Chương 30: Hệ thống: Mắc gì người xui xẻo luôn là tôi?
Đạo Trương Đan Phi
12/05/2024
Editor: YYone
Búp bê tóc vàng dường như rất buồn, khuôn mặt trước giờ luôn rạng rỡ trở nên mờ mịt, buồn bã. Đôi mắt rưng rưng nước, như thể giây tiếp theo là có thể khóc ngay được.
“Nhóc con, sao vậy?” Thích Triều luống cuống, vội vàng ngồi xuống ôm búp bê nhỏ, vừa vỗ lưng cậu nhóc vừa nói. “Ngoan nào, nói ba ba biết có chuyện gì được không?”
Lan Lạc mím môi, chẳng nói lời nào.
Cậu nhóc không thể nói sự thật nếu không sẽ lộ việc mình vào phòng chủ nhân mất.
Thích Triều thấy Lan Lạc không nói, cũng không ép hỏi thêm mà trả lời câu hỏi của cậu.
“Đương nhiên Lan Lạc là nhóc con ngoan ngoãn nhất rồi. Lan Lạc hỏi ba bao nhiêu lần đi nữa thì con vẫn là nhóc con siêu ngoan của ba.”
Đồ lừa đảo.
Lan Lạc cúi đầu, mắt lam u ám. Ngoài miệng thì gọi nhóc là nhóc con ngoan ngoãn nhưng chỉ tặng búp bê vải cho anh cả.
Anh cả hư thế lại có, tại sao nhóc không có?
Thích Triều nhìn mái tóc vàng mềm mại của búp bê, suy nghĩ. “Lát nữa ăn cơm ba khắc cho con một chú gấu nhé, lần trước con rất thích mà, được không?”
Hắn không biết tại sao Lan Lạc tức giận, chỉ có thể dùng cách này dỗ dành cậu nhóc. Thích Triều nhớ lần trước cậu nhóc thấy đá năng lượng hình gấu nhỏ thì không nỡ ăn.
So với gấu, Lan Lạc còn muốn búp bê vải hơn.
Nhưng cậu nhóc không thể nói ra chuyện búp bê vải.
Nghĩ vậy, Lan Lạc có hơi không tình nguyện gật đầu, mấy giây sau liền giả bộ thuận miệng hỏi. “Anh cũng có ạ?”
Thích Triều nhìn biểu cảm Lan Lạc, do dự trả lời. “Mạc Tư không có.”
Lan Lạc lập tức vui vẻ, cậu nhóc nhếch môi, gật gật đầu. “Anh không thích gấu, chủ nhân không cần làm cho anh đâu.”
“Được.”
Thích Triều cười cười, thế nên Lan Lạc buồn bực là do hai anh em hục hặc với nhau hửm?
Hắn cũng có anh em, biết anh em cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường. Hồi còn phản nghịch, hắn với em trai như chó với mèo, ba ngày thì có hai ngày là đánh lộn. Cha mẹ không quản hai người, thế nhưng quan hệ giữa hai anh em vẫn rất tốt.
Hắn quyết định quan sát xem thế nào. Nếu không cần thiết thì hắn và Tiến sĩ không nên nhúng tay vào vấn đề của hai anh em.
Lúc ăn trưa, Lan Lạc nhìn đá năng lượng khắc hình gấu cầu vồng tinh xảo trên đĩa của mình rồi nhìn sang con thỏ bình thường trên đĩa của Mạc Tư thì lập tức hài lòng. Cậu nhóc nở nụ cười xán lạn với Thích Triều.
Mạc Tư không hay Lan Lạc đang cực kỳ đắc ý tự cho là mình thắng, cậu cúi đầu im lặng ăn cơm như thường lệ.
Thẩm Du Hi nhìn thấy cảnh này, thắc mắc nhìn sang Thích Triều. Hắn cảm nhận được tầm mắt của anh, hơi cong môi, dùng khẩu hình nói lát nữa sẽ nói, đôi mắt nâu thẫm tràn đầy ý cười như ánh mặt trời mùa đông, không nóng nực mà rất ấm áp.
Thẩm Du Hi nhẹ gật đầu, rũ mi, tiếp tục dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Thích Triều kể lại chuyện ở trong phòng bếp cho anh nghe.
“Lan Lạc và Mạc Tư đều rất ngoan, em nghĩ để hai đứa tự giải quyết mâu thuẫn thì tốt hơn.”
Thích Triều cười với Tiến sĩ. “Nhưng mà em không hiểu hai đứa bằng anh. Nếu anh có cách tốt hơn thì cứ làm theo cách của anh.”
Nói xong, hắn chờ Tiến sĩ trả lời, lại thấy Thẩm Du Hi nhìn mình chằm chằm cứ như trên mặt mình có gì đó. Thích Triều nghi ngờ hỏi. “Anh Thẩm, em nói gì không đúng hả?”
“Không.” Thẩm Du Hi hơi cong môi.
Rất thú vị.
Lâu rồi Thẩm Du Hi chưa gặp người nào thú vị như này.
“Cứ làm như cậu nói đi.” Thẩm Du Hi dịu dàng đáp lại, ánh mắt ôn hoà như ánh trăng tĩnh lặng dưới mặt hồ.
Buổi chiều, Tiến sĩ rửa sạch thuốc mỡ cho Lan Lạc.
Thích Triều và Mạc Tư ở bên cạnh theo dõi, bởi vì chỉ rửa thuốc thôi nên bọn họ ở đây cũng không ảnh hưởng gì.
Thẩm Du Hi đeo kính gọng vàng, mắt kính che khuất đôi mắt đào hoa của anh. Anh ngồi trên ghế, vừa rửa sạch vết thương cho Lan Lạc, vừa dịu dàng hỏi. “Bây giờ vết thương có cảm giác gì không?”
Lan Lạc rất thích được thân thiết với cha, nhưng khi cha thật sự gần gũi với mình thì cậu nhóc lại căng thẳng. ngón tay trái Lan Lạc cào ga trải giường, cứng nhắc nói. “Không ạ.”
Thẩm Du Hi gật đầu, tiếp tục rửa thuốc mỡ cho Lan Lạc.
Dòng nước mát lạnh ôm lấy cánh tay, Lan Lạc dường như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ cha. Cậu nhóc không nhịn được nhích gần tới bên cha mình, lúc cha sắp ngẩng đầu thì vội quay về chỗ cũ, trong lòng thấp thỏm.
Cha hờ hững liếc cậu nhóc một cái rồi thôi. Lan Lạc lo rằng mình sẽ bị cha ghét, lập tức luống cuống. Ngón tay cậu nhóc cào ga giường, còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì thì trên đầu đã truyền đến cảm giác ấm áp.
“Sao con căng thẳng thế?”
Ánh mắt người đàn ông lo lắng. Lan Lạc cứng đờ, đôi khi chủ nhân nhạy bén đến phát ghét.
“Đừng sợ. Anh Thẩm nói vết thương của con chắc chắn sẽ khỏi thôi.” Thích Triều xoa đầu cậu nhóc, đau lòng nói.
Tuy chẳng phải đang lo chuyện này nhưng nhìn đôi mắt của người đàn ông, không biết vì sao nỗi bất an trong lòng Lan Lạc dần biến mất.
Thuốc mỡ màu trắng bị rửa trôi theo dòng nước.
Vết nứt màu đen trên mu bàn tay đã biến mất không còn gì, thay vào đó là làn da trắng nõn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Thích Triều cũng không tin ở đây từng có một vết thương dài gần mười cm.
Chờ Tiến sĩ rửa nốt thuốc mỡ ở cổ chân Lan Lạc, quan sát phần da ở chỗ này đã hoàn toàn khỏi Thích Triều mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khôi phục rất tốt.” Thẩm Du Hi vừa tháo kính vừa nói. “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai vết thương này của Lan Lạc sẽ không nứt ra nữa đâu.”
Thích Triều nghe xong liền mỉm cười cảm kích. “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Du Hi hơi cong môi, đôi mắt đào hoa dịu dàng ánh lên nét cười. “Không có gì. Tôi mới là người nên cảm ơn cậu.”
Bởi vì có Thích Triều thì kế hoạch của anh mới có thể tiến hành đúng lúc.
Thích Triều không nghe ra ẩn ý của Thẩm Du Hi, chỉ cho rằng anh đang khách sáo.
Lan Lạc thấy vết thương của mình đã khỏi thì vội nhảy xuống giường, nói với cha và chủ nhân một tiếng rồi vui vẻ chạy xuống tầng xem hoạt hình. Mạc Tư gật đầu với hai người, chậm rãi theo nhóc rời đi.
Thích Triều nhớ công việc hôm nay của mình, hắn giải thích với Tiến sĩ rồi chuẩn bị xuống tầng hầm làm việc.
“Tôi xuống hầm với cậu được không?”
Thẩm Du Hi gọi Thích Triều lại, anh nghiêng đầu, giọng điệu ôn hòa, mái tóc vàng tết bím rũ xuống một bên, nhìn qua vô cùng hiền lành.
“Đương nhiên là được rồi.” Thích Triều cười. “Cầu mà không được ấy chứ.”
Trong tầng hầm để đầy nguyên liệu chế tạo búp bê. Tiến sĩ chủ động xuống đây có thể là do muốn giúp hắn. Thích Triều hiểu nhưng không trực tiếp nói cảm ơn. Có vài việc tự mình mình biết là được. Lời cảm ơn có nói nhiều đi nữa cũng không bằng hành động cụ thể.
Theo kế hoạch của Thích Triều, chiều nay hắn sẽ làm mắt cho búp bê.
Trong tưởng tượng của hắn, nhóc con tương lai sẽ có đôi mắt màu hổ phách, giống như hồ ly nhỏ nghịch ngợm, lanh lợi.
Tiến sĩ cũng theo xuống tầng hầm nhưng chỉ yên lặng ở bên cạnh nhìn Thích Triều vùi đầu làm tròng mắt, chỉ khi hắn mắc lỗi anh mới lên tiếng nhắc nhở.
Tuy vậy Thích Triều cũng rất thông minh, ban đầu hắn còn lạ lẫm nhưng rất nhanh đã nắm được phương pháp chế tạo tròng mắt búp bê của Lam Tinh. Làm đến con mắt thứ hai thì hắn mắc lỗi chưa tới hai lần.
Ở Lam Tinh, mỗi công đoạn chế tạo búp bê đều gắn liền với sức mạnh tinh thần, cả làm tròng mắt cũng vậy.
Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều đeo găng tay đen, mắt xanh lóe lên, khóe miệng cong cong.
Găng tay phát ra ánh sáng xanh nghĩa là đang sử dụng sức mạnh tinh thần. Nếu người cấp A bình thường dùng sức mạnh tinh thần ba giờ liên tục thì đã sớm ngất xỉu rồi mà Thích Triều vẫn chẳng xi nhê gì.
Dù đoán trước được nhưng Thẩm Du Hi vẫn không nhịn được cong môi.
Thật thú vị.
Sau khi ngâm hai con mắt màu hổ phách vào dung dịch, Thích Triều thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu về phía Tiến sĩ, cười nói. “Cuối cùng cũng xong rồi.”
“Chúc mừng cậu.”
Tiến sĩ cũng nở nụ cười.
Thợ chế tác ở Lam Tinh bình thường phải tốn đến ba ngày để làm xong đôi mắt. Một là vì không đủ sức mạnh tinh thần, hai là nếu tập trung tinh thần cao độ thời gian dài sẽ khiến nhức đầu. Nhưng Thích Triều và Thẩm Du Hi đều không gặp phải mấy vấn đề này.
Một người chẳng hề hay biết gì, chỉ nghĩ rằng giống như đời trước, dùng vài giờ tạo ra một đôi mắt là bình thường. Còn một người thì biết rõ ràng lại vì lòng riêng mà không chỉ ra.
“Hôm qua cậu làm xong búp bê vải chưa?”
Khi hai người sóng vai rời khỏi tầng hầm, Thẩm Du Hi đột nhiên lên tiếng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người phỏng theo anh để làm búp bê. Thẩm Du Hi hơi tò mò nhưng cũng chỉ một chút thôi.
“Sắp rồi.” Thích Triều cân nhắc tiến độ tối nay, hắn mỉm cười. “Mai làm xong rồi em đưa anh xem.”
“Ừm.”
Sau khi ăn tối xong, Thích Triều về phòng tiếp tục may búp bê vải. Khác với lúc tập trung cao độ khi lúc làm búp bê kia, bây giờ hắn còn khẽ ngâm nga.
Hắn dùng chỉ xanh lam làm đôi mắt, chỉ hồng làm hai bên má, chọn ra những sợi chỉ vàng to hơn để làm tóc. Thích Triều rất khéo tay, hắn vừa nhớ tới kiểu tóc của Tiến sĩ vừa tết, rất nhanh đã bắt chước một cách hoàn mỹ.
Nhìn búp bê vải phiên bản chibi trên bàn, Thích Triều rất hài lòng. Hắn suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu may sơ mi nhỏ và quần cho nó.
Tiến sĩ bình thường đều mặc đồ sáng màu đơn giản. Búp bê lấy Tiến sĩ là nguyên mẫu đương nhiên quần áo cũng sẽ giống anh.
Lúc hệ thống tới, vừa lúc thấy ký chủ đang chỉnh lại nếp quần áo búp bê. Nó trầm mặc nhìn búp bê 30cm trên bàn.
Vì sao ký chủ lại làm búp bê vải hình vai ác?
Rút kinh nghiệm từ việc trước đây mỗi lần ký chủ trả lời đều khiến nó nghẹn họng, lần này nó chỉ lẳng lặng ở một bên theo dõi.
Sau khi ký chủ đi ngủ, hệ thống cảm thấy nhiệm vụ thăm hỏi hôm nay đã xong, chuẩn bị quay lại tổng cục nghỉ ngơi. Giây tiếp theo, nó bị dọa đến mức run bần bật co rúm người.
Đệt!
Thế quái nào ác ma lại chui vào phòng?!
Chết tiệt, lại còn hai đứa?!
Mạc Tư cũng muốn hỏi Lan Lạc câu tương tự. Cậu cúi đầu, con mắt đen sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống. “Em tới đây làm gì?”
Lan Lạc nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ như thiên thần nhỏ ấm áp. “Anh quản em?”
Trong căn phòng tối om, hai búp bê một lớn một nhỏ đối mắt hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Mạc Tư quay đi trước, giọng cậu khàn khàn, uy hiếp trong không gian tối tăm. “Không được xem búp bê vải của anh.”
Nụ cười Lan Lạc lập tức cứng đờ, màn sương đen kịt quấn quanh cổ tay phản ứng kịch liệt, tỏ rõ rằng cậu nhóc đang không vui.
Hệ thống ở trong biển ý thức của ký chủ chứng kiến cảnh tượng này, suýt khóc thành tiếng.
Mắc gì người xui xẻo luôn là nó?
Búp bê tóc vàng dường như rất buồn, khuôn mặt trước giờ luôn rạng rỡ trở nên mờ mịt, buồn bã. Đôi mắt rưng rưng nước, như thể giây tiếp theo là có thể khóc ngay được.
“Nhóc con, sao vậy?” Thích Triều luống cuống, vội vàng ngồi xuống ôm búp bê nhỏ, vừa vỗ lưng cậu nhóc vừa nói. “Ngoan nào, nói ba ba biết có chuyện gì được không?”
Lan Lạc mím môi, chẳng nói lời nào.
Cậu nhóc không thể nói sự thật nếu không sẽ lộ việc mình vào phòng chủ nhân mất.
Thích Triều thấy Lan Lạc không nói, cũng không ép hỏi thêm mà trả lời câu hỏi của cậu.
“Đương nhiên Lan Lạc là nhóc con ngoan ngoãn nhất rồi. Lan Lạc hỏi ba bao nhiêu lần đi nữa thì con vẫn là nhóc con siêu ngoan của ba.”
Đồ lừa đảo.
Lan Lạc cúi đầu, mắt lam u ám. Ngoài miệng thì gọi nhóc là nhóc con ngoan ngoãn nhưng chỉ tặng búp bê vải cho anh cả.
Anh cả hư thế lại có, tại sao nhóc không có?
Thích Triều nhìn mái tóc vàng mềm mại của búp bê, suy nghĩ. “Lát nữa ăn cơm ba khắc cho con một chú gấu nhé, lần trước con rất thích mà, được không?”
Hắn không biết tại sao Lan Lạc tức giận, chỉ có thể dùng cách này dỗ dành cậu nhóc. Thích Triều nhớ lần trước cậu nhóc thấy đá năng lượng hình gấu nhỏ thì không nỡ ăn.
So với gấu, Lan Lạc còn muốn búp bê vải hơn.
Nhưng cậu nhóc không thể nói ra chuyện búp bê vải.
Nghĩ vậy, Lan Lạc có hơi không tình nguyện gật đầu, mấy giây sau liền giả bộ thuận miệng hỏi. “Anh cũng có ạ?”
Thích Triều nhìn biểu cảm Lan Lạc, do dự trả lời. “Mạc Tư không có.”
Lan Lạc lập tức vui vẻ, cậu nhóc nhếch môi, gật gật đầu. “Anh không thích gấu, chủ nhân không cần làm cho anh đâu.”
“Được.”
Thích Triều cười cười, thế nên Lan Lạc buồn bực là do hai anh em hục hặc với nhau hửm?
Hắn cũng có anh em, biết anh em cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường. Hồi còn phản nghịch, hắn với em trai như chó với mèo, ba ngày thì có hai ngày là đánh lộn. Cha mẹ không quản hai người, thế nhưng quan hệ giữa hai anh em vẫn rất tốt.
Hắn quyết định quan sát xem thế nào. Nếu không cần thiết thì hắn và Tiến sĩ không nên nhúng tay vào vấn đề của hai anh em.
Lúc ăn trưa, Lan Lạc nhìn đá năng lượng khắc hình gấu cầu vồng tinh xảo trên đĩa của mình rồi nhìn sang con thỏ bình thường trên đĩa của Mạc Tư thì lập tức hài lòng. Cậu nhóc nở nụ cười xán lạn với Thích Triều.
Mạc Tư không hay Lan Lạc đang cực kỳ đắc ý tự cho là mình thắng, cậu cúi đầu im lặng ăn cơm như thường lệ.
Thẩm Du Hi nhìn thấy cảnh này, thắc mắc nhìn sang Thích Triều. Hắn cảm nhận được tầm mắt của anh, hơi cong môi, dùng khẩu hình nói lát nữa sẽ nói, đôi mắt nâu thẫm tràn đầy ý cười như ánh mặt trời mùa đông, không nóng nực mà rất ấm áp.
Thẩm Du Hi nhẹ gật đầu, rũ mi, tiếp tục dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Thích Triều kể lại chuyện ở trong phòng bếp cho anh nghe.
“Lan Lạc và Mạc Tư đều rất ngoan, em nghĩ để hai đứa tự giải quyết mâu thuẫn thì tốt hơn.”
Thích Triều cười với Tiến sĩ. “Nhưng mà em không hiểu hai đứa bằng anh. Nếu anh có cách tốt hơn thì cứ làm theo cách của anh.”
Nói xong, hắn chờ Tiến sĩ trả lời, lại thấy Thẩm Du Hi nhìn mình chằm chằm cứ như trên mặt mình có gì đó. Thích Triều nghi ngờ hỏi. “Anh Thẩm, em nói gì không đúng hả?”
“Không.” Thẩm Du Hi hơi cong môi.
Rất thú vị.
Lâu rồi Thẩm Du Hi chưa gặp người nào thú vị như này.
“Cứ làm như cậu nói đi.” Thẩm Du Hi dịu dàng đáp lại, ánh mắt ôn hoà như ánh trăng tĩnh lặng dưới mặt hồ.
Buổi chiều, Tiến sĩ rửa sạch thuốc mỡ cho Lan Lạc.
Thích Triều và Mạc Tư ở bên cạnh theo dõi, bởi vì chỉ rửa thuốc thôi nên bọn họ ở đây cũng không ảnh hưởng gì.
Thẩm Du Hi đeo kính gọng vàng, mắt kính che khuất đôi mắt đào hoa của anh. Anh ngồi trên ghế, vừa rửa sạch vết thương cho Lan Lạc, vừa dịu dàng hỏi. “Bây giờ vết thương có cảm giác gì không?”
Lan Lạc rất thích được thân thiết với cha, nhưng khi cha thật sự gần gũi với mình thì cậu nhóc lại căng thẳng. ngón tay trái Lan Lạc cào ga trải giường, cứng nhắc nói. “Không ạ.”
Thẩm Du Hi gật đầu, tiếp tục rửa thuốc mỡ cho Lan Lạc.
Dòng nước mát lạnh ôm lấy cánh tay, Lan Lạc dường như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ cha. Cậu nhóc không nhịn được nhích gần tới bên cha mình, lúc cha sắp ngẩng đầu thì vội quay về chỗ cũ, trong lòng thấp thỏm.
Cha hờ hững liếc cậu nhóc một cái rồi thôi. Lan Lạc lo rằng mình sẽ bị cha ghét, lập tức luống cuống. Ngón tay cậu nhóc cào ga giường, còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì thì trên đầu đã truyền đến cảm giác ấm áp.
“Sao con căng thẳng thế?”
Ánh mắt người đàn ông lo lắng. Lan Lạc cứng đờ, đôi khi chủ nhân nhạy bén đến phát ghét.
“Đừng sợ. Anh Thẩm nói vết thương của con chắc chắn sẽ khỏi thôi.” Thích Triều xoa đầu cậu nhóc, đau lòng nói.
Tuy chẳng phải đang lo chuyện này nhưng nhìn đôi mắt của người đàn ông, không biết vì sao nỗi bất an trong lòng Lan Lạc dần biến mất.
Thuốc mỡ màu trắng bị rửa trôi theo dòng nước.
Vết nứt màu đen trên mu bàn tay đã biến mất không còn gì, thay vào đó là làn da trắng nõn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Thích Triều cũng không tin ở đây từng có một vết thương dài gần mười cm.
Chờ Tiến sĩ rửa nốt thuốc mỡ ở cổ chân Lan Lạc, quan sát phần da ở chỗ này đã hoàn toàn khỏi Thích Triều mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khôi phục rất tốt.” Thẩm Du Hi vừa tháo kính vừa nói. “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai vết thương này của Lan Lạc sẽ không nứt ra nữa đâu.”
Thích Triều nghe xong liền mỉm cười cảm kích. “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Du Hi hơi cong môi, đôi mắt đào hoa dịu dàng ánh lên nét cười. “Không có gì. Tôi mới là người nên cảm ơn cậu.”
Bởi vì có Thích Triều thì kế hoạch của anh mới có thể tiến hành đúng lúc.
Thích Triều không nghe ra ẩn ý của Thẩm Du Hi, chỉ cho rằng anh đang khách sáo.
Lan Lạc thấy vết thương của mình đã khỏi thì vội nhảy xuống giường, nói với cha và chủ nhân một tiếng rồi vui vẻ chạy xuống tầng xem hoạt hình. Mạc Tư gật đầu với hai người, chậm rãi theo nhóc rời đi.
Thích Triều nhớ công việc hôm nay của mình, hắn giải thích với Tiến sĩ rồi chuẩn bị xuống tầng hầm làm việc.
“Tôi xuống hầm với cậu được không?”
Thẩm Du Hi gọi Thích Triều lại, anh nghiêng đầu, giọng điệu ôn hòa, mái tóc vàng tết bím rũ xuống một bên, nhìn qua vô cùng hiền lành.
“Đương nhiên là được rồi.” Thích Triều cười. “Cầu mà không được ấy chứ.”
Trong tầng hầm để đầy nguyên liệu chế tạo búp bê. Tiến sĩ chủ động xuống đây có thể là do muốn giúp hắn. Thích Triều hiểu nhưng không trực tiếp nói cảm ơn. Có vài việc tự mình mình biết là được. Lời cảm ơn có nói nhiều đi nữa cũng không bằng hành động cụ thể.
Theo kế hoạch của Thích Triều, chiều nay hắn sẽ làm mắt cho búp bê.
Trong tưởng tượng của hắn, nhóc con tương lai sẽ có đôi mắt màu hổ phách, giống như hồ ly nhỏ nghịch ngợm, lanh lợi.
Tiến sĩ cũng theo xuống tầng hầm nhưng chỉ yên lặng ở bên cạnh nhìn Thích Triều vùi đầu làm tròng mắt, chỉ khi hắn mắc lỗi anh mới lên tiếng nhắc nhở.
Tuy vậy Thích Triều cũng rất thông minh, ban đầu hắn còn lạ lẫm nhưng rất nhanh đã nắm được phương pháp chế tạo tròng mắt búp bê của Lam Tinh. Làm đến con mắt thứ hai thì hắn mắc lỗi chưa tới hai lần.
Ở Lam Tinh, mỗi công đoạn chế tạo búp bê đều gắn liền với sức mạnh tinh thần, cả làm tròng mắt cũng vậy.
Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều đeo găng tay đen, mắt xanh lóe lên, khóe miệng cong cong.
Găng tay phát ra ánh sáng xanh nghĩa là đang sử dụng sức mạnh tinh thần. Nếu người cấp A bình thường dùng sức mạnh tinh thần ba giờ liên tục thì đã sớm ngất xỉu rồi mà Thích Triều vẫn chẳng xi nhê gì.
Dù đoán trước được nhưng Thẩm Du Hi vẫn không nhịn được cong môi.
Thật thú vị.
Sau khi ngâm hai con mắt màu hổ phách vào dung dịch, Thích Triều thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu về phía Tiến sĩ, cười nói. “Cuối cùng cũng xong rồi.”
“Chúc mừng cậu.”
Tiến sĩ cũng nở nụ cười.
Thợ chế tác ở Lam Tinh bình thường phải tốn đến ba ngày để làm xong đôi mắt. Một là vì không đủ sức mạnh tinh thần, hai là nếu tập trung tinh thần cao độ thời gian dài sẽ khiến nhức đầu. Nhưng Thích Triều và Thẩm Du Hi đều không gặp phải mấy vấn đề này.
Một người chẳng hề hay biết gì, chỉ nghĩ rằng giống như đời trước, dùng vài giờ tạo ra một đôi mắt là bình thường. Còn một người thì biết rõ ràng lại vì lòng riêng mà không chỉ ra.
“Hôm qua cậu làm xong búp bê vải chưa?”
Khi hai người sóng vai rời khỏi tầng hầm, Thẩm Du Hi đột nhiên lên tiếng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người phỏng theo anh để làm búp bê. Thẩm Du Hi hơi tò mò nhưng cũng chỉ một chút thôi.
“Sắp rồi.” Thích Triều cân nhắc tiến độ tối nay, hắn mỉm cười. “Mai làm xong rồi em đưa anh xem.”
“Ừm.”
Sau khi ăn tối xong, Thích Triều về phòng tiếp tục may búp bê vải. Khác với lúc tập trung cao độ khi lúc làm búp bê kia, bây giờ hắn còn khẽ ngâm nga.
Hắn dùng chỉ xanh lam làm đôi mắt, chỉ hồng làm hai bên má, chọn ra những sợi chỉ vàng to hơn để làm tóc. Thích Triều rất khéo tay, hắn vừa nhớ tới kiểu tóc của Tiến sĩ vừa tết, rất nhanh đã bắt chước một cách hoàn mỹ.
Nhìn búp bê vải phiên bản chibi trên bàn, Thích Triều rất hài lòng. Hắn suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu may sơ mi nhỏ và quần cho nó.
Tiến sĩ bình thường đều mặc đồ sáng màu đơn giản. Búp bê lấy Tiến sĩ là nguyên mẫu đương nhiên quần áo cũng sẽ giống anh.
Lúc hệ thống tới, vừa lúc thấy ký chủ đang chỉnh lại nếp quần áo búp bê. Nó trầm mặc nhìn búp bê 30cm trên bàn.
Vì sao ký chủ lại làm búp bê vải hình vai ác?
Rút kinh nghiệm từ việc trước đây mỗi lần ký chủ trả lời đều khiến nó nghẹn họng, lần này nó chỉ lẳng lặng ở một bên theo dõi.
Sau khi ký chủ đi ngủ, hệ thống cảm thấy nhiệm vụ thăm hỏi hôm nay đã xong, chuẩn bị quay lại tổng cục nghỉ ngơi. Giây tiếp theo, nó bị dọa đến mức run bần bật co rúm người.
Đệt!
Thế quái nào ác ma lại chui vào phòng?!
Chết tiệt, lại còn hai đứa?!
Mạc Tư cũng muốn hỏi Lan Lạc câu tương tự. Cậu cúi đầu, con mắt đen sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống. “Em tới đây làm gì?”
Lan Lạc nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ như thiên thần nhỏ ấm áp. “Anh quản em?”
Trong căn phòng tối om, hai búp bê một lớn một nhỏ đối mắt hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Mạc Tư quay đi trước, giọng cậu khàn khàn, uy hiếp trong không gian tối tăm. “Không được xem búp bê vải của anh.”
Nụ cười Lan Lạc lập tức cứng đờ, màn sương đen kịt quấn quanh cổ tay phản ứng kịch liệt, tỏ rõ rằng cậu nhóc đang không vui.
Hệ thống ở trong biển ý thức của ký chủ chứng kiến cảnh tượng này, suýt khóc thành tiếng.
Mắc gì người xui xẻo luôn là nó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.