Chương 93: Song Kính: Tên
Đạo Trương Đan Phi
30/08/2024
Song Kính là hai búp bê.
Nhưng lại chỉ có một cái tên.
Từ khi vươn tay với cha, muốn được cha ôm nhưng chỉ nhận được ánh mắt chán ghét thì Song Kính đã biết mình không được cha thích. Bị cha tạo ra với hình hài dị dạng cũng là để thỏa mãn lòng ham cái lạ và gu thẩm mỹ vặn vẹo của mọi người.
Bọn họ là công cụ của cha.
Song Kính ghét con người, ghét cha mình, lại càng thêm ghét thế giới này. Họ ra đời vì sự ích kỷ của con người, cũng vì điều ấy mà đi tới cái chết. Cơ thể chồng chất đau đớn, hai búp bê tràn đầy căm hận, đến tận giây phút trước khi qua đời, Song Kính vẫn hận thế giới này tại sao chưa từng đối xử dịu dàng với mình.
Trong không gian tối tăm, hai búp bê một đen một trắng tựa lưng vào nhau, khuôn mặt họ mơ hồ, thân hình cũng vậy. Luồng sáng xanh như thể có sự sống, giống đàn đom đóm quanh quẩn bên người hai búp bê.
Nhưng Song Kính rất thích nơi này. Cho dù gương mặt lẫn cơ thể đều mịt mù, không nhìn rõ biểu cảm, song bầu không khí vui vẻ vẫn không thể che giấu.
Khuôn mặt mơ hồ của hai búp bê ngẩng lên, "nhìn chằm chằm" luồng ánh sáng xanh bất tận. Những đốm sáng xanh trôi nổi trong không trung dường như đều cất chứa sự yêu thích cùng lòng chờ mong đối với họ.
Rất lâu trước kia, Song Kính cũng lưng tựa lưng, tay trong tay, yên lặng quan sát luồng sáng này.
Từ khi Song Kính khôi phục ký ức, ánh sáng này vẫn luôn quanh quẩn bên hai người.
Vì những việc trong quá khứ nên ban đầu Song Kính không chủ động tiếp cận nguồn sáng này, nhưng ánh sáng xanh không thèm để ý họ thờ ơ thế nào, vẫn luôn thân thiết bám dính lấy hai người.
Bọn họ biết đây là sức mạnh tinh thần của con người.
Song Kính ghét loài người vì họ chỉ đem đến khổ đau.
Bỗng một người có ý tốt và lòng yêu thích bọn họ xuất hiện, hai búp bê lại có cảm giác bối rối và căng thẳng.
Song Kính giống như một tấm gương một chiều đơn thuần, phản chiếu tình cảm chân thật nhất. Hai búp bê sẽ vì con người làm tổn thương mình mà ghét họ, nhưng cũng vì con người yêu thích mình mà trở nên mềm mại.
Tới giờ Song Kính vẫn không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở không gian kỳ lạ này nhưng hai người biết bên ngoài kia có một người vẫn luôn mong chờ bọn họ chào đời.
[Tớ thích người này.]
Búp bê tóc trắng bị con người chặt đứt đầu lên tiếng.
Người này sẽ lải nhải nói chuyện với bọn họ, thường xuyên vuốt ve mẫu thạch, kể cho họ nghe tiến độ chế tạo cơ thể đã đến bước nào rồi. Song Kính biết con người này thích mình.
[Ừm.]
Búp bê tóc đen im lặng nắm chặt tay.
Vì chưa bao giờ nhận được sự quan tâm và tình yêu thương.
Nên Song Kính biết tình cảm của con người đối với bọn họ quý trọng đến nhường nào. Thời gian trôi dần, hai búp bê càng thêm mong đợi cuộc đời mới. Niềm mong chờ thậm chí còn lấn át cả sự ghét bỏ đối với thế giới này.
"Các con tỉnh rồi."
Giọng nói người đàn ông trầm thấp mang theo ý cười. Hai búp bê mở mắt, yên lặng nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt mình một lát rồi mới vịn lấy để đứng lên.
Sau khi rời khỏi bồn tắm, hơi nước trên quần áo lập tức bốc hơi trong không khí. Quần áo và tóc tai của hai búp bê đều khô ráo, bọn họ đi chân trần giẫm lên thảm, ngơ ngác nhìn Thích Triều đang mỉm cười với mình, biểu cảm có hơi hoảng hốt.
Tầm mắt Thích Triều đảo qua chân hai đứa, sực nhớ ra gì đó liền kêu chờ một chút rồi xoay người lục tìm tất và giày thích hợp trong kệ đặt cạnh tủ kính.
Hai búp bê nhìn bóng lưng Thích Triều, nắm chặt tay, muốn đè nén thứ cảm xúc đột nhiên trào dâng trong lòng. Cảm giác này giống như lần đầu chúng gặp cha mình, nhưng so với khi đó thì càng thêm mãnh liệt. Niềm kính trọng, ngưỡng mộ đan xen với sự nhút nhát ẩn sâu trong lòng khiến chúng trầm mặc.
Cho tới giờ hai búp bê vẫn nhớ rõ, khi chúng vặn vẹo bò trên mặt đất, lo lắng và thấp thỏm nắm lấy góc áo của cha. Nỗi đau đớn vì cột sống dính liền làm hai búp bê khao khát được cha yêu thương, an ủi nhưng đổi lại chỉ nhận được ánh mắt chán ghét.
Thấy Thích Triều đã tìm xong đồ quay lại, hai búp bê chìm trong hồi ức.
Dù biết rõ Thích Triều và người cha mà chúng căm ghét không giống nhau, song khi nhìn thấy người đàn ông tóc đen, hai búp bê vẫn sợ hãi, sợ Thích Triều cảm thấy bọn họ không xứng đáng được yêu thương.
"Các con biết đi giày chứ?"
Thích Triều cười hỏi, hai búp bê im lặng gật đầu, thành thục đeo tất và giày. Chờ hai búp bê đứng thẳng người, hắn lần lượt ôm lấy từng đứa, giọng khàn khàn. "Tuy có hơi muộn nhưng ta vẫn muốn nói với các con, mừng con trở về."
Đây là lần đầu hai búp bê cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con người, toàn thân cứng nhắc. Nghe thấy bốn chữ Thích Triều nói, không hiểu sao mắt chúng đột nhiên cay xè, môi run run, một lát sau mới ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
Thích Triều nhận ra Song Kính còn nhút nhát hơn hẳn tưởng, nhưng nhớ lại những gì chúng đã trải qua, phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp. "Ta biết các con tên Song Kính, nhưng Song Kính chỉ là một cái tên thôi, gọi cả hai thì không hay lắm. Các con có tên riêng không?" Dứt lời, hắn cảm thấy câu hỏi của mình không phù hợp liền vội vàng cứu vãn. "Các con có muốn một cái tên không?"
Hai búp bê ngẩng đầu nhìn Thích Triều, lắc lắc đầu, đôi mắt đen trắng chẳng có chút cảm xúc nào giống như chỉ đơn thuần nhìn Thích Triều, không có suy nghĩ gì cả.
"Vậy ta đặt tên cho hai con để dễ phân biệt nhé?"
Thích Triều mỉm cười, thật ra hắn đã sớm nghĩ ra tên cho Song Kính nhưng vì tôn trọng hai đứa mà không nói ra ngay từ đầu. "Gọi là Sương Giám và Huyền Giám được không?"
Hai cái tên tương ứng với màu tóc và màu mắt của búp bê.
Hai búp bê nhẩm đi nhẩm lại tên mình, đôi mắt đen, trắng vô hồn dần dần sáng lên.
Bọn họ không để ý tên có hay hay không, điều họ quan tâm là ý nghĩa của cái tên này.
"Ba ba."
Đôi mắt trắng của Sương Giám nhìn Thích Triều, môi cậu run run, kiên định gọi ra hai chữ này.
Huyền Giám cũng ngẩng đầu, giọng y có phần giống Sương Giám nhưng lại trầm hơn một chút. "Ba ba."
Bọn họ được sức mạnh tinh thần của Thích Triều đánh thức, đồng thời bị ảnh hưởng bởi ký ức của hắn. Chúng biết búp bê mà Thích Triều tạo ra đều gọi hắn là ba ba.
