Chương 65: Xích Yêu: Vận động~
Đạo Trương Đan Phi
16/06/2024
Editor: YYone
A Cốt đúng là nên được dạy dỗ.
Xích Yêu và Mạc Tư áp giải A Cốt vào vòng xoáy không gian. Theo mệnh lệnh của cha, trong vòng ba tháng tới cậu ta sẽ bị nhốt ở sân huấn luyện.
“Da mặt cha mỏng quá đi à.”
Mặc dù bị phạt nhưng A Cốt vẫn cười tủm tỉm, kể cả bị lưỡi đao đỏ dài hai mét kề sát cổ cũng không mảy may thay đổi.
Mạc Tư đi theo sau, nhớ tới biểu cảm khi nãy của cha, khàn giọng nói. “Lời cậu nói có ý gì? Cha quyến rũ đàn ông là như nào?”
“Chắc anh cả đã có câu trả lời rồi mà?” Nụ cười trên mặt A Cốt càng rạng rỡ, ánh mắt xanh biếc không có ý tốt, làn da nâu càng làm nổi bật đôi khuyên tai lấp lánh.
Mạc Tư im lặng, mắt đen âm u.
Xích Yêu nghe thấy A Cốt lại bắt đầu nói mấy câu vô nghĩa, đôi mắt đỏ tràn ngập tức giận, cổ tay mảnh khảnh xoay nhẹ, đại đao chém về phía cổ A Cốt.
“Còn úp úp mở mở nữa bà đây chém chết mi!”
Giọng điệu Xích Yêu khó chịu.
A Cốt nhanh nhẹn ngả người về sau, khó khăn tránh né lưỡi đao sắc bén. Cậu ta cười tủm tỉm chớp chớp mắt với Xích Yêu, sau đỏ nhảy nhót tới sân huấn luyện, vẫy vẫy tay chào hai búp bê đứng trước vòng xoáy.
“A Cốt sẽ nhớ mọi người lắm! Nếu cha câu được đàn ông thì nhớ tới báo cho A Cốt nhé! A Cốt phải về chúc mừng nữa đó!” Dứt lời, búp bê da ngăm lập tức chạy mất hút, nháy mắt đã không thấy bóng sáng.
Xích Yêu ghét bỏ nhìn theo hướng A Cốt rời đi, cô nhóc vác đại đao lên vai, đôi mắt đỏ nhìn sang anh cả. “Anh cả, tên kia nói vậy là có ý gì thế?”
Lời A Cốt nói nửa thật nửa giả, nhưng thái độ của cha mới là chuyện khiến cô nhóc để tâm.
“Câu đàn ông là sao?” Xích Yêu không thể nào gắn mấy chữ này lên người cha mình, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh cả. “Câu đàn ông rất khó ạ?”
Cô nhóc dừng lại rồi nói tiếp. “Anh nói cho em người đó là ai, Xích Yêu sẽ bắt hắn thả vào hồ nước cho cha câu.”
Mạc Tư cho rằng Xích Yêu đang nói đùa. Cậu cúi đầu nhìn cô nhóc, búp bê tóc đỏ còn nghiêm túc bổ sung. “Nếu cha không câu được thì để em chặt người kia thành mười khúc, chắc chắn ít nhất cha sẽ câu được một khúc!”
“Không. Từ câu không phải ý này.”
Mạc Tư im lặng một lát. “Cha muốn người đàn ông kia trở thành bạn đời của người.”
Trong phim hoạt hình Lan Lạc hay xem có từ đó, Mạc Tư nghĩ cha nói muốn thân thiết hơn với Thích Triều là chỉ quan hệ này.
“Bạn... bạn đời?”
Xích Yêu lắp bắp, cha muốn tìm bạn đời sao? Cô nhóc biết bạn đời có nghĩa là gì, bên trong sân huấn luyện cũng có không ít các cặp vợ chồng.
Bọn họ khi gặp nguy hiểm sẽ la hét đẩy người kia ra chắn đao. Trong mắt Xích Yêu, bạn đời của loài người tương đương người thế mạng.
À đúng rồi, thỉnh thoảng còn làm mấy hành động mình không hiểu nữa.
Trước kia Xích Yêu núp trên cây ngủ trưa, nhìn thấy những cặp nam nữ cùng nhau vận động đến mức mồ hôi đầm đìa. Mỗi lần làm xong chuyện đó, bọn họ đều rất vui vẻ.
Cha tìm bạn đời chắc là vì để làm loại vận động đó.
Ánh mắt Xích Yêu sáng rực nhìn anh cả. “Bạn đời của cha ở đâu ạ? Em có thể mang hắn tới vận động với cha.
Vận động?
Mạc Tư chả hiểu gì nhưng cậu cũng biết câu hỏi của Xích Yêu không quan trọng. “Cha sẽ không để chúng ta nhúng tay. Em với A Dư tạm thời không cần quan tâm chuyện này.
“Được ạ.”
Xích Yêu nhẹ gật đầu. Khác với Lan Lạc và A Cốt, Xích Yêu cùng A Dư rất tôn trọng anh cả Mạc Tư. Đang chuẩn bị cất đao đi, ánh mắt cô nhóc lại dừng trên búp bê vải trong ngực anh cả.
Cô nhóc chỉ vào nó, thắc mắc. “Anh cả, đây là gì thế ạ?”
Mạc Tư nhéo nhéo búp bê vải trong ngực, giọng nói khàn khàn. “Là quà mà người đàn ông cha coi trọng tặng anh.”
Quà?
Xích Yêu ngơ ra, cô nhóc vuốt mấy lọn tóc đỏ che khuất tầm mắt ra sau, xích lại gần quan sát, ánh mắt mờ mịt. “Con người tặng quà cho anh á?”
Xích Yêu chưa từng được con người tặng quà.
Trong ký ức ngắn ngủi của Xích Yêu, loài người đối mặt cô nhóc chỉ có sợ hãi và kinh hoảng.
Mạc Tư gật đầu, bỗng nhớ tới gì đó, bờ môi dưới băng vải hơi mím lại, mắt đen âm u. “Ừm, hắn tặng anh.”
Xích Yêu quan sát biểu cảm của anh cả một lúc, mái tóc đỏ vừa được vuốt ra sau lại rối tung, che khuất hoa văn bên má và ánh mắt đang tối dần.
Mạc Tư thấy Xích Yêu không nhúc nhích, cậu nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi. “Sao thế?”
“Không có gì ạ.” Xích Yêu ngẩng đầu cười với anh cả, Mạc Tư không nghĩ nhiều, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng Mạc Tư, Xích Yêu siết chặt thanh đại đao trong tay, cô nhóc cũng muốn được con người tặng quà.
Quà của anh là do bạn đời tương lai của cha tặng.
Đôi mắt đỏ của Xích Yêu lộ ra tia cố chấp, cô nhóc liếm môi nghĩ phải sớm khiến người kia trở thành bạn đời của cha. Như vậy, Xích Yêu có thể gặp hắn, để hắn tặng quà cho mình.
Bên kia, sau khi truyền sức mạnh tinh thần cho ba viên mẫu thạch xong, Thích Triều kiểm tra quang não rồi ngồi về bàn làm việc, tiếp tục chỉnh sửa bản vẽ Thiên Cẩu.
[Ký chủ, tôi về rồi.]
Bút chì trong tay Thích Triều dừng lại, hắn cử động bả vai, lười biếng mỉm cười. “Vất vả rồi. Bên tổng cục có giải thích về sức mạnh tinh thần của ta không?”
[Có, theo tiêu chuẩn cấp bậc ở thế giới này, sức mạnh tinh thần của ngài là cấp SS.] Hệ thống đáp. [Trước đó ngài kiểm tra ra là A vì tổng cục đã nhúng tay để giảm sự bài xích của ý thức thế giới với ngài.]
Hệ thống đi thăm hỏi cấp trên mới biết chuyện này, nó mở bảng thông tin ký chủ ra, chiếu trên không trung.
[Ký chủ thế giới số 188
Tên: Thích Triều
Nghề nghiệp: Thợ chế tác
Sức mạnh tinh thần: SS (đã cập nhập)
Búp bê tạo ra: Li Bạch,?? (chưa đặt tên)]
Thích Triều nhìn lướt qua bảng chiếu, hắn cũng không ngạc nhiên khi biết cấp bậc sức mạnh tinh thần của mình lại cao đến vậy, tiếp tục hỏi thêm. “Tổng cục có giải thích vì sao sức mạnh tinh thần của ta truyền được cho mẫu thạch đã được người khác đánh thức không?”
[Theo phân tích thì có lẽ do cấp bậc của ngài quá cao nên mới xuất hiện trường hợp như vậy.] Hệ thống giải thích theo lời của cấp trên.
Mấy lời này quá qua loa, lúc hệ thống nghe còn tưởng cấp trên có lệ với nó. Hơn nữa tổng cục vốn nổi tiếng với hiệu suất làm việc cao, lần này lại phải mất tới một ngày để điều tra, cực kỳ không bình thường.
Nhưng ký chủ chỉ là thợ chế tác với cấp bậc sức mạnh tinh thần tương đối cao thôi, đâu đáng để tổng cục phải tốn nhiều thời gian như thế? Chẳng lẽ do đây là thế giới khủng bố nên hiệu suất mới thấp vậy à?
Hệ thống cảm thấy có gì đó hơi bất thường, song một hệ thống nhỏ yếu, bất lực như nó chỉ đành chấp nhận.
Thích Triều gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Hắn mỉm cười. “Được rồi. Cảm ơn hệ thống.”
Hắn lại cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa chi tiết bản thiết kế. Hệ thống thấy ký chủ bắt đầu làm việc, nó đang yên lặng xem Thích Triều thì nhận được yêu cầu xin giúp đỡ của ký chủ bên kia. Hệ thống do dự một lúc rồi chạy qua.
Thích Triều nhận ra hệ thống rời đi cũng không để ý, hắn hoàn thiện bản vẽ tương đối rồi thì thu dọn đồ đạc, đi lên phòng khách.
Hắn đoán hai búp bê trong nhà hẳn đang vui vẻ hòa thuận xem hoạt hình với nhau. Lan Lạc và Li Bạch đúng thật là đang xem màn chiếu nhưng khác với bình thường, bây giờ hai búp bê đã xảy ra mâu thuẫn.
Li Bạch và Lan Lạc ngồi cạnh nhau, cùng nắm chặt lấy điều khiển, ánh mắt toé tia lửa.
Thích Triều thích nhất là xem náo nhiệt, hắn đi tới bên cạnh sofa, cười hỏi. “Các con làm gì thế?”
Thấy Thích Triều quay lại, Lan Lạc buồn bực đáp. “Con muốn xem hoạt hình nhưng Li Bạch không cho.”
“Li Bạch cũng muốn xem mà!”
Li Bạch nhất quyết không nhường, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh dưới mặt nạ.
Thích Triều nghe hai đứa nhỏ tôi một câu, cậu một câu, rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Tóm lại là sau khi Lan Lạc trở về phòng nghỉ ngơi một lúc thì phát hiện Li Bạch chuyển kênh sang bộ phim mình không thích, đã thế còn say mê ngồi xem. Lan Lạc muốn đổi về, Li Bạch không đồng ý, hai búp bê vì chuyện này mà ầm ĩ.
Thích Triều nhìn qua màn chiếu, trên đó chiếu bộ phim siêu nhân mà rất lâu trước đó hắn còn thấy khá hay.
“Tôi không muốn xem cái này.” Lan Lạc mím môi.
“Nhưng tớ muốn xem!”
Li Bạch vẫn luôn thấy bộ phim khoa học mà Lan Lạc thích siêu nhàm chán, chỉ có chuyên mục giải đố trong đó là cậu bé thấy thú vị, nhưng dù vậy cũng không thể hay bằng bộ hoạt hình này.
Thích Triều xem hai búp bê giận dỗi, không vội khuyên ngăn mà còn ngồi một góc hóng hớt, chụp mấy tấm hình chia sẻ cho Tiến sĩ.
Tiến sĩ: [Cãi nhau à?]
Tiến sĩ trả lời nhanh ghê, Thích Triều nhìn đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ tối, hẳn anh đang nghỉ ngơi.
Giữa lúc các búp bê đang ầm ĩ cãi nhau, Thích Triều vui vẻ tám chuyện với Tiến sĩ. Ban đầu hắn còn đang nói về việc tại sao bọn nhỏ cãi nhau, sau đó không biết vì sao lại lệch sang các chủ đề khác.
Cha Triều: [Bây giờ anh đang sắp xếp kim cương sao?]
Tiến sĩ đáp một chữ ừ rồi gửi hình.
Trong ảnh là những ngón tay trắng nõn đang cầm một viên kim cương lấp lánh. Từ màu sắc và kích thước có thể nhìn ra đó là món quà mà Thích Triều tặng cho anh. Bên cạnh còn có khăn sạch và dung dịch vệ sinh, chắc anh đang lau chùi nó.
Tấm lòng được đối phương quý trọng như thế thì ai cũng sẽ vui vẻ. Thích Triều mừng vỡ nhìn thêm vài lần, sau đó không biết vì sao sự chú ý lại chạy tới tay Tiến sĩ.
Tay Thẩm Du Hi rất đẹp.
Thích Triều đã biết điều này từ lâu, móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay với khớp xương rõ ràng, so với thợ chế tác búp bê thì tay anh càng giống tay của nghệ sĩ dương cầm được chăm sóc tỉ mỉ hơn.
Bên kia, Thẩm Du Hi gửi xong hình, đặt lại kim cương vào trong hộp mềm.
Anh đọc tin Thích Triều gửi tới, gõ mấy chữ đáp lại. Trong lúc chờ đối phương trả lời, lông mi Thẩm Du Hi khẽ lun, đầu ngón tay vuốt qua ảnh đại diện của người kia.
Đã chụp tay mình hai lần rồi, lần sau sẽ không lặp lại nữa. Thẩm Du Hi biết những gì thấy quá nhiều sẽ bị mất cảm giác.
Anh làm chuyện gì cũng đều có mục đích của mình.
Thẩm Du Hi biết bộ phận nào trên cơ thể mình đẹp mắt, càng biết cách lợi dụng nó để đạt được mục tiêu. So với trực tiếp nói cho hắn biết mình muốn làm bạn giường thì Thẩm Du Hi thích từ từ kích thích dục vọng của đối phương hơn.
Anh sẽ không để mình rơi vào thế bị động.
Cha Triều: [Anh có muốn call video bây giờ không? Để Lan Lạc gặp em gái một chút, tiện cho Li Bạch với Lan Lạc ngừng ầm ĩ luôn.]
Thẩm Du Hi không có ý kiến, anh nhàn nhạt gọi Mạc Tư, dặn dò vài câu. Mạc Tư nghe xong liền rời khỏi tầng hầm.
Sau mấy phút, A Dư và Xích Yêu đi ra từ trong vòng xoáy không gian.
Xích Yêu biết mình sẽ gọi video với Lan Lạc, quan trọng là bạn đời tương lai của cha cũng xuất hiện. Xích Yêu nghĩ cô nhóc nhất định phải để người đàn ông kia vận động cùng cha.
Với vốn kiến thức hạn hẹp của mình, Xích Yêu cho rằng chỉ có vận động xong hai người mới được coi là bạn đời.
Sau khi hai người kết đôi, cha sẽ vui vẻ, cô nhóc thì được nhận quà từ người kia.
Đôi mắt đỏ của Xích Yêu tràn đầy hưng phấn.
Cùng lúc đó, Lan Lạc đang cãi nhau với Li Bạch bĩnh tĩnh lại, run rẩy hỏi. “Gì... gì cơ ạ?”
Thích Triều cho rằng Lan Lạc vui vẻ đến mức tưởng mình nghe nhầm, hắn cười nói. “Ba hẹn với cha tặng con một bất ngờ đó. Bây giờ con có thể call video với A Dư và Xích Yêu rồi! Con có vui không?”
Lan Lạc cực kỳ không muốn gặp hai em gái:...
A Cốt đúng là nên được dạy dỗ.
Xích Yêu và Mạc Tư áp giải A Cốt vào vòng xoáy không gian. Theo mệnh lệnh của cha, trong vòng ba tháng tới cậu ta sẽ bị nhốt ở sân huấn luyện.
“Da mặt cha mỏng quá đi à.”
Mặc dù bị phạt nhưng A Cốt vẫn cười tủm tỉm, kể cả bị lưỡi đao đỏ dài hai mét kề sát cổ cũng không mảy may thay đổi.
Mạc Tư đi theo sau, nhớ tới biểu cảm khi nãy của cha, khàn giọng nói. “Lời cậu nói có ý gì? Cha quyến rũ đàn ông là như nào?”
“Chắc anh cả đã có câu trả lời rồi mà?” Nụ cười trên mặt A Cốt càng rạng rỡ, ánh mắt xanh biếc không có ý tốt, làn da nâu càng làm nổi bật đôi khuyên tai lấp lánh.
Mạc Tư im lặng, mắt đen âm u.
Xích Yêu nghe thấy A Cốt lại bắt đầu nói mấy câu vô nghĩa, đôi mắt đỏ tràn ngập tức giận, cổ tay mảnh khảnh xoay nhẹ, đại đao chém về phía cổ A Cốt.
“Còn úp úp mở mở nữa bà đây chém chết mi!”
Giọng điệu Xích Yêu khó chịu.
A Cốt nhanh nhẹn ngả người về sau, khó khăn tránh né lưỡi đao sắc bén. Cậu ta cười tủm tỉm chớp chớp mắt với Xích Yêu, sau đỏ nhảy nhót tới sân huấn luyện, vẫy vẫy tay chào hai búp bê đứng trước vòng xoáy.
“A Cốt sẽ nhớ mọi người lắm! Nếu cha câu được đàn ông thì nhớ tới báo cho A Cốt nhé! A Cốt phải về chúc mừng nữa đó!” Dứt lời, búp bê da ngăm lập tức chạy mất hút, nháy mắt đã không thấy bóng sáng.
Xích Yêu ghét bỏ nhìn theo hướng A Cốt rời đi, cô nhóc vác đại đao lên vai, đôi mắt đỏ nhìn sang anh cả. “Anh cả, tên kia nói vậy là có ý gì thế?”
Lời A Cốt nói nửa thật nửa giả, nhưng thái độ của cha mới là chuyện khiến cô nhóc để tâm.
“Câu đàn ông là sao?” Xích Yêu không thể nào gắn mấy chữ này lên người cha mình, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh cả. “Câu đàn ông rất khó ạ?”
Cô nhóc dừng lại rồi nói tiếp. “Anh nói cho em người đó là ai, Xích Yêu sẽ bắt hắn thả vào hồ nước cho cha câu.”
Mạc Tư cho rằng Xích Yêu đang nói đùa. Cậu cúi đầu nhìn cô nhóc, búp bê tóc đỏ còn nghiêm túc bổ sung. “Nếu cha không câu được thì để em chặt người kia thành mười khúc, chắc chắn ít nhất cha sẽ câu được một khúc!”
“Không. Từ câu không phải ý này.”
Mạc Tư im lặng một lát. “Cha muốn người đàn ông kia trở thành bạn đời của người.”
Trong phim hoạt hình Lan Lạc hay xem có từ đó, Mạc Tư nghĩ cha nói muốn thân thiết hơn với Thích Triều là chỉ quan hệ này.
“Bạn... bạn đời?”
Xích Yêu lắp bắp, cha muốn tìm bạn đời sao? Cô nhóc biết bạn đời có nghĩa là gì, bên trong sân huấn luyện cũng có không ít các cặp vợ chồng.
Bọn họ khi gặp nguy hiểm sẽ la hét đẩy người kia ra chắn đao. Trong mắt Xích Yêu, bạn đời của loài người tương đương người thế mạng.
À đúng rồi, thỉnh thoảng còn làm mấy hành động mình không hiểu nữa.
Trước kia Xích Yêu núp trên cây ngủ trưa, nhìn thấy những cặp nam nữ cùng nhau vận động đến mức mồ hôi đầm đìa. Mỗi lần làm xong chuyện đó, bọn họ đều rất vui vẻ.
Cha tìm bạn đời chắc là vì để làm loại vận động đó.
Ánh mắt Xích Yêu sáng rực nhìn anh cả. “Bạn đời của cha ở đâu ạ? Em có thể mang hắn tới vận động với cha.
Vận động?
Mạc Tư chả hiểu gì nhưng cậu cũng biết câu hỏi của Xích Yêu không quan trọng. “Cha sẽ không để chúng ta nhúng tay. Em với A Dư tạm thời không cần quan tâm chuyện này.
“Được ạ.”
Xích Yêu nhẹ gật đầu. Khác với Lan Lạc và A Cốt, Xích Yêu cùng A Dư rất tôn trọng anh cả Mạc Tư. Đang chuẩn bị cất đao đi, ánh mắt cô nhóc lại dừng trên búp bê vải trong ngực anh cả.
Cô nhóc chỉ vào nó, thắc mắc. “Anh cả, đây là gì thế ạ?”
Mạc Tư nhéo nhéo búp bê vải trong ngực, giọng nói khàn khàn. “Là quà mà người đàn ông cha coi trọng tặng anh.”
Quà?
Xích Yêu ngơ ra, cô nhóc vuốt mấy lọn tóc đỏ che khuất tầm mắt ra sau, xích lại gần quan sát, ánh mắt mờ mịt. “Con người tặng quà cho anh á?”
Xích Yêu chưa từng được con người tặng quà.
Trong ký ức ngắn ngủi của Xích Yêu, loài người đối mặt cô nhóc chỉ có sợ hãi và kinh hoảng.
Mạc Tư gật đầu, bỗng nhớ tới gì đó, bờ môi dưới băng vải hơi mím lại, mắt đen âm u. “Ừm, hắn tặng anh.”
Xích Yêu quan sát biểu cảm của anh cả một lúc, mái tóc đỏ vừa được vuốt ra sau lại rối tung, che khuất hoa văn bên má và ánh mắt đang tối dần.
Mạc Tư thấy Xích Yêu không nhúc nhích, cậu nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi. “Sao thế?”
“Không có gì ạ.” Xích Yêu ngẩng đầu cười với anh cả, Mạc Tư không nghĩ nhiều, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng Mạc Tư, Xích Yêu siết chặt thanh đại đao trong tay, cô nhóc cũng muốn được con người tặng quà.
Quà của anh là do bạn đời tương lai của cha tặng.
Đôi mắt đỏ của Xích Yêu lộ ra tia cố chấp, cô nhóc liếm môi nghĩ phải sớm khiến người kia trở thành bạn đời của cha. Như vậy, Xích Yêu có thể gặp hắn, để hắn tặng quà cho mình.
Bên kia, sau khi truyền sức mạnh tinh thần cho ba viên mẫu thạch xong, Thích Triều kiểm tra quang não rồi ngồi về bàn làm việc, tiếp tục chỉnh sửa bản vẽ Thiên Cẩu.
[Ký chủ, tôi về rồi.]
Bút chì trong tay Thích Triều dừng lại, hắn cử động bả vai, lười biếng mỉm cười. “Vất vả rồi. Bên tổng cục có giải thích về sức mạnh tinh thần của ta không?”
[Có, theo tiêu chuẩn cấp bậc ở thế giới này, sức mạnh tinh thần của ngài là cấp SS.] Hệ thống đáp. [Trước đó ngài kiểm tra ra là A vì tổng cục đã nhúng tay để giảm sự bài xích của ý thức thế giới với ngài.]
Hệ thống đi thăm hỏi cấp trên mới biết chuyện này, nó mở bảng thông tin ký chủ ra, chiếu trên không trung.
[Ký chủ thế giới số 188
Tên: Thích Triều
Nghề nghiệp: Thợ chế tác
Sức mạnh tinh thần: SS (đã cập nhập)
Búp bê tạo ra: Li Bạch,?? (chưa đặt tên)]
Thích Triều nhìn lướt qua bảng chiếu, hắn cũng không ngạc nhiên khi biết cấp bậc sức mạnh tinh thần của mình lại cao đến vậy, tiếp tục hỏi thêm. “Tổng cục có giải thích vì sao sức mạnh tinh thần của ta truyền được cho mẫu thạch đã được người khác đánh thức không?”
[Theo phân tích thì có lẽ do cấp bậc của ngài quá cao nên mới xuất hiện trường hợp như vậy.] Hệ thống giải thích theo lời của cấp trên.
Mấy lời này quá qua loa, lúc hệ thống nghe còn tưởng cấp trên có lệ với nó. Hơn nữa tổng cục vốn nổi tiếng với hiệu suất làm việc cao, lần này lại phải mất tới một ngày để điều tra, cực kỳ không bình thường.
Nhưng ký chủ chỉ là thợ chế tác với cấp bậc sức mạnh tinh thần tương đối cao thôi, đâu đáng để tổng cục phải tốn nhiều thời gian như thế? Chẳng lẽ do đây là thế giới khủng bố nên hiệu suất mới thấp vậy à?
Hệ thống cảm thấy có gì đó hơi bất thường, song một hệ thống nhỏ yếu, bất lực như nó chỉ đành chấp nhận.
Thích Triều gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Hắn mỉm cười. “Được rồi. Cảm ơn hệ thống.”
Hắn lại cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa chi tiết bản thiết kế. Hệ thống thấy ký chủ bắt đầu làm việc, nó đang yên lặng xem Thích Triều thì nhận được yêu cầu xin giúp đỡ của ký chủ bên kia. Hệ thống do dự một lúc rồi chạy qua.
Thích Triều nhận ra hệ thống rời đi cũng không để ý, hắn hoàn thiện bản vẽ tương đối rồi thì thu dọn đồ đạc, đi lên phòng khách.
Hắn đoán hai búp bê trong nhà hẳn đang vui vẻ hòa thuận xem hoạt hình với nhau. Lan Lạc và Li Bạch đúng thật là đang xem màn chiếu nhưng khác với bình thường, bây giờ hai búp bê đã xảy ra mâu thuẫn.
Li Bạch và Lan Lạc ngồi cạnh nhau, cùng nắm chặt lấy điều khiển, ánh mắt toé tia lửa.
Thích Triều thích nhất là xem náo nhiệt, hắn đi tới bên cạnh sofa, cười hỏi. “Các con làm gì thế?”
Thấy Thích Triều quay lại, Lan Lạc buồn bực đáp. “Con muốn xem hoạt hình nhưng Li Bạch không cho.”
“Li Bạch cũng muốn xem mà!”
Li Bạch nhất quyết không nhường, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh dưới mặt nạ.
Thích Triều nghe hai đứa nhỏ tôi một câu, cậu một câu, rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Tóm lại là sau khi Lan Lạc trở về phòng nghỉ ngơi một lúc thì phát hiện Li Bạch chuyển kênh sang bộ phim mình không thích, đã thế còn say mê ngồi xem. Lan Lạc muốn đổi về, Li Bạch không đồng ý, hai búp bê vì chuyện này mà ầm ĩ.
Thích Triều nhìn qua màn chiếu, trên đó chiếu bộ phim siêu nhân mà rất lâu trước đó hắn còn thấy khá hay.
“Tôi không muốn xem cái này.” Lan Lạc mím môi.
“Nhưng tớ muốn xem!”
Li Bạch vẫn luôn thấy bộ phim khoa học mà Lan Lạc thích siêu nhàm chán, chỉ có chuyên mục giải đố trong đó là cậu bé thấy thú vị, nhưng dù vậy cũng không thể hay bằng bộ hoạt hình này.
Thích Triều xem hai búp bê giận dỗi, không vội khuyên ngăn mà còn ngồi một góc hóng hớt, chụp mấy tấm hình chia sẻ cho Tiến sĩ.
Tiến sĩ: [Cãi nhau à?]
Tiến sĩ trả lời nhanh ghê, Thích Triều nhìn đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ tối, hẳn anh đang nghỉ ngơi.
Giữa lúc các búp bê đang ầm ĩ cãi nhau, Thích Triều vui vẻ tám chuyện với Tiến sĩ. Ban đầu hắn còn đang nói về việc tại sao bọn nhỏ cãi nhau, sau đó không biết vì sao lại lệch sang các chủ đề khác.
Cha Triều: [Bây giờ anh đang sắp xếp kim cương sao?]
Tiến sĩ đáp một chữ ừ rồi gửi hình.
Trong ảnh là những ngón tay trắng nõn đang cầm một viên kim cương lấp lánh. Từ màu sắc và kích thước có thể nhìn ra đó là món quà mà Thích Triều tặng cho anh. Bên cạnh còn có khăn sạch và dung dịch vệ sinh, chắc anh đang lau chùi nó.
Tấm lòng được đối phương quý trọng như thế thì ai cũng sẽ vui vẻ. Thích Triều mừng vỡ nhìn thêm vài lần, sau đó không biết vì sao sự chú ý lại chạy tới tay Tiến sĩ.
Tay Thẩm Du Hi rất đẹp.
Thích Triều đã biết điều này từ lâu, móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay với khớp xương rõ ràng, so với thợ chế tác búp bê thì tay anh càng giống tay của nghệ sĩ dương cầm được chăm sóc tỉ mỉ hơn.
Bên kia, Thẩm Du Hi gửi xong hình, đặt lại kim cương vào trong hộp mềm.
Anh đọc tin Thích Triều gửi tới, gõ mấy chữ đáp lại. Trong lúc chờ đối phương trả lời, lông mi Thẩm Du Hi khẽ lun, đầu ngón tay vuốt qua ảnh đại diện của người kia.
Đã chụp tay mình hai lần rồi, lần sau sẽ không lặp lại nữa. Thẩm Du Hi biết những gì thấy quá nhiều sẽ bị mất cảm giác.
Anh làm chuyện gì cũng đều có mục đích của mình.
Thẩm Du Hi biết bộ phận nào trên cơ thể mình đẹp mắt, càng biết cách lợi dụng nó để đạt được mục tiêu. So với trực tiếp nói cho hắn biết mình muốn làm bạn giường thì Thẩm Du Hi thích từ từ kích thích dục vọng của đối phương hơn.
Anh sẽ không để mình rơi vào thế bị động.
Cha Triều: [Anh có muốn call video bây giờ không? Để Lan Lạc gặp em gái một chút, tiện cho Li Bạch với Lan Lạc ngừng ầm ĩ luôn.]
Thẩm Du Hi không có ý kiến, anh nhàn nhạt gọi Mạc Tư, dặn dò vài câu. Mạc Tư nghe xong liền rời khỏi tầng hầm.
Sau mấy phút, A Dư và Xích Yêu đi ra từ trong vòng xoáy không gian.
Xích Yêu biết mình sẽ gọi video với Lan Lạc, quan trọng là bạn đời tương lai của cha cũng xuất hiện. Xích Yêu nghĩ cô nhóc nhất định phải để người đàn ông kia vận động cùng cha.
Với vốn kiến thức hạn hẹp của mình, Xích Yêu cho rằng chỉ có vận động xong hai người mới được coi là bạn đời.
Sau khi hai người kết đôi, cha sẽ vui vẻ, cô nhóc thì được nhận quà từ người kia.
Đôi mắt đỏ của Xích Yêu tràn đầy hưng phấn.
Cùng lúc đó, Lan Lạc đang cãi nhau với Li Bạch bĩnh tĩnh lại, run rẩy hỏi. “Gì... gì cơ ạ?”
Thích Triều cho rằng Lan Lạc vui vẻ đến mức tưởng mình nghe nhầm, hắn cười nói. “Ba hẹn với cha tặng con một bất ngờ đó. Bây giờ con có thể call video với A Dư và Xích Yêu rồi! Con có vui không?”
Lan Lạc cực kỳ không muốn gặp hai em gái:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.