tán cây tử đằng, anh chỉ tay về phía trước.
"Em nhìn đi!"
Tâm Di đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ. Ở phía dưới cách nơi hai người đứng không xa, cô nhìn thấy một cánh đồng hoa hồng đỏ thắm. Trong màn đêm tĩnh lặng, dưới ánh sáng dịu dàng của "nàng trăng", cô nhìn thấy không phải là một cánh đồng nữa, mà là cả một khu rừng hoa. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, từng cành hoa khẽ đu đưa theo gió, tất cả đều đẹp tựa như một bức tranh.
"Đẹp quá!"
Cô nhỏ giọng thốt lên một câu cảm thán. Anh mỉm cười siết chặt lấy tay cô.
"Thích không?"
"Ừm... Thích!"
"Sau này khi chúng ta kết hôn, cánh rừng hoa hồng này sẽ tặng em làm quà cưới."
"Hả? Anh... Anh nói thật sao?"
"Ừm! Anh có bao giờ nói dối em đâu."
"Nhưng mà anh..."
Tống An Hạo đương nhiên biết cô muốn nói gì. Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Bàn tay to lớn kéo cô ôm vào lòng mình mà thì thầm.
"Cho anh thêm chút thời gian nữa. Đợi khi anh tự đứng được trên đôi chân của mình, anh sẽ cho em trở thành nàng công chúa giữa đời thực."
"Thật sao?"
"Thật!"
"Được! Em chờ anh."
Cô chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn về phía xa xa. Khu rừng hoa đỏ thắm tặng cô làm quà cưới... cô nào đâu cần những thứ sa hoa đó kia chứ. Thứ cô cần, chỉ đơn giản là anh và tình yêu của anh. Thứ cô cần chỉ đơn giản là hai chữ bình yên.
"An Hạo! Hứa với em một chuyện được không?"
"Được!"
"Anh còn chưa biết em muốn anh hứa gì mà."
Anh mỉm cười dịu dàng hôn nhẹ lên tóc cô.
"Chỉ cần là em muốn thì anh đều sẽ hứa."
"Vậy anh có thể hứa với em, đời này kiếp này, vĩnh viễn về sau, phong ba bão táp, xin anh đừng bỏ rơi em có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.