Chương 73: Thích Triều: Trại cải tạo thanh thiếu niên
Đạo Trương Đan Phi
25/06/2024
Editor: YYone
Căn phòng nhỏ tối tăm cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khung cửa chiếu vào. Từ tiếng hít thở nhịp nhàng của người đàn ông đang nằm trên giường có thể thấy hắn đang ngủ rất sâu.
Lồng ngực Thẩm Du Hi phập phồng kịch liệt, máu toàn thân như chảy ngược, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt phủ kín hơi nước, tai ù đi, động tác chậm hơn như thể say rượu.
Trái lại với thân thể, suy nghĩ của anh rất tỉnh táo.
A Cốt và Xích Yêu bỏ thuốc mình.
Cảm nhận được nhiệt độ độ truyền đến từ cơ thể, đôi mắt đào hoa lạnh băng đầy sát ý, khiến người ta không rét mà run.
Anh quay người đi đến trước cửa, thử vặn khóa cửa nhưng không mở được, hơi thở anh nóng rực, ngón tay nóng rẫy khẽ chạm vào khóa cửa lạnh lẽo. Nếu A Cốt nhốt anh ở đây thì không dễ thả đi như vậy.
Thẩm Du Hi cảm thấy anh đã cho A Cốt và Xích Yêu quá nhiều tự do mới có thể khiến hai búp bê trắng trợn làm phản.
Anh muốn Thích Triều làm bạn giường của mình, song tình huống này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh. Dùng biện pháp bỏ thuốc là thủ đoạn thấp kém nhất.
Ngón tay Thẩm Du Hi run lên, hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể như muốn ăn mòn lý trí của anh. Thẩm Du Hi bình tĩnh đi tới trước cửa sổ, kiểm tra khóa cửa.
Từ bề ngoài khó nhìn ra Thẩm Du Hi khác thường, cẩn thận quan sát mới có thể thấy động tác anh chậm hơn nhiều.
Cửa sổ cũng không mở ra được.
Thời gian Thẩm Du Hi ở trong phòng càng dài, Thích Triều đang hôn mê cũng có biểu hiện bất thường, hô hấp hắn dồn dập.
Thẩm Du Hi đứng trước cửa sổ, lông mi khẽ run, anh đoán mùi hương trên cơ thể mình có vấn đề, không thể ở chỗ này lâu. Tầm mắt anh chuyển từ giường lên cửa sổ.
Giây tiếp theo, âm thanh kính vỡ vang lên. Dưới ánh trăng, những mảnh vỡ cửa sổ như sao trời, rơi xuống từ không trung.
Thích Triều đang mê man trên giường cũng cảm thấy nóng, nghe thấy tiếng kính vỡ, môi hắn khẽ mấp máy, muốn tỉnh dậy nhưng đầu óc cứ loạn cào cào, mi mắt nặng trĩu. Thích Triều mơ màng hé mắt, nhìn thấy một bóng người gầy gầy đạp cửa sổ nhảy xuống.
Người nọ tóc vàng mắt xanh, xung quanh anh như có sao trời xoay quanh, đuôi mắt phiếm hồng, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt khung cửa. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh xinh đẹp đến mức khiến người ta hoài nghi liệu có phải ảo giác.
Anh... Thẩm?
Đầu óc quay cuồng của Thích Triều chậm rãi xuất hiện hai chữ này, mi mắt hắn cứ díu cả lại, tinh thần không tỉnh táo. Không thể nào, anh Thẩm đang ở nhà anh ấy mà, sao lại ở nhà mình được?
Nghĩ vậy, Thích Triều kéo chăn lên, xoay người đi ngủ, mơ màng ngửi được mùi hương lành lạnh, có chút ngọt ngào, lại hơi quen thuộc. Nhớ tới gì đó, môi Thích Triều mấp máy nhưng mắt vẫn không mở nổi, dần dần chìm vào bóng tối.
Bên kia, A Cốt, Lan Lạc và Li Bạch đang núp ở cái cây gần đó hóng hớt trò vui. Nghe thấy tiếng kính vỡ, nụ cười của A Cốt dần dần biến mất.
Trong kế hoạch của cậu ta, cha sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy Thích Triều nằm trên giường mình. Sau đó vì bị hạ thuốc mà rơi vào tình huống khó xử, cuối cùng phải nhờ A Cốt giúp đỡ. Lúc đó cậu ta sẽ xuất hiện với dáng vẻ của người chiến thắng.
Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
Nhưng thấy cha nhảy từ trên cửa sổ xuống, biểu cảm A Cốt cứng đờ. Ngay cả tên mình cha cũng không thèm gọi, rõ ràng là cha thật sự tức giận.
Tình huống này không giống dự đoán của A Cốt.
Lan Lạc và Li Bạch cũng cảm thấy khó hiểu.
Lan Lạc nhìn A Cốt. “Không phải kết hôn à? Vì sao cha lại nhảy từ trên cửa sổ xuống?”
Tuy Li Bạch đồng ý tạo bất ngờ cho cha, song trong lòng cậu bé vẫn có chút hoài nghi nên trên đường luôn bám sát A Cốt.
Nhìn cảnh tượng này, Li Bạch nhận ra có gì không đúng, đôi mắt vàng nhiễm đỏ. “A Cốt, có phải anh lừa Li Bạch không, vì sao cha nuôi lại nhảy cửa sổ?”
Giờ trong đầu A Cốt toàn là mình chơi quá trớn rồi, chắc chắn sẽ bị cha phạt, làm gì có tâm trạng để ý hai bọn họ.
Lan Lạc và Li Bạch thấy cậu ta phản ứng như vậy càng thêm nghi ngờ, lo Thích Triều sẽ gặp nguy hiểm, hai búp bê lập tức nhảy qua cái cây bên cạnh, phi vào cửa sổ tầng hai. Thấy Thích Triều chỉ đang ngủ sâu, Li Bạch và Lan Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này là sao?”
Ánh đỏ trong mắt Li Bạch không biến mất, hoa văn đen bên má như thể sắp bò hết nửa mặt. “Chẳng phải nói là để hai người kết hôn sao, Li Bạch nhớ nghi thức kết hôn không phải thế này.”
“Không biết.”
Lan Lạc cắn móng tay, nhìn cửa sổ vỡ nát, đôi mắt âm u. Lan Lạc cảm thấy mình bị A Cốt và Xích Yêu lừa rồi.
Trong suy nghĩ của Lan Lạc và Li Bạch, nghi thức kết hôn phải là một buổi lễ lãng mạn tổ chức trong căn phòng sáng sủa. Khi A Cốt đặt Thích Triều lên giường, bọn họ còn tưởng định tạo bất ngờ cho cha và ba, nhưng từ phản ứng của Thẩm Du Hi thì càng giống kinh hoàng hơn là kinh ngạc.
Mục đích ban đầu của A Cốt có lẽ không phải là chuẩn bị bất ngờ gì cả.
Li Bạch ngốc chứ không ngu, nghe thấy Lan Lạc nói không biết, hoa văn đen từ từ bò khắp nửa bên mặt phải, có xu hướng tiếp tục lan tràn.
Cho nên ba ba vô duyên vô cớ bị A Cốt gõ cho hai phát rồi đưa tới đây sao?
Móng tay Li Bạch chậm rãi dài ra, trở nên giống móng vuốt của một loài thú nào đó, ánh đỏ trong mắt càng sậm.
Nếu vậy Li Bạch nhất định phải dạy cho A Cốt và Xích Yêu một bài học.
Bên kia, A Cốt nhảy từ trên cây xuống, vòng quanh bên cạnh Thẩm Du Hi, thái độ nhận sai cực chân thành. “Cha ơi, con biết sai rồi, cha đừng giận mà.”
Thẩm Du Hi không quan tâm đến cậu ta, lập tức đi vào trong rừng rậm.
Nghe thấy tiếng kính vỡ, Mạc Tư và Xích Yêu đang ở trong phòng khách cũng vọt ra ngoài.
Nhìn mảnh kính vỡ trên vai cha, Mạc Tư khựng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của anh, nháy mắt đã nhận ra trạng thái của cha không đúng. Con ngươi đen láy âm u, mấp máy đôi môi dưới băng vải. “Đã có chuyện gì xảy ra với cha ạ?”
Xích Yêu bên cạnh cũng có chút lo lắng, cô nhóc mím môi nhìn Thẩm Du Hi. “Cha, người sao vậy...”
Chẳng lẽ con người kia không hợp ý người?
Xích Yêu bối rối, vì sao cha lại không vui, với lại thuốc cũng chưa hết tác dụng nữa?
Cô nhóc vừa nói vừa đi đến trước mặt cha, định loại bỏ tác dụng của thuốc trong cơ thể anh nhưng lại bị Thẩm Du Hi né tránh. Ngón tay Xích Yêu khựng lại, cô nhóc nhận ra cha đang từ chối mình.
Thẩm Du Hi ngừng bước, anh nhìn sang Mạc Tư. “Con đi kiểm tra thân thể Thích Triều, không cần đưa hắn về.”
Chờ Mạc Tư gật đầu, Thẩm Du Hi không nói gì nữa, tiếp tục đi vào sâu trong rừng, toàn bộ quá trình đều mặc kệ Xích Yêu và A Cốt.
Là búp bê do Thẩm Du Hi chế tạo, Xích Yêu và A Cốt biết cha đang cố ý lạnh nhạt bọn họ. Xích Yêu mím môi, bám theo sau cha.
A Cốt đá đá mấy viên sỏi dưới mặt đất một lúc rồi cũng đút tay vào túi đi theo.
Chịu phạt thì chịu thôi.
A Cốt không sợ.
A Cốt biết tuy cha lợi dụng búp bê nhưng sẽ không vứt bỏ bọn họ. Đây cũng là lý do A Cốt có thể chơi liều đi dò xét cha mình.
Ngoài dự tính của cậu ta là lúc này cha chẳng thèm phạt bọn họ, chỉ không thèm quan tâm đến hai người nữa.
Dưới ánh trăng, nước trong hồ lạnh thấu xương. Thẩm Du Hi ngâm mình trong đó, mái tóc vàng dài ẩm ướt, bờ môi tái nhợt. Rõ ràng để Xích Yêu loại bỏ tác dụng của thuốc sẽ nhanh hơn nhưng Thẩm Du Hi lại chẳng nói lời nào với nhóm búp bê.
Bất kể bọn họ nói gì, Thẩm Du Hi đều không phản ứng. Chuyện này khiến A Cốt không chịu đựng được, cứ như thể cậu ta không có giá trị gì trong mắt Thẩm Du Hi, tiện tay là có thể vứt bỏ.
A Cốt biết Thẩm Du Hi muốn dùng bạo lực lạnh để trừng phạt cậu ta và Xích Yêu.
Búp bê rất quan tâm cha.
Ngay cả A Cốt, búp bê phản nghịch nhất cũng sẽ để tâm đến cha mình. Nhìn Thẩm Du Hi trong hồ nước, nụ cười tủm tỉm luôn thường trực trên môi A Cốt đã biến mất, cậu ta ngồi xổm dưới mặt đất, dùng đá vẽ vòng vòng. “Cha ơi, nước trong hồ lạnh lắm, con người sẽ bị bệnh mất.”
Thẩm Du Hi không quan tâm.
Vòng tròn A Cốt vẽ xiên xiên vẹo vẹo, rõ ràng cậu ta đang không để tâm vào chuyện vẽ vời. Đôi mắt đỏ của Xích Yêu không biết từ bao giờ đã ầng ậc nước mắt.
Đối với những búp bê không có chủ nhân, cha là người thân thiết nhất của bọn họ.
A Cốt hiểu Thẩm Du Hi làm vậy vì muốn phạt hai người, để bọn họ áy náy, tự trách.
Loại hình phạt này nghe thì rất buồn cười, song thực tế, Thẩm Du Hi hiểu rõ những búp bê của mình. Anh biết bọn chúng thiếu tình thương đến mức nào, biết bọn chúng sợ bị vứt bỏ đến nhường nào. Tất cả các hình phạt đều không bằng bị làm lơ và bỏ rơi.
Trong mắt A Cốt ánh lên tia châm chọc, điều mỉa mai hơn nữa là trong lòng cậu ta thật sự cảm thấy khó chịu.
Qua mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Du Hi đứng dậy rời đi. Xích Yêu buồn bã bám theo sau.
A Cốt không đi theo, cậu ta biết nếu cha quyết định sẽ trừng phạt mình và Xích Yêu thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ kiên quyết mặc kệ hai người, mà bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
A Cốt nằm trên thảm cỏ bên hồ, nhìn ngắm bầu trời đầy sao, con người xanh biếc trống rỗng. Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng động rất nhỏ.
Mạc Tư bước ra từ bóng tối, bờ môi dưới băng vải khẽ nhúc nhích. “Cậu đã gây thêm rất nhiều rắc rối cho cha.”
A Cốt đứng dậy, cười tủm tỉm trêu chọc. “Cái đuôi của cha tới rồi à.”
“Lừa cha rồi tự ý hành động. Cha cho mấy người quá nhiều tự do và thời gian mới khiến mấy người coi thường mệnh lệnh của cha.” Trong mắt Mạc Tư, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì cha sẽ không hạn chế bất kỳ hành động nào của bọn họ. Cha tốt như vậy lại bị A Cốt và Xích Yêu lừa gạt, tội này không thể tha thứ.
“Anh nghe ai nói đấy? Cha à? Chắc không phải.” A Cốt ngẫm nghĩ. “Là Li Bạch và Lan Lạc kể hả?”
Mạc Tư không hé răng.
A Cốt như đã đoán đúng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. “Muốn đánh một trận sao?”
Mạc Tư nhìn khuôn mặt tươi cười chẳng chút áy náy của đối phương, lấy ra một thanh trường đao từ trong không gian, không hề do dự chém về phía A Cốt. A Cốt nhanh nhẹn né tránh mấy phát, ban đầu còn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mấy hiệp sau cậu ta dường như không địch nổi Mạc Tư, bị chém đứt một cánh tay.
Cánh tay mảnh khảnh rơi xuống mặt cỏ, để lộ sợi tơ sức mạnh tinh thần màu lam. Cậu ta cũng kiệt sức, mái tóc tán loạn, chật vật dựa vào thân cây.
Mạc Tư biết A Cốt cố ý, vẻ mặt cậu không đổi, lạnh nhạt cất đao, xoay người biến mất trong không gian lốc xoáy. Bất kể A Cốt định làm gì thì những người tham dự chuyện này, cậu sẽ không tha cho một ai.
Bị chém mất một cánh tay làm A Cốt khẽ xuýt xoa. Cảm giác đau của búp bê cấp S làm cậu ta muốn thổi vết thương, song tư thế này khiến A Cốt rất khó đạt được mục đích.
A Cốt thảm quá đi.
Nghĩ vậy, A Cốt đập đập đầu vào cây. Cậu ta chẳng tin cha không biết Mạc Tư tới dạy dỗ mình, A Cốt đã cố ý chặt đứt một cánh tay rồi, chắc cha sẽ nguôi giận chứ?
Con người đúng là khó dỗ.
Đến lúc chữa trị cánh tay vẫn phải do cha tới sửa. Bằng điểm này, A Cốt cảm thấy mình vẫn tính là thắng.
A Cốt dựa vào thân cây, mái tóc vướng vào cành. Cậu ta duỗi tay gỡ tóc xuống, mái tóc sáng nay Thích Triều làm cho đã rối tung.
Thật ra kiểu tóc Thích Triều làm không tồi.
Nhớ lại mái tóc đuôi ngựa của mình, A Cốt ngẩng đầu nhìn sao trời. Thích Triều tốt như thế, bị người lạnh lùng, vô tình, lúc nào cũng ru rú trong nhà như cha nhìn trúng đúng là thiệt thòi.
Sáng hôm sau, Thích Triều tỉnh lại, hắn cảm thấy sau gáy hơi đau. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cổ mình, quan sát xung quanh.
Trong phòng không có mấy búp bê của hắn, Thích Triều cũng không hoảng mà bình tĩnh đánh giá nơi xa lạ này.
Giây tiếp theo, Thích Triều ngừng lại một chút, con người nâu sẫm nhìn về phía cửa sổ bên trái. Trên đó không có dấu hiệu nứt vỡ nhưng từ cách bài trí căn phòng cùng cảnh tượng trong mộng giống y như đúc, có lẽ không phải hắn nằm mơ.
Sự việc hôm qua dần hiện lên, bao gồm cả giấc mơ cùng chuyện gáy mình bị đập.
Lúc ấy hắn đang ở trong rừng cây nhỏ với mấy búp bê, tuy đầu óc choáng váng song hắn cũng biết xung quanh không có người nào khác. Người gõ mình chỉ có thể là A Cốt có vóc người cao nhất, cũng cách mình gần nhất.
Thích Triều không hiểu vì sao đối phương muốn làm vậy, nói không tức giận thì không có khả năng. Hắn tự nhận mình là người dễ nói chuyện, dễ thương lượng, A Cốt làm vậy chỉ khiến hắn chẳng thể hiểu nổi.
Nơi này hẳn là nhà của Thẩm Du Hi. Hắn đi giày vào, vừa chuẩn bị ra ngoài thì cửa phòng đã mở ra.
Li Bạch đi vào phòng, nhìn thấy ba tỉnh lại, đôi mắt hổ phách sáng rực lên. “Ba ba tỉnh rồi!”
“Ừm.”
Thích Triều mỉm cười với Li Bạch rồi hỏi. “Chỗ này là nhà của cha nuôi con sao?”
Đêm qua Li Bạch vẫn luôn tức trực bên cạnh ba ba, ban nãy ra ngoài là muốn đi kiếm Lan Lạc để cùng nhau tìm cách dạy dỗ Xích Yêu và A Cốt, nhưng cậu bé tìm mãi mà không thấy bạn mình đâu.
Quay lại thì phát hiện ba ba đã tỉnh, nỗi tủi thân và áy náy tích tụ từ hôm qua lập tức trào ra. Cậu bé chạy nhanh tới ôm chặt eo Thích Triều, giọng nói run rẩy. “Xin lỗi ba ba, Li Bạch lại không thể bảo vệ ba ba.”
Li Bạch không nên tin lời A Cốt.
A Cốt là kẻ lừa đảo, cậu ta và Xích Yêu lừa mình với Lan Lạc, đã thế còn có ý đồ làm cha bị thương. Hôm qua lẽ ra mình không nên tin vào lý do tạo bất ngờ của bọn họ.
Đôi mắt vàng của Li Bạch nhiễm đỏ, lát nữa cậu bé phải đi báo thù cho ba ba, nếu không tìm thấy Lan Lạc, Li Bạch sẽ tự ra tay.
Thích Triều cúi đầu, xoa xoa mái tóc trắng của cậu bé, khẽ cười. “Con không cần bảo vệ ba ba đâu.”
Ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này, đời trước sống gần ba mươi năm còn chưa náo nhiệt bằng một năm ở đây. Hết bị đâm lại đến gõ ngất, thế mà hệ thống còn bảo đây là thế giới chuyện cổ tích ấm áp đấy. Đầu ngón tay Thích Triều khựng lại, nhếch môi hỏi. “Thế Li Bạch có thể giải thích cho ba ba chuyện gì đã xảy ra không?”
Li Bạch cứng người, nhỏ giọng kể lại những gì mình biết cho ba ba. Nói xong, cậu bé ủ rũ cúi đầu, tự trách không thôi.
“Kết hôn?”
Thích Triều ngớ ra. “A Cốt bảo con anh Thẩm và ba thích nhau, đánh ngất ba vì tạo bất ngờ cho bọn ta á?”
Thích Triều không hiểu nổi logic này, chưa tính tới Li Bạch chắc chẳng phân biệt được thế nào là thích thì nếu hai người yêu nhau thật cũng đâu thể đập ngất rồi vác đi?
Hắn nhìn Li Bạch ngây thơ, mờ mịt trước mặt, đột nhiên nhận ra vấn đề quan trọng.
Lúc thi đấu hắn chỉ dạy nhóc con học chữ chứ kiến thức về luật pháp, đạo đức xã hội đều hiếm khi nhắc tới.
Thích Triều chưa từng chăm con. Đời trước em trai hắn cũng chỉ kém hắn hai tuổi nên lúc ở chung với mấy nhóc con, hắn chỉ muốn cho chúng được ăn ngon, được chơi vui, tự do trưởng thành.
Thích Triều im lặng một lúc, xoa đầu Li Bạch. “Li Bạch, khi nào về nhà con không được xem hoạt hình với Lan Lạc nữa. Ba ba sẽ dạy con mấy kiến thức quan trọng.”
Nghĩ đến việc Lan Lạc và Li Bạch dễ bị lừa như thế, Thích Triều cảm thấy mình nên tìm mấy bộ phim tuyên truyền phòng chống lừa đảo cho hai búp bê xem.
Không được xem hoạt hình?
Li Bạch ngẩng đầu nhìn Thích Triều, cho rằng đây là hình phạt ba ba dành cho mình. Cậu bé nghiêm túc gật đầu. “Vâng ba ba, Li Bạch sẽ chăm chỉ học tập ạ.”
Thích Triều nhìn nhóc con, định nói gì đó rồi lại thôi, xoa xoa tóc cậu bé, đứng dậy nói. “Để ba đi xem anh Thẩm và A Cốt ở đâu.”
Li Bạch không biết A Cốt ở chỗ nào nhưng sáng nay cậu bé có gặp cha nuôi. Nhớ tới tối qua cha nuôi nhảy cửa sổ xuống, Li Bạch mím môi, nếu cậu bé ngăn A Cốt thì cha nuôi đã không phải làm vậy rồi.
Thích Triều nhận ra vẻ mặt của nhóc con không bình thường, tầm mắt hắn dừng lại trên cửa sổ, nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng. Chuyện tối qua hẳn còn có nội tình. Hắn đi theo Li Bạch tới phòng Thẩm Du Hi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Li Bạch đứng bên cạnh Thích Triều, suy nghĩ làm thế nào để dạy dỗ A Cốt, Cậu bé kéo góc áo ba ba, nói với hắn. “Ba ba, con đi tìm Lan Lạc ạ.”
“Ừm.”
Thích Triều đồng ý, nơi này là nhà Thẩm Du Hi, Lan Lạc hẳn cũng ở loanh quanh trong nhà thôi. Hắn thuận miệng dặn dò nhóc con chú ý an toàn, nhìn Li Bạch xuống tầng một mới mở cửa vào phòng.
Đây là phòng làm việc, Thẩm Du Hi ngồi trước bàn, xoa bóp thái dương. Thấy Thích Triều, anh nở nụ cười nhợt nhạt, có lẽ vì sắc môi tái nhợt khiến anh trông có chút yếu ớt.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Thẩm Du Hi đứng dậy, môi mỏng khẽ mím. “Xin lỗi, búp bê trong nhà nghịch ngợm quá, liên lụy đến cậu rồi.”
“Không sao đâu.” Thích Triều dừng lại một lát. “Nhưng mà chuyện hôm qua là sao, nếu em không nhầm thì anh đã phá vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.”
Hắn luôn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nếu biết chuyện đó là thật thì tối qua hắn đã không lăn ra ngủ luôn rồi, Thích Triều mím môi.
Thẩm Du Hi nghe thấy thắc mắc của hắn cũng không bất ngờ. Anh đoán được Thích Triều không thể chẳng hay biết gì về chuyện hôm qua, đây cũng là lý do anh không để Mạc Tư đưa Thích Triều về luôn.
Lông mi anh khẽ run, đôi mắt đào hoa lộ ra sự bất đắc dĩ. “A Cốt và Xích Yêu không hiểu chuyện. Xích Yêu tưởng cậu và tôi có mối quan hệ thân mật nên A Cốt mới nảy ra ý tưởng đưa cậu tới đây.
Nói xong, Thẩm Du Hi có chút đau đầu. “Thậm chí còn không biết tìm được thuốc kích dục ở đâu ra. Tối qua tôi không còn cách nào mới nhảy cửa sổ ra ngoài.”
Thuốc kích... dục?
Thích Triều im lặng một lúc. Ghê gớm thật đấy, Xích Yêu và A Cốt còn quá đáng hơn hắn nghĩ. Đêm qua chút nữa thì hắn mất zin rồi.
Lúc Thẩm Du Hi nói chuyện vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thích Triều, dường như muốn thấy được suy nghĩ sâu thẳm trong lòng hắn. Đầu ngón tay anh gõ nhẹ dưới bàn, lông mi rũ xuống, che giấu cảm xúc khó đoán dưới đáy mắt.
Chuyện tối qua không thể làm giả được, chỉ cần Thích Triều suy nghĩ nhiều một chút là tất cả sẽ sụp đổ, không bằng cứ nói thật với hắn.
Thích Triều là một người tốt bụng, nếu biết A Cốt và Xích Yêu không giống hắn tưởng tượng thì sẽ thế nào? Có thể sẽ chán ghét, cũng có thể sẽ cười cho qua.
Thẩm Du Hi rất muốn biết phản ứng của đối phương, song nếu Thích Triều thật sự như hai trường hợp trên thì anh không biết mình cảm thấy ra sao nữa, có lẽ là mất hứng.
Anh nhìn Thích Triều, phát hiện đối phương đang... lơ đãng?
Thẩm Du Hi khựng lại, đôi mắt lam có chút nghi hoặc. “Thích Triều?”
Thích Triều ừ một tiếng, hắn giống như đang tự hỏi gì đó, mấy giây sau mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Du Hi, giọng điệu trầm thấp. “Anh Thẩm, anh nói xem hành vi của A Cốt và Xích Yêu sẽ phải chịu giam giữ mấy tháng?”
Giam giữ?
Thẩm Du Hi hơi mơ hồ.
“Lan Lạc và Li Bạch là tòng phạm. Nếu phạm tội không thành cũng sẽ bị phê bình giáo dục.” Thích Triều nghiêm túc nói. “Không thể vì mấy nhóc con nhỏ tuổi mà bỏ qua được. Ở Lam Tinh không có trung tâm cải tạo búp bê thanh thiếu niên, phải để bọn nhỏ hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề này.”
Thẩm Du Hi im lặng.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cụm từ trung tâm cải tạo búp bê thanh thiếu niên đấy.
Thích Triều quá quen thuộc với trung tâm cải tạo thanh thiếu niên. Trước đây hắn đánh nhau với mấy tên côn đồ bắt nạt em trai mình ở trường nên bị tống vào đó mấy ngày. Dù chỉ trong thời gian ngắn song lúc ra ngoài tinh thần hắn phấn chấn hơn nhiều.
Mấy búp bê mắc lỗi, thậm chí còn hơi quá giới hạn, nhưng sai thì sửa là được, để bọn nhỏ có thể tự nhận ra lỗi lầm của mình.
“Để em suy nghĩ một chút, lát nữa sẽ nói với anh.”
Dứt lời, Thích Triều đứng dậy rời đi, một tay đút túi, nhìn qua có vẻ hơi lơ đãng.
Thẩm Du Hi nhìn bóng lưng đối phương, ánh mắt bình tĩnh từ từ lộ ra ý cười, giống như lại tìm thấy chuyện gì thú vị.
Căn phòng nhỏ tối tăm cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khung cửa chiếu vào. Từ tiếng hít thở nhịp nhàng của người đàn ông đang nằm trên giường có thể thấy hắn đang ngủ rất sâu.
Lồng ngực Thẩm Du Hi phập phồng kịch liệt, máu toàn thân như chảy ngược, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt phủ kín hơi nước, tai ù đi, động tác chậm hơn như thể say rượu.
Trái lại với thân thể, suy nghĩ của anh rất tỉnh táo.
A Cốt và Xích Yêu bỏ thuốc mình.
Cảm nhận được nhiệt độ độ truyền đến từ cơ thể, đôi mắt đào hoa lạnh băng đầy sát ý, khiến người ta không rét mà run.
Anh quay người đi đến trước cửa, thử vặn khóa cửa nhưng không mở được, hơi thở anh nóng rực, ngón tay nóng rẫy khẽ chạm vào khóa cửa lạnh lẽo. Nếu A Cốt nhốt anh ở đây thì không dễ thả đi như vậy.
Thẩm Du Hi cảm thấy anh đã cho A Cốt và Xích Yêu quá nhiều tự do mới có thể khiến hai búp bê trắng trợn làm phản.
Anh muốn Thích Triều làm bạn giường của mình, song tình huống này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh. Dùng biện pháp bỏ thuốc là thủ đoạn thấp kém nhất.
Ngón tay Thẩm Du Hi run lên, hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể như muốn ăn mòn lý trí của anh. Thẩm Du Hi bình tĩnh đi tới trước cửa sổ, kiểm tra khóa cửa.
Từ bề ngoài khó nhìn ra Thẩm Du Hi khác thường, cẩn thận quan sát mới có thể thấy động tác anh chậm hơn nhiều.
Cửa sổ cũng không mở ra được.
Thời gian Thẩm Du Hi ở trong phòng càng dài, Thích Triều đang hôn mê cũng có biểu hiện bất thường, hô hấp hắn dồn dập.
Thẩm Du Hi đứng trước cửa sổ, lông mi khẽ run, anh đoán mùi hương trên cơ thể mình có vấn đề, không thể ở chỗ này lâu. Tầm mắt anh chuyển từ giường lên cửa sổ.
Giây tiếp theo, âm thanh kính vỡ vang lên. Dưới ánh trăng, những mảnh vỡ cửa sổ như sao trời, rơi xuống từ không trung.
Thích Triều đang mê man trên giường cũng cảm thấy nóng, nghe thấy tiếng kính vỡ, môi hắn khẽ mấp máy, muốn tỉnh dậy nhưng đầu óc cứ loạn cào cào, mi mắt nặng trĩu. Thích Triều mơ màng hé mắt, nhìn thấy một bóng người gầy gầy đạp cửa sổ nhảy xuống.
Người nọ tóc vàng mắt xanh, xung quanh anh như có sao trời xoay quanh, đuôi mắt phiếm hồng, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt khung cửa. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh xinh đẹp đến mức khiến người ta hoài nghi liệu có phải ảo giác.
Anh... Thẩm?
Đầu óc quay cuồng của Thích Triều chậm rãi xuất hiện hai chữ này, mi mắt hắn cứ díu cả lại, tinh thần không tỉnh táo. Không thể nào, anh Thẩm đang ở nhà anh ấy mà, sao lại ở nhà mình được?
Nghĩ vậy, Thích Triều kéo chăn lên, xoay người đi ngủ, mơ màng ngửi được mùi hương lành lạnh, có chút ngọt ngào, lại hơi quen thuộc. Nhớ tới gì đó, môi Thích Triều mấp máy nhưng mắt vẫn không mở nổi, dần dần chìm vào bóng tối.
Bên kia, A Cốt, Lan Lạc và Li Bạch đang núp ở cái cây gần đó hóng hớt trò vui. Nghe thấy tiếng kính vỡ, nụ cười của A Cốt dần dần biến mất.
Trong kế hoạch của cậu ta, cha sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy Thích Triều nằm trên giường mình. Sau đó vì bị hạ thuốc mà rơi vào tình huống khó xử, cuối cùng phải nhờ A Cốt giúp đỡ. Lúc đó cậu ta sẽ xuất hiện với dáng vẻ của người chiến thắng.
Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
Nhưng thấy cha nhảy từ trên cửa sổ xuống, biểu cảm A Cốt cứng đờ. Ngay cả tên mình cha cũng không thèm gọi, rõ ràng là cha thật sự tức giận.
Tình huống này không giống dự đoán của A Cốt.
Lan Lạc và Li Bạch cũng cảm thấy khó hiểu.
Lan Lạc nhìn A Cốt. “Không phải kết hôn à? Vì sao cha lại nhảy từ trên cửa sổ xuống?”
Tuy Li Bạch đồng ý tạo bất ngờ cho cha, song trong lòng cậu bé vẫn có chút hoài nghi nên trên đường luôn bám sát A Cốt.
Nhìn cảnh tượng này, Li Bạch nhận ra có gì không đúng, đôi mắt vàng nhiễm đỏ. “A Cốt, có phải anh lừa Li Bạch không, vì sao cha nuôi lại nhảy cửa sổ?”
Giờ trong đầu A Cốt toàn là mình chơi quá trớn rồi, chắc chắn sẽ bị cha phạt, làm gì có tâm trạng để ý hai bọn họ.
Lan Lạc và Li Bạch thấy cậu ta phản ứng như vậy càng thêm nghi ngờ, lo Thích Triều sẽ gặp nguy hiểm, hai búp bê lập tức nhảy qua cái cây bên cạnh, phi vào cửa sổ tầng hai. Thấy Thích Triều chỉ đang ngủ sâu, Li Bạch và Lan Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này là sao?”
Ánh đỏ trong mắt Li Bạch không biến mất, hoa văn đen bên má như thể sắp bò hết nửa mặt. “Chẳng phải nói là để hai người kết hôn sao, Li Bạch nhớ nghi thức kết hôn không phải thế này.”
“Không biết.”
Lan Lạc cắn móng tay, nhìn cửa sổ vỡ nát, đôi mắt âm u. Lan Lạc cảm thấy mình bị A Cốt và Xích Yêu lừa rồi.
Trong suy nghĩ của Lan Lạc và Li Bạch, nghi thức kết hôn phải là một buổi lễ lãng mạn tổ chức trong căn phòng sáng sủa. Khi A Cốt đặt Thích Triều lên giường, bọn họ còn tưởng định tạo bất ngờ cho cha và ba, nhưng từ phản ứng của Thẩm Du Hi thì càng giống kinh hoàng hơn là kinh ngạc.
Mục đích ban đầu của A Cốt có lẽ không phải là chuẩn bị bất ngờ gì cả.
Li Bạch ngốc chứ không ngu, nghe thấy Lan Lạc nói không biết, hoa văn đen từ từ bò khắp nửa bên mặt phải, có xu hướng tiếp tục lan tràn.
Cho nên ba ba vô duyên vô cớ bị A Cốt gõ cho hai phát rồi đưa tới đây sao?
Móng tay Li Bạch chậm rãi dài ra, trở nên giống móng vuốt của một loài thú nào đó, ánh đỏ trong mắt càng sậm.
Nếu vậy Li Bạch nhất định phải dạy cho A Cốt và Xích Yêu một bài học.
Bên kia, A Cốt nhảy từ trên cây xuống, vòng quanh bên cạnh Thẩm Du Hi, thái độ nhận sai cực chân thành. “Cha ơi, con biết sai rồi, cha đừng giận mà.”
Thẩm Du Hi không quan tâm đến cậu ta, lập tức đi vào trong rừng rậm.
Nghe thấy tiếng kính vỡ, Mạc Tư và Xích Yêu đang ở trong phòng khách cũng vọt ra ngoài.
Nhìn mảnh kính vỡ trên vai cha, Mạc Tư khựng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của anh, nháy mắt đã nhận ra trạng thái của cha không đúng. Con ngươi đen láy âm u, mấp máy đôi môi dưới băng vải. “Đã có chuyện gì xảy ra với cha ạ?”
Xích Yêu bên cạnh cũng có chút lo lắng, cô nhóc mím môi nhìn Thẩm Du Hi. “Cha, người sao vậy...”
Chẳng lẽ con người kia không hợp ý người?
Xích Yêu bối rối, vì sao cha lại không vui, với lại thuốc cũng chưa hết tác dụng nữa?
Cô nhóc vừa nói vừa đi đến trước mặt cha, định loại bỏ tác dụng của thuốc trong cơ thể anh nhưng lại bị Thẩm Du Hi né tránh. Ngón tay Xích Yêu khựng lại, cô nhóc nhận ra cha đang từ chối mình.
Thẩm Du Hi ngừng bước, anh nhìn sang Mạc Tư. “Con đi kiểm tra thân thể Thích Triều, không cần đưa hắn về.”
Chờ Mạc Tư gật đầu, Thẩm Du Hi không nói gì nữa, tiếp tục đi vào sâu trong rừng, toàn bộ quá trình đều mặc kệ Xích Yêu và A Cốt.
Là búp bê do Thẩm Du Hi chế tạo, Xích Yêu và A Cốt biết cha đang cố ý lạnh nhạt bọn họ. Xích Yêu mím môi, bám theo sau cha.
A Cốt đá đá mấy viên sỏi dưới mặt đất một lúc rồi cũng đút tay vào túi đi theo.
Chịu phạt thì chịu thôi.
A Cốt không sợ.
A Cốt biết tuy cha lợi dụng búp bê nhưng sẽ không vứt bỏ bọn họ. Đây cũng là lý do A Cốt có thể chơi liều đi dò xét cha mình.
Ngoài dự tính của cậu ta là lúc này cha chẳng thèm phạt bọn họ, chỉ không thèm quan tâm đến hai người nữa.
Dưới ánh trăng, nước trong hồ lạnh thấu xương. Thẩm Du Hi ngâm mình trong đó, mái tóc vàng dài ẩm ướt, bờ môi tái nhợt. Rõ ràng để Xích Yêu loại bỏ tác dụng của thuốc sẽ nhanh hơn nhưng Thẩm Du Hi lại chẳng nói lời nào với nhóm búp bê.
Bất kể bọn họ nói gì, Thẩm Du Hi đều không phản ứng. Chuyện này khiến A Cốt không chịu đựng được, cứ như thể cậu ta không có giá trị gì trong mắt Thẩm Du Hi, tiện tay là có thể vứt bỏ.
A Cốt biết Thẩm Du Hi muốn dùng bạo lực lạnh để trừng phạt cậu ta và Xích Yêu.
Búp bê rất quan tâm cha.
Ngay cả A Cốt, búp bê phản nghịch nhất cũng sẽ để tâm đến cha mình. Nhìn Thẩm Du Hi trong hồ nước, nụ cười tủm tỉm luôn thường trực trên môi A Cốt đã biến mất, cậu ta ngồi xổm dưới mặt đất, dùng đá vẽ vòng vòng. “Cha ơi, nước trong hồ lạnh lắm, con người sẽ bị bệnh mất.”
Thẩm Du Hi không quan tâm.
Vòng tròn A Cốt vẽ xiên xiên vẹo vẹo, rõ ràng cậu ta đang không để tâm vào chuyện vẽ vời. Đôi mắt đỏ của Xích Yêu không biết từ bao giờ đã ầng ậc nước mắt.
Đối với những búp bê không có chủ nhân, cha là người thân thiết nhất của bọn họ.
A Cốt hiểu Thẩm Du Hi làm vậy vì muốn phạt hai người, để bọn họ áy náy, tự trách.
Loại hình phạt này nghe thì rất buồn cười, song thực tế, Thẩm Du Hi hiểu rõ những búp bê của mình. Anh biết bọn chúng thiếu tình thương đến mức nào, biết bọn chúng sợ bị vứt bỏ đến nhường nào. Tất cả các hình phạt đều không bằng bị làm lơ và bỏ rơi.
Trong mắt A Cốt ánh lên tia châm chọc, điều mỉa mai hơn nữa là trong lòng cậu ta thật sự cảm thấy khó chịu.
Qua mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Du Hi đứng dậy rời đi. Xích Yêu buồn bã bám theo sau.
A Cốt không đi theo, cậu ta biết nếu cha quyết định sẽ trừng phạt mình và Xích Yêu thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ kiên quyết mặc kệ hai người, mà bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
A Cốt nằm trên thảm cỏ bên hồ, nhìn ngắm bầu trời đầy sao, con người xanh biếc trống rỗng. Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng động rất nhỏ.
Mạc Tư bước ra từ bóng tối, bờ môi dưới băng vải khẽ nhúc nhích. “Cậu đã gây thêm rất nhiều rắc rối cho cha.”
A Cốt đứng dậy, cười tủm tỉm trêu chọc. “Cái đuôi của cha tới rồi à.”
“Lừa cha rồi tự ý hành động. Cha cho mấy người quá nhiều tự do và thời gian mới khiến mấy người coi thường mệnh lệnh của cha.” Trong mắt Mạc Tư, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì cha sẽ không hạn chế bất kỳ hành động nào của bọn họ. Cha tốt như vậy lại bị A Cốt và Xích Yêu lừa gạt, tội này không thể tha thứ.
“Anh nghe ai nói đấy? Cha à? Chắc không phải.” A Cốt ngẫm nghĩ. “Là Li Bạch và Lan Lạc kể hả?”
Mạc Tư không hé răng.
A Cốt như đã đoán đúng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. “Muốn đánh một trận sao?”
