Chương 28: Lan Lạc: Hắn sẽ không
Đạo Trương Đan Phi
11/05/2024
Editor: YYone
Trước đây Thích Triều nghe Tiến sĩ nhắc tới giải đấu này cũng lén đi tra một ít thông tin.
Cuộc thi do Hiệp hội tổ chức còn được gọi là “cái nôi“. Những thợ chế tác bình thường nếu đạt quán quân thì sẽ không chỉ nhận được hai mỏ quặng đá năng lượng và mẫu thạch, mà còn được coi như trụ cột tương lại, được ngành này săn đón.
Một số người có sức mạnh tinh thần cấp thấp, không nhận được chứng nhận của Hiệp hội có thể thông qua việc đạt được thứ hạng cao để được đặc cách gia nhập. Đương nhiên gia nhập hay không là do mỗi người tự quyết định. Có vài người dự thi có danh tiếng rất cao nhưng ưa thích tự do, dù có thành tích tốt cũng không muốn tham gia.
Bây giờ Thích Triều đã đánh thức mẫu thạch, đủ điều kiện tham gia thi đấu. Hắn rũ mi, cẩn thận xem xét thể lệ giải đấu.
Sau khi đăng ký, thợ chế tác phải hoàn thành búp bê trong vòng ba tháng, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu. Dựa trên tiến độ của Thích Triều thì thời gian có hơi gấp nhưng nếu thức đêm làm thì có thể liều một phen.
Khi thi đấu chính thức, ban tổ chức sẽ thiết lập một số thử thách để kiểm tra năng lực của búp bê. Kết quả cuối cùng tổng hợp từ tố chất của búp bê, điểm khán giả và giám khảo chấm. Người có số điểm cao nhất là người giành chiến thắng.
Hàng năm đều có hơn mười ngàn thợ chế tác tham gia, những người có kinh nghiệp phong phú nhiều không xuể. Có thể tưởng tượng được việc giành quán quân khó đến nhường nào.
Thích Triều tự hiểu rằng mình vừa tới Lam Tinh chưa bao lâu, còn là lần đầu tiên chế tạo búp bê có sinh mệnh. Dù sao cũng là người mới, cơ hội thắng gần như bằng không.
Nhưng hắn muốn cứu Song Kính, lại không muốn gây rắc rối cho cha Thích thì tham gia thi đấu là cách duy nhất, thắng hay thua cũng phải thử đã.
Hệ thống ở trong biển ý thức thấy ký chủ thật sự muốn tham gia liền nước mắt ngắn nước mắt dài. Ký chủ ngu ngốc thật sự đã rơi vào bẫy, đúng như kịch bản vai ác bày ra.
Nó do dự hồi lâu rồi quyết định tốt bụng nhắc nhở: [Ký chủ, vị Tiến sĩ bên cạnh ngài có danh tiếng rất cao trong ngành. Sao không nhờ anh ấy giúp Song Kính?]
Nếu vai ác từ chối thì chứng tỏ anh ta không tốt đẹp đến vậy, ký chủ cũng sẽ nhận ra có gì sai sai.
Nhưng hệ thống không tính tới việc còn chưa thử hỏi vai ác, ký chủ đã bác bỏ.
[Không được.]
Hệ thống im lặng. [Có thể cho tôi biết lý do không?]
Ánh mắt Thích Triều ánh lên vẻ kỳ quái, dường như không hiểu nổi ý nghĩ của hệ thống. Hắn nói thầm trong đầu. [Cứu Song Kính là việc riêng của ta. Giống như không muốn làm phiền cha Thích thôi, ta cũng không mong Tiến sĩ dây vào mớ rắc rối này.]
Nếu có đường tắt thì Thích Triều chắc chắn sẽ đi, nhưng với điều kiện không ảnh hưởng tới người xung quanh. Tiến sĩ từng nói anh rất ghét Hiệp hội thì chắc chắn có lý do. Nếu Tiến sĩ có mâu thuẫn với hiệp hội mà lại vì hắn nhờ vả mà phải đối phó với bên đó tiếp thì dù da mặt có dày hắn cũng sẽ không làm thế.
Thích Triều sẽ không vì bản thân muốn cứu Song Kính mà để Tiến sĩ giúp mình. Đó không phải nhờ vả mà là ép buộc đạo đức.
Hệ thống cạn lời, nó chẳng hiểu nổi suy nghĩ của ký chủ. Nếu ký chủ vẫn khăng khăng như vậy thì nó chỉ có thể lặng lẽ đếm thời gian ký chủ bay màu thôi.
Thẩm Du Hi ngồi trên sofa khẽ nhíu mày, như thể anh cũng lo lắng cho Song Kính. Lúc nghe hắn nói muốn tham gia thi đấu, anh hơi mím môi, đôi mắt xanh lộ ra vẻ bất ngờ. Đương nhiên bất ngờ thật hay giả thì chẳng ai biết được. “Cậu chắc chắn muốn tham gia sao?”
