Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Chương 122: Châu Dung của trước kia đã là dĩ vãng rồi
Siêu Cấp Mộc Đầu Dương
05/03/2024
Không ai dám nói cho tiểu Hoàng đế nên làm cái gì. Không ai cầu tình cho tiểu Hoàng đế, bao gồm cả phụ thân của hắn.
Bạch Mạn chậm rãi nhìn tiểu Hoàng đế co quắp trên mặt đất.
Châu Dung đi lên trước, nàng nắm lấy cổ áo của tiểu Hoàng đế.
"Ngươi!" Hai chân của tiểu Hoàng đế bị nhấc lên khỏi mặt đất, hắn rống to, "Ngươi dám lấy hạ phạm thượng!"
Châu Dung tát cho hắn hai cái bạt tai, tiểu Hoàng đế bị tát đến ngây ngẩn cả người.
"Ngươi có thể tranh quyền đoạt thế." Châu Dung nói ra từng chữ, "Thậm chí ngươi có thể đầu độc ám sát. Nhưng ngươi không thể làm ra thủ đoạn bỉ ổi này!"
Nàng cầm tiểu Hoàng đế lên, đối đầu với ánh mắt ngây thơ nhưng độc ác của một đứa trẻ: "Trên thế giới này, không có cái gì phải dâng lên cho ngươi. Ta biết, ngươi cho rằng mình là nam tử duy nhất trong hoàng tộc vừa đủ tuổi, Bạch Mạn sẽ phải ỷ vào ngươi... Nhưng ngươi nghĩ sai rồi."
Châu Dung tàn nhẫn nói: "Ngươi là phế vật. Là ngươi ỷ vào mẫu hậu ngươi chứ không phải là ngược lại. Hiện tại, nàng không cần ngươi."
Châu Dung buông tay ra, tiểu Hoàng đế ngã xuống đất.
"Ngươi dám uy hiếp trẫm!" Tiểu Hoàng đế từ dưới đất bò dậy, hung tợn nhìn Châu Dung: "Ngươi chỉ là một cái nữ nhân, một món đồ chơi! Sao ngươi dám?"
"Ta đương nhiên dám. Mẫu hậu ngươi do thân phận bị hạn chế nên không thể làm, ta tự sẽ thay nàng làm." Châu Dung chậm chạp vặn chặt cánh tay của tiểu Hoàng đế.
Sắc mặt của tiểu Hoàng đế càng ngày càng khó coi: "Hừ, ngươi chỉ là một món đồ vật!"
Châu Dung vậy mà ôn nhu nhếch khóe môi, tranh thủ lúc rảnh rỗi, nàng cũng không quên nhìn Bạch Mạn một chút:
"Nói hay lắm. Ta là cây đao trong tay của mẫu hậu ngươi. Ta là một món đồ chơi sao? Không sai."
Nàng nhướng mày nhìn Bạch Mạn, trong chớp nhoáng mặt của Bạch Mạn đỏ lên.
Nàng liếc mắt với Châu Dung.
"Ngươi!" Tiểu Hoàng đế vừa tức vừa gấp, lớn tiếng chửi rủa lên.
Châu Dung trói tiểu Hoàng đế lại, không tiếp tục để ý hắn chửi rủa, ném sang một bên.
"Giam hắn lại." Nàng phân phó.
Hôm sau, tiểu Hoàng đế cáo ốm chưa thể vào triều, Thái hậu xử lý triều chính thay. Một mình Bạch Mạn đoan đoan chính chính ngồi giữa long ỷ, tiếp nhận bách quan quỳ lạy.
Thế gia đối chọi với Thái hậu đã thua thảm bại, gia tộc của Cung Nam tàn lụi về đây, bây giờ thế gia câm như hến.
Từ đó, tiểu Hoàng đế lâm "bệnh", đã lâu không vào triều. Dần dần, người ta đã quen với việc chỉ có một Thái hậu ngồi trên long ỷ.
Sau khi Cung Nam chết, dưới sự thúc đẩy toàn lực của Tiểu Phượng, mở khoa lấy sĩ được diễn ra đúng theo như kế hoạch. Sau khi trải qua mấy vòng khảo thí, những học sinh xuất thân từ nhà nông, không phân biệt nam hay nữ, đều ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào triều đình. Những người này không có căn cơ, không có gia cảnh, rất nhanh đã tập hợp xung quanh Bạch Mạn, dần dần hình thành thế lực ủng hộ Bạch Mạn.
Rất nhiều vị trí mà thế gia bỏ trống đang tạo cơ hội cho những người này, đồng thời cũng giúp Bạch Mạn dần dần đưa triều đình về dưới sự kiểm soát trong lòng bàn tay của mình.
Quyền lên tiếng của thế gia rớt xuống ngàn trượng như vậy, bọn họ dần dần rời khỏi triều đình.
Chỉ là, có một ít tin tức lặng lẽ được lưu truyền đi.
Đại tướng quân bỏ mình sau cuộc đảo chính, Châu Dung, nàng vẫn còn sống.
"Đại tướng quân!"
A Thần quỳ xuống đất trong nước mắt.
Chiếc váy dài dệt hoa diễm sắc chậm rãi quay lại, Châu Dung quay người về phía cửa sổ.
A Thần có chút hoảng hốt, hai mắt đỏ hoe. Hắn nghẹn ngào nói nhưng lại bị Châu Dung vô cảm cắt ngang.
"Châu Dung đã chết." Nàng nói.
A Thần không hiểu, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Bạch Mạn. Bạch Mạn nhẹ nhàng thở dài, đi tới trước, vươn tay nắm lấy cánh tay của Châu Dung.
"Ngươi cần gì phải tuyệt tình như thế?" Nàng khuyên nhủ.
Châu Dung để Bạch Mạn nắm cánh tay của mình, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương. Một lúc sau, nàng nhấc váy lên và đi đến trước mặt của A Thần.
"A Thần, ta không còn quan tâm đến quyền thế nữa." Châu Dung nhìn vào mắt của A Thần, "Quá khứ đối với ta chỉ như một cơn ác mộng, ta đã tốn rất nhiều công sức để thực hiện tâm nguyện ấp ủ từ lâu của mình."
Châu Dung liếc nhìn Bạch Mạn không để lộ chút dấu vết nào, Bạch Mạn đang mỉm cười nhìn nàng.
Châu Dung lại nói với A Thần: "Nếu như không có Độc Cô gia và một minh quân, quân Châu gia vốn cũng không nên tồn tại. Như ngươi đã thấy, ta sẽ ở bên cạnh Bạch Mạn, các ngươi trung thành với Bạch Mạn cũng chính là trung thành với ta."
"Nhưng... "
"Ta mệt mỏi rồi." Châu Dung nói.
Ánh mắt của A Thần phức tạp, trầm mặc xuống.
Châu Dung vỗ vỗ tay của Bạch Mạn, ra hiệu cho nàng lấy quân phù của tướng quân đưa cho A Thần nhìn.
Châu Dung nói thêm: "Trung thành với Thái hậu là điều mà quân Châu gia nên làm. Các ngươi càng sẽ có tương lai sáng hơn so với trung thành với ta."
A Thần trầm mặc một lúc rồi nói: "Đại tướng quân, chúng ta đương nhiên trung thành với Thái hậu, nhưng Thái hậu không ngại, vậy tại sao ngài lại phải từ bỏ thân phận cũ của mình? Coi như ngài mệt mỏi, cáo ốm không ra, cần gì phải ở bên trong cung này?"
Châu Dung đứng dậy, đi tới trước mặt của Bạch Mạn, nhẹ nhàng vén lọn tóc có chút xốc xếch trên trán của nàng.
Nàng dùng âm thanh chỉ có mình cùng Bạch Mạn mới có thể nghe thấy, ôn nhu nói:
"Bởi vì ta hi vọng có thể ở bên cạnh người mình yêu thời thời khắc khắc."
Trên môi của Bạch Mạn hiện lên nụ cười, nhìn vào mắt của Châu Dung.
......
Tang lễ của Châu đại tướng quân cũng không long trọng, cũng không có chôn cất ở trong mộ tổ tiên của Châu gia, mà là một ngôi mộ nhỏ được dựng lên ở ngoại ô kinh thành.
Châu Dung tự mình chọn địa điểm.
Vị trí nằm trong một khe núi được bao quanh bởi nhiều ngọn đồi ở ngoại ô kinh thành, phong cảnh rất đẹp, bầu trời tràn ngập hoa phượng đỏ, khiến màu sắc diễm lệ của chúng lọt vào mắt của con người.
Mộ nằm dưới tán cây phượng khổng lồ.
Những mảnh ánh sáng rơi xuống bia mộ màu xám, một cơn gió thổi qua, những bông hoa đỏ rơi xuống.
Mấy đóa hoa ngã ở bên trên trường bào màu trắng được khoác lên bia mộ.
Châu Dung tự tay nhét trường bào màu trắng như tuyết vào trong đất, lùi lại vài bước, hờ hững nhìn đất bao phủ vạn vật.
Bạch Mạn từ phía sau ôm lấy eo của Châu Dung: "Vì cái gì ngươi lại chọn nơi này?"
Châu Dung cụp mắt xuống, không nói gì.
Bạch Mạn tựa cằm lên trên vai của Châu Dung: "Hối hận rồi sao? Không muốn chết? Để ai gia ban chiếu chỉ, thông cáo toàn thiên hạ đại tướng quân Châu Dung chưa chết, ngươi chớ có khổ sở."
Châu Dung bị Bạch Mạn chọc cười. Nàng đưa tay lần theo bia mộ của mình: "Ta không hối hận."
Bạch Mạn nói: "Ngươi và ta cũng không nên khẩu thị tâm phi*."
(*) Khẩu thị tâm phi (口是心非): có nghĩa là ngoài miệng nói vậy nhưng lòng lại hoàn toàn ngược lại.
Châu Dung trêu ghẹo: "Thái hậu uy nghiêm như vậy, nói ta chết thì chết, nói ta sống thì sống."
Bạch Mạn nhíu mày: "Nói ngươi được thần Phật tại thế điểm phép giúp ngươi có thể từ người chết mà sống lại, không được sao? Bách tính rất thích nghe những cái này."
Châu Dung khịt mũi: "Ngốc quá, những quan văn kia sẽ nhìn ra được chân tướng, làm sao ngươi có thể lừa gạt bọn họ được?"
Bạch Mạn hoàn toàn thất vọng: "Cái gọi là chân tướng chỉ xem ai có nhiều quyền thế hơn. Nếu ta nói ngươi còn sống, trong số bọn họ ai dám nói khác?"
Châu Dung như có điều suy nghĩ, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm.
"Là ta không nghĩ thấu đáo." Nàng nhìn Bạch Mạn, "Bàn về làm Hoàng đế, ngươi lành nghề hơn ta nhiều. Chờ sau khi tiểu Hoàng đế nhường ngôi, ngươi sẽ là một vị Hoàng đế tốt."
Bạch Mạn cũng không che giấu dã tâm của mình một chút nào, thản nhiên gật đầu: "Chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt."
Vừa nói, nàng vừa mơ hồ nhớ tới kiếp trước của mình. Châu Dung vừa mới thành Nhiếp Chính Vương, mình lập tức chết, cũng không biết chính sách chính trị của Châu Dung ra sao, phải chăng so ra mà vượt hơn cả mình...
Bạch Mạn dừng một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, trong nháy mắt, nàng tựa hồ đã đoán ra được rất nhiều chuyện. Còn chưa kịp suy nghĩ lại, Bạch Mạn đã buột miệng nói: "Ngươi chưa từng làm Hoàng đế, sao ngươi biết ta có thể làm tốt hơn ngươi?"
Toàn thân của Châu Dung cứng ngắc.
Gió lớn nổi lên.
Nơi xa núi non màu xanh biếc trùng điệp, phát ra những âm thanh xào xạc nối tiếp nhau.
Trái tim của Bạch Mạn nhảy lên thình thịch, cuối cùng nàng cũng xác nhận được một khả năng khó tin nào đó.
Vòng eo của Châu Dung ấm áp và cứng rắn trong lòng của Bạch Mạn, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương. Ngoài tiếng cành lá cọ xát vào nhau trong không khí còn có tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực.
Bùng nổ.
Cánh tay của Bạch Mạn cũng vô cùng cứng ngắc, dường như nặng rất nhiều. Gió thổi lớn nhưng lòng bàn tay của nàng lại đổ mồ hôi.
Bạch Mạn để mắt đến bia mộ của Châu Dung. Đối phương từng nói rằng quá khứ đối với nàng chỉ như một cơn ác mộng.
Châu Dung không quay đầu lại.
Bạch Mạn nghe thấy thanh âm của Châu Dung tung bay trong gió.
Bạch Mạn cảm giác được bàn tay lành lạnh của Châu Dung nắm chặt lấy tay của mình, khẽ siết chặt. Đối phương quay người lại rồi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài xõa xuống như lụa, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào nàng.
Châu Dung khàn giọng nói: "Ta muốn cho kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Bạch Mạn chậm rãi nhìn tiểu Hoàng đế co quắp trên mặt đất.
Châu Dung đi lên trước, nàng nắm lấy cổ áo của tiểu Hoàng đế.
"Ngươi!" Hai chân của tiểu Hoàng đế bị nhấc lên khỏi mặt đất, hắn rống to, "Ngươi dám lấy hạ phạm thượng!"
Châu Dung tát cho hắn hai cái bạt tai, tiểu Hoàng đế bị tát đến ngây ngẩn cả người.
"Ngươi có thể tranh quyền đoạt thế." Châu Dung nói ra từng chữ, "Thậm chí ngươi có thể đầu độc ám sát. Nhưng ngươi không thể làm ra thủ đoạn bỉ ổi này!"
Nàng cầm tiểu Hoàng đế lên, đối đầu với ánh mắt ngây thơ nhưng độc ác của một đứa trẻ: "Trên thế giới này, không có cái gì phải dâng lên cho ngươi. Ta biết, ngươi cho rằng mình là nam tử duy nhất trong hoàng tộc vừa đủ tuổi, Bạch Mạn sẽ phải ỷ vào ngươi... Nhưng ngươi nghĩ sai rồi."
Châu Dung tàn nhẫn nói: "Ngươi là phế vật. Là ngươi ỷ vào mẫu hậu ngươi chứ không phải là ngược lại. Hiện tại, nàng không cần ngươi."
Châu Dung buông tay ra, tiểu Hoàng đế ngã xuống đất.
"Ngươi dám uy hiếp trẫm!" Tiểu Hoàng đế từ dưới đất bò dậy, hung tợn nhìn Châu Dung: "Ngươi chỉ là một cái nữ nhân, một món đồ chơi! Sao ngươi dám?"
"Ta đương nhiên dám. Mẫu hậu ngươi do thân phận bị hạn chế nên không thể làm, ta tự sẽ thay nàng làm." Châu Dung chậm chạp vặn chặt cánh tay của tiểu Hoàng đế.
Sắc mặt của tiểu Hoàng đế càng ngày càng khó coi: "Hừ, ngươi chỉ là một món đồ vật!"
Châu Dung vậy mà ôn nhu nhếch khóe môi, tranh thủ lúc rảnh rỗi, nàng cũng không quên nhìn Bạch Mạn một chút:
"Nói hay lắm. Ta là cây đao trong tay của mẫu hậu ngươi. Ta là một món đồ chơi sao? Không sai."
Nàng nhướng mày nhìn Bạch Mạn, trong chớp nhoáng mặt của Bạch Mạn đỏ lên.
Nàng liếc mắt với Châu Dung.
"Ngươi!" Tiểu Hoàng đế vừa tức vừa gấp, lớn tiếng chửi rủa lên.
Châu Dung trói tiểu Hoàng đế lại, không tiếp tục để ý hắn chửi rủa, ném sang một bên.
"Giam hắn lại." Nàng phân phó.
Hôm sau, tiểu Hoàng đế cáo ốm chưa thể vào triều, Thái hậu xử lý triều chính thay. Một mình Bạch Mạn đoan đoan chính chính ngồi giữa long ỷ, tiếp nhận bách quan quỳ lạy.
Thế gia đối chọi với Thái hậu đã thua thảm bại, gia tộc của Cung Nam tàn lụi về đây, bây giờ thế gia câm như hến.
Từ đó, tiểu Hoàng đế lâm "bệnh", đã lâu không vào triều. Dần dần, người ta đã quen với việc chỉ có một Thái hậu ngồi trên long ỷ.
Sau khi Cung Nam chết, dưới sự thúc đẩy toàn lực của Tiểu Phượng, mở khoa lấy sĩ được diễn ra đúng theo như kế hoạch. Sau khi trải qua mấy vòng khảo thí, những học sinh xuất thân từ nhà nông, không phân biệt nam hay nữ, đều ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào triều đình. Những người này không có căn cơ, không có gia cảnh, rất nhanh đã tập hợp xung quanh Bạch Mạn, dần dần hình thành thế lực ủng hộ Bạch Mạn.
Rất nhiều vị trí mà thế gia bỏ trống đang tạo cơ hội cho những người này, đồng thời cũng giúp Bạch Mạn dần dần đưa triều đình về dưới sự kiểm soát trong lòng bàn tay của mình.
Quyền lên tiếng của thế gia rớt xuống ngàn trượng như vậy, bọn họ dần dần rời khỏi triều đình.
Chỉ là, có một ít tin tức lặng lẽ được lưu truyền đi.
Đại tướng quân bỏ mình sau cuộc đảo chính, Châu Dung, nàng vẫn còn sống.
"Đại tướng quân!"
A Thần quỳ xuống đất trong nước mắt.
Chiếc váy dài dệt hoa diễm sắc chậm rãi quay lại, Châu Dung quay người về phía cửa sổ.
A Thần có chút hoảng hốt, hai mắt đỏ hoe. Hắn nghẹn ngào nói nhưng lại bị Châu Dung vô cảm cắt ngang.
"Châu Dung đã chết." Nàng nói.
A Thần không hiểu, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Bạch Mạn. Bạch Mạn nhẹ nhàng thở dài, đi tới trước, vươn tay nắm lấy cánh tay của Châu Dung.
"Ngươi cần gì phải tuyệt tình như thế?" Nàng khuyên nhủ.
Châu Dung để Bạch Mạn nắm cánh tay của mình, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương. Một lúc sau, nàng nhấc váy lên và đi đến trước mặt của A Thần.
"A Thần, ta không còn quan tâm đến quyền thế nữa." Châu Dung nhìn vào mắt của A Thần, "Quá khứ đối với ta chỉ như một cơn ác mộng, ta đã tốn rất nhiều công sức để thực hiện tâm nguyện ấp ủ từ lâu của mình."
Châu Dung liếc nhìn Bạch Mạn không để lộ chút dấu vết nào, Bạch Mạn đang mỉm cười nhìn nàng.
Châu Dung lại nói với A Thần: "Nếu như không có Độc Cô gia và một minh quân, quân Châu gia vốn cũng không nên tồn tại. Như ngươi đã thấy, ta sẽ ở bên cạnh Bạch Mạn, các ngươi trung thành với Bạch Mạn cũng chính là trung thành với ta."
"Nhưng... "
"Ta mệt mỏi rồi." Châu Dung nói.
Ánh mắt của A Thần phức tạp, trầm mặc xuống.
Châu Dung vỗ vỗ tay của Bạch Mạn, ra hiệu cho nàng lấy quân phù của tướng quân đưa cho A Thần nhìn.
Châu Dung nói thêm: "Trung thành với Thái hậu là điều mà quân Châu gia nên làm. Các ngươi càng sẽ có tương lai sáng hơn so với trung thành với ta."
A Thần trầm mặc một lúc rồi nói: "Đại tướng quân, chúng ta đương nhiên trung thành với Thái hậu, nhưng Thái hậu không ngại, vậy tại sao ngài lại phải từ bỏ thân phận cũ của mình? Coi như ngài mệt mỏi, cáo ốm không ra, cần gì phải ở bên trong cung này?"
Châu Dung đứng dậy, đi tới trước mặt của Bạch Mạn, nhẹ nhàng vén lọn tóc có chút xốc xếch trên trán của nàng.
Nàng dùng âm thanh chỉ có mình cùng Bạch Mạn mới có thể nghe thấy, ôn nhu nói:
"Bởi vì ta hi vọng có thể ở bên cạnh người mình yêu thời thời khắc khắc."
Trên môi của Bạch Mạn hiện lên nụ cười, nhìn vào mắt của Châu Dung.
......
Tang lễ của Châu đại tướng quân cũng không long trọng, cũng không có chôn cất ở trong mộ tổ tiên của Châu gia, mà là một ngôi mộ nhỏ được dựng lên ở ngoại ô kinh thành.
Châu Dung tự mình chọn địa điểm.
Vị trí nằm trong một khe núi được bao quanh bởi nhiều ngọn đồi ở ngoại ô kinh thành, phong cảnh rất đẹp, bầu trời tràn ngập hoa phượng đỏ, khiến màu sắc diễm lệ của chúng lọt vào mắt của con người.
Mộ nằm dưới tán cây phượng khổng lồ.
Những mảnh ánh sáng rơi xuống bia mộ màu xám, một cơn gió thổi qua, những bông hoa đỏ rơi xuống.
Mấy đóa hoa ngã ở bên trên trường bào màu trắng được khoác lên bia mộ.
Châu Dung tự tay nhét trường bào màu trắng như tuyết vào trong đất, lùi lại vài bước, hờ hững nhìn đất bao phủ vạn vật.
Bạch Mạn từ phía sau ôm lấy eo của Châu Dung: "Vì cái gì ngươi lại chọn nơi này?"
Châu Dung cụp mắt xuống, không nói gì.
Bạch Mạn tựa cằm lên trên vai của Châu Dung: "Hối hận rồi sao? Không muốn chết? Để ai gia ban chiếu chỉ, thông cáo toàn thiên hạ đại tướng quân Châu Dung chưa chết, ngươi chớ có khổ sở."
Châu Dung bị Bạch Mạn chọc cười. Nàng đưa tay lần theo bia mộ của mình: "Ta không hối hận."
Bạch Mạn nói: "Ngươi và ta cũng không nên khẩu thị tâm phi*."
(*) Khẩu thị tâm phi (口是心非): có nghĩa là ngoài miệng nói vậy nhưng lòng lại hoàn toàn ngược lại.
Châu Dung trêu ghẹo: "Thái hậu uy nghiêm như vậy, nói ta chết thì chết, nói ta sống thì sống."
Bạch Mạn nhíu mày: "Nói ngươi được thần Phật tại thế điểm phép giúp ngươi có thể từ người chết mà sống lại, không được sao? Bách tính rất thích nghe những cái này."
Châu Dung khịt mũi: "Ngốc quá, những quan văn kia sẽ nhìn ra được chân tướng, làm sao ngươi có thể lừa gạt bọn họ được?"
Bạch Mạn hoàn toàn thất vọng: "Cái gọi là chân tướng chỉ xem ai có nhiều quyền thế hơn. Nếu ta nói ngươi còn sống, trong số bọn họ ai dám nói khác?"
Châu Dung như có điều suy nghĩ, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm.
"Là ta không nghĩ thấu đáo." Nàng nhìn Bạch Mạn, "Bàn về làm Hoàng đế, ngươi lành nghề hơn ta nhiều. Chờ sau khi tiểu Hoàng đế nhường ngôi, ngươi sẽ là một vị Hoàng đế tốt."
Bạch Mạn cũng không che giấu dã tâm của mình một chút nào, thản nhiên gật đầu: "Chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt."
Vừa nói, nàng vừa mơ hồ nhớ tới kiếp trước của mình. Châu Dung vừa mới thành Nhiếp Chính Vương, mình lập tức chết, cũng không biết chính sách chính trị của Châu Dung ra sao, phải chăng so ra mà vượt hơn cả mình...
Bạch Mạn dừng một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, trong nháy mắt, nàng tựa hồ đã đoán ra được rất nhiều chuyện. Còn chưa kịp suy nghĩ lại, Bạch Mạn đã buột miệng nói: "Ngươi chưa từng làm Hoàng đế, sao ngươi biết ta có thể làm tốt hơn ngươi?"
Toàn thân của Châu Dung cứng ngắc.
Gió lớn nổi lên.
Nơi xa núi non màu xanh biếc trùng điệp, phát ra những âm thanh xào xạc nối tiếp nhau.
Trái tim của Bạch Mạn nhảy lên thình thịch, cuối cùng nàng cũng xác nhận được một khả năng khó tin nào đó.
Vòng eo của Châu Dung ấm áp và cứng rắn trong lòng của Bạch Mạn, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương. Ngoài tiếng cành lá cọ xát vào nhau trong không khí còn có tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực.
Bùng nổ.
Cánh tay của Bạch Mạn cũng vô cùng cứng ngắc, dường như nặng rất nhiều. Gió thổi lớn nhưng lòng bàn tay của nàng lại đổ mồ hôi.
Bạch Mạn để mắt đến bia mộ của Châu Dung. Đối phương từng nói rằng quá khứ đối với nàng chỉ như một cơn ác mộng.
Châu Dung không quay đầu lại.
Bạch Mạn nghe thấy thanh âm của Châu Dung tung bay trong gió.
Bạch Mạn cảm giác được bàn tay lành lạnh của Châu Dung nắm chặt lấy tay của mình, khẽ siết chặt. Đối phương quay người lại rồi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài xõa xuống như lụa, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào nàng.
Châu Dung khàn giọng nói: "Ta muốn cho kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.