Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 22

Đạm Anh

14/01/2017

“…Sư phụ.” A Chiêu thấp thỏm gọi.

Vệ Cẩn nhìn hộp gấm trong tay A Chiêu, nói: “Thì ra A Chiêu với Tạ Niên đối xử với nhau tốt như vậy.” Vệ Cẩn ngập ngừng rồi lại nói: “Tạ Niên năm nay đã mười bốn, cũng bằng tuổi A Chiêu. Hôm nay vi sư đã thấy văn của Tạ Niên, Tạ Niên ắt hẳn là người có tài, lại là con Thái úy Khâu quốc, tiền đồ rộng mở.”

Vệ Cẩn suy nghĩ cả ngày, dù giao bé gái mình đã nuôi nhiều năm này cho người khác cũng có chút đau lòng không muốn buông, nhưng rốt cuộc A Chiêu cũng không thể ở bên cạnh hắn cả đời.

Con người Tạ Niên này, rất tốt.

Nếu A Chiêu bằng lòng, thì làm thông gia với Tạ gia cũng được.

A Chiêu ban đầu không rõ ý của Vệ Cẩn, lúc sau, mặt A Chiêu biến sắc. Nàng cắn răng, thẳng thừng nói một câu: “Sư phụ, A Chiêu không thích Tạ Niên.” sau đó vội vàng chạy đi.

Vệ Cẩn nhìn bóng người A Chiêu, vẻ mặt khó lường.

Vệ Cẩn đã dùng cơm chiều trong cung nên khi về nhà thì vào thẳng thư phòng.

Hắn lấy giấy tuyên thành ra, trải rộng trên bàn viết, chấm mực, đặt bút lên giấy tuyên thành vẽ một ít. Không lâu sau, một bức tranh núi sông hiện lên mặt giấy, đến hạc trắng trong tranh trông cũng rất sống động.

Vệ Cẩn gác bút lại, lại lấy thêm giấy tuyên thành vẽ tranh.

Mỗi khi Vệ Cẩn buồn phiền, hắn sẽ vẽ tranh để tĩnh tâm.

Từ khi Vệ Cẩn sinh ra đến giờ, chuyện phiền lòng đếm ra chẳng quá ba ngón tay. Trước đây chỉ cần hắn bắt đầu vẽ tranh thì rất cả muộn phiện cũng theo đó biến mất, trong lòng cũng ắt cho cách giải quyết hợp lí.

Vậy mà lần này, Vệ Cẩn đã vẽ đến bức thứ năm rồi mà vẫn thấy nặng lòng.

Hắn thở dài một tiếng.

Đúng lúc đó, tiếng Thải Thanh vọng lên từ bên ngoài: “Công tử.”

Vệ Cẩn nói: “Vào đi.”

Thải Thanh cúi người hành lễ, sau đó nói: “Hai mắt tiểu thư sưng đỏ, hình như ban nãy đã khóc, hơn nữa tối nay tiểu thư vẫn chưa dùng bữa.” Nghe thế, đôi mày của Vệ Cẩn ngăn lại, bức tranh cũng hỏng chỉ trong chốc lát.

Hắn nói: “Ta biết rồi.”

Thải Thanh ngẩn ra, không phải trước đây công tử sẽ luôn đi dỗ A Chiêu tiểu thư sao? “Công tử, chuyện này…”

Vệ Cẩn lạnh nhạt nói: “Lui xuống đi, ngươi không cần để tâm chuyện này.”

Thải Thanh đành phải tuân lời rời đi. Nửa canh giờ sau, Vệ Cẩn đứng dậy khỏi bàn viết, rời khỏi thư phòng nhanh như gió.

Lòng A Chiêu vẫn còn giận nên không muốn dùng bữa tối.

Nàng đã về phòng từ sớm, nằm trên giường ngẩn người mãi. Không có sư phụ bên cạnh, A Chiêu vạn lần thấy không quen. Nàng trằn trọng, đến ngủ cũng không ngủ. Cũng không biết đã bao lâu sau, A Chiêu bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt.

Hơn nửa đêm, bụng A Chiêu vì đói mà kêu lên.

A Chiêu duị dụi mắt, lần theo hương thơm mà ra khỏi phòng. Thì ra mấy người nô bộc đang nướng gà, thịt gà nướng vàng óng láng mỡ, thấy vậy A Chiêu không khỏi nuốt nước bọt.

Đám nô bộc vừa nhìn thấy A Chiêu, giật mình, vội cúi người hành lễ.

A Chiêu hỏi: “Các ngươi đã hơn nửa đêm còn làm gì vậy?”

Một nô bộc trả lời: “Dương quản gia thưởng cho chúng nô tài một con gà, nô tài đêm nay nướng gà cùng người khác ăn lấp bụng.”

A Chiêu nhìn chằm chằm con gà nướng, lại nuốt ngụm nước bọt nữa.

Người nô bộc kia thấy vậy, nói: “A Chiêu tiểu thư, trong phòng bếp vẫn còn đồ ăn.” A Chiêu nghe vậy, chẳng cần quan tâm mình đang giận Vệ Cẩn, vội đi tới phòng bếp.



Đến khi bóng dáng A Chiêu khuất hẳn trong màn đêm, Vệ Cẩn mới dần dần xuất hiện từ phía sau cái cây.

Hắn nói với mấy người nô bộc kia: “Chuyện này không được nói với ai.”

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, A Chiêu đã đi luyện kiếm ở ngoài phòng Vệ Cẩn, từng chiêu thức đều nghiêm túc đặc biệt. Đến khi Vệ Cẩn ra khỏi phòng, trên đình viện đã chuẩn bị sẵn cái ghế nằm với một bàn trà.

A Chiêu đi tới, tự mình rót trà, đưa đến chỗ Vệ Cẩn.

Nàng tươi cười, chân thành nói: “Sư phụ, sớm.”*

*câu này nghe có vẻ lạ nhưng là câu quen thuộc của các bạn TQ, đại khái giống câu “chào buổi sáng” của mình ấy.

Vệ Cẩn thấy vẻ mặt tràn đầy sinh lực của A Chiêu, hai mắt không hề sưng đỏ, trên mặt cũng có chút ý cười: “Ừ.”

Hắn giơ tay lên.

A Chiêu đã có tám năm thầy trò với Vệ Cẩn, cũng đã quen với động tác của Vệ Cẩn. Mỗi lần hắn giơ tay lên, A Chiêu đều bất giác rướn đầu lên. Nhưng hôm nay tay Vệ Cẩn chỉ giơ được một nửa rồi dừng lại, hắn vỗ bả vai A Chiêu: “Con đi luyện kiếm đi.”

A Chiêu cắn môi, cúi đầu đồng ý.

“Vâng.”

Sau khi luyện kiếm xong, Vệ Cẩn cùng A Chiêu cùng tới Thiên các dùng bữa sáng. A Chiêu hôm qua đã lấp đầy bụng, đến giờ vẫn còn no. Hôm qua nàng cũng đã tỏ vẻ thái quá, sư phụ chỉ nghĩ mình là đồ nhi, hắn chỉ nghĩ tốt cho mình, muốn mình có nơi chốn tốt. Nàng thích sư phụ, nhưng không thể để sư phụ biết được. Nếu sư phụ biết chuyện này, sợ là sẽ đuổi nàng ra khỏi sư môn.

A Chiêu mơ mơ màng màng ăn cháo lá sen.

Vệ Cẩn bình tĩnh nhìn mắt A Chiêu, nói: “Mấy ngày nữa là đến lễ Thất tịch rồi, kinh thành ắt hẳn sẽ có không ít chỗ náo nhiệt. A Chiêu không làm gì thì hẹn Tạ Niên, Tạ Kiều ra ngoài chút đi, nếu con không muốn lập gia thì kết giao làm bạn bè cũng được. Bằng hữu khắp thiên hạ, đối với việc trải nghiệm của con cũng là chuyện có ích.

A Chiêu ngẩn người.

“Trải… trải nghiệm?”

Vệ Cẩn gật đầu nói: “Đó là quy định của phải Thiên Sơn chúng ta. Cứ là môn hạ của phái, đến khi tròn mười sáu phải xuất môn trải nghiệm.

“Trong bao lâu ạ?”

Vệ Cẩn nói: “Ít thì vài năm, nhiều thì mấy chục năm.”

A Chiêu hỏi: “Sư phụ có đi trải nghiệm cùng A Chiêu không?”

Vệ Cẩn cười nói: “Trải nghiệm là thế nào? Đương nhiên sẽ chỉ có mình con. Vi sư dạy con tám năm cũng là vì muốn để con ra ngoài tung hoành thiên hạ. Nếu con sợ đi một mình, cũng có thể kết giao bằng hữu cùng lứa rồi đi cùng nhau, mấy người bằng tuổi đi với nhau cũng tốt. Giả dụ như Tạ Niên…”

A Chiêu đột nhiên đứng dậy.

Lời Vệ Cẩn cũng dừng lại.

A Chiêu vừa rồi vẫn nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Nhưng sư phụ đã nhắc quá nhiều lần đến Tạ Niên, A Chiêu đương nhiên không thể im lặng được nữa. Nàng nói: “Con không thích Tạ Niên! Cũng không hề muốn đi trải nghiệm với Tạ Niên! Sư phụ, A Chiêu không muốn đi, A Chiêu muốn ở bên người.”

Vệ Cẩn biến sắc.

“A Chiêu!”

A Chiêu biết Vệ Cẩn sắp tức giận, nhưng nàng vẫn cố chấp nói: “Sư phụ, A Chiêu không muốn đi trải nghiệm.”

Vệ Cẩn lạnh nhạt nói: “Con là đồ nhi của Vệ Cẩn ta, nhất định phải tự đi trải nghiệm.”

“A Chiêu không đi.”

“Nhất định phải đi.”

“Không đi!”





Hai thầy trò đang cãi nhau khiến Thải Thanh đang cầm hoa quả vào giật mình, tay run lên khiến táo trên bàn lưu li rơi hết xuống đất, cũng ngã theo, cắt ngang cuộc tranh cãi của A Chiêu và Vệ Cẩn.

A Chiêu không chịu thua cắn môi, nhìn thẳng vào Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn nói: “Con đã mười bốn, không còn nhỏ nữa, không được phép tự do làm bậy. Từ giờ, con quỳ trong này tự nghĩ xem mình sai ở đâu đi. Còn chưa nhận sai thì không được ăn gì! Thải Thanh, mang hết đồ ăn đi!”

Dứt lời, Vệ Cẩn phất tay áo rời đi.

Thải Thanh nhặt đồ lên, thấy xung quanh không có ai thì nhỏ giọng khuyên: ‘A Chiêu tiểu thư, người nhường công tử đi.” Giờ mới là buổi sáng, nhìn đồ ăn trên bàn của A Chiêu tiểu thư thì thấy nàng cũng mới ăn vài miếng cháo thôi, vậy làm sao mà nhịn được cả ngày đây.

A Chiêu không nói lời nào.

Thải Thanh thở dài, đã nhiều năm như vậy rồi, tính tình A Chiêu tiểu thư vẫn vậy. Thải Thanh đành phải thôi.

A Chiêu biết mình có lỗi.

Nhưng vừa nghe sư phụ nói muốn mình phải ra ngoài trải nghiệm, trong lòng nàng thấy vô cùng hoang mang nên buột mình nói vậy. Lời đã ra khỏi miệng, A Chiêu lại càng khẳng định điều mình muốn. Nàng không muốn đi trải nghiệm, không muốn rời khỏi sư phụ.

Lại giống như hồi còn nhỏ, sư phụ bảo nàng sai rồi, buộc nàng tỉnh ngộ.

Nàng chịu đói một đêm, cuối cùng sư phụ là người nhường nhịn.

Giờ đây… vẫn sẽ như vậy chứ?

Nàng không thể tưởng tượng ra những ngày sau khi rời khỏi sư phụ. Sư phụ là người nhận nàng làm đồ đệ lúc nàng nghèo khổ, cho nàng cuộc sống mà trước đây nàng không hề dám nghĩ tới, dạy nàng viết chữ, dạy nàng học, dạy nàng làm người, dạy nàng học kiếm, nàng cũng không cần để ý cẩm y ngọc thực*, nàng thậm chỉ không cần ăn gì, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh sư phụ.

*cẩm y ngọc thực = ăn ngon mặc đẹp.

Nếu nàng ra ngoài trải nghiệm rồi sẽ không bao giờ được về bên người sư phụ nữa.

Đến khi đèn thắp lên, Vệ Cẩn mới tới Thiên các.

Thiên các chỉ có chút ánh đèn, A Chiêu cố gắng quỳ thẳng người, trong mắt là vẻ quật cường. Vệ Cẩn chợt nhớ tới A Chiêu năm bảy tuổi khi xưa, khi nàng xích mích với Tạ Kiều, hắn cũng phạt A Chiêu như vậy.

Hồi đó, vẻ mặt A Chiêu cũng là thế này.

Chỉ là chuyện nàng đã quyết là nàng sẽ nhất định phải như vậy, không hề đổi ý. Tính khí như vậy, hắn đã uốn nắn tám nay nay mà vẫn không sửa được. Vệ Cẩn cảm thấy hơi nhức đầu.

Tính tình cố chấp thế này, chỉ sợ rằng hai thầy trò bọn họ sau này sẽ không ít lần khắc khẩu*.

*khắc khẩu: cái này chắc ai cũng biết nhưng mình cứ chú thích, khắc khẩu = cãi vã.

Thiên Sơn phái có quy định xuất môn trải nghiệm, dù A Chiêu là bé gái thì không trải nghiệm cũng không được.

Tuy nhiên…

Hình như nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt Vệ Cẩn trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Hắn tới trước mặt A Chiêu, hỏi: “Con biết sai chưa?”

A Chiêu không hề do dự nói: “A Chiêu không muốn đi trải nghiệm.”

Vệ Cẩn lạnh nhạt nói: “Vậy tiếp tục tỉnh ngộ đi.”

A Chiêu vì luyện kiếm mà người cũng khỏe hơn, bị đói mấy ngày cũng không sao. Nàng cứ thế không nhường nhịn quỳ hai ngày liền, đến một giọt nước cũng không động vào. Thị nữ, bọn sai vặt trong phủ hai ngày này đều vô cùng bối rối, nhất là nhìn thấy công tử mặt đen lại lạnh lùng, A Chiêu không ăn gì, công tử cũng không ăn gì trong hai ngày liền, đồ ăn mang vào rồi lại mang nguyên ra, đã vậy còn có thêm một đống tranh vẽ bị vò lại.

Bọn hạ nhân cũng không khỏi suy đoán xem, cuộc cãi vã này, ai sẽ là người hạ mình trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook