Chương 78: chương 77 phần 2
thuong
04/01/2021
Hanna cùng Mỹ Lệ đến nhà Thím Trương một thời gian, nhưng sao căn nhà này lại trống trải đến vậy, Diệp Phong Thần ngồi ở phòng khách châm điếu thuốc lá lên rít một hơi, không khí xung quanh lạnh lẽo khiến người khác không khỏi rùng mình một cái.
Sự trống vắng tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ, hơi ấm của căn bếp toả ra cũng không còn, chỉ nửa ngày, nửa ngày không gặp mẹ con cô ấy mà anh gần như thở không nổi.
Khói thuốc bay nhè nhẹ phảng phất vào không trung rồi loãng ra biến mất chỉ còn lại một mùi khó chịu, nhưng anh vẫn hút, anh bỏ bẵng đi một thời gian có Hanna ở nhà.
Anh không muốn khói thuốc ảnh hưởng đến con bé, với cả Mỹ Lệ cũng không thích anh hút thuốc, nhưng hôm nay sự trống vắng này anh đành làm bạn với điếu thuốc cho khuây khoả, chỉ hôm nay thôi.
Anh đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm bình thường giờ này con bé sẽ nhảy bổ vào lòng anh mà ngồi xem chương trình thiếu nhi hôm nay cảm giác cứ thấy thiếu thiếu, rất khó chịu.
Màn hình ti vi sáng rực, tiếng nhạc phát ra nhưng không ai xem, anh lại ngồi thở dài, cả buổi ở công ty bận rộn, về nhà chỉ mong nhìn thấy con bé thấy nụ cười toe toét của nó cũng đủ làm mọi buồn phiền bay đi hết.
Anh chột dạ, đêm nay lại khó ngủ rồi đây.
Quả thật như vậy, chiếc giường trống trải đến nhường nào khi thiếu cô gái nằm cạnh, anh lăn qua lăn lại trên chiếc đệm đến nỗi chăn rơi phân nửa xuống đất mà không tài nào ngủ nổi.
Đây là sự cô đơn sao, có lẽ anh đã quen với cảm giác ấm cúng gia đình mà quên đi sự cô quạnh này rồi.
Mở máy ra gọi cho Mỹ Lệ, anh muốn nghe giọng cô, muốn biết cô đang làm gì ăn tối hay chưa, ở nơi lạ có ngủ được không.
Nhưng điện thoại cô không bắt máy, có lẽ cô ấy đang chơi vui vẻ lắm nên không để ý điện thoại, anh lại nhắn tin, màn hình vẫn không có lời đáp trả.
Anh giương mắt người nhìn chăm chú chỉ cần ting một cái liền vồ vập lấy chiếc điện thoại như báu vật.
Hàng mi anh sụp xuống, rồi anh lại tỉnh dậy đột ngột, tim đập thình thịch mở máy ra xem, xong lại thất vọng nằm phịch xuống giường.
Không thể chịu nổi nhất định, nhất định ngày mai anh phải đến đón hai mẹ con cô trở về không thì anh chết mất, nhớ hai mẹ con cô ấy đến chết mất.
Hơn ba giờ sáng anh mới chợp mắt được, đến lúc tỉnh dậy đi làm thì khuôn mặt tối sầm vì mất ngủ, hai quầng thâm trên mắt lộ rõ.
Cái dáng vẻ âm u này của anh khiến nhân viên ai nhìn vào cũng khép nép sợ hãi quãng thời gian địa ngục lại sắp ập tới rồi, đám nhân viên nhìn mặt anh lường trước sự tình nên ai nấy đều chăm chỉ cúi đầu vào làm việc.
Khi tâm trạng sếp không ổn định là kiểu gì cũng ăn hành, nên tốt nhất là biết thân biết phận mà không mắc lỗi, đến lúc lại bị đem ra làm bia đỡ đạn thì khổ.
Diệp Thần ngồi trong phòng họp, cái khí âm u từ người anh toả ra cũng thật nồng đậm, máy lạnh mở 16 độ nhưng trán ai cũng lấm tấm mồ hôi hột, có vài tiếng lập cập phát ra dưới gầm bàn.
Tiếng chân ai đó không chịu nổi sức ép mà run lên.
\- Bản kế hoạch mới có ai ý kiến gì không?
Giọng Diệp Thần vang lên, tuy anh đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng vẫn không khỏi khó chịu nhìn mọi người.
Không ai có ý kiến gì không có một ý tưởng mới nào, anh đem tiền trả lương cho bọn họ nhưng bọn họ không một bản kế hoạch nào ra hồn.
Rầm.
Tiếng đập bàn vang vọng khiến mọi người giật thót, ai nấy cũng cúi mặt chịu sào.
\- Ba ngày, tôi muốn bản kế hoạch mới trong ba ngày, các người liệu mà làm cho ra hồn.
Nói xong anh đứng dậy lạnh lùng đi ra, mấy nhân viên sau một hồi gồng mình liền thở phào ra than vãn.
\- Thảm rồi thảm rồi, lần này không biết ai chọc sếp đến tối đen mặt mũi thế kia.
\- Tại sao chúng ta luôn là người hứng chịu mọi thứ chứ.
Một cô nhân viên phụng phịu ra mặt lên tiếng, nhưng ca thán cũng chẳng giúp ích được gì, thân làm công mà ông chủ trả tiền thì cố mà vắt kiệt sức lao động của bộ óc thôi.
Sự trống vắng tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ, hơi ấm của căn bếp toả ra cũng không còn, chỉ nửa ngày, nửa ngày không gặp mẹ con cô ấy mà anh gần như thở không nổi.
Khói thuốc bay nhè nhẹ phảng phất vào không trung rồi loãng ra biến mất chỉ còn lại một mùi khó chịu, nhưng anh vẫn hút, anh bỏ bẵng đi một thời gian có Hanna ở nhà.
Anh không muốn khói thuốc ảnh hưởng đến con bé, với cả Mỹ Lệ cũng không thích anh hút thuốc, nhưng hôm nay sự trống vắng này anh đành làm bạn với điếu thuốc cho khuây khoả, chỉ hôm nay thôi.
Anh đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm bình thường giờ này con bé sẽ nhảy bổ vào lòng anh mà ngồi xem chương trình thiếu nhi hôm nay cảm giác cứ thấy thiếu thiếu, rất khó chịu.
Màn hình ti vi sáng rực, tiếng nhạc phát ra nhưng không ai xem, anh lại ngồi thở dài, cả buổi ở công ty bận rộn, về nhà chỉ mong nhìn thấy con bé thấy nụ cười toe toét của nó cũng đủ làm mọi buồn phiền bay đi hết.
Anh chột dạ, đêm nay lại khó ngủ rồi đây.
Quả thật như vậy, chiếc giường trống trải đến nhường nào khi thiếu cô gái nằm cạnh, anh lăn qua lăn lại trên chiếc đệm đến nỗi chăn rơi phân nửa xuống đất mà không tài nào ngủ nổi.
Đây là sự cô đơn sao, có lẽ anh đã quen với cảm giác ấm cúng gia đình mà quên đi sự cô quạnh này rồi.
Mở máy ra gọi cho Mỹ Lệ, anh muốn nghe giọng cô, muốn biết cô đang làm gì ăn tối hay chưa, ở nơi lạ có ngủ được không.
Nhưng điện thoại cô không bắt máy, có lẽ cô ấy đang chơi vui vẻ lắm nên không để ý điện thoại, anh lại nhắn tin, màn hình vẫn không có lời đáp trả.
Anh giương mắt người nhìn chăm chú chỉ cần ting một cái liền vồ vập lấy chiếc điện thoại như báu vật.
Hàng mi anh sụp xuống, rồi anh lại tỉnh dậy đột ngột, tim đập thình thịch mở máy ra xem, xong lại thất vọng nằm phịch xuống giường.
Không thể chịu nổi nhất định, nhất định ngày mai anh phải đến đón hai mẹ con cô trở về không thì anh chết mất, nhớ hai mẹ con cô ấy đến chết mất.
Hơn ba giờ sáng anh mới chợp mắt được, đến lúc tỉnh dậy đi làm thì khuôn mặt tối sầm vì mất ngủ, hai quầng thâm trên mắt lộ rõ.
Cái dáng vẻ âm u này của anh khiến nhân viên ai nhìn vào cũng khép nép sợ hãi quãng thời gian địa ngục lại sắp ập tới rồi, đám nhân viên nhìn mặt anh lường trước sự tình nên ai nấy đều chăm chỉ cúi đầu vào làm việc.
Khi tâm trạng sếp không ổn định là kiểu gì cũng ăn hành, nên tốt nhất là biết thân biết phận mà không mắc lỗi, đến lúc lại bị đem ra làm bia đỡ đạn thì khổ.
Diệp Thần ngồi trong phòng họp, cái khí âm u từ người anh toả ra cũng thật nồng đậm, máy lạnh mở 16 độ nhưng trán ai cũng lấm tấm mồ hôi hột, có vài tiếng lập cập phát ra dưới gầm bàn.
Tiếng chân ai đó không chịu nổi sức ép mà run lên.
\- Bản kế hoạch mới có ai ý kiến gì không?
Giọng Diệp Thần vang lên, tuy anh đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng vẫn không khỏi khó chịu nhìn mọi người.
Không ai có ý kiến gì không có một ý tưởng mới nào, anh đem tiền trả lương cho bọn họ nhưng bọn họ không một bản kế hoạch nào ra hồn.
Rầm.
Tiếng đập bàn vang vọng khiến mọi người giật thót, ai nấy cũng cúi mặt chịu sào.
\- Ba ngày, tôi muốn bản kế hoạch mới trong ba ngày, các người liệu mà làm cho ra hồn.
Nói xong anh đứng dậy lạnh lùng đi ra, mấy nhân viên sau một hồi gồng mình liền thở phào ra than vãn.
\- Thảm rồi thảm rồi, lần này không biết ai chọc sếp đến tối đen mặt mũi thế kia.
\- Tại sao chúng ta luôn là người hứng chịu mọi thứ chứ.
Một cô nhân viên phụng phịu ra mặt lên tiếng, nhưng ca thán cũng chẳng giúp ích được gì, thân làm công mà ông chủ trả tiền thì cố mà vắt kiệt sức lao động của bộ óc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.