Chương 40: Lan Lạc: Ngày mai còn được ra ngoài chơi không ạ?
Đạo Trương Đan Phi
23/05/2024
Editor: YYone
Đừng nói là Thích Phong, Thích Diệp kinh ngạc, ngay cả Thích Triều cũng ngây ngẩn cả người. Ngược lại, Li Bạch tựa như không biết mình vừa làm ra chuyện gì, vui mừng nhìn sang, chạy tới bên cạnh Thích Triều, ngẩng đầu líu lo gọi ba ba.
Cha Thích và Lan Lạc đi từ tầng hai xuống, khuôn mặt luôn nghiêm túc của cha Thích xuất hiện vết nứt, trong khi Lan Lạc thì vẫn tươi cười rạng rỡ.
“Li Bạch, con có sao không?” Thích Triều hoàn hồn, vội vàng hỏi.
Nghe được lời anh cả nói, Thích Phong và Thích Diệp cũng gấp gáp lên tiếng. Nhìn bộ dáng nhảy nhót tưng bừng của búp bê, hiển nhiên chẳng bị sao cả, đương nhiên phải hỏi xem cậu bé có năng lực không rồi.
Nhưng đối với Thích Triều thì năng lực không quan trọng bằng an toàn của Li Bạch, thấy Li Bạch lắc đầu, tâm trạng căng thẳng của hắn mới thả lỏng, hỏi nguyên nhân cậu bé nhảy xuống đây.
Li Bạch ấp úng mãi không đáp, ánh mắt của Thích Triều chuyển qua chỗ Lan Lạc. Hắn ngạc nhiên phát hiện, thế mà ánh mắt cậu nhóc cũng hơi do dự.
Xem ra hai nhóc con này cùng bày trò rồi.
Thích Triều nghĩ vậy, nhìn cha Thích.
Cha Thích trầm mặc một lúc rồi nói. “Bọn nhỏ muốn nhảy cửa sổ chạy theo con, bị cha ngăn lại, sau đấy muốn dùng mặt nạ hối lộ cha.” Hiếm khi vẻ mặt ông lộ vẻ phức tạp. “Cha không cần, nhóc này cho rằng cha đồng ý cho nhóc đi ra,“
Thế nên mới hăng hái nhảy lầu tìm mình?
Thích Triều chẳng biết phải nói gì, hắn mím môi, đi tới xoa đầu Li Bạch. “Con muốn tìm ba cũng phải chú ý an toàn biết chưa? Không thì ba sẽ tức giận đấy.”
Li Bạch vội gật đầu, cười lộ răng nanh.
Thích Triều chuyển hướng chú ý sang Lan Lạc ở bên cạnh, vuốt mái tóc hơi xoăn của cậu nhóc, giọng điệu càng thêm nghiêm túc. “Lan Lạc, con không được học theo Li Bạch nghe không? Không được nhảy từ trên cao xuống, nếu con ngã rồi bị thương sẽ đau gấp mấy chục lần vết nứt đợt trước đấy.
“Con sẽ không nhảy từ trên cao xuống ạ.”
Lan Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Thích Triều yên tâm, Li Bạch nhảy từ trên cao xuống không bị thương có thể vì cậu bé có năng lực đặc biệt nhưng Lan Lạc không có, nếu không sẽ chẳng bị nguyên chủ đánh bị thương.
Ba cha con nhà họ Thích đứng một bên nhìn Thích Triều dạy dỗ mấy đứa nhỏ về vấn đề an toàn. Vẻ mặt cha Thích coi như bình tĩnh, mặc dù cảm thấy con cả quan tâm thái quá tới búp bê, nhưng nghĩ rằng đây là sở thích duy nhất của con trai nên cũng không nhiều lời.
Mà Thích Phong và Thích Diệp đã gấp muốn chết, sao anh cả không hỏi năng lực đặc biệt của búp bê? Hai người vò đầu bứt tai, tò mò đến điên luôn.
Khiến hai người phải thất vọng rồi, Li Bạch cũng không biết năng lực đặc biệt của mình là gì. Cậu bé nhảy lầu vì cảm thấy mình nhảy xuống cũng không bị sao thôi.
Thích Triều biết năng lực của búp bê cần phải nghiên cứu cẩn thận, chắc chắn trong vài phút không thể hiểu kỹ được nên cũng không gấp, hắn mỉm cười mời ba cha con nhà họ Thích ở lại ăn cơm. “Con nấu cơm không tệ đâu, buổi trưa sẽ mời mọi người một bữa phong phú nhé.”
Ban đầu cha Thích định về luôn do ông có buổi hội nghị nhưng nghe vậy bỗng nhớ ra một nhà bọn họ đã lâu rồi chưa ăn cơm với nhau. Ông quyết định ở lại ăn một bữa rồi mới đi, Thích Phong và Thích Diệp còn đang tò mò về năng lực của Li Bạch, đương nhiên không đi nhanh vậy.
Thích Triều mở hoạt hình cho Lan Lạc và Li Bạch rồi quay người vào bếp. Bữa này đều là đàn ông ăn với nhau, còn có hai thiếu niên mới lớn nên thời gian nấu cơm lâu hơn nhiều. Lúc hắn đi ra thì phát hiện quan hệ của hai búp bê trong nhà với cha con nhà họ Thích thân thiết hơn nhiều.
Ví dụ như mặt nạ của Li Bạch đang ở được Thích Phong đeo mà cậu bé cũng không tức giận, còn bị chọc cho cười khanh khách.
Lan Lạc không nô đùa với anh em Thích Phong mà ngồi bên cạnh cha Thích coi hoạt hình, cha Thích thì cúi đầu xem tài liệu, bầu không khí hài hòa một cách khó hiểu.
Thích Triều rất vui.
Hắn mừng khi hai nhóc con nhà mình có thể chơi đùa với những người khác.
Ăn cơm xong, cha Thích rời đi, hai anh em nhà họ Thích ở lại chơi với đám nhóc con một lúc rồi cũng tạm biệt.
Thích Triều nhớ tới ước hẹn hai năm với cha liền mỉm cười với hai anh em, ôn hòa cổ vũ bọn họ cố gắng học hành.
“Anh cứ yên tâm, thành tích gần đây của tụi em tiến bộ nhiều lắm.” Thích Phong cùng Thích Diệp không đoán được ý định của anh trai, chỉ cho rằng hắn quan tâm việc học của bọn họ.
Sau khi tiễn hai anh em rời đi, hai búp bê nhỏ đang xúm xít nói chuyện gì đó. Thích Triều nhớ tới hai nhóc này trước đó còn muốn chạy theo mình ra ngoài, đoán rằng hai đứa cũng không muốn ngốc trong nhà nữa.
“Lan Lạc, Li Bạch, hai đứa muốn ra ngoài chơi không?”
Vừa nghe thấy vậy, Li Bạch còn đang ngơ ngác thì ánh mắt Lan Lạc sáng rực lên. “Muốn ạ!”
“Vậy chúng ta dạo công viên một vòng đi.”
Thích Triều cười, trong lòng hơi tự trách. Từ lúc tập trung chế tạo Li Bạch đến giờ, hắn đã rất lâu không đưa Lan Lạc ra ngoài chơi, chỉ để cậu nhóc ngồi xem TV với Tiến sĩ.
Lan Lạc sáng mắt, nghiêm túc gật đầu.
Li Bạch nhìn Lan Lạc vui vẻ, cũng gật gù theo.
Thích Triều đưa hai búp bê tới công viên mà trước đây bọn họ từng đụng phải đám nhóc hư hỏng. Lần này công viên lại chẳng có ai, Thích Triều ngồi bên cạnh xem hai búp bê chơi xích đu, nghịch cát.
Hai búp bê là lần đầu tiên ra ngoài chơi, cực kỳ hưng phấn. Li Bạch trời sinh tính cách đã vô cùng hoạt bát, rất nhanh đã thích ứng với những trò chơi ngoài trời, mặt nạ rơi xuống cũng không chịu bỏ nắm cát trên tay.
Lan Lạc cũng không kém, trên mũi không biết đã lấm lem từ bao giờ.
Thích Triều, người cha già vô lương tâm lập tức nhịn cười chụp cả tá ảnh dìm của hai đứa rồi mới đi tới giúp cả hai đeo lại mặt nạ và lau sạch mặt mũi.
Hai búp bê không hề hay biết lòng cha hiểm ác, thậm chí còn ngẩng đầu cảm ơn hắn.
Thích Triều ngồi trên ghế dài, chọn mấy tấm ảnh rồi gửi cho Tiến sĩ.
Cha Triều: [Anh đến nhà chưa?]
Hình như Tiến sĩ đang dùng quang não, rất nhanh đã trả lời: [Một tiếng trước mới tới nơi.]
Thích Triều mỉm cười, chọn mấy tấm ảnh hài hước nhất mà hắn từng chụp gửi qua, còn gõ một đống hahahaha để diễn tả tâm trạng mình.
Ở bên kia, A Cốt dựa vào ghế, chân gác lên bàn, đôi mắt xanh biếc cúi đầu lướt quang não của cha rồi lại quay sang nhìn Mạc Tư đang chải tóc cho thú bông, ánh mắt lóe lên tia mờ mịt.
Tại sao cha với anh cả đi ra ngoài một chuyến đã trở nên bận rộn thế này? Không phải bình thường cha đều suốt ngày ở dưới tầng hầm hả? Không tính đến việc xem hoạt hình, trước đây việc liên lạc với người bên ngoài đều do mình xử lí cơ mà? Người kia rốt cuộc là ai?
Dường như nhận ra ánh mắt tò mò của A Cốt, Thẩm Du Hi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt. “Hắn đã quen với giọng điệu của ta, con trả lời sẽ bị lộ.”
A Cốt liên hệ với những chuyện trước đây, rất nhanh đã đoán được “hắn” mà cha nhắc tới hắn là chủ nhân của Lan Lạc.
Lý do này rất hợp lý.
A Cốt cũng nhìn ra cha đang nói thật.
“Vâng thưa cha~”
A Cốt dài giọng, thể hiện mình đã hiểu, trong lòng nảy sinh sự tò mò với chủ nhân của Lan Lạc.
Thích Triều nhìn hai đứa nhỏ đang hưng phấn nghịch cát rồi lại cúi xuống nói chuyện phiếm với Tiến sĩ.
Hắn kể chuyện buổi sáng Li Bạch nhảy từ tầng hai xuống cho anh nghe.
Tiến sĩ: [Li Bạch hẳn là có năng lực đặc biệt nhưng cụ thể là năng lực gì thì cậu phải quan sát thêm nhiều. Theo suy đoán của tôi có lẽ là cường hóa cơ thể, nhưng lúc cậu bé rơi xuống đất không gây ra tiếng động thì hơi kỳ lạ.]
Đây là lần đầu Thích Triều thấy Tiến sĩ nhắn một tin dài như vậy, hắn suy nghĩ rồi đáp. [Được, em sẽ quan sát thêm.]
Tiến sĩ: [Năng lực đặc biệt chưa được nghiên cứu kỹ càng. Ở giải đấu của Hiệp hội, búp bê cấp S đã như là phượng trong bầy gà rồi. Búp bê cấp S có năng lực còn hiếm hơn nữa, xác suất Li Bạch giành chiến thắng rất cao.]
Thích Triều biết Tiến sĩ đang an ủi hắn, hắn đáp lại một câu. Mấy giây sau Tiến sĩ vẫn không gửi gì, lúc hắn tưởng thời gian trò chuyện đến đây là kết thúc thì đối phương lại nhắn một tin.
Tiến sĩ: [Kim cương rất đẹp, cảm ơn cậu.]
Câu này không liên quan đến chủ đề đang nói nhưng lúc đọc được, Thích Triều không biết tại sao lại hồi hộp.
[Không có gì, anh thích là được rồi. Sau này có cơ hội em sẽ mua cho anh viên đẹp hơn.]
Khi gõ ra câu này, trên dưới người Thích Triều còn chưa tới một trăm ngàn tinh tệ.
Tiến sĩ: [Viên này đã rất đẹp rồi. Tôi rất thích.]
Thích Triều cọ cọ chóp mũi, nhịn không được mỉm cười.
Hai búp bê chơi từ một giờ đến sáu giờ mà không hề thấy chán. Thích Triều nhìn sắc trời đã không con sớm mới đưa hai nhóc con đang lưu luyến không nỡ về nhà.
“Ngày mai còn được đi chơi không ạ?”
Li Bạch và Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triều.
Thích Triều ngẫm nghĩ. “Vì để tham gia thi đấu, Li Bạch cần học chữ nữa. Nếu mai con học được năm mươi chữ cái thì ba sẽ đưa hai đứa đi công viên.”
Giải đấu của Hiệp hội tuy không thi khả năng đọc viết chữ của búp bê, song có rất nhiều thử thách được đặt ra để kiếm tra trí thông minh của chúng. Tuy thợ chế tác có thể cùng đồng hành nhưng nếu búp bê tự biết chữ sẽ dễ hơn hơn chút.
Một ngày học được năm mươi chữ cái đối với người mới thì rất khó, nhưng lúc Thích Triều dạy Lan Lạc, cậu nhóc chỉ cần có ba tiếng đã học được toàn bộ.
Thích Triều tưởng đó là tiến độ bình thường, buổi sáng Li Bạch học chữ, buổi chiều ra ngoài chơi là được.
Lan Lạc cũng cảm thấy vậy, cậu nhóc cười cong mắt nhìn Li Bạch, đôi mắt cong cong như trăng non. “Chiều mai chơi xích đu thì đến lượt cậu đẩy tôi!”
“Ừm!”
Mặc dù ngày nào Li Bạch cũng xem hoạt hình nhưng vẫn không quen chữ viết Lam Tinh nhìn ba ba và Lan Lạc ung dung như vậy, cậu bé cảm thấy mình nhất định sẽ học xong cực nhanh.
Dĩ nhiên sự tự tin của Thích Triều và hai búp bê đã vỡ tan tành vào ngày hôm sau.
Một tiếng mới học được năm chữ.
Muốn học xong năm mươi chữ thì phải tốn mười bốn tiếng.
Lan Lạc nhẩm tính, ngón trỏ cào sofa, sốt suột nhìn Li Bạch.
Mặt nạ của Li Bạch đã tháo xuống, cậu bé dụi dụi mắt, đôi mắt màu hổ phách ầng ậc nước, tay nắm chặt bút, viết được một chữ lại nghẹn ngào. “Con không muốn học đâu, con muốn ra ngoài chơi cơ.”
Thích Triều bỗng dưng thấu hiểu nỗi khổ của cha mẹ mình, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Li Bạch, đau lòng nói. “Không được, con ít nhất phải học được hai mươi chữ mới được đi.”
Đừng nói là Thích Phong, Thích Diệp kinh ngạc, ngay cả Thích Triều cũng ngây ngẩn cả người. Ngược lại, Li Bạch tựa như không biết mình vừa làm ra chuyện gì, vui mừng nhìn sang, chạy tới bên cạnh Thích Triều, ngẩng đầu líu lo gọi ba ba.
Cha Thích và Lan Lạc đi từ tầng hai xuống, khuôn mặt luôn nghiêm túc của cha Thích xuất hiện vết nứt, trong khi Lan Lạc thì vẫn tươi cười rạng rỡ.
“Li Bạch, con có sao không?” Thích Triều hoàn hồn, vội vàng hỏi.
Nghe được lời anh cả nói, Thích Phong và Thích Diệp cũng gấp gáp lên tiếng. Nhìn bộ dáng nhảy nhót tưng bừng của búp bê, hiển nhiên chẳng bị sao cả, đương nhiên phải hỏi xem cậu bé có năng lực không rồi.
Nhưng đối với Thích Triều thì năng lực không quan trọng bằng an toàn của Li Bạch, thấy Li Bạch lắc đầu, tâm trạng căng thẳng của hắn mới thả lỏng, hỏi nguyên nhân cậu bé nhảy xuống đây.
Li Bạch ấp úng mãi không đáp, ánh mắt của Thích Triều chuyển qua chỗ Lan Lạc. Hắn ngạc nhiên phát hiện, thế mà ánh mắt cậu nhóc cũng hơi do dự.
Xem ra hai nhóc con này cùng bày trò rồi.
Thích Triều nghĩ vậy, nhìn cha Thích.
Cha Thích trầm mặc một lúc rồi nói. “Bọn nhỏ muốn nhảy cửa sổ chạy theo con, bị cha ngăn lại, sau đấy muốn dùng mặt nạ hối lộ cha.” Hiếm khi vẻ mặt ông lộ vẻ phức tạp. “Cha không cần, nhóc này cho rằng cha đồng ý cho nhóc đi ra,“
Thế nên mới hăng hái nhảy lầu tìm mình?
Thích Triều chẳng biết phải nói gì, hắn mím môi, đi tới xoa đầu Li Bạch. “Con muốn tìm ba cũng phải chú ý an toàn biết chưa? Không thì ba sẽ tức giận đấy.”
Li Bạch vội gật đầu, cười lộ răng nanh.
Thích Triều chuyển hướng chú ý sang Lan Lạc ở bên cạnh, vuốt mái tóc hơi xoăn của cậu nhóc, giọng điệu càng thêm nghiêm túc. “Lan Lạc, con không được học theo Li Bạch nghe không? Không được nhảy từ trên cao xuống, nếu con ngã rồi bị thương sẽ đau gấp mấy chục lần vết nứt đợt trước đấy.
“Con sẽ không nhảy từ trên cao xuống ạ.”
Lan Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Thích Triều yên tâm, Li Bạch nhảy từ trên cao xuống không bị thương có thể vì cậu bé có năng lực đặc biệt nhưng Lan Lạc không có, nếu không sẽ chẳng bị nguyên chủ đánh bị thương.
Ba cha con nhà họ Thích đứng một bên nhìn Thích Triều dạy dỗ mấy đứa nhỏ về vấn đề an toàn. Vẻ mặt cha Thích coi như bình tĩnh, mặc dù cảm thấy con cả quan tâm thái quá tới búp bê, nhưng nghĩ rằng đây là sở thích duy nhất của con trai nên cũng không nhiều lời.
Mà Thích Phong và Thích Diệp đã gấp muốn chết, sao anh cả không hỏi năng lực đặc biệt của búp bê? Hai người vò đầu bứt tai, tò mò đến điên luôn.
Khiến hai người phải thất vọng rồi, Li Bạch cũng không biết năng lực đặc biệt của mình là gì. Cậu bé nhảy lầu vì cảm thấy mình nhảy xuống cũng không bị sao thôi.
Thích Triều biết năng lực của búp bê cần phải nghiên cứu cẩn thận, chắc chắn trong vài phút không thể hiểu kỹ được nên cũng không gấp, hắn mỉm cười mời ba cha con nhà họ Thích ở lại ăn cơm. “Con nấu cơm không tệ đâu, buổi trưa sẽ mời mọi người một bữa phong phú nhé.”
Ban đầu cha Thích định về luôn do ông có buổi hội nghị nhưng nghe vậy bỗng nhớ ra một nhà bọn họ đã lâu rồi chưa ăn cơm với nhau. Ông quyết định ở lại ăn một bữa rồi mới đi, Thích Phong và Thích Diệp còn đang tò mò về năng lực của Li Bạch, đương nhiên không đi nhanh vậy.
Thích Triều mở hoạt hình cho Lan Lạc và Li Bạch rồi quay người vào bếp. Bữa này đều là đàn ông ăn với nhau, còn có hai thiếu niên mới lớn nên thời gian nấu cơm lâu hơn nhiều. Lúc hắn đi ra thì phát hiện quan hệ của hai búp bê trong nhà với cha con nhà họ Thích thân thiết hơn nhiều.
Ví dụ như mặt nạ của Li Bạch đang ở được Thích Phong đeo mà cậu bé cũng không tức giận, còn bị chọc cho cười khanh khách.
Lan Lạc không nô đùa với anh em Thích Phong mà ngồi bên cạnh cha Thích coi hoạt hình, cha Thích thì cúi đầu xem tài liệu, bầu không khí hài hòa một cách khó hiểu.
Thích Triều rất vui.
Hắn mừng khi hai nhóc con nhà mình có thể chơi đùa với những người khác.
Ăn cơm xong, cha Thích rời đi, hai anh em nhà họ Thích ở lại chơi với đám nhóc con một lúc rồi cũng tạm biệt.
Thích Triều nhớ tới ước hẹn hai năm với cha liền mỉm cười với hai anh em, ôn hòa cổ vũ bọn họ cố gắng học hành.
“Anh cứ yên tâm, thành tích gần đây của tụi em tiến bộ nhiều lắm.” Thích Phong cùng Thích Diệp không đoán được ý định của anh trai, chỉ cho rằng hắn quan tâm việc học của bọn họ.
