Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 23: Hết phó bản [lâu đài tự do]

Viên Hữu Tinh

25/11/2021

Văn Tranh đã quên mất mình còn đang livestream, nhìn chằm chằm đôi mắt vàng kim của Đại Vương, nhìn đến mức như bị nó hút vào.

Tiếng bước chân của zombie càng ngày càng gần, anh biết trận này xong rồi.

Là lỗi của anh, không chịu quan sát đánh dấu dưới chân. Game này không tồn tại những cái bẫy vô nghĩa, nếu dẫm phải hố đen, chắc chắn là do anh đã bỏ sót manh mối nào đấy.

Anh muốn bảo Đại Vương buông tay, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của đối phương, túm đến mức tay nổi gân xanh, anh lại không mở miệng được.

Game rất công bằng, chỉ số sức mạnh ban đầu của nhân vật, ví dụ như độ nhanh nhẹn hay sức khoẻ, tất cả đều phải thêm dần dần, cái nào cũng cần dùng điểm tích lũy để đổi. Đại Vương là gà mới, sức mạnh hữu hạn, không thể kéo anh lên được.

Văn Tranh hiểu rất rõ.

Nhưng Đại Vương trông có vẻ rất nghiêm túc.

Hắn sẽ đùa chim sẻ, sẽ cãi nhau với chim én, trong << Đào Sát >> thì sẽ nhấn bậy nút, sẽ đua xe, sẽ hứng thú với đồ ăn có giấy gói sặc sỡ. Cho nên đương nhiên, hắn cũng sẽ nghiêm túc với người đồng đội trong thế giới không có thật này.

Trong lòng Văn Tranh xuất hiện một cảm giác kì lạ, nhưng tỉnh lại rất nhanh. Anh ngửa đầu nói: "Sau cậu có zombie."

"Biết!" Đại Vương trông có vẻ không kiên nhẫn, tự nhiên nổi giận, tự solo với bản thân xem ai mạnh hơn.

Văn Tranh bình tĩnh dạy: "Chỉ số sức mạnh của nhân vật mới không cao, sức của cậu không kéo tôi lên nổi, này không liên quan đến trình độ của cậu trong thực tế."

".........."

"Buông tay, tôi còn có thể chơi thêm ván nữa."

"Câm đi!" Đại Vương tức giận: "Ngon thì đi đi! Cút!"

Văn Tranh: "....."

Thế cậu buông tay ra coi?

Tiếng bước chân nặng nề của zombie đằng sau ngày càng lớn, dùng tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm tiếp cận Đại Vương đang quỳ trên mặt đất. Tình hình ngàn cân treo sợi tóc, người xem livestream đang dùng chế độ thượng đế, ai cũng xuýt xoa, đánh ra một mớ dấu chấm than.

Chỉ thấy cái chân dài của Đại Vương, dùng tốc độ nhanh cộng thêm trực giác siêu chuẩn kẹp vào cẳng chân zombie, sau đó thuận thế co chân lại, cả người đột nhiên bắn lên.

Zombie ngã ngửa, cũng cùng lúc đó, Đại Vương kéo Văn Tranh lên quăng ra ngoài!

Chuyện xảy ra trong tíc tắc, người xem không kịp nhìn. Xem zombie như cột mượn lực, thế nhưng có thể thành công kéo người lên!?

Phim hành động hay gì vậy!?

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong xuôi, tuy zombie đã ngã xuống đất, nhưng rất nhanh đã bật dậy. Văn Tranh lăn một vòng trên đất sau đó đứng dậy, triệu hồi thước đo, nhét thẳng vào cái mồm rộng của zombie. Đại Vương phối hợp với anh, nhấc chân đá vào eo zombie – rắc một tiếng, zombie gãy đôi, bùm một cái hóa thành bụi mù.

Hai người thở phì phò đối diện nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

Văn Tranh thoải mái nghĩ, không so đo với cậu nữa, ai bảo thân thủ cậu tốt đến thế làm chi?

Mặt đất quả nhiên có đánh dấu, có rất nhiều ô như được dùng bút màu tô lên, ngoại trừ nguyên cái lỗ lủng ra, mấy ô vuông khác đều đánh số, có rất nhiều chỗ trống. Con số vừa vặn là chín.

Văn Tranh đi lên mấy ô đánh số, đi lại bàn học cầm cục rubik lên "Cậu không tệ, nếu có thể thì giao hữu một trận."

Đại Vương hừ một tiếng: "Lần trước nếu không phải ngươi đánh lén, ta đã thắng rồi."

"....Ừ, cậu thắng." Văn Tranh không so đo với hắn, nhanh chóng giải xong cục rubik, nghĩ đến gì đó, lại nói: "Zombie hồi nãy mặc áo blouse, là bác sĩ."

Đại Vương cũng đang lục lọi căn phòng, Văn Tranh phân tích tiếp "Chứng minh bé con vai chính này, bị bệnh."

Vài giây sau, rubik được giải xong, không có gì xảy ra.

Văn Tranh bỏ cục rubik lên bàn, chống cằm nghĩ "Cái này khi nãy đã gặp rồi, hẳn sẽ không lặp lại nữa."

"Cũng không có chìa khoá." Đại Vương rờ hết gầm giường, gầm bàn, gầm giá sách....Không có gì hết, không vui.

Bên ngoài cánh cửa zombie vào là một khoảng không đen ngòm, cũng không cần mở khoá. Chứng minh bọn họ phải hoàn thành được thứ gì đó trong căn phòng này, mới có thể đến nơi tiếp theo.

Văn Tranh gật đầu chào Đại Vương đi lại, cả hai ngồi vào mép giường, nhìn hết căn phòng, toàn bộ căn phòng này không có vật cản gì, ngoại trừ hàng lưới chống trộm ngoài cửa sổ.

Anh dựa theo thói quen làm streamer của mình, nói: "Tóm tắt lại manh mối hiện tại."

"Lâu đài tự do, thuộc về vai chính là bệ hạ – một cậu bé. Cậu bé có rất nhiều đồ chơi...." Văn Tranh vô tình lướt qua khung bình luận, sặc nước miếng, thiếu chút nữa câm luôn.

Đại Vương kỳ lạ nhìn anh: "Rồi sao nữa.."

Văn Tranh nhịn một chút, mặt mày không tốt lắm: "Nó bị bệnh."

Mọi người:

-Z đại, đừng hoảng hốt, ngọc trai đang nhìn anh mà!

-Z đại ới ời ơi, ngồi kế bên ngọc trai trên một cái giường, anh cảm thấy thế nào?

-Cảm động màn anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi chứ? Trái tim có đập bum ba la bum không?

Đại Vương: "Bệnh gì? Căn bệnh này khiến nó bảy ngày phải lập lại thực đơn, ở trong một căn phòng, không có tự do?"

Văn Tranh hồi thần: "Ừ, xong chỗ này, hẳn sẽ biết nó bị gì."

"Này." Đại Vương nhíu nhẹ mày "Cho nên bệnh này sẽ không chơi được với chim sẻ chim én?"

Văn Tranh đứng lên, nhìn cửa sổ chống trộm "Chắc vậy."

Game giải đố, điều quan trọng nhất vẫn là quan sát, tìm tòi, khởi động cơ quan, giải mật mã.

Thứ có nội dung trước mắt là ô vuông đánh số trên mặt đất, ngoại trừ nó ra, bảng chữ cái và lịch treo tường cũng có thể.

Văn Tranh cầm một món đồ chơi trên giường lên, cẩn thận nhìn kỹ, bỗng nhiên đứng bật dậy: "Tiểu Vương, cầm mấy món đồ chơi trên mặt đất lên."

"Gọi Đại Vương!" Đại vương lấy mớ đồ chơi trong ngăn tủ và mấy món rơi vãi trên mặt đất, quẳng hết lên giường thành một đống lớn.

Quan sát thật cẩn thận, sẽ nhìn thấy trong góc cái nào cũng có một chữ cái được in nổi, là f,r,e,w,o,r,l,d.

"Là free world." Văn Tranh khẳng định "Là cái khẩu hiệu."



Đều là người nói tiếng Trung, nên khi nói chuyện không mở hệ thống phiên dịch, Đại Vương nghe xong nhíu mày. Hắn biết người này đang nói tiếng chim, nhưng vì không muốn bị nhìn ra là mình không hiểu, chỉ đành phải lập lại trong lòng.....phờ ry wớt?

Văn Tranh đã sớm quen với việc mình nói mà người còn lại không thèm trả lời, thuận tiện nhìn thoáng qua khung bình luận, phát hiện cũng có người không biết.

Anh bèn giải thích: "Chất liệu được dùng là dụng cụ ăn uống bây giờ, "Mister", có khởi điểm rất cao. Có một nhãn hàng đồ chơi cho con nít cao cấp tên free world, tất cả đồ chơi đều làm từ thứ này. Bán cực kỳ đắt."

Mọi người:

-Oa! Tôi biết này! Hồi nhỏ má có mua cho tôi một chiếc máy bay điều khiển từ xa của thương hiệu này, tận năm mươi vạn, chơi thích lắm

-Cho nên vì sao đắt đến thế?

-Mister, lửa đốt không cháy nước ngâm không rỉ sét, đập không vỡ, trừ phi được ngâm trong dung dịch đặc biệt, có thể nói là thiên hạ vô địch

-Dùng cái này làm đồ chơi chắc do sợ mấy đứa nhỏ nuốt vào nhỉ?

"Đúng vậy." Văn Tranh nói với Đại Vương: "Một cục rubik thế này, một món đồ chơi, tận ba ngàn." Anh dừng một chốc: "Mẹ tôi từng mua cho tôi một cái."

Ba mẹ đi rồi, trận cháy ấy thiêu rụi hầu hết giấy và sách, chỉ có mỗi cục rubik kia, không một vết xước nằm trong đống tro tàn.

Văn Tranh mất tập trung chớp chớp mắt, hoàn hồn về rất nhanh, nhìn thấy Đại Vương gật đầu, không biết có hiểu hay không "Cho nên, ý của ngươi là, một giường đồ chơi này rất đắt?"

"...." Cũng không sai.

Văn Tranh: "Kết cấu phòng này là phòng của công nhân viên bình thường, nhưng đồ chơi lại vô cùng đắt, chứng minh ba má nó rất yêu nó. Đồng thời, bệ hạ nhỏ này ở nhà chơi đồ chơi một mình, cũng rất cô đơn. Cho dù là mấy món đồ chơi này, hay là game VITTORIA chuyên đấu với trí tuệ nhân tạo, đều là trò chơi dành cho một người."

"Bởi thế nên nó sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ảo tưởng rằng mấy con động vật ngoài kia có thể chơi chung với nó, cho nên có kỵ sĩ chim sẻ, quản gia bướm, này đều là côn trùng thường thấy trong khu dân cư."

Văn Tranh vừa nói, vừa đọc bảng chữ cái, đếm thứ tự của mấy chữ cái trong từ free world —- không có gì bất ngờ, vừa đến chín.

"Ba má nó yêu nó, nhưng lại không thể ở chung với nó, đồ ăn thanh đạm, cấm ra ngoài...." Văn Tranh nói: "Hệ thống miễn dịch có vấn đề."

Anh đi đến bên cạnh cái hố mém nữa làm mình toi mạng.

Dựa theo thứ tự của mấy kí tự trong từ free world, ô vuông trên mặt đất lập tức biến thành trò nhảy ô đơn giản nhất. Ngoại trừ mấy ô sẽ thành hố sâu chết người không thể dẫm trúng ra, mấy cái còn lại cứ nhảy vào theo thứ tự. Đến khi Văn Tranh dẫm xuống cái ô cuối cùng, mặt đất đột nhiên vỡ ra, một cái bục giống bục nhận thưởng xuất hiện.

Trên đó đặt một tệp giấy.

Vừa mở ra đã thấy — giấy xét nghiệm.

Một chuỗi hành động trơn tru như nước chảy, lập tức khiến mớ quà cho streamer đạt lên tầm cao mới.

Rất nhiều người chỉ mới biết anh qua ảnh chụp, qua trận solo với Hiên Viên Thiên Lộ, hay chỉ đơn giản là vô tình nhấn nhầm vào trong góc khung đề cử của kênh livestream, cuối cùng cũng hiểu tại sao fans của Z-bkc lại dính anh ta đến thế.

Tại vì anh ngầu á.

Loại ngầu này không phải do cố tình tạo dáng pose, cũng không phải do gương mặt xinh đẹp thế nào đấy, mà là phong cách, mà là khí chất.

Mặc dù anh vẫn có lúc gấp gáp đến mức muốn đập đầu vào tường vì không tìm ra manh mối.....độ ngầu vẫn không giảm!

Mọi người:

-Nhìn ngọc trai.

-Coi ngọc trai kìa.

-Ngọc trai có phải đang vừa xấu hổ vừa giận không, cảm thấy bản thân quá ngốc?

-Ngọc trai thật sự rất ngốc, đáng yêu quá đi

-Tính ra chuyện nhảy ô vuông này thật sự rất đơn giản, hai năm trước Z đại tham gia blackbox-testing, phó bản [Zombie trỗi dậy] năm sao ấy, lần ấy tôi bị anh ta đánh thẳng vào tim.....Đoán trúng phóc mục tiêu cuối cùng ngay từ lần đầu tiên, phân tích có luận điểm luận cứ kỹ càng, ý tưởng rất rõ ràng. Mỗi khi có người nói ảnh không thích nói chuyện khi livestream ấy, tôi đều phản bác lại, không phải, chỉ là mấy thứ đơn giản quá này...ảnh....lười....nói....

-Mẹ hỏi tôi vì sao lại vừa quỳ vừa xem livestream [meme ngoan ngoãn]

-Xem ngọc trai kìa há há há há há há

Văn Tranh vừa mới mở bìa đựng giấy xét nghiệm ra, bên vai trái đã nhiều thêm một cái đầu.

Văn tranh nghiêng đầu nhìn đôi mắt vàng kim kia, muốn nhích sang một bên nhường chỗ cho hắn, nhưng không biết vì sao lại không nhúc nhích.

"A, cái này tôi biết." Giọng Đại Vương vui vẻ: "Chứng rối loạn tổng hợp gien."

Thứ đầu tiên Văn Tranh nghĩ đến sau khi nghe xong là bộ phim mẹ chồng nàng dâu Đại Hắc xem hồi chiều, hình như nàng dâu kia mắc bệnh này. Đây là căn bệnh được rất nhiều biên kịch phim ảnh ưu ái, dựa vào chuyện gien mỗi người mỗi khác, mà bệnh trạng của mỗi người cũng khác nhau.

Trong tình huống bình thường, dù cho cẩn thận đến thế nào, người mắc phải bệnh này cũng chỉ có thể sống thêm năm đến tám năm nữa, là bệnh nan y ở hiện đại.

Rất đáng thương.

Sau khi đọc hết giấy xét nghiệm, không gian đen thui bên ngoài cánh cửa kia đột nhiên loé sáng.

Văn Tranh và đại Vương nheo mắt lại theo bản năng, một lúc sau mới mở mắt ra, bên ngoài lúc này đã biến thành một vườn hoa xanh thắm.

Hai người nối đuôi nhau đi ra, căn phòng chật hẹp phía sau sụp đổ. Nhìn bốn phía xung quanh, là một vườn hoa tiêu chuẩn của các trang viên Châu Âu cổ.

Bên ngoài vườn hoa là một mảng trời xanh mây trắng mênh mông, mây trôi bồng bềnh trên đầu cũng rất gần, giơ tay là có thể với tới, mà sờ vào là biết là sương mù nhân tạo.

Vườn hoa có bố cục hình tròn, có lẽ là sân thượng của lâu đài. Chính giữa là một đài phun nước, xung quanh còn có cây cảnh được cắt tỉa thành hình động vật nhỏ.

Lúc này, kỵ sĩ chim sẻ, quản gia bướm, đại thần ve sầu và đội trưởng đội thị vệ chim én cùng xuất hiện, vừa bay vừa múa đùa nghịch trong vườn hoa, nếu không phải cơ thể của cả bốn quá khổng lồ, thì cảnh tượng bây giờ đã rất đáng yêu.....

Văn Tranh đờ người bước lên trước một bước, né kỵ sĩ chim sẻ bắn lại đây như đại bác.

Hiển nhiên chưa hết cốt truyện, con đường trong vườn hoa đột nhiên xuất hiện một tấm thảm đỏ. Bệ hạ nhỏ trên đầu đội vương miện, biểu cảm lạnh lùng, từng bước từng bước đi từ cuối thảm đỏ lên.

Văn Tranh và Đại Vương người né sang trái người bước sang phải, nhìn bệ hạ nhỏ đi đến bên cạnh sân thượng.

Văn Tranh không biết tại sao lại cảm thấy hoảng hốt, bước lên trước kéo gần khoảng cách của mình và vị bệ hạ nhỏ kia.

Bệ hạ nhỏ xoay người, nói: "Chào mừng hai người đến lâu đài tự do của ta. Hôm nay, lâu đài tự do sẽ viết nên lịch sử mới.

Bốn động vật nhỏ hô lớn "Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!"

Bệ hạ đột nhiên cười ngây thơ: "Ta có cánh đấy."



Nhóm động vật nhỏ: "Cánh! Cánh!"

Dứt lời, nhóm nhân vật không nhúc nhích nữa.

"Tìm cánh." Văn Tranh bình tĩnh: "Tiểu Vương, cậu bên phải, tôi bên trái."

"Ta là Đại Vương!"

Văn Tranh cúi đầu sờ bụi cây, nghĩ ngợi, đôi cánh này quá trừu tượng. lông chim rụng? Thứ gì đó có hình cánh? Hay giật cánh của con én với con sẻ kia xuống đưa cho nhóc kia.....

Vừa mới nghĩ đến, Đại Vương đã đắc ý nói: "Tìm được rồi."

Văn Tranh: "..."

Văn Tranh có xúc động muốn thêm bạn tốt.

Nhưng cuối cùng anh không làm.

Đại Vương từ trong đài phun nước nhặt được một cái vòng cổ bẩn thỉu, bên trên còn có một cái mặt dây chuyền bằng kim loại hình cái cánh. Chắc chắn là đã qua sử dụng nhiều lần, nhìn trên mặt dây chuyền có những vết tích mài mòn chứa đầy tình cảm.

Vật này rất dễ thấy, cứ vứt đó, nằm lù lù ở nơi đó, chẳng cần giải đố gì cả, nhặt lên là được.

Nhưng không hiểu sao Vân Tranh lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, trái tim cậu nương theo động tác nhặt chiếc vòng cổ lên đưa cho bệ hạ nhỏ mà cũng treo lên tới tận họng.

"Cảm ơn ngươi, đây chính là cánh của ta!"

Bệ hạ nhỏ cười tươi, mái tóc thuần trắng lúc này như nhiễm thêm chút màu sắc tươi sáng. Móc khoá trong tay nó lóe sáng, biến thành một đôi cánh chim thật lớn, gắn vào sau lưng bệ hạ nhỏ.

Mặt trời chui khỏi tầng mây, sau lưng bệ hạ nhỏ xuất hiện một vầng hào quang rực rỡ, nó lùi về sau hai bước, cất cao giọng hát với nhóm động vật nhỏ —

"Vittoria! Vittoria!"

"Bệ hạ! Thần là kỵ sĩ chim sẻ tự do của ngài!"

"Bệ hạ! Thần là đại thần ve tự do của ngài!"

"Bệ hạ! Thần là đội trưởng đội thị vệ chim én tự do của ngài!".

"Bệ hạ! Thần là quản gia bướm tự do của ngài!"

"Các vị! Ta là bệ hạ tự do!"

Bệ hạ nhỏ la lớn, hai mắt híp lại thành hình bán nguyệt. Ngay sau đó, nó xoay người, bước một chân ra ngoài.

"Má!" Văn Tranh lao ra như mũi tên rời được bán khỏi nỏ, chụp được cổ tay nó trước khi nó kịp lao xuống.

"Đại Vương!" Anh rống lên: "Đến giúp tôi! Cánh này là giả!"

Cánh tay bị kéo giãn đến phát đau, này không phải trọng lượng của một đứa nhỏ chỉ cao đến đùi anh. Lòng Văn Tranh trầm xuống, biết một mình mình kéo không lên nổi, đành phải gọi sự trợ giúp của Đại Vương.

Anh bò ra sàn, gian nan quay đầu, mặt cọ xuống sàn nhà thô ráp, bị mặt trời trên đầu đốt chín.

Tầm mắt lệch thành một góc độ kì cục, bóng dáng màu đỏ trong tầm mắt anh vẫn đứng tại chỗ, cho dù một bước cũng không bước về phía anh.

"Tại sao phải kéo nó?" Đại Vương khó hiểu hỏi.

"Nó muốn nhảy lầu!"

"Nhưng mà nó muốn được tự do, đây không phải mong ước của nó sao."

Mỹ nam tóc dài lúc này có vẻ lạnh lùng, nhất thời Văn Tranh cũng không biết phải phản bác thế nào. Tay càng ngày càng nặng, người bạn đối xử với NPC như người thật và người lạnh lùng lúc này kì dị chồng vào nhau, giống như cái lần hắn ta nhìn chằm chằm anh, hỏi —- nhân loại các người đều dối trá như vậy sao.

Tiếng gió gào thét, mặt trời ngày càng chói, Đại Vương nói tiếp: "Nhóc con này cũng chẳng sống được bao lâu nữa, không lớn thêm được bao nhiêu, ngày nào cũng ở trong phòng, chỉ có cô đơn và đau đớn. Chết cũng được coi là một loại giải thoát, đạt được tự do, hợp với những gì đề bài yêu cầu."

"Hơn nữa nó ảo tưởng nhiều đến thế, còn không phải là vì muốn chơi với bạn bè sao, chết cũng không tiếc."

Văn Tranh nhắm mắt, hung hăng nói: "Còn sống mới có thể, sao cậu biết tương lai không có gì tốt!?"

Đại Vương nói: "Chứng rối loạn tổng hợp gien không phải vô phương cứu chữa à?"

Văn Tranh: "....."

Lửa giận bừng bừng bốc lên, Văn Tranh cảm thấy thằng ngu này còn ngu hơn cái thằng ngu mình gặp trong << Đào Sát >>, bây giờ đập thằng này ba má nhòm không ra không đủ dập lửa giận trong lòng anh nữa, anh phải giết cái thằng này N x 3.14 lần, anh tức đến mức muốn nổ luôn rồi!

"Vương Ngọc Trai!" Anh dồn khí đan điền quát lên: "Lại đây kéo người!"

Tiếng rống này như báo cho người kia biết Văn Tranh đã đạt cực hạn, Đại Vương tròn mắt trừng lại, nhưng chưa đến một giây đã ngoan ngoãn đi đến: "A."

Hắn ngồi xổm xuống, không tình nguyện duỗi tay, lướt qua cánh tay Văn Tranh chụp tay thằng bé —–

"Tít."

Số đếm ngược về 0.

Bệ hạ nhỏ biến thành một sợi lông chim, biến mất trên bầu trời.

Văn Tranh ngạc nhiên: "....."

"Vương Ngọc Trai." Vài giây trước khi đoạn phim ending kết thúc được phát, Văn Tranh mặt mày đen thui như chuẩn bị giết người báo trước: "Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."

"......"

Hậu trường nhỏ:

Đại Hắc: Vì sao lại gọi ta là Vương Ngọc Trai (Bối rối-ing)

Tranh Tranh: Đá bay ý định thêm bạn tốt khi nãy.

Tinh Hà: Có ai cảm thấy phó bản này hay không? Tui thấy nó tuyệt hơn cái [Giải Cứu Susan.] á. Nhưng không biết cả bốn có thành công hay không.

Chú thích:

Meme ngoan ngoãn là cái ở dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook