Nuôi Nhốt Kiều Thê Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
Quyển 2 - Chương 90
Thiến Hề
09/01/2015
"Cô đang ở đâu?"
Anh nghe được thanh âm truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, hơi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức mở miệng hỏi.
"Cứu. . . . . . Cứu ba mẹ của tôi với. . . . . . Trương Tuấn muốn giết bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ đang ở bệnh viện tư nhân Nam Giao , ba của ta. . . . . . Ba của tôi là đại đội trưởng, tôi. . . . . . Mẹ của tôi gọi Lâm Kiều Nga, van cầu anh cứu bọn họ. . . . . ."
Thanh âm Liền Tịch Tịch có chút đứt quãng, không biết vì sao, nghe được thanh âm của Lý Triệt, cô phảng phất thấy được một tia hi vọng.
Trong nội tâm không ngừng cầu nguyện , hi vọng ông trời có thể phù hộ cha mẹ cô bình an vô sự.
"Cô đang ở đâu?"
Một lần nữa Lý Triệt lặp lại câu hỏi của mình, biểu lộ trở nên có chút lạnh lùng.
"Tôi tại. . . . . . Ở nhà. . . . . ."
"Chờ tôi."
Anh chỉ nói hai chữ này, liền cúp điện thoại.
Giương mắt nhìn Trần Thắng cùng Chương Hiển trước mắt, anh mở miệng nói:
"Bệnh viện tư nhân Nam Giao bên đó Trần đổng có biết không?"
"A, nó là bệnh viện do một người bạn già của ta mở, làm sao vậy? Lee có thân nhân hoặc là bằng hữu sinh bệnh sao?"
Trần Thắng có chút hơi sững sờ, hỏi tiếp.
"Về phần dự án thu mua này của ông tôi tiếp nhận, hiện tại, phiền ông gọi một cuộc điện thoại tới bệnh viện Nam Giao, bải bọn họ chuyển phòng cho bệnh nhân đại đội trưởng và Lâm Kiều Nga, không cho bất cứ ai thăm bệnh. Sự tình có điểm khẩn cấp, có liên đến tính mạng người."
Lý Triệt nói quay sang nhìn về phía Chương Hiển nói:
"Bên này giao cho cậu, chờ Trần đổng nói chuyện điện thoại xong, cậu lập tức đi bệnh viện tư nhân Nam Giao đem hai vị kia chuyển dời đến bệnh viện khác, tôi đi trước."
Bất cứ chuyện gì mà anh làm, cho tới bây giờ cũng không cần giải thích nhiều với Chương Hiển, nhiều khi, chỉ cần một ánh mắt, Chương Hiển liền có thể lập tức hiểu được ý tứ của anh.
Cho nên, khi anh ném ba người bọn họ ra một bên rồi rời đi, Chương Hiển cũng không cảm thấy kỳ quái.
Rất nhanh đi đến ga ra đem xe lái ra, lập tức đề xe ở tốc độ 180km/giờ mà chạy như điên, làm cho cảnh sát chú ý mà đem xe đuổi theo cảnh cáo.
Khi xe lái vào khu biệt thự, tốc độ nhanh làm cho lá cây rụng hai bên đường bay tán loạn, rơi lả tả lộn xộn trên mặt đường.
Liền Tịch Tịch đem điện thoại nắm gắt gao trong tay, lại đưa mắt nhìn cả người cô, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt được không có được một tia huyết sắc, thì toàn bộ quần áo đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Cô cảm giác được tầm mắt của mình chậm rãi trở nên mơ hồ, đại não của cô dần trở nên trống rỗng, cô cảm giác mình mệt mỏi quá, ngay cả hô hấp cũng không có khí lực .
Nhẹ nhàng dựa lưng vào sô pha, cô ngồi dưới đất, cả người đã không thể cử động được gì nữa. . . . . .
Thời điểm Lý Triệt đến, nhấn chuông cửa, không có ai trả lời, đột nhiên có một dự cảm không tồt nảy ra trong đầu của anh.
Biểu lộ có chút run sợ, lông mày không tự chủ được nhăn lại, xoay người trở lại trên xe, đem dây an toàn buộc lại, hít sâu một hơi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt lớn trước mắt, tiện tay đem gối trên ghế lái phụ đặt ở trước ngực mình, sau đó dùng chân dẫm mạnh vào chân ga, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, chiếc Ferrari màu đen giống như một mũi tên rời cung bắn thẳng vào cánh cửa sắt lớn kia.
Tiếng ồn đinh tai nhức óc trong nháy mắt đập thẳng vào trong lỗ tai của anh, túi khí* bỗng nhiên bị bung ra, cường đại quán tính làm cho thân thể của anh mãnh liệt nghiêng về phía trước, đầu nặng nề nện túi khí.
Mê muội hết vài giây, khóe miệng của anh lộ ra một nụ cười hài lòng.
Cửa sắt đã bị anh phá ra thành một lổ thủng lớn, xe dĩ nhiên xông ào vào trong sân, dưới chân vẫn còn vào dẫm chân ga, chiếc xe phát ra tiếng chói tai rồi mới dừng lại.
Anh lắc lắc đầu làm cho bản thân mình thanh tỉnh một chút, đẩy ra cánh cửa bị biến hình do bị anh lái xe đụng phải, nhanh chóng bước vào đi tới cánh cửa dẫn tới phòng khách.
Cánh cửa khép hờ, đại khái là do lúc Trương Tuấn đi ra quên khép cửa lại.
Lý Triệt bước nhanh vào phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh, chính là hình ảnh Liền Tịch Tịch toàn thân đầy máu dựa vào ghế sô pha ngất xĩu, trong tay của cô, còn gắt gao nắm danh thiếp xủa Lý Triệt , máu trong tau cô đem tấm danh thiếp đó cũng nhuộm thàng một màu đỏ, chữ viết trên mặt đã không thể nhìn ra được nữa.
Cảm thấy hoảng sợ một trận, anh đi về phía trước, dung nhan tái nhợt đập vào mắt của anh, làm cho tâm tình bình tĩnh của anh đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu.
Cái gì cũng không kịp nghĩ, anh một tay ôm lấy cô liền hướng ra ngoài cửa.
Liền Tịch Tịch lúc này đã hoàn toàn mất đi tri giác. Việc mất máu quá nhiều làm cho đại não của cô tạm thời tạo ra cơn sốc.
Lúc Lý Triệt ôm Liền Tịch Tịch ra cửa, vị cảnh sát giao thông lái xe theo truy đuổi anh cuối cùng cũng chạy tới, nhưng khi vị đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
"Phiền toái đưa tôi đi bệnh viện."
Lý Triệt nhìn vị cảnh sát giao thông, sắc mặt cũng không biểu lộ gì nhiều, anh tỉnh táo mở miệng nói.
"Lên. . . . . . Nhanh lên xe. . . . . ."
Thanh âm của Lý Triệt cuối cùng củng làm cho vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi phục hồi tinh thần lại, anh ta tranh thủ thời gian thay Lý Triệt đem cửa xe mở ra, sau đó lên xe, rất nhanh quay đầu xe lại, chạy tới một bệnh viện gần nhất.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một đoạn thời gian rất dài chìm trong hôn mê, Liền Tịch Tịch không biết mình đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.
Khi cô lần nữa mở to mắt, đã là buổi tối ngày hôm sau.
Trần nhà có màu trắng như tuyết, gian phòng yên tĩnh, mùi của thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí làm cho cô ý thức được, mình đang ở bệnh viện.
Đột nhiên nhớ tới chuyện Trương Tuấn muốn đi giết cha mẹ của mình, lưng của Liền Tịch Tịch trong nháy mắt ra mồ hôi lạnh.
Cô giật giật thân thể, vừa định ngồi xuống, lại phát hiện toàn thân cô đều bị băng bó, mà toàn thân lại đau đớn khó nhịn, phảng phất chỉ cần cô động một chút thôi, toàn thân huyết nhục lập tức bị vỡ ra.
Trên mu bàn tay, kim tiêm cắm vào để truyền dịch, đưa mắt nhìn bình dịch, bình dịch đã muốn truyền gần hết.
Đưa mắt nhìn chung quanh một chút, đây là một phòng bệnh đơn giản, ngọn gió nhè nhẹ từ phía bên ngoài thổi vào trong cửa sổ làm màn cửa màu vang nhạt bay bay theo, điều này đã làm cho lòng cô nổi lên cảm giác yên tâm vô cùng.
Tay chuẩn bị với tới cái chuông gọi ở đầu giường, thì cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người hộ sĩ tuổi còn trẻ đi đến.
"Cô tỉnh rồi à? Cảm giác như thế nào?"
Nhìn thấy Liền Tịch Tịch đã tỉnh lại, trên mặt hộ sĩ hiện lên rõ ràng sự vui vẻ, hỏi tiếp.
"Khá tốt, xin hỏi, tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Trên mặt nở một nụ cười đầy gượng ép, Liền Tịch Tịch mở miệng hỏi, thanh âm phi thường khàn khàn.
"Lý tiên sinh đưa cô tới. Trước tiên tôi giúp cô lấy kim tiêm ra đã."
Hộ sĩ nói, đi đến bên người Liền Tịch Tịch, thuần thục đem kim tiêm rút ra, sau đó dùng băng OK dán vào chổ vừa rút kim tiêm ra để cầm máu.
Lý tiên sinh?
Lý Triệt sao? Thật là anh tới cứu mình sao?
Liền Tịch Tịch nghe được lời hộ sĩ nói, trong nội tâm run lên, trong đầu của cô, bắt đầu chậm rãi tưởng tưởng lại hình ảnh và hình dạng của Lý Triệt.
"Cái kia. . . . . . Xin hỏi một chút, Lý tiên sinh đi nơi nào?"
Liền Tịch Tịch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hiện tại đã là buổi tối, anh ấy nhất định là về nhà, cảm giác câu hỏi của mình có chút dư thừa, lại tự giễu ngậm miệng lại.
Hộ sĩ mỉm cười đáp:
"Lý tiên sinh đang ở bên ngoài."
"Ách. . . . . . A, cám ơn."
Mỉm cười, thì ra anh cũng chưa có rời đi.
Không biết vì cái gì, Liền Tịch Tịch có chút bất an nay đã an tâm trở lại.
Anh nghe được thanh âm truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, hơi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức mở miệng hỏi.
"Cứu. . . . . . Cứu ba mẹ của tôi với. . . . . . Trương Tuấn muốn giết bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ đang ở bệnh viện tư nhân Nam Giao , ba của ta. . . . . . Ba của tôi là đại đội trưởng, tôi. . . . . . Mẹ của tôi gọi Lâm Kiều Nga, van cầu anh cứu bọn họ. . . . . ."
Thanh âm Liền Tịch Tịch có chút đứt quãng, không biết vì sao, nghe được thanh âm của Lý Triệt, cô phảng phất thấy được một tia hi vọng.
Trong nội tâm không ngừng cầu nguyện , hi vọng ông trời có thể phù hộ cha mẹ cô bình an vô sự.
"Cô đang ở đâu?"
Một lần nữa Lý Triệt lặp lại câu hỏi của mình, biểu lộ trở nên có chút lạnh lùng.
"Tôi tại. . . . . . Ở nhà. . . . . ."
"Chờ tôi."
Anh chỉ nói hai chữ này, liền cúp điện thoại.
Giương mắt nhìn Trần Thắng cùng Chương Hiển trước mắt, anh mở miệng nói:
"Bệnh viện tư nhân Nam Giao bên đó Trần đổng có biết không?"
"A, nó là bệnh viện do một người bạn già của ta mở, làm sao vậy? Lee có thân nhân hoặc là bằng hữu sinh bệnh sao?"
Trần Thắng có chút hơi sững sờ, hỏi tiếp.
"Về phần dự án thu mua này của ông tôi tiếp nhận, hiện tại, phiền ông gọi một cuộc điện thoại tới bệnh viện Nam Giao, bải bọn họ chuyển phòng cho bệnh nhân đại đội trưởng và Lâm Kiều Nga, không cho bất cứ ai thăm bệnh. Sự tình có điểm khẩn cấp, có liên đến tính mạng người."
Lý Triệt nói quay sang nhìn về phía Chương Hiển nói:
"Bên này giao cho cậu, chờ Trần đổng nói chuyện điện thoại xong, cậu lập tức đi bệnh viện tư nhân Nam Giao đem hai vị kia chuyển dời đến bệnh viện khác, tôi đi trước."
Bất cứ chuyện gì mà anh làm, cho tới bây giờ cũng không cần giải thích nhiều với Chương Hiển, nhiều khi, chỉ cần một ánh mắt, Chương Hiển liền có thể lập tức hiểu được ý tứ của anh.
Cho nên, khi anh ném ba người bọn họ ra một bên rồi rời đi, Chương Hiển cũng không cảm thấy kỳ quái.
Rất nhanh đi đến ga ra đem xe lái ra, lập tức đề xe ở tốc độ 180km/giờ mà chạy như điên, làm cho cảnh sát chú ý mà đem xe đuổi theo cảnh cáo.
Khi xe lái vào khu biệt thự, tốc độ nhanh làm cho lá cây rụng hai bên đường bay tán loạn, rơi lả tả lộn xộn trên mặt đường.
Liền Tịch Tịch đem điện thoại nắm gắt gao trong tay, lại đưa mắt nhìn cả người cô, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt được không có được một tia huyết sắc, thì toàn bộ quần áo đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Cô cảm giác được tầm mắt của mình chậm rãi trở nên mơ hồ, đại não của cô dần trở nên trống rỗng, cô cảm giác mình mệt mỏi quá, ngay cả hô hấp cũng không có khí lực .
Nhẹ nhàng dựa lưng vào sô pha, cô ngồi dưới đất, cả người đã không thể cử động được gì nữa. . . . . .
Thời điểm Lý Triệt đến, nhấn chuông cửa, không có ai trả lời, đột nhiên có một dự cảm không tồt nảy ra trong đầu của anh.
Biểu lộ có chút run sợ, lông mày không tự chủ được nhăn lại, xoay người trở lại trên xe, đem dây an toàn buộc lại, hít sâu một hơi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt lớn trước mắt, tiện tay đem gối trên ghế lái phụ đặt ở trước ngực mình, sau đó dùng chân dẫm mạnh vào chân ga, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, chiếc Ferrari màu đen giống như một mũi tên rời cung bắn thẳng vào cánh cửa sắt lớn kia.
Tiếng ồn đinh tai nhức óc trong nháy mắt đập thẳng vào trong lỗ tai của anh, túi khí* bỗng nhiên bị bung ra, cường đại quán tính làm cho thân thể của anh mãnh liệt nghiêng về phía trước, đầu nặng nề nện túi khí.
Mê muội hết vài giây, khóe miệng của anh lộ ra một nụ cười hài lòng.
Cửa sắt đã bị anh phá ra thành một lổ thủng lớn, xe dĩ nhiên xông ào vào trong sân, dưới chân vẫn còn vào dẫm chân ga, chiếc xe phát ra tiếng chói tai rồi mới dừng lại.
Anh lắc lắc đầu làm cho bản thân mình thanh tỉnh một chút, đẩy ra cánh cửa bị biến hình do bị anh lái xe đụng phải, nhanh chóng bước vào đi tới cánh cửa dẫn tới phòng khách.
Cánh cửa khép hờ, đại khái là do lúc Trương Tuấn đi ra quên khép cửa lại.
Lý Triệt bước nhanh vào phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh, chính là hình ảnh Liền Tịch Tịch toàn thân đầy máu dựa vào ghế sô pha ngất xĩu, trong tay của cô, còn gắt gao nắm danh thiếp xủa Lý Triệt , máu trong tau cô đem tấm danh thiếp đó cũng nhuộm thàng một màu đỏ, chữ viết trên mặt đã không thể nhìn ra được nữa.
Cảm thấy hoảng sợ một trận, anh đi về phía trước, dung nhan tái nhợt đập vào mắt của anh, làm cho tâm tình bình tĩnh của anh đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu.
Cái gì cũng không kịp nghĩ, anh một tay ôm lấy cô liền hướng ra ngoài cửa.
