Chương 1: chương 1: Nha đầu đã lớn
thuong
04/01/2021
Chiếc xe Mercedes màu đỏ tươi đậu trước cổng, một người đàn ông mặc âu phục, nghiêm trang cầm chiếc ô đứng bên cạnh ghế lái.
\- Cô Chủ mới đi học về.
Tên vệ sĩ kính cẩn, mở cửa, che ô cho Mỹ Lệ, sau đó nhận lấy chìa khoá đánh xe vào gara.
\- CHÚ...CHÚ....
Mỹ Lệ chạy vào, miệng không ngừng kêu gọi.
Diệp Phong Thần ngồi trong phòng khách, bị động tĩnh lớn của cô làm cho giật mình, miệng lẩm bẩm.
\- Nha đầu này, hôm nào về cũng nháo loạn như vậy.
\- Chú Chú...cháu đứng top rồi nhé...chú thưởng cháu gì đây, cháu giữ đúng lời hứa nhá.
Diệp Thần gập chiếc laptop xuống, âm trầm khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô.
\- Vậy cháu muốn gì? Quần áo, son phấn hay tiền tiêu vặt.
Mỹ Lệ xìu mặt xuống, hai má phụng phịu.
\- Chú nghĩ cháu còn thiếu những thứ đó sao?
Cô chỉ chỉ vào trán ra hiệu.
\- Chú hôn an ủi cháu đi, như lúc nhỏ chú thường làm ấy.
Diệp Thần ngạc nhiên, ánh mắt anh hơi chững lại nhìn con bé, từ bao giờ cái hành động đó lại khó khăn đến vậy, nhìn Mỹ Lệ đã ra dáng một thiếu nữ trưởng thành, anh chần chừ, rồi bị ánh mắt của cô bé làm cho mềm lòng.
\- Thôi được, đây là lần cuối, lần cuối nhớ chưa?
Mỹ Lệ gật đầu lia lịa.
Diệp Thần tiến lại, hai bàn tay to lớn của anh ôm lấy khuôn mặt có phần bầu bĩnh của cô, anh từ từ tiến lại trán cô, anh chợt ngửi thấy hương thơm toả ra từ tóc cô bé, anh nghĩ nha đầu này mới thay dầu gội sao? Trước giờ anh chưa từng ngửi thấy mùi này.
Chụt.
Âm thanh phát ra không như trước đây nữa, nó thật khiến cho người ta suy nghĩ linh tinh, anh lắc mạnh đầu không để bản thân suy nghĩ bậy bạ.
\- Được rồi, cháu đi tắm đi, người bốc mùi lên rồi.
Con bé bị anh trêu đến hồng cả má, lườm anh một cái rồi chạy lên phòng.
Anh nhìn theo bóng lưng rồi đi vào bếp hối thúc thím Trương dọn bữa lên.
Sau bữa tối bầu trời trở nên đen kịt, mây mù che lấp nền trời, đừng đợt chớp nhoáng liên hồi sau đó từng đợt nước mưa xối xả lộp bộp xuống mái hiên.
Ầm ầm
...
...
Tiếng sấm vang lên, Mỹ Lệ cuộn tròn trong chăn sợ hãi, từ hồi ở cô nhi viện, cô sợ nhất là sấm chớp, nó khiến cô nhớ lại những điều tồi tệ. Nó khiến kí ức bị nhốt trong nhà kho một mình, không một ánh sáng, toàn tiếng chuột chạy lạch cạch.
Cốc...Cốc....
Diệp Thần lật chăn, ngồi dậy anh tiến ra phía cửa.
\- Mỹ Lệ sao cháu vẫn chưa ngủ.
Nhìn cô bé hai tay ôm gối, khuôn mặt có vài phần sợ hãi.
\- Chú thím Trương hôm nay về nhà rồi, mưa to quá, cháu sợ, chú cho cháu ngủ cùng với.
\- Cái con bé này, tầm này tuổi còn sợ sấm, cháu cũng học cấp ba rồi, nên học cách ngủ một mình đi.
Diệp Thần lạnh lùng đóng cửa lại, ngay lập tức cô dùng tay chặn lại, cũng vì thế mà cánh cửa chèn đến rướm máu, cô kêu lên đau đớn.
\- Á....Chú ...
Diệp Thần hoảng hốt vội túm lấy tay cô.
\- Cháu làm gì vậy, chú đang đóng thì đưa tay vào, cháu có bị ngốc không????
Sau một hồi băng bó, cuối cùng anh cũng phải để con bé ngủ lại phòng anh, nhưng anh cũng không hề sơ suất liền lấy gối chặn vào giữa.
Đêm đó anh không tài nào ngủ được, cứ quay mặt lại cái đôi gò bồng đảo của Mỹ Lệ cứ đập vào mắt, anh kéo chăn lên che lại, bàn tay to lớn lướt qua làn da tay mịn màng anh chợt nhận ra con bé không còn là một hài tử nữa rồi.
Anh nhắm mắt trong đầu suy nghĩ miên man, rồi một hơi ấm truyền đến bờ môi, anh choàng tỉnh.
Sắc trời cũng đã sáng.
\- Là mơ sao????.....
\- Cô Chủ mới đi học về.
Tên vệ sĩ kính cẩn, mở cửa, che ô cho Mỹ Lệ, sau đó nhận lấy chìa khoá đánh xe vào gara.
\- CHÚ...CHÚ....
Mỹ Lệ chạy vào, miệng không ngừng kêu gọi.
Diệp Phong Thần ngồi trong phòng khách, bị động tĩnh lớn của cô làm cho giật mình, miệng lẩm bẩm.
\- Nha đầu này, hôm nào về cũng nháo loạn như vậy.
\- Chú Chú...cháu đứng top rồi nhé...chú thưởng cháu gì đây, cháu giữ đúng lời hứa nhá.
Diệp Thần gập chiếc laptop xuống, âm trầm khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô.
\- Vậy cháu muốn gì? Quần áo, son phấn hay tiền tiêu vặt.
Mỹ Lệ xìu mặt xuống, hai má phụng phịu.
\- Chú nghĩ cháu còn thiếu những thứ đó sao?
Cô chỉ chỉ vào trán ra hiệu.
\- Chú hôn an ủi cháu đi, như lúc nhỏ chú thường làm ấy.
Diệp Thần ngạc nhiên, ánh mắt anh hơi chững lại nhìn con bé, từ bao giờ cái hành động đó lại khó khăn đến vậy, nhìn Mỹ Lệ đã ra dáng một thiếu nữ trưởng thành, anh chần chừ, rồi bị ánh mắt của cô bé làm cho mềm lòng.
\- Thôi được, đây là lần cuối, lần cuối nhớ chưa?
Mỹ Lệ gật đầu lia lịa.
Diệp Thần tiến lại, hai bàn tay to lớn của anh ôm lấy khuôn mặt có phần bầu bĩnh của cô, anh từ từ tiến lại trán cô, anh chợt ngửi thấy hương thơm toả ra từ tóc cô bé, anh nghĩ nha đầu này mới thay dầu gội sao? Trước giờ anh chưa từng ngửi thấy mùi này.
Chụt.
Âm thanh phát ra không như trước đây nữa, nó thật khiến cho người ta suy nghĩ linh tinh, anh lắc mạnh đầu không để bản thân suy nghĩ bậy bạ.
\- Được rồi, cháu đi tắm đi, người bốc mùi lên rồi.
Con bé bị anh trêu đến hồng cả má, lườm anh một cái rồi chạy lên phòng.
Anh nhìn theo bóng lưng rồi đi vào bếp hối thúc thím Trương dọn bữa lên.
Sau bữa tối bầu trời trở nên đen kịt, mây mù che lấp nền trời, đừng đợt chớp nhoáng liên hồi sau đó từng đợt nước mưa xối xả lộp bộp xuống mái hiên.
Ầm ầm
...
...
Tiếng sấm vang lên, Mỹ Lệ cuộn tròn trong chăn sợ hãi, từ hồi ở cô nhi viện, cô sợ nhất là sấm chớp, nó khiến cô nhớ lại những điều tồi tệ. Nó khiến kí ức bị nhốt trong nhà kho một mình, không một ánh sáng, toàn tiếng chuột chạy lạch cạch.
Cốc...Cốc....
Diệp Thần lật chăn, ngồi dậy anh tiến ra phía cửa.
\- Mỹ Lệ sao cháu vẫn chưa ngủ.
Nhìn cô bé hai tay ôm gối, khuôn mặt có vài phần sợ hãi.
\- Chú thím Trương hôm nay về nhà rồi, mưa to quá, cháu sợ, chú cho cháu ngủ cùng với.
\- Cái con bé này, tầm này tuổi còn sợ sấm, cháu cũng học cấp ba rồi, nên học cách ngủ một mình đi.
Diệp Thần lạnh lùng đóng cửa lại, ngay lập tức cô dùng tay chặn lại, cũng vì thế mà cánh cửa chèn đến rướm máu, cô kêu lên đau đớn.
\- Á....Chú ...
Diệp Thần hoảng hốt vội túm lấy tay cô.
\- Cháu làm gì vậy, chú đang đóng thì đưa tay vào, cháu có bị ngốc không????
Sau một hồi băng bó, cuối cùng anh cũng phải để con bé ngủ lại phòng anh, nhưng anh cũng không hề sơ suất liền lấy gối chặn vào giữa.
Đêm đó anh không tài nào ngủ được, cứ quay mặt lại cái đôi gò bồng đảo của Mỹ Lệ cứ đập vào mắt, anh kéo chăn lên che lại, bàn tay to lớn lướt qua làn da tay mịn màng anh chợt nhận ra con bé không còn là một hài tử nữa rồi.
Anh nhắm mắt trong đầu suy nghĩ miên man, rồi một hơi ấm truyền đến bờ môi, anh choàng tỉnh.
Sắc trời cũng đã sáng.
\- Là mơ sao????.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.