Sau khi tiễn hai anh em rời đi, hai búp bê nhỏ đang xúm xít nói chuyện gì đó. Thích Triều nhớ tới hai nhóc này trước đó còn muốn chạy theo mình ra ngoài, đoán rằng hai đứa cũng không muốn ngốc trong nhà nữa.
“Lan Lạc, Li Bạch, hai đứa muốn ra ngoài chơi không?”
Vừa nghe thấy vậy, Li Bạch còn đang ngơ ngác thì ánh mắt Lan Lạc sáng rực lên. “Muốn ạ!”
“Vậy chúng ta dạo công viên một vòng đi.”
Thích Triều cười, trong lòng hơi tự trách. Từ lúc tập trung chế tạo Li Bạch đến giờ, hắn đã rất lâu không đưa Lan Lạc ra ngoài chơi, chỉ để cậu nhóc ngồi xem TV với Tiến sĩ.
Lan Lạc sáng mắt, nghiêm túc gật đầu.
Li Bạch nhìn Lan Lạc vui vẻ, cũng gật gù theo.
Thích Triều đưa hai búp bê tới công viên mà trước đây bọn họ từng đụng phải đám nhóc hư hỏng. Lần này công viên lại chẳng có ai, Thích Triều ngồi bên cạnh xem hai búp bê chơi xích đu, nghịch cát.
Hai búp bê là lần đầu tiên ra ngoài chơi, cực kỳ hưng phấn. Li Bạch trời sinh tính cách đã vô cùng hoạt bát, rất nhanh đã thích ứng với những trò chơi ngoài trời, mặt nạ rơi xuống cũng không chịu bỏ nắm cát trên tay.
Lan Lạc cũng không kém, trên mũi không biết đã lấm lem từ bao giờ.
Thích Triều, người cha già vô lương tâm lập tức nhịn cười chụp cả tá ảnh dìm của hai đứa rồi mới đi tới giúp cả hai đeo lại mặt nạ và lau sạch mặt mũi.
Hai búp bê không hề hay biết lòng cha hiểm ác, thậm chí còn ngẩng đầu cảm ơn hắn.
Thích Triều ngồi trên ghế dài, chọn mấy tấm ảnh rồi gửi cho Tiến sĩ.
Cha Triều: [Anh đến nhà chưa?]
Hình như Tiến sĩ đang dùng quang não, rất nhanh đã trả lời: [Một tiếng trước mới tới nơi.]
Thích Triều mỉm cười, chọn mấy tấm ảnh hài hước nhất mà hắn từng chụp gửi qua, còn gõ một đống hahahaha để diễn tả tâm trạng mình.
Ở bên kia, A Cốt dựa vào ghế, chân gác lên bàn, đôi mắt xanh biếc cúi đầu lướt quang não của cha rồi lại quay sang nhìn Mạc Tư đang chải tóc cho thú bông, ánh mắt lóe lên tia mờ mịt.
Tại sao cha với anh cả đi ra ngoài một chuyến đã trở nên bận rộn thế này? Không phải bình thường cha đều suốt ngày ở dưới tầng hầm hả? Không tính đến việc xem hoạt hình, trước đây việc liên lạc với người bên ngoài đều do mình xử lí cơ mà? Người kia rốt cuộc là ai?
Dường như nhận ra ánh mắt tò mò của A Cốt, Thẩm Du Hi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt. “Hắn đã quen với giọng điệu của ta, con trả lời sẽ bị lộ.”
A Cốt liên hệ với những chuyện trước đây, rất nhanh đã đoán được “hắn” mà cha nhắc tới hắn là chủ nhân của Lan Lạc.
Lý do này rất hợp lý.
A Cốt cũng nhìn ra cha đang nói thật.
“Vâng thưa cha~”
A Cốt dài giọng, thể hiện mình đã hiểu, trong lòng nảy sinh sự tò mò với chủ nhân của Lan Lạc.
Thích Triều nhìn hai đứa nhỏ đang hưng phấn nghịch cát rồi lại cúi xuống nói chuyện phiếm với Tiến sĩ.
Hắn kể chuyện buổi sáng Li Bạch nhảy từ tầng hai xuống cho anh nghe.