Nói xong, Sương Giám và Huyền Giám cùng mím môi, rũ mi che khuất cảm xúc trong mắt. Chúng sợ Thích Triều sẽ không chấp nhận mình.
"Ừm."
Thích Triều dừng một lúc, đôi mắt nâu sẫm lộ ra ý cười. Hắn vui vẻ ừ một tiếng, giống như rất vui vẻ khi hai búp bê gọi hắn.
Thật ra lúc nghe hai đứa gọi ba ba, Thích Triều trừ vui vẻ ra còn cảm thấy bất ngờ. Dù sao búp bê đều có tình cảm với thợ chế tác tạo ra chúng, hắn còn lo hai búp bê vẫn nhớ thương người cha tệ hại Thanh Vũ kia. Nhưng xem ra hắn nghĩ nhiều rồi.
Được Thích Triều đáp lại, biểu cảm hai búp bê đều có chút thay đổi, ánh mắt toát lên sự vui vẻ khi được chấp nhận, động tác nhỏ cũng nhiều thêm.
Thích Triều nhận ra được, hắn cười một tiếng, nói với chúng. "Chúng ta đi lên nhé, ở tầng hầm có hơi chật, không tiện để nói chuyện lắm."
Sương Giám và Huyền Giám không có ý kiến, lúc đi ngang qua tủ kính, động tác của họ khẽ chậm lại.
Tủ kính cao ngang một người đàn ông trường thành, bởi vì ánh sáng tầng hầm và góc độ nên có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu trên đó.
Hai "thiếu niên" mặc trường bào màu trắng và đen đứng song song với nhau, vẻ ngoài tinh xảo. "Thiếu niên" tóc trắng lông mi cũng thuần sắc trắng, cả người hệt như tuyết, chỉ có khuyên tai màu đen trên tai trái và hoa văn mỹ lệ kéo dài từ thái dương đến lông mày mới nhuộm thêm cho cậu chút màu sắc.
"Thiếu niên" tóc đen mắt đen ngoại hình tương tự Sương Giám, khí chất trầm hơn một chút, ánh mắt sâu thẳm.
Đây là lần đầu Sương Giám và Huyền Giám thoát khỏi cơ thể dị dạng, tốc độ đi đường khá chậm. Thích Triều quan tâm hai đứa nhỏ, cũng không đi mau, thấy hành động của hai búp bê, hắn liền dừng lại, chờ hai đứa ngắm nhìn diện mạo hiện tại của mình.
Tầm mắt hắn đảo qua hoa văn màu đỏ trên nửa khuôn mặt hai búp bê, im lặng suy nghĩ. Hoa văn này tuy không xấu nhưng lại đột ngột xuất hiện lúc hắn đánh thức hai đứa nhỏ, Thích Triều chỉ mới gặp được tình huống như này.
Hắn không nói cho bọn nhỏ vì sợ hai búp bê mới sinh suy nghĩ nhiều, song Thích Triều thấy sau khi đưa Sương Giám và Huyền Giám lên lầu, mình nên tra tài liệu một chút hoặc hỏi anh Thẩm xem đây là chuyện gì, nếu không thì chẳng yên tâm được.
Cùng lúc đó, ở sân huấn luyện cách xa ngàn dặm, lão Lưu sợ hãi đi theo mấy người lạ ăn mặc rách rưới. Ông ta nuốt nước miếng, hỏi cũng không dám hỏi, sợ mấy người này nhìn ra có gì không đúng.
Vốn lão Lưu không được gọi là lão Lưu, tới sáng hôm nay ông ta vẫn tên là Lý Khánh. Ai ngờ vì vội vàng, không để ý đèn giao thông, phải tránh người qua đường nên lái xe tông vào rào chắn.
Lúc ấy Lý Khánh có thắt đai an toàn, vật cản cũng chỉ là lan can nhỏ, bình thường sẽ không xảy ra tai nạn chết người nhưng khi mở mắt ra ông ta đã xuất hiện ở chỗ này.
Nhóm người trước mặt quần áo rách rưới, trên người bẩn thỉu, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Lý Khánh bây giờ trông cũng giống bọn họ, hệt như dân chạy nạn phải chịu đói vài tháng. Vì để tìm hiểu sự thật mà ông ta đành đi theo đám người này.
"Lão Lưu, sao hôm nay ông ít nói thế?"
Ánh mắt Triệu Nam nghi hoặc, mấy người dị năng bọn họ bị bắt đến đây đã gần nửa năm, sớm đã quen thuộc với tính tình của nhau. Lão Lưu cũng là người dị năng, bình thường ưa thích khoe khoang, hôm nay đột nhiên im ắng như vậy có hơi bất thường.
"Không có gì, thiếu ngủ thôi." Lão Lưu gượng cười, đối phó qua loa.
Triệu Nam không hỏi thêm, hôm nay bọn họ có việc cần làm. Anh ta tập trung các thành viên trong nhóm lại rồi nói. "Hôm nay chúng ta phải vào rừng khí độc, việc cần làm bây giờ là mau chóng thăm dò địa hình trước khi đám búp bê đến."
Ba, bốn người gầy trơ xương gật đầu, trong mắt họ hiện lên sự liều lĩnh, điên cuồng. Không còn cách nào, nơi này chẳng khác gì địa ngục, nếu còn tiếp tục ở đây bọn họ sẽ phát điên mất. Phải nhanh nghĩ cách thoát khỏi chỗ này,
"Lão Lưu, lát nữa anh dùng dị năng bảo vệ mọi người nhé. Nghe nói ở trong rừng khí độc khoảng ba phút sẽ có thể bị sốc đến tử vong."
Sắc mặt Lý Khánh tái nhợt, dị năng cái gì? Ông ta làm gì có? Mà không có ký ức của nguyên chủ thì ông ta cũng không dùng được dị năng.
Rõ ràng mấy người này điên rồi mới muốn vào chỗ rừng khí độc gì đó. Lý Khánh sợ hãi, ngoài mặt vẫn cười gượng đồng ý, chờ lúc mấy người kia chuẩn bị xuất phát, Lý Khánh lấy lý do đi vệ sinh để trốn mất.
Tuy ông ta không biết búp bê mà đám người kia nhắc đến là thứ gì, nhưng so với khí độc thì nghe có vẻ vô hại hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Lý Khánh chạy trốn càng nhanh.
Ở trên cành cây lớn cách đó không xa, A Cốt cười tủm tỉm nhìn mấy thành viên còn lại của tiểu đội kia vì chờ đợi quá lâu mà bắt đầu nôn nóng. Nghe các búp bê dị dạng báo cáo Lý Khánh đã chạy rất xa, A Cốt tặc lưỡi.
"Lạ thật nha? Sao người kia lại chạy trốn chứ?" A Cốt biết dị năng của người kia có liên quan tới không khí, muốn vào rừng khí độc thì ông ta là người quan trọng nhất. Ông ta chạy rồi, mấy người kia có lẽ phải tay trắng ra về.
A Cốt chán nản thở dài, cậu ta còn sắp xếp không ít bất ngờ trong rừng khí độc nữa đó, bọn họ không vào chẳng phải mấy thứ đó sẽ thành công cốc sao?
Đôi mắt xanh biếc của A Cốt lộ ra vẻ không vui, cậu ta lắc lắc cánh tay vừa được cha sửa, nói với búp bê dị dạng bên cạnh. "Mấy đứa đuổi theo nhóm người kia đi, A Cốt đi tìm cái người tên lão Lưu chơi đuổi bắt đây."
"Nhớ là phải nhẹ nhàng thôi, đừng có dọa người ta chết luôn đó."
A Cốt cười tủm tỉm nhắc nhở, nhìn qua rất đáng tin cậy. Song trên thực tế lực sát thương của A Cốt hơn hẳn búp bê dị dạng.
Cơ mà đám búp bê này không thông minh giống bọn Xích Yêu, nghe cậu ta bảo vậy cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
A Cốt cảm thấy nhạt nhẽo, giây tiếp theo, nụ cười trên môi cậu ta càng thêm rạng rỡ. A Cốt linh hoạt nhảy sang một cái cây khác, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Nhưng lại chỉ có một cái tên.
Từ khi vươn tay với cha, muốn được cha ôm nhưng chỉ nhận được ánh mắt chán ghét thì Song Kính đã biết mình không được cha thích. Bị cha tạo ra với hình hài dị dạng cũng là để thỏa mãn lòng ham cái lạ và gu thẩm mỹ vặn vẹo của mọi người.
Bọn họ là công cụ của cha.
Song Kính ghét con người, ghét cha mình, lại càng thêm ghét thế giới này. Họ ra đời vì sự ích kỷ của con người, cũng vì điều ấy mà đi tới cái chết. Cơ thể chồng chất đau đớn, hai búp bê tràn đầy căm hận, đến tận giây phút trước khi qua đời, Song Kính vẫn hận thế giới này tại sao chưa từng đối xử dịu dàng với mình.
Trong không gian tối tăm, hai búp bê một đen một trắng tựa lưng vào nhau, khuôn mặt họ mơ hồ, thân hình cũng vậy. Luồng sáng xanh như thể có sự sống, giống đàn đom đóm quanh quẩn bên người hai búp bê.
Nhưng Song Kính rất thích nơi này. Cho dù gương mặt lẫn cơ thể đều mịt mù, không nhìn rõ biểu cảm, song bầu không khí vui vẻ vẫn không thể che giấu.
Khuôn mặt mơ hồ của hai búp bê ngẩng lên, "nhìn chằm chằm" luồng ánh sáng xanh bất tận. Những đốm sáng xanh trôi nổi trong không trung dường như đều cất chứa sự yêu thích cùng lòng chờ mong đối với họ.
Rất lâu trước kia, Song Kính cũng lưng tựa lưng, tay trong tay, yên lặng quan sát luồng sáng này.
Từ khi Song Kính khôi phục ký ức, ánh sáng này vẫn luôn quanh quẩn bên hai người.
Vì những việc trong quá khứ nên ban đầu Song Kính không chủ động tiếp cận nguồn sáng này, nhưng ánh sáng xanh không thèm để ý họ thờ ơ thế nào, vẫn luôn thân thiết bám dính lấy hai người.
Bọn họ biết đây là sức mạnh tinh thần của con người.
Song Kính ghét loài người vì họ chỉ đem đến khổ đau.
Bỗng một người có ý tốt và lòng yêu thích bọn họ xuất hiện, hai búp bê lại có cảm giác bối rối và căng thẳng.
Song Kính giống như một tấm gương một chiều đơn thuần, phản chiếu tình cảm chân thật nhất. Hai búp bê sẽ vì con người làm tổn thương mình mà ghét họ, nhưng cũng vì con người yêu thích mình mà trở nên mềm mại.
Tới giờ Song Kính vẫn không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở không gian kỳ lạ này nhưng hai người biết bên ngoài kia có một người vẫn luôn mong chờ bọn họ chào đời.
[Tớ thích người này.]
Búp bê tóc trắng bị con người chặt đứt đầu lên tiếng.
Người này sẽ lải nhải nói chuyện với bọn họ, thường xuyên vuốt ve mẫu thạch, kể cho họ nghe tiến độ chế tạo cơ thể đã đến bước nào rồi. Song Kính biết con người này thích mình.
[Ừm.]
Búp bê tóc đen im lặng nắm chặt tay.
Vì chưa bao giờ nhận được sự quan tâm và tình yêu thương.
Nên Song Kính biết tình cảm của con người đối với bọn họ quý trọng đến nhường nào. Thời gian trôi dần, hai búp bê càng thêm mong đợi cuộc đời mới. Niềm mong chờ thậm chí còn lấn át cả sự ghét bỏ đối với thế giới này.
"Các con tỉnh rồi."
Giọng nói người đàn ông trầm thấp mang theo ý cười. Hai búp bê mở mắt, yên lặng nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt mình một lát rồi mới vịn lấy để đứng lên.
Sau khi rời khỏi bồn tắm, hơi nước trên quần áo lập tức bốc hơi trong không khí. Quần áo và tóc tai của hai búp bê đều khô ráo, bọn họ đi chân trần giẫm lên thảm, ngơ ngác nhìn Thích Triều đang mỉm cười với mình, biểu cảm có hơi hoảng hốt.
Tầm mắt Thích Triều đảo qua chân hai đứa, sực nhớ ra gì đó liền kêu chờ một chút rồi xoay người lục tìm tất và giày thích hợp trong kệ đặt cạnh tủ kính.
Hai búp bê nhìn bóng lưng Thích Triều, nắm chặt tay, muốn đè nén thứ cảm xúc đột nhiên trào dâng trong lòng. Cảm giác này giống như lần đầu chúng gặp cha mình, nhưng so với khi đó thì càng thêm mãnh liệt. Niềm kính trọng, ngưỡng mộ đan xen với sự nhút nhát ẩn sâu trong lòng khiến chúng trầm mặc.
Cho tới giờ hai búp bê vẫn nhớ rõ, khi chúng vặn vẹo bò trên mặt đất, lo lắng và thấp thỏm nắm lấy góc áo của cha. Nỗi đau đớn vì cột sống dính liền làm hai búp bê khao khát được cha yêu thương, an ủi nhưng đổi lại chỉ nhận được ánh mắt chán ghét.
Thấy Thích Triều đã tìm xong đồ quay lại, hai búp bê chìm trong hồi ức.
Dù biết rõ Thích Triều và người cha mà chúng căm ghét không giống nhau, song khi nhìn thấy người đàn ông tóc đen, hai búp bê vẫn sợ hãi, sợ Thích Triều cảm thấy bọn họ không xứng đáng được yêu thương.
"Các con biết đi giày chứ?"
Thích Triều cười hỏi, hai búp bê im lặng gật đầu, thành thục đeo tất và giày. Chờ hai búp bê đứng thẳng người, hắn lần lượt ôm lấy từng đứa, giọng khàn khàn. "Tuy có hơi muộn nhưng ta vẫn muốn nói với các con, mừng con trở về."
Đây là lần đầu hai búp bê cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con người, toàn thân cứng nhắc. Nghe thấy bốn chữ Thích Triều nói, không hiểu sao mắt chúng đột nhiên cay xè, môi run run, một lát sau mới ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
Thích Triều nhận ra Song Kính còn nhút nhát hơn hẳn tưởng, nhưng nhớ lại những gì chúng đã trải qua, phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp. "Ta biết các con tên Song Kính, nhưng Song Kính chỉ là một cái tên thôi, gọi cả hai thì không hay lắm. Các con có tên riêng không?" Dứt lời, hắn cảm thấy câu hỏi của mình không phù hợp liền vội vàng cứu vãn. "Các con có muốn một cái tên không?"
Hai búp bê ngẩng đầu nhìn Thích Triều, lắc lắc đầu, đôi mắt đen trắng chẳng có chút cảm xúc nào giống như chỉ đơn thuần nhìn Thích Triều, không có suy nghĩ gì cả.
"Vậy ta đặt tên cho hai con để dễ phân biệt nhé?"
Thích Triều mỉm cười, thật ra hắn đã sớm nghĩ ra tên cho Song Kính nhưng vì tôn trọng hai đứa mà không nói ra ngay từ đầu. "Gọi là Sương Giám và Huyền Giám được không?"
Hai cái tên tương ứng với màu tóc và màu mắt của búp bê.
Hai búp bê nhẩm đi nhẩm lại tên mình, đôi mắt đen, trắng vô hồn dần dần sáng lên.
Bọn họ không để ý tên có hay hay không, điều họ quan tâm là ý nghĩa của cái tên này.
"Ba ba."
Đôi mắt trắng của Sương Giám nhìn Thích Triều, môi cậu run run, kiên định gọi ra hai chữ này.
Huyền Giám cũng ngẩng đầu, giọng y có phần giống Sương Giám nhưng lại trầm hơn một chút. "Ba ba."
Bọn họ được sức mạnh tinh thần của Thích Triều đánh thức, đồng thời bị ảnh hưởng bởi ký ức của hắn. Chúng biết búp bê mà Thích Triều tạo ra đều gọi hắn là ba ba.
Nói xong, Sương Giám và Huyền Giám cùng mím môi, rũ mi che khuất cảm xúc trong mắt. Chúng sợ Thích Triều sẽ không chấp nhận mình.
"Ừm."
Thích Triều dừng một lúc, đôi mắt nâu sẫm lộ ra ý cười. Hắn vui vẻ ừ một tiếng, giống như rất vui vẻ khi hai búp bê gọi hắn.
Thật ra lúc nghe hai đứa gọi ba ba, Thích Triều trừ vui vẻ ra còn cảm thấy bất ngờ. Dù sao búp bê đều có tình cảm với thợ chế tác tạo ra chúng, hắn còn lo hai búp bê vẫn nhớ thương người cha tệ hại Thanh Vũ kia. Nhưng xem ra hắn nghĩ nhiều rồi.
Được Thích Triều đáp lại, biểu cảm hai búp bê đều có chút thay đổi, ánh mắt toát lên sự vui vẻ khi được chấp nhận, động tác nhỏ cũng nhiều thêm.
Thích Triều nhận ra được, hắn cười một tiếng, nói với chúng. "Chúng ta đi lên nhé, ở tầng hầm có hơi chật, không tiện để nói chuyện lắm."
Sương Giám và Huyền Giám không có ý kiến, lúc đi ngang qua tủ kính, động tác của họ khẽ chậm lại.
Tủ kính cao ngang một người đàn ông trường thành, bởi vì ánh sáng tầng hầm và góc độ nên có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu trên đó.
Hai "thiếu niên" mặc trường bào màu trắng và đen đứng song song với nhau, vẻ ngoài tinh xảo. "Thiếu niên" tóc trắng lông mi cũng thuần sắc trắng, cả người hệt như tuyết, chỉ có khuyên tai màu đen trên tai trái và hoa văn mỹ lệ kéo dài từ thái dương đến lông mày mới nhuộm thêm cho cậu chút màu sắc.
"Thiếu niên" tóc đen mắt đen ngoại hình tương tự Sương Giám, khí chất trầm hơn một chút, ánh mắt sâu thẳm.
Đây là lần đầu Sương Giám và Huyền Giám thoát khỏi cơ thể dị dạng, tốc độ đi đường khá chậm. Thích Triều quan tâm hai đứa nhỏ, cũng không đi mau, thấy hành động của hai búp bê, hắn liền dừng lại, chờ hai đứa ngắm nhìn diện mạo hiện tại của mình.
Tầm mắt hắn đảo qua hoa văn màu đỏ trên nửa khuôn mặt hai búp bê, im lặng suy nghĩ. Hoa văn này tuy không xấu nhưng lại đột ngột xuất hiện lúc hắn đánh thức hai đứa nhỏ, Thích Triều chỉ mới gặp được tình huống như này.
Hắn không nói cho bọn nhỏ vì sợ hai búp bê mới sinh suy nghĩ nhiều, song Thích Triều thấy sau khi đưa Sương Giám và Huyền Giám lên lầu, mình nên tra tài liệu một chút hoặc hỏi anh Thẩm xem đây là chuyện gì, nếu không thì chẳng yên tâm được.
Cùng lúc đó, ở sân huấn luyện cách xa ngàn dặm, lão Lưu sợ hãi đi theo mấy người lạ ăn mặc rách rưới. Ông ta nuốt nước miếng, hỏi cũng không dám hỏi, sợ mấy người này nhìn ra có gì không đúng.
Vốn lão Lưu không được gọi là lão Lưu, tới sáng hôm nay ông ta vẫn tên là Lý Khánh. Ai ngờ vì vội vàng, không để ý đèn giao thông, phải tránh người qua đường nên lái xe tông vào rào chắn.
Lúc ấy Lý Khánh có thắt đai an toàn, vật cản cũng chỉ là lan can nhỏ, bình thường sẽ không xảy ra tai nạn chết người nhưng khi mở mắt ra ông ta đã xuất hiện ở chỗ này.