Liền Tịch Tịch lúc này đã hoàn toàn mất đi tri giác. Việc mất máu quá nhiều làm cho đại não của cô tạm thời tạo ra cơn sốc.
Lúc Lý Triệt ôm Liền Tịch Tịch ra cửa, vị cảnh sát giao thông lái xe theo truy đuổi anh cuối cùng cũng chạy tới, nhưng khi vị đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
"Phiền toái đưa tôi đi bệnh viện."
Lý Triệt nhìn vị cảnh sát giao thông, sắc mặt cũng không biểu lộ gì nhiều, anh tỉnh táo mở miệng nói.
"Lên. . . . . . Nhanh lên xe. . . . . ."
Thanh âm của Lý Triệt cuối cùng củng làm cho vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi phục hồi tinh thần lại, anh ta tranh thủ thời gian thay Lý Triệt đem cửa xe mở ra, sau đó lên xe, rất nhanh quay đầu xe lại, chạy tới một bệnh viện gần nhất.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một đoạn thời gian rất dài chìm trong hôn mê, Liền Tịch Tịch không biết mình đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.
Khi cô lần nữa mở to mắt, đã là buổi tối ngày hôm sau.
Trần nhà có màu trắng như tuyết, gian phòng yên tĩnh, mùi của thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí làm cho cô ý thức được, mình đang ở bệnh viện.
Đột nhiên nhớ tới chuyện Trương Tuấn muốn đi giết cha mẹ của mình, lưng của Liền Tịch Tịch trong nháy mắt ra mồ hôi lạnh.
Cô giật giật thân thể, vừa định ngồi xuống, lại phát hiện toàn thân cô đều bị băng bó, mà toàn thân lại đau đớn khó nhịn, phảng phất chỉ cần cô động một chút thôi, toàn thân huyết nhục lập tức bị vỡ ra.
Trên mu bàn tay, kim tiêm cắm vào để truyền dịch, đưa mắt nhìn bình dịch, bình dịch đã muốn truyền gần hết.
Đưa mắt nhìn chung quanh một chút, đây là một phòng bệnh đơn giản, ngọn gió nhè nhẹ từ phía bên ngoài thổi vào trong cửa sổ làm màn cửa màu vang nhạt bay bay theo, điều này đã làm cho lòng cô nổi lên cảm giác yên tâm vô cùng.
Tay chuẩn bị với tới cái chuông gọi ở đầu giường, thì cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người hộ sĩ tuổi còn trẻ đi đến.
"Cô tỉnh rồi à? Cảm giác như thế nào?"
Nhìn thấy Liền Tịch Tịch đã tỉnh lại, trên mặt hộ sĩ hiện lên rõ ràng sự vui vẻ, hỏi tiếp.
"Khá tốt, xin hỏi, tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Trên mặt nở một nụ cười đầy gượng ép, Liền Tịch Tịch mở miệng hỏi, thanh âm phi thường khàn khàn.
"Lý tiên sinh đưa cô tới. Trước tiên tôi giúp cô lấy kim tiêm ra đã."
Hộ sĩ nói, đi đến bên người Liền Tịch Tịch, thuần thục đem kim tiêm rút ra, sau đó dùng băng OK dán vào chổ vừa rút kim tiêm ra để cầm máu.
Lý tiên sinh?
Lý Triệt sao? Thật là anh tới cứu mình sao?
Liền Tịch Tịch nghe được lời hộ sĩ nói, trong nội tâm run lên, trong đầu của cô, bắt đầu chậm rãi tưởng tưởng lại hình ảnh và hình dạng của Lý Triệt.
"Cái kia. . . . . . Xin hỏi một chút, Lý tiên sinh đi nơi nào?"
Liền Tịch Tịch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hiện tại đã là buổi tối, anh ấy nhất định là về nhà, cảm giác câu hỏi của mình có chút dư thừa, lại tự giễu ngậm miệng lại.
Hộ sĩ mỉm cười đáp:
"Lý tiên sinh đang ở bên ngoài."
"Ách. . . . . . A, cám ơn."
Mỉm cười, thì ra anh cũng chưa có rời đi.
Không biết vì cái gì, Liền Tịch Tịch có chút bất an nay đã an tâm trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.