“Vâng.” Thích Triều gật đầu, hắn nhếch môi, thấp giọng nói. “Nếu thắng thì em có thể thương lượng với ban lãnh đạo hiệp hội để cứu Song Kính.”
Thẩm Du Hi hơi cúi người, đôi mắt nhìn Thích Triều chăm chú, anh nói giọng nghiêm túc. “Trước đây tôi đã từng đắc tội với hiệp hội. Xin lỗi vì không thể tham gia với cậu. Nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức giúp cậu.”
Lời giải thích này hệt như những gì Thích Triều đoán được, hắn nhận lòng tốt của Tiến sĩ, đùa giỡn nói. “Thế thì tốt quá. Đến lúc đó có khi nhiều vấn đề đến mức anh phát phiền luôn.”
Do buổi tối xảy ra nhiều chuyện nên lúc này Thích Triều hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất ấm áp. Khi Thích Triều nhìn một người chăm chú, có cảm giác như hắn dành rất nhiều tình cảm trong đó.
Sự ấm áp này là thứ Thẩm Du Hi không thể giả vờ được. Anh mỉm cười, vén lọn tóc vàng ra sau tai, hơi cúi đầu, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Thật dễ lừa.
Dù Thẩm Du Hi đã đoán trước cũng không khỏi ngạc nhiên khi mọi chuyện thuận lợi như này.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã bình thường trở lại, vẫn là vẻ ôn hoà, dịu dàng quen thuộc. Anh mỉm cười: “Nhìn cậu có hơi mệt mỏi. Mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Thích Triều nhìn thời gian, đúng là đã muộn rồi. Hắn ừm một tiếng đáp lại, cười nói với Tiến sĩ. “Đi thôi, cùng lên tầng nghỉ ngơi.”
Trước giờ Thẩm Du Hi không có ý kiến với mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. Anh đứng dậy cùng Thích Triều lên lầu.
Đúng lúc này, Thích Triều gọi anh lại.
Đôi mắt Thẩm Du Hi tối sầm khi quay lưng với hắn. Lúc xoay người lại, ánh mắt dịu dàng như cũ, anh nghi hoặc hỏi. “Có chuyện gì sao?”
Thích Triều đứng trên hành lang, ngón tay cọ cọ chóp mũi, dường như hơi ngượng ngùng. “Em có thể làm một thứ mô phỏng theo anh không?”
Nụ cười của Thẩm Du Hi cứng đờ. “Tôi?”
“Vâng.” Thích Triều giải thích. “Hôm trước em chọc giận Mạc Tư nên định tặng nhóc món quà gì đó để xin lỗi.”
Mạc Tư thích cha nhất.
Thích Triều khoa tay múa chân miêu tả một thứ tầm 30cm. “Kiểu búp bê vải chibi lớn chừng này này. Nếu anh không thích thì thôi.”
“Búp bê vải?” Thẩm Du Hi nhìn tay hắn, có hơi nghi ngờ. “Cậu còn biết may vá?”
“Em biết một ít.” Thích Triều độc thân từ trong bụng mẹ, kỹ năng sinh hoạt đã học được cả lố. Hắn thoải mái mỉm cười. “Có phải nghe rất hiền huệ không?”
Dường như Thẩm Du Hi bị chọc cười, anh nở nụ cười nhàn nhạt. “Đúng vậy. Cậu là người đầu tiên tôi quen biết dùng kim chỉ đó.”
Khoa học kỹ thuật của Lam Tinh phát triển nhanh chóng, ngành thủ công thêu thùa đã sớm bị máy móc thay thế. Rất hiếm người biết may vá, thiếu gia từ gia đình giàu có nhất Lam Tinh biết dùng kim, ai mà tin nổi.
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng nói. “Tôi rất biết ơn vì cậu quan tâm Mạc Tư như vậy. Sao mà phiền được chứ. Tôi rất mong được nhìn thấy thành phẩm đấy.”
Thích Triều rất thích nghe Tiến sĩ nói chuyện. Tuy có hơi khách sáo, xa cách nhưng giọng nói dịu dàng, hoà nhã của anh có tác dụng chữa lành rất tốt. Chỉ cần nghe anh nói mấy câu mà tâm trạng hắn đã khá hơn nhiều.
Sau khi được cho phép, ban đêm Thích Triều bật đèn, ngồi trong phòng ngủ may búp bê.
So với búp bê kia thì búp bê vải dễ làm hơn nhiều. Hồi phòng làm việc của Thích Triều lâm vào khủng hoảng thì ngoài việc nhận đơn đặt hàng hắn còn làm búp bê vải để kiếm thêm thu nhập, nên dù là nhồi bông hay xâu kim đều vô cùng thuần thục.
Bên này Thích Triều thức đêm may búp bê, bên kia Mạc Tư dùng không gian lốc xoáy đến phòng của cha.
Khi cậu tới, cha đang ngồi bên cửa sổ ngắm trăng. Căn phòng tối đen, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất. Mạc Tư theo thói quen đi tới đằng sau cha, báo cáo hết những chuyện xảy ra trong tối nay cho anh.
Đương nhiên về việc Thích Triều mua cái gì, cậu cố tình bỏ qua.
Không phải lừa cha.
Chỉ là muốn làm cha ngạc nhiên thôi. Truyện Mạt Thế
Mạc Tư nói thầm trong lòng.
Thẩm Du Hi liếc nhìn cậu. Mạc Tư khẩn trương đứng sau ghế, sợ cha phát hiện việc mình giấu giếm.
May mắn thay, không biết là do cảm thấy không thú vị hay không thèm để ý, Thẩm Du Hi không nói gì, để cậu tiếp tục.
“Cha, ngày mai vết thương của Lan Lạc khỏi rồi. Chúng ta có cần rời đi không?” Giọng Mạc Tư khàn khàn.
Thẩm Du Hi nghe vậy, đôi mắt vốn đang chăm chú ngắm trăng liền nhìn sang Mạc Tư. Anh nghiêng đầu, tựa hồ kinh ngạc. “Con không nỡ rời đi à?”
Vì sao lại không nỡ?
Mắt Mạc Tư mở to, cậu chỉ muốn biết lịch trình của mình và cha, tại sao lại liên quan đến nỡ với không nỡ ở đây.
“Hắn làm búp bê vải cho con đấy.”
Khoé môi Thẩm Du Hi nhếch lên như nhớ tới chuyện thú vị. “Đi xem xem.”
Búp bê vải?
Mạc Tư hơi bối rối.
Mạc Tư biết “hắn” trong lời cha là ai, do vậy nên cậu mới mờ mịt. Búp bê vải gì cơ? Tại sao lại làm búp bê vải cho cậu?
Trời tối dần, Thích Triều đã sớm nằm lên giường ngủ tới bất tỉnh nhân sự. Bên cạnh là chiếc bàn với một đống chỉ màu lộn xộn cùng búp bê vải chưa hoàn thiện.
Một bàn tay quấn đầy bằng vải chậm rãi chạm vào đầu búp bê. Không ai biết Mạc Tư vào bằng cách nào. Búp bê một mắt nhìn chằm chằm búp bê vải mềm mại trong tay.
Búp bê vải chưa có mắt, chưa có tóc, mới chỉ được nhồi bông định hình, không thể nhìn ra thứ này mô phỏng theo cha. Rõ ràng người làm búp bê mới hoàn thành được một nửa đã chạy đi ngủ.
Mạc Tư véo véo.
Rất mềm, mềm hơn cả kẹo dẻo.
Tuy Mạc Tư không biết sờ kẹo dẻo cảm giác thế nào nhưng theo em hai miêu tả thì cậu thấy thứ này mềm hơn một chút.
Đây là quà chủ nhân Lan Lạc tặng cho Mạc Tư.
Mạc Tư cầm búp bê vải trên tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường.
Rèm được kéo kín, chẳng có tia sáng nào lọt qua được. Căn phòng tối đen như mực. Mạc Tư rất quen thuộc với hoàn cảnh này, cho dù có tối đến đâu thì cậu vẫn quan sát được hết mọi thứ.
Cha nói đây là quà xin lỗi.
Mạc Tư chẳng biết mình giận lúc nào nhưng đây là quà của cậu.
Con người đen kịt, kỳ dị nhìn chằm chằm người đàn ông. Thật kỳ lạ, cậu không thể hiểu nổi người này.
Ngay cả người thông minh nhất thế giới là cha cũng không hiểu thấu người đàn ông này.
Người đàn ông này xuất hiện quá đúng lúc. Ngay khi cha vừa bị hiệp hội nghi ngờ trước khi kế hoạch bắt đầu. Đã vậy hắn còn có hứng thú với việc chế tạo búp bê, lại còn là người hiệp hội sẽ dễ dàng tin tưởng.
Cha đương nhiên chọn hắn làm đối tượng tiến hành kế hoạch.
Nhưng người này lại khác với những người bình thường khác.
Mạc Tư nhìn búp bê vải trong tay, yên lặng đặt nó lại bàn làm việc
Trên bàn, một đống chỉ màu rối nùi vào nhau, có hơi chiếm chỗ. Búp bê vải bị đặt ở góc trái chật chội, hệt như đứa bé tội nghiệp bị đám người xấu bắt nạt, đành rúc vào trong góc.
Dù cho chỉ mô phỏng theo cha nhưng cũng không thể bị bắt nạt được.
Mạc Tư nghĩ vậy, dọn hết đống chỉ lộn xộn vào góc, mặt bàn liền trống trải hơn nhiều. Sau đó cậu đặt búp bê vào giữa bàn.
Được rồi.
Bây giờ toàn bộ lãnh địa ở đây đều thuộc về búp bê vải, Mạc Tư rất hài lòng.
Cậu nhìn chăm chú con búp bê mới được nhồi bông. Mấy giây sau, Mạc Tư giơ bàn tay chọc chọc đầu nó, búp bê bị đẩy hơi ngửa ra.
Mắt đen Mạc Tư cong lên một chút, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ rằng cậu chỉ đang chớp mắt thôi.
Hôm sau lúc rời giường, Thích Triều thấy gì đó sai sai.
Sao mặt bàn gọn quá vậy?
Thích Triều nhớ hôm qua mình còn chưa dọn lại.
Hắn cào cào mái tóc rối, duỗi tay cầm búp bê vải đặt giữa bàn. Cửa phòng vẫn đóng chặt, chắc không ai vào giúp hắn dọn được nhỉ?
Thích Triều nghĩ ngợi, trả búp bê về chỗ cũ. Chắc là tối qua mệt quá nhìn hắn nhớ nhầm.
Hôm nay hắn dậy hơi muộn, lúc xuống tầng thì bất ngờ nghe được động tĩnh ở phòng bếp. Hắn đi vào xem, thấy Tiến sĩ đang nấu cơm.
Anh mặc tạp dề hình gấu con, mái tóc vàng tùy tiện buộc sau đầu, để lộ cần cổ tinh tế, mảnh mai, trắng đến lóa mắt. Nghe thấy tiếng động Thẩm Du Hi nghi ngờ quay đầu lại, vừa lúc đối mắt với Thích Triều. Anh cong mắt cười. “Làm phiền cậu nấu cơm bữa giờ rồi. Hôm nay để tôi nấu đồ ăn sáng đi. Cậu nghỉ ngơi được chứ?”
“Tất nhiên là được.” Thích Triều đáp lại với một nụ cười nhưng hắn không đi ra ngoài mà ở lại phụ đưa gia vị cho Tiến sĩ. Hắn nhớ lúc mới tới Tiến sĩ có nói mình không biết nấu cơm nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ thì cũng không đến nỗi.
Thẩm Du Hi cũng thấy không tệ.
Đây là lần đầu tiên anh nấu cơm.
Kế hoạch của anh tốn rất nhiều thời gian. Bây giờ cần ổn định mối quan hệ với Thích Triều, tăng độ hảo cảm cũng là việc cần thiết.
Sau khi hai người làm xong đồ ăn, Thích Triều chuẩn bị bê đĩa ra ngoài thì thấy Lan Lạc và Mạc Tư đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
Hắn hơi thắc mắc, sao hai đứa nhỏ đứng đó mà không liên tiếng.
Lan Lạc không biết vì sao mình đứng đây.
Cậu nhóc chỉ đơn giản muốn nhìn chủ nhân và cha.
Mạc Tư cũng vậy.
Hai búp bê đối mắt với Thích Triều một hồi. Lan Lạc vô thức nở nụ cười rạng rỡ, trên mặt Mạc Tư quấn băng, không nhìn ra biểu cảm.
Thích Triều bị hai đứa nhỏ chọc cười, hắn đưa đĩa cho hai búp bê mang ra ngoài.
Tiến sĩ đúng là có tài nấu cơm. Thích Triều mới ăn một miếng đã ngạc nhiên. Hắn khen Thẩm Du Hi mấy lần liền, mỗi câu đều không hề lặp nhau.
Tiến sĩ lịch sự nói lời cảm ơn, khóe miệng mang theo ý cười, vẫn giữ vẻ ôn hòa, khiêm tốn. Giống như anh không cho rằng tay nghề mình rất tốt. Nhưng Thích Triều nhìn anh, không biết vì sao hắn lại cảm thấy toàn thân anh Thẩm đều toát lên một chút kiêu ngạo kiểu “Nấu cơm á, đơn giản thôi.”
Tuy biết chỉ là ảo giác nhưng hắn vẫn bị tưởng tưởng của mình chọc cười.
Khoảng thời gian ở cùng anh Thẩm và búp bê rất vui vẻ nhưng hắn cũng không ở lại lâu, dọn dẹp xong liền xuống tầng hầm. Hắn cần phải hoàn thành búp bê trong ba tháng, không có dư thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi Thích Triều rời đi, Thẩm Du Hi cũng đứng dậy trở về phòng, phòng khách chỉ còn Mạc Tư và Lan Lạc ngồi xem hoạt hình.
“Chủ nhân em đi làm búp bê vải à?”
Mạc Tư nhìn màn hình, đột nhiên lên tiếng.
Thật ra Mạc Tư muốn nói búp bê vải ở trên tầng, Thích Triều quên đem xuống.
“Không phải, chủ nhân đi làm búp bê.”
Lan Lạc cảm thấy anh cả có hơi ngốc, cậu nhóc giải thích. “Chủ nhân sẽ không làm búp bê vải.”
“Hắn sẽ làm.”
Mạc Tư nhìn Lan Lạc, kiên nhẫn nói.
“Hắn sẽ không.”
Lan Lạc lặp lại.
Hai con búp bê một lớn một nhỏ nhìn nhau. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay của chúng được bao bọc bởi những vòng sương đen âm u, khủng bố, lộ ra vẻ cực kỳ bất thường. Quả nhiên cả hai đều bị sự ngu ngốc của đối phương chọc tức...
Trước đây Thích Triều nghe Tiến sĩ nhắc tới giải đấu này cũng lén đi tra một ít thông tin.
Cuộc thi do Hiệp hội tổ chức còn được gọi là “cái nôi“. Những thợ chế tác bình thường nếu đạt quán quân thì sẽ không chỉ nhận được hai mỏ quặng đá năng lượng và mẫu thạch, mà còn được coi như trụ cột tương lại, được ngành này săn đón.
Một số người có sức mạnh tinh thần cấp thấp, không nhận được chứng nhận của Hiệp hội có thể thông qua việc đạt được thứ hạng cao để được đặc cách gia nhập. Đương nhiên gia nhập hay không là do mỗi người tự quyết định. Có vài người dự thi có danh tiếng rất cao nhưng ưa thích tự do, dù có thành tích tốt cũng không muốn tham gia.
Bây giờ Thích Triều đã đánh thức mẫu thạch, đủ điều kiện tham gia thi đấu. Hắn rũ mi, cẩn thận xem xét thể lệ giải đấu.
Sau khi đăng ký, thợ chế tác phải hoàn thành búp bê trong vòng ba tháng, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu. Dựa trên tiến độ của Thích Triều thì thời gian có hơi gấp nhưng nếu thức đêm làm thì có thể liều một phen.
Khi thi đấu chính thức, ban tổ chức sẽ thiết lập một số thử thách để kiểm tra năng lực của búp bê. Kết quả cuối cùng tổng hợp từ tố chất của búp bê, điểm khán giả và giám khảo chấm. Người có số điểm cao nhất là người giành chiến thắng.
Hàng năm đều có hơn mười ngàn thợ chế tác tham gia, những người có kinh nghiệp phong phú nhiều không xuể. Có thể tưởng tượng được việc giành quán quân khó đến nhường nào.
Thích Triều tự hiểu rằng mình vừa tới Lam Tinh chưa bao lâu, còn là lần đầu tiên chế tạo búp bê có sinh mệnh. Dù sao cũng là người mới, cơ hội thắng gần như bằng không.
Nhưng hắn muốn cứu Song Kính, lại không muốn gây rắc rối cho cha Thích thì tham gia thi đấu là cách duy nhất, thắng hay thua cũng phải thử đã.
Hệ thống ở trong biển ý thức thấy ký chủ thật sự muốn tham gia liền nước mắt ngắn nước mắt dài. Ký chủ ngu ngốc thật sự đã rơi vào bẫy, đúng như kịch bản vai ác bày ra.
Nó do dự hồi lâu rồi quyết định tốt bụng nhắc nhở: [Ký chủ, vị Tiến sĩ bên cạnh ngài có danh tiếng rất cao trong ngành. Sao không nhờ anh ấy giúp Song Kính?]
Nếu vai ác từ chối thì chứng tỏ anh ta không tốt đẹp đến vậy, ký chủ cũng sẽ nhận ra có gì sai sai.
Nhưng hệ thống không tính tới việc còn chưa thử hỏi vai ác, ký chủ đã bác bỏ.
[Không được.]
Hệ thống im lặng. [Có thể cho tôi biết lý do không?]
Ánh mắt Thích Triều ánh lên vẻ kỳ quái, dường như không hiểu nổi ý nghĩ của hệ thống. Hắn nói thầm trong đầu. [Cứu Song Kính là việc riêng của ta. Giống như không muốn làm phiền cha Thích thôi, ta cũng không mong Tiến sĩ dây vào mớ rắc rối này.]
Nếu có đường tắt thì Thích Triều chắc chắn sẽ đi, nhưng với điều kiện không ảnh hưởng tới người xung quanh. Tiến sĩ từng nói anh rất ghét Hiệp hội thì chắc chắn có lý do. Nếu Tiến sĩ có mâu thuẫn với hiệp hội mà lại vì hắn nhờ vả mà phải đối phó với bên đó tiếp thì dù da mặt có dày hắn cũng sẽ không làm thế.
Thích Triều sẽ không vì bản thân muốn cứu Song Kính mà để Tiến sĩ giúp mình. Đó không phải nhờ vả mà là ép buộc đạo đức.
Hệ thống cạn lời, nó chẳng hiểu nổi suy nghĩ của ký chủ. Nếu ký chủ vẫn khăng khăng như vậy thì nó chỉ có thể lặng lẽ đếm thời gian ký chủ bay màu thôi.
Thẩm Du Hi ngồi trên sofa khẽ nhíu mày, như thể anh cũng lo lắng cho Song Kính. Lúc nghe hắn nói muốn tham gia thi đấu, anh hơi mím môi, đôi mắt xanh lộ ra vẻ bất ngờ. Đương nhiên bất ngờ thật hay giả thì chẳng ai biết được. “Cậu chắc chắn muốn tham gia sao?”
“Vâng.” Thích Triều gật đầu, hắn nhếch môi, thấp giọng nói. “Nếu thắng thì em có thể thương lượng với ban lãnh đạo hiệp hội để cứu Song Kính.”
Thẩm Du Hi hơi cúi người, đôi mắt nhìn Thích Triều chăm chú, anh nói giọng nghiêm túc. “Trước đây tôi đã từng đắc tội với hiệp hội. Xin lỗi vì không thể tham gia với cậu. Nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức giúp cậu.”
Lời giải thích này hệt như những gì Thích Triều đoán được, hắn nhận lòng tốt của Tiến sĩ, đùa giỡn nói. “Thế thì tốt quá. Đến lúc đó có khi nhiều vấn đề đến mức anh phát phiền luôn.”
Do buổi tối xảy ra nhiều chuyện nên lúc này Thích Triều hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất ấm áp. Khi Thích Triều nhìn một người chăm chú, có cảm giác như hắn dành rất nhiều tình cảm trong đó.
Sự ấm áp này là thứ Thẩm Du Hi không thể giả vờ được. Anh mỉm cười, vén lọn tóc vàng ra sau tai, hơi cúi đầu, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Thật dễ lừa.
Dù Thẩm Du Hi đã đoán trước cũng không khỏi ngạc nhiên khi mọi chuyện thuận lợi như này.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã bình thường trở lại, vẫn là vẻ ôn hoà, dịu dàng quen thuộc. Anh mỉm cười: “Nhìn cậu có hơi mệt mỏi. Mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Thích Triều nhìn thời gian, đúng là đã muộn rồi. Hắn ừm một tiếng đáp lại, cười nói với Tiến sĩ. “Đi thôi, cùng lên tầng nghỉ ngơi.”
Trước giờ Thẩm Du Hi không có ý kiến với mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. Anh đứng dậy cùng Thích Triều lên lầu.
Đúng lúc này, Thích Triều gọi anh lại.
Đôi mắt Thẩm Du Hi tối sầm khi quay lưng với hắn. Lúc xoay người lại, ánh mắt dịu dàng như cũ, anh nghi hoặc hỏi. “Có chuyện gì sao?”
Thích Triều đứng trên hành lang, ngón tay cọ cọ chóp mũi, dường như hơi ngượng ngùng. “Em có thể làm một thứ mô phỏng theo anh không?”
Nụ cười của Thẩm Du Hi cứng đờ. “Tôi?”
“Vâng.” Thích Triều giải thích. “Hôm trước em chọc giận Mạc Tư nên định tặng nhóc món quà gì đó để xin lỗi.”
Mạc Tư thích cha nhất.
Thích Triều khoa tay múa chân miêu tả một thứ tầm 30cm. “Kiểu búp bê vải chibi lớn chừng này này. Nếu anh không thích thì thôi.”
“Búp bê vải?” Thẩm Du Hi nhìn tay hắn, có hơi nghi ngờ. “Cậu còn biết may vá?”
“Em biết một ít.” Thích Triều độc thân từ trong bụng mẹ, kỹ năng sinh hoạt đã học được cả lố. Hắn thoải mái mỉm cười. “Có phải nghe rất hiền huệ không?”
Dường như Thẩm Du Hi bị chọc cười, anh nở nụ cười nhàn nhạt. “Đúng vậy. Cậu là người đầu tiên tôi quen biết dùng kim chỉ đó.”
Khoa học kỹ thuật của Lam Tinh phát triển nhanh chóng, ngành thủ công thêu thùa đã sớm bị máy móc thay thế. Rất hiếm người biết may vá, thiếu gia từ gia đình giàu có nhất Lam Tinh biết dùng kim, ai mà tin nổi.
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng nói. “Tôi rất biết ơn vì cậu quan tâm Mạc Tư như vậy. Sao mà phiền được chứ. Tôi rất mong được nhìn thấy thành phẩm đấy.”
Thích Triều rất thích nghe Tiến sĩ nói chuyện. Tuy có hơi khách sáo, xa cách nhưng giọng nói dịu dàng, hoà nhã của anh có tác dụng chữa lành rất tốt. Chỉ cần nghe anh nói mấy câu mà tâm trạng hắn đã khá hơn nhiều.
Sau khi được cho phép, ban đêm Thích Triều bật đèn, ngồi trong phòng ngủ may búp bê.
So với búp bê kia thì búp bê vải dễ làm hơn nhiều. Hồi phòng làm việc của Thích Triều lâm vào khủng hoảng thì ngoài việc nhận đơn đặt hàng hắn còn làm búp bê vải để kiếm thêm thu nhập, nên dù là nhồi bông hay xâu kim đều vô cùng thuần thục.
Bên này Thích Triều thức đêm may búp bê, bên kia Mạc Tư dùng không gian lốc xoáy đến phòng của cha.
Khi cậu tới, cha đang ngồi bên cửa sổ ngắm trăng. Căn phòng tối đen, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất. Mạc Tư theo thói quen đi tới đằng sau cha, báo cáo hết những chuyện xảy ra trong tối nay cho anh.
Đương nhiên về việc Thích Triều mua cái gì, cậu cố tình bỏ qua.
Không phải lừa cha.
Chỉ là muốn làm cha ngạc nhiên thôi. Truyện Mạt Thế
Mạc Tư nói thầm trong lòng.
Thẩm Du Hi liếc nhìn cậu. Mạc Tư khẩn trương đứng sau ghế, sợ cha phát hiện việc mình giấu giếm.
May mắn thay, không biết là do cảm thấy không thú vị hay không thèm để ý, Thẩm Du Hi không nói gì, để cậu tiếp tục.
“Cha, ngày mai vết thương của Lan Lạc khỏi rồi. Chúng ta có cần rời đi không?” Giọng Mạc Tư khàn khàn.
Thẩm Du Hi nghe vậy, đôi mắt vốn đang chăm chú ngắm trăng liền nhìn sang Mạc Tư. Anh nghiêng đầu, tựa hồ kinh ngạc. “Con không nỡ rời đi à?”
Vì sao lại không nỡ?
Mắt Mạc Tư mở to, cậu chỉ muốn biết lịch trình của mình và cha, tại sao lại liên quan đến nỡ với không nỡ ở đây.
“Hắn làm búp bê vải cho con đấy.”
Khoé môi Thẩm Du Hi nhếch lên như nhớ tới chuyện thú vị. “Đi xem xem.”
Búp bê vải?
Mạc Tư hơi bối rối.
Mạc Tư biết “hắn” trong lời cha là ai, do vậy nên cậu mới mờ mịt. Búp bê vải gì cơ? Tại sao lại làm búp bê vải cho cậu?
Trời tối dần, Thích Triều đã sớm nằm lên giường ngủ tới bất tỉnh nhân sự. Bên cạnh là chiếc bàn với một đống chỉ màu lộn xộn cùng búp bê vải chưa hoàn thiện.
Một bàn tay quấn đầy bằng vải chậm rãi chạm vào đầu búp bê. Không ai biết Mạc Tư vào bằng cách nào. Búp bê một mắt nhìn chằm chằm búp bê vải mềm mại trong tay.
Búp bê vải chưa có mắt, chưa có tóc, mới chỉ được nhồi bông định hình, không thể nhìn ra thứ này mô phỏng theo cha. Rõ ràng người làm búp bê mới hoàn thành được một nửa đã chạy đi ngủ.
Mạc Tư véo véo.
Rất mềm, mềm hơn cả kẹo dẻo.
Tuy Mạc Tư không biết sờ kẹo dẻo cảm giác thế nào nhưng theo em hai miêu tả thì cậu thấy thứ này mềm hơn một chút.
Đây là quà chủ nhân Lan Lạc tặng cho Mạc Tư.
Mạc Tư cầm búp bê vải trên tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường.
Rèm được kéo kín, chẳng có tia sáng nào lọt qua được. Căn phòng tối đen như mực. Mạc Tư rất quen thuộc với hoàn cảnh này, cho dù có tối đến đâu thì cậu vẫn quan sát được hết mọi thứ.
Cha nói đây là quà xin lỗi.
Mạc Tư chẳng biết mình giận lúc nào nhưng đây là quà của cậu.
Con người đen kịt, kỳ dị nhìn chằm chằm người đàn ông. Thật kỳ lạ, cậu không thể hiểu nổi người này.
Ngay cả người thông minh nhất thế giới là cha cũng không hiểu thấu người đàn ông này.
Người đàn ông này xuất hiện quá đúng lúc. Ngay khi cha vừa bị hiệp hội nghi ngờ trước khi kế hoạch bắt đầu. Đã vậy hắn còn có hứng thú với việc chế tạo búp bê, lại còn là người hiệp hội sẽ dễ dàng tin tưởng.
Cha đương nhiên chọn hắn làm đối tượng tiến hành kế hoạch.
Nhưng người này lại khác với những người bình thường khác.
Mạc Tư nhìn búp bê vải trong tay, yên lặng đặt nó lại bàn làm việc
Trên bàn, một đống chỉ màu rối nùi vào nhau, có hơi chiếm chỗ. Búp bê vải bị đặt ở góc trái chật chội, hệt như đứa bé tội nghiệp bị đám người xấu bắt nạt, đành rúc vào trong góc.
Dù cho chỉ mô phỏng theo cha nhưng cũng không thể bị bắt nạt được.
Mạc Tư nghĩ vậy, dọn hết đống chỉ lộn xộn vào góc, mặt bàn liền trống trải hơn nhiều. Sau đó cậu đặt búp bê vào giữa bàn.
Được rồi.
Bây giờ toàn bộ lãnh địa ở đây đều thuộc về búp bê vải, Mạc Tư rất hài lòng.
Cậu nhìn chăm chú con búp bê mới được nhồi bông. Mấy giây sau, Mạc Tư giơ bàn tay chọc chọc đầu nó, búp bê bị đẩy hơi ngửa ra.