Tiến sĩ: [Li Bạch hẳn là có năng lực đặc biệt nhưng cụ thể là năng lực gì thì cậu phải quan sát thêm nhiều. Theo suy đoán của tôi có lẽ là cường hóa cơ thể, nhưng lúc cậu bé rơi xuống đất không gây ra tiếng động thì hơi kỳ lạ.]
Đây là lần đầu Thích Triều thấy Tiến sĩ nhắn một tin dài như vậy, hắn suy nghĩ rồi đáp. [Được, em sẽ quan sát thêm.]
Tiến sĩ: [Năng lực đặc biệt chưa được nghiên cứu kỹ càng. Ở giải đấu của Hiệp hội, búp bê cấp S đã như là phượng trong bầy gà rồi. Búp bê cấp S có năng lực còn hiếm hơn nữa, xác suất Li Bạch giành chiến thắng rất cao.]
Thích Triều biết Tiến sĩ đang an ủi hắn, hắn đáp lại một câu. Mấy giây sau Tiến sĩ vẫn không gửi gì, lúc hắn tưởng thời gian trò chuyện đến đây là kết thúc thì đối phương lại nhắn một tin.
Tiến sĩ: [Kim cương rất đẹp, cảm ơn cậu.]
Câu này không liên quan đến chủ đề đang nói nhưng lúc đọc được, Thích Triều không biết tại sao lại hồi hộp.
[Không có gì, anh thích là được rồi. Sau này có cơ hội em sẽ mua cho anh viên đẹp hơn.]
Khi gõ ra câu này, trên dưới người Thích Triều còn chưa tới một trăm ngàn tinh tệ.
Tiến sĩ: [Viên này đã rất đẹp rồi. Tôi rất thích.]
Thích Triều cọ cọ chóp mũi, nhịn không được mỉm cười.
Hai búp bê chơi từ một giờ đến sáu giờ mà không hề thấy chán. Thích Triều nhìn sắc trời đã không con sớm mới đưa hai nhóc con đang lưu luyến không nỡ về nhà.
“Ngày mai còn được đi chơi không ạ?”
Li Bạch và Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triều.
Thích Triều ngẫm nghĩ. “Vì để tham gia thi đấu, Li Bạch cần học chữ nữa. Nếu mai con học được năm mươi chữ cái thì ba sẽ đưa hai đứa đi công viên.”
Giải đấu của Hiệp hội tuy không thi khả năng đọc viết chữ của búp bê, song có rất nhiều thử thách được đặt ra để kiếm tra trí thông minh của chúng. Tuy thợ chế tác có thể cùng đồng hành nhưng nếu búp bê tự biết chữ sẽ dễ hơn hơn chút.
Một ngày học được năm mươi chữ cái đối với người mới thì rất khó, nhưng lúc Thích Triều dạy Lan Lạc, cậu nhóc chỉ cần có ba tiếng đã học được toàn bộ.
Thích Triều tưởng đó là tiến độ bình thường, buổi sáng Li Bạch học chữ, buổi chiều ra ngoài chơi là được.
Lan Lạc cũng cảm thấy vậy, cậu nhóc cười cong mắt nhìn Li Bạch, đôi mắt cong cong như trăng non. “Chiều mai chơi xích đu thì đến lượt cậu đẩy tôi!”
“Ừm!”
Mặc dù ngày nào Li Bạch cũng xem hoạt hình nhưng vẫn không quen chữ viết Lam Tinh nhìn ba ba và Lan Lạc ung dung như vậy, cậu bé cảm thấy mình nhất định sẽ học xong cực nhanh.
Dĩ nhiên sự tự tin của Thích Triều và hai búp bê đã vỡ tan tành vào ngày hôm sau.
Một tiếng mới học được năm chữ.
Muốn học xong năm mươi chữ thì phải tốn mười bốn tiếng.
Lan Lạc nhẩm tính, ngón trỏ cào sofa, sốt suột nhìn Li Bạch.
Mặt nạ của Li Bạch đã tháo xuống, cậu bé dụi dụi mắt, đôi mắt màu hổ phách ầng ậc nước, tay nắm chặt bút, viết được một chữ lại nghẹn ngào. “Con không muốn học đâu, con muốn ra ngoài chơi cơ.”
Thích Triều bỗng dưng thấu hiểu nỗi khổ của cha mẹ mình, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Li Bạch, đau lòng nói. “Không được, con ít nhất phải học được hai mươi chữ mới được đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.