Chương 28: chương 28: Hàng xóm
thuong
04/01/2021
Cô được giao cho một căn phòng riêng biệt, diện tích không lớn lắm, nhưng tiện nghi thì có đủ.
\- Cháu cần gì thì gọi bác nhé, bác ở tầng dưới.
\- Dạ vâng ạ.
Cô kính cẩn chào người chủ nhà rồi đóng cửa lại, đặt chìa khoá lên bàn.
Cô đi ngắm các phòng xung quanh, có phòng tắm phòng vệ sinh, phòng ngủ. Tiện nghi cho một người ở, căn bếp cũng rất dễ thương.
Khi đã mỏi chân, cô nằm lên giường, thở dốc một hồi.
Không biết bắt đầu cuộc sống như thế nào đây, tuy là tiền có, nhưng dần dần cũng phải kiếm việc làm thêm, lúc đến đây cô đã đi vào một cửa hàng điện thoại mua một chiếc sim mới, còn sim cũ thì cất đi, bây giờ ở bên đây, sóng khác nên phải đổi số rồi.
Ọt....
Tiếng dạ dày cô réo lên từng đợt, cô ôm bụng nằm co chân.
\- Nếu ở nhà thì tốt rồi, bây giờ hẳn thím Trương đã nấu ăn xong.
Càng nghĩ đến hương vị món ăn của thím ấy càng khiến bụng cô kêu gào thảm thiết.
\- Không được, mình phải đi kiếm gì đó để ăn.
Cô vùng dậy đi về phía tủ lạnh, nhưng mà trống trơn, không có một thứ gì ăn được.
Cầm theo chiếc túi nhỏ, cô đi ra ngoài, đúng lúc người thuê phòng đối diện phòng cô cũng đi ra.
Hai ánh mắt chớp chớp nhìn nhau.
\- Chào, em là người thuê phòng mới sao?
\- Vâng ạ, em mới chuyển đến hôm nay, mong anh chiếu cố.
\- Anh là Dong Hyun
\- Em là Mỹ Lệ.
\- Woa...em là người nước ngoài sao?
\- Vâng.
\- Thật ư....anh là lần đầu tiên gặp người nước ngoài xinh như em đó, em đang định đi đâu sao, chúng ta có thể làm bạn bè chứ?
Cô thấy người hàng xóm này khá thân thiện, tuổi tác cũng đoán chừng gần ba mươi rồi.
\- Vâng tất nhiên rồi, em đang định đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, tiện thể ăn mừng chỗ ở mới, anh muốn ăn cùng em không?
Dong Hyun vồ lấy tay cô, đôi mắt sáng lên.
\- Thật sao? Em...em có thể nấu cho anh ăn sao?
Cô giật mình rụt tay lại, anh chàng này hình như rất mê ăn, nhưng như vậy cũng tốt, thỉnh thoảng cô có thể nhờ cậy bằng món ăn.
\- Chỉ có điều em không biết siêu thị ở đâu, lại không có phương tiện.
\- Yên tâm để anh, tuy không giàu sang gì nhưng ở đây, mua xe ô tô rẻ lắm, đi xuống gara chứ, anh sẽ chở em đến siêu thị.
\- Vâng, được thôi.
Cô đi theo Dong Hyun đến thang máy, đây như thể là một khu chung cư nhỏ vậy, có đến mười tầng, khu nhà cũng rất lớn, ắt hẳn chủ chung cư này phải giàu lắm.
Ngoài cổng còn có cả chòi bảo vệ, cô thắc mắc lúc nhấn chuông tại sao chủ nhà lại đích thân ra mở cửa nhỉ.
Nhưng thôi, quan tâm nhiều thế làm gì, cô thở hắt rồi đi theo bước chân của anh chàng ham ăn kia.
Đến siêu thị, cô lang thang khắp mọi dãy hàng thăm thú, rồi nhặt những đồ cần thiết bỏ vào xe đẩy.
Sau khi lấy đủ nguyên liệu, cô ra quầy thanh toán, Dong Hyun nhanh chóng đi lại móc trong túi quần ra ví tiền đưa cho thu ngân.
\- Để anh, em bỏ sức anh bỏ tiền.
Nói xong anh ta cười tít mắt vào, quả nhiên người ở đây khi cười đều rạng rỡ như vậy, không thấy ánh mặt trời ở đâu cả, cô cũng bị làm cho vui vẻ mà cười mỉm.
Sau đó hai người tay sách nách mang đi ra bãi đậu xe.
\- Em sao chuyển đến đây?
\- À..có một số chuyện xảy ra, vả lại em muốn khám phá đất nước này.
Miệng thì nói vậy thôi, cô nào dám kể lể chuyện đời tư của mình, trong đáy mắt cô đượm buồn nhưng miệng vẫn phải cười che lấp đi.
\- Ồ, vậy sao? chúng ta về thôi.
\- Cháu cần gì thì gọi bác nhé, bác ở tầng dưới.
\- Dạ vâng ạ.
Cô kính cẩn chào người chủ nhà rồi đóng cửa lại, đặt chìa khoá lên bàn.
Cô đi ngắm các phòng xung quanh, có phòng tắm phòng vệ sinh, phòng ngủ. Tiện nghi cho một người ở, căn bếp cũng rất dễ thương.
Khi đã mỏi chân, cô nằm lên giường, thở dốc một hồi.
Không biết bắt đầu cuộc sống như thế nào đây, tuy là tiền có, nhưng dần dần cũng phải kiếm việc làm thêm, lúc đến đây cô đã đi vào một cửa hàng điện thoại mua một chiếc sim mới, còn sim cũ thì cất đi, bây giờ ở bên đây, sóng khác nên phải đổi số rồi.
Ọt....
Tiếng dạ dày cô réo lên từng đợt, cô ôm bụng nằm co chân.
\- Nếu ở nhà thì tốt rồi, bây giờ hẳn thím Trương đã nấu ăn xong.
Càng nghĩ đến hương vị món ăn của thím ấy càng khiến bụng cô kêu gào thảm thiết.
\- Không được, mình phải đi kiếm gì đó để ăn.
Cô vùng dậy đi về phía tủ lạnh, nhưng mà trống trơn, không có một thứ gì ăn được.
Cầm theo chiếc túi nhỏ, cô đi ra ngoài, đúng lúc người thuê phòng đối diện phòng cô cũng đi ra.
Hai ánh mắt chớp chớp nhìn nhau.
\- Chào, em là người thuê phòng mới sao?
\- Vâng ạ, em mới chuyển đến hôm nay, mong anh chiếu cố.
\- Anh là Dong Hyun
\- Em là Mỹ Lệ.
\- Woa...em là người nước ngoài sao?
\- Vâng.
\- Thật ư....anh là lần đầu tiên gặp người nước ngoài xinh như em đó, em đang định đi đâu sao, chúng ta có thể làm bạn bè chứ?
Cô thấy người hàng xóm này khá thân thiện, tuổi tác cũng đoán chừng gần ba mươi rồi.
\- Vâng tất nhiên rồi, em đang định đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, tiện thể ăn mừng chỗ ở mới, anh muốn ăn cùng em không?
Dong Hyun vồ lấy tay cô, đôi mắt sáng lên.
\- Thật sao? Em...em có thể nấu cho anh ăn sao?
Cô giật mình rụt tay lại, anh chàng này hình như rất mê ăn, nhưng như vậy cũng tốt, thỉnh thoảng cô có thể nhờ cậy bằng món ăn.
\- Chỉ có điều em không biết siêu thị ở đâu, lại không có phương tiện.
\- Yên tâm để anh, tuy không giàu sang gì nhưng ở đây, mua xe ô tô rẻ lắm, đi xuống gara chứ, anh sẽ chở em đến siêu thị.
\- Vâng, được thôi.
Cô đi theo Dong Hyun đến thang máy, đây như thể là một khu chung cư nhỏ vậy, có đến mười tầng, khu nhà cũng rất lớn, ắt hẳn chủ chung cư này phải giàu lắm.
Ngoài cổng còn có cả chòi bảo vệ, cô thắc mắc lúc nhấn chuông tại sao chủ nhà lại đích thân ra mở cửa nhỉ.
Nhưng thôi, quan tâm nhiều thế làm gì, cô thở hắt rồi đi theo bước chân của anh chàng ham ăn kia.
Đến siêu thị, cô lang thang khắp mọi dãy hàng thăm thú, rồi nhặt những đồ cần thiết bỏ vào xe đẩy.
Sau khi lấy đủ nguyên liệu, cô ra quầy thanh toán, Dong Hyun nhanh chóng đi lại móc trong túi quần ra ví tiền đưa cho thu ngân.
\- Để anh, em bỏ sức anh bỏ tiền.
Nói xong anh ta cười tít mắt vào, quả nhiên người ở đây khi cười đều rạng rỡ như vậy, không thấy ánh mặt trời ở đâu cả, cô cũng bị làm cho vui vẻ mà cười mỉm.
Sau đó hai người tay sách nách mang đi ra bãi đậu xe.
\- Em sao chuyển đến đây?
\- À..có một số chuyện xảy ra, vả lại em muốn khám phá đất nước này.
Miệng thì nói vậy thôi, cô nào dám kể lể chuyện đời tư của mình, trong đáy mắt cô đượm buồn nhưng miệng vẫn phải cười che lấp đi.
\- Ồ, vậy sao? chúng ta về thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.