Mắt đen Mạc Tư cong lên một chút, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ rằng cậu chỉ đang chớp mắt thôi.
Hôm sau lúc rời giường, Thích Triều thấy gì đó sai sai.
Sao mặt bàn gọn quá vậy?
Thích Triều nhớ hôm qua mình còn chưa dọn lại.
Hắn cào cào mái tóc rối, duỗi tay cầm búp bê vải đặt giữa bàn. Cửa phòng vẫn đóng chặt, chắc không ai vào giúp hắn dọn được nhỉ?
Thích Triều nghĩ ngợi, trả búp bê về chỗ cũ. Chắc là tối qua mệt quá nhìn hắn nhớ nhầm.
Hôm nay hắn dậy hơi muộn, lúc xuống tầng thì bất ngờ nghe được động tĩnh ở phòng bếp. Hắn đi vào xem, thấy Tiến sĩ đang nấu cơm.
Anh mặc tạp dề hình gấu con, mái tóc vàng tùy tiện buộc sau đầu, để lộ cần cổ tinh tế, mảnh mai, trắng đến lóa mắt. Nghe thấy tiếng động Thẩm Du Hi nghi ngờ quay đầu lại, vừa lúc đối mắt với Thích Triều. Anh cong mắt cười. “Làm phiền cậu nấu cơm bữa giờ rồi. Hôm nay để tôi nấu đồ ăn sáng đi. Cậu nghỉ ngơi được chứ?”
“Tất nhiên là được.” Thích Triều đáp lại với một nụ cười nhưng hắn không đi ra ngoài mà ở lại phụ đưa gia vị cho Tiến sĩ. Hắn nhớ lúc mới tới Tiến sĩ có nói mình không biết nấu cơm nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ thì cũng không đến nỗi.
Thẩm Du Hi cũng thấy không tệ.
Đây là lần đầu tiên anh nấu cơm.
Kế hoạch của anh tốn rất nhiều thời gian. Bây giờ cần ổn định mối quan hệ với Thích Triều, tăng độ hảo cảm cũng là việc cần thiết.
Sau khi hai người làm xong đồ ăn, Thích Triều chuẩn bị bê đĩa ra ngoài thì thấy Lan Lạc và Mạc Tư đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
Hắn hơi thắc mắc, sao hai đứa nhỏ đứng đó mà không liên tiếng.
Lan Lạc không biết vì sao mình đứng đây.
Cậu nhóc chỉ đơn giản muốn nhìn chủ nhân và cha.
Mạc Tư cũng vậy.
Hai búp bê đối mắt với Thích Triều một hồi. Lan Lạc vô thức nở nụ cười rạng rỡ, trên mặt Mạc Tư quấn băng, không nhìn ra biểu cảm.
Thích Triều bị hai đứa nhỏ chọc cười, hắn đưa đĩa cho hai búp bê mang ra ngoài.
Tiến sĩ đúng là có tài nấu cơm. Thích Triều mới ăn một miếng đã ngạc nhiên. Hắn khen Thẩm Du Hi mấy lần liền, mỗi câu đều không hề lặp nhau.
Tiến sĩ lịch sự nói lời cảm ơn, khóe miệng mang theo ý cười, vẫn giữ vẻ ôn hòa, khiêm tốn. Giống như anh không cho rằng tay nghề mình rất tốt. Nhưng Thích Triều nhìn anh, không biết vì sao hắn lại cảm thấy toàn thân anh Thẩm đều toát lên một chút kiêu ngạo kiểu “Nấu cơm á, đơn giản thôi.”
Tuy biết chỉ là ảo giác nhưng hắn vẫn bị tưởng tưởng của mình chọc cười.
Khoảng thời gian ở cùng anh Thẩm và búp bê rất vui vẻ nhưng hắn cũng không ở lại lâu, dọn dẹp xong liền xuống tầng hầm. Hắn cần phải hoàn thành búp bê trong ba tháng, không có dư thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi Thích Triều rời đi, Thẩm Du Hi cũng đứng dậy trở về phòng, phòng khách chỉ còn Mạc Tư và Lan Lạc ngồi xem hoạt hình.
“Chủ nhân em đi làm búp bê vải à?”
Mạc Tư nhìn màn hình, đột nhiên lên tiếng.
Thật ra Mạc Tư muốn nói búp bê vải ở trên tầng, Thích Triều quên đem xuống.
“Không phải, chủ nhân đi làm búp bê.”
Lan Lạc cảm thấy anh cả có hơi ngốc, cậu nhóc giải thích. “Chủ nhân sẽ không làm búp bê vải.”
“Hắn sẽ làm.”
Mạc Tư nhìn Lan Lạc, kiên nhẫn nói.
“Hắn sẽ không.”
Lan Lạc lặp lại.
Hai con búp bê một lớn một nhỏ nhìn nhau. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay của chúng được bao bọc bởi những vòng sương đen âm u, khủng bố, lộ ra vẻ cực kỳ bất thường. Quả nhiên cả hai đều bị sự ngu ngốc của đối phương chọc tức...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.