Nhóm người trước mặt quần áo rách rưới, trên người bẩn thỉu, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Lý Khánh bây giờ trông cũng giống bọn họ, hệt như dân chạy nạn phải chịu đói vài tháng. Vì để tìm hiểu sự thật mà ông ta đành đi theo đám người này.
"Lão Lưu, sao hôm nay ông ít nói thế?"
Ánh mắt Triệu Nam nghi hoặc, mấy người dị năng bọn họ bị bắt đến đây đã gần nửa năm, sớm đã quen thuộc với tính tình của nhau. Lão Lưu cũng là người dị năng, bình thường ưa thích khoe khoang, hôm nay đột nhiên im ắng như vậy có hơi bất thường.
"Không có gì, thiếu ngủ thôi." Lão Lưu gượng cười, đối phó qua loa.
Triệu Nam không hỏi thêm, hôm nay bọn họ có việc cần làm. Anh ta tập trung các thành viên trong nhóm lại rồi nói. "Hôm nay chúng ta phải vào rừng khí độc, việc cần làm bây giờ là mau chóng thăm dò địa hình trước khi đám búp bê đến."
Ba, bốn người gầy trơ xương gật đầu, trong mắt họ hiện lên sự liều lĩnh, điên cuồng. Không còn cách nào, nơi này chẳng khác gì địa ngục, nếu còn tiếp tục ở đây bọn họ sẽ phát điên mất. Phải nhanh nghĩ cách thoát khỏi chỗ này,
"Lão Lưu, lát nữa anh dùng dị năng bảo vệ mọi người nhé. Nghe nói ở trong rừng khí độc khoảng ba phút sẽ có thể bị sốc đến tử vong."
Sắc mặt Lý Khánh tái nhợt, dị năng cái gì? Ông ta làm gì có? Mà không có ký ức của nguyên chủ thì ông ta cũng không dùng được dị năng.
Rõ ràng mấy người này điên rồi mới muốn vào chỗ rừng khí độc gì đó. Lý Khánh sợ hãi, ngoài mặt vẫn cười gượng đồng ý, chờ lúc mấy người kia chuẩn bị xuất phát, Lý Khánh lấy lý do đi vệ sinh để trốn mất.
Tuy ông ta không biết búp bê mà đám người kia nhắc đến là thứ gì, nhưng so với khí độc thì nghe có vẻ vô hại hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Lý Khánh chạy trốn càng nhanh.
Ở trên cành cây lớn cách đó không xa, A Cốt cười tủm tỉm nhìn mấy thành viên còn lại của tiểu đội kia vì chờ đợi quá lâu mà bắt đầu nôn nóng. Nghe các búp bê dị dạng báo cáo Lý Khánh đã chạy rất xa, A Cốt tặc lưỡi.
"Lạ thật nha? Sao người kia lại chạy trốn chứ?" A Cốt biết dị năng của người kia có liên quan tới không khí, muốn vào rừng khí độc thì ông ta là người quan trọng nhất. Ông ta chạy rồi, mấy người kia có lẽ phải tay trắng ra về.
A Cốt chán nản thở dài, cậu ta còn sắp xếp không ít bất ngờ trong rừng khí độc nữa đó, bọn họ không vào chẳng phải mấy thứ đó sẽ thành công cốc sao?
Đôi mắt xanh biếc của A Cốt lộ ra vẻ không vui, cậu ta lắc lắc cánh tay vừa được cha sửa, nói với búp bê dị dạng bên cạnh. "Mấy đứa đuổi theo nhóm người kia đi, A Cốt đi tìm cái người tên lão Lưu chơi đuổi bắt đây."
"Nhớ là phải nhẹ nhàng thôi, đừng có dọa người ta chết luôn đó."
A Cốt cười tủm tỉm nhắc nhở, nhìn qua rất đáng tin cậy. Song trên thực tế lực sát thương của A Cốt hơn hẳn búp bê dị dạng.
Cơ mà đám búp bê này không thông minh giống bọn Xích Yêu, nghe cậu ta bảo vậy cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
A Cốt cảm thấy nhạt nhẽo, giây tiếp theo, nụ cười trên môi cậu ta càng thêm rạng rỡ. A Cốt linh hoạt nhảy sang một cái cây khác, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.