Mạc Tư nhìn khuôn mặt tươi cười chẳng chút áy náy của đối phương, lấy ra một thanh trường đao từ trong không gian, không hề do dự chém về phía A Cốt. A Cốt nhanh nhẹn né tránh mấy phát, ban đầu còn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mấy hiệp sau cậu ta dường như không địch nổi Mạc Tư, bị chém đứt một cánh tay.
Cánh tay mảnh khảnh rơi xuống mặt cỏ, để lộ sợi tơ sức mạnh tinh thần màu lam. Cậu ta cũng kiệt sức, mái tóc tán loạn, chật vật dựa vào thân cây.
Mạc Tư biết A Cốt cố ý, vẻ mặt cậu không đổi, lạnh nhạt cất đao, xoay người biến mất trong không gian lốc xoáy. Bất kể A Cốt định làm gì thì những người tham dự chuyện này, cậu sẽ không tha cho một ai.
Bị chém mất một cánh tay làm A Cốt khẽ xuýt xoa. Cảm giác đau của búp bê cấp S làm cậu ta muốn thổi vết thương, song tư thế này khiến A Cốt rất khó đạt được mục đích.
A Cốt thảm quá đi.
Nghĩ vậy, A Cốt đập đập đầu vào cây. Cậu ta chẳng tin cha không biết Mạc Tư tới dạy dỗ mình, A Cốt đã cố ý chặt đứt một cánh tay rồi, chắc cha sẽ nguôi giận chứ?
Con người đúng là khó dỗ.
Đến lúc chữa trị cánh tay vẫn phải do cha tới sửa. Bằng điểm này, A Cốt cảm thấy mình vẫn tính là thắng.
A Cốt dựa vào thân cây, mái tóc vướng vào cành. Cậu ta duỗi tay gỡ tóc xuống, mái tóc sáng nay Thích Triều làm cho đã rối tung.
Thật ra kiểu tóc Thích Triều làm không tồi.
Nhớ lại mái tóc đuôi ngựa của mình, A Cốt ngẩng đầu nhìn sao trời. Thích Triều tốt như thế, bị người lạnh lùng, vô tình, lúc nào cũng ru rú trong nhà như cha nhìn trúng đúng là thiệt thòi.
Sáng hôm sau, Thích Triều tỉnh lại, hắn cảm thấy sau gáy hơi đau. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cổ mình, quan sát xung quanh.
Trong phòng không có mấy búp bê của hắn, Thích Triều cũng không hoảng mà bình tĩnh đánh giá nơi xa lạ này.
Giây tiếp theo, Thích Triều ngừng lại một chút, con người nâu sẫm nhìn về phía cửa sổ bên trái. Trên đó không có dấu hiệu nứt vỡ nhưng từ cách bài trí căn phòng cùng cảnh tượng trong mộng giống y như đúc, có lẽ không phải hắn nằm mơ.
Sự việc hôm qua dần hiện lên, bao gồm cả giấc mơ cùng chuyện gáy mình bị đập.
Lúc ấy hắn đang ở trong rừng cây nhỏ với mấy búp bê, tuy đầu óc choáng váng song hắn cũng biết xung quanh không có người nào khác. Người gõ mình chỉ có thể là A Cốt có vóc người cao nhất, cũng cách mình gần nhất.
Thích Triều không hiểu vì sao đối phương muốn làm vậy, nói không tức giận thì không có khả năng. Hắn tự nhận mình là người dễ nói chuyện, dễ thương lượng, A Cốt làm vậy chỉ khiến hắn chẳng thể hiểu nổi.
Nơi này hẳn là nhà của Thẩm Du Hi. Hắn đi giày vào, vừa chuẩn bị ra ngoài thì cửa phòng đã mở ra.
Li Bạch đi vào phòng, nhìn thấy ba tỉnh lại, đôi mắt hổ phách sáng rực lên. “Ba ba tỉnh rồi!”
“Ừm.”
Thích Triều mỉm cười với Li Bạch rồi hỏi. “Chỗ này là nhà của cha nuôi con sao?”
Đêm qua Li Bạch vẫn luôn tức trực bên cạnh ba ba, ban nãy ra ngoài là muốn đi kiếm Lan Lạc để cùng nhau tìm cách dạy dỗ Xích Yêu và A Cốt, nhưng cậu bé tìm mãi mà không thấy bạn mình đâu.
Quay lại thì phát hiện ba ba đã tỉnh, nỗi tủi thân và áy náy tích tụ từ hôm qua lập tức trào ra. Cậu bé chạy nhanh tới ôm chặt eo Thích Triều, giọng nói run rẩy. “Xin lỗi ba ba, Li Bạch lại không thể bảo vệ ba ba.”
Li Bạch không nên tin lời A Cốt.
A Cốt là kẻ lừa đảo, cậu ta và Xích Yêu lừa mình với Lan Lạc, đã thế còn có ý đồ làm cha bị thương. Hôm qua lẽ ra mình không nên tin vào lý do tạo bất ngờ của bọn họ.
Đôi mắt vàng của Li Bạch nhiễm đỏ, lát nữa cậu bé phải đi báo thù cho ba ba, nếu không tìm thấy Lan Lạc, Li Bạch sẽ tự ra tay.
Thích Triều cúi đầu, xoa xoa mái tóc trắng của cậu bé, khẽ cười. “Con không cần bảo vệ ba ba đâu.”
Ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này, đời trước sống gần ba mươi năm còn chưa náo nhiệt bằng một năm ở đây. Hết bị đâm lại đến gõ ngất, thế mà hệ thống còn bảo đây là thế giới chuyện cổ tích ấm áp đấy. Đầu ngón tay Thích Triều khựng lại, nhếch môi hỏi. “Thế Li Bạch có thể giải thích cho ba ba chuyện gì đã xảy ra không?”
Li Bạch cứng người, nhỏ giọng kể lại những gì mình biết cho ba ba. Nói xong, cậu bé ủ rũ cúi đầu, tự trách không thôi.
“Kết hôn?”
Thích Triều ngớ ra. “A Cốt bảo con anh Thẩm và ba thích nhau, đánh ngất ba vì tạo bất ngờ cho bọn ta á?”
Thích Triều không hiểu nổi logic này, chưa tính tới Li Bạch chắc chẳng phân biệt được thế nào là thích thì nếu hai người yêu nhau thật cũng đâu thể đập ngất rồi vác đi?
Hắn nhìn Li Bạch ngây thơ, mờ mịt trước mặt, đột nhiên nhận ra vấn đề quan trọng.
Lúc thi đấu hắn chỉ dạy nhóc con học chữ chứ kiến thức về luật pháp, đạo đức xã hội đều hiếm khi nhắc tới.
Thích Triều chưa từng chăm con. Đời trước em trai hắn cũng chỉ kém hắn hai tuổi nên lúc ở chung với mấy nhóc con, hắn chỉ muốn cho chúng được ăn ngon, được chơi vui, tự do trưởng thành.
Thích Triều im lặng một lúc, xoa đầu Li Bạch. “Li Bạch, khi nào về nhà con không được xem hoạt hình với Lan Lạc nữa. Ba ba sẽ dạy con mấy kiến thức quan trọng.”
Nghĩ đến việc Lan Lạc và Li Bạch dễ bị lừa như thế, Thích Triều cảm thấy mình nên tìm mấy bộ phim tuyên truyền phòng chống lừa đảo cho hai búp bê xem.
Không được xem hoạt hình?
Li Bạch ngẩng đầu nhìn Thích Triều, cho rằng đây là hình phạt ba ba dành cho mình. Cậu bé nghiêm túc gật đầu. “Vâng ba ba, Li Bạch sẽ chăm chỉ học tập ạ.”
Thích Triều nhìn nhóc con, định nói gì đó rồi lại thôi, xoa xoa tóc cậu bé, đứng dậy nói. “Để ba đi xem anh Thẩm và A Cốt ở đâu.”
Li Bạch không biết A Cốt ở chỗ nào nhưng sáng nay cậu bé có gặp cha nuôi. Nhớ tới tối qua cha nuôi nhảy cửa sổ xuống, Li Bạch mím môi, nếu cậu bé ngăn A Cốt thì cha nuôi đã không phải làm vậy rồi.
Thích Triều nhận ra vẻ mặt của nhóc con không bình thường, tầm mắt hắn dừng lại trên cửa sổ, nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng. Chuyện tối qua hẳn còn có nội tình. Hắn đi theo Li Bạch tới phòng Thẩm Du Hi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Li Bạch đứng bên cạnh Thích Triều, suy nghĩ làm thế nào để dạy dỗ A Cốt, Cậu bé kéo góc áo ba ba, nói với hắn. “Ba ba, con đi tìm Lan Lạc ạ.”
“Ừm.”
Thích Triều đồng ý, nơi này là nhà Thẩm Du Hi, Lan Lạc hẳn cũng ở loanh quanh trong nhà thôi. Hắn thuận miệng dặn dò nhóc con chú ý an toàn, nhìn Li Bạch xuống tầng một mới mở cửa vào phòng.
Đây là phòng làm việc, Thẩm Du Hi ngồi trước bàn, xoa bóp thái dương. Thấy Thích Triều, anh nở nụ cười nhợt nhạt, có lẽ vì sắc môi tái nhợt khiến anh trông có chút yếu ớt.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Thẩm Du Hi đứng dậy, môi mỏng khẽ mím. “Xin lỗi, búp bê trong nhà nghịch ngợm quá, liên lụy đến cậu rồi.”
“Không sao đâu.” Thích Triều dừng lại một lát. “Nhưng mà chuyện hôm qua là sao, nếu em không nhầm thì anh đã phá vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.”
Hắn luôn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nếu biết chuyện đó là thật thì tối qua hắn đã không lăn ra ngủ luôn rồi, Thích Triều mím môi.
Thẩm Du Hi nghe thấy thắc mắc của hắn cũng không bất ngờ. Anh đoán được Thích Triều không thể chẳng hay biết gì về chuyện hôm qua, đây cũng là lý do anh không để Mạc Tư đưa Thích Triều về luôn.
Lông mi anh khẽ run, đôi mắt đào hoa lộ ra sự bất đắc dĩ. “A Cốt và Xích Yêu không hiểu chuyện. Xích Yêu tưởng cậu và tôi có mối quan hệ thân mật nên A Cốt mới nảy ra ý tưởng đưa cậu tới đây.
Nói xong, Thẩm Du Hi có chút đau đầu. “Thậm chí còn không biết tìm được thuốc kích dục ở đâu ra. Tối qua tôi không còn cách nào mới nhảy cửa sổ ra ngoài.”
Thuốc kích... dục?
Thích Triều im lặng một lúc. Ghê gớm thật đấy, Xích Yêu và A Cốt còn quá đáng hơn hắn nghĩ. Đêm qua chút nữa thì hắn mất zin rồi.
Lúc Thẩm Du Hi nói chuyện vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thích Triều, dường như muốn thấy được suy nghĩ sâu thẳm trong lòng hắn. Đầu ngón tay anh gõ nhẹ dưới bàn, lông mi rũ xuống, che giấu cảm xúc khó đoán dưới đáy mắt.
Chuyện tối qua không thể làm giả được, chỉ cần Thích Triều suy nghĩ nhiều một chút là tất cả sẽ sụp đổ, không bằng cứ nói thật với hắn.
Thích Triều là một người tốt bụng, nếu biết A Cốt và Xích Yêu không giống hắn tưởng tượng thì sẽ thế nào? Có thể sẽ chán ghét, cũng có thể sẽ cười cho qua.
Thẩm Du Hi rất muốn biết phản ứng của đối phương, song nếu Thích Triều thật sự như hai trường hợp trên thì anh không biết mình cảm thấy ra sao nữa, có lẽ là mất hứng.
Anh nhìn Thích Triều, phát hiện đối phương đang... lơ đãng?
Thẩm Du Hi khựng lại, đôi mắt lam có chút nghi hoặc. “Thích Triều?”
Thích Triều ừ một tiếng, hắn giống như đang tự hỏi gì đó, mấy giây sau mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Du Hi, giọng điệu trầm thấp. “Anh Thẩm, anh nói xem hành vi của A Cốt và Xích Yêu sẽ phải chịu giam giữ mấy tháng?”
Giam giữ?
Thẩm Du Hi hơi mơ hồ.
“Lan Lạc và Li Bạch là tòng phạm. Nếu phạm tội không thành cũng sẽ bị phê bình giáo dục.” Thích Triều nghiêm túc nói. “Không thể vì mấy nhóc con nhỏ tuổi mà bỏ qua được. Ở Lam Tinh không có trung tâm cải tạo búp bê thanh thiếu niên, phải để bọn nhỏ hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề này.”
Thẩm Du Hi im lặng.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cụm từ trung tâm cải tạo búp bê thanh thiếu niên đấy.
Thích Triều quá quen thuộc với trung tâm cải tạo thanh thiếu niên. Trước đây hắn đánh nhau với mấy tên côn đồ bắt nạt em trai mình ở trường nên bị tống vào đó mấy ngày. Dù chỉ trong thời gian ngắn song lúc ra ngoài tinh thần hắn phấn chấn hơn nhiều.
Mấy búp bê mắc lỗi, thậm chí còn hơi quá giới hạn, nhưng sai thì sửa là được, để bọn nhỏ có thể tự nhận ra lỗi lầm của mình.
“Để em suy nghĩ một chút, lát nữa sẽ nói với anh.”
Dứt lời, Thích Triều đứng dậy rời đi, một tay đút túi, nhìn qua có vẻ hơi lơ đãng.
Thẩm Du Hi nhìn bóng lưng đối phương, ánh mắt bình tĩnh từ từ lộ ra ý cười, giống như lại tìm thấy chuyện